Bách Niên Hảo Hợp

Chương 21




(*) 不信人间有白头: Một câu thơ nằm trong bài ‘Giá cô thiên’ của Đại nhân phú kì 2. Nguyên văn câu thơ là: ‘Nếu đáy mắt không chứa ly hận, nhân gian liệu mấy ai bạc đầu.’ (Bản dịch của Raph).

“Chu Khải Thâm, anh đừng đi lung tung bên ngoài nữa.”

————————————————

Một màn đánh nhau này của Chu Khải Thâm quá đẹp, lời ít mà ý nhiều.

Người bị đánh ngồi xổm trên sàn nhà nhe răng ai ôi, vì quá mất mặt nên muốn vớt vát chút mặt mũi, thế là gã chỉ vào Chu Khải Thâm khóc lóc, “Tao con mẹ nó trêu chọc gì mày à, mày chờ đó, báo cảnh sát, tao phải báo cảnh sát!”

Bóng lưng Chu Khải Thâm tản mát gió lạnh, thậm chí không thèm quay đầu lại.

Gã em vợ của Tôn đổng kêu trời gọi đất, cảnh tượng ồn ào ầm ĩ, còn có người thật sự lấy di động ra nhấn số, mãi cho đến khi một tiếng “Rầm” lớn vang lên ——

Là Mạnh Duy Tất ném mạnh ly rượu xuống sàn nhà.

Lần này, không còn người nào dám lên tiếng.

Trương Nhất Kiệt ngó bộ sắp có chuyện xấu xảy ra, cũng nhanh chóng đi ra theo. Mạnh Duy Tất đi rất nhanh, sắc mặt u ám ánh mắt thâm trầm, “Thứ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, còn dám báo cảnh sát, người có quan hệ tốt với Chu Khải Thâm đếm còn không xuể, ai dám bắt anh ta?”

Trương Nhất Kiệt không nói đúng sai, “Là cái lí lẽ này. Nhưng hôm nay Chu Khải Thâm đánh chính là người của Tôn đổng, e rằng sau này công việc của anh ta sẽ không thuận lợi rồi.”

Mạnh Duy Tất quay đầu, hai mắt anh ta đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, “Tôi không nên nghe lời anh.”

Lời này nặng, cũng là thật sự hối hận rồi, Trương Nhất Kiệt có chừng mực, nhưng những người có chừng có mực này lại chính là con dao hai lưỡi, nhìn bờ bên này, mất bờ bên kia, sao có thể vẹn toàn.

Sai một li đi một dặm, không phải là vẽ lại cảnh lúc trước Mạnh Duy Tất và Triệu Tây Âm chia tay nhau sao.

Tối hôm đó Mạnh Duy Tất sa thải người phụ trách của đoàn múa, đồng thời nói với bên ngoài rằng, đây là người Mạnh Duy Tất không cần. Gần như chặt luôn đường lui của gã trong cái vòng này.

Tiền trảm hậu tấu, động tác mạnh mẽ, song sau lưng gã là một vị lão thần của giải trí Phàm Thiên, vì muốn cầu xin nài nỉ nên gián tiếp tìm đến bố của Mạnh Duy Tất. Bố Mạnh đã bóng gió với Mạnh Duy Tất nhưng Mạnh Duy Tất vô cùng kiên quyết, không thể nói chuyện. Thái độ cứng rắn của anh ta chọc giận bố, hai bố con ầm ĩ một trận ở nhà sau đó chia tay trong không vui.

Mạnh Duy Tất cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa, rạng sáng quay trở về công ty, cứ vậy ngồi im không nhúc nhích.

Trong văn phòng không bật đèn, nắng sớm rực rỡ đậu trên cửa sổ sát đất, Mạnh Duy Tất đứng đối diện với cửa sổ, gương mặt anh ta tranh tối tranh sáng giữa nắng sớm, âm âm u u, không chút dễ chịu.

