Bách Niên Hảo Hợp

Chương 15




(*) 我心向水,君心向山: Xuất xứ từ tập thơ《Sông núi hỏi lòng vua | Sơn thủy hỏi quân tâm》, do nhà thơ Giang Hiểu Anh sáng tác. Ý tứ là tim tôi thì ngóng trông sông suối, mà lòng vua thì ngóng trông núi lớn đồi rộng, nôm na chính là nói tâm ý tôi và lòng vua không chỉ về một điểm. Một câu nói đại thể cho ‘Người tôi thích, không thích tôi.’

“Tại sao hai người bọn họ li hôn?”

Mạnh Duy Tất cũng không ngốc, lại nhìn không ra thì quả thật là thị lực anh ta kém quá rồi.

Cho dù trái tim có rơi xuống vực sâu cũng phải duy trì thể diện của người trưởng thành, cố gắng điều chỉnh sắc mặt đã trở thành chuyện anh ta phải thuộc nằm lòng. May thay giáo sư Phù không biết chuyện, vẫn cứ nói chuyện liến thoắng, chính là không để cho bầu không khí bị đóng băng.

Thức ăn ở căn tin bệnh viện không hề ngon, ngoài trừ giáo sư Phù ra thì cả ba người bọn họ gần như không có ai muốn ăn cả, gảy gảy vài miếng, cơm trong chén tựa hồ chỉ động một nửa.

Đương lúc lúng ta lúng túng thì Triệu Tây Âm có điện thoại, cô trả lời hai câu sau đó nói có việc, đúng lúc mượn được cái cớ thật hay để rời đi. Lúc đi ra khỏi phòng ăn, cô cảm giác như trút được gánh nặng, trọng trách trên người phảng phất nhẹ đi nghìn cân. Cô đi rất nhanh, hệt như lo lắng có người đuổi theo phía sau cô.

Tận khi ngồi trên xe taxi rồi cô mới dám quay đầu lại xem.

Trong ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt, ngay cửa bệnh viện người ra người vào đông như nêm, hoặc là bị bệnh, hoặc là lo lắng, hoặc là mờ mịt, đọng lại thành hàng trăm hình thái của nhân gian.

Triệu Tây Âm đi tới phòng làm việc của Lê Nhiễm, nói với cô ấy chuyện xảy ra ban trưa, chỉ là lược bỏ đi phân đoạn mang canh đến cho Chu Khải Thâm.

Lê Nhiễm hỏi: “Khoảnh khắc cậu quay đầu lại nhìn ấy, cậu đã sợ nhất nhìn thấy ai?”

Triệu Tây Âm nói: “Tớ không có.”

Lê Nhiễm trừng mắt với cô.

Triệu Tây Âm im lặng, thành thật nói: “Ai tớ cũng sợ cả.”

“Càng sợ ai xuất hiện hơn?”

Lần này thời gian cô im lặng càng lâu hơn, mới nói: “Chu Khải Thâm.”

Đầu tiên Lê Nhiễm rất bất ngờ, sau hồi ngẫm nghĩ lại cảm thấy hợp lí, “Tiểu Tây, cậu có tình cảm với anh ta, đúng không?”

Tình cảm, đương nhiên là có.

Cầm sắt điệu hòa, cộng kết liên lí(*), cùng giường cùng gối, mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là anh, nắng sớm và hoàng hôn đều là anh. Chu Khải Thâm vì cô mà dùng kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng, đóng con ấn thép lên sổ hồng, tuyên thệ hứa hẹn.

(*) Cầm sắt điệu hòa: Là giai điệu giữa đàn cầm và đàn sắt hài hòa với nhau, ý chỉ vợ chồng êm ấm.

Cộng kết liên lí: Dùng để chỉ việc kết hôn, sống bên nhau trọn đời.

Bọn họ từng là người yêu nhau thân mật nhất.

Loại rung động này chính là dấu ấn vô cùng sâu trong cuộc đời của một người phụ nữ.

Triệu Tây Âm che mặt, mười ngón tay luồn vào tóc, trong mắt mang theo ánh sáng đau thương.

