Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 66: Một đêm, mười năm (1)




Điện Nghị Chính không khí không chỉ rét lạnh, mà còn có vài phần trầm mặc.



Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tấu chương mà các đại thần dâng lên khi lâm triều, những người đó như cũ vẫn cắn chặt những chuyện đó không buông, hắn vốn định qua một thời gian sẽ xử lý bọn họ, không thể ngờ được bọn họ ngược lại là chờ không kịp.



"Khởi bẩm Hoàng Thượng, xảy ra việc lớn không tốt rồi, Hạng tướng quân phái người tới tấu, tân binh ở quân doanh bạo loạn ạ!" Tiểu Tường tử vẻ mặt khẩn trương, quỳ phục trên mặt đất.



Tông Chính Vô Ưu ánh mắt sắc bén, cầm tấu chương trên tay "bang" một tiếng chụp đánh lên ngự án, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"



Tiểu Tường tử sợ tới mức thân hình run rẩy, giọng nói đều phát ra tiếng khóc nức nở, những lời đó hắn không dám nói rồi lại không thể không nói. "Người tới tấu, trong quân doanh tung tin đồn Hoàng phi nương nương bạch phát hồng nhan là họa quốc yêu nghiệt, nghe nói Hạng tướng quân là người của Hoàng phi nương nương, bọn họ đều không chịu phục tùng sự quản chế của Hạng tướng quân, đã đánh nhau rồi."



Tông Chính Vô Ưu nheo lại mắt phượng, năm ngón tay trái đang ấn ở trên quyển tấu chương thỉnh phong hậu nắm lại, hơi hơi dùng sức, quyển tấu chương màu minh hoàng kia liền in xuống dấu ấn năm ngón tay. Mặt hắn không có biểu tình gì, nói: "Truyền các đại thần vào cung yết kiến."



Tiểu Tường tử cuống quít dập đầu lui đi ra ngoài, sau ót đều là mồ hôi.



Không đến một canh giờ, trong điện Nghị Chính văn võ bá quan tề tựu, quỳ xuống đất cúi đầu chờ đợi đế vương lên tiếng, nhưng ở phía trên vị trí cao kia, đế vương phảng phất như quên mất sự tồn tại của bọn họ, đang phê duyệt một quyển lại một quyển tấu chương. Các đại thần lén lút nhìn trộm nhau, không biết đến tột cùng là tình huống gì.



Tang thừa tướng quỳ gối ở đằng trước nhất hơi chút ngẩng đầu, ánh mắt khôn khéo hơi hơi lập loè, nhìn mặt mày không có biểu tình gì của đế vương, con ngươi lạnh băng không hề có cảm xúc dao động nào, làm hắn một chút cũng nhìn không ra tâm tư của đế vương, trong lòng không khỏi có chút bất an. Tân binh bạo loạn, còn có thể bình tĩnh như thế mà phê duyệt tấu chương, có thể thấy được đế vương tuổi trẻ này không phải loại thâm trầm bình thường.



Tông Chính Vô Ưu phê duyệt xong quyển tấu chương cuối cùng, buông chu bút xuống, mắt lạnh đảo qua mọi người, chúng thần một người một người đều giật mình, vội tập trung tinh thần đợi lệnh.



(chu bút: bút lông chấm mực đỏ)



Tông Chính Vô Ưu liếc mắt ra hiệu cho tiểu Tường tử, tiểu Tường tử hiểu ý, vội lấy tấu chương đưa trả lại cho các vị đại thần.



Thân người của Tông Chính Vô Ưu dựa ra đằng sau, lúc này mới lười nhác nói: "Trải qua nhiều ngày suy nghĩ, trẫm, cho rằng lời khuyên của các ái khanh đều không phải là hoàn toàn không có đạo lý. Nhưng vừa mới kiến quốc, lý nên lấy dân sinh làm trọng, chuyện tuyển tú, đợi đoạt lại kinh thành, sẽ suy xét sau. Về việc lập hậu.... Trẫm nghe nói nữ nhi của Tang ái khanh - Tang Ương tài mạo song toàn, đức dung kiêm bị là một nữ tử khó có được. Vừa vặn mấy ngày nay, Hoàng phi nói không có người bồi nàng trò chuyện, không bằng, khiến cho Tang Ương tiến cung làm bạn với Hoàng phi mấy ngày, không biết Tang ái khanh có nỡ không?"