Anh ta lấy một túi tài liệu từ ngăn kéo, bên trong có năm, sáu tờ giấy, tất cả đều là thông tin của Chu Khải Thâm. Mạnh Duy Tất xem hết lần này đến lần khác, không thể không thừa nhận Chu Khải Thâm là một người đàn ông có bản lĩnh, anh một thân một mình ở Bắc Kinh, không chỗ nhờ đỡ, song lại gây nên cơ nghiệp như vậy đúng là trong vạn có một. Mấy năm đầu có rất nhiều lời đàm tiếu không hay về anh, cái gì a dua nịnh hót, khúm núm khép nép, để có địa vị cao còn qua lại với con gái của vị lãnh đạo nào đó.

Tin đồn như vậy, không biết thực hư.

Hơn nửa tài liệu đều nói về lịch sử làm giàu của anh, những tin tức đúng đắn sau gần năm năm công thành danh toại mỗi lúc một ít. Trang cuối cùng chỉ in mấy con chữ: Năm 2017, ly hôn. Sau đó không quen thêm bất kì người nào.

Mạnh Duy Tất cầm lấy tờ giấy rồi vò nát, ném nó xuống sàn nhà.

Hôm nay chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, song Chu Khải Thâm lại không xem nó thành chuyện, chả buồn giải quyết mớ rắc rối phía sau. Vài giờ sau, có lời truyền đến tai anh, nào là Tôn đổng của Trường Thành không vui, trách cứ anh, nói người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng ngông cuồng. Nghe ý tứ trong đó, là chờ một lời giải thích từ Chu Khải Thâm.

Lúc đó Triệu Tây Âm đang trốn trong toilet, không muốn ngồi nói hươu nói vượn với đám người của Tần ca. Đợi đến khi cô đi ra thì nhìn thấy cảnh mọi người nhốn nháo mà không biết vì sao. Về sau, vẫn là hai cô gái khác trong đoàn kể lại chuyện này sống động như thật.

“Thật sự là nhấn đầu người ta vào nồi nước lẩu sôi sùng sục đó, cả khuôn mặt đều bị nhấn chìm, đoán chừng mặt mũi nát bét rồi, nổi đầy bong bóng vậy mà.”

“Người ta là người thân của ông chủ tập đoàn lớn đó, nghe nói rất có thế lực.”

“Người đánh họ Chu, dáng người cao to. Nguyên nhân? Không rõ cho lắm, chắc là nói bậy đi.”

Ngoài mặt Triệu Tây Âm không có gì, cô mang theo tâm sự nặng trĩu quay về nhà, song lúc đi tới tiểu khu cô lại không vào cửa mà đứng ở chỗ bồn hoa. Mãi đến khi cô nghĩ bản thân choáng đến sắp ngất bèn thuyết phục chính mình, ngồi xổm ở một góc, gởi tin nhắn cho Cố Hòa Bình.

“Hòa Bình ca, anh ăn cơm chưa?”



Sắp sửa mười hai giờ khuya rồi, hỏi vầy cũng tích cực quá đi. Cố Hòa Bình đang làm ổ uống trà trong quán trà của lão Trình, cho rằng mình nhìn nhầm, xoa xoa mí mắt, liếc mắt nhìn Chu ba tuổi đang tự bôi thuốc cho mình trên ghế sofa, hí hí vui.

Cố Hòa Bình nhắn lại: “Vẫn có thể ăn thêm bữa nữa, em gái tiểu Triệu, em muốn mời tôi ăn cơm à?”

Nhắn xong, anh ta làm như không có chuyện gì xảy ra, nói với lão Trình: “Ạch, phúc lợi từ trên trời rơi xuống, em gái tôi muốn mời tôi ăn cơm.”

Lão Trình đang buộc chiếc tạp dề màu đen, bên trong là áo lót trắng cộc tay, trên cánh tay trái có một cái hình xăm pikachu cứng nhắc, để kiểu tóc húi cua ngắn cũn gọn gàng linh hoạt, tại vị trí cách tai hai lóng tay còn cạo một cái hình tia chớp. Anh ta đương pha trà, cầm cái kẹp nhỏ gắp hai lá bạc hà cho vào tách, từ tốn hỏi: “Cô em gái nào của cậu hả?”

