Bạch Nhật Y Sam Tận

Chương 22




Bùi Cửu dùng lực đạo thật lớn, hung hăng bỏ ra tay ngọc mềm mại của Liễu Như, “Làm càn, giữa ban ngày ban mặt, nam nữ có khác, lại tùy tiện lôi kéo, còn thể thống gì.” Bùi Cửu có thể nói là tàn khốc, hết sức cương trực công chính.

Liễu Như ngẩn ra, hiển nhiên là bất ngờ. Những năm gần đây, nàng bộ dạng hơn người, nam tử thích nàng nhiều như ong bướm, nàng muốn gió được gió, muốn muốn mưa được mưa, một ánh mắt vừa lòng, có thể làm cho nam tử vì nàng điên cuồng.

Nhiều năm như vậy, nàng kiêu căng đâu dễ dàng rung động, Mộ Đồ Tô lại coi như giày cũ, căn bản chưa để vào mắt. Bây giờ, nàng buông hổ thẹn, cũng lọt vào chửi rủa, bảo tâm hồn yếu ớt của nàng làm sao chịu được?

Liễu Như ngăn chặn tức giận đang phun trào, vẻ mặt ôn hoà nói: “Hoa Lạc suy tư quân thành tật, nhất thời vui mừng quá mức, mong Bùi công tử tha thứ.”

“Hừ.” Bùi Cửu hoàn toàn không để ý tới Liễu Như đứng bên cạnh hắn cố tình yếu ớt mảnh mai. Liễu Như khẽ cắn môi, nhất quyết, tay đỡ thái dương, ngẩng đầu mê mang nhìn trời, “Sao đột nhiên trời lại chuyển động, chuyển động?”

Thân mình nghiêng một cái, lảo đảo hướng Bùi Cửu. Bùi Cửu mau lẹ, từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên. Vì thế, Liễu Như ngã vào trên người Trần Thạch Sùng luôn luôn bị dội nước lạnh mà mất đi ý chí chiến đấu trong cuộc sống.

Bạch Chỉ ngồi đối diện, tha thiết mong chờ nhìn trò khôi hài.

Bùi Cửu nhìn Bạch Chỉ liếc mắt một cái, không dám nhìn thẳng, cũng không biết vì chột dạ mới vừa rồi hiểu lầm nàng hay là sao , hắn phất tay áo nói: “Dâm – phụ!”

Bùi Cửu dường như cực thích nói hai chữ này? Bạch Chỉ bất mãn hắn há mồm ngậm miệng một câu “Dâm – phụ” . Nàng nhân tiện nói: “Thế gian này dâm – phụ chiếm đa số, ta khuyên người ra nước bùn mà không bị nhiễm như Bùi công tử vẫn nên ít ra ngoài thì tốt hơn, ngoan ngoãn ở kinh thành làm thiếu gia phong lưu.”

Trên mặt Bùi Cửu vừa xanh vừa trắng, nghiến răng nghiến lợi, “Bạch Chỉ!”

“Làm chi? Bùi công tử?” Bạch Chỉ hướng hắn quyến rũ cười, trừng mắt nhìn, thập phần “dâm – phụ”. Bùi Cửu ngẩn ra, giống như bị người đánh lén, có chút thất thần.

“Khụ khụ.” Liễu Như ngồi đối diện Bạch Chỉ lấy ho khan để ra hiệu nàng kiềm hãm một chút.

Bùi Cửu chậm rãi phun ra hai chữ, “Dâm- phụ!” Liền phất tay áo rời đi như chạy trốn.

Trần Thạch Sùng bi phẫn chưa tán thâm tình nhìn Liễu Như một cái, vui vẻ cùng Bùi Cửu rời đi.

Hai người như gió thổi qua, để lại tàn cục hỗn độn như bị càn quét. Liễu Như như hổ rình mồi liếc Bạch Chỉ, “Ngươi cùng Bùi Cửu nhận thức? Sao hắn biết ngươi tên Bạch Chỉ?” Bạch Chỉ không để ý tới, mắt lạnh nói: “Ngươi nhanh chóng đi đi, nếu ca ca ngươi đến, ngươi tìm không ra lý do ở đây.”

“Gần đây ca ca ta không rảnh đến Phượng Tiên lâu.”

