Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 71: Một cuộc đánh cược lớn (2)




Yến hội chính thức bắt đầu, sau các lễ nghi mở màn đơn giản, tiếp đến là phong thưởng các tướng lãnh có công, La Thực thăng lên nhất phẩm, thưởng một tòa phủ đệ, vàng lá một ngàn. Các tướng lãnh còn lại thăng cấp một bậc, thưởng bạc năm trăm lượng.



Thưởng phạt phân minh, đế phi hai người phối hợp đến thiên y vô phùng.



(Thiên y vô phùng = không có kẽ hở)



Mọi người uống rượu, đế phi uống trà. Sau ba tuần rượu (ba vòng rượu), La Thực tướng quân hơi say. Sau khi chúng thần nâng ly kính qua đế phi, Mạn Yêu bưng một ly trà lại lần nữa bước xuống trung đình, đi đến trước mặt La Thực.



La Thực nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng, tuy rằng nàng thực đẹp, nhưng ở trong mắt hắn, nàng cũng bất quá chỉ là một nữ nhân, mà hắn chướng mắt nhất, chính là nữ nhân lấy sắc đẹp mê hoặc quân vương!



Mạn Yêu không quan tâm tới ánh mắt bất kính của hắn, chỉ nâng ly cười nói: "La tướng quân lần này lập được công lớn, bổn cung thay Hoàng Thượng lấy trà thay rượu kính La tướng quân một ly."



Rượu có thể làm cho lá gan người lớn mạnh hơn, lời này không sai. Vốn dĩ Hoàng Phi kính rượu, là vinh quang to lớn, cho dù là rượu độc, cũng phải ngưỡng cổ uống hết một hơi, còn phải làm ra một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, nhưng La Thực tướng quân hiển nhiên không hiểu, hắn ngay cả đứng cũng chưa từng đứng lên, mắt ưng mang theo châm chọc nói: "Trà không phải rượu, rượu không phải trà, vốn không phải là một, há có thể lẫn lộn thay thế?"



Mạn Yêu nhàn nhạt nhìn hắn, tươi cười như cũ, thanh âm lại trầm hai phân nói: "Ý tứ của tướng quân là...... Bổn cung không có tư cách đại diện cho Hoàng Thượng kính rượu? Hay là...... Tướng quân muốn cho Hoàng Thượng tự mình kính ngươi?"



Sắc mặt La Thực cứng lại, giương mắt liền nhìn hoàng đế, chỉ thấy hoàng đế hơi nhắm mắt lại, mặt không biểu tình mà ngồi ở trên long ỷ, nếu không phải thấy tay hắn đang chậm rãi chuyển động cái ly, người khác sẽ cho rằng hắn ngủ rồi. La Thực nhìn nhìn hoàng đế, lại nhìn ánh mắt sắc bén của Hoàng Phi đang đứng trước mặt, cau mày, đứng dậy ôm quyền nói: "Mạt tướng không dám!"



Mạn Yêu bình tĩnh nhìn đỉnh mày mang đầy sát khí của hắn, ánh mắt nàng đột nhiên lạnh lùng, đột nhiên đem ly trà trong tay ném xuống mặt đất.



"Quang ——!!!" Nước trà văng khắp nơi, sứ trắng thanh hoa vỡ thành hơn mười mảnh.



Động tác này tới đột nhiên, kinh động khiến cho thân thể mọi người run lên, bọn nô tài chung quanh run rẩy một cái, cuống quít quỳ đầy đất. La Thực cũng chấn trụ, tiện đà nhíu mày.



Ánh mắt Mạn Yêu nặng nề, không thấy lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng lại làm người tâm kinh đảm chiến, nàng chậm rãi mở miệng: "Ngươi không dám? Bổn cung xem lá gan của ngươi so với trời còn lớn hơn! Ngươi tự cao vì có công, kiêu căng gây rối, lần nữa coi rẻ hoàng quyền, xem ra hai mươi hình trượng mới vừa rồi hình như không đủ, người đâu, dẫn đi, thêm năm mươi trượng."



(tâm kinh đảm chiến: kinh hoảng sợ hãi)



Một tướng quân nhất phẩm, ở trước mặt cấp dưới của hắn, lần nữa bị trượng hình, cho dù hắn nhịn được cái đau trên người, nhưng mà mặt mũi cũng quá mất mặt đi, hơn nữa, vẫn là bị nữ nhân mà hắn khinh thường nhất khiển trách. Sát khí trên ấn đường của La Thực đột nhiên ngưng trọng, đôi tay nắm chặt đến khớp xương vang lên răng rắc, làm như đang cực lực nhẫn nại, tùy thời đều có khả năng bộc phát bất kể hậu quả.



