Bỗng nhiên, “Vèo” vài tiếng, mũi tên thẳng hướng sói đói, liên tục chết mấy con. Nguy cơ mới vừa rồi dường như ở trong nháy mắt bị giải cứu . Ngay sau đó một trận tiếng reo hò. Bên kia có người kêu, “Kỹ thuật bắn tên của Trịnh đại nhân thật tốt.”
“Trịnh đại nhân thâm tàng bất lộ a!”
Đầu Bạch Chỉ nghiêng hướng bên kia nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Tử Thành hướng nàng đi tới, giao cung tên cầm trong tay cho một vị tiểu bộ khoái, đối thoại chỉ nói: “Bạch tiểu thư không có việc gì đi?”
Bạch Chỉ vươn tay, bàn tay của nàng mài ra loang lổ giọt máu, thoạt nhìn cực kì dữ tợn. Trịnh Tử Thành nhíu nhíu mày, lấy ánh mắt nhìn nhìn bộ khoái, “Chẳng phải ta mệnh lệnh các ngươi cần phải bảo vệ tốt Bạch tiểu thư sao?”
Tiểu bộ khoái bên cạnh đều cúi đầu. Bạch Chỉ giải vây nói: “Không liên quan đến bọn họ, là ta tìm người sốt ruột. Đúng rồi, Thu Thiền cứu được chưa?”
“Còn chưa tìm được Thu Thiền cô nương.” Vài bộ khoái trả lời câu hỏi của Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ cười nói: “Không sao, ta đã tìm được, ta dẫn bọn ngươi đi.”
Mấy tên bộ khoái vui mừng, cho rằng lúc này có thể xong việc. Chờ Bạch Chỉ dùng khăn tay bao bọc lại bàn tay bị thương, nhìn bố phía chung quanh, lập tức sắc mặt không tốt . Nàng ngập ngừng nói: “Tã đã quên bản thân làm thế nào chạy đến nơi này …”
Mọi người: “…”
Vì thế, đoàn người tiếp tục tìm Thu Thiền.
Nhận được giáo huấn, lần này Bạch Chỉ đi theo Trịnh Tử Thành. Bạch Chỉ còn chưa kịp cảm tạ chuyện vừa rồi, “Đa tạ Trịnh đại nhân cứu giúp. Nhưng mới vừa rồi thấy tài bắn cung của Trịnh đại nhân rất cao, trước kia Trịnh đại nhân tập võ sao?”
“Tòng quân đã mười năm .”
“A!” Bạch Chỉ kinh ngạc một chút, “Vậy như thế nào Trịnh đại nhân lại làm quan văn? Cần phải tiếp tục chinh chiến sa trường mới đúng!”
Trịnh Tử Thành cười cười, “Năm đó tòng quân là bất đắc dĩ, làm chiến sĩ mười năm, chán ghét muốn quy ẩn, vừa vặn huyện lão gia từ quan quy ẩn thâm sơn, quan huyện tuy rằng không thiếu, lại bởi vì chỗ lão gia hẻo lánh, triều đình không có quan đến đây, ta đành phải kiên trì, mua chức quan huyện này làm.”
Bạch Chỉ có nghe nói Trịnh Tử Thành ban đầu là ở một thị trấn chim không thèm đẻ trứng làm quan, nghe Trịnh Tử Thành nói như vậy, có thể nghĩ, thị trấn kia cằn cỗi cỡ nào, nhất định là không kiếm được bao nhiêu, không có quan nguyện ý đi nhậm chức.
Mặc dù Tô thành cũng là địa khu bên cạnh biên giới, rốt cuộc cũng là thành, cho dù không kiếm được là bao, ít nhất cũng tại thành này làm một “Thổ hoàng đế” . Trời cao hoàng đế xa, triều đình quản không được. Có điều Bạch Chỉ tò mò , vị mua chức huyện quan này như thế nào lại bị phái đến Tô thành làm quan?
Bạch Chỉ thấy Trịnh Tử Thành vô cùng dễ nói chuyện, đem nghi hoặc trong lòng hỏi, Trịnh Tử Thành cũng hào phóng nói: “Ngẫu nhiên cứu con Cung Thân Vương, hắn có thương ở thắt lưng, bị vương phi gọi trở về kinh chữa thương. Thế tử không theo, trên đường chạy trốn, gần thị trấn chúng ta, liền ở thị trấn chữa thương. Cha ngươi lần này chuyển đi nơi khác, triều đình nhất thời tìm không thấy người thay thế, ít nhiều nhờ thế tử tiến cử, ta mới đến nơi này tạm nhận lấy trọng trách.”
