Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 92: Trận chiến thiên cổ (1)




Sông Bán Lý, nơi hạ trại của đại quân Khải Vân quốc.



Trong doanh trướng lớn ở giữa trung tâm, một nam tử thanh tuyển nho nhã lấy tư thế thực không thích hợp với khí chất của hắn ngồi trên tấm thảm phía trước ghế nằm. Hai chân thon dài của nam tử, hơi cong lại, khuỷu tay để ở trên đầu gối, tay chống đầu, con ngươi màu băng xám thu đi thâm trầm, còn lại là trống rỗng cùng ưu thương. Hắn nhìn chằm chằm vào tấm thảm lông hồ ly trắng vô cùng trân quý được trải trên chiếc ghế nằm ở trước người hắn.



Đó là tấm thảm dùng da lông của mấy chục con hồ ly trắng non nớt dệt thành, màu lông như tuyết, được chọn từ trong mấy trăm con, màu sắc hoàn toàn đồng nhất, không sai biệt chút nào. Da lông mềm mại bóng loáng giống như da thịt cùng lông tóc của trẻ con mới sinh, khiến người sờ một cái là khó quên. Mặt trên thảm lông có thêu đóa hoa sen, cùng một màu trắng, tư thái thánh khiết mà quyến rũ phô bày trên tấm thảm long trọng, như ẩn như hiện.



Một góc thảm từ trên ghế nằm nhẹ nhàng rũ xuống, kéo dài đến trên tấm thảm đất màu đỏ rực, trong ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi xuống, màu sắc trắng tinh tản ra ánh sáng nhu hòa lại trắng bệch như tờ giấy, khiến người nhìn thấy, liền không tự chủ được mà nhớ tới một người, không có cách nào tự khống chế được.



Hắn duỗi tay, đi đụng vào tấm thảm kia, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận. Ngón tay thon dài chậm rãi cọ xát lông hồ ly trắng, một cảm giác mềm mại đến như muốn tràn ra nước ở dưới đáy lòng nảy sinh, lấy thế không thể ngăn cản cấp tốc lan tràn ra. Mà ký ức tốt đẹp kia được chôn dấu dưới đáy lòng, rõ ràng hiện lên giống như chỉ mới hôm qua.



"Dung nhi, muội lạnh không? Tấm thảm này là hôm qua phụ hoàng thưởng cho ta, ta tặng cho Dung nhi nè." Trong một cái đình vắng vẻ hẻo lánh yên tĩnh, hắn nâng một chiếc thảm mỏng màu xanh da trời, đưa tới trước mặt thiếu nữ có thân hình mỏng manh gầy ốm.



Ánh mắt thiếu nữ hơi sáng ngời, giơ tay vuốt ve tấm thảm mềm mại, thần sắc một trận hoảng hốt, một tia cảm xúc phức tạp giao động nơi đáy mắt, lẩm bẩm nói: "Thật xinh đẹp."



Dung Tề mỉm cười, đem tấm thảm hướng tới gần trước mặt nàng, thiếu nữ lại đột nhiên rút tay về, xoay đầu đi, rũ mắt thấp giọng nói: "Cảm ơn ngươi, nhưng mà, ta không cần."



Hắn kinh ngạc, "Vì sao? Dung nhi không thích?"



Thiếu nữ ngoái đầu nhìn lại mỉm cười nói: "Thích, nhưng nó không thuộc về ta."



"Nếu đã tặng cho muội, thì nó đã thuộc về muội." Hắn kéo bàn tay nhỏ bị đông lạnh của nàng qua, đem thảm đặt tới trên tay nàng.



"Nha! Đây không phải là Lục hoàng đệ sao?! Phụ hoàng thật ít khi thưởng cho ngươi, tuy rằng là thứ mà mấy người chúng ta đã chọn còn thừa lại, nhưng tốt xấu cũng là do phụ hoàng ban thưởng, ngươi liền lập tức đem nó tặng cho một cái tiểu cung nữ, nếu là bị phụ hoàng biết được, về sau, sợ là có muốn nhặt đồ mà người khác chọn thừa ra cũng không có mà nhặt. Ha!! ha!! Ha!!" Một nam tử thân mặc y phục gấm hoa được một đám nô tài bao quanh đi tới về phía bên này, một bên vừa đi một bên vênh váo kiêu căng ngạo mạn cười nhạo Dung Tề.



Thiếu nữ hơi sửng sốt, lập tức cúi đầu quỳ xuống hành lễ, cố ý làm cho giọng nói trở nên thô thiển, nói nói: "Nô tỳ gặp qua Nhị hoàng tử."