Chúng thần thấy tình hình như vậy, hoảng hốt. Mấy vạn đại quân của La gia đều là tinh nhuệ của triều đình, tuy rằng hắn giờ phút này đang ở hoàng cung, xốc không nổi sóng lớn, nhưng khó bảo đảm hắn sẽ không ghi hận trong lòng. Trừ phi hôm nay liền nhân cơ hội đem hắn trừ khử, nhưng sau đó, sợ rằng quân La gia cũng sẽ gây chuyện. Sau khi chúng thần ở trong lòng cân nhắc, cuối cùng đều quỳ gối, đồng thời nói: "Nương nương bớt giận!"



Thừa tướng nói: "La tướng quân say rượu nói lỡ lời, dù cho có tội, nhưng thỉnh nương nương xem ở La gia ba đời trung lương, tha thứ cho La tướng quân lần này đi!"



"Thỉnh nương nương tha thứ cho La tướng quân lần này!" Các đại thần cầu tình.



Toàn bộ Ngự Hoa Viên, quỳ đầy người. Sau một trận tiếng cầu tình, hô hấp của mọi người nặng nề. Không khí phảng phất như bị đông lại, thời gian đình trệ.



Tông Chính Vô Ưu vẫn nhắm hai mắt như cũ, mặt không gợn sóng, hắn dung túng hết thảy mọi chuyện phát sinh ở phía dưới, chẳng quan tâm, làm cho người rất là nghi hoặc khó hiểu.



Cửu hoàng tử khó được nghiêm trang nói: "Thất tẩu, La tướng quân uống nhiều quá, tẩu liền buông tha hắn lúc này đi!" Dứt lời, hắn kêu La Thực một tiếng, ý bảo hắn(LT) nhận sai.



La Thực lúc này mới thu lại sát khí, chậm rãi buông mười ngón đang nắm chặt ra, giương mắt nhìn Mạn Yêu một cái, chỉ thấy sắc mặt nàng nhàn nhạt, thế nhưng giống như mới vừa rồi người đùng đùng nổi giận không phải là nàng. Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là quỳ xuống.



Quỳ là quỳ, nhưng trong lòng thực sự không cam lòng, hắn không cho rằng mình sai. Cho nên quỳ đến lưng thẳng tắp, đầu nâng cao cao.



Mạn Yêu liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi không phục?"



La Thực liếc mắt qua, không hé răng. Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: "Ngươi bất quá là ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Thượng, lấy thân phận đè ép ta, ta vì sao phải phục?"



Mạn Yêu đối với ánh mắt hắn chỉ làm như không thấy, phục lại trầm giọng hỏi: "La tướng quân, ngươi dùng cái gì làm tướng?"



La Thực không hé răng, người chung quanh đều một thân mồ hôi lạnh, âm thầm dưới đáy lòng trách mắng người này không biết thức thời, thân là một thần tử, một hai phải cùng phi tử của hoàng đế tranh cãi.



Mạn Yêu ở trước mặt hắn đi dạo vài bước, quay đầu lại lần nữa hỏi: "Chẳng lẽ chỉ dựa vào ngươi là con của La lão tướng quân đã qua đời?"





La Thực bỗng nhiên ngẩng đầu, trực giác phản bác nói: "Đương nhiên không phải! Ta có thể lên làm tướng soái là bằng chính bản lĩnh thật sự của mình!" Hắn phản cảm nhất đó là người khác lấy thân phận của hắn tới phủ định năng lực của hắn. Hắn từ nhỏ ở trên lưng ngựa lớn lên, võ nghệ không tầm thường. Bách bộ xuyên dương, hắn lúc mười hai tuổi là có thể làm được. Mà lần này công chiếm Ngọc Thượng quốc, hắn cách thiên quân vạn mã, với khoảng cách mấy chục trượng, một mũi tên bắn thủng tim vua Ngọc Thượng quốc, há là người bình thường có thể làm?



(Bách bộ xuyên dương: Trăm bước bắn xuyên lá cây dương liễu, chỉ thiện xạ)



Phản ứng của hắn ở trong dự kiến của nàng, Mạn Yêu hơi hơi dương môi, thần sắc bất động nói: "Nga? Vậy bản lĩnh thật của La tướng quân là cái gì? Bổn cung cũng muốn mở rộng tầm mắt."