(kiến quốc: xây dựng nước)



(đức dung kiêm bị: phẩm đức cùng dung mạo, gồm nhiều mặt đều rất tốt hiếm thấy)



Tang thừa tướng sắc mặt vui vẻ, vội cười nói: "Đa tạ hậu ái của Hoàng Thượng cùng Hoàng phi nương nương, có thể tiến cung bạn giá là phúc phận đã tu luyện mấy đời của tiểu nữ, lão thần khấu tạ hoàng ân!"



(bạn giá: làm bạn với vua)



Tông Chính Vô Ưu xốc mí mắt, nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy cứ làm như thế. Đều lui hết đi."



Mọi người rời khỏi, Tông Chính Vô Ưu kêu lên: "Lãnh Viêm!"



Lãnh Viêm hiện thân, chờ đợi phân phó.



Tông Chính Vô Ưu nói: "Kêu Tiêu Khả lại đây một chuyến." Lãnh Viêm lĩnh mệnh, Tông Chính Vô Ưu lại trầm giọng bổ sung thêm một câu: "Đừng làm cho nàng biết." Lãnh Viêm sửng sốt, tự nhiên biết cái "Nàng" này chỉ chính là ai.



***



Mạn Hương điện, Thanh Phong các, ở trong một rừng mai như biển, trong rừng hương mai tỏa ra bốn phía, hoa nở như tuyết.



Mạn Yêu cúi người trên chiếc bàn ở phía trước cửa sổ, một tay đè lại một trang giấy trắng rộng lớn, một tay cầm bút vẽ vẽ cái gì đó. Mày liễu nhíu lại, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, đầu rũ xuống, chiếc cổ thon mảnh khảnh cong ra vòng cung duyên dáng. Tóc dài từ bên tai chảy xuống, rải rác trên trang giấy trắng tuyết như nhau. Chung quanh nàng chất đầy những quyển sách thẻ tre cổ xưa, trên các thẻ tre đó là những tư liệu có quan hệ đến binh khí cùng chiến trận.



Mấy ngày nay, trừ bỏ thời gian buổi tối ngủ cùng với Tông Chính Vô Ưu và cùng nhau dùng bữa, thời gian còn lại, nàng đều đang cân nhắc một việc. Chiến tranh sắp xảy ra, đại quân Nam triều số lượng tuy cùng Bắc triều tương đương, nhưng có một nửa trở lên là tân binh hoặc hàng binh, nếu không có chuẩn bị tốt trang bị cùng vũ khí, mặc dù mưu lược hơn người, nếu thật đánh trận, sẽ thập phần chịu thiệt. Mà trang bị cùng binh khí của cái niên đại này, chẳng qua chính là khôi giáp(mũ áo giáp sắt), chiến mã, giáo, khiên, cung, nỏ, kiếm... Mỗi một thứ đều đơn độc, không phải công chính là phòng thủ, lại không có một thứ có thể đem công và phòng kết làm thành một.



Nàng vẫn còn suy ngẫm, hoàn toàn chẳng hay biết sắc trời bên ngoài đã đen. Cung nữ vào nhà thắp thêm đèn yên lặng lui ra, sợ quấy rầy đến nàng. Toàn bộ cung nữ thái giám ở Mạn Hương điện đều biết, khi nàng nghiêm túc làm một việc gì đó, sẽ quên ăn quên ngủ, không thích có người quấy rầy.



Lúc trước nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, có một ngày, thiết kế của nàng thế nhưng sẽ dùng ở trên trang bị binh khí trong chiến tranh. Chuyện này nàng còn chưa kịp thương lượng cùng Vô Ưu, chỉ nghĩ chờ sau khi nàng hoàn thành thiết kế, cho hắn một kinh hỉ. Nhìn bức vẽ đã thành hình dưới ngòi bút, nàng hơi hơi giơ lên môi, quang hoa rực rỡ lưu chuyển bên trong hai mắt, khiến trăng tròn treo cao trên không trung cũng ảm đạm thất sắc.



(kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng)



Nàng cuối cùng cũng thở ra một hơi, buông bút, cung nữ canh giữ ở cửa vội vàng tiến vào hành lễ nói: "Nương nương, vãn thiện (bữa tối) đã hâm nóng bốn lần rồi, ngài mau đi thiện thính dùng thiện đi ạ."



Mạn Yêu sửng sốt, mắt nhìn bóng đêm đen tối, lúc này mới phát hiện nàng đã bất tri bất giác ngồi ở chỗ này vài cái canh giờ rồi. Nàng quay đầu hỏi: "Đã trể thế này, Hoàng Thượng còn chưa lại đây sao?"