“Em gái tiểu Triệu của tôi.”

Chu Khải Thâm đang bôi thuốc vừa nghe được câu này thì, vung tay lên ném ba cây bông ráy tai về phía anh ta, “Trí nhớ kém nhỉ, em gái cậu mang họ trăm nhà Chu Ngô Trịnh Vương, không phải họ Triệu.”

Cố Hòa Bình đáp: “Có phải bệnh chiếm hữu của cậu có chút biến thái rồi?”

Lão Trình cười nói: “Biết rồi còn chọc giận cậu ấy.”

Cố Hòa Bình đưa di động qua: “Cô ấy gởi weixin cho tôi thật mà.”

Lão Trình chòm đầu tới xem.

“Này, gởi vào hai phút trước nè, có phải gọi tôi là Hòa Bình ca —— ai ôi mẹ ơi!” Cố Hòa Bình nói được một nửa thì bị dọa sợ, người đàn ông mới nãy còn ngồi trên ghế sofa, giờ lại đứng ngay bên cạnh anh ta như thể dùng phép dịch chuyển không gian, mặt mày vô cảm, mắt dán vào màn hình di động.

Cố Hòa Bình mắng: “Chu ca, cậu có thể ư hử một tiếng hay không.”

Chu Khải Thâm liếc mắt, “Cậu không xứng.”

Cố Hòa Bình đưa điện thoại ra xa, Chu Khải Thâm càng đưa mặt đến gần, lại đưa ra xa, lại càng đến gần. Tức thì lão Trình cười như điên, “Hai cậu có bệnh à?”

Cố Hòa Bình duỗi thẳng tay ra, giơ lên cao, nghiêm túc nói: “Đến, Chu ca, lại đến nè.”

Chu Khải Thâm không sáp tới nữa, mà cười xòa.

Trong những cuộc ẩu đả của đàn ông cũng có lúc ngây thơ, hồi còn ở trong quân đội ba người bọn họ được xưng là tam giác sắt. Gia thế của Cố Hòa Bình tốt, lão Trình thì thần thần bí bí, Chu Khải Thâm có tố chất nghề nghiệp vượt trội, mỗi người đều xuất sắc. Tình nghĩa sinh tử chi giao, thật sự là cả đời.

Lúc này, ba cái đầu chụm thành một vòng tròn, ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

Và thấy trạng thái của Triệu Tây Âm: “Đang nhập…”

Trạng thái “đang nhập” này hết nhảy rồi lại nhảy, song không thấy một tin nhắn nào gởi tới.

Đầu mày Chu Khải Thâm cau lại vẽ nên một chữ xuyên(*), tựa hồ đang rất căng thẳng.

(*) Chữ xuyên: 川

Đột nhiên Cố Hòa Bình hét lên: “A hả!!”

Lỗ tai vang lên tiếng ong ong, trái tim nảy lên. Vốn đang nín thở vì căng thẳng, Chu Khải Thâm bị tiếng hét này làm cho choáng đầu hoa mắt. Anh nhấc chân lên đạp một phát, “Cố Hòa Bình, có phải cậu thích ăn đập phỏng!”

Toi rồi toi rồi, lão Trình cười tới nỗi hai viền mắt ướt đẫm, ra hiệu cho hai người bọn họ nhỏ tiếng một chút, “Chiêu Chiêu đang ngủ ở trên lầu, đừng đánh thức em ấy dậy.”

Chu Khải Thâm mang theo gương mặt tức tối ngồi xuống ghế sofa. Cố Hòa Bình không dám quá trớn, lát sau anh ta đưa điện thoại cho anh xem, cười híp mắt hỏi: “Tâm trạng đã khá hơn chưa?”

Triệu Tây Âm nhắn qua: “Anh ấy có bị thương chỗ nào không ạ?”

Mặt mày Chu Khải Thâm cứng nhắc, không chút thay đổi.