Cửu hoàng tử xen mồm nói: "La tướng quân cưỡi ngựa bắn cung lợi hại nhất, cả triều trên dưới, chỉ sợ không ai có thể so sánh. À không, ngoại trừ ta cùng Thất ca." Bất luận khi nào chỗ nào, hắn cũng không quên cường điệu hắn cùng Thất ca hắn mới là lợi hại nhất.



Sắc mặt La thực khó coi đến cực điểm, chẳng lẽ muốn hắn dưới tình huống bị thương ở trong Ngự Hoa Viên biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung cho bọn họ xem? Công phu của hắn không phải dùng để biểu diễn cho mọi người xem!



Mạn Yêu cười nói: "Cưỡi ngựa thì khỏi đi, La Tướng quân vừa mới chịu qua trượng hình, hơn nữa Ngự Hoa Viên này cũng không thích hợp cưỡi ngựa. Bắn cung thì có thể được, vừa lúc bổn cung cũng từng tập sơ qua một thời gian, hôm nay không ngại liền thỉnh La Tướng quân chỉ giáo một vài chỗ. Người đâu, lấy hai bộ cung tiễn tới."



Cung nhân thật nhanh đem tới hai bộ cung tiễn, cung cung kính kính đưa tới trước mặt Mạn Yêu. La Thực ngẩn ra, dùng ánh mắt thập phần hoài nghi nhìn nữ tử nhỏ yếu trước mặt, làm như đang nói: Ngươi cũng biết bắn cung?



Mạn Yêu nhàn nhạt nói: "La tướng quân chọn trước đi."



La Thực đầy mặt khinh thường, nghĩ thầm hắn một tướng quân thống soái thắng một nữ nhân cũng không có ý nghĩa gì, liền không có động tác tiếp theo.




Mạn Yêu khẽ cười nói: "Nếu La tướng quân ngại bắn cung quá không thú vị, không bằng chúng ta thuận tiện đánh cược một cuộc." Nàng chỉ vào tấm bia cách xa hơn mười trượng, "Lấy hồng tâm làm chuẩn, mũi tên của ai ở giữa hồng tâm nhất, liền tính người đó thắng."



Mày La Thực vừa động, nói: "Nếu thần thắng, thỉnh nương nương sau này rời khỏi triều đình, vĩnh viễn không lại nhúng tay vào việc triều chính, an an phận phận làm chuyện mà một nữ nhân nên làm!"



Chúng thần nghe vậy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, âm thầm thay hắn đổ mồ hôi lạnh, trộm nhìn hoàng đế đang ngồi trên cao, hoàng đế vẫn như cũ mặt không có biểu tình gì.



Mạn Yêu nhướng mày nói: "Chuyện gì mới là chuyện nữ nhân nên làm?"



La Thực nói: "Giúp chồng dạy con!"



"Thỉnh giáo La tướng quân, bổn cung làm như thế nào, mới xem như là giúp chồng?" Lời này, nàng không chỉ là hỏi cho La Thực nghe, cũng là hỏi bá quan văn võ đang ngồi ở đây, nàng rất rõ ràng, mặt ngoài bọn họ không dám nói cái gì, ở sau lưng vẫn cứ nghị luận.



La Thực nói: "Phụ trợ Hoàng Thượng xử lý hậu cung, vì Hoàng Thượng phân ưu, khuyên nhủ Hoàng Thượng làm một vị minh quân."



Ánh mắt Mạn Yêu tức khắc sắc bén vô cùng, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, "Ý của La tướng quân là...... hiện tại Hoàng Thượng không phải là minh quân?"



La Thực trong lòng kinh hãi, "Ngươi...... Mạt tướng không dám! Thỉnh nương nương chớ có cố ý vặn vẹo ý tứ của mạt tướng."



Mạn Yêu nghiêm mặt nói: "Được, bổn cung không nói ngươi, bổn cung liền nói như thế nào để giúp chồng? Không nạp hậu cung, miễn đi muôn vàn chuyện vặt mà giữa các phi tần tranh sủng mang đến, làm cho Hoàng Thượng một lòng xử lý chính vụ, này chẳng lẽ không phải thay Hoàng Thượng phân ưu? Mà bổn cung trợ giúp Hoàng Thượng xử lý chính vụ thống trị thiên hạ, này chẳng lẽ không phải một loại phụ trợ?"



"Nương nương đây là cưỡng từ đoạt lí! Không cho phép Hoàng Thượng nạp phi tần, đây là việc làm của đố phụ. Thân là nữ tử hậu cung, nhúng tay vào việc triều chính, rõ ràng là có dã tâm." Hắn nói thực rõ ràng vô cùng.