Cung nữ trả lời: "Hồi Nương nương, nửa canh giờ trước, Tường công công phụng chỉ tới truyền lời, Hoàng Thượng đêm nay có việc, không tới Mạn Hương điện được, Hoàng Thượng bảo Nương nương tự dùng bữa, không cần chờ......".



Mạn yêu hơi giật mình, hai ngày nay, tuy rằng hắn cùng nàng nói chuyện vẫn là giống như bình thường, nhưng trực giác của nàng cho biết trong lòng hắn có chuyện. Nàng nhíu nhíu mày, hỏi: "Còn nói gì khác không?"



Cung nữ lắc đầu nói: "Không có."



Nàng rũ mắt ngừng lại một chút, chậm rãi đứng lên, vừa nhấc đầu lên, liền trông thấy một vòng trăng tròn sáng ngời trên bầu trời xám đen, bừng tỉnh nhớ tới, hôm nay là ngày mười lăm tháng mười một, hình như là sinh nhật nàng. Có bao nhiêu năm không qua sinh nhật rồi?



Ngày này năm trước, bọn họ đang ở trên đường tới Giang Nam, đối mặt với sự truy kích của địch nhân, nàng không có hướng Vô Ưu nhắc qua việc này. Mà nay năm, nàng hy vọng có một người có thể thay nàng thực hiện tâm nguyện nhiều năm, không cần bánh kem, cũng không cần nghi thức long trọng, chỉ cần có một người có thể nhẹ nhàng ôm nàng, đối với nàng nói một câu sinh nhật vui vẻ, vậy là đủ rồi!



Nàng cầm lấy bản vẽ ở trên bàn, đi đến thiện thính, thấy thức ăn lại có chút lạnh, đối với cung nữ phân phó nói: "Lại hâm nóng lần nữa, hâm xong đưa đến Long Tiêu cung." Nếu hắn có việc không thể lại đây, thì nàng đi qua đó.



Cung nữ kinh hãi, ngẩng đầu "A" một tiếng, mấy cung nữ khác trong phòng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lại có lo lắng cùng mập mờ.



Mạn Yêu nhíu mày, dừng lại ánh mắt hỏi: "Làm sao vậy?"



Các cung nữ hai mặt nhìn nhau, đều không phát ra tiếng.



Mạn Yêu trong lòng biết có việc, không cấm trầm giọng nói: "Các ngươi có việc gạt bổn cung?"



Cung nữ kinh hoàng quỳ nói: "Nô tỳ không dám......"



"Mau nói!" Mạn Yêu rũ mắt liếc bọn họ, sắc mặt trầm xuống, ngữ khí lạnh băng.



Các cung nữ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn như cũ cúi đầu, do dự mà không dám mở miệng, có một cung nữ nhỏ tuổi nhịn không được, nói: "Mấy ngày hôm trước trong cung có tới một vị Tang tiểu thư, trú ở Y Lan điện. Nghe nói vị Tang tiểu thư này trẻ tuổi mĩ mạo, ca hát rất hay......",



"Huyên Nhi", cung nữ lớn tuổi chút quỳ gối đằng trước biến sắc, vội mắng một tiếng, nói: "Tang tiểu thư có đẹp đi chăng nữa cũng không bì kịp một phần vạn của Nương nương chúng ta, Nương nương thiên nhân chi tư, một nữ tử tầm thường sao có thể so bì được chứ?Nương nương, là như vầy, Tang tiểu thư tiến cung đã có năm ngày, năm ngày này, Hoàng Thượng cũng không có đi Y Lan điện gặp qua nàng ta. Chiều hôm nay, Tang tiểu thư ca hát ở trên con đường mà Hoàng Thượng nhất định phải đi qua khi tới Mạn Hương điện, hấp dẫn lực chú ý của Hoàng Thượng, còn nói Hoàng Thượng cả ngày vì chuyện quốc gia đại sự mà vất vả, nàng ta tự mình xuống bếp vì Hoàng Thượng mà nấu canh, cho Hoàng Thượng bổ bổ thân thể, sau đó... Nàng ta liền đi theo Hoàng Thượng tới Long Tiêu cung, bồi Hoàng Thượng dùng vãn thiện"



(thiên nhân chi tư: tư thái, tư sắc của thần tiên)



Tâm Mạn Yêu trầm xuống, mấy ngày nay nàng mỗi ngày đều chỉ lo đọc sách thẻ tre, cân nhắc chiến sự sắp xảy ra, chỉ nghĩ có thể giúp hắn chia sẻ bớt một ít, lại không nghĩ tới nữ nhân khác đã tiến cung năm ngày, nàng thế nhưng không chút nào hay biết! Vô Ưu để nàng ta vào cung làm cái gì? Nàng ta lại là ca hát, lại là nấu canh, xem ra không cam lòng làm người tầm thường cùng tịch mịch.