Lại là Mộ Đồ Tô? Trong lòng Bạch Chỉ nói thầm. Kiếp trước, sau khi cha nàng chuyển đi nơi khác, hồi lâu cũng không có quan viên thay thế bổ sung chức tri châu Tô thành, đến nỗi khi Tô thành phát sinh ôn dịch, không có quan đứng đầu cầm giữ, Tô thành một mảnh hỗn độn. Sau này tới một tri châu hồ đồ giá áo túi cơm, muốn đuổi tận giết tuyệt người nhà mắc bệnh ôn dịch, may mà nàng thoát mau.
Như vậy lần này ôn dịch ở Tô thành lan tràn chậm, toàn thành đề phòng, nói đến cùng vẫn là nhờ Mộ Đồ Tô giới thiệu cho một vị tri châu coi như có lý trí, là công lao của hắn? Hoặc là do nàng làm bị thương thắt lưng Mộ Đồ Tô, cho bọn họ gặp nhau, do đó phát sinh thay đổi?
Bạch Chỉ có chút thác loạn, nhưng ít nhất có một việc nàng hiểu rõ . Ôn dịch lần này, nàng tin tưởng, có thể hoàn thành một cách hoàn thiện. Không biết vì sao, Bạch Chỉ đối với Trịnh Tử Thành có một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Loại cảm giác này thật là kỳ diệu, làm cho Bạch Chỉ không biết làm sao.
Bạch Chỉ tìm được Thu Thiền, đã là chuyện nửa canh giờ sau . Nàng chẳng phải người thứ nhất tìm được Thu Thiền , lúc nàng đuổi tới, Thu Thiền đang nâng bình nước uống, cả người nàng bị trầy da, chân càng sưng lên đáng sợ, nàng thở hổn hển, cũng không biết có phải là kinh hồn chưa định hay không?
Thu Thiền thấy Bạch Chỉ đi tới, không để ý chân sưng cùng đau đớn, hướng Bạch Chỉ khập khiễng đi, ném xuống bình nước trong tay, đem thứ gì đó đang nắm chặt trong tay giống như cỏ linh chi lại không phải cỏ linh chi đưa cho Bạch Chỉ, “Chỉ Nhi, nhanh đi cứu tướng công ta, đây là cỏ linh chi đỏ thẫm. Giao cho tướng công ta là được.”
Bạch Chỉ lăng lăng tiếp nhận cỏ linh chi từ nàng, lo lắng nhìn nàng, “Ngươi thì sao?”
“Không có việc gì.” Thu Thiền ngây ngô nở nụ cười vài tiếng, hai mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh.
May mà phía sau có người đỡ . Bạch Chỉ một trận cảm khái, thật sự là đại tỷ ngốc.
Lúc cỏ linh chi đỏ thẫm thuận lợi đưa đến tay Tống Kha, Tống Kha đã không đứng lên nổi. Cho dù hắn bệnh thành như vậy, hắn vẫn nằm ở cửa, miệng nói “Cứu Thiền, cứu Thiền.” Thị vệ trông coi cho rằng Thu Thiền cách thế trước hắn một bước, ngoảnh mặt làm ngơ, có vẻ cực kì máu lạnh.
Bạch Chỉ vốn định không để ý bệnh ôn dịch truyền nhiễm, trực tiếp chăm sóc Tống Kha, vẫn là bị Trịnh Tử Thành ngăn cản, hơn nữa nói: “Việc này ta sẽ phái người chăm sóc, không nhọc phiền Bạch tiểu thư.” Bạch Chỉ biết Trịnh Tử Thành đang bảo vệ nàng.
Nàng yên lặng lui ra, đem cỏ linh chi giao cho Trịnh Tử Thành, ai biết được Trịnh Tử Thành phái người, lại chính là bản thân? Bạch Chỉ kinh hãi, nhất thời không thể nói rõ. Một canh giờ sau, buồng trong tại Bắc viện vang lên thanh âm vui sướng của Trịnh Tử Thành, “Tốt lắm, thật sự tốt lắm.”