Môi Mạn Yêu hơi nhếch lên, đem một mạt trào phúng giấu ở khóe miệng đang mỉm cười, nàng biết nếu muốn cùng nam nhân của thế giới này thảo luận nam nữ bình đẳng quả thực là một chuyện cười, ở trong xương cốt bọn họ, quan niệm nam tôn nữ ti sớm đã là ăn sâu bén rễ. Nếu nói không thông tình lý, vậy dùng sự thật tới chứng minh, nữ nhân cũng không kém hơn nam nhân. Nàng không có ý đồ gì đối với hoàng quyền, nàng chỉ nghĩ muốn dùng hết năng lực của mình trợ giúp trượng phu nàng cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, nhanh chóng mang đến thái bình cho thiên hạ, cũng cho bọn họ một cuộc sống an bình.



Mạn Yêu chậm rãi cầm lấy cây cung gỗ trầm hương toàn thân đen nhánh ở gần trước mặt nàng, chọn một cây tiễn bạch vũ (cây tên đuôi lông trắng), mới chuyển mắt nhìn về phía La Thực, không mang theo bất luận cảm xúc gì, nói: "Ngươi muốn bổn cung rời khỏi triều đình? Vậy được, bổn cung...... Liền đánh cược binh phù La gia quân của ngươi!"



La Thực sảng khoái đáp: "Được." Binh phù La gia quân đời đời tương truyền, có ý nghĩa rất phi thường đối với hắn, nhưng hắn ỷ vào tài bắn cung bất phàm của mình, cũng không có lo lắng sẽ thua.



Mạn Yêu khóe miệng hơi nhếch lên, muốn chính là một tiếng "Được" này của hắn. Nàng mỉm cười nói: "Tướng quân mời."



La Thực cũng không khiêm nhường, mắt nhìn tấm bia không tính rất xa, khoảng cách hơn mười trượng hắn căn bản không để vào mắt. Giơ tay, lắp tên lên cung, kéo căng cung thành dạng trăng tròn. Quay đầu mắt nhìn nữ tử nhàn nhã cao quý bên cạnh, hắn tràn đầy tự tin, cuồng ngạo cười, nhìn cũng không thèm nhìn đến, liền mở ra ngón tay, chỉ nghe kia mũi tên "Sưu" một tiếng, phá không hiệp phong mà đi, thế nhưng thẳng ngay điểm hồng tâm.



"Tốt!" các đại thần và các tướng lĩnh chung quanh nhịn không được reo hò, cả Mạn Yêu đều không khỏi ở trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, có thể không nhìn mục tiêu mà có thể bắn chuẩn đến như thế, tài bắn cung của người này quả nhiên thập phần lợi hại.



Tông Chính Vô Ưu lúc này mới chậm rãi mở to đôi mắt, hắn nhìn tiễn hắc vũ (cây tên đuôi lông đen) ở giữa hồng tâm, nheo lại hai mắt, trong mắt chợt lóe qua tinh quang, mắt nhìn tướng quân tuổi trẻ thân hình thẳng thắn ngạo nghễ ngẩng đầu, tính cuồng ngạo của người này nhưng thật ra cùng với hắn lúc trước có vài phần tương tự. Hắn động đậy thân mình, đảo mắt đem ánh mắt dán ở trên người nàng đang đứng ở phía trước, đôi mày không thể thấy mà nhíu nhíu. Hắn đáp ứng hôm nay không nhúng tay, cũng không biết là đúng hay là sai?




Cửu hoàng tử vỗ tay xong, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, vội vàng tiến lên đối với Mạn Yêu nói: "Thất tẩu, muốn hay không muốn đệ giúp tẩu?"



Mạn Yêu không nói chuyện, ánh mắt của các đại thần nhìn nàng không phải lo lắng thì là đồng tình, La tướng quân một mũi tên thẳng nhập hồng tâm, nửa phần đều không lệch khỏi quỹ đạo, dù cho nàng tài bắn cung siêu quần, nhưng vị trí chính giữa nhất đã bị chiếm, nàng muốn như thế nào mới có thể thắng? Nàng hơi hơi nhìn chăm chú, nghe được lời nói của La Thực mang khinh miệt nói: "Không biết tự lượng sức mình!"



Nàng nhịn không được cười nói: "Thắng bại chưa phân, tướng quân hiện tại có kết luận, tựa hồ hơi sớm!"



Nàng đem tiễn bạch vũ lắp lên cây cung đen nhánh, chậm rãi kéo căng dây cung, mảnh khảnh đầu ngón tay xanh trắng mà có lực. Gió lạnh nhấc lên ống tay áo phượng bào màu đỏ sậm của nàng, lộ ra cổ tay trắng nõn, vốn là tư thái nhu nhược không có xương lại giống như ẩn chứa sức lực vô cùng mạnh mẽ. Nàng nhắm chuẩn mũi tên nhập hồng tâm phía trước, biểu tình dị thường nghiêm túc.