Dung Tề quay đầu lại, hướng nam tử thi lễ, ôn hòa cười nói: "Khiến cho Nhị hoàng huynh chê cười, đệ tự biết mình không bằng mấy vị Hoàng huynh được đến sự sủng ái của phụ hoàng, mà đệ cũng không có ý cùng các Hoàng huynh quyết tranh hơn thua, tin tưởng Nhị hoàng huynh sẽ không lấy những chuyện nhỏ nhàm chán đến bực này để đi chọc cho phụ hoàng phiền chán đi."



Nhị hoàng tử ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu căng, khinh thường nói: "Ngươi có muốn tranh cũng phải có tư cách mới được, muốn trách thì trách cái mẫu thân không biết tranh sủng ăn chay niệm phật không có giúp ích gì được của ngươi đi."



Nhị hoàng tử bước nghênh ngang đi về phía trước, cầm lấy tấm thảm trong tay thiếu nữ, ước lượng lắc lắc liền ném ra phía sau, "Cái này cầm đi làm cái đệm cho con hồ ly của ta là thích hợp nhất, Lục hoàng đệ ngươi sẽ không để ý đi?"



Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, làm như muốn cướp lại tấm thảm kia, Dung Tề vội vàng che ở phía trước thiếu nữ, không cho dung nhan của thiếu nữ bị Hoàng huynh kiêu ngạo của hắn nhìn thấy. Hắn nhìn nô tài phía sau Nhị hoàng huynh đem tấm thảm của hắn cầm đi bao một con tiểu hồ ly, con tiểu hồ ly kia màu lông thuần trắng, thật đẹp, tâm hắn lại sinh chán ghét. Ngoài miệng thì cười nói: "Nhị hoàng huynh cảm thấy thích hợp, vậy đó là thích hợp. Nga, đúng rồi, đệ vừa rồi lúc lại đây, tựa hồ nghe đến người trong cung Đại hoàng huynh nói, phụ hoàng triệu Đại hoàng huynh cùng nhau dùng bữa tối, nói là sau khi dùng bữa, Đại hoàng huynh còn muốn bồi phụ hoàng đánh cờ."



"Cái gì?" Nhị hoàng tử vừa nghe đến, thái độ kiêu ngạo vừa rồi tức khắc đã không còn, "Ai đều biết cờ nghệ của ta so với Đại hoàng huynh giỏi hơn rất nhiều, phụ hoàng vì sao triệu hắn không triệu ta?"



"Cái này, Nhị hoàng huynh phải hỏi phụ hoàng mới biết được."



"Đi."



Nhị hoàng tử tâm tình bực bội, bước nhanh rời đi, trước khi đi đem tấm thảm từ trên người con hồ ly xốc lên, tư thái giống ném phế vật tùy tay ném đến trong cái hồ không lớn ở dưới đình, nghênh ngang bước đi.



Dung Tề nhìn tấm thảm trong hồ, ánh mắt tối sầm, mím chặt môi không lên tiếng.



Thiếu nữ lại không nói hai lời, xoay người liền chạy xuống đình, thả người nhảy vào trong hồ. Dung Tề kinh hoảng, muốn ngăn cản đã không kịp.



Hồ nước vào mùa Đông, lạnh đến thấu xương, Dung Tề nhìn nữ tử ở trong hồ nước cố sức bơi đến tấm thảm kia, trong lòng nảy lên một cổ cảm xúc xa lạ nói không rõ. Bình sinh đây là lần đầu tiên, hắn đã biết thì ra đồ của hắn cũng có thể được một người coi trọng như thế. Đi xuống đình, đối với thiếu nữ bơi đến bên bờ vươn tay ra, cầm bàn tay tinh tế mà lạnh băng của nàng, nhìn thân hình nàng sau khi lên bờ ở trong gió lạnh run bần bật, hắn bỗng nhiên nghĩ, cả đời này, hắn phải luôn bảo hộ nàng cho tốt.



Dung Tề lôi kéo nàng đến một nơi có thể tránh gió, thở dài nói: "Bất quá chỉ là một tấm thảm mà thôi, không đáng để cho muội nhảy xuống hồ nhặt nó. Huống chi, nó đã bị súc sinh kia chạm qua, không cần cũng được." Dung Tề nói xong liền muốn lấy lại đây, đem ném đi lần nữa.



Thiếu nữ lại không chịu, hai tay ôm chặt lấy, cúi đầu nói: "Không được, ngươi đã nói, cái này tặng cho ta, nó là thuộc về ta."



