Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 88: Phá Tử Tường quan (1)




Tử Tường quan.



Tường thành cao gần mười trượng, kiên cố như thùng sắt. Trên tường thành, chủ soái Bắc quân nghe tin, suất lĩnh đại tướng dưới trướng lên thành trông về phía xa.



Chỉ thấy hơn mấy chục trượng ngoài cửa thành, tràn ngập cát bụi đầy trời, giáp sắt hùng sư liếc mắt một cái nhìn không thấy đầu, khí thế to lớn vô cùng. Trên cờ xí màu hoàng kim đang bay phấp phới có thêu chữ "Nam", liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy một nam một nữ được mọi người quay chung quanh, đều là tóc bạc, bọn họ ngồi trên lưng ngựa, thân hình thẳng tắp, rõ ràng vị trí địa thế so với tường thành này thấp bé rất nhiều, nhưng ánh mắt bọn họ đưa tới lại không phải là ngước nhìn, mà là giống như đang đứng ở nơi cao mà người khác không thể với tới, biểu tình rũ mắt cúi xuống nhìn chúng sinh.



Ánh mặt trời xuyên thấu qua bụi đất, ở trên người bọn họ hợp lại thành một tầng ánh sáng màu hoàng kim, nam tử khôi giáp ánh sáng chói mắt, cả người tản ra khí thế vương giả, nữ tử áo trắng như tuyết chói mắt, thần thánh không thể xâm phạm, cho người ta một loại ảo giác thiên thần giáng lâm thảo phạt thế gian. Bọn họ ánh mắt sắc bén, lướt qua mấy chục vạn người xuyên không bắn thẳng đến, làm người nhịn không được run rẩy.



Một người tướng quân nói: "Quả nhiên là Nam đế đích thân tới, hơn nữa xuất động toàn bộ Nam quân ở Phất Vân quan, xem ra Nam đế lần này là quyết tâm muốn có được Tử Tường quan! Lý tướng quân, bệ hạ không ở đây, cái này phải làm như thế nào cho phải?"



Sắc mặt của Lý tướng quân nghiêm trọng nói: "Truyền lệnh bổn tướng: Tử thủ thành trì. Bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra khỏi thành nghênh chiến, người trái lệnh, xử trí theo quân pháp!"



"Tuân lệnh." Có người lĩnh mệnh lui ra.



"Lý tướng quân, ngươi xem, đó là cái gì? Giống như là xe ngựa, Nam đế đánh giặc còn mang theo nhiều xe ngựa như vậy làm gì?" Một người tướng quân chỉ vào xe ngựa lóng lánh thanh quang ở hai bên đại quân của Nam triều hỏi.



Xe ngựa kia lấy đồng thau chế tạo, bốn bên vuông góc, không có trang trí điểm xuyết gì, nhìn qua có chút quái dị, không giống như xe chiến đấu cũng không giống xe ngựa kéo người, Lý tướng quân sau khi nhìn thấy, nghi hoặc mà nhíu mày.



Lúc này, những chiếc xe ngựa tản ra ánh sáng màu xanh bỗng nhiên di chuyển, giống như một con Thanh Long từ hai sườn đại quân di chuyển đến phía trước đại quân rồi hợp lại, ở phía trước liền xếp thành một hàng ngang. Phía trước xe ngựa có một tấm chắn, cao bằng một người, bằng đồng thật, đao thương bất nhập. Phía trước ở chính giữa có một cái lỗ tròn thật nhỏ, mà phía sau xe có một cái cửa sổ nhỏ ở bên hông, từ bên ngoài nhìn qua, bên trong một mảnh đen như mực, ai cũng không biết bên trong xe đến tột cùng là người hay là vật.



Một người tướng quân nghi hoặc nói: "Ta đánh trận nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua chiến xa có trần nhà!"



Một người mưu sĩ suy tư nói: "Chiến xa này là có chút kỳ quái, toàn bộ dùng đồng thau chế tạo, thoạt nhìn là đẹp, cũng kiên cố rắn chắc, nhưng mà thân xe quá nặng, bốn con ngựa lôi kéo cũng chạy không nhanh. Bọn họ, vì sao muốn chế tạo loại chiến xa này?"



Lại một người nói: "Cái chiến xa gì? Cả cái chỗ cho người đứng cũng không có! Ta xem, đây là bọn họ chuẩn bị dùng để chạy trốn khi đánh không lại, kêu là xe chạy trốn còn tạm được."



Một người khác xua tay nói: "Quản nó là chiến xa hay không phải là chiến xe, chỉ cần chúng ta không ra thành nghênh chiến, bọn họ dùng cái xe gì cũng vô dụng......"



Bên trong trận doanh của Nam quân, Tông Chính Vô Ưu ngồi ổn trên lưng ngựa, sắc mặt thâm trầm, mà biểu tình của Mạn Yêu là đạm mạc, nhìn không ra biểu tình, chỉ thấy đôi mắt nàng lạnh lùng kiên định, nhìn thành trì đối diện, có quyết tâm nhất định phải có được. Thấy tướng soái địch doanh hiện thân trên tường thành, bọn họ hai người nhìn nhau, sự ăn ý không cần ngôn ngữ lưu chuyển ở giữa hai người.



Trước khi đi, bọn họ đã ước định, nàng phụ trách phá thành, hắn phụ trách phá địch.



