Bạch Chỉ suy nghĩ , nên làm như thế nào rời đi Bạch phủ. Nàng đã bị giam cầm, sắp nửa tháng, ra không được. Bạch Chỉ suy xét việc này, đã nhiều ngày cũng không ăn cơm . Hồng Kiều cho rằng Bạch Chỉ bởi vì việc đêm đó, thấy Mộ Đồ Tô nhiều ngày không có động tĩnh gì, không yên bất an, vội khuyên nhủ: “Tiểu thư, danh tiếng của tướng quân vô cùng tốt, chắc chắn sẽ phụ trách với tiểu thư.”
Bạch Chỉ như trước ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích.
Hồng Kiều hoảng, “Tiểu thư, nếu như người thật sự lo lắng việc này, Hồng Kiều thay người hỏi một chút?”
Đuôi lông mày Bạch Chỉ giật giật.
Hồng Kiều thấy Bạch Chỉ vì việc này mà động, cảm thấy vui vẻ, “Hồng Kiều cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ giúp tiểu thư hỏi ra đáp án.”
Bạch Chỉ gật đầu, “Vậy ngươi đem quần áo cởi ra.”
“…” Hồng Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trở nên rối rắm, khóc tang cái mặt nói: “Tiểu thư, Hồng Kiều còn nhỏ, không bán thân.”
Bạch Chỉ đỡ trán, nhàn nhạt nhìn nàng, “Ta chỉ muốn mặc quần áo của ngươi đi ra ngoài. Không hơn.”
“Tiểu thư muốn đi nơi nào?”
“Trời đất bao la, nơi nào không phải là nhà?” Bạch Chỉ không trả lời chính diện, chỉ đưa một đáp án ba phải sao cũng được. Hồng Kiều giật mình giương miệng, vội vàng xua tay, “Tiểu thư, người muốn cùng tướng quân bỏ trốn sao? Quan hệ của hai người mọi người đều biết , làm gì phải đi đến bước này? Vạn lần không thể a!”
Bạch Chỉ chỉ cảm thấy Hồng Kiều rất kỳ lạ. Nàng nói: “Ta muốn đi làm ni cô!”
“…” Hồng Kiều sửng sốt, “Ni cô?”
Bạch Chỉ gật đầu.
Hồng Kiều lập tức dắt cổ họng kêu, “Tiểu thư, người điên rồi? Vì sao phải làm ni cô?”
Bạch Chỉ nhăn nhíu, “Rốt cuộc ngươi là tiểu thư hay ta là tiểu thư?”
Hồng Kiều cúi đầu nhận sai.
Bạch Chỉ nhìn Hồng Kiều liếc mắt một cái, “Ta đã nhìn rõ cuộc đời, ngươi chỉ cần đưa quần áo của ngươi cho ta, sáng mai trước khi ta ra ngoài, ngươi thành thật đứng ở phòng ta, đừng nghĩ đâm thọc, bằng không, tiểu thư ta nhất định xé rách miệng ngươi.”
Bạch Chỉ cố ý hung hăng liếc nàng một cái, Hồng Kiều chấn kinh, run run gật đầu.
Bạch Chỉ xua tay, ý bảo nàng có thể rời đi, đừng tới quấy rầy nàng. Hồng Kiều vừa đi vừa quay đầu, muốn nói lại thôi đi ra cửa, hai mắt điềm đạm đáng yêu đẫm lệ, cho Bạch Chỉ một lời khuyên cuối cùng, “Tiểu thư, xuất giá làm ni cô không có thịt ăn .”
Bạch Chỉ trừng, Hồng Kiều liền xám xịt chạy đi ra ngoài.
Bạch Chỉ không muốn cùng Mộ Đồ Tô trải qua như kiếp trước. Biết rõ kết quả, biết rõ là sai, làm gì lại đi chịu tội? Nàng biết rõ tính tình bản thân, hoặc là quẳng cục nợ yêu một cách triệt để, hoặc là nhẫn tâm không yêu, cho dù bây giờ nàng còn để lại cho Mộ Đồ Tô một chút vị trí, nhưng loại sợ hãi này, đã dìm ngập chút mầm móng xao động kia. ….
Kiếp này đã không có người muốn nàng , như vậy nàng đi làm ni cô. Thừa dịp Mộ Đồ Tô còn chưa đặt sính lễ, làm ni cô trước.