Dung Tề nói: "Sau này ta sẽ tặng cho muội một cái càng tốt hơn."



"Không. Ta chỉ muốn cái này." Thiếu nữ rũ mắt xuống, trong mắt có bi thương nhợt nhạt hiện lên, nói: "Ta đã không nhớ rõ đã có bao nhiêu năm không có ai tặng qua lễ vật cho ta, hình như là tám năm, lại hình như là mười năm. Cảm ơn ngươi, Lục hoàng tử."



Hắn còn chưa bao giờ gặp qua nàng có biểu tình như vậy, nàng mỗi lần thấy hắn đều sẽ cười, mặc kệ là thật sự vui vẻ hay là giả vờ vui vẻ, nàng trước nay đều chỉ biết cười. Tựa giống như hắn, nụ cười trong trẻo hòa nhã không rời khóe miệng, trong lòng chua xót lại không người nào biết. Hắn nhìn nàng buông xuống lông mi, đồng mắt mỹ lệ hiện lên một tầng sương nhợt nhạt, trái tim của hắn tê tái, không tự giác liền ôm lấy thân thể ướt sũng của nàng, nhỏ xinh như vậy, mỏng manh yếu ớt như vậy.



"Không cần kêu ta là hoàng tử, kêu tên của ta. Sau này, ta nhất định sẽ tặng cho muội một tấm thảm độc nhất vô nhị trong thiên hạ, đến lúc đó, không có ai còn dám từ trong tay muội cướp đi!"



Khi đó, hắn cho rằng, nàng thật sự chỉ là một cái cung nữ bình thường mà lại đặc biệt.





Ký ức đã là thực xa xôi, nhưng mặc kệ qua bao lâu, vẫn như cũ không thể ở trong lòng hắn mờ nhạt đi, nhưng nàng lại sớm đã quên đến không còn một mảnh. Hết thảy giữa bọn họ, ở trước mặt nàng, giống như mây khói thoảng qua, không có lưu lại chút dấu vết nào. Hiện giờ, tấm thảm độc nhất vô nhị này được dệt thành từ lông da của mấy chục con hồ ly trắng có màu lông đồng nhất được chọn ra trong mấy trăm con, đặt tới trước mặt nàng, nàng sẽ còn liếc mắt nhìn thêm một cái?



"Hoàng Thượng, nên uống thuốc rồi." Tiểu Tuần Tử thái giám bên cạnh Dung Tề bưng một chén thuốc đi vào lều, đôi tay cung kính nâng tới trước mặt Khải Vân đế.



Khải Vân đế chậm rãi xoay người, khóe mắt đảo qua nhìn nước thuốc đen tuyền trong cái chén sứ tinh xảo, đôi mi thanh tuyển hơi nhăn lại, đáy mắt hiện lên một mạt ghét cay ghét đắng.



Tiểu Tuần Tử âm thầm thở dài một hơi, lại hướng trước mặt Dung Tề đưa qua, cười nói: "Hoàng Thượng, ngài lại tưởng nhớ công chúa nữa à? Tả tướng quân xuất binh đã có hai canh giờ, lúc này chắc nên vào thành rồi. Hoàng Thượng ngài thực mau là có thể nhìn thấy công chúa."



Khải Vân đế bưng chén thuốc qua, cũng giống như thường lệ, thói quen khi uống đến một nửa dừng lại một lúc, cảm thụ vị thuốc đắng chát lưu chuyển ở giữa môi răng, dần dần nhập vào tim phổi. Hắn khẽ nhíu mày, đem nửa chén thuốc còn dư lại uống cạn, súc miệng, ngẩng đầu, thần sắc tối sầm không rõ.



Đúng vậy, thực mau liền có thể nhìn thấy.



"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!" Một tên thị vệ hoang mang rối loạn chạy vọt vào lều, Tiểu Tuần Tử vội vàng tiến lên ngăn lại, quở mắng: "Chuyện gì hoảng loạn như thế?"



Người nọ dừng bước chân lại, bùm một tiếng quỳ gối nơi cửa lều, sắc mặt hoảng hốt.



Khải Vân đế cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Chuyện gì?"



Người nọ dập đầu xuống đất, giọng nói bi ai, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, kế hoạch của chúng ta bại lộ, Tả tướng quân mang đi mười vạn đại quân, toàn...... toàn quân bị tiêu diệt."




Tay của Khải Vân đế đang vuốt ve tấm thảm bỗng dưng cứng đờ, đôi mắt màu băng xám ngược lại là thâm trầm, lại chưa hề quay đầu lại, chỉ có Tiểu Tuần Tử kinh hãi, mở to hai mắt hỏi: "Sao có thể bại lộ? Là ai để lộ tin tức?"