Cố Hòa Bình không hiểu sao ra sao, “Đã vầy còn trưng cái bản mặt thối hoắm đó nữa, chia tay đi.”

Người vừa đi là Chu Khải Thâm liền hơi cúi đầu, khóe miệng và khóe mắt khẽ cong lên một vòng cung mờ nhạt.

“Cậu ấy không sao, chỉ là mu bàn tay bị bỏng, yên tâm đi tiểu Tây, đã đi khám bác sĩ rồi.”

Cố Hòa Bình là người có chừng mực, có gì nói nấy, không dám khiến cô gái lo lắng.

Triệu Tây Âm nhìn thấy tin nhắn thì thở phào nhẹ nhõm, lại sợ anh ta hiểu lầm, đang tính giải thích một chút song lại thôi, hà tất giấu đầu lòi đuôi chứ. Cô ngồi ngẩn ngơ trên mặt đất, kiếm ở đâu ra một cành cây ngắn, buồn bực vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Vẽ vẽ đột nhiên cô phản ứng lại, trên mặt đất chính là một chữ “Chu”.

Trái tim Triệu Tây Âm đập dồn dập, thình lình đứng lên, dùng gót giày xóa sạch dấu vết trên mặt đất. Sau đó cô nghe thấy tiếng Triệu Văn Xuân gọi vọng từ cửa sổ: “Triệu Tây Âm, con ngồi xổm ở góc tường làm gì vậy?”

Triệu Tây Âm đáp lại, “Con gieo hạt ạ.” Sau đó vội vã chạy như kẻ trộm.

Đi lên lầu, vừa vào cửa thì thấy trên sàn nhà có năm, sáu quả dưa hấu lớn. Triệu Tây Âm đi tới vỗ vào từng quả một, “Bố, dưa hôm nay bố mua không tệ nhá.”

“A, không phải bố mua.” Triệu Văn Xuân lần lữa một hồi, nói: “Là dì Vương hàng xóm tặng đó.”

“Dì Vương?” Triệu Tây Âm nghĩ nghĩ một vòng, có chút ấn tượng. Nói chính xác thì đó là căn nhà đầu tiên ở phía sau, thỉnh thoảng Triệu Tây Âm sẽ gặp bà trên đường song vì cô mắc bệnh mù mặt nhẹ nên không giỏi nhớ ai là ai. Đa phần đều là dì Vương chủ động chào hỏi trước, niềm nở nhiệt tình.

Triệu Văn Xuân nhìn cô vỗ dưa hấu thì buồn cười nói: “Vỗ ra quả nào tâm đắc chưa?”

Triệu Tây Âm cười ngốc nghếch, “Không biết nữa ạ, chỉ cảm thấy bề ngoài rất xinh đẹp, trông con rất chuyên nghiệp.”

Triệu Văn Xuân cũng cười theo, “Con ấy con ấy.”

“Nhiều dưa hấu như vậy, dì Vương thật hào phóng a.”



Triệu Văn Xuân cúi đầu lau bàn, “Một mình dì ấy mang lên lầu, bố nói để bố nhưng dì ấy đã mang chúng tới cửa rồi.”

Triệu Tây Âm không ngốc, chớp chớp mắt, ý tứ sâu xa “Ồ” một tiếng, “Có chuyện nhá, thầy Triệu.”

“Đi đi đi, con nít con nóc biết cái gì chứ?”

“Tại sao con không biết chứ, ngài đã ly hôn một lần, con cũng ly hôn một lần, hai bố con chúng ta xé cái nháp hòa nhau nhé.” Triệu Tây Âm nói tới là tự nhiên, chuyện cũ được cô nhắc lại trong vui vẻ, có thể thấy được cô thật sự cởi mở. Loại năng lực vực dậy tâm trạng này, hơn nửa là mưa dầm thấm đất từ trên người Triệu Văn Xuân.

Triệu Văn Xuân vừa làm bố vừa làm mẹ, nhưng không đánh mất sự dịu dàng bao dung của người mẹ, ông có thể dạy Triệu Tây Âm hiểu được tri thức lễ nghĩa, thấu chuyện đoan trang, chính là phước lành tốt nhất đời này của ông.