“Hai người kết hôn nhanh như vậy, tớ đã có cảm giác sẽ gặp chuyện mà. Chu Khải Thâm kích động, cậu cũng kích động theo. Giờ coi là gì đây, trừng phạt của kích động sao?” Lê Nhiễm ai ôi một tiếng, sau khi tiếc hận đột nhiên nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhưng, một người đàn ông nếu đã đưa ra quyết định thì nhất định phải có ý thức gánh chịu trách nhiệm nên có. Cho dù quá trình có thế nào, cuối cùng Chu Khải Thâm đã đối xử với cậu như vậy, là anh ta sai.”

Triệu Tây Âm nhắm mắt lại, lòng rất loạn.

Lê Nhiễm đảo mắt, nhíu mày, “Không đúng a, hôm nay cậu không có chuyện gì thì đến bệnh viện làm gì? Còn là bệnh viện anh ta nằm nữa chứ!”

Triệu Tây Âm vội vã đứng lên, ấp úng: “Đi ngang qua thôi.”

Lê Nhiễm túm lấy cô nhưng không túm được, không hiểu sao ra sao nói: “Con nhỏ điên.”

Cũng là lúc Triệu Tây Âm đi vào thang máy mới phát hiện hai tay mình trống trơn, thật giống như đã thiếu đi thứ gì đó, tới tận khi ra khỏi thang máy mới nhớ ra, tiêu táng đường rồi, bình giữ nhiệt của thầy Triệu bỏ quên ở bệnh viện không cầm về rồi.

Cô đương do dự có nên quay trở lại lấy hay không thì Đinh Nhã Hà gọi điện thoại tới, nghe ra tâm trạng của bà ta không tệ, hẹn Triệu Tây Âm qua đó ăn cơm tối.

Đinh Nhã Hà tự mình xuống bếp, lúc đến nơi, năm món ăn một món canh đã được bê lên bàn. Bà còn đang bận việc ở trong bếp, chỉ để lại một Nghê Nhụy nhạt nhẽo ngồi với cô trong phòng khách. Nghê Nhụy rất là tự nhiên gởi tin nhắn âm thanh cho bạn bè, chủ đề rải từ đồ trang điểm cho đến túi xách nói tới gần mười phút.

Cô ta liếc Triệu Tây Âm một cái, không khỏi oán thầm. Da dẻ thật tốt, trắng trẻo mịn màng. Đôi mắt hạnh cùng chóp mũi vểnh cao rất đúng với câu nói kia —— dù là trang điểm đậm hay nhạt cũng đều đẹp. Chiếc váy trên người là của Armani, túi xách đến từ Fendi, giày không quý bằng giày của mình, trong lòng Nghê Ngụy thoáng cân bằng.

Ngày hôm nay Đinh Nhã Hà đặc biệt nhiệt tình, liên tục gắp rau cho Triệu Tây Âm, nhưng khó nén tính tình của bản thân cuối cùng vẫn không nhịn được trách cứ chuyện lần trước.

“Đứa nhỏ này tính cách lập dị, mẹ có lòng tốt bảo con đến chỗ của cô giáo Đới lại giống như nợ của con tám triệu vậy. Cuối cùng không phải là vẫn tới sao? Thật không biết là con có ý kiến với mẹ, hay là con muốn làm một mình mới vui vẻ nữa.” Đinh Nhã Hà vừa nhắc lại là tức, “Chu Khải Thâm là làm sao thế, li cũng li hôn rồi, một người ngoài thì muốn ủng hộ vớ vẩn cái gì chứ!”

Nghe được câu này, Triệu Tây Âm làm như không có chuyện gì đặt đũa xuống, vẻ mặt cô hờ hững, sau đó không ăn thêm bất kì miếng nào.

Đinh Nhã Hà có tính tự cho mình là giỏi, cho nên không để ý động tác nhỏ này. Nhắc lại chuyện cũ gần mười phút, rốt cục cũng quay trở về đề tài chính, “Nói chút chuyện vui vẻ đi, về sau, con làm chị, cần phải quan tâm đến em gái đó nhé.”

Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên.

Đinh Nhã Hà nhìn Nghê Nhụy hất cằm, cười híp mắt nói: “Tiểu Nhụy cũng được chọn và luyện tập cùng con đấy. Tuy rằng là múa nhóm nhưng con bé còn nhỏ tuổi mà bắt được cô hội này đã là không tệ rồi. Con là thân làm chị, hơn nữa còn có quan hệ tốt với cô giáo Đới, nhất định phải nói lời hay về em gái con trước mặt cô giáo Đới đấy, có nghe thấy không?”

Triệu Tây Âm chau mày, “Chuyện khi nào?”

Đinh Nhã Hà nói tới là không hết tự hào, “Tự con bé tranh thủ, mẹ và con bé cũng có tìm quan hệ, là giáo sư trong khoa đề cử sau đó lọt qua vòng thi thứ hai. Nghe nói người ghi danh có tới mấy vạn, là trong vạn chọn một đấy.”

Nghê Nhụy có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, từ nhỏ đã có mơ ước làm trong ngành giải trí rồi, năm đó muốn thi vào Bắc Ảnh nhưng điểm thi môn chuyên ngành không cao, hơn nữa còn bị thành tích các môn văn hóa kéo chân, cuối cùng đến học trong một Học viện Nghệ Thuật hạng hai, ghi danh vào chuyên ngành múa. Chỉ bằng trình độ của kẻ học đòi đã muốn nhận bằng tốt nghiệp, vả lại còn rất nóng lòng với vòng danh lợi hào nhoáng chói mắt kia nữa.

Thái độ Triệu Tây Âm bình bình, có sao nói vậy, “Con cũng vừa vào tổ thôi, cả con và nó đều giống nhau, không thế nói chăm sóc được, đây cũng là công việc, cố gắng luyện tập là được rồi.”

Đinh Nhã Hà gật đầu một cái, trái lại nhìn về phía Nghê Nhụy: “Hãy đi theo chị con học tập, có nghe thấy không, đừng có suốt ngày chỉ biết mua mua mua.”

Triệu Tây Âm không nán lại bao lâu đã rời đi, cô vừa đi thì Nghê Nhụy bày ra vẻ vô cùng không phục, “Chị ấy cũng không phải nhân vật gì to tát, vào tổ thì đều là bạn nhảy cả, dựa vào cái gì bảo con học tập chị ấy chứ?”

Đinh Nhã Hà hừ lạnh, “Dựa vào con bé thi đại học điểm văn hóa trên 985 điểm, dựa vào con bé chỉ mới năm nhất đã giành được giải quán quân cuộc thi múa Thanh Niên toàn quốc, dựa vào con bé là học trò duy nhất mà cô giáo Đới thừa nhận. Con là một đứa không biết trời cao đất rộng, nếu có thể có được một nửa tính tình chín chắn của chị con thì mẹ ngay lập tức cảm ơn trời đất!”

Nghê Nhụy hoàn toàn xem lời bà nói như gió thoảng mây bay, trào phúng nói: “Vậy thì sao chứ, năm đó chị ấy gặp sự cố trên sân khấu, nhưng là trò cười ở trong giới.”

Đinh Nhã Hà cảm thấy khó chịu song cũng không phản bác được, tức đến mức phẩy tay bỏ đi, “Đầu gỗ!”

——

Thứ hai, chính thức tiến vào tổ.

Đoàn kịch mới này có nguồn tài chính hùng hậu, đã tốt còn muốn tốt hơn vì thế địa điểm luyện múa đều được xây mới hết. Trung tâm Triều Dương tất đất tất vàng vậy mà phòng luyện múa chiếm trọn cả một tầng. Lúc Triệu Tây Âm tới ghi danh thì phát hiện ra nhân số của diễn viên múa vượt qua mức cô tưởng tượng.

