Bạch Nhị Thiếu Không Bạc Đãi Kiều Thê

Chương 9: Cô nhi viện xảy ra án mạng




Nếu em không muốn cho chị biết thì thôi cần gì phải nói nặng lời như vậy, coi như là chị chưa hỏi gì đi.

Buổi chiều hôm đó cô cũng không ra ngoài như mọi khi nữa mà ở trong nhà để chú ý sức khỏe của mợ Hà Oanh, thế nhưng ở bên phía cô nhi viện lại trái ngược hoàn toàn.

Bạch Lãnh sau khi chào tạm biệt viện trưởng Lưu liền quay trở về phường may Họa Y tiếp tục làm việc, trên đường đi Trần Quý không khỏi thắc mắc về hành động hôm nay của thiếu gia nhà mình. Khi không lại có thời gian đến đây làm từ thiện trong khi đó ở phường may vẫn còn bao nhiêu việc phải làm, Trần Quý muốn hỏi thiếu gia về những gì mình thắc mắc nhưng nghĩ lại thì thôi anh sợ hỏi những gì không nên hỏi thì tháng này anh chỉ có cạp đất ra mà ăn thôi.

Bạch Lãnh vô tình quay sang nhìn qua thấy sắc mặt của Trần Quý có chút khó coi, dường như anh có thể đọc được suy nghĩ hiện tại Trần Quý là gì bèn lên tiếng hỏi:

- Trần Quý, có phải cậu đang muốn hỏi tại sao hôm nay chúng ta đến đây làm từ thiện đúng không??

Câu nói này của Bạch Lãnh như là đang đi guốc trong lòng Trần Quý vậy, Trần Quý kinh ngạc không nói lên lời trong nhất thời anh chưa biết nên trả lời thế nào. Bạch Lãnh thấy Trần Quý không trả lời mà ngây người ra đó, anh cứ vậy bước đi tiếp bỏ mặc Trần Quý vẫn còn đứng chỗ đấy.

- Trần Quý cậu còn muốn đứng ở đó làm gì vậy hay là cậu muốn ở lại đây cũng được, ta không ngăn cản cậu nếu như cậu có ý định muốn ở đây thật.

Trần Quý bấy giờ mới nhận ra vội chạy đuổi theo bóng dáng phía trước, viện trưởng Lưu sau khi tiễn Bạch Lãnh ra khỏi cửa thì liền trở vào bên trong nhìn bọn trẻ nô đùa trong lòng bà vui như nở hoa tiến lại gần chơi đùa cùng với chúng.

Tối hôm đó tất cả mọi người chìm vào trong giấc ngủ say đây chính là thời cơ tốt để những thế lực xấu tiến hành hành động, đêm hôm khuya khoắt những tiếng chim cú kêu vang vọng trong không gian tĩnh mịch ấy như muốn xé ngang cả bầu trời. Sáng hôm sau, những tia nắng ấm đầu tiên trong ngày xuyên qua từng kẽ lá chiếu rọi bóng lá in sâu trên mặt đất. Tiếng hét thất thanh của một vị nữ trưởng vô tình làm mọi người tỉnh giấc, cô chạy nhanh đến phòng của viện trưởng kể lại sự việc này.

Mới sáng ra viện trưởng còn chưa kịp thay đồ ngủ ra mái tóc vẫn còn rối vội chạy đi lấy kính rồi theo vị nữ trưởng kia đến xem hiện trường vụ việc, vừa ra đến nơi thấy bọn trẻ và mấy vị giáo viên tình nguyện ở lại đây dạy học đang đứng bao vây kín chỗ này. Viện trưởng Lưu cố gắng len qua đám người để tiến sâu vào trong, bà suy sụp xém tí nữa bị ngã khi thấy người nằm ở đó đã bị hành hạ giã nam khó có thể nhận diện được khuôn mặt.

Viện trưởng Lưu bảo mọi người dẫn bọn trẻ quay trở lại phòng ăn giải tán, bà cố gắng lết từng bước một rời khỏi chỗ đó. Tất cả mọi người giờ tụ họp đầy đủ ở trong phòng ăn lớn, ai nấy cũng đều cố gắng dỗ dành các em nhỏ do bị dọa đến hoảng sợ mà bật khóc. Viện trưởng Lưu chóng mặt được cô giáo Hải Lan đỡ ngồi xuống ghế, bà chống tay lên bàn nhỏ bên cạnh làm điểm tựa để giữ lấy cơ thể.