Bạch Chỉ mừng rỡ, vọt đi vào, chỉ thấy trên mặt Tống Kha mang hồng nhuận, hướng Trịnh Tử Thành cười xán lạn. Tươi cười này cùng Thu Thiền có hiệu quả như nhau, hơi ngu đần lại chân thành. Trận ôn dịch này thật là dịch chuột, vào năm mươi năm trước, Tô thành cũng từng phát sinh một lần, lần đó thần y bình ổn dịch chuột là tổ phụ của Tống Kha. Mà ôn dịch lần này, hắn không thể từ trong miệng người bệnh biết được bệnh trạng kỹ càng, chỉ có thể để bản thân tự thể nghiệm, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc. Thu Thiền biết được, vừa khóc vừa mắng, lại hoàn toàn ủng hộ hắn, trèo non lội suối vì hắn đi tìm dược liệu. Bạch Chỉ bội phục Tống Kha tự mình hy sinh, càng bội phục Thu Thiền sinh tử tướng tùy . Nếu như tất cả việc này phát sinh ở trên đầu nàng, nàng sẽ cảm thấy Tống Kha rất ngốc, oán hắn không để ý đến bản thân.
Loại tình cảm sâu đậm tự mình hy sinh, nàng không làm được.
Ôn dịch cứ như vậy dần dần bình ổn xuống, Tống Kha ở Tô thành được tôn sùng là thần y, dân chúng kính yêu hắn. Mà lần này Trịnh Tử Thành cũng có tự an bày cùng chỉ huy, làm cho Tô thành tổn thất nhỏ nhất, uy vọng của hắn rất nhanh sẽ siêu việt hơn Bạch Uyên làm tri châu mười mấy năm ở Tô thành. Tô thành ai cũng truyền bá nhân vật, không phải Tống Kha đó là Trịnh Tử Thành.
Dân chúng vì Tống Kha quyên tặng một gian tiệm thuốc, bị Tống Kha dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt . Bạch Chỉ không hiểu Tống Kha, vẫn là Thu Thiền giải thích cho nàng, “Hắn ở trong núi lớn lên từ nhỏ, kì thực không hợp, không quen nhìn người xa lạ, hơn nữa trước kia mỗi ngày trôi qua thanh bình, không muốn thay đổi.”
Tống Kha vẫn là dược nông sơn dã, Thu Thiền vẫn là vợ dược nông, chỉ có thuốc của bọn họ, giá tăng cũng cung không đủ cầu.
Bình an vượt qua ôn dịch, Liễu thị còn khoẻ mạnh, một ít ngày này Bạch Chỉ miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Có điều bởi vì Bạch Uyên cắt đứt ngân lượng, cuộc sống bắt đầu trở nên túng quẫn. Vào buổi chiều một ngày, Bạch Chỉ vốn định nghĩ cách làm giàu, Liễu thị lại đề nghị, “Chúng ta đi kinh thành tìm cha ngươi đi.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, lòng không vui. Nàng cảm thấy những ngày không cha thập phần thoải mái, nàng tình nguyện ở Tô thành cũng không nguyện lên kinh. Bạch Thuật ở một bên tựa vào bên người Liễu thị, “Nương ở đâu, Thuật Nhi liền ở đó.”
Bạch Chỉ nói: “Ta đã viết nhiều phong thư lên kinh, cha chưa đáp lại một phong, rõ ràng không cần ba chúng ta, đi lại có tác dụng gì?”
“Hẳn là ôn dịch quấy phá, thư chưa đến được kinh thành.”
Bạch Chỉ định cãi lại, Hồng Kiều vội vội vàng vàng chạy vào, “Phu nhân, tiểu thư, việc lớn không tốt, hậu viện cháy .”
Bạch Chỉ cùng Liễu thị đều nhảy dựng lên, hoả tốc chạy tới hậu viện. Hậu viện thế lửa to lớn, đã vượt qua tưởng tượng của Bạch Chỉ, khói đen lủi tận trời, thành hình dạng xòe ô, cao mà trải rộng, cực kì vĩ mô.
Bạch phủ cao thấp cộng lại, cũng chỉ mười cá nhân, chút nhân lực ấy căn bản không thể dập tắt đại hỏa hừng hực này. Lửa này nếu như còn không tắt, sẽ lan tràn toàn bộ Bạch phủ, như vậy toàn bộ nhà đều sẽ thiêu hủy . Bạch Chỉ lao ra Bạch phủ chạy hướng phủ nha, cuồng gõ lên cửa lớn. Trịnh Tử Thành bị đánh thức, Bạch Chỉ nói rõ ý đồ, Trịnh Tử Thành lập tức phái người đi Bạch phủ cứu hoả. Trịnh Tử Thành là một nam nhân mạnh mẽ vang dội, có lẽ do tòng quân mười năm, hắn chỉ huy binh lính rất tốt, tự mình cũng gia nhập trong hàng ngũ cứu hoả. Bạch Thuật đứng bên cạnh đám lửa khóc lớn hô to khiến cho Bạch Chỉ chú ý, nàng còn chưa tới gần Bạch Thuật, lúc này Hồng Kiều vội vàng nói cho Bạch Chỉ, “Tiểu thư, phu nhân còn trong biển lửa không ra.”