Tông Chính Vô Ưu nhìn chiến xa sắp hàng chỉnh tề ở phía trước, ánh mắt sâu thẳm, hình như có sự chờ mong.



Cửu hoàng tử một thân khôi giáp màu bạc, cầm kiếm trong tay, sắc mặt thập phần đứng đắn, nhìn qua ngược lại có vài phần bộ dáng tướng soái. Hắn ngẩng đầu nhìn tường thành cao ngất kiên cố, hơi thò đầu qua, có chút hoài nghi nhỏ giọng hỏi: "Thất tẩu, tẩu xác định chúng ta không cần cây thang là có thể công vào thành sao? Tường thành này ít nhất cũng cao gần mười trượng, đây chính là thành quan nổi danh khó có thể công phá a!"



Mạn Yêu quay đầu nhìn hắn, hơi nhướng mày nói: "Tường thành cao như vậy, đệ cảm thấy cây thang có thể leo lên?"



Cửu hoàng tử nói: "Vậy cũng còn hơn là không có a! Vô Tướng Tử, ngươi nói có phải hay không?"



Vô Tướng Tử cũng là một thân khôi giáp màu bạc, vết sẹo phía trên khuôn mặt tuấn tú kia ở trong sát khí xung thiên của đại quân làm hắn tăng thêm vài phần khí thế lạnh thấu xương. Hắn nghe vậy, quay đầu lại, khẽ cười nói: "Nương nương nói không cần cây thang, vậy tất nhiên là không cần."



Tông Chính Vô Ưu liếc nhìn, quét mắt một lượt Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử hắc hắc cười gượng một tiếng, vội nói: "Thất tẩu, đệ không phải không tin tẩu, đệ chỉ là tò mò, vũ khí bí mật của tẩu rốt cuộc là cái gì a? Là những chiếc xe ngựa đó sao? Nhưng mà...... đệ nhìn thế nào cũng nhìn không ra những chiếc xe ngựa này có ích lợi gì? Nó lại không thể đánh giặc, người nếu là ngồi vào đó, cả kẻ địch cũng nhìn không thấy, còn đánh như thế nào hả?" Thật không hiểu, hắn nhìn thế nào cũng vẫn là cảm thấy kỳ quái. Cố tình Thất ca đối với cái này lại tin tưởng không nghi ngờ, cả hỏi cũng không hỏi một tiếng.



Mạn Yêu hơi mỉm cười, trong mắt sóng nước lóng lánh, hơi mang thần bí cười nói: "Trong chốc lát đệ sẽ biết liền, nó rốt cuộc hữu dụng hay vô dụng!" Nàng nói xong quay đầu nhìn Tông Chính Vô Ưu, Tông Chính Vô Ưu hướng nàng vươn tay, ánh mắt thâm thúy, ẩn hàm chờ mong nói: "Ta chờ nàng cho ta kinh hỉ."



(Kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng)



Nàng đem tay mình bỏ vào trong lòng bàn tay hắn, cảm thụ được sự tín nhiệm vô điều kiện của hắn, mỉm cười nói: "Thiếp nhất định sẽ không làm chàng thất vọng."



Cửu hoàng tử ánh mắt sáng lên, càng thêm tò mò, liền nói: "Thất ca, chúng ta mau công thành đi."



Tông Chính Vô Ưu nhìn thoáng qua Vô Tướng Tử, Vô Tướng Tử hiểu ý, đối với một người phó tướng ở bên cạnh gật đầu, tên phó tướng kia lập tức ruổi ngựa về phía trước, nhấc trường thương trong tay chỉ thẳng về phía trước, lớn tiếng kêu lên: "Bắc quân nghe đây! Thánh dụ của Hoàng thượng ta: Nam, Bắc triều vốn là nhất thể, bởi vì nghịch tặc phạm thượng tác loạn, khiến quốc gia phân liệt, các ngươi lại không phân rõ trắng đen, trợ trụ vi ngược, vốn là chết chưa hết tội, nhưng niệm tình các ngươi từ trước toàn lập chiến công, Hoàng thượng ta quý trọng kẻ có tài, không đành lòng thấy các ngươi bỏ mạng tại đây, hiện cho các ngươi một con đường sống. Chỉ cần các ngươi giao ra Hiệu úy họ Lữ, lại mở cửa thành đầu hàng, Hoàng thượng của ta lòng dạ khoan hậu, nhất định không so đo hiềm khích trước đây, ngày sau sẽ ủy thác trọng trách, hy vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt. Hiện giờ lấy thời gian một nén nhang làm giới hạn, nếu sau một nén nhang, các ngươi vẫn như cũ ngang bướng hồ đồ, quân ta tức khắc công thành, đến lúc đó tất trăm họ lầm than, thiên địa cùng bi ai."



(trợ trụ vi ngược: trợ giúp kẻ hung ác làm việc tàn bạo)



Tên phó tướng này âm thanh leng keng rõ ràng mạnh mẽ, ngôn từ dõng dạc hùng hồn, khẳng khái mà khí thế, cùng lúc lộ ra ân huệ cùng uy nghiêm của Đế vương.



Binh lính thủ thành Tử Tường quan sau khi nghe vậy, toàn bộ quay đầu nhìn chủ soái, Lý tướng quân nhíu mày nhìn trái phải, mặt có khinh thường, hướng tới phương hướng kinh thành chắp tay giương giọng nói: "Muốn đánh cứ đánh, các ngươi đừng có ở đây nói khoác dọa người! Chúng ta chỉ nhận thánh dụ của Bệ hạ triều ta, cái khác một mực không nghe."