Thị vệ kia run giọng trả lời: "Tiểu nhân...... không biết."



Tiểu Tuần Tử trong lòng trầm xuống, quay đầu đi nhìn Đế vương vẫn ngồi ở trên thảm đỏ tư thế chưa từng thay đổi qua, chỉ thấy Khả Vân đế mày hơi nhăn lại, đôi môi hơi tái nhợt nhẹ nhàng nhấp nửa ngày cũng chưa ra tiếng.



Thị vệ ngoài cửa cũng không dám nâng đầu lên, Tiểu Tuần Tử cũng là trầm mặc không nói. Qua đến nửa khắc, Khải Vân đế sắc mặt không gợn sóng, thở dài nhẹ giọng hỏi: "Hoàng muội vào thành rồi?"



Thị vệ kinh ngạc ngẩng đầu, hắn còn không có dám nói, Hoàng Thượng sao lại biết? Ngơ ngác gật gật đầu, đem tin tức của thám tử từ Ô thành thám thính được bẩm báo lại từng chút.



Khải Vân đế lẳng lặng nghe, không nói lời nào.



Gậy ông đập lưng ông, không uổng một binh một tốt, dễ dàng giết mười vạn nhân mã của hắn như thế!



"Hoàng Thượng......" Tiểu Tuần Tử thấy sắc mặt của Dung Tề bình tĩnh như thế, không khỏi lo lắng gọi một tiếng. Đó là mười vạn người a! Cứ như vậy mà không còn, Hoàng Thượng sao thờ ơ như thế?



Khải Vân đế hơi cong khóe miệng, lộ ra một tia tươi cười ưu nhã, nói: "Cái này chỉ là bắt đầu!"



Dung Tề đối ngoài cửa vẫy vẫy tay, Tiểu Tuần Tử vội định kêu thị vệ lui xuống, mới vừa tiến lên hô một tiếng, bị Khải Vân đế ngăn lại.



Khuôn mặt của Khải Vân đế như thường, bên trong thâm trầm nhìn không ra chút cảm xúc dao động nào, chỉ thấy thần sắc ở đáy mắt ngẫu nhiên xẹt qua một tia bi ai cùng bất đắc dĩ không thể thấy cho mấy. Ánh mắt Dung Tề nhẹ rũ, tay buông thảm lông ra, màu trắng ở trong mắt khuếch tán, hắn nhìn nhìn, liền giống như thấy được mái tóc bạc đầy đầu của nàng.



Dung Tề đột nhiên hỏi nói: "Tiểu Tuần Tử, ngươi nói xem, Hoàng muội nhìn thấy tấm thảm này, sẽ thích sao?"



Tiểu Tuần Tử vội lôi ra một cái gương mặt tươi cười, trả lời: "Hoàng Thượng tự mình săn thú, đã dùng thời gian nhiều năm mới được một tấm thảm như vậy, trân quý hay không không cần phải nói, chỉ riêng về phần tâm tư này, công chúa liền nhất định sẽ thích!" Hắn nói xong trong lòng suy nghĩ, cho dù không có tâm tư như vậy, đơn giản chỉ là một tấm thảm mỹ lệ lại trân quý, nếu là đưa cho một vị nương nương nào đó trong hậu cung, vị nương nương kia thế nào cũng sẽ vui mừng đến mấy đêm không thể ngủ yên.



Khải Vân đế khẽ cười, tươi cười kia ngừng ở khóe môi, không có cách nào dung nhập vào đôi mắt màu băng xám của hắn. Hắn tự giễu nói: "Ngươi nói chính là nàng của lúc trước, Hoàng muội hiện giờ, chỉ sợ là...... Trẫm đem toàn bộ thiên hạ nâng đến trước mặt nàng, cũng không bằng Nam đế quay đầu lại nhìn nàng một cái."



Tiểu Tuần Tử theo Khải Vân đế đã nhiều năm, được đến sự tín nhiệm của Khải Vân đế, đối với chuyện giữa Hoàng đế cùng công chúa, Tiểu Tuần Tử vẫn luôn biết tương đối rõ ràng, giờ phút này thấy Khải Vân đế đau buồn, không khỏi âm thầm thở dài ở trong lòng, trong miệng lại khuyên giải an ủi nói: "Công chúa chỉ là tạm thời quên mất quá khứ giữa ngài và công chúa, chờ công chúa nhớ lại, vị trí của Hoàng Thượng ở trong lòng công chúa, vẫn cứ không ai có thể thay thế."



