Bách Niên Hảo Hợp

Chương 1




(*) 分飞燕 – Phân phi yến: Phân trong phân ly; Phi trong bay. Đây là một tiểu khúc rất kinh điển của Quảng Đông, được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, hơn nữa còn được người dân Quảng Đông hoan nghênh. Ca khúc này miêu tả cuộc chia tay của hai người yêu nhau.

“Chịu quay trở về rồi? Còn đi nữa à?”

Giữa hè, không khí mang theo hơi nóng men qua khe hở ở cửa sổ len vào phòng khiến cho phòng ngủ đang bị nắng chiều chiếu vào càng thêm oi bức.

Triệu Văn Xuân mang xấp áo quần đã được xếp gọn đi ngang qua cửa, vừa đi được mấy bước thì đi ngược trở về ló đầu vào nhìn căn phòng bừa bộn, đầu mày chau lại tạo thành mấy cái nếp nhăn.

Vali bị mở toang nằm xiêu vẹo trên sàn nhà, chai chai lọ lọ vứt đầy trên bàn, một chiếc dép vắt ngang giường còn chiếc kia thì chổng ngược đế lên trời.

“Sàn nhà lạnh, mang dép vào.” Triệu Văn Xuân cúi người nhặt dép rồi đặt chúng ngay ngắn trước mặt Triệu Tây Âm, nhắc nhở: “Nhanh lên, còi xe của tiểu Lê đã vang lên mấy lần rồi đấy.”

Triệu Tây Âm nằm sấp xuống sàn lục lọi đồ trong ngăn kéo cuối, nói qua quýt: “Nhanh rồi nhanh rồi.”

Triệu Văn Xuân nhìn xung quanh, đúng là tinh mắt. Ông rút cây chì kẻ mi ở dưới quyển sách, “Có phải tìm cái này không?”

Triệu Tây Âm nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm, “Trốn kĩ thật, con còn tưởng là nó mọc cánh rồi.”

Đối với đứa con gái có tật sót não này Triệu Văn Xuân chỉ có thể lắc đầu, đi tới giúp cô thu dọn, “Gấp gáp sẽ hoảng, sao không nghỉ ngơi một hôm rồi hẳn đi chơi tiếp?”

Phương Nam mưa to như trút nước khiến tàu cao tốc bị chậm mấy tiếng nên hôm qua lúc về đến nhà ga phía Tây của Bắc Kinh thì đã rạng sáng. Thầy Triệu lái xe chậm, dẫu đường xá trơn tru cũng không đi không quá năm mươi kilomet trên giờ, vì thế lúc về đến nhà đồng hồ đã điểm ba giờ, nằm xuống là ngủ quên luôn.

Năm ngoái vừa ăn Tết xong Triệu Tây Âm lập tức xách vali đi du lịch, đi loanh quanh non nam bể bắc(*), có điều cứ hai ngày cô sẽ gọi cho ông một lần để báo bình an. Có nhà nào có con gái đi biền biệt du lịch suốt nửa năm không về thăm nhà lấy một lần không chứ? Lão Triệu mắng thầm, trách tiểu Triệu là nha đầu(**) điên vừa ngang tàng vừa không có lương tâm. Nhưng lúc nhận được điện thoại của con gái nói về nhà thì mọi trách móc đều bay biến hết, quan tâm tự đáy lòng, chỉ hận không thể mỗi một cái ăn, cái mặc, cái ở, cái đi, cái lại đều nhắc nhở cô từng cái một.

(*) Đi khắp nơi.

(**) Tôi thích từ này nên để từ này, không bàn bạc thuần Việt ở đây nhé.

“Con không phải đi chơi ạ.” Triệu Tây Âm nhìn trái nhìn phải mình trong gương, lại chuốt mi thêm một lần nữa mới hài lòng, “Là đi uống rượu mừng hôn đó.”

Triệu Văn Xuân giũ giũ chiếc áo khoác, nghe thấy cô nói vậy thì dừng động tác trong tay, “Bạn học à?”

Triệu Tây Âm đóng nắp lại, xách túi lên, “Hả, không phải ạ, con có quen đâu, con đi cùng Lê Nhiễm thôi.”