Phó tướng lui về, đế phi sắc mặt như thường. Lý tướng quân cự tuyệt vốn là ở bên trong dự kiến của bọn họ, bọn họ làm như thế cũng bất quá chỉ là làm cho có lệ mà thôi, khiến cho binh lính cùng các bá tánh Tử Tường quan biết, bọn họ đều không phải là tàn bạo thích giết chóc.



Mạn Yêu một tay siết chặt dây cương, nhìn tường thành ở trong mắt mọi người như tường đồng vách sắt cao ngất nguy nga, cùng với mấy vạn gương mặt tựa xa lạ lại tựa quen thuộc trên tường thành. Những người này, đều đã từng có mặt ở trong hoàng cung lạnh băng tràn ngập huyết tinh ngày đó, mắt lạnh chứng kiến sự khuất nhục mà nàng từng muốn sống không được muốn chết không xong, tư thái giống như là đang xem kịch. Lúc nàng loay hoay ở kề cận cái chết, nàng từng ở trong lòng nói, nếu có thể sống sót, nhất định sẽ khiến mọi người phải trả giá. Thời gian cách một năm, những cừu hận đó vốn đã ở trong hạnh phúc dần dần mờ nhạt đi, là đau đớn của Chiêu Vân đánh thức hận ý chôn dấu dưới đáy lòng nàng.



(Mắt lạnh: ánh mắt lạnh nhạt khinh miệt)



(Khuất nhục: bị ủy khuất cùng vũ nhục)



Một tên tướng nên công (lập công) trên vạn bộ xương khô, từ xưa cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế, vốn là huyết tinh tàn khốc, huống chi là cuộc tranh giành thiên hạ? Nàng đã đứng ở bên cạnh hắn, coi như vứt bỏ lòng dạ đàn bà, tâm địa tàn nhẫn, trợ giúp hắn báo thù, thành tựu bá nghiệp đế vương.



Thu lại nỗi lòng, nàng mắt lạnh nhìn trên tường thành đối diện, Lý tướng quân hô gọi các tướng quân trái phải cùng lui về sau, đối với các binh lính trên tường thành giơ tay hạ lệnh: "Bắn tên!"



Một tiếng ra lệnh, vạn mũi tên đều bắn ra.



Mũi tên sắc nhọn giống như mưa, rậm rạp, hướng ngay đỉnh đầu của Nam quân bắn tới, mỗi một mũi tên đều là uy lực lạnh thấu xương. Nàng nhìn mưa tên đoạt mệnh, câu môi cười lạnh, giữa trán một đóa hoa điền hồng liên làm nổi bật lên mái tóc bạc đầy đầu đang phất phơ trong gió, tản ra ánh sáng yêu dã mà thánh khiết.



Thiết kỵ huyền y đi đầu Nam quân đang định giơ kiếm chắn lại, mà lúc này, Tiêu Sát ở phía sau trận thanh đồng chiến xa đối với cửa xe chiến xa dương tay trầm giọng quát: "Nâng!"



Tấm chắn của trăm chiếc chiến xa đồng thời nâng lên, từ chiều cao bằng một người, thoáng một cái cao tới mấy trượng, vừa lúc ngăn trở mưa tên dày đặc đỗ xuống. Chỉ nghe "Leng keng keng keng" từng đợt binh khí bằng sắc bằng đồng chạm vào nhau tạo ra âm thanh bén nhọn không ngừng bên tai. Trong nháy mắt, tấm chắn của chiến xa thành cái khiên kiên cố, mấy vạn mũi tên của Bắc quân rơi xuống đất, Nam quân không một người thương vong.



Đám người Lý tướng quân trên tường thành sửng sốt ngạc nhiên thì ra chiến xa kia có cơ quan. Hắn giơ tay, kêu một tiếng: "Ngừng." Như thế đi xuống, chỉ là lãng phí tên.



Một người tướng quân mặt mang khinh thường, cao giọng cười nói: "Thì ra xe này không phải là chiến xa, là dùng để làm khiên!, Thì ra lại là vì tới nói cho chúng ta biết, các ngươi thực sẽ làm rùa đen rút đầu nha! Ha ha ha...... Có bản lĩnh các ngươi vẫn luôn tránh ở phía sau đừng ra?"



"Ha ha ha......" Trên tường thành những người khác cũng cười theo ha hả, mặt đầy khinh thường cùng khinh bỉ. Lý tướng quân lại là vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là một tấm chắn liền có cơ quan nhanh nhẹn linh hoạt như vậy, vậy trong chiến xa chứa chính là cái gì, không người biết được. Hắn bỗng nhiên có chút lo lắng, thành trì này ở trong mắt hắn phòng thủ kiên cố, hôm nay còn có thể giữ được hay không?




Nam triều binh lính nghe lời bình luận này, trong lòng căm giận, nhiệt huyết không cấm dâng lên, bọn họ nắm chặt trường thương trong tay, nắm chặt dây cương, chờ đợi phía trên ra lệnh một tiếng, liền như mũi tên rời dây cung, xông lên giết kẻ địch.



Tông Chính Vô Ưu sắc mặt bình tĩnh, phảng phất giống như chưa từng nghe thấy, chỉ quay đầu nhìn Mạn Yêu một cái, Mạn Yêu hơi hơi dương môi, cười lạnh, nhìn Tiêu Sát đối với xe ngựa dương tay, trầm giọng thét ra lệnh: "Công thành!"