Sau khi chia tổ, mỗi người đều phụ trách một phân cảnh kịch riêng biệt. Bận rộn suốt một buổi sáng cuối cùng đội ngũ cũng đã được ổn định. Hai cô gái nhỏ tuổi nhất tên là Lục Tấn và Chu Nhan, bọn họ có dáng vẻ xinh đẹp, trên mặt mang theo ước mơ, líu ra líu ríu giới thiệu với nhau. Khi thì cười khúc khích như tiếng chuông bạc, khi thì mặt mày giãn ra như một đóa hoa.

Triệu Tây Âm yên lặng đứng ở một bên, tâm trí trôi dạt như thể người đã qua đời.

Tại một trụ sát cửa sổ, chính là cô gái nhỏ Nghê Nhụy với gương mặt hồng hào, trang điểm cẩn thận tinh tế, đứng im chỗ ấy như cái chày giã, thật sự là kế thừa được gen tốt của Đinh Nhã Hà. Cô ta quá am hiểu xã giao, cũng thích làm trung tâm của thế giới.

“Cậu là người nơi nào?”

“Thượng Hải.”

“Tôi là người gốc Bắc Kinh, sau này hai chúng ta cùng nhau đi dạo phố nhé.”

Nghê Nhụy tiện thể khoác tay mình lên tay đối phương, trước khi đến cô ta đã điều tra qua, cái người gốc Thượng Hải này nhìn qua dáng vẻ thì bình thường, nhưng trong nhà kinh doanh bất động sản. Cái vị đến từ Thâm Quyến kia cũng không tệ, có người nói cô ta có chút bối cảnh.

Bằng động tác thân mật đầy tính toán của cô ta đã kết giao được một vòng tròn nhỏ dễ như ăn cháo.

Có người hỏi: “Đúng rồi, lúc vừa mới chia tổ í, các cậu có nhận ra không, có một tổ là số lẻ. Theo lí thuyết thì mỗi tổ phải là số chẳn mới đúng.”

Một người khác thấp giọng nói: “Cô ấy không chia tổ.”

“Ai thế?”

Hất cằm về phía Triệu Tây Âm, “Kia kìa.”

Mấy cặp mắt giả vờ lơ đãng cùng nhau nhìn chăm chú về phía bên kia, đều đang đoán: “Sẽ không phải là múa chính chứ?”

Nghê Nhụy ô lên một tiếng.

Nhanh chóng hỏi cô ta: “A, cậu quen à?”

Nghê Nhụy chỉnh lại cổ áo, giọng điệu tránh còn không kịp, “Không quen.”

Khoảng một trăm cô gái đoán chừng chia thành mười mấy nhóm nhỏ, líu ra líu ríu ríu rất náo nhiệt. Tiếng trò chuyện càng lúc càng sôi nổi, lúc này tiếng đập cửa “đùng đùng” vang lên, tiếp theo đó là giọng nam cáu kỉnh ——

“Có thôi hay không! Đây không phải là chợ bán thức ăn, đều im miệng hết lại cho tôi!”

Người vừa đến chừng trên dưới ba mươi tuổi, chiều cao bình bình nhưng khí thế không hề nhỏ chút nào, hôm nay trời nắng lớn, nếu Triệu tây Âm không nhìn nhầm thì anh ta vậy mà mặc một chiếc áo khoác lông chồn.

Người này họ Trương, gọi là Trương Nhất Kiệt. Ánh mắt sắc bén của anh ta quét khắp phòng một lượt, cất cao giọng: “Trang điểm à, không đọc yêu cầu hay sao, không quen biết hai chữ ‘mặt mộc’ à? Đều đi tẩy hết cho tôi!”

“Tại sao không đi giày đồng phục? Cái bức họa sáng lòe kia là muốn chọc mù mắt ai hả! Ở đây không có gió, không kêu gọi bướm tới!”

“Đứng thẳng lên, chưa chọc cách quản lí cơ mặt à? Để đây khóc tang cho ai hả!”

“Đến chỗ này là để làm việc! Tập luyện thật giỏi cho tôi, tôi không quan tâm mấy cô có lai lịch gì, múa không tốt thì cút hết cho tôi!”