Triệu Văn Xuân nghe mà lơ mơ, “Tiểu Lê bảo con đi theo?”

Triệu Tây Âm gật đầu, “Chú rể là người cậu ấy yêu thầm mười năm, lấy cái tính hở ra là đập là đánh của cậu ấy con dám không đi sao?”

Vẻ mặt lơ tơ mơ của thầy Triệu nhìn rất đáng yêu, Triệu Tây Âm cười cười, lúc đi còn tiện tay lấy một cây kem trong tủ lạnh, vẫy vẫy tay, “Con đi nhé bố.”

——

Trời nóng như thiêu như đốt làm mấy phiến lá màu xanh đều bị hơi nóng hun tới héo rũ, hai bên đường trồng cây ngô đồng, tán cây xòe ra chặn hết phân nửa ánh mặt trời khiến trên nền đất chỉ còn lại mấy cái bóng sặc sỡ. Tiểu khu này tồn tại rất lâu rồi, đường vừa hẹp vừa cũ nhưng nếu đi đến cuối đường rồi quay đầu nhìn lại thì, cũ vẫn rất xinh đẹp.

Chiếc xe polo màu trắng đậu ở ven đường, Triệu Tây Âm lên xe.

Lê Nhiễm chờ cô tới sắp hết kiên nhẫn, vịn tay lái định mắng người thì bị nhét một cây kem Bắc Kinh xưa(*) vào miệng.

(*)北京老冰棍: Thường thì ăn kem này để nhớ về tuổi thơ, nên gọi là kem Bắc Kinh xưa.

Triệu Tây Âm chắp hai tay vào nhau, nhận sai trước: “Tiểu Triệu tội đáng muôn chết ngày mai xin mời bà chủ Lê ăn một bữa ra trò.”

Răng Lê Nhiễm bị ê tới suýt rụn liền nhăn mặt hít vào một hơi, tức giận giơ nắm đấm lên, “Ăn đồ đắt nhất nhá.”

Triệu Tây Âm nghiêng đầu cười, “Tâm trạng tốt rồi?”

Sắc mặt Lê Nhiễm thay đổi, ủ rũ nói: “Tốt cái gì mà tốt chứ, hôm nay người tớ yêu kết hôn đó.”

Giả vờ giả vịt cũng giống thật lắm, mới nhìn còn tưởng là người đau buồn vì bị thất tình thật ấy. Nhưng Triệu Tây Âm biết rõ Lê Nhiễm chỉ giỏi miệng nhanh lưỡi nhanh, mười năm yêu đơn phương chẳng qua là một cụm từ khuếch đại, tuy có từng nảy sinh yêu thích song cũng không tới mức gây nên cản trở.

Tối qua ngủ hơi muộn nên Triệu Tây Âm không nói nữa, ngã đầu nhắm mắt.

Lê Nhiễm ngậm lấy que kem, câu được câu chăng hỏi hai vấn đề ——

“Bằng lòng quay về rồi?”

“Còn đi nữa à?”

Triệu Tây Âm đáp lại hai tiếng, “Ờ.”

“Ờ cái rắm.” Lê Nhiễm ghét cô qua loa, “Có đi hay không đi nữa?”

Triệu Tây Âm nói: “Không đi nữa.”

Lê Nhiễm hài lòng nói: “Được, vậy ngày mai tới văn phòng của tớ làm đi, làm người mẫu, vừa khéo chụp luôn ảnh của mẫu mới đầu mùa thu luôn.”

Lê Nhiễm để tóc ngắn nhuộm màu rượu, màu tóc này khá kén người song rất thích hợp với cô ấy, đôi mắt hạnh xinh đẹp đảo một vòng, nhìn sao cũng thấy sống động. Cô ấy và Triệu Tây Âm là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chính là hoa lưỡng sinh(*) danh xứng với thực. Năm lớp mười hai cô ấy đi du học, tốt nghiệp rồi trở lại Trung Quốc vào năm ngoái, cũng chả biết đầu óc đụng vào cái gì mà việc đàng hoàng thì không làm, lại đi mở một gian hàng trên Taobao.