Triệu Tây Âm nói: “Bố, nếu ngài có đối tượng thích hợp, thì lại lập gia đình cũng không phải chuyện khó.”

Triệu Văn Xuân a rồi a, “Lại lập cái gì nhà? Hai bố con chúng ta chính là nhà.”

Triệu Tây Âm đưa tay trái tay phải lên lau lau khóe mắt, giả bộ lau nước mắt, “Tình yêu thương của bố cao dày như núi.”

Triệu Văn Xuân cười mắng cô thiếu đứng đắn, cười cười, đột nhiên hỏi: “Tiểu Tây, con có từng nghĩ, muốn tiếp xúc thêm với người khác không?”

“Là thế này, con biết chú Trần chứ? Chú ấy là bạn cũ của bố, cũng nhìn con lớn lên từ nhỏ. Chú ấy có một đứa cháu trai, đương làm giáo sư của một học viện, dạy Toán. Tuổi tác cũng xấp xỉ con, đoán chừng lớn hai hay ba tuổi gì đó đi. Nếu con đồng ý, bố đưa ảnh cho con xem.”

Triệu Tây Âm nghe tới rõ ràng, “Bố, ngài đây là sắp xếp cho con đi xem mắt ạ?”

“Không phải không phải.” Triệu Văn Xuân vội vàng giải thích: “Không sắp xếp không sắp xếp, chú Trần con nhờ bố hỏi một chút, bố cũng chỉ hỏi một chút thôi. Nếu con không muốn, sáng mai bố sẽ từ chối người ta.”

Triệu Tây Âm nhìn phản ứng này của ông, không biết tại sao đột nhiên trái tim cô chua loét.

Thành thật mà nói thì cô không được tính là đứa con gái “biết nghe lời”, từ bé đã ương bướng, khi còn nhỏ bố mẹ ly hôn, cô có chút tâm tư phản nghịch, gây không ít chuyện cho Triệu Văn Xuân. Sau một năm nổi loạn, tật xấu này chợt ngừng lại. Sau đó cô kết hôn rồi ly hôn, một cô gái còn trẻ tuổi lại trở thành đề tài đàm tiếu trong cuộc sống của bọn họ. Bọn họ nói rất nhiều thứ sau lưng cô, sau cùng đều mang Triệu Tây Âm ra làm ví dụ.

Gương mặt xinh đẹp thì có ích gì, mới kết hôn được bao lâu đã ly hôn. Gả cho người có tiền thì thế nào, người có tiền đều là công tử nhà giàu, còn không bằng tìm một gia đình bình thường sống bình yên ngày qua ngày.

Bọn họ dùng sự bất mãn của gia đình người khác, để khoe khoang cuộc sống nhỏ bé bình thường của mình.

Mặc dù xưa nay Triệu Văn Xuân không thích cãi vã, nhưng mấy lần ông bị lời đàm tiếu làm cho giận đến mất ăn mất ngủ, có một lần Triệu Tây Âm về nhà, tức thì ông giống như người không có chuyện gì, “Canh hầm đây, lập tức có thể ăn cơm rồi.”

Có lúc Triệu Tây Âm cảm giác bản thân rất khốn nạn, cố gắng sống tốt, lại trở thành như vậy.

Cô nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên, cười với bố nói: “Như vậy đi, nếu ngài cảm thấy dì Vương không tệ, mọi thứ đều ổn, vậy con cũng đồng ý với bố đi xem mắt.”

Triệu Văn Xuân cau mày trợn mắt, gấp đến độ giẫm chân, “Hồ đồ.”

Có hồ đồ hay không thì không biết, chỉ biết Triệu Tây Âm thật sự có suy nghĩ này.

Hôm nay, luyện tập xong vừa khéo đến giờ nghỉ trưa, mấy cô gái mệt mỏi cả buổi sáng, bởi vì tham lam sự mát mẻ mà ai nấy đều ngã lưng nằm trên sàn nhà của phòng tập, có người dựa vào tường luyện động tác đứng chổng ngược, đôi chân thẳng tắp giống như cây non đương lớn, mỗi một động tác đều tràn trề sức sống.