Mệnh lệnh vừa ra, tấm chắn của thanh đồng chiến xa lập tức thu lại, nóc trần xe vốn bằng phẳng trơn bóng bỗng hướng xốc mở ra phía sau, mấy trăm cái vật thể đen nhánh tròn trịa ở dưới tác dụng của cơ quan đo lường tốt khoảng cách cùng góc độ chuẩn xác bắn nhanh ra hướng tới tường thành kiên cố, uy lực không thể đỡ.



Lý tướng quân ở trên tường thành sắc mặt khẽ biến, có người hỏi: "Cái thứ đồ đen như mực kia ném lại đây chính là cái gì?"



Một người cười nói: "Dùng cục đá đen lớn như vậy mà muốn phá hủy tường thành, thật là buồn cười chết được........." Người này khẩu khí cực kỳ khinh thường, biểu tình của mấy người khác cũng là như thế. Ở trong mắt bọn họ tường thành Tử Tường quan, đó là tường đồng vách sắt kiên cố không phá vỡ nổi, nhưng mà, hai chữ "buồn cười" của hắn vừa mới ra khỏi miệng......



"Ầm vang!!!"



Một tiếng chấn vang ngập trời đinh tai nhức óc, như sét đánh, chấn vang hơn trăm dặm.



Tường thành kiên cố như thùng sắt theo tiếng ầm ầm sụp xuống, đá vụn tung bay, văng tung tóe ra bốn phương tám hướng, bụi mù nổi lên, một đám lửa xông thẳng lên trời, khói đặc như những đám mây đen lan nhanh tràn ngập khắp nơi.



Rung mạnh cùng hủy diệt không kịp phòng ngừa, mang đến chính là một mảnh tiếng kêu thảm thiết trong hoảng sợ hoảng loạn, bén nhọn chói tai, những binh lính đứng gần tường thành cũng bị nổ bay đi ra xa. Hoặc tan xương nát thịt, hoặc chôn xác dưới đống gạch đỗ nát của tường thành, hoặc là ngã xuống trong biển lửa, hoặc ở đang ở trong đau đớn hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, nhìn máu tươi như mưa, xem chính mình cụt tay cụt chân...



"......"



"......"



"......"



Lực sát thương kinh người như thế, ở cái niên đại còn không thuộc về nó đã làm chấn kinh mọi người, cũng bao gồm Tông Chính Vô Ưu. Mặc dù trước đó hắn suy đoán qua nhiều lần, cũng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng vẫn là bị một màn đã phát sinh trước mắt làm cho chấn kinh, hắn không thể tưởng tượng được kinh ngạc chuyển mắt nhìn nàng, một tấc một tấc lưu chuyển ở trên khuôn mặt đạm nhiên thong dong tuyệt mỹ của nàng. Nơi đó là một thế giới vũ khí? Hắn bắt đầu tò mò, rối cuộc là một cái thế giới như thế nào? Hắn không biết, mấy thứ này, ở thế giới kia căn bản sớm đã không đáng giá nhắc tới.



Cửu hoàng tử mở to hai mắt, giương miệng, kinh động nói không ra lời. Vô Tướng Tử cũng như thế, mà mấy chục vạn tướng sĩ chung quanh bọn họ mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, làm như không thể tin tưởng tường thành cao ngất mà trong vô số cuộc chiến hy sinh vô số tướng sĩ vẫn cứ không thể công phá được, làm người đau đầu, cứ như vậy dễ dàng bị phá hủy. Bọn họ nhìn đằng trước kia một loạt thanh đồng chiến xa được Hoàng phi sai người chế tạo nhìn như quái dị, lúc trước cảm xúc không hiểu biến thành chấn động cùng kinh hãi. Trách không được Hoàng phi nói, không cần cây thang, nhất định có thể công vào thành!



Giờ khắc này, ở trong mắt bọn họ, nàng không bao giờ là một nữ tử bình thường, không phải như những nữ nhân dựa vào sắc đẹp để được sự sủng ái của Đế vương. Bọn họ cuối cùng đã tin, nữ tử này xác thật đủ tư cách đứng ở bên cạnh Đế vương được bọn họ tôn sùng như thần, kiêu ngạo tuyên bố muốn trợ giúp Đế vương thống trị giang sơn, chinh chiến thiên hạ. Không còn có người, có thể nghi ngờ năng lực của nàng! Kỳ thật, từ khi nàng mang chiến mã về, ở trong lòng bọn họ, nàng đã có đủ năng lực này.



Mấy chục vạn đạo ánh mắt, tụ tập ở trên người nữ tử, dưới ánh mặt trời, lưu quang trong tuệ nhãn của nàng phá lệ sáng ngời, tựa như có thể chiếu sáng lên toàn bộ thế giới hắc ám, hình dáng ngũ quan và khuôn mặt duyên dáng, cùng với mái tóc bạc yêu dã mà thánh khiết của nàng, còn có khóe môi khi nàng vừa chuyển mắt đối với đế vương hơi vui vẻ cười nhạt, đều bị phủ thêm một tầng quang hoa sáng lạn nhu hòa, như là được trời cao ban cho nàng sứ mệnh thần thánh, khiến cho người nghiêm nghị kính phục. Nàng liền ở bên cạnh Đế vương, cùng Đế vương sóng vai ngồi trên lưng ngựa, bọn họ nhìn Đế, Phi hai người, thật giống như thấy tương lai thiên hạ thái bình.



