Một cỗ mùi rượu thuần hương thấm vào trong mũi Bạch Chỉ, Bạch Chỉ cau mày, mở mắt. Đầu tiên đập vào mắt là lều trại màu trắng, cái mũi linh mẫn của nàng lúc này mới ngửi ra mùi rượu là rượu sữa dê. Quang Huy vương triều không uống rượu sữa dê, chỉ có dân cư Mạc Bắc mới uống loại rượu này. Bạch Chỉ ngẩn ra, hoảng sợ ngồi dậy, phát hiện phía trước nàng ngồi một gã nam tử, hắn thân mặc áo khoác lông chồn bạc, cho dù ở bên trong, hắn cũng đội mũ. Viền mũ có lông chồn bạc viền quanh, không thấy rõ mặt hắn, nhưng vẫn như cũ có một đôi mắt phượng bí hiểm màu lam đậm đang mỉm cười nhìn nàng chăm chú, môi mỏng hoàn toàn không có ý cười. Người này… Bạch Chỉ cảm giác rất nguy hiểm. Người mắt cười miệng không cười là đáng sợ nhất.
“Ngươi là ai?”
“Thái tử Mạc Bắc.” Người nọ cực kì thành khẩn trả lời nàng.
Bạch Chỉ ngẩn ra, trí nhớ cuối cùng của nàng rõ ràng là ở trong doanh trướng Quang Huy vương triều, xảy ra một trận hoả hoạn khó hiểu, nàng bị người nào đó tập kích ngất đi, tỉnh lại liền ở trong doanh trướng Mạc Bắc? Như vậy xem ra, người nào đó chính là người Mạc Bắc? Trận hoả hoạn kia cũng là Mạc Bắc đánh lén? Bạch Chỉ lòng sinh oán hận, cực kì không có thiện ý nhìn thái tử Mạc Bắc trước mắt.
Thái tử Mạc Bắc Cung Dạ Yến không nhìn sự không thiện ý của nàng, tự nói: “Ngươi nhận thấy trận chiến này tất yếu phải đánh sao? Lấy thế cục của Quang Huy vương triều bây giờ, phải thua không thể nghi ngờ.”
“Lời này nói với ta làm chi? Đi tìm Mộ Đồ Tô mà nói, ta chỉ là một nữ tử.”
“Ta muốn nói cùng Mộ Đồ Tô… Đáng tiếc, không có cơ hội.” Cung Dạ Yến xoa bóp thái dương, uống rượu sữa dê trên bàn. Hắn uống cực kì tao nhã, cùng người Mạc Bắc mà Bạch Chỉ vốn hiểu biết khác biệt rất nhiều.
Hơn phân nửa lãnh thổ Mạc Bắc đều là sa mạc, hoang vắng, hoàn cảnh cực kì ác liệt, không giống Quang Huy vương triều, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm. Phần đa bọn họ lấy nghề chăn nuôi sinh sống, quốc đô ở phía bắc, một năm chỉ có mùa đông kéo dài. Đông dài, chưa bao giờ gián đoạn mùa tuyết, mệnh danh gọi “Tuyết vực” . Mạc bắc có hai loại chủng tộc, da vàng mắt đen tóc đen cùng với da trắng mắt lam tóc vàng. Giai cấp chế độ của bọn họ so với Quang Huy vương triều càng tàn khốc, quý tộc được hưởng quyền lực cao nhất, còn nô lệ heo chó không bằng. Mà người da trắng mắt lam tóc vàng chính là đặc trưng của nô lệ…
Nhưng vị thái tử trước mắt tuy tóc đen, mặc dù đôi mắt không phải màu xanh lam, lại có thể liếc mắt một cái nhìn ra được nó chẳng phải thuần màu đen. Thái tử Mạc Bắc lại có đặc trưng của nô lệ?
Bạch Chỉ sợ hãi nhìn Cung Dạ Yến, Cung Dạ Yến cực kỳ phản cảm cái dạng này của nàng, ném một ly rượu sữa dê, bay hướng Bạch Chỉ, Bạch Chỉ vốn định trốn tránh, hai chân lại trầm xuống không di chuyển được, cực kỳ chật vật té ngã trên đất, cốc rượu sữa dê cũng nện trên đất, mảnh sứ vẩy ra, làm bị thương mặt nàng. Bạch Chỉ cũng không so đo những việc này, nàng để ý là chân nàng. Trên chân nàng bị xiềng xích cầm giữ, hai chân căn bản không chuyển động được, nếu trên người có thêm gông xiềng, điển hình là nô lệ Mạc Bắc! Bạch Chỉ cực kì phẫn nộ, oán hận nhìn về phía hắn, “Ngươi đây là làm chi?”