Lại có cung nữ sắc mặt lo lắng nói: "Nương nương, ngài mau nghĩ cách đi ạ! Hiện tại trong cung đang lén truyền, nói Nương nương thực sự sắp bị biếm vào lãnh cung, Tang tiểu thư sẽ làm Hoàng Hậu......",



"Mau câm mồm, đừng nói bậy!" Cung nữ lớn tuổi cuống quít ngăn cản cung nữ kia, cũng quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc mắt một cái, vội nói: "Nương nương, ngài đừng nghe các nàng ta nói bừa, Hoàng Thượng đối với Nương nương sủng ái trong cung từ trên xuống dưới ai mà không biết a? Cho dù Tang tiểu thư thật sự được phong Hoàng Hậu, ở trong lòng Hoàng Thượng, cũng vẫn là chỉ Nương nương ngài một người mà thôi. Nương nương, ngài dùng bữa trước đi, đừng để đói lả thân mình."



Mạn Yêu nắm chặt đồ trong tay, móng tay sắc nhọn đâm thủng giấy Tuyên Thành màu trắng kia, khắc vào da thịt nàng. Nàng nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, nhìn vị trí hắn thường ngồi, sắc mặt bình tĩnh dị thường, bình tĩnh đến khiến người cảm thấy bất an.



Các cung nữ hai mặt nhìn nhau, cúi đầu không dám lại hé răng.



Qua hồi lâu, Mạn Yêu mới nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đều lui hết đi."



"A? Nương nương ngài......



"Bổn cung nói, lui xuống." Ánh mắt nàng sắc bén, âm thanh cũng là lạnh lạnh băng băng, không dung kháng cự. "Các ngươi đều lui xuống."



"Vâng." Các cung nữ vội theo tiếng lui đi ra ngoài.



Mạn Yêu ở trong phòng đi dạo hai vòng, năm ngón tay trắng bệch. Gió đêm mùa đông lạnh lẽo đến tận xương, chụp đánh lên khung cửa sổ khắc hoa, hô hô vỗ lên cửa sổ giấy trắng. Cửa sổ chưa từng đóng chặt bị xốc lên một tiếng kẽo kẹt, gió lạnh thấu qua cửa sổ thẳng nhập vào phòng, lay động mái tóc dài trắng tuyết của nàng.



Nếu như hắn vẫn là Ly Vương như trước có thể không chỗ nào cố kỵ tùy hứng mà làm, nàng sẽ vững vàng tin tưởng hắn sẽ không thỏa hiệp, nhưng hắn giờ phút này, là một đế vương quyền thế còn chưa hoàn toàn củng cố, phụ thân hắn vẫn còn ở trong tay kẻ thù, không biết sẽ gặp loại tra tấn nào? Lăng mộ thi cốt mẫu thân hắn ở trong địa bàn kẻ địch, ngày lễ ngày tết hắn muốn đi bái tế đều làm không được! Còn có người mang đến sự sỉ nhục cho bọn họ, hiện giờ đều như hổ rình mồi, trăm phương nghìn kế muốn cho bọn họ chết. Hết thảy những thứ này, đều khiến nàng không thể xác định được hắn sẽ lựa chọn như thế nào?




Người mình yêu hoặc là giang sơn, chưa bao giờ có thể lưỡng toàn, đến phiên hắn, có hay không sẽ phá lệ? Triều thần tương bức, quân doanh bạo loạn, là có người âm thầm động tay động chân, lợi dụng việc nàng đầu bạc làm đề tài khởi xướng. Người kia nhất định là cực kỳ hiểu rõ tình cảm giữa bọn họ, liền lợi dụng tâm tư của các đại thần Nam triều, muốn cho hắn cái đế vương này trở thành cô quân, lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, mới thiết lập mưu kế ngoan độc như vậy.



(cô quân: chỉ hoàng đế, đế vương cô độc, không có quần thần trợ giúp)



Một đế vương có thể xử trí bất luận một thần tử nào, nhưng mà một đế vương lại không thể đối nghịch cùng cả triều văn võ bá quan thậm chí là toàn bộ đội quân của một nước, đó là tự tìm đường chết. Tang thừa tướng ở Nam triều căn cơ quá sâu, cả triều văn võ cơ hồ có một nửa là môn sinh của hắn, cái gọi là rút dây động rừng, nếu muốn nhổ, há là chuyện dễ dàng như vậy?