Ai có thể nghĩ tới, một cái tinh tế nhu nhược như vậy, thế nhưng có thể dễ như trở bàn tay phá hủy một tòa thành trì kiên cố!



"Ha ha, có cái vũ khí này, thì không có thành trì nào mà tấn công nhưng không phá được! Thật quá tốt! Thật sự là quá tốt!" Cửu hoàng tử khiếp sợ đã qua đi, thần sắc phấn chấn vô cùng, hắn vỗ tay, nhìn Mạn Yêu ánh mắt gần như sùng bái, "Thất tẩu, cái này...... cái này thật là từ mấy thứ đồ vật tẩu kêu đệ mua, luyện chế ra sao?"



Mạn Yêu khẽ lắc đầu nói: "Không chỉ có vài thứ đó, đáng tiếc tài liệu hữu hạn, luyện chế ra số lượng hữu hạn, uy lực cũng hữu hạn."



Cửu hoàng tử trừng mắt, vạn phần kinh ngạc nói: "A? Cái uy lực này còn hữu hạn? Chẳng lẽ còn có lợi hại hơn sao?"



Có, đương nhiên là có! Chỉ là, nàng không học qua chế tạo vũ khí, những cái đồ vật có công nghệ cao, cho dù đem tài liệu đặt tới trước mặt nàng, nàng cũng chế tạo không ra. Huống chi, vài thứ kia, không phải tùy tiện dùng cái gì là có thể chế tạo ra tới.




Cửu hoàng tử lại nói: "Thất tẩu, trận này đánh xong, tẩu chỉ cho đệ đi. Sau này, lúc đệ không có việc gì, cũng luyện mấy cái ra chơi."



Mạn Yêu không còn lời để nói, thứ này là dùng để chơi sao? Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, nhàn nhạt liếc Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử vội vàng lấy lòng cười nói: "Khi quay về, đệ kêu người thu mua số lượng lớn mấy thứ này, luyện chế nhiều một chút, sau này thiên hạ chính là của Thất ca rồi!"



Mạn Yêu nhìn hắn, thực bất đắc dĩ lắc đầu, hạ giọng nói: "Nếu thật dễ dàng thu mua như vậy, tại sao đệ trong nửa năm mới thu mua được một ít như vậy? Lão Cửu, đệ cần phải ghi nhớ, cái này, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, thiên hạ sợ là khó có ngày yên tĩnh."



Cửu hoàng tử tươi cười một cái, "Thất tẩu nói đúng!" Dứt lời, ánh mắt bọn họ lại lần nữa hướng đến tường thành đối diện đã sụp xuống tổn hại.



Ban đầu trên tường thành có vài vị tướng quân, trước khi tường thành sụp đổ, kinh hãi nhanh chóng nhảy ra phía sau, may mắn tránh được vận mệnh chôn xác dưới tường thành. Bọn họ từ trên mặt đất bò dậy, khuôn mặt toàn màu nâu đất, không dám tin tưởng nhìn tường đồng vách sắt trong mắt bọn họ ở dưới sự công kích của "cục đá đen" mà mới vừa rồi còn bị bọn họ cười nhạo, đã trở thành một mảnh phế tích!



Một người tướng quân giơ tay chùi bụi đất trên mặt, lắc lắc đầu, vừa mở miệng, lại có chút nói lắp: "Lý, Lý tướng quân, cái này, cái này......



Mưu sĩ kinh ngạc cảm thán nói: "Trời a! Cái thứ kia rốt cuộc là cái gì? Sao lợi hại như thế!"



"Lý tướng quân, chúng ta hiện giờ phải làm sao bây giờ? Chiếu như vậy mà tiếp tục, đại quân của bọn họ thực mau liền có thể vào thành!



Lý tướng quân sắc mặt trầm trọng, quả quyết hạ lệnh: "Truyền lệnh của bổn tướng quân, đại quân ra thành nghênh chiến!"



"Tướng quân, không thể a! Ngài xem, vũ khí của bọn họ lợi hại như vậy, đại quân của chúng ta ra khỏi thành cũng là chịu chết, không bằng...... Chúng ta rút lui đi......"



"Câm mồm!" Lý tướng quân một tiếng quát chói tai, trợn mắt tức giận nhìn hắn, nếu thân là tướng quân tâm lại sợ hãi, vậy bọn lính còn đánh giặc như thế nào? Quân tâm sĩ khí làm trọng, hắn thu thần sắc, trầm giọng nói: "Tử Tường quan là pháo đài của biên thành, là thành chắn bảo vệ ngăn địch trong lòng muôn vàn con dân Bắc triều, há có thể mất? Ai còn dám phát ngôn bừa bãi, xử trí theo quân pháp!" Hắn gạt trường kiếm ra, tên tướng quân có tâm rút lui kia vội vàng xưng "Rõ", cúi đầu, không dám nói nữa lời.



Lý tướng quân lại nói: "Các ngươi cho rằng những chiếc chiến xa đó có thể chứa bao nhiêu "cục đá đen"?! Đừng bị chí khí của người khác diệt đi uy phong của chính mình, mau đi truyền lệnh!!"