Mọi người nín thở tập trung tinh thần, thiết nghĩ, đây thật là một cuộc đánh cuộc lớn hi thế hiếm thấy! Một cái tuyệt sắc hoàng phi nhìn như nhỏ yếu đồn đãi lấy sắc đẹp hầu hạ quân vương cùng với một thiếu niên tướng quân rong ruổi sa trường nổi tiếng với tài bắn cung, lấy tài bắn cung đánh cuộc, hoàng quyền cùng quân quyền làm tiền đặt cược! Tựa hồ ở lúc mở màn, cũng đã phân ra thắng bại? Nhưng mà, kết quả thắng bại cùng trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.



Cũng là một tiếng "Sưu", tiễn bạch vũ lấy tốc độ nhìn không thấy hướng giữa hồng tâm hăng hái mà bay đi. Không cùng vị trí góc độ, mục tiêu giống nhau, tiễn bạch vũ cọ qua đầu mũi tiễn hắc vũ sắc bén, kim loại ma xát kịch liệt, hỏa hoa vẩy ra. Sau đó, tiễn hắc vũ rơi xuống đất, tiễn bạch vũ thay thế được vị trí khi nãy của tiễn hắc vũ!



Một khắc kia, biểu tình của mọi người đều đã xảy ra biến hóa, vô cùng kinh dị. Trong đình Tứ Ngữ một mảnh yên tĩnh hít thở không thông, lặng ngắt như tờ.



La Thực trừng lớn đôi mắt, mắt ngơ ngác mà nhìn tiễn hắc vũ bị tiễn bạch vũ chấn động rơi xuống trên mặt đất, làm như không thể tin tưởng mà nhìn nữ tử bình tĩnh ưu nhã trước mắt, nàng nhìn qua nhỏ yếu vô cùng, không nghĩ tới lại có tài bắn cung như thế, vượt xa ngoài dự đoán của hắn!



Hắn thua! Cho rằng sẽ tất thắng, kết quả là thua!



Đây là thất bại lần đầu tiên trong đời hắn, không phải bại bởi kẻ địch mạnh mẽ trên chiến trường, mà là bại bởi một nữ nhân. Cái này làm cho thiếu niên tướng quân luôn luôn cuồng ngạo có chút khó có thể chấp nhận được.



Cửu hoàng tử kinh ngạc mà há to miệng, cặp mắt kia trừng lớn hơn chuông đồng, kinh ngạc kêu lên: "Thất tẩu! Tài bắn cung của tẩu khi nào luyện được tốt như vậy?"



Mạn Yêu nhàn nhạt cười, thời gian một năm này, nàng một chút cũng không lãng phí, xem binh pháp chiến trận, nghiên cứu học tập đạo đế vương, luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, mà tiến bộ lớn nhất của nàng kỳ thật không phải là những thứ đó, mà là ở dưới sự trợ giúp của Tông Chính Vô Ưu, nội lực của nàng tiến bộ vượt bậc, sớm đã vượt qua lúc trước.



Mọi người chung quanh ở trong khiếp sợ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, một trận tiếng tán thưởng, nữ tử biết bắn cung không khó gặp, nhưng mà bắn rơi xuống mũi tên đã nhập hồng tâm xa hơn mười trượng cũng thay thế vị trí, mà lại không hủy tấm bia một chút nào, tất cả tướng lãnh có mặt ở đây, tự hỏi đều không có năng lực này.



Mạn Yêu nhìn La Thực còn đang đắm chìm ở trong đả kích bại dưới tay nữ nhân, hỏi: "La tướng quân, ngươi có chịu phục không?"



La thực lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hắn luôn luôn tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, giờ phút này lại không biết nên làm như thế nào. Trầm mặc một lát, hắn xoay người ở trước mặt nàng quỳ xuống, từ bên hông móc ra một khối bài bằng đồng có khắc chữ "La", hai tay dâng lên, lại đem đầu vặn qua một bên, biểu tình làm như trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt mới hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Tài bắn cung của Nương nương lợi hại, thần cam nguyện nhận thua! Binh phù La gia quân ở đây, nhưng mà, thần không phục!"



Mạn Yêu hỏi: "Ngươi có gì không phục?"



La Thực nói: "Nếu như nương nương ra tay trước, mạt tướng cũng có thể chuyển bại thành thắng!"