Bà bỏ kính mắt đeo ra đặt xuống mặt bàn kính ngay cạnh đó mà chợp mắt lại, thế nhưng khi bà vừa mới chợp mắt lại những hình ảnh ban nãy nhìn thấy được xuất hiện trong tâm trí bủa vây lấy bà. Bà giật mình tỉnh dậy suýt nữa thì ngã hai mắt trợn tròn nhìn thẳng lên trần nhà, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng còn có vài giọt rơi lăn dài hai bên thái dương.



Cô giáo Hải Lan rót cho bà một ly nước để bà uống lấy lại bình tĩnh, viện trưởng Lưu đang hơi thở dồn dập bây giờ mới dần trở lại bình thường. Bà đeo kính lại lên bảo mọi người dẫn bọn trẻ quay về phòng thay đồ rồi cho đi ăn, còn nơi đó tạm thời phong tỏa lại không cho phép một ai được tiến lại gần chỗ đó.

Giữa buổi sáng hôm ấy Y Nhiên lại đến cô nhi viện như thường ngày, thế nhưng khi cô đặt chân vào trong cô nhi viện liền cảm thấy có cái gì đó là lạ. Trong sân không còn tiếng nô đùa của bọn trẻ hay là những tiếng trò chuyện của các giáo viên ở đây, Y Nhiên đi qua hết các căn phòng không thấy bóng dáng của bất bì một ai cho đến khi dừng chân ở trước cửa phòng ăn.

Y Nhiên nhìn qua tấm kính trên cánh cửa gỗ thấy tất cả mọi người đang ở đây đông đủ, cô đẩy cửa bước vào mọi người nghe tiếng cánh cửa gỗ mở ra ai nấy đều dừng hành động của mình để quay sang hướng ánh mắt về chỗ đó. Y Nhiên thấy những ánh mắt kì quái của mọi người đang dồn hết sự chú ý lên người mình thì lấy làm lạ, cô tiến vào bên trong rồi cẩn thận đóng cánh cửa lại ánh mắt ấy đang tìm kiếm một bóng người đang ẩn nấp ở đây.

Sau một hồi quan sát cuối cùng Y Nhiên cũng tìm được vị trí của viện trưởng Lưu, cô trực tiếp tiến lại gần chỗ bà hỏi thăm.

- Viện trưởng Lưu, bà sao vậy? Bà cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe sao, có cần con gọi bác sĩ đến khám cho bà không?

Viện trưởng Lưu ngước đôi mắt có chút ngấn lệ lên nhìn vào hình bóng của một cô gái nhỏ bé đang ở trước mình, hình ảnh mờ nhạt dần được hiện rõ ra trước mắt bà ôm chầm lấy ngang người của Y Nhiên dụi mắt.

- Y Nhiên con cuối cùng cũng đến rồi, mau ngồi đây đi ta có chuyện muốn nói cho con nghe.

Y Nhiên lấy cái ghế ngồi xuống bên cạnh bà, cô quan sát thấy sắc mặt của viện trưởng bây giờ trông không tốt lắm liền quan tâm hỏi han ngay.

- Viện trưởng con thấy sắc mặt của người không được tốt lắm, hay con gọi bác sĩ đến khám qua cho bà nha.

Viện trưởng Lưu quơ tay ngăn cản và trong câu từ bà nói ra mang theo một chút run sợ khẩn trương.

- Y Nhiên ta cảm ơn lòng tốt của con nhưng không cần đâu, con yên tâm ta không sao cả chẳng qua tuổi ta cũng lớn rồi nên sức khỏe không còn như ngày trước thôi.



Y Nhiên nắm chặt tay bà xoa lấy hai bên mu bàn tay, cô ngước nhìn xung quanh thấy trong tất cả ánh mắt của mọi người mang theo một chút tia sợ hãi nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh để chấn an bản thân, những hành động cùng với biểu hiện kì lạ xuất hiện trên khuôn mặt của từng người ở đây thu hút chú ý của cô kích thích sự tò mò sâu bên trong trỗi dậy.