"Rõ!" Một người tướng quân đi xuống truyền lệnh, không cần thiết một lát, hơn hai mươi vạn quân thiết giáp đã chuẩn bị tốt do Lý tướng quân suất lĩnh, khí thế hùng tráng, dẫm đạp phế tích cháy đen cùng với máu thịt thể xác của các thủ vệ tường thành, xông thẳng đến ngoài thành, hướng đại quân Nam triều nghênh chiến.



Nam quân bị vũ khí thần bí kia, chấn động đến nhiệt huyết sôi trào, bọn họ người người sĩ khí ngẩng cao, mặt không ý sợ, nắm chặt trường thương trong tay, chỉ chờ chủ soái ra lệnh một tiếng, xả mệnh giết địch, lấy chết trận nơi sa trường làm vinh quang suốt đời.



Cửu hoàng tử cười nói: "Bọn họ rốt cuộc đã ra rồi!"



Vô Tướng Tử đang định hạ lệnh nghênh chiến, Mạn Yêu ngăn cản nói: "Chờ một chút."



Cửu hoàng tử cảm thấy kỳ lạ nói: "Thất tẩu, còn chờ cái gì nha? Bọn họ muốn xông qua rồi!"



Tông Chính Vô Ưu nghiêng mắt liếc hắn một cái, chân thật đáng tin nói: "Kêu ngươi chờ, ngươi cứ chờ, đừng có nhiều lời vô nghĩa."



Cửu hoàng tử lập tức im tiếng, nửa chữ cũng không dám nói.



Mạn Yêu không nhìn bọn họ, nàng buông tay Tông Chính Vô Ưu ra, tay trái cầm kiếm, cánh tay tụ nội lực vừa động, huyền phách ra khỏi vỏ, tay phải nàng tiếp được, kiếm khí chỉ thẳng lên cao, đối mặt với quân địch khí thế to lớn rào rạt, lớn tiếng kêu lên "Bày chiến xa trận!"



Âm thanh ẩn chứa nội lực, khí thế dồi dào, mang theo thong dong tự tin không người có thể so sánh, truyền đi rất xa.




Tiêu Sát theo tiếng làm cái động tác ra lệnh, trăm chiếc thanh đồng chiến xa đột nhiên hướng hai bên tản ra, giống như hai con Thanh Long ở trên mặt đất tùy ý qua lại, chạy đi qua bao sao quân địch đang vội vàng chạy tới.



(Bao sao: đi tắt đón đầu)



Lý tướng quân vừa nghe đến chiến xa trận, trong lòng kinh hãi, thầm kêu không tốt, chiến xa tuy chỉ có trăm chiếc, không đủ để vây khốn hơn hai mươi vạn đại quân, nhưng vũ khí này hỏa lực cường thịnh, hắn đã tận mắt nhìn thấy, nếu bị vây quanh ở giữa nào còn có đường sống? Hắn vội vàng hạ lệnh, đại quân bốn hàng phân làm hai tiến quân từ hai bên, vây quanh quân địch, chỉ cần địch ta giao chiến khó có thể phân rõ, vậy vũ khí kia của bọn họ sẽ không có đất dụng võ.



Chiến trường rộng lớn, bốc lên sát khí, bốn hàng đại quân Bắc quân phân hai bên, muốn tránh thoát chiến xa vây quanh, nhưng mà, đúng lúc này, hai con Thanh Long bỗng nhiên lại từ hai bên hướng trung gian hợp lại, nhanh chóng hợp hai làm một, hướng tới quân địch trung ương xen đi vào. Giống như đằng long nhập hải, thế không thể đỡ.



Lý tướng quân ngẩn người, đang muốn hạ lệnh chặn đứng nó, nhưng đã muộn.



Trăm chiếc chiến xa vừa vào bụng quân địch, hai bên sườn chiến xa chợt có cơ quan mở ra, hơn một ngàn mũi tên chứa hỏa dược bắn ra hai bên từ bên trong xe.



"Sưu, sưu,......", Tiếng mũi tên nhọn xé gió không dứt tai. Hỏa dược nổ tung, một mũi tên trúng địch, mấy người bị thương.



Chung quanh một mảnh tiếng kêu thảm thiết, bén nhọn chói tai phá trời cao, cả mặt trời cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.



"Trúng kế rồi!" Lý tướng quân cáu giận không thôi, nhìn các tướng sĩ không ngừng ngã xuống, lại nhìn về phía thanh đồng chiến xa thập phần kiên cố đao thương bất nhập, vội vàng hạ lệnh: "Tránh nó ra, xông lên!"



Bắc quân dẫm đạp thi thể người một nhà, một đường vọt tới, Tông Chính Vô Ưu giơ tay vung lên, lạnh lùng phun ra một chữ: "Giết!"



"Giá! Giá! Giá!......"



Chiến mã theo tiếng cất vó hí vang, các tướng sĩ Nam triều từ bốn phương tám hướng đi bao vây quanh quân địch.



Tu La Thất Sát trong mắt hiện lên tia khát máu, dẫn dắt bảy ngàn huyền y thiết kỵ huy kiếm nghênh tiếp xông lên. Kiếm trong tay bọn họ lộ ra hàn khí ăn mòn đến xương cốt, một nhát giết vô số địch, tinh chuẩn vô cùng.



Đầu lăn ra đất, cổ đứt, máu tươi chảy ngập trời.