Dáng điệu đủ, miệng cũng độc, người này không hề dễ trêu.

Không dễ dàng gì người mới rời đi, các cô gái thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn cô cô nhìn tôi ai cũng không dám hé răng.

Trong thời gian nghỉ ngơi eo hẹp, Triệu Tây Âm đi toilet, vừa mới đi qua lối rẽ thì bị gọi lại, “Cô Triệu.”

Trương Nhất Kiệt lúc nãy còn bày ra dáng vẻ hung dữ giờ phút này trên mặt mang theo vẻ tươi cười, hệt như hai người khác nhau.

Triệu Tây Âm hơi sửng sốt, gọi một tiếng hợp lòng người: “Lãnh đạo.”

Trương Nhất Kiệt vui vẻ, “Là công việc đòi hỏi, ban nãy hẳn là sợ đi. Yên tâm, Mạnh tổng đã cố ý đánh tiếng, tôi sẽ chăm sóc cô, có gì khó khăn thì hãy nói với tôi.”

Trở về phòng tập luyện, sau đó lại có một cô giáo dịu dàng dễ thân đi vào, đến để giảng giải kịch bản cho mọi người. Nhảy múa cái gì, là câu chuyện cũ như thế nào, cái này khá quan trọng. Mặt đen mặt trắng, độ chặt lỏng vừa phải, đoàn đội này cũng không phải ngồi không, mỗi ngày kết thúc, uy tín và kỉ luật tự nhiên cũng tăng lên.

Hơn mười giờ, tại vị trí trung tâm CBD của tòa nhà trụ sở Giải trí Phàm Thiên.

Sau khi hội nghị video kết thúc Mạnh Duy Tất ngồi thừ trong văn phòng một quãng thời gian dài không hề đi ra ngoài. Men qua cửa sổ sát đất ngay trước mặt nhìn ra bên ngoài, hết thảy đẹp đẽ đều vụt qua trong phút chốc, phồn vinh đều nằm dưới chân.

Lại mười phút trôi qua, rốt cục cũng vang lên tiếng gõ cửa.

Mạnh Duy Tất nhanh chóng xoay người: “Vào đi.”

Trương Nhất Kiệt gọi một tiếng, “Mạnh tổng.” Báo cáo: “Chuyện ngài sắp xếp, đều đã được làm chu toàn.”

Mạnh Duy Tất gật gù: “Cực khổ cho anh rồi.”

“Nên thôi.”

Trương Nhất Kiệt là cánh tay đắc lực của Mạnh Duy Tất, anh ta không hề câu nệ, đi tới ghế sofa nhàn nhã ngồi xuống, sau thời gian một nửa điếu thuốc, anh ta nói ra một câu xuất phát từ đáy lòng: “Khí chất của tiểu Triệu rất tốt, đứng giữa đám người nhưng tôi vừa nhìn liền thấy. Đây là duyên mắt hiếm có, nếu trưng dụng hình ảnh cô ấy lên màn hình lớn thì ắt hẳn khán giả sẽ mua. Tuy múa là một nghề tốt nhưng với điều kiện của cô ấy, cô ấy xứng đáng có nền tảng tốt hơn. Mạnh tổng, nếu người cần giúp, chuyện chỉ bằng một câu nói.”

Trong phòng bật điều hòa, trên bàn đèn tinh dầu đang xông chính là trầm hương Phạn Thủy, hương gỗ nhàn nhạt loan vào trong không khí, rất là phù hợp với cảnh ngộ của Mạnh Duy Tất.

Anh ta không nói gì, ngồi xuống ghế da, hai chân bắt chéo, khép mắt lại.

Một lát sau, mới căng cổ họng nói: “Không phải giúp, là nợ.”