Phải không? Khải Vân đế ở trong lòng hỏi chính mình như vậy. Hắn đã từng nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ, hắn rốt cuộc không thể nào xác định được. Hắn chống người đứng lên, xoay người nhìn ra ngoài lều cát bụi theo gió nổi lên, mệnh lệnh nói: "Truyền lệnh đi xuống, sáng sớm ngày mai, toàn quân xuất phát."



****



Cùng thời gian, Bắc triều, Kinh thành.



Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, năm vạn cấm vệ quân cố thủ cửa thành, chuẩn bị tùy thời ứng chiến.



Nam quân đánh bại quan khẩu cuối cùng của Bắc triều —— Ngự Môn quan, đại quân tiến đến dưới tường thành của Kinh thành, mà cùng lúc đó, hai mươi vạn đại quân của Bắc triều từ phía Đông, phía Tây biên giới rút về, nhân cơ hội từ sau lưng chặn đứng Ngự Môn quan, đem Nam quân vây ở bên trong.




Luận binh lực, Nam quân có phần thắng hơn, luận địa lý ưu thế, Bắc triều có lợi thế hơn.



Nam Bắc triều, hình như đã đến trận đánh cuối cùng.



Mà lúc này trong Ngự Môn quan, một tên phó tướng thần sắc nôn nóng nói: "Tướng quân, Nam quân đã đánh đến Kinh thành rồi, tình hình rất nguy cấp chúng ta mau mau đi cứu giá đi."



Nam tử được xưng là tướng quân sắc mặt nghiêm túc, thận trọng gật gật đầu: "Truyền lệnh, toàn quân lập tức xuất phát."



"Tuân lệnh." Tên phó tướng kia lĩnh mệnh, vừa muốn đi xuống truyền lệnh, lúc này, một tên thủ vệ bước nhanh tới bẩm báo: "Tướng quân, vừa mới ở ngoài thành chặn đứng một người của Nam triều, lục soát ra được cái này."



Người nọ hai tay dâng lên một phong thư có đóng quốc tỉ của Nam triều, tên Tướng quân tiếp nhận, đơn giản xem qua một lược, sắc mặt rất vui mừng, ha ha cười nói: "Tốt, tốt! Thật là trời cũng giúp ta! Có phong thư này, an nguy của Kinh thành có thể được giải rồi. Chúng ta không cần xuất binh, liền ở chỗ này chờ bọn họ quay đầu lại. Ngươi, lập tức đem phong thư này chuyển đến cho Nam đế, Tăng phó tướng, sai người chuẩn bị nhiều thêm cung tiễn cùng gạch đá, chúng ta phải tử thủ cửa thành."



Tăng phó tướng kỳ lạ hỏi: "Trên thư viết cái gì? Đáng giá để Tướng quân vui mừng như thế?"



Tên Tướng quân thuận miệng nói vài câu, trực tiếp đưa thư cho hắn, "Chính ngươi tự xem đi."



Tăng phó tướng vừa thấy, cũng là rất vui mừng, cười nói: "Ha ha, quả nhiên là tin tức tốt! Mau đưa tin cho Nam đế, hừ, Tông Chính Vô Ưu không phải lợi hại sao? Lúc này ta xem hắn làm sao bây giờ?"



Thủ vệ tiếp nhận tin, ra cửa cưỡi ngựa, chạy thẳng đến Kinh thành.



Kinh thành, khói lửa chiến hỏa, khí thế khẩn trương vô cùng.



Tông Chính Vô Trù một thân kim khôi chiến giáp, chấp tay sau lưng đứng trên tường thành, trước người hắn, cung tiễn thủ chồng chất dày đặc, trái phải thị vệ cầm đao đem Tông Chính Vô Trù bảo hộ ở chính giữa. Sắc mặt Tông Chính Vô Trù trấn định thong dong, rũ mắt nhìn nam tử dưới tường thành cũng là kim khôi chiến giáp một thân khí thế.



Tông Chính Vô Ưu ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, trái phải là Cửu hoàng tử cùng Vô Tướng Tử, sau lưng là Tu La Thất Sát cầm đầu bảy ngàn thiết kỵ huyền y, phía sau là quân đội Nam triều hơn hai mươi vạn sĩ khí ngẩng cao đầu.



Thần sắc Tông Chính Vô Ưu lãnh khốc, mắt phượng lạnh lùng nhìn nam nhân trên tường thành, đôi tay không tự giác nắm chặt. Nợ nần giữa hắn với hai mẹ con này đến lúc phải thanh toán rồi!