(*) Ý chỉ là một cặp đôi song sinh xinh đẹp như hoa.

Chuyện gặp gỡ ở đời chú trọng vào duyên, hai người bọn họ là bạn bè mười năm, đối xử chân thành. Khi đó, người đầu tiên Triệu Tây Âm muốn thông báo tin tức mình kết hôn chính là cô ấy.

Song nếu nhắc đến chuyện oán giận, cũng không phải không có.

Năm trước Lê Nhiễm về nước, chuyện đầu tiên làm chính là la hét ỏm tỏi đòi gặp cho bằng được cái cẩu nam nhân(*) nào đã cưới Triệu Tây Âm.

(*) Vốn từ chuyển sang thuần Việt thì mất hay nên tôi để im vậy.

Song Triệu Tây Âm cười tới là hờ hững, nói với cô ấy, “Không gặp được rồi.”

Lê Nhiễm rất đau lòng, “Nam sắc làm hại người, giấu người làm quốc bảo.”

Triệu Tây Âm vẫn cười cười, cười đến nỗi trước mắt là một màn sương mờ mịt, vừa sáng vừa lấp lánh tựa hồ loáng một cái là có thể trói người.

“Không giấu cũng không để cậu gặp.” Cô nói: “Ly hôn rồi.”

Lê Nhiễm trộm liếc cô vài lần qua kính chiếu hậu, tính nói lại không dám nói, tính hỏi lại không dám hỏi. Phía bên đường Triều Dương này hơi kẹt xe, xe nối nhau thành hàng rồi nhích từng xí, Lê Nhiễm bị nghẹn, có một tia do dự chặn ngang cổ họng và ngực.

Triệu Tây Âm đột nhiên quay đầu, nghiêm túc hỏi: “Cô dâu là người nơi nào vậy?”

“Hả?” Lê Nhiễm phản ứng lại, “Hình như là người Bắc Kinh. Sao vậy?”

Triệu Tây Âm lắc đầu, “Không có gì cả.”

Vẫn là Lê Nhiễm hiểu cô, ngắt đầu bỏ đuôi là có thể nghe ra trọng tâm, cô ấy suy xét vài hồi rồi an ủi: “Bắc Kinh có hơn hai mươi triệu người lận, nào có nhỏ chứ, sẽ không chạm mặt đâu.”

Triệu Tây Âm áp lòng bàn tay lên má phải của cô ấy, dùng sức đẩy về, bình tĩnh nói: “Nói dối.”

Tiệc cưới được tổ chức ở phố Tây Trường An, khắp một phòng đãi khách đâu đâu cũng là hoa tươi, khu vực này tốt, rất đẹp, khách khứa có mặt ở đây không giàu sang thì cũng cao quý. Hoàn cảnh gia đình chú rể bình thường, vừa nhìn là biết nhà cô dâu hiển hách rồi.

Bởi vì ban nãy bị kẹt xe nên lúc vào đến nơi đã không còn ghế trống. Cô dâu có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lúc cười hai mắt cong cong như vầng trăng non, đường hoàng là con nhà quyền quý nhưng hiếm thấy không làm giá, đích thân sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ. Lê Nhiễm đi đằng sau đánh giá cô dâu, vốn tính mỉa mai nhưng cô gái này thật sự đáng yêu phết, thế là cô ấy nhẹ giọng thở dài, “Tớ thừa nhận, tớ không đánh trận này nữa.”

Triệu Tây Âm bóp bóp mu bàn tay cô ấy, “Đừng giả đò nữa.”

Đi từ đằng sau lên phía trước, trái phải đều có người ngồi, trong lúc đó có người nói dăm câu chúc mừng với cô dâu. Triệu Tây Âm nhìn gò má cô ấy luôn có một cảm giác như đã từng gặp ở đâu dó, nhưng cứ không nhớ ra là ở đâu. Đang mải nghĩ thì Lê Nhiễm dùng sức kéo tay cô.