Tuổi tác của Trương Nhất Kiệt không hề lớn nhưng đã lăn lộn trong cái vòng này hơn hai mươi năm, hồi xưa từng làm diễn viên quần chúng, cũng từng làm võ sĩ, trong một phân cảnh đua xe đã làm cho chân trái của mình bị gãy về sau để lại di chứng. Từng chứng kiến cảnh lòng người thay đổi nên biết rõ chuyện trên đời giống như một ván cờ mới. Chịu đựng lâu như vậy, trái tim cũng trở nên nguội lạnh, là người tinh khôn trong những người tinh khôn. Bây giờ đang nắm giữ quyền chế tác thị trường phim ảnh, chính là người có mạng lưới kết giao vô cùng tuyệt vời ở trong giới.

Mạnh Duy Tất vừa nói tới đây, tức thì trong lòng anh ta đã hiểu đâu ra đó.

Chữ “nợ” này, là tâm ma, là nợ tình, là cái lồng có thể nhốt chết một đời người.

Một hồi im lặng, Mạnh Duy Tất đột nhiên lên tiếng: “Lão Trương, giúp tôi điều tra một chuyện.”

Trương Nhất Kiệt cũng không hỏi đã dứt khoát từ chối: “Nếu vẫn là chuyện kia, tôi tra không ra.”

Mạnh Duy Tất tức giận đứng bật dậy, “Năng lực họ Chu kia thật lớn.”

Trương Nhất Kiệt không phủ nhận cũng không hiểu, “Năm đó Chu Khải Thâm li hôn song việc này không tạo ra chút sóng gió lớn gì, ngay cả cổ phiếu của công ty anh ta cũng không bị ảnh hưởng. Anh ta quá biết điều, xử lí kín kẽ không thừa ra một lỗ hỏng. Cậu bảo tôi điều tra nguyên nhân, nói nhỏ chuyện thì đó cũng là chuyện vợ chồng nhà người ta, hợp hay tan cũng đều bình thường. Mà nói lớn chuyện ra thì đằng sau Chu Khải Thâm không chỉ có mỗi Kinh Mậu mà anh còn có mối quan hệ sinh tử chi giao(*) với cháu trai duy nhất của Cố tư lệnh, dù là tiền là phúc hay là họa thì bọn họ đều có thể cùng nhau gánh vác. Nguyên nhân Chu Khải Thâm li hôn, nếu muốn giấu —— ắt sẽ giấu được.”

(*) Sinh tử chi giao: Ý chỉ tình bạn chí cốt, sống chết có nhau.

Mạnh Duy Tất đứng dậy, chống hai tay lên mặt bàn, anh ta cúi đầu khiến đường nét xương bả vai đang sụp xuống và gáy tạo thành một đường cong. Lời này của Trương Nhất Kiệt rất bình tĩnh và hợp lí, anh ta không có cách nào cãi lại. Năm đó lúc vừa mới nghe được chuyện Triệu Tây Âm li hôn, anh ta đã lén lút tìm rất nhiều bạn bè hỏi thăm nhưng bọn họ đều không biết tại sao. Lê Nhiễm và tiểu Thuận càng không cần phải nói, bọn họ đều có mối quan hệ bền chặt sâu nặng với Triệu Tây Âm, sống chết không chịu tiết lộ lấy một chữ.

Là ngoại tình, bao nuôi tuesday, hay cả Chu Khải Thâm không thể cứng nổi, anh ta đều đã đoán qua.

Nhưng đều không có ý nghĩa.

Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là, không yêu, tình cảm phai nhạt, cho nên chia tay. Nhưng lần này quay về nước mỗi lần oan gia ngõ hẹp với Chu Khải Thâm, anh con mẹ nó hệt như muốn quật phần mộ tổ tiên lên vậy, như thế rõ ràng không phải không yêu.

Mạnh Duy Tất vùi đầu, thở dốc, hai tay nắm thành quyền như thể sắp sửa đấm vào mặt bàn làm từ gỗ lê đến nơi.

Trương Nhất Kiệt suy nghĩ hồi lâu, vẫn là mở miệng, “Nhưng tôi nghe được mọi người đồn đại là, nói rằng…”

Mạnh Duy Tất đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc như ánh đuốc, dồn dập hỏi: “Là cái gì?”

“Chu Khải Thâm ra tay nặng, làm tiểu Triệu bị thương.”