Sầm Nguyệt không thích sàn nhà cứng ngắc lạnh lẽo, bèn chơi xấu nằm trên bụng Triệu Tây Âm, Triệu Tây Âm cau mày nói, “Đầu cậu thật bự.”

Sầm Nguyệt dùng gáy húc cô, “Không hề bự.”

Triệu Tây Âm bị cô ấy húc một cái, suýt thì ợ ra nước chua, bèn véo mặt cô ấy, “Mặt cũng rất to.”

Sầm Nguyệt trở mình, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Này, Nghê Nhụy là em gái của cậu thật ư?”

Triệu Tây Âm không đáp lại, chỉ nhìn cô ấy, “Như thế nào?”

“Hôm trước tôi thấy cô ấy và hai người kia leo lên một chiếc BMW trắng. Tài xế là đàn ông, chỗ ngồi đằng sau cũng có người, hình như cũng là nam.” Sầm Nguyệt nhìn một vòng, “Hẳn là hai người kia đi.”

Triệu Tây Âm rất thành thật, “Không đâu, điều kiện nhà Nghê Nhụy không tồi, không đến nỗi vì tiền sa đọa.”

“Nhà cô ấy?” Sầm Nguyệt mơ mơ màng màng.

Triệu Tây mỉm cười, “Bố mẹ tôi ly hôm, mẹ tôi gả cho bố con bé.”

Sầm Nguyệt che miệng, trong nháy mắt như được bổ não một bộ phim truyền hình nói về luân lý gia đình dài hai trăm tập. Triệu Tây Âm bị phản ứng của cô ấy chọc cười, “Hôm nay tan học sớm, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm.”

Hơn năm giờ bọn họ ra khỏi phòng tập luyện, hai người thay quần áo rồi đi dạo, cũng không dám ăn thịt cá, cho nên nhất trí chọn đồ ăn Nhật. Triệu Tây Âm gọi cho Lê Nhiễm, Lê Nhiễm nói cô ấy đang bận, không tới được, vừa nghe bọn họ nói địa điểm thì khéo làm sao trên tay cô ấy có thẻ tiêu dùng điện tử anh hai cô ấy cho, không dùng sẽ hết hạn.

Vừa nhìn tên, cũng là một trong những nhà hàng Nhật số một số hai ở Bắc Kinh. Dọc đường Triệu Tây Âm nói nói cười cười với Sầm Nguyệt, tâm trạng rất tốt. Lúc bọn họ đến nhà hàng đã hết chỗ ngồi nên phải chờ. Sầm Nguyệt nhìn chằm chằm ảnh minh họa trên thực đơn đến chảy nước miếng, “Ăn no lại giảm béo. Một bữa, chỉ một bữa.”

Triệu Tây Âm không nhịn được cười, lấy di động ra lướt vòng bạn bè. Lướt lướt mấy lần, ngón tay cô hơi dừng lại, lại lướt lên. Mười mấy phút trước Cố Hòa Bình đăng một dòng trạng thái, đó là một bức ảnh về trà cụ rất trừu tượng, được chụp trong một cửa hàng thiếu sáng. Chú thích: Tôi và Chu ca đều nói không đẹp, lão Trình phản đối nói nó đẹp, mọi người nói xem nó đẹp hay không đẹp?

Phía sau còn gắn định vị: Phong Thư đình. Một cửa hàng bán trà cụ, có trùng hợp không chứ, chính là tòa trung tâm thương mại Triệu Tây Âm đang chờ.

Trước mặt bọn họ còn có một nhóm ba, bốn người đang chờ, quần áo bảnh bao xinh đẹp. Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt ngồi phía sau bọn họ, chuyện nên nghe, chuyện không nên nghe, đều nghe được thảy.

Cái người mặc áo ca rô kia nói: “Hôm qua Nghiêm Lập Minh bị người ta tẩn đủ, có người nói hiện tại vẫn đang trong phòng cấp cứu chưa được đưa ra.”