“Cậu làm gì vậy?” Triệu Tây Âm bị đau tay, đúng lúc đó cô dâu nói, “Vừa khéo ở đây có hai ghế trống, hai người tạm chịu thiệt nhé, đây là anh họ tôi, có chuyện gì cứ việc nói với anh ấy.”

Cô dâu lách người sang một bên để lộ ra một bàn đầy người.

Cố Hòa Bình vẫn đương cúi đầu, đang tán tỉnh cô gái ăn vận phấn son lộng lẫy bên cạnh, cũng chưa nhìn ai là ai đã nói: “Ngày vui thì có thể có chuyện gì…”

Nói được một nửa, đầu ngước lên được một nửa, bỗng dưng im bặt.

Môi Cố Hòa Bình khép khép mở mở hết mấy lần, sững ra không nói được một câu nguyên vẹn. Bàn tay đang nắm thành quyền của anh ta đổ đầy mồ hôi lạnh, không ngờ ở chỗ này lại gặp được Triệu Tây Âm. Đến nỗi can đảm quay đầu nhìn vị bên cạnh kia cũng sinh ra sợ hãi, song chả cần nhìn cũng có thể cảm giác được nhiệt độ đã lên cao mấy độ rồi.

Chẳng mấy chốc anh ta đã nhanh chóng ứng biến, đứng dậy kéo cái ghế không ra, ồn tồn bắt chuyện: “Tiểu Tây, đã lâu không gặp.”

Hành động này nhìn thì như vô ý, nhưng thật ra là không cho Triệu Tây Âm có cơ hội từ chối, nếu cứ đứng mãi như thế thì cũng không hay cho lắm, Triệu Tây Âm im lặng ngồi xuống, hồn vía trở về với thể xác chậm hơn ba nhịp. Cô ngồi xuống, cho nên khoảng cách với người kia cũng bị rút ngắn theo, không khí như bị dón lại hết cỡ, thậm chí Lê Nhiễm luôn nói nhiều cũng không dám lên tiếng.

Bạn gái Cố Hòa Bình đưa theo cùng là một celeb tuyến thứ mười tám trên mạng xã hội, xinh thì có xinh đó nhưng mở miệng ra là quên mang theo não, cô ta nói tuần trước cô ta đi Paris tham dự tuần lễ thời trang, tốn rất nhiều sức mới mua được một cái clutch hình vỏ sò bản giới hạn. Còn nói mình đã ăn một chiếc bánh mousse mà khắp Bắc Kinh cũng không tìm ra cái bánh có hương vị ngon như vậy.

Lê Nhiễm nghe được lời này khinh thường dâng trào tới tận ba lần.

Mà Cố Hòa Bình trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, lạnh nhạt không nói lấy một câu.

Mãi đến khi phục vụ đi tới châm trà cho Triệu Tây Âm thì Cố Hòa Bình định đứng dậy cầm, lại có người nhanh hơn anh ta một bước, bình tĩnh đưa tay chặn lại. Tây phục màu ghi, ống tay áo có thêu họa tiết ca-rô tối màu, vừa giơ tay lên thì một nửa mặt đồng hồ lộ ra, cả giai điệu và phát quang đều rất tốt.

Chu Khải Thâm lật cái ly thủy tinh trước mặt Triệu Tây Âm lên, rót một nửa ly Hồng Trà thì dừng, sau đó lại im lặng như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Lê Nhiễm xem tới mức đầu quả tim phát run, trộm liếc Triệu Tây Âm nhưng người ta cứ khư khư im lặng, im lặng đến mức nhìn không ra tâm trạng.

Tiểu celeb có mắt nhìn, lập tức thấy sang bắt quàng làm họ với Triệu Tây Âm, nghĩ cô còn trẻ nên sẽ hứng thú với chuyện của giới giải trí, bèn nói mình từng đóng phim với Ảnh Đế giải Kim Mã, từng đi thử vai trong phim của đạo diễn Vương An, còn hỏi cô có muốn ảnh có chữ kí của Ngô Ngạn Tổ không.

Triệu Tây Âm lễ phép cười cười, không tiếp lời.