Bạch Chỉ vốn tính toán ngày thứ hai mặc quần áo Hồng Kiều, giả bộ Hồng Kiều từ cửa sau rời đi. Ai biết, nàng chưa kịp đợi đến ngày thứ hai, vào lúc ban đêm, lại đợi thấy Mộ Đồ Tô.
Nghe nói, hắn trèo tường đi vào.
Bạch Chỉ lúc ấy đang nằm bên bàn nữ hồng giết thời gian. Bởi vì nàng đưa lưng về phía cửa phòng, hơn nữa nữ hồng là việc tinh tế, nàng một lòng một dạ đâm kim, đối với động tĩnh bên ngoài hơi trì độn. Nàng chỉ nghe thấy có tiếng nam tử kêu rên một tiếng, cũng không chú ý nhiều, tiếp tục việc trên tay.
Thẳng đến khi Bạch Chỉ nghe được hình như có tiếng bước chân tới gần, nàng dụng tâm lắng nghe, liền phát hiện có người có ý định tới gần bản thân. Toàn thân nàng buộc chặt, cầm lấy kim châm trong tay, linh hoạt quay lại, định một mạch đâm tới. Tay lại ở giữa không trung bị người chặn lại! Mộ Đồ Tô nhíu mày nhìn Bạch Chỉ, “Mưu sát chồng?”
“Tướng quân, ngươi như vậy không hợp lễ tiết. Nửa đêm xông vào khuê phòng nữ tử, có phải có chút quá hay không?”
Mộ Đồ Tô bật cười, cũng không lạnh lung như vừa rồi, nhẹ nhàng rút lấy kim châm trên tay Bạch Chỉ, nắm lấy tay ngọc của nàng, “Nhớ nàng .”
Bạch Chỉ ngẩn ra, muốn giãy dụa lại giãy dụa không được. Nàng có chút tức giận nói: “Tướng quân, đối với chuyện nửa tháng trước, ta nghĩ ngươi nên hướng ta xin lỗi.”
“Thật có lỗi.” Mộ Đồ Tô rất thành khẩn nhận sai với Bạch Chỉ.
“…” Bạch Chỉ cảm thấy không nói được gì, hoàn toàn không như hiệu quả nàng mong muốn.
Vẻ mặt Mộ Đồ Tô sủng nịch tiếp tục nắm tay Bạch Chỉ, sờ soạng lại sờ, thế nào cũng không chịu buông tay, từ đầu tới cuối, khóe miệng hắn đều mỉm cười càng ngày càng nhiều, nụ cười không hề có tạp chất. Bạch Chỉ đầu tiên là giãy dụa, sau nhìn thấy bộ dáng này của hắn, hốc mắt không hiểu sao lại nổi lên sương mù.
Bộ dáng này của hắn, rõ ràng là đối với Nam Chiếu tiểu công chúa mới có, vì sao lại ở trước mặt nàng biểu hiện ra ngoài. Nụ cười qúy trọng, sủng ái lại hạnh phúc thỏa mãn như vậy.
Mộ Đồ Tô giương mắt nhìn Bạch Chỉ, thấy bộ dáng Bạch Chỉ như muốn khóc, đầu tiên là ngẩn ra, theo sau ánh mắt phai nhạt xuống, ý cười trên mặt không còn nữa, hắn nói: “Cùng ta ở chung, đối với nàng mà nói, thật sự khó như vậy sao?”
Hắn hiểu lầm nàng vì sao muốn khóc.
Bạch Chỉ không đáp. Mộ Đồ Tô buông tay Bạch Chỉ, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Chỉ, “Tấm thân xử nữ đã cho ta, có phải nàng cực hận ta hay không? Ta không chỉ đoạt lấy trinh tiết của nàng, còn có khát khao của nàng với tương lai? Chẳng hạn như tương lai của nàng cùng Bùi Cửu?” Hắn căn bản không định hỏi như vậy, rõ ràng biết đáp án nàng cho hắn nhất định sẽ làm hắn thương tâm, nhưng hắn không khống chế được, hắn không nhìn nổi bộ dáng nàng nửa chết nửa sống.
Bạch Chỉ cười cười, “Ngươi chiếm được cơ thể của ta cũng sẽ không chiếm được trái tim của ta, tướng quân cần phải biết đạo lý này.”
Quả nhiên. Mộ Đồ Tô một phen đem Bạch Chỉ ôm vào trong lòng, vặn cằm nàng, gằn từng tiếng nói: “Ta từng nói muốn trái tim của nàng sao?” Nhưng thống khổ trong đáy mắt hắn, vẫn đột ngột toát ra.