Người còn lại cười: “Thật tàn nhẫn, nồi lẩu kia đang sôi vậy mà cả mặt đều bị nhấn vào, nếu không nát mặt thì coi như may đó.”

Cái người mập mập kia phụ họa: “Cái mồm này của tiểu Nghiêm tổng thơm tho quá mà, lúc nào cũng ngông cuồng, song nói đi cũng phải nói lại, Chu Khải Thâm ra tay thật độc, cũng không thèm nói lí. Tôn đổng có rất hài lòng về anh ta, không phải có lời đồn nói rằng hai nhà dự định hợp tác sao, lúc này đoán chừng bị treo rồi.”

Triệu Tây Âm ngồi sát mép trên chiếc ghế hẹp bên cạnh, cả người cô nghiêng về phía trước, hai lỗ tai gần như dựng đứng.

Ba người này lại nói đến Chu Khải Thâm, “Tuổi trẻ tài cao, năm ngoái trên bảng xếp hạng tài sản đã tăng ba mươi bậc so với năm trước, cổ phiếu của Kinh Mậu cũng rất mạnh, tôi đã phân tích qua thấy rằng năm nay giá trị thị trường tăng 45%, người này í, tiền đồ vô hạn, thật không phải nhân vật tầm thường.”

Triệu Tây Âm điềm nhiên như không mím mím môi, khóe miệng hơi cong lên, ngay cả cô cũng không ý thức được đây là… kiêu ngạo.



Người mặc áo ca rô không đồng ý: “Ở thủ đô này anh ta không bối cảnh không chỗ dựa, chỉ là một tên lính quèn từ nơi khác đến thì hai cậu cảm thấy có thể đi được bao xa nào? Hơn nữa người này không hề có bằng cấp. Không tốt nghiệp đại học hệ chính quy, đi bộ đội cũng không thi qua trường quân đội, sau khi đổi nghề lao đầu vào kinh doanh, nói với bên ngoài là đã tốt nghiệp đại học, thực chất là dùng tiền mua. Hai cậu cũng biết đó, thời đại bây giờ mà không đánh bóng tên tuổi trên tạp chí tài chính thì thật keo kiệt quá đỗi.”

Triệu Tây Âm nghe xong liền tức, đột nhiên quay đầu nhìn Sầm Nguyệt nói: “Không học đại học thì làm sao, không học đại học là không phải người à? Tốt nghiệp trường tên tuổi cũng có thể giết người, làm nông trồng trọt cũng có thể làm giàu, ăn cơm bằng bản lĩnh của chính mình chứ có ăn gạo nhà người đâu? Quản cũng thật rộng!”

Sầm Nguyệt vẫn đang nhìn thực đơn đến chảy nước miếng không hiểu sao ra sao, “Hả? Nói tôi sao? Tôi không ăn cơm tới, tôi muốn ăn cá hồi.”

Ba người ngồi phía trước đồng thời quay đầu lại.

Triệu Tây Âm hất cao cằm, điềm tĩnh tự nhiên, tán gẫu với Sầm Nguyệt, “Không nói cậu, nói em trai tôi.”

Ba người ngồi phía trước xoay đầu lại, tiếp tục nói hươu nói vượn, “Chu Khải Thâm có thể leo cao nhanh như vậy, hẳn là dựa vào tình bạn với vị kia của nhà họ Cố đi?”

Triệu Tây Âm lạnh lùng ai ôi: “Chẳng ai ngăn bạn leo cành cao cả, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh kinh doanh của mình thôi, đúng là không ăn được nho thì nói nho chua.”

Sầm Nguyệt vô tội: “Nho tôi ăn không hề chua chút nào cả.”

“Chu Khải Thâm chơi gái cũng như chơi đồ, ai tới cũng không cự tuyệt, ngày trước lúc công ty anh ta sắp sửa ra thị trường có người nói thấy anh ta qua lại với con gái phó cục Vương của Bộ Chứng Khoán, lúc nào cũng xum xuê quanh con gái người ta, phó cục Vương còn thật sự xem anh ta là rễ hiền, song Chu Khải Thâm chỉ xem người ta làm ván qua cầu.”