Nàng hiểu rõ đạo lý đó, hiểu rõ tình cảnh khó xử của hắn, nhưng mà nàng vẫn là làm không được chuyện cam tâm tình nguyện cùng người khác cộng phu! Trằn trọc trở về, trải qua sinh tử, chẳng lẽ đây là vận mệnh sao? Vận mệnh chú định nàng không có được tình yêu mà nàng muốn? Nàng nghĩ nghĩ, xoay người mắt nhìn bầu trời đen tối bên ngoài, bước nhanh đi ra cửa.



Mạn Hương điện cách Long Tiêu cung không xa, nàng chỉ dùng thời gian một khắc đã đến bên ngoài Long Tiêu cung. Xa xa liền nghe được tiếng đàn sáo, còn có tiếng ca hát của nữ tử, giọng hát kia phảng phất như tiếng bách linh uyển chuyển thanh nhã mỹ diệu, cực kỳ ngọt ngào êm tai. Công phu xướng ca của nàng ta quả nhiên thật giỏi, nghĩ ắt hẳn vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị từ lâu.



(Bách linh: chim sơn ca)



Tâm nàng trầm xuống, còn không có vào cửa, đã bị thị vệ gác ngoài cửa cung kính có lễ ngăn lại, nói: "Thỉnh nương nương chờ một lát một lát, dung ti chức trước hướng Hoàng Thượng bẩm báo."



Trái tim Mạn Yêu chợt lạnh, nhìn cung điện huy hoàng phía trước ngọn đèn, trực giác mà ngăn cản nói: "Không cần! Bổn cung chỉ là đi ngang qua mà thôi, lại đây nhìn xem, không đi vào." Nàng nói như vậy, trong lòng lại là một mảnh bi thương, từ khi nào bắt đầu, nàng tới nơi này cũng phải yêu cầu bẩm báo trước?



Trong đêm tối ngọn đèn phá lệ chói mắt, trăng tròn trên không trung sáng sủa, đem hình bóng của cây cối bên ngoài cung điện kéo thật dài chiếu lên trên mặt đất. Hết thảy mọi thứ trong cung này đã là quen thuộc, hiện giờ ở trong lòng nàng trở nên có chút xa lạ.



Lúc ra cửa đã quên phủ thêm hồ cừu, giờ phút này gió lạnh thẳng quét, nàng chỉ cảm thấy cả người rét run, cả tâm cũng lạnh lẽo, liền giống nền gạch xanh trắng dưới chân nàng. Vì sao hai người yêu nhau ngàn cay vạn đắng đến với nhau, còn phải trải qua trắc trở cùng khảo nghiệm nhiều như thế?



Nàng ngẩng đầu lên, hít thật sâu một hơi, không khí rét lạnh thẳng nhập vào phế phủ, nàng lành lạnh mà cười cười, lẩm bẩm nói: "Thật lạnh!" Đã không có một đôi tay ấm áp kia ôm nàng, cuộc sống này lạnh đến giống như là kết băng.



Nàng lại nhìn tòa cung điện kia, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là chậm rãi xoay người, yên lặng mà rời đi, từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó.



"Vì sao không đi vào?" Vừa rời khỏi Long Tiêu cung, Tiêu Sát vẫn luôn xa xa chăm chú nhìn vào nàng liền xuất hiện ở trước mặt nàng. Hắn cho rằng nàng sẽ đi vào, bởi vì nàng là một nữ tử kiêu ngạo như vậy, một khi xác định chính mình muốn cái gì, liền sẽ không cho phép có người phá hư hạnh phúc của nàng.



Mạn Yêu dừng lại bước chân, đi vào làm cái gì? Hắn nói chuyện này giao cho hắn xử lý, nàng nói qua sẽ tin tưởng hắn, nàng phải nên tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt! Nếu đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, hắn còn không đáng để nàng tín nhiệm, vậy nàng lưu lại ở bên người hắn lại có ý nghĩa gì? Nhân sinh đã thực thật đáng buồn, nàng lại còn muốn cho chính mình một cơ hội.



Nàng dương cằm, ánh mắt nhìn phía chân trời đen tối xa xôi, nhàn nhạt cười nói: "Hắn làm như thế, đều có đạo lý của hắn." Dứt lời không để ý tới Tiêu Sát đang sửng sốt, thẳng rời đi, ánh trăng lạnh lẽo nghiêng đỗ lên trên bóng dáng đơn bạc của nàng, khiến người nhìn thấy không khỏi đau lòng.