Chiến tranh tàn khốc, giết chóc khát máu, đây mới là chiến trường Tu La chân chính! So với hình ảnh ở trong tưởng tượng của nàng, càng nhiều máu tươi, cũng càng tàn nhẫn. Mọi người đều đang giết địch, chỉ có nàng cùng Tông Chính Vô Ưu còn đứng tại chỗ, lẳng lặng quan sát. Nhìn một màn cực kỳ bi thảm của nhân gian, Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình, mày cũng không nhăn lại một chút nào, hắn là một cái trời sinh vương giả, có lãnh khốc cùng ngoan tuyệt mà Đế vương nên có.



Tàn thi chồng chất, mặt đất của chiến trường giống như nhiễm máu, ánh nắng phản chiếu từ vũng máu đỏ thắm, chiếu ra hồng quang đầy trời.



(tàn thi: thi thể không còn nguyên vẹn)



(hồng quang: ánh sáng đỏ)



Trong không khí tràn ngập nùng liệt mùi máu tươi buồn nôn, hơi thở tử vong bao phủ khắp nơi đây, trong chiến trường, mạng người như cỏ rác như con kiến, không đáng giá nhắc tới. Lòng bàn tay nàng lạnh run, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngực làm như bị lấp kín, trái tim không thể đập.



Một trận chiến này, thắng được không hề trì hoãn. Bắc quân ở dưới sự kiên trì của Lý tướng quân thề muốn chiến đấu đến một binh một tốt cũng tuyệt không đầu hàng, trừ bỏ Lữ hiệu úy đang trốn ở một góc tường thành chưa toàn bộ phá huỷ, thì không còn một ai sống sót. Mà Nam quân thiệt hại năm ngàn, bị thương một vạn.



Sau khi thắng lợi đại quân Nam triều cùng nâng trường thương, vung tay hô to: "Hoàng Thượng vạn tuế! Nương nương thiên tuế!"



Mạn Yêu lúc này thân mình nhoáng lên, ngã xuống ngựa.



****



Sắc trời âm u, mây đen dày đặc, bầu không khí giữa thiên địa đầy áp lực mà nặng nề. Nàng cảm giác chính mình đột nhiên ngã vào bên trong đám người chen chúc, lại bị một đám người tầng tầng lớp lớp vây quanh ở giữa, có một cái đài rất lớn, trên đài hơn hai mươi người nam nữ bị trói quỳ gối nơi đó, bọn họ tóc tai hỗn độn, trên mặt có rất nhiều vết thương, trong miệng bị một mảnh vải lấp kín, giống như là tù phạm sắp bị trảm.



Nàng bị chèn ép ở trong đám người vây xem, không biết tại sao sợ hãi bất an, vội vàng chen lấn lên phía trước. Phí thật lớn sức lực, cuối cùng cũng chen đến hàng phía trước, một nam một nữ quỳ gối phía trước vừa nhấc đầu, tựa hồ thấy được nàng, khuôn mặt của họ vốn dĩ bình tĩnh bỗng nhiên xuất hiện cảm xúc kịch liệt, họ làm như muốn hướng nàng truyền đạt lại cái gì, liều mình hướng nàng đưa mắt ra hiệu, trong mắt kia có lo lắng sợ hãi, có chờ đợi cùng khẩn cầu, thần sắc kia thế nhưng khiến nàng cảm thấy rất khổ sở đau lòng.



Tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ, trên mặt một mảnh ướt át, nàng vậy mà đã khóc, thật kì lạ! Nhân sinh ở thế giới này bị giết chết là chuyện bình thường, nhưng mà nàng vì sao phải vì người không liên quan mà chảy nước mắt? Đem nước mắt lau đi, nhưng như thế nào cũng ngăn không được, trong lòng rất đau, có một loại bi ai nồng đậm dưới đáy lòng xoay quanh lớn mạnh. Nàng khống chế không được muốn đi lên hỏi một chút hắn muốn nói cái gì? Chính là bên trong đám người chen lấn ồn ào, tựa hồ có một bàn tay kéo lấy nàng, nàng như thế nào nhấc chân cũng không đi ra được. Nàng nhìn chung quanh đám người lạnh nhạt, cảm giác chính mình thật nhỏ bé, phảng phất so với mọi người đều thấp hơn một khúc, như là một cái tiểu hài tử cần ngước đầu nhìn hết thảy.



Tên đao phủ giơ đại đao trong tay lên, trong lòng nàng tức khắc xuất hiện một cổ cảm xúc sợ hãi cực độ, nàng muốn gọi bọn họ dừng tay, một bàn tay to màu đen đột nhiên bịt miệng nàng, nàng kêu không ra tiếng, chỉ có thể ở trong bàn tay người nọ giãy giụa, thế nhưng thực vô lực.



Đại đao sắc bén đem đầu người cùng thân hình một phân làm hai, máu tươi như tên phun thẳng lên tung toé, nàng chỉ cảm thấy ngực bị lấp kín, trầm trọng đau buồn, không thể hô hấp. Nàng ở dưới bàn tay đen gông cùm hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, tầm mắt nhiễm một màu đỏ tươi, nhìn thấy đầu người máu chảy đầm đìa từ Hình đài cuồn cuộn rơi xuống, vẫn luôn lăn đến bên chân nàng, chỗ cổ bị đứt máu tươi không ngừng trào ra, ở lòng bàn chân nàng chầm chậm lan ra, nàng giống như có thể cảm giác được nhiệt độ ướt át dính nhớp, ở trong gió lạnh lẽo dần dần ăn mòn da thịt nàng, nàng muốn chạy trốn, lại động cũng không thể động.