Đột nhiên Triệu Tây Âm đứng dậy, đưa tay lên muốn bẻ ba cái đầu đầy dầu mỡ khiến người ta chán ghét này xuống.

Cô nhịn rồi lại nhịn, trên mặt mang theo nụ cười, kiềm chế giọng nói run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười: “Là rác nên nhìn ai cũng là rác, kẻ xấu xa nên xem ai cũng nghĩ rằng họ xấu xa.”

Sầm Nguyệt là một cô gái đơn thuần, chỉ cảm thấy câu này rất hay, bèn vỗ tay khen ngợi: “Tôi phải ghi nó vào cuốn sổ nhỏ!”

Được rồi, đánh bậy đánh bạ cũng giúp Triệu Tây Âm diễn đến hợp tình hợp lí.

Ba người đàn ông tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không hiểu sao ra sao song không ai dám chất vấn. Vừa khéo đến số của bọn họ, phục vụ đi tới dẫn đường, ba người rời khỏi chỗ: “Hôm qua tôi nghe người ta nói, ở bệnh viện tiểu Nghiêm đã đánh tiếng nói rằng hai ngày nay muốn tìm một người.”

“Tìm người làm gì?”

“Trả thù, trả lại Chu Khải Thâm gấp mười lần.”

Người đi xa, âm thanh nhỏ dần.

Vì thuận tiện cho việc hóng hớt nên Triệu Tây Âm chỉ ngồi ở chỗ nối ghép của chiếc ghế, lúc này ngồi không vững nên cả người lảo đảo ngã về trước, cằm đập vào chiếc ghế dựa phía trước, đau đến ứa nước mắt.

Sầm Nguyệt bị dọa, “Cậu không sao chứ?”

Cô không sao, nhưng người nào đó giống như có chuyện.

Triệu Tây Âm che cằm xoa xoa, viền mắt ẩm ướt. Cô lần lữa một hồi, vẫn là quyết định —— “Lúc đến số cậu cứ đi vào trước, chờ tôi một lúc, tôi tới ngay.”

Sầm Nguyệt nhìn bóng lưng của cô, “Này! Triệu dưa hấu!”

Triệu Tây Âm lại nhìn tường của Cố Hòa Bình, nhớ rõ cửa hàng ban nãy anh ta định vị, sau đó đi hỏi khắp nơi, là khu B, lầu sáu. Lúc cô tìm đến nơi đã thở hổn ha hổn hển. Cô cảm thấy cô điên mất rồi, nhìn xung quanh song người nào người nấy đều giống nhau. Thoáng bình tĩnh, Triệu Tây Âm bỗng nghĩ ra, thật ra tùy tiện gọi điện thoại hay gởi tin nhắn nói một tiếng là được mà?

Lúc sau, Chu Khải Thâm đi ra khỏi “Phong Thư đình”.

Anh đi đằng trước, trên người là áo polo trắng phối với quần dài màu be, đương thoải mái quay đầu trò chuyện với lão Trình. Gương mặt đẹp đẽ khẽ cười, mặt mày sinh động, thật sự rất đẹp trai. Lão Trình nhìn phía trước, đột nhiên ngẩn ra, còn chưa kịp nhắc nhở ông chủ Chu thì, Triệu Tây Âm đã chạy đến.

Cô chạy tới mặt mày đỏ ửng, chạy tới tình chân ý thiết(*), chạy tới máu dồn lên não.

(*) Tình chân ý thiết: Tình cảm thể hiện rõ ràng.

Cô đứng trước mặt Chu Khải Thâm khua tay múa chân, gấp gáp nói: “Có người muốn trả thù anh, muốn trả thù gấp mười lần, không hề đùa đâu, em nghe được bọn họ đã cho người…

Chu Khải Thâm, anh đừng đi lung tung bên ngoài nữa.”