Bạch Chỉ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy toàn bộ tấm lưng khỏe mạnh của hắn.
Mộ Đồ Tô ngẩn ra. Bàn tay giữ cằm nàng mất đi sức lực. Bạch Chỉ xoay ngược thái độ, đem mặt chôn ở trên ngực hắn, nàng khẽ nhắm hai mắt, trong óc không ngừng xoay quanh những chuyện kiếp trước oanh oanh liệt liệt. Cái ôm này, nàng trả giá bao nhiêu, không có người hiểu rõ hơn nàng. Nàng dường như dùng hết sức lực toàn thân. Nàng vì muốn trái tim của hắn, mặc dù hắn đối với nàng keo kiệt như thế. Nàng không hận hắn, không yêu nàng không phải lỗi của hắn. Nàng chỉ hận bản thân, rõ ràng nhìn không thấy hi vọng , nàng vẫn gian ngoan mất linh, không khống chế được đi yêu hắn, yêu đến thương tâm, yêu đến tuyệt vọng, càng yêu đến phí hoài bản thân mình. Nàng chỉ muốn một trái tim, tại sao còn khó hơn cả lên trời?
Cái ôm này, nàng không khống chế được, không biết là cảm tạ hắn nhất thời mê luyến, hay là ôm một bóng hình của bản thân.
, hay là ôm một người đã từng giống mình lúc trước )
“Ngươi sẽ cưới được một nữ nhân mà ngươi dành hết tình cảm chân thành cả đời, các ngươi sẽ cầm sắt cùng minh , ân ái không chia lìa, cả đời ngươi thầm muốn một người là nàng, cẩn thận che chở, xem như trân bảo. Ngươi thích ôm nàng cùng nhau cưỡi ngựa, ngắm núi xem sông, ngươi thích cùng nàng ngâm ôn tuyền, khe khẽ nói nhỏ, ngươi thích vì nàng hoạ mi , tuy rằng lần đầu tiên sẽ họa rất khó coi, nhưng ngươi sẽ dốc lòng học tập. Ngươi sẽ dụng tâm nghe nàng nói từng câu, dù mệt dù khổ ngươi đều muốn ôm nàng cùng nhau ngủ. Nàng không là tình yêu của ngươi, mà là mạng của ngươi!”
Bạch Chỉ nhớ lại những ân ái của hắn cùng Nam Chiếu tiểu công chúa, nàng chỉ có thể ngồi xổm một góc trơ mắt nhìn, vụng trộm lau nước mắt. Trí nhớ rõ ràng như vậy, thật sâu đau đớn nàng, nước mắt không chịu khống chế bừng lên, không thể nào ngừng được.
Bạch Chỉ không tiếng động rơi lệ, Mộ Đồ Tô kinh ngạc nghe Bạch Chỉ nói xong lời nói này. Bạch Chỉ nhắm lại hai mắt, nước mắt rơi xuống dưới, lại mở mắt ra, mắt nàng đã phiếm hồng, nước mắt đã chảy hết, nàng khống chế cảm xúc của bản thân nói: “Nữ nhân kia không phải ta.”
Mà nàng, khát vọng cỡ nào cô gái này chính là bản thân?
Nàng nới lỏng ra Mộ Đồ Tô, lui về phía sau một bước, cách hắn khoảng cách một cánh tay, nàng mở tay ra, bàn tay hướng về phía cửa, “Tướng quân, thứ cho Bạch Chỉ vô lễ, không tiễn.”
Mộ Đồ Tô lẳng lặng nhìn Bạch Chỉ, chỉ hỏi: “Mạng của ta, vì sao không phải là nàng?”
Bạch Chỉ cúi mắt, quay đầu, khẽ cắn môi, “Bởi vì ta sẽ không yêu ngươi.”
Mộ Đồ Tô trầm mặc nhìn nàng, nhing chăm chú thật lâu, cuối cùng kiên quyết rời đi. Bạch Chỉ nhìn bóng lưng Mộ Đồ Tô, đôi mắt lại mơ hồ. Nàng nghĩ, nàng sẽ cố gắng buông gánh nặng trong lòng đi làm ni cô …
Xoay người trở về ngồi, nàng lại khóc …
Qủa nhiên, nữ nhân làm bằng nước.