"Phó Trù, mở cửa đầu hàng, trẫm sẽ bảo ngươi toàn thây." Tông Chính Vô Ưu khinh miệt cười lạnh.



Tông Chính Vô Trù nói: "Trẫm không phải là ngươi, Tông Chính Vô Ưu! Trẫm vĩnh viễn sẽ không hướng kẻ địch xưng hàng. Ngươi cứ việc phóng ngựa lại đây, ân oán giữa chúng ta, liền ở trong hôm nay giải quyết dứt đi."



Ân oán giữa bọn họ kết đến quá sâu, sâu đến cần thiết phải dùng máu tươi cùng tử vong mới có thể kết thức.



"Tốt. Phải nên chấm dứt rồi!" Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu thoáng hiện màu sắc khát máu, cánh tay vung lên, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ: "Công —— thành ——!"



Đế vương ra lệnh một tiếng, đại quân vận sức chờ phát động theo tiếng xông thẳng đi phía trước, tốc độ giống nhau bay, mà lúc này, đột nhiên có người hô: "Chờ một chút, chờ một chút!"



Thủ vệ từ Ngự Môn quan chạy tới giơ cao thư tín trong tay, vội vàng kêu ngừng. Nam quân hậu phương quay người tiến lên, trường thương để trên cổ tên thủ vệ. "Ngươi là người phương nào?"




"Đừng quan tâm ta là ai, thỉnh đem phong thư này trình lên cho Nam đế. Nội dung trên thư quan hệ đến giang sơn của Nam triều cùng sinh tử của Hoàng phi các ngươi."



Binh lính Nam triều nửa tin nửa ngờ tiếp nhận thư tín, vừa thấy tỉ ấn ở mặt trên, vội vàng nhận lấy thư tín, "Giá" một tiếng, cưỡi ngựa vòng đến trước ngựa Đế vương. Xuống ngựa, quỳ nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, có người đưa tới một phong thư."



Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt nhìn lướt qua, Cửu hoàng tử tiếp nhận nhìn xem, kinh động nói: "Thất ca, là chiến báo cấp báo tám trăm dặm!"



Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, "Đọc."



Cửu hoàng tử mở ra thư tín, thì thầm: "Khải Vân quốc quy mô xâm chiếm, mười ba ngày liền phá tám thành, thế như chẻ tre, ba mươi vạn đại quân bức thẳng đến Ô thành, Ô thành báo nguy. Trong triều không có binh tiếp viện, Hoàng phi không màng chúng thần ngăn cản, dứt khoát đi trước, Tiêu cô nương đi theo...... A! Thất ca, Thất tẩu cùng Tiêu Khả cái nha đầu kia đi Ô thành! Ô thành chỉ có năm vạn quân trấn thủ!"



Tông Chính Vô Ưu ánh mắt kinh hoảng biến sắc, cũng không hề chờ Cửu hoàng tử đọc tiếp, liền đoạt lấy thư tín, liếc mắt một cái nhanh chóng xem xong, mày gắt gao nhăn lại, mắng thanh: "Hồ nháo!" Nữ nhân kia là điên rồi sao?



Tông Chính Vô Ưu đem phân chiến báo kia nắm chặt trong tay, vừa kinh động vừa tức giận.



Cửu hoàng tử sốt ruột nói: "Làm sao bây giờ a? Thất ca, chúng ta mau trở về cứu các nàng đi."



Vô Tướng Tử bình tĩnh dị thường nói: "Trăm ngàn không thể! Chúng ta hy sinh vô số tướng sĩ, không dễ đánh tới Kinh thành, mắt thấy đại sự sắp thành, có thể nào lui binh như vậy? Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!" Làm một tướng soái, Cửu hoàng tử lý nên đứng ở góc độ ích lợi của quốc gia tới suy xét.



Cửu hoàng tử biện nói: "Chờ chúng ta đánh lui đại quân Khải Vân quốc, lại đánh lại đây là được."




Vô Tướng Tử nhíu mày nói: "Vương gia nói thực đơn giản! Chờ khi đó, tướng sĩ của chúng ta bôn ba đã mệt, mà Hoàng đế Bắc triều cùng hai mươi vạn đại quân của bọn họ hội hợp, chúng ta tái chiến, lại là lưỡng bại câu thương. Nếu Khải Vân đế lại đưa binh tới phạm, chúng ta ngăn cản như thế nào? Như thế tiếp tục, thu phục Bắc triều không biết là ngày nào tháng nào."