Tiểu celeb chỉ đơn giản là nổ thôi, lấy tên của mấy vị minh tinh đang “hot” ra để giữ thể diện cho mình, “Cô biết Nguyễn Đại chứ?”

Triệu Tây Âm chậm chạp gật đầu. “Biết.”

“Thật ra chị ấy là chị tôi đấy, tuần trước chị ấy còn cùng đi dạo phố với tôi nữa cơ. Bộ phim mà chị Đại tham gia được đề cử giải thưởng Chuông Vàng á, cô xem chưa? Điệu múa trong phim đẹp phết nhỉ?”

Triệu Tấy Âm lại cười cười.

Tiểu celeb lại hát: “Chị Đại tốt nghiệp trường Bắc Vũ, chị ấy rất chuyên nghiệp. Bộ phim này là do chính cô Đới Vân Tâm chỉ đạo, cô có biết Đới Vân Tâm không? Đó là một vũ đạo gia vô cùng vô cùng tài giỏi. Có điều cô ấy chỉ nhận có một học trò thôi, song cái cô học trò kia bị ‘phong sát’ rồi, tên, tên… Ai ya tôi không nhớ ra tới —— tôi thêm weixin của cô, sau này cô muốn xem tôi biểu diễn nè, hoặc là muốn gặp mặt nghệ sĩ đồ, tôi đều có thể giúp cô lấy vé. Vả lại í, ở Paris tôi có mua một đôi giày không vừa chân cho lắm, chút về cô cầm lấy thử xem sao.”

Lê Nhiễm thật sự không chịu được nữa, lớn giọng cắt ngang lời cô ta, “Đi toilet với tớ!” Sau đó nguýt tiếu celeb một cái, kéo tay Triệu Tây Âm đứng dậy.

Tiểu celeb bị người ta chặn ngang, cho dù trong lòng không vui nhưng chắc chắn sẽ không thể hiện thái độ không hiểu chuyện ở trước mặt Cố Hòa Bình. Cô ta khẽ bĩu môi, ánh mắt vô tội: “Có phải chị ấy không vui không?”

Cố Hòa Bình nhìn Chu Khải Thâm hất cằm, “Trước cô hỏi thử cậu ấy có vui hay không vui đi.”

Nghĩ rằng người đàn ông không đứng đắn, tiểu celeb vung tay lên đấm nhẹ vào vai anh ta, “Đáng ghét.”

Chơi thì chơi, song cô ta biết rõ thế giới của những người này và cô ta khác nhau một trời một vực. Bán nũng nịu và đáng yêu để có thể khiến họ vui, nhưng mấy thứ này cũng phải nhìn đối tượng, Cố Hòa Bình là muốn chơi, vì vậy mới cùng chơi với cô ta. Nhưng người bên cạnh anh ta thì khác. Ví như Chu Khải Thâm, thân phận của anh tiểu celeb này cũng biết chút chút. Là đồng đội của Cố Hòa Bình, hình như là có thi vào trường quân đội, sau đó không biết tại sao lại bỏ quân theo thương(*), chìm nổi mười năm, sáng lập ra Kinh Mậu, đang trên đà thịnh vượng, xuất thân của anh trở thành câu đố của mọi người.

(*) Ý là bỏ quân đội đi theo con đường thương nhân.

Chu Khải Thâm sở hữu gương mặt mà chỉ cần liếc mắt một cái thôi là kinh ngạc cảm thán ngay, anh có đôi mắt một mí, dáng mắt vừa hẹp vừa dài lại hơi hếch phần đuôi, ánh mắt sắt bén lạnh lùng, rất có tinh thần. Bên trong bộ đồ vest nghiêm chỉnh là cơ thể cao một mét tám lăm, người cao ráo eo lại hẹp, tỉ lệ thật là không thể chê, người đàn ông này không thích cười, trên người mang theo một kiểu oai hùng có thể đè bẹp người ta.