Bên ngoài Thanh Phong các, trong rừng mai, nàng gọi người mang cầm tới, ngồi một mình trên đình đài. Khiến mọi người đi ra ngoài, toàn bộ Mạn Hương điện, nàng lẻ loi một mình, chỉ có trăng lạnh làm bạn.



Dây đàn phát động, âm phù tịch liêu như dòng suối trong xanh róc rách từ đầu ngón tay tái nhợt chảy xuôi mà ra, mang theo tâm tình lo sợ không yên giờ phút này của nàng, quanh quẩn tại thâm cung trong bóng đêm yên tĩnh, lây dính hiu quạnh thê lương của bóng đêm. Ánh đèn đối diện trong Thanh Phong các mờ nhạt ở trong gió lay động, chiếu không sáng bóng đêm đen nhánh bên ngoài.



Nàng bỗng nhiên suy nghĩ, năm đó Vân Quý phi nhìn Lâm Thiên hoàng cưới Phó Uyên, tâm tình của bà ta là bi ai đau khổ cỡ nào? Ở những ngày Phó Uyên được thịnh sủng, bà ta là như thế nào vượt qua một đêm lại một đêm dài đằng đẳng khiến người tuyệt vọng? Nếu là nữ tử của thế giới này thì thôi, từ nhỏ được giáo huấn nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, như vậy ít nhất cũng dễ dàng tiếp thu một ít. Mà thật đáng buồn chính là, Vân Quý phi cùng nàng giống nhau, từ cái xã hội nam nữ bình đẳng chế độ một vợ một chồng mà đến, ở trong tư tưởng các nàng, tình yêu nên là toàn tâm toàn ý, không chấp nhận được người thứ ba đặt chân vào. Đây là hạnh phúc của các nàng, hay là bất hạnh?




"Vô Ưu, chỉ mong chàng đừng để cho bi kịch của bọn họ ở trên người chúng ta tái diễn lần nữa."



Cứ như vậy, nàng dùng tiếng đàn bi thương làm bạn chính mình vượt qua một khắc cuối cùng của ngày sinh nhật, lúc này đây, vẫn như cũ không người làm bạn, không có nghe được một tiếng chúc phúc ấm áp nào.



Một đêm không ngủ, nàng lẳng lặng mà ngồi ở trong rừng mai, nhìn trời, suy tư, không có Huyết Ô, có biện pháp gì có thể ngăn chặn lời đồn đãi tóc bạc yêu nghiệt của nàng, mau chóng bình ổn bạo loạn trong quân doanh cùng với triều đình bá quan văn võ, mà người khác có tâm ác ý khởi xướng?



Vầng sáng dần dần nổi lên từ hướng Đông, nàng ngẩng đầu dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương. Lúc này, một người từ từ đi vào, nàng đảo mắt nhìn lại, là Tiêu Khả đã mấy ngày không nhìn thấy.



Tiêu Khả không giống như bình thường vừa thấy nàng liền chạy tới kéo cánh tay của nàng, mà là cúi đầu chậm rãi hướng nàng đi tới. Sắc mặt có chút trầm trọng, hốc mắt ửng đỏ.



Mạn Yêu nhíu mày hỏi: "Khả nhi, sớm như thế, muội sao lại tới đây?"



"Công chúa tỷ tỷ", Tiêu Khả nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng, cắn môi, ánh mắt có chút trốn tránh, tựa như đang có chút do dự cái gì. Rồi mới gục đầu xuống, âm thanh cực nhẹ, nói: "Công chúa tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội............ Hoàng Thượng......"



Sự khác thường của Tiêu Khả khiến nàng có cảm giác đã xảy ra chuyện không tầm thường, Tim Mạn Yêu nhảy dựng, vội đứng lên, hỏi: "Vô Ưu xảy ra chuyện gì?" Nàng thế nhưng không cảm giác được âm thanh của chính mình mang theo một chút run rẩy.



Tiêu Khả ngẩng đầu nhìn nàng, môi giật giật, muốn nói lại thôi.



Mạn Yêu mất đi trấn định, khẩu khí khẩn trương: "Khả nhi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì sự, mau nói đi!"



Tiêu Khả nói: "Công chúa tỷ tỷ...... tỷ tự mình đi Long Tiêu cung xem đi."