Ấn đường Mạn Yêu nhíu lại, nói: "Phải không? Vậy được. Bổn cung liền lại cho ngươi một lần cơ hội, cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục." Nàng xoay người lại lấy một cây tiễn bạch vũ, không nói một câu vô nghĩa, nhanh chóng khai cung, không chút do dự hướng tới tấm bia bắn nhanh mà ra. Lúc này đây, tiễn bạch vũ không chỉ bắn trúng hồng tâm, hơn nữa, mũi tên nhọn mang theo nội lực mạnh mẽ trực tiếp bổ tấm bia ra, "Đùng" một tiếng, bia gỗ vỡ vụn bay tứ tán, như bụi mù bị vô số vó ngựa bắn tung lên, tràn ngập trong không trung thật lâu không tiêu tan.




Lại là lặng im không tiếng động như chết.



Nếu nói mũi tên lúc trước càng quan trọng là độ chính xác, vậy mũi tên này, khiến người chấn động bởi khí thế cường đại do nội lực thâm hậu mang đến.



Tay nắm cung tiễn của La Thực hoàn toàn cứng đờ, lần đầu tiên, hắn giành trước công chiếm hồng tâm, kết quả bị nàng bắn rơi xuống tiễn hắc vũ chuyển bại thành thắng. Mà lúc này đây, nàng ra tay trước, trực tiếp huỷ hoại tấm bia, cả cơ hội ra tay cũng không cho hắn. Hắn quay đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh thản nhiên, lòng hắn có không cam lòng nói: "Nương nương vi phạm quy tắc."



Mạn Yêu chăm chú nhìn hắn, nhàn nhạt cười nói: "Cái gì gọi là quy tắc? Bổn cung chỉ nói, vị trí mũi tên ai ở giữa hồng tâm nhất liền tính người đó thắng!"



Có cung nhân đem tiễn bạch vũ nhặt lên, mũi tên kia cắm ở một khối hoàn chỉnh trong vòng hồng tâm.



La Thực ngẩn ra, tức khắc không lời nào để nói.



Mạn Yêu nặng nề hỏi: "La tướng quân, ngươi có biết ngươi vì sao sẽ thua không?"



La Thực ngậm miệng không nói, thế nhưng hổ thẹn mà cúi đầu. Hắn quá cuồng vọng tự tin, cho nên phạm vào điều tối kỵ của binh gia—— khinh địch! Nếu mũi tên thứ nhất dùng thêm ba phần lực đạo, như vậy, cho dù nàng nội lực thâm hậu, cũng chỉ có thể phá huỷ tấm bia lại bắn không rơi mũi tên của hắn! Nếu hắn kiềm chế tính tình lại, trước dò xét thực lực của đối phương sau đó lại nghĩ đối sách, có lẽ cũng có cơ hội thắng được, nhưng mà hắn không có, cho nên hắn thua! Thì ra nữ nhân này, cũng có thể là cái dạng này! La Thực hơi hơi do dự, vẫn là mở miệng: "Nếu nương nương có thể lại cho vi thần một lần cơ hội......"



Mạn Yêu ngắt lời nói: "La tướng quân! Ngươi là một thống soái, ngươi hẳn là nên hiểu, trên người của ngươi gánh vác chính là cái gì? Yên ổn biên quan trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh một quốc gia. Nếu ở trên chiến trường, kẻ địch hiểu biết đến tính nết của ngươi, điều một nữ tướng quân cùng ngươi đánh trận, mà ngươi bởi vì khinh địch dẫn đến thất bại, đối phương cũng sẽ cho ngươi cơ hội lần thứ hai sao? Muôn vàn tướng sĩ bởi vì sai lầm của ngươi mà hy sinh, ai có thể cho bọn họ một cơ hội?"




La Thực ngơ ngẩn, thế nhưng không lời gì để nói. Hắn trầm tư một lát, lại lần nữa móc ra binh phù, đưa tới trước mặt nữ tử, đôi tay khẽ run, nhưng lại không chần chờ. Mặc dù lấy phương thức này mà mất binh phù, hắn không có mặt mũi nào đối mặt với tổ tiên, nhưng thua chính là thua, lúc này đây, hắn tâm phục khẩu phục.



Mạn Yêu thấy trong mắt hắn tuy có không cam lòng, nhưng sắc mặt còn tính thản nhiên, nàng không nói thêm cái gì nữa, chậm rãi tiếp nhận binh phù, lại cả nhìn cũng không thèm nhìn tới, phảng phất giống như đồ vật này đối với nàng mà nói, chỉ là tiền đặt cược, không bằng một món đồ chơi.