- Viện trưởng Lưu, sao mọi người hôm nay đều ở đây hết vậy? Chẳng phải hôm qua cô nhi viện có người đến làm từ thiện thì đó không phải là chuyện vui đối với từng cá nhân ở nơi đây sao, tự nhiên sang hôm nay con gặp lại mọi người ai cũng có biểu hiện rất lạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi vậy bà??

Trước câu hỏi chất vấn đó của Y Nhiên viện trưởng Lưu tạm thời không thể nói gì khác là im lặng, một dòng kí ức đã được khóa chặt và chôn sâu ở tận cùng trong bộ nhớ khẽ lay chuyển. Chiếc ổ khóa gian cầm nó cuối cùng cũng bẻ gãy ra làm đôi, dòng kí ức ấy tua chậm như một thước phim dài không có điểm dừng để làm hồi kết cho chúng.

- Nếu con thật sự muốn biết ta sẽ nói cho con biết, sáng nay chúng ta phát hiện được xác chết của nữ hộ lý bên cạnh bác sĩ Điệp Mộng nằm trong mảnh vườn hoa hồng mà ngày hôm qua con có hỏi ta.

- Vườn hoa hồng? Xác chết của cô hộ lý nằm ở trong vườn hoa hồng, chuyện này là thật sao bà!!

Cái gật cầu của viện trưởng Lưu chính là câu trả lời tốt nhất dành cho câu hỏi vừa rồi, Y Nhiên rất sốc khi nghe được tin này từ bà viện trưởng. Cô đưa hai bay chắn trước miệng mình lại hai mắt trận tròn, khuôn mặt có chút trắng bệch đến ngồi ngã bệch ra trên mặt sàn đất ẩm mốc ấy.

Hai bên tai của Y Nhiên dường như lúc này có chút ù, âm thanh hiện ra có chút nhạt nhòa. Cô rất muốn điều tra xem ai là hung thủ ở phía sau sai khiến họ làm ra những điều này, thế nhưng câu nói tiếp theo ngay sau đây của viện trưởng Lưu đã làm cho Y Nhiên sốc toàn tập lần hai.

- Y Nhiên ta nghĩ là con nên chấm dứt cắt đứt mọi liên hệ với chúng ta đi, ta không muốn con phải dính vào những rắc rối này để tránh ảnh hưởng tới cuộc sống hiện giờ và tương lai của con.

- Viện trưởng Lưu sao bà có thể nói vậy được, dù gì con cũng đã đồng hàng gắn bó cùng với mọi người gần mười năm nay rồi. Vậy thì làm sao vào ngay lúc này con có thể bỏ mặc mọi người được, bây giờ bà nói cho con nghe rốt cuộc chuyện này là sao không?

Y Nhiên không thể nào tin được vào những gì mình nghe thấy được, thay vì làm theo lời đề xuất đó của viện trưởng Lưu cô lập tức từ chối và vặn hỏi ngược lại để muốn tìm ra câu trả lời. Viện trưởng Lưu thấy được ý chí kiên quyết trong ánh mắt của Y Nhiên, bà dù không đành lòng để cho cô biết cũng nhưng bà không còn cách nào khác bà liền suy đi nghĩ lại một chút cuối cùng quyết định nói ra tất cả.

- Y Nhiên chúng ta nói chuyện ở đây không tiện, ta với con hay là sang phòng bên cạnh đi rồi ta sẽ kể lại cho con nghe mọi chuyện.

Viện trưởng Lưu đưa tay cho Y Nhiên cầm lấy đỡ bà đứng lên, bà đi qua chỗ Hải Lan dặn dò một chút rồi bỏ ra ngoài. Y Nhiên đuổi theo ở ngay phía sau lưng bà bước vào trong căn phòng dạy học cách phòng ăn bởi hai căn phòng khác, cánh cửa khép lại viện trưởng Lưu đứng nhìn lên trần nhà đầy suy tư đôi mắt cho chút ngấn lệ rơm rớm một dòng kí ức xa xắm hiện về trong tâm trí, trước mắt bà căn phòng dần thay đổi và biến mất ngay đi mà quay trở về hơn hai mươi năm trước.