Bầu trời sáng sớm một màu xám xịt, giống như bị bao phủ một tầng sương mù dày đặc. Cây cối hai bên đường treo những giọt sương thanh lãnh, lúc nữ tử đi qua là lúc, giọt sương kia vừa lúc đón gió lung lay, nhỏ giọt xuống, đánh lên khóe mắt thanh lãnh của nàng, cực kỳ giống như nước mắt trong lòng không thể chảy ra. Mà nàng đối với độ lạnh như băng kia không hề cảm giác tới, cả giơ tay lau đi cũng chưa từng. Nàng vội vàng đi về phía trước, trong lòng trống trải tịch liêu, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không dám nghĩ đến.



(tịch liêu: yên lặng, vắng vẻ)



Long Tiêu cung ở trước mắt, nàng đi tới cửa, các cung nhân vội vàng hành lễ với nàng, lúc này đây thế nhưng không ai ngăn cản, nàng lập tức đi thẳng vào, dư quang ở khóe mắt cũng chưa từng nghiêng đi một chút nào.



Đi đến cửa tẩm cung, nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại, dừng lại thân mình, chung quanh im ắng, trừ bỏ tim nàng đang đập hậm hực trầm trọng ra, cũng nghe không thấy nửa tiếng âm thanh nào khác. Nàng ở cửa lẳng lặng mà đứng trong chốc lát, nhìn cánh cửa đóng chặt, do dự mà vươn tay, lại có một chút run rẩy. Thì ra nàng cũng biết sợ hãi sao? Năm ngón tay nhẹ nhàng dán lên cửa gỗ dày nặng điêu khắc hoa mỹ, nàng cắn cắn môi, tay lại hơi buông ra, chậm rãi nắm thành quyền, ngừng ở giữa không trung. Trong một khắc ngắn ngủi, nàng đã hỏi chính mình vô số lần, nàng rốt cuộc có nên đi vào hay không? Một bước đi vào, thế giới của nàng có long trời lở đất hay không? Nàng hoàn toàn không dám xác định.



Mi tâm nhíu chặt, môi đỏ trở nên tái nhợt. Làm sao bây giờ? Nàng rốt cuộc nên làm sao bây giờ? Nàng luôn luôn sống trong thanh tỉnh, đột nhiên do dự. Nhắm mắt lại, bên tai hồi tưởng lại câu nói kia của hắn: "Nàng chỉ cần tin tưởng ta là được rồi! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đời này...... Chỉ có nàng, mới là thê tử của ta của Tông Chính Vô Ưu!" Nàng hẳn là nên tin tưởng hắn, không phải sao? Nàng lấy lại bình tĩnh, dũng cảm mà đẩy cửa ra, không lựa chọn trốn tránh, mới là tín nhiệm cùng tôn trọng đối với hắn.



Vừa bước vào tẩm các, nàng sửng sốt sửng sốt, chiếu vào trong mắt nàng chính là lộn xộn hỗn độn đầy đất, phảng phất như phát sinh qua một trận vật lộn thảm thiết. Gió lạnh hô hô thổi vào, lay động chiếc giường lớn khắc hoa duy nhất trong phòng còn hoàn hảo không tổn hao gì. Trên giường màn giường màu minh hoàng chậm rãi ở trong gió lay động, nổi lên gợn sóng, chói mắt đến khiến mắt người sinh đau. Nàng nhíu mày, mắt nhìn thấy trước giường quần áo quen thuộc rải rác trên mặt đất, phía trên có những vết máu. Trong lòng nàng kinh hoảng, bước nhanh tới gần mép giường, vén màn giường lên, hơi sửng sốt, trên giường thế nhưng không có một bóng người. Chăn gấm màu minh hoàng bị xốc cuốn ở góc giường, khăn trải giường màu trắng không bằng phẳng giống như ngày thường, mà là tất cả đều là nếp gấp nhăn dúm, phảng phất như mỗi một tấc đều bị người dùng tay hung hăng nắm chặt qua. Bên gối ở đầu giường, thế nhưng lại có một mảng lớn vết máu, loang lổ chói mắt kinh tâm.



"Người đâu, người đâu." Nàng quay đầu hét to vài tiếng, hoảng hốt không thôi.



Thái giám ngoài cung nghe tiếng lập tức đi vào, cẩn thận hỏi: "Nương nương có gì phân phó?"



Mạn Yêu chỉ vào những vết máu đó hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"



Thái giám kia thăm đầu nhìn thoáng qua, biến sắc, ánh mắt lại có kinh ngạc. Vội quỳ xuống dập đầu nói: "Nô tài không biết, nô tài đáng chết! Đêm qua Hoàng Thượng khiến cho bọn nô tài trong cung đều đi ra ngoài, không được phân phó đều không được phép tiến vào."