Bạch Chỉ nhíu mày, vậy người gọi nàng đến không phải Liễu Kế, chớ không phải là người trước mắt? Liễu Như? Bạch Chỉ nhíu mày hỏi: “Nói đi, ngươi bảo ta đến có mục đích gì?”

“Phụ trợ ta a!” Liễu Như thật là đúng lý hợp tình, “Bộ dạng của ta đẹp hơn ngươi, Trần Thạch Sùng nhìn thấy ngươi đôi mắt đã sáng lên, nếu nhìn thấy ta, biết ta mới thật là Hoa Lạc, hắn sẽ tâm hoa nộ phóng, mới biết hai chữ ‘kinh diễm’ là như thế nào!”

“…” Bạch Chỉ bình tĩnh tức giận, miễn cưỡng tươi cười, “Ngươi học được chiêu này ở chỗ nào ?”

“Thanh lâu!” Liễu Như cười nói: “Trước kia ta nữ phẫn nam trang dạo thanh lâu, tú bà phái một đống mỹ nữ hơi có tư sắc tiến đến. Lúc đó ta cảm thấy tư sắc của nữ tử thanh lâu rất tốt, xem ra là một thanh lâu khá được. Cho đến khi tú bà chậm chạp mời đến hoa khôi, thời khắc đó, ta chỉ cảm thấy kinh diễm, dường như nữ tử này đã trở thành đứng đầu.”

Bạch Chỉ không nói.

Liễu Như tiếp tục nói: “Sau này ngẫm lại, hoa khôi kia cũng chỉ thường thôi, có điều bị nữ tử khác phụ trợ trở nên xuất chúng.”

Bạch Chỉ giật nhẹ môi, “Ngươi vì làm cho bản thân kinh diễm, để ta tới phụ trợ ngươi, đúng không?”

Liễu Như mỉm cười gật đầu.

“Ta thấy kinh diễm thì không có, ngược lại là kinh hách.”

Sắc mặt Liễu Như trắng nhợt.

“Ngươi làm tất cả đơn giản là muốn trả thù người ấu đả ngươi, vì sao đột nhiên phản chiến, dời mục tiêu?” Bạch Chỉ nâng cốc, nhàn nhàn nhấp ngụm trà, chờ đợi nguyên do “kinh hách”. Liễu Như điên giống như nàng kiếp trước, nàng không tin Liễu Như không chung tình, nói thay đổi liền thay đổi.

“Ta nhận ra được thanh âm kẻ đã đánh ta, không phải Trần Thạch Sùng, là Bùi Cửu.”

“…”

Đôi mắt Liễu Như nảy sinh ác độc, “Xuống tay nặng như thế, kiểu gì cũng phải thiến hắn, làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.”

“Cân nhắc…” Lời còn chưa dứt, Liễu Như không kiên nhẫn nói: “Không cần khuyên ta, Liễu Như ta có thù tất báo, tuyệt không hàm hồ bỏ qua.”

Sắc mặt Bạch Chỉ trắng bệch, nói gì thì nói Bùi Cửu cũng là vị hôn phu kiếp trước của nàng, nếu như kiếp này bất hạnh, tiếp tục tiền duyên, Bùi Cửu bị thiến, chịu khổ chẳng phải là nàng? Việc này nàng suy nghĩ nhiều lắm , có thể tránh thì tránh.

“Ăn đủ chưa? Chúng ta hồi phủ.” Liễu Như không kiên nhẫn nhìn Bạch Chỉ tâm sự chồng chất.

“Chúng ta dẹp đường hồi phủ đi.” Bạch Chỉ đứng dậy.

Liễu Như buông một thỏi bạc. Bạch Chỉ nói: “Không cần nhiều như vậy.”

“Thưởng cho tiểu nhị bị giật mình.”

“…”

Liễu Như làm “phụ trợ” thật đúng là tỉ mỉ. Cố ý làm cho lầu hai chỉ có một nữ tử là nàng. Này giật mình tiểu nhị, nên thưởng.

Thưởng cái bạt tai!

***

Qua mấy ngày, Bạch Chỉ mệnh Thanh Hà chú ý hành động của Liễu Như nhiều hơn. Mới đầu Thanh Hà không hiểu Bạch Chỉ tại sao đột nhiên lại hứng thú với Liễu Như như vậy. Bạch Chỉ giải thích nói: “Nàng sẽ hạ thủ với người trong lòng ta, ngươi nói ta có thể không ngăn cản sao?”