***
Vốn Bạch Chỉ đã lên kế hoạch tốt ngày hôm sau liền tới am ni cô làm ni cô. Nhưng bởi vì tối hôm qua Mộ Đồ Tô đánh hôn mê gia đinh trông cửa, làm Bạch Uyên đề cao cảnh giác, tăng số nhân thủ, Bạch Chỉ thấy không dễ lừa dối, liền lùi lại gần mười ngày. Hồng Kiều giúp Bạch Chỉ hỏi thăm chung quanh về động tĩnh trong phủ Cung Thân Vương, nhưng nghe nói bảo vệ ngay cả con muỗi cũng không vào được, càng đừng nói đến tìm hiểu động tĩnh . Vì thế Hồng Kiều rất đồng tình Bạch Chỉ.
Rốt cục một ngày này cũng tới. Hồng Kiều bưng chậu nước vào cho Bạch Chỉ rửa mặt, Bạch Chỉ đã sớm mặc quần áo Hồng Kiều, cầm khăn tay che khuất mặt, vừa ho khan vừa rời đi, thuận lợi tránh thoát gia đinh trông cửa.
Nàng từ cửa sau vụng trộm chuồn ra, lại xuyên qua mấy hẻm nhỏ, quen thuộc đi ở trên đường Tây Giao.
Kiếp trước, nàng tới Kính Từ am ở Tây Giao không ít lần, nguyên nhân tất nhiên vì lấy lòng Cung Thân Vương phi thích ăn chay niệm phật, mẫu thân của Mộ Đồ Tô. Mẫu thân Mộ Đồ Tô cực kỳ thích nàng, một là bởi vì nàng lấy lòng hợp khẩu vị Cung Thân Vương phi, thứ hai bởi vì đều là người Tô thành, có chút cảm giác thân thiết, hơn nữa nàng thêu hoa mẫu đơn viền vàng giống như đúc, có thể nói là dệt hoa trên gấm. Lúc trước Mộ Đồ Tô chết sống không chịu nạp Bạch Chỉ, vẫn là Cung Thân Vương phi ở một bên lải nhải, Mộ Đồ Tô hiếu thuận, không có cách nào khác mới đem Bạch Chỉ nạp vào trong nhà.
Bây giờ, nàng sẽ không đi Kính Từ am xuất gia làm ni cô, nàng sẽ lựa chọn một am ni cô khác, Tây Giao cũng không chỉ có mỗi nơi này.
Nàng đi bộ, lại ở cách đó không xa, nhìn thấy một chiếc xe ngựa tương đối đẹp đẽ quý giá đứng ở ven đường. Bạch Chỉ nhìn ra, người ngồi trong xe ngựa này, không phú cũng quý. Một khắc kia khi nàng nhìn thấy Cung Thân Vương phi từ bên trong đi ra, trái tim Bạch Chỉ “bùm bùm” đập nhanh hơn.
Làm sao cho phải? Tới chạm mặt, khó tránh khỏi không chu toàn. Không chạm mặt, làm thế nào mới tránh được?
Bạch Chỉ tránh ở ven đường một lúc, cuối cùng quyết định, vẫn là không chạm mặt thì tốt hơn. Vậy làm như thế nào mới tránh được? Chỉ có đường lên trời . Vậy đường lên trời đi đâu tìm đây? Tự mở ra một con đường, đi con đường của mình! Bạch Chỉ nghĩ vậy, nhấc lên làn váy, bước vào con đường lên núi bị tuyết rét đậm bao trùm.
Bạch Chỉ phát hiện, bước đi trên tuyết, cái loại thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, luôn lặp lại . Nàng cảnh giác xoay người, không thấy ai. Bạch Chỉ thấy bản thân suy nghĩ nhiều, tiếp tục đi tới.
Con đường mới rất thuận lợi, Bạch Chỉ thông suốt đi ra một con đường bình thường, có điều vừa vặn, lại gặp xe ngựa của Cung Thân Vương phi…
Thực mất công ! Bạch Chỉ dù không cam lòng, lại không thể không thần phục vận mệnh.
“Người nào?” Mã phu rất có khí thế “cáo mượn oai hùm”.
Bạch Chỉ nói: “Người qua đường.”
Mành xe ngựa bị xốc lên, là ma ma bên người Cung Thân Vương phi, thấy Bạch Chỉ, có chút kinh ngạc, nói với người bên trong gì đó, ma ma lại nhô đầu ra, “Bạch gia đại cô nương, vương phi gọi ngươi tới đây.”
Bạch Chỉ ngồi lên xe ngựa. Điều gì nên đến rồi sẽ đến, chỉ có thể tùy cơ ứng biến , chỉ mong đừng xảy ra việc gì nhiễu loạn, nàng còn vội vã đi làm ni cô!