Cửu hoàng tử nói: "Vậy cũng không thể mặc kệ như thế a! Chẳng lẽ để Ô thành cùng Giang Đô đều chắp tay tặng người sao? Còn có Thất tẩu làm sao bây giờ? Ngươi đừng quên, trong bụng Thất tẩu hoài chính là Thái Tử tương lai của Nam triều chúng ta! Ngươi muốn để mặc Thất tẩu không lo?"



Vô Tướng Tử nói: "Chỉ cần chiếm được Kinh thành, định ổn căn cơ, sau này lại đoạt lại Giang Đô cũng không muộn. Còn về an nguy của Nương nương, ta nghĩ điểm này, hẳn là không cần lo lắng, chung quy Nương nương vẫn là muội muội của Khải Vân đế, cốt nhục chí thân, dù cho Khải Vân đế làm người âm hiểm xảo trá, cũng không đến nỗi muốn tánh mạng của Nương nương, chỉ cần Nương nương còn sống, liền có cơ hội cứu trở về."



Cửu hoàng tử nói: "Ngươi nói thật dễ dàng, người khác không biết, ngươi lại không phải không biết, lần trước chuyện ở điện Tuyên Đức, đều là Khải Vân đế ở đằng sau an bày. Nếu hắn thật xem Thất tẩu là muội muội của hắn, sao hại Thất tẩu như thế?"



Vô Tướng Tử nhíu mày, còn định nói thêm, lại nghe đến Tông Chính Vô Ưu quát một tiếng: "Đủ rồi!"



Hai người lập tức câm miệng. Tông Chính Vô Ưu môi mỏng mím chặt, nhìn kẻ thù gần trong gang tấc, giang sơn dễ như trở bàn tay, hắn nắm chặt thư tín trong tay, nhíu mày, cắn răng nói: "Rút!"



Cửu hoàng tử vừa nghe, lập tức cao giọng truyền lệnh lui quân.



Vô Tướng Tử lắc lắc đầu thở dài: "Từ Kinh thành đến Ô thành cũng hơn nửa tháng, đến lúc đó, đừng nói là Ô thành, chỉ sợ Giang Đô cũng đã không còn. Mà chúng ta mất đi Giang Đô, lại không chiếm được Kinh thành, chẳng phải hai đầu đều không? Hoàng Thượng, ngài, thật sự quyết định như vậy sao?" Theo Tông Chính Vô Ưu đã nhiều năm, sớm đã hiểu biết tính tình của Tông Chính Vô Ưu, nhưng giờ phút này vẫn là nhịn không được lại hỏi một lần, tuy rằng biết rõ là dư thừa. Quả nhiên, Tông Chính Vô Ưu không có trả lời, thậm chí không có liếc nhìn Vô Tướng Tử thêm một cái, chỉ quay đầu hướng Ngự Môn quan phi nhanh mà đi.



"Ỉ? Bọn họ sao lại đột nhiên rút quân?" Trên tường thành, cấm vệ quân Bắc triều cảm thấy kỳ lạ. Sắc mặt Tông Chính Vô Trù càng là nghi hoặc khó hiểu, từ khi Tông Chính Vô Ưu thu được thư tín đến khi quyết định lui binh, thời gian ngắn ngủn chỉ có một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Tông Chính Vô Ưu cái người hận hắn thấu xương không tiếc từ bỏ cái cơ hội tốt có thể đánh bại hắn? Hắn nhìn bóng dáng Tông Chính Vô Ưu dẫn đầu phóng ngựa rời đi, trong lòng ẩn ẩn bất an, liền sai người triệu người truyền tin dưới thành tới.



"Trù nhi." Phó Uyên cùng vài tên cung nhân vây quanh lên đến tường thành, Tông Chính Vô Trù mày nhăn lại, "Mẫu hậu sao lại tới đây?"



"Nghe nói có quân địch công thành, mẫu thân lo lắng cho con, cho nên liền tới đây nhìn xem." Phó Uyên nói xong nhìn nhìn ở ngoài tường thành trống trải không người, hơi sửng sốt, hỏi: "Người đâu?"



Tông Chính Vô Trù nói: "Lui rồi."



Phó Uyên ngẩn ra, trực giác hỏi: "Lui? Vì sao? Cơ hội rất tốt như vậy, Tông Chính Vô Ưu sao có thể bỏ qua?"



Biểu tình này của Phó Uyên giống như đây là chuyện ngoài dự tính của bà ta, khiến đáy mắt của Tông Chính Vô Trù hiện lên một tia nghi hoặc cùng suy nghĩ xa vời, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm mẫu thân hắn, ánh mắt thật thâm trầm, "Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mẫu hậu hy vọng Tông Chính Vô Ưu đánh tiến vào đây?"