Tông Chính Vô Ưu lúc này mới chậm rãi bước xuống quảng đình, ánh mắt nhìn La Thực đang uể oải hối hận, không nói gì, chỉ dắt tay Mạn Yêu, nhàn nhạt đảo qua chung quanh, thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm nói: "Đều tan hết đi."



Chúng thần vội vàng dập đầu, Mạn Yêu rời đi trước, La Thực nhịn không được hỏi: "Nương nương có tài bắn cung cùng nội lực như vậy, vì sao lần đầu tiên không trực tiếp bổ tấm bia ra? Như vậy chẳng phải thắng được càng thêm dễ dàng?"



Mạn Yêu ngoái đầu nhìn lại, ý vị thâm sâu mà nhìn hắn, nhàn nhạt cười nói: "Một mũi tên tốt, hủy đi, không đành lòng!"



Đế phi rời đi thật lâu, La Thực còn quỳ gối tại chỗ, cảm giác say rượu đã sớm tan, không cấm hồi tưởng lại hết thảy phát sinh hôm nay, không rõ câu nói cuối cùng của hoàng phi nương nương trước khi rời đi là có ý gì? Thẳng đến chúng thần hoàn toàn rời khỏi, hắn mới đứng dậy hồi phủ. Dọc theo đường đi, hắn đều suy nghĩ, phải nói như thế nào với mẫu thân.



Sau khi hồi phủ, La Thực bồi hồi ở bên trong đình viện, không dám vào nhà, hắn cũng không dám tưởng tượng, sau khi mẫu thân biết hắn đánh cược thua binh phù sẽ làm ra chuyện gì, cho nên muốn nghĩ cách che giấu nhưng cuối cùng là giấu không được. Sáng hôm sau, La mẫu biết nhi tử thế nhưng lấy binh phù làm tiền đặt cược, tức giận đến ngất xỉu ngay tại chỗ, sau khi tỉnh lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, ai khuyên cũng vô dụng, toàn bộ La phủ cực kỳ náo nhiệt.



Thẳng đến khi Mạn Yêu xuất hiện. Liền tại đây một ngày, Mạn Yêu rốt cuộc hiểu ra vì sao La Thực chướng mắt nữ nhân.



Từ khắc nàng bước vào La phủ bắt đầu, sau khi La mẫu lao tới hành lễ, cậy già lên mặt, lôi kéo nàng khóc đến trời đất u ám, mắng nhi tử bất hiếu, bắt đầu nói về từ khi tằng tổ phụ của La Thực đi theo Lâm Thiên hoàng đời thứ hai tranh đấu giành thiên hạ, lại nói đến phụ thân La Thực qua đời, sự tích ba đời anh hùng, nói suốt một ngày. Ở giữa không đình chỉ ngừng khóc, cả ăn cơm cũng không nhàn rỗi, một bên gạt nước mắt, một bên uống nước bổ sung hơi nước, bổ sung xong lại tiếp tục khóc.



Mạn Yêu không khỏi thầm than, thì ra công lực khóc của một người thế nhưng có thể tu luyện đến cảnh giới như thế! Nàng quả thực bội phục sát đất, lại không có biểu hiện ra chút không kiên nhẫn nào, chỉ là nghiêm túc làm xứng chức người nghe, thường thường an ủi một hai câu. La Thực ngồi yên ở bên cạnh, nhíu chặt mày, khuyên mẫu thân hắn vài lần, bị mắng trở về, còn đổi lấy một trận khóc nháo càng mãnh liệt. Hắn bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời, đối với vị nữ tử dung mạo mỹ lệ thân phận tôn quý thần sắc bình tĩnh vô cùng nhiều thêm vài phần bội phục.



Thời điểm trời đã tối, Tông Chính Vô Ưu thấy nàng còn chưa hồi cung, liền sai người tới đón.



La mẫu lúc này mới ngượng ngùng mà buông nàng ra, giọng nói ai oán thở dài: "Làm nương nương chê cười! La gia của chúng ta mấy đời trung thành anh dũng, hủy ở trong tay nhi tử không nên thân của lão phụ, cái này kêu lão phụ tương lai sau khi chết như thế nào có thể đối mặt với phụ thân hắn! Nương nương người không biết, cuộc đời phụ thân của Thực nhi ghét nhất chính là đánh cuộc, cố tình cái nghịch tử này cư nhiên lấy binh phù ra làm tiền đặt cược, làm chuyện đại nghịch bất đạo, về sau còn như thế nào kế thừa di chí của cha hắn, bảo hộ biên cương a?"