“Phòng ngừa ngươi chạy trốn. Nữ nhân các ngươi, thích trốn nhất, không phải sao?” Cung Dạ Yến nhàn nhàn lại rót một ly rượu, mặt không biểu cảm uống lên, Bạch Chỉ theo dõi hắn hỏi: “Ngươi bắt ta đến, có mục đích gì? Giựt tiền thì không có, cướp sắc thì cứ việc! Muốn giết muốn đánh, tự nhiên muốn làm gì cũng được. Đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch, thực buồn nôn.”
Động tác rót rượt của Cung Dạ Yến rõ ràng dừng một chút, ánh mắt có chút thất thần, bật cười nói: “Thì ra nữ nhân làm cho nam nhân vừa yêu vừa hận, đều là hình dáng này.”
Bạch Chỉ không hiểu lời này của hắn, cũng không muốn hiểu, nàng nói: “Cho tý sảng khoái.”
“Gấp làm gì?” Cung Dạ Yến nói: “Kế hoạch vừa mới bắt đầu, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm con tin là được.”
“Con tin?” Bạch Chỉ sợ hãi, “Ngươi muốn lợi dụng ta dụ dỗ A Cửu sao? Ngươi định làm gì A Cửu?”
“A Cửu?”
“Chính là Bùi Tiên Phong!”
“Nga, A Cửu a…” Cung Dạ Yến híp mắt lại, “Không phải hắn.”
Không phải A Cửu? Bạch Chỉ nhăn mày, không phải A Cửu vậy là ai? Phụ thân nàng? Phụ thân nàng ở kinh thành. Mẫu thân nàng? Không hề có giá trị lợi dụng. Biểu ca nàng? Nàng không tin nàng có năng lực làm cho biểu ca lấy thân phạm lao vào nguy hiểm. Bạch Chỉ lại nhìn Cung Dạ Yến, hiển nhiên từ miệng hắn không hỏi ra cái gì. Trong lòng Bạch Chỉ sốt ruột, rốt cuộc là ai?
Cung Dạ Yến uống hai bầu rượu, trên mặt nhiễm đỏ ửng, khuôn mặt lạnh như băng, bỗng chốc nhu hòa rất nhiều. Uống rượu có lẽ làm cho thân mình nóng lên, hắn cởi ra áo khoác chồn bạc. Lúc này Bạch Chỉ mới hoàn toàn nhìn thấy mặt hắn, ngoài cửa có binh lính đi vào, hướng hắn quỳ xuống, “Điện hạ, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Phải không?” Lúc này Cung Dạ Yến mới từ ghế tựa đứng dậy. Lúc hắn đi qua trước mắt nàng, Bạch Chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ, không phải xinh đẹp như Mộ Đồ Tô, mà là một loại xinh đẹp kiều mị không thuộc về nam nhân. Nếu chỉ cần nhìn hắn, Bạch Chỉ sẽ không nhận ra hắn là nam nhân.
Cung Dạ Yến nhận thấy Bạch Chỉ nhìn hắn nhiều vài lần, lạnh lùng nói với thị vệ: “Thưởng nàng vài cái bạt tai.”
“Vâng.” Bạch Chỉ ở trong trạng thái mông lung, bị ăn vài cái bạt tai. Cung Dạ Yến nói: “Lần sau ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm ta, cũng không phải là vài cái bạt tai đơn giản như vậy. Chim ưng của ta thích nhất ăn tròng mắt người.” Cung Dạ Yến cười nhạo nói.
Lúc này Bạch Chỉ mới phát hiện, binh lính từ khi vào cửa đến bây giờ, ánh mắt luôn luôn nhìn trên mặt đất, không dám nhìn thẳng Cung Dạ Yến. Bạch Chỉ thầm mắng ở trong lòng, thái tử Mạc Bắc, quả thực là một nam nhân trong lòng vặn vẹo bệnh trạng.
Cung Dạ Yến chuẩn bị rời đi lều trại, hắn lại đội mũ. Lúc hắn rời đi Bạch Chỉ nói: “Nước ta không thể mất, ngươi nhận ra rồi đi.”