Mạn Yêu ngẩn ra, nhìn toàn bộ căn phòng, phát hiện trên mặt đất có một cái chén bị quăng vỡ thành hai mảnh, trong chén còn có một chút nước thuốc màu nâu, đã cô đọng lại. Nàng khom lưng nhặt lên, khóe mắt thoáng nhìn thấy Tiêu Khả ngoài cửa như là muốn đi vào lại không dám đi vào, nàng trầm giọng kêu lên: "Khả nhi, muội đi vào."



Tiêu Khả thấy đã bị nàng phát hiện, lúc này mới chậm rãi dịch bước tiến vào, cúi đầu, ánh mắt lạnh run.



Mạn Yêu ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn thẳng nàng ta, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong cái chén này là đựng thứ gì? Khả nhi, muội biết, có phải hay không? Muội nếu không nói, sau này cũng đừng lại đi theo ta."



Tiêu Khả kinh hoảng ngẩng đầu, trước nay chưa thấy qua sắc mặt nàng lãnh lệ quyết tuyệt như vậy, biết nàng đã nổi giận, vội vàng nói: "Muội nói muội nói, là, là...... Nghịch Tuyết!"



Nửa mảnh vỡ của cái chén ở trong tay Mạn Yêu, nghe đến hai chữ "Nghịch Tuyết" là lúc, "Quang" một tiếng rơi trên mặt đất, lại rớt thành mấy cánh. Âm thanh kia mang theo vài phần bén nhọn quanh quẩn tại căn phòng, phảng phất như muốn đâm thủng màng tai. Thân thể Tiêu Khả run lên, hai đầu gối mềm nhũn liền ở trước mặt nàng quỳ xuống "Công chúa tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội, muội... Muội không nên đem Nghịch Tuyết đưa cho Hoàng Thượng, nhưng mà......"



Đầu óc Mạn Yêu trống rỗng, Tiêu Khả nói cái gì nàng đều nghe không lọt. Thân mình nhoáng lên, nàng lảo đảo lui lại mấy bước, thái giám kia tay mắt lanh lẹ, vội lại đây đỡ nàng, nàng phất tay đẩy ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.



Nghịch Tuyết, Nghịch Tuyết! Hắn phục (uống) Nghịch Tuyết?! Vô Ưu, hắn làm sao có thể? Làm sao có thể...



Sớm biết như thế, nàng tình nguyện nàng không cần tin tưởng hắn, tình nguyện tùy hứng một hồi, tối hôm qua nên xông vào Long Tiêu cung, đối với hắn nói, hôm đó là sinh nhật nàng, hắn hẳn là bồi ở bên người nàng, nhưng mà nàng không có làm như vậy.



Cổ họng tắc nghẽn, trong mắt hiện lên một tầng nước, xuyên thấu qua tầm mắt mông lung, nhìn chén sứ vỡ vụn nằm trên mặt đất, tim giống như là có người cầm đao hung hăng cưa xẻo, làm nàng suyễn không được khí. Nàng nâng tay lên che ngực mình, hít khí thật sâu, một lúc sau nàng mới hoãn lại, hỏi: "Hoàng Thượng...... Người đâu?"



Thái giám kia vội nói: "Hồi Nương nương, Hoàng Thượng đi Càn Hòa điện lâm triều rồi."



Mạn Yêu sau khi nghe được, bước nhanh đi đến Càn Hòa điện, cơ hồ là một đường chạy chậm mà đi. Dọc theo đường đi, lệ quang ở hốc mắt đảo quanh, tâm tư bách chuyển thiên hồi, cũng không bận tâm đến ánh mắt của cung nữ bọn thái giám trên đường lộ ra vẻ kỳ quái, nàng sớm đã bất chấp thân phận, chỉ muốn lập tức được nhìn thấy hắn.



Đi vào tòa điện phủ tượng trưng cho quyền lợi chí cao vô thượng, lại phát hiện trong điện, cũng vậy đều không có một bóng người.



"Hoàng Thượng đâu? Hoàng Thượng đi nơi nào?" Nàng bắt một tên thủ vệ lại, vội vàng hỏi.



Thủ vệ trả lời: "Hồi nương nương, trong quân bạo loạn, Hoàng Thượng mới vừa dẫn dắt toàn bộ các vị đại nhân đi quân doanh phía Bắc rồi." Lời nói của hắn chưa dứt, Mạn Yêu người đã biến mất ở trước mắt bọn họ.



Quân doanh tân binh ở phía Bắc Giang Đô, nàng gọi người chuẩn bị xe ngựa, đi thẳng đến quân doanh.