Sắc mặt Phó Uyên hơi thay đổi, ánh mắt tức khắc chợt lóe, giọng mang theo tức giận nói: "Hoàng đế ngươi đây là nói cái lời gì? Ai gia chỉ là cảm thấy kỳ lạ, lo lắng Tông Chính Vô Ưu đang chơi âm mưu quỷ kế gì, mới nhắc nhở ngươi. Ai gia tuy rằng hy vọng nhìn thấy Tông Chính Vô Ưu chết, nhưng đối với mẫu thân mà nói, sự an nguy tánh mạng của nhi tử mình, mới là quan trọng nhất. Làm Thái Hậu của một nước, củng cố giang sơn cũng là điều Ai gia quan tâm nhất."



Tông Chính Vô Trù nghe thấy, ánh mắt chậm rãi rũ xuống, cười nhàn nhạt, không tỏ ý kiến.



Phó Uyên thấy biểu tình hắn như thế, hạ giọng nói, "Trù nhi gần đây con đã xảy ra chuyện gì? Tựa hồ có rất nhiều tâm sự."



Tông Chính Vô Trù quay đầu nhìn ngoài thành, hai mắt xa xôi thâm thúy nhìn không ra biểu tình, "Mẫu hậu lo nghĩ nhiều rồi."



"Tiểu nhân bái kiến Bệ hạ! Bái kiến Thái Hậu nương nương!" Thủ vệ truyền tin ở Ngự Môn quan quỳ lạy hành lễ, Tông Chính Vô Trù cũng không quay đầu lại, hỏi: "Bức thư mà ngươi đưa cho Tông Chính Vô Ưu từ chỗ nào đến? Trên thư viết cái gì?"



"Hồi Bệ hạ, là tiểu nhân lục soát được từ trên người truyền tin của Nam triều, bị chặn lại ngoài Ngự Môn quan. Tiểu nhân không có xem qua lá thư kia, nghe ý tứ của Tướng quân cùng phó tướng, hình như là Khải Vân đế mang binh tấn công Ô thành của Nam triều, Nam triều không có viện quân có thể phái đi, Hoàng phi Nam triều một mình đi đến Ô thành ngăn địch trước."



Tông Chính Vô Trù ngẩn ra, nguyên nhân quả nhiên là bởi vì nàng! Cũng chỉ có nàng, mới có thể khiến Tông Chính Vô Ưu từ bỏ cơ hội không dễ báo thù, không màng tất cả quay đầu liền đi.



Tông Chính Vô Trù nhíu chặt mày, không binh không tướng, nàng đi đến đó làm. cái gì?



"Ngươi nói Khải Vân đế mang binh tấn công Nam triều?" Lời này là Phó Uyên hỏi, biểu tình của bà ta có chút kỳ lạ, làm như không tin.



Thủ vệ kia trả lời "Đúng vậy." Phó Uyên cảm thấy được Tông Chính Vô Trù đang nhìn bà ta, vội vàng thu lại cảm xúc, bên miệng hiện ra một cái tươi cười, lại tựa như cảm thấy may mắn nói: "Khải Vân đế lần này phát binh thật là đúng lúc, cũng coi như là giúp chúng ta một cái đại ân. Diêm tướng quân ở Ngự Môn quan dự tính làm như thế nào?"



Thủ vệ nói: "Hồi Thái Hậu nương nương, Diêm tướng quân nói, tử thủ cửa thành!"



Tươi cười bên môi Phó Uyên lúc này mới không hề cứng đờ, vừa lòng gật gật đầu.



Ánh mắt Tông Chính Vô Trù càng thâm trầm, nhìn về phía phương hướng Nam triều xa xôi, trầm ngâm một lát, làm như đã hạ quyết định nào đó, phân phó nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh Diêm tướng quân tốc tốc mở cửa thành ra, thả cho Nam quân thông hành."



"Cái gì? Ngươi muốn thả Tông Chính Vô Ưu rời đi? Ngươi...... Cơ hội tốt như vậy, ngươi hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này. Trù nhi......"



Tông Chính Vô Trù xoay người ngắt lời nói: "Mẫu hậu, ngài ra đây cũng đã lâu rồi, nên trở về cung nghỉ ngơi. Trẫm, bồi ngài trở về." Hắn nói xong liền đi đỡ Phó Uyên rời đi, lúc đi xuống thang lầu, quay đầu lại nhìn về phương hướng Nam triều. Trong lòng yên lặng nói: Dung Nhạc, hy vọng Tông Chính Vô Ưu kịp trở về cứu nàng!