Cố Hòa Bình bảo mình hỏi Chu Khải Thâm có vui hay không, nếu là bình thường thì nào dám. Song thái độ này của Cố Hòa Bình hẳn là có mấy phần ý tứ che chở đi, tiểu celeb không kìm nổi tò mò, bèn thuận miệng hóng, nhỏ giọng hỏi Cố Hòa Bình: “Thật sự là Chu ca đã từng kết hôn sao? Có phải là họ Chương, cô hai của nhà họ Chương ở phía Đông thành phố không?”

Cố Hòa Bình cười đến là hiền hậu, nhưng cũng ngồi tới là đàng hoàng, anh ta nói: “Không phải họ Chương, là họ Triệu.”

“Triệu?” Cái chữ này sao quen ế, tiểu celeb nghĩ nghĩ, “Đúng rồi, cái người bị phong sát kia, chính là học trò duy nhất của cô Đới Vân Tâm cũng họ Triệu á, gọi Triệu, Triệu… Triệu gì ấy nhỉ?”

“Triệu Tây Âm.” Một giọng nam bình tĩnh trầm thấp vang lên, vững vàng giải thích thắc mắc.

Tiểu celeb trợn tròn mắt nhìn Chu Khải Thâm, Chu Khải Thâm cũng thưởng cho cô ta một cái ánh mắt. Anh cầm khăn nóng lên lau tay, từ tốn lau mu bàn tay rồi lại lau lòng bàn tay. Ánh mắt cũng theo đó mà nóng lên, một giây rồi lại một giây, đốt mặt của tiểu celeb ửng hồng.

Cuối cùng Chu Khải Thâm vò chiếc khăn thành một cục, ném mạnh vào mặt Cố Hòa Bình. Đứng dậy, “Cậu, đi ra.”

Cố Hòa Bình đi theo sau anh, Chu Khải Thâm xoay người, kiên nhẫn đã đến điểm giới hạn, “Cậu mang người nào đến, bảo cô ta đi đi.”

Cố Hòa Bình cũng không nhiều lời, đi tới bên cạnh gọi một cú điện thoại. Giải quyết ổn thỏa rồi mới đi tìm Chu Khải Thâm, Chu Khải Thâm đứng bên ngoài phòng tiệc, trong tay cầm một hộp diêm, xoay tròn quanh mấy đầu ngón tay.

Cố Hòa Bình đi tới, có phần kinh ngạc, “Tiểu Tây về rồi à? Về khi nào thế? Sao về lại không nói gì thế kia.”

Chu Khải Thâm không tiếp lời anh ta, chỉ là tần suất bươi hộp diêm mỗi lúc một nhanh.

“Hơn một năm nay cô ấy chưa từng về Bắc Kinh, là đã ở chỗ nào thế? Phải chăng đã tìm một công việc nào đó rồi?” Quan hệ của Cố Hòa Bình và Chu Khải Thâm vừa dày vừa nặng, người khác kiêng kị nhưng anh ta dám nói, dám hỏi, cũng dám đâm thẳng vào đầu quả tim của Chu ca.

Giọng Chu Khải Thâm bình tĩnh, “Tháng ba năm ngoái ở Tô Châu, tháng bốn đi Karamay, tháng sáu đến cung Putala, tháng chín tới Nam Kinh, tháng hai năm nay lại đi đến Tây Bắc, không làm việc, chính là du lịch, đi khắp năm sông bốn biển, đã chịu quay về rồi.”

Cố Hòa Bình ngạc nhiên, “Cậu biết rõ tới vậy sao?”

Chu Khải Thâm cúi thấp đầu nên không nhìn rõ tâm trạng nóng lạnh, động tác bươi hộp diêm càng lúc càng chậm.

Cố Hòa Bình hăng hái, rướn người tới hỏi: “Chu ca nè, cậu gạt tôi phỏng, thật ra cậu và tiểu Triệu không có ly hôn.”

Chu Khải Thâm liếc anh ta một cái, như thể dao găm.

Cố Hòa Bình cười, “Ly hôn rồi?”

Chu Khải Thâm cất hộp diêm, véo mạnh vào lòng bàn tay rồi xoay người đi vào phòng tiệc, đó là một từ rất nhẹ, “Ừm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Một lần ly hôn rồi lại phục hôn, tổng tài bá đạo truy thê, gương vỡ lại lành.