Cái đầu người bị chém đứt, mặt hướng về phía nàng, hai mắt trừng to, nhìn chằm chằm nàng, hướng nàng kể ra hắn không cam lòng cùng phẫn hận, hắn nói hắn chết không nhắm mắt, hắn còn nói: "Những tên đao phủ hại chết hắn sẽ không chết tử tế được, không chết tử tế được, không chết tử tế được..."



Rõ ràng không có âm thanh, nhưng nàng chính là nghe thấy được, phảng phất giống như linh hồn đang khóc thút thít, thê lương như vậy, ăn sâu vào tâm hồn người.



Thân hình nàng bắt đầu run rẩy, tâm cũng đang run rẩy, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, ngăn không được mà trào ra, nàng trong lòng cực kỳ sợ hãi, có một loại giống như là cừu hận vây chặt lấy nàng, làm cho nàng suốt đời bị nhốt trong đó tìm không ra lối thoát. Nàng giương mắt nhìn chung quanh, người chung quanh đều không thấy, toàn bộ mặt đất đều là máu, chỉ còn một mình nàng, đứng ở giữa huyết tinh, thi thể không đầu hướng tới phương hướng nàng ngã xuống, máu đỏ tươi một tấc tấc không quá mắt cá chân của nàng, làm như muốn đem nàng bao phủ...



"A! Không, không" nàng hoảng loạn giãy giụa, mồ hôi thấm ướt toàn thân. Nàng thanh tỉnh mà ý thức được đây là một cơn ác mộng, nàng muốn tỉnh lại, muốn tỉnh lại, nhưng vì sao đôi mắt không mở ra được?



"A Mạn, A Mạn, nàng xảy ra chuyện gì? Mau tỉnh lại." Bên tai có người kêu gọi, âm thanh kia mang theo sự nôn nóng cùng lo lắng của chủ nhân, còn có nồng đậm thâm tình, tay nàng nâng lên vội vàng mà hướng tới nơi phát ra âm thanh kia chộp lấy, giống như là sợ hãi âm thanh kia biến mất "Cứu thiếp, cứu thiếp...... Vô Ưu, chàng ở nơi nào? Mau tới cứu... cứu thiếp."



Trong lúc hôn mê Mạn Yêu liều mạng giãy giụa ở bên cạnh ác mộng, mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, mày nhíu chặt, một bàn tay sờ soạng lung tung, nhìn qua bất lực mà kinh hoàng.



Tông Chính Vô Ưu đem nàng ôm vào trong lòng, ôn nhu kêu: "A Mạn, ta ở chỗ này! Liền ở bên cạnh nàng, nàng mở to mắt liền có thể nhìn thấy, mau tỉnh lại, tỉnh tỉnh!"



Tay nàng bị một con bàn tay to cầm lấy, cái tay kia ấm áp mà mạnh mẽ, làm người an tâm kỳ dị. Nàng nghe được có một đạo âm thanh ôn nhu đang kêu gọi nàng, âm thanh kia như bổ ra mây đen dày nặng trên bầu trời, sắc trời bỗng nhiên sáng ngời, ánh mặt trời trút xuống, nàng liền mở mắt.



Rốt cuộc tỉnh lại, trong mắt chiếu ra dung nhan tuấn mỹ quen thuộc của hắn, đôi mắt thâm thúy chứa đựng đầy nồng đậm lo lắng cùng đau lòng, còn có sợ hãi bị che dấu, làm như sợ hãi nàng sẽ rời khỏi hắn, cũng giống như nàng sợ hãi cùng bất lực ở trong mộng tìm không thấy hắn, nàng trong lòng căng thẳng, giơ tay liền ôm lấy eo hắn.



"Vô Ưu, Vô Ưu!" Nàng vội vàng gọi tên của hắn, xác định hắn tồn tại. Cũng chưa từng sợ hãi như vậy, cái mộng này quá kỳ lạ, kỳ lạ đến làm người cảm thấy bất an, trong mộng cảm giác chân thật giống như đã phát sinh qua.



Nàng dựa vào khuỷu tay hắn, đôi tay gắt gao ôm eo hắn, chặt một chút, chặt một chút, chặt đến không có bất kỳ ai có thể đoạt đi mới được. Nàng hơi ngẩng khuôn mặt, trong mắt lộ ra bàng hoàng không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói: "Vô Ưu, may mắn có chàng ở đây! Đừng rời khỏi thiếp, vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi thiếp."



Tông Chính Vô Ưu đã bao giờ gặp qua bộ dáng yếu ớt bất lực như vậy của nàng, vội vàng cũng ôm chặt thân hình mềm mại mảnh khảnh của nàng, cằm nhẹ nhàng cọ cọ cái trán trơn bóng của nàng, nghe nàng nhẹ giọng nỉ non, tâm một tấc một tấc thắt chặt, đáy mắt bi thương ở nàng nhìn không thấy mà tuôn ra, tràn ngập tầm mắt. Cổ họng hắn hơi nghẹn, môi mỏng hé mở, vạn phần ôn nhu nói: "Ta không rời khỏi nàng. Chỉ cần...... Chỉ cần nàng không rời đi, ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Cho nên, nàng không thể rời đi."



"Ân, thiếp không rời đi." Nàng gật đầu, ở trong ôn nhu của hắn, dần dần bình tĩnh trở lại.