“Cái gì?” Bạch Chỉ kinh ngạc hoảng sợ. Bạch Chỉ không chút do dự, muốn vọt vào, bị Trịnh Tử Thành kéo lại, hắn nói: “Ta đi cứu.” Hắn đổ một thùng nước lên người, quyết đoán vọt vào.
Tại thời khắc đó Bạch Chỉ ngẩn ngơ …
Lửa vẫn chưa có xu thế tắt, nhưng không tiếp tục lan tràn, luôn luôn cháy, lòng Bạch Chỉ cũng luôn luôn cháy. Nàng hi vọng cỡ nào từ bên trong biển lửa xuất hiện bóng người, nhưng mà luôn luôn không có, luôn luôn không có.
Hồng Kiều vừa tự trách vừa khóc, “Đều do em không tốt, không trông coi phu nhân.”
Bạch Thuật khóc lôi kéo góc áo Bạch Chỉ, “Nương sẽ có chuyện sao?”
“Sẽ không, Thuật Nhi yên tâm.” Lúc Bạch Chỉ an ủi, thanh âm đang run run. Nàng gắt gao nhìn hừng hực liệt hỏa, luôn luôn ngóng trông bóng đen xuất hiện.
Rốt cục, ra. Trịnh Tử Thành ôm Liễu thị chạy ra . Lúc hắn đem Liễu thị đưa đến trước mặt Bạch Chỉ, Bạch Chỉ bị dọa đến. Trên mặt Liễu thị bị bỏng, trên đùi cũng có. Trịnh Tử Thành cũng không tốt hơn chỗ nào, trên cánh tay hắn có một khối đen như mực, ẩn ẩn còn có thể nghe thấy mùi thịt khét.
Bạch Thuật vừa khóc vừa đẩy Liễu thị, hi vọng nàng mau chút tỉnh lại. Bạch Chỉ thì quan tâm hỏi Trịnh Tử Thành, “Trịnh đại nhân, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao. Lúc đó ta đi vào, Liếc phu nhân ôm vật này trong tay…” Trịnh Tử Thành đem gói đồ trong tay đưa cho Bạch Chỉ, nói tiếp: “Ta nghĩ Bạch phu nhân vì lấy thứ này.”
Gói đồ này chỉ tùy ý bọc một chút, hẳn là lúc khẩn cấp tùy ý bọc lấy nó. Hậu viện luôn luôn là kho hàng gác lại những thứ không cần, dường như không người ra vào, ngoại trừ Liễu thị. Để những thứ không cần đến ở phía sau viện là chuyện rất bình thường.
Làm Bạch Chỉ mở gói đồ kia ra, bên trong có ba tấm bài vị. Một người tên là Trịnh Đài Minh, một người Trịnh Lã Thị, còn có một người là… Trịnh Tử Thành. Bạch Chỉ ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Trịnh Tử Thành, hắn cũng vẻ mặt kinh ngạc.
Bài vị không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên thường thường bị người chà lau. Liễu thị không để ý sinh mệnh đi lấy bài vị, nhất định là đối nàng cực kì quan trọng. Nhưng bài vị trùng tên trùng họ này là đúng dịp hay là có khác càn khôn?
Bạch Chỉ còn chưa kịp chứng thực, Trịnh Tử Thành lại khóc, từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, dưới bầu không khí ngập lửa đỏ tươi, có vẻ nhìn thấy ghê người, run run nóng rực.
Hắn nói một tiếng, “A Khương.”
A Khương là nhũ danh của Liễu thị, Bạch Chỉ cũng chưa từng nghe thấy phụ thân Bạch Uyên gọi qua mẫu thân như vậy.
Đây… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vào lúc này Liễu thị mở mắt ra, mê mang lại suy yếu khép hờ mi mắt, khóe mắt rướm nước mắt nhỏ nhặt nói từng tiếng, một câu cũng không ai nghe thấy, chỉ có Bạch Chỉ gần nhất mới có thể nghe thấy lời nói đó, “Thành ca.”
Bạch Chỉ khiếp sợ cả người cứng ngắc.