Bạch Nhị Thiếu Không Bạc Đãi Kiều Thê

Chương 21: Những ngày tháng sống ở quê




Cô đã nói vậy thì con sẽ nghe theo lời người, bây giờ con đi sắp xếp mọi chuyện đây.Hải Lan rời khỏi phòng của viện trưởng Lưu, bà ngồi thẫn thờ lấy trong ngăn kéo tủ một tấm ảnh cũ sớm bị ngả màu. Thế nhưng hình ảnh cô bé xinh xắn ấy lại không bị ảnh hưởng bởi những vết màu loang lổ đó, bà chậm rãi vuốt ve từng đường nét ngũ quan hài hòa đó.

- Rốt cuộc người đó có phải là con không, con gái?

Sáng hôm sau tỉnh dậy Y Nhiên đi ra ngoài chạy bộ một vòng để co dãn gân cốt sau bao nhiêu ngày lo tang sự cho cha mình, vừa chạy được một đoạn thì có người đứng trước mặt cô chắn ngang cản con đường đi của cô.

Người đứng đầu trong số đó tiến lên phía trước ba bước đối diện trực tiếp với Y Nhiên, hắn ta xoa tay vài lần ánh mắt thèm thuồng nhìn cô lần lượt từ trên xuống dưới rồi từ trái qua phải không khỏi cảm thấy hứng thú vừa ý mình.

- Các người là ai vậy, sao dám ngang nghiêng ban ngày ban mặt đứng đây chặn đường!!??

- Cô em đây chắc là lần đầu đến nên không biết, tôi là con trai của huyện trưởng ở nơi đây và tôi vô tình lại có hứng thú với em. Không biết ý của cô em thế nào, có thể đi theo bản thiếu gia đây ra bên kia vui vẻ một chút!!

Vừa nói anh đưa tay về phía mặt cô muốn sờ lên gương mặt xinh xắn đó nhưng bị tránh đi, cô bắt lấy cánh tay đó vặn bẻ ngược lại ra đằng sau khiến cho người đàn ông kia không khỏi la hét đau đớn. Đám đàn em nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị đối xử như này tính đến kéo Y Nhiên ra đánh cho một trận nhưng đã bị ngăn cản lại, anh ra hiệu lắc đầu tất cả đứng dịch ra dù có đau như thế nào nhưng vẫn không cho người đến giúp.

- Chưa gì đã động tay động chân rồi, có phải cô nôn nóng lắm rồi không!!

- Không cần phải vội, giờ cô buông tay ra chúng ta lập tức vào việc.

Y Nhiên bật cười một tiếng rồi dùng sức ghì chặt đá một chân vào khuỵu gối của đối phương làm cho anh ngã khuỵu xuống mặt đất, phần đầu gối dưới sự tác động mạnh trực tiếp tiếp xúc với nền đất sỏi đá làm rách một mảng quần hiện rõ được vết trầy xước bật ứa máu.



- Nói tôi không lỡ, nhưng mà tôi thấy là anh chưa ăn đủ đòn nên mới nói ra mấy lời như vậy. Hay là để tôi phế đi cánh tay này của anh để cho nó không đi sờ mó lung tung nữa, anh thấy ý kiến này của tôi thế nào??

Cơn đau nhói ập tới truyền đến khiến cho anh không nhịn được mà kêu lên một tiếng thật dài, anh cố gắng giãy giụa để thoát ra khỏi cơn đau này.

- Cô đừng phế đi cánh tay này của tôi, tôi hứa với cô lần sau sẽ không làm mấy chuyện như này nữa. Cô mau buông tay ra đi đau quá, tôi không chịu đựng được nữa đâu, aaa đau.

Y Nhiên nghe thấy vậy liền chọn cách buông tay ra, dù gì cô vừa mới đến đây không lâu vẫn còn lạ nước lạ cái không thể nào đi gây rắc rối được.

- Nếu anh đã nói vậy thì lần này tôi sẽ tha cho anh, lần sau tôi mà thấy anh còn làm như vậy nữa dù anh có là con của huyện trưởng tôi cũng sẽ nhất định không tha như lần này nữa đâu.

Dứt lời cô dùng sức đẩy anh sang về phía bên kia rồi nhanh chóng rời đi khỏi chỗ đó, anh được đám đàn em đỡ lấy đứng dậy xoa bóp cánh tay bị bẻ đó và phủ bụi nơi vết thương đang vương chút máu. Đợi cho cơn đau được dịu bớp đi tính tình nóng nảy bốc đồng giờ mới bộc phát ra rõ ràng, anh vung tay đánh đàn em của mình không nhịn được mà quát lớn lên.

- Các người là một lũ ăn hại mà tốn cơm nuôi các người đến tận ngày hôm nay không làm được tích sự gì, giờ tao cho chúng mày hai ngày mau đi điều tra tất tần tật về cô gái vừa rồi cho tao!!!

Anh giật cánh tay ra khỏi đám đàn em của mình bực tức rời đi quay trở về nhà, Y Nhiên chạy vội về đến nhà mới dám buông lỏng cảnh giác. Cô vào trong nhà rót lấy ly nước đầy uống cạn chúng, sau khi uống xong tâm tình của cô đã hạ hỏa đi được phần nào. Vừa khéo lúc này bà ngoại cô thức giấc để chuẩn bị đồ ăn sáng, khi bà bước vào phòng bếp thấy cháu gái của mình đã thức giấc từ bao giờ rồi.

- Y Nhiên, sao con dậy sớm vậy? Có phải đột nhiên thay đổi chỗ ở nên mới không ngủ quên đúng không?