“Đây là đương nhiên.” Khóe miệng Cung Dạ Yến mỉm cười, khẳng định Bạch Chỉ “ngạo nghễ” . Hắn trả lời như thế, ngược lại làm cho Bạch Chỉ rất kinh ngạc. Chẳng phải hắn muốn tiêu diệt quốc gia nàng sao? Vì sao lại cổ vũ sĩ khí địch nhân, diệt uy phong của bản thân? Khẳng định Quang Huy vương triều không thể bị tiêu diệt? Không có khả năng hắn cảm thấy Quang Huy vương triều có cơ hội xoay người, mà là lần xâm phạm này, mục đích không phải muốn diệt?
Bạch Chỉ định nhân cơ hội chạy trốn rất nhiều lần, nhưng vòng cổ thật sự quá nặng, nàng không có cách nào xê dịch, đành phải làm một con sơn dương mặc người xâm lược. Đêm dài nhân tĩnh, hàn khí rất nặng, Bạch Chỉ bọc chăn nghe gió lạnh gào thét ngoài lều trại. Không cần nhìn, nàng cũng biết bên ngoài cát cuồng bay loạn, rét lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Cung Dạ Yến đối với nàng không tệ, còn đốt than cho nàng, ấm áp hàn khí trong lều trại, tránh cho nàng bị đông lạnh cả người cứng ngắc.
Bỗng nhiên, mành lều trại bị vén lên, gió lạnh bên ngoài cuồng theo đi vào, Bạch Chỉ bị gió lạnh thổi trúng không mở ra được mắt, miễn cưỡng lộ ra khe mắt nhìn thấy một bóng đen hướng nàng đi tới. Bạch Chỉ cảnh giác trừng lớn mắt, thấy thân ảnh quen thuộc, “Mộ tướng quân?”
Trong tay Mộ Đồ Tô cầm một cây kiếm, máu dính trên thân kiếm đều đông lại. Hắn thở hổn hển, thấy xiềng xích dưới chân Bạch Chỉ, giơ kiếm muốn chém đứt, nhưng xiềng xích lại không chút sứt mẻ.
Chẳng lẽ người Cung Dạ Yến chờ, là Mộ Đồ Tô? Lòng Bạch Chỉ không hiểu, nhưng lúc này không phải thời điểm cho nàng nghĩ nhiều, nàng vội vàng ngăn hắn lại, “Tướng quân, ngươi nhanh chóng rời đi, đây là bẫy!”
“Ta đến, không định còn sống đi ra ngoài!” Mộ Đồ Tô lại giơ kiếm chém xiềng xích dưới chân Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn Mộ Đồ Tô, không có cách nào thấu hiểu, vì sao hắn phải làm như vậy!
Đúng lúc này, phía sau vây quanh một vòng người, không chỉ có binh lính Mạc Bắc, còn có binh lính Nam Chiếu Bạch Chỉ cảm thấy nhìn quen mắt. Đây là tình huống gì? Quân Mạc Bắc cùng quân Nam Chiếu trở thành quân đồng minh?
Một thân ảnh đỏ ửng đi tới, ánh mắt sắc bén. Dù không mặc nhung trang, lại có một thân tướng lãnh uy tín. Bạch Chỉ nhận ra nàng, là Nam Chiếu đại công chúa.
“Mộ tướng quân, ngươi cũng thật làm ta thất vọng!” Nam Chiếu đại công chúa nhìn Mộ Đồ Tô mặt không biểu cảm nói.
Mộ Đồ Tô dừng lại bàn tay đang giơ kiếm, xoay người nhìn về phía Nam Chiếu đại công chúa, “Đại công chúa khác biệt chỗ nào? Cùng Mạc Bắc thông đồng làm bậy?”
Sắc mặt Nam Chiếu đại công chúa tái nhợt, hừ lạnh một tiếng, “Ta sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Việc này ngươi không cần hỏi đến.” Cung Dạ Yến luôn luôn che mặt đứng bên cạnh nàng nhìn không ra cảm xúc bỗng nhiên một tay vòng lấy cổ Nam Chiếu đại công chúa, đem nàng ôm vào trước ngực, ngữ khí mềm mại nói: “A Sinh, nên nói lời từ biệt! Đừng lưu luyến không rời , vi phu sẽ ghen!”
Gò má Nam Chiếu đại công chúa đỏ ửng, giãy dụa từ trong lòng Cung Dạ Yến, nói với Mộ Đồ Tô: “Con đường là do ngươi chọn , ngươi ngủ yên dưới suối vàng đi.” Nam Chiếu đại công chúa nói xong, xoay người rời đi.