La mẫu bên nói, bên lấy mắt lén nhìn Mạn Yêu. Mạn Yêu chỉ lẳng lặng mà nghe bà ta nói, trên mặt thản nhiên. La mẫu thấy nàng không phản ứng liền im miệng, đứng dậy đưa tiễn.



Tới bên ngoài viện, Mạn Yêu ngừng bước chân, móc ra khối binh phù kia, đưa tới trước mặt La Thực.



La Thực sửng sốt, khó hiểu mà nhìn nàng, không dám duỗi tay đi tiếp lấy.



La mẫu ánh mắt tinh lượng, vội hướng nhi tử sử dụng ánh mắt, La Thực vẫn cứ không nhúc nhích.



Mạn Yêu khẽ cười nói: "Bổn cung hôm qua thấy tướng quân say rượu, liền cùng tướng quân vui đùa một chút. La gia quân là đội quân tinh nhuệ của triều ta, mà La tướng quân lại là trung thần lương tướng không thể thiếu của triều ta, binh phù này há là tùy ý dùng để đánh đố?"



Ánh mắt La Thực thay đổi mấy lần, hắn tự nhiên biết kia không phải là một cuộc vui đùa, nếu hắn thắng, hắn nhất định sẽ ở trước mặt bá quan văn võ bức nàng rời khỏi triều đình, từ đây về sau không tham dự chính sự. Mà cái binh phù này ở trong tay nàng, nàng hoàn toàn có thể mượn cơ hội khống chế càng nhiều binh quyền, vì sao còn muốn đưa cho hắn? Hắn nghĩ cũng liền hỏi ra tới.



Mạn Yêu cười nói: "Bổn cung không phải Võ Tắc Thiên, cũng không có ý muốn làm Võ Tắc Thiên." Ở trong mắt nàng, quốc gia, thiên hạ, dân sinh, đều không bằng một người kia. Mà nàng, chỉ là muốn trợ giúp trượng phu của nàng, chỉ có vậy không hơn.



La Thực kỳ lạ nói: "Võ Tắc Thiên là người ra sao?"



Mạn Yêu đã quên, thời đại này còn không có người nào biết Võ Tắc Thiên. Nàng nhàn nhạt nói: "Trong lịch sử duy nhất một vị nữ hoàng đế."



La Thực ngẩn ra, trong lịch sử còn có nữ tử làm qua hoàng đế sao? Hắn thế nhưng chưa bao giờ nghe nói qua. Hắn ngơ ngác mà nhìn nữ tử trước mặt, nàng có đôi khi lời nói mang thâm ý nói bóng nói gió, dùng hành động nhắc nhở hắn, có đôi khi lại trực tiếp mà thẳng thắn, khiến cho người ngạc nhiên. Nàng tựa hồ cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không để bụng. Nàng dùng thời gian một ngày, làm cho hắn hiểu rõ rất nhiều thứ, hoàng quyền không thể xâm phạm, đối với nữ nhân không thể coi khinh, cơ hội ở chỗ người biết nắm bắt, thành bại vốn không có định luật...... Hắn có được hết thảy, đều là đế vương ban ân, có hoặc là không, bất quá chỉ một câu, một cái suy nghĩ mà thôi.



Một cái nhìn như nhu nhược hoàng phi còn lợi hại như thế, vậy Hoàng Thượng trước nay đều thâm tàng bất lộ, lại là dạng đáng sợ đến như thế nào? La Thực hít sâu một hơi, hắn biết đế phi muốn, đơn giản chính là một trái tim trung thành của hắn. Hắn phép phép tắc tắc mà quỳ xuống, duỗi tay tiếp nhận binh phù.



Mạn Yêu sâu sắc nhìn hắn một cái, lời nói thấm thía nói: "La tướng quân, hy vọng ngươi...... Sẽ không làm bổn cung cùng Hoàng Thượng thất vọng!"



La Thực ngẩng đầu, trong ánh mắt lại không còn thấy sự khinh thường cùng cuồng vọng như lúc trước, hắn dùng một cái tư thái quân nhân nên có, vạn phần kiên định nói: "Mạt tướng đã hiểu. Thỉnh Hoàng Thượng cùng nương nương yên tâm."



Mạn Yêu yên lòng gật đầu, ở trong tiếng cảm kích hoàng ân mênh mông cuồn cuộn của La mẫu cùng trên dưới La phủ, nàng rời khỏi La phủ, vẫn chưa lập tức hồi cung, mà là đi xem Hạng Ảnh, nàng sẽ không bởi vì Hạng Ảnh là người một nhà mà cho rằng hắn chịu ủy khuất là chuyện đương nhiên.