Bạch Chỉ nghe không hiểu, nhìn về phía Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô chỉ lẳng lặng nhìn Cung Dạ Yến. Cung Dạ Yến nói: “Biết rõ là đường chết, còn muốn đến, nói vậy ngươi đem hổ phù giao cho Bùi Tiên Phong đã khải hoàn mà về?”
Bùi Cửu đã về? Bạch Chỉ kinh ngạc, nhìn về phía Mộ Đồ Tô, đôi mắt Mộ Đồ Tô chợt lóe kinh ngạc, sau đó hiểu rõ nói: “Ngươi cùng Bùi Cửu nội ứng ngoại hợp? Hay là nói ngươi âm thầm cấu kết cùng thái tử?”
“Ta vốn tưởng rằng Mộ tướng quân thông minh hơn người, thì ra chỉ là giá áo túi cơm nhi nữ tình trường. Mới vừa rồi ngươi nhìn thấy ta cùng A Sinh phu thê tình thâm? Chớ không phải là các ngươi cùng Nam Chiếu đại công chúa vẫn chưa định ra hứa hẹn?” Hắn chưa nói gì, Mộ Đồ Tô đã hiểu rõ, hắn đã biết toàn bộ chân tướng.
Mộ Đồ Tô cười khẽ, “Thái tử Mạc Bắc phát động chiến tranh, là muốn trợ giúp tam hoàng tử? Nước cờ này đi ta cũng thật không biết có tác dụng gì?”
“Giang sơn cùng mỹ nhân, hai cái chọn một, ta chỉ cần mỹ nhân! Ta nhân cơ hội này uy hiếp A Sinh. Ai bảo nàng lòng dạ hẹp hòi, nhất định phải trả thù muội muội nàng? Bản thân ta xuống tay không hay, đành phải cùng các ngươi định ra hứa hẹn, trợ giúp tam hoàng tử đoạt vương vị làm điều kiện trao đổi? Nếu ta đánh tiếp, quốc gia các ngươi diệt vong , nàng liền không có biện pháp thực hiện hứa hẹn, coi tính cách nàng bụng dạ hẹp hòi, nhất định không muốn cùng ta ân ân ái ái. Ta sẽ lấy nước mắt rửa mặt vượt qua quãng đời còn lại, chẳng phải bi ai?” Mặc dù không nhìn thấy mặt hắn, ngữ khí mang theo đùa cợt, nhưng Bạch Chỉ dám khẳng định, đây là lời tâm huyết của hắn. Hắn là một nam nhân cực độ vặn vẹo bệnh trạng, duy độc chỉ ôn nhu với Nam Chiếu đại công chúa.
“Như thế?” Mộ Đồ Tô nói: “Vậy ngươi dùng kế để ta tới nơi này, muốn ta chết, cũng là mưu kế?”
“Ngươi có chết hay không, không ảnh hưởng. Chỉ là ta nợ nhân tình của một người, thuận tiện trả nợ, còn nữa ta đối với ngươi rất chán ghét. Nam nhân mà A Sinh tán thưởng, phải chết.”
“Nếu ta không theo ý nguyện của ngươi?” Mộ Đồ Tô nâng kiếm trong tay, hai người tuy có khoảng cách, nhưng kiếm lại chỉ hướng hắn.
“Có thể thử xem!” Cung Dạ Yến mỉm cười nhìn hắn. Phía sau hắn một đám binh lính lao lên, binh khí gặp nhau, đao quang kiếm ảnh. Cung Dạ Yến dặn bọn lính, “Chớ để thương người vô tội.” Cứ như vậy ẩn ẩn rời đi.
Bạch Chỉ nhìn Mộ Đồ Tô lấy một địch trăm, mặc dù võ nghệ hắn rất cao, nhưng đao kiếm không có mắt, trên người bị đâm nhiều lần, quần áo đen không nhìn thấy máu, nhưng trên người hắn vẫn đang nhỏ giọt. Bạch Chỉ muốn tiến lên giúp hắn, chân có xiềng xích, không cách nào nhúc nhích.
Chẳng lẽ muốn nàng trơ mắt nhìn hắn chết trước mặt nàng sao? Dù sao hắn vì cứu nàng mà đến, cho dù vô tâm cũng không thể vô tình. Vì sao nam nhân này phải tới cứu nàng? Biết rõ là tới chịu chết, bọn họ sớm không thân cũng chẳng quen, không hề liên quan…