Thanh Hà liền giống như bị ác quỷ nhập thân, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Thanh Hà báo lại, Liễu Như đặt một gian phòng ở Phượng Tiên lâu. Bạch Chỉ hiểu, Liễu Như muốn hành động . Ngày thứ hai, Liễu Như phái người mời Bùi Cửu, Bùi Cửu thế nhưng lại đáp ứng lời mời .

Bạch Chỉ âm thầm phỉ nhổ Bùi Cửu giả đứng đắn ở trong lòng, còn không phải bị mỹ nhân mê tâm trí. Bạch Chỉ vì “tiền duyên” bất hạnh trong tương lai, chỉ phải kiên trì vì Bùi Cửu “vượt lửa qua sông” .

Nàng âm thầm tới phòng mà Liễu Như đặt trước, thấy có giường, tâm lập tức trầm xuống. Liễu Như thật đúng là hạ vốn gốc. Nàng đem một bao thuốc mê thiêu đốt trong lư hương, tự ăn giải dược trước.

Chỉ cần Liễu Như hôn mê, sẽ không có sức lực đi hoạn Bùi Cửu. Bùi Cửu đối với Liễu Như bị mê choáng váng sẽ không làm gì đi? Nàng có thể yên tâm vô tư chờ đợi “tiền duyên” đến.

Nàng định ra ngoài, trước cửa đột nhiên có tiếng bước chân. Bạch Chỉ thầm kêu không hay ho, lập tức trốn vào bình phong.

Đến là Bùi Cửu, hắn còn đến sớm hơn so với Liễu Như.

Hắn bị tiểu nhị mang vào phòng, thấy giường, đôi mắt trầm trầm, mặt có vẻ giận ngồi ở bên bàn, nhẫn nại chờ đợi.

Bạch Chỉ buồn bực, tên sắc phôi bị sắc đẹp mê hoặc, đến sớm như vậy làm chi? kế hoạch tốt đẹp của nàng, đều bị hắn quấy rầy.

Mê dược có tác dụng, Bùi Cửu “đông” một tiếng ngã gục trên bàn.

Bạch Chỉ định đi ra đút giải dược cho hắn, cửa “Chi nha” một tiếng mở. Liễu Như đi đến.

Xong rồi…

Bùi Cửu sẽ bị thiến!

Hiển nhiên Liễu Như không ngờ Bùi Cửu lại đến trước nàng, nàng thấy Bùi Cửu gục xuống bàn, đẩy hai cái, phát hiện hắn không thể tỉnh lại trong chốc lát, khóe miệng nổi lên ý cười, khiêng hắn lên giường, trực tiếp rút đao ra, chuẩn bị xuống tay.

Một đao kia vung xuống thì toi!

Bạch Chỉ không để ý hậu quả liền xông ra ngoài.

“Biểu muội! Không cần.”

Liễu Như giơ đao lên cao mắt lạnh bắn về phía Bạch Chỉ, cả người Bạch Chỉ run run, độ ngoan tuyệt kia nàng không thể theo kịp. Nàng cả gan đi lên định ngăn cản.

“Biểu muội, có thể ngươi không biết hắn là người phương nào. Hắn là con của Bùi đại tướng quân, một đao của ngươi vung xuống, hậu quả thực nghiêm trọng.”

Liễu Như nhíu mi, nhìn Bùi Cửu đang ngã trên giường.

Bạch Chỉ định yên lòng, Liễu Như lại lạnh lùng cười rộ lên: “Thì tính sao? Ai biết là ta thiến hắn?” Thanh đao trên đỉnh đầu hung hăng đâm xuống.

Khi đó đầu óc Bạch Chỉ trống rỗng, phấn đấu quên mình vọt qua, bắt lấy tay nàng, “Biểu muội, xin nghĩ lại!”

“Buông ra, kẻ sĩ thà chết chứ không thể nhục, ta có giận thì phải xả giận, có thù phải báo thù, tuyệt không mềm lòng.” Sức lực của Liễu Như khá lớn, nếu không phải lúc trước Bạch Chỉ rèn luyện cường thân kiện thể, sức lực như thế này nàng không ngăn chặn được.

“Vậy biểu tỷ đối đãi với ngươi như thế nào?” Bạch Chỉ quát bảo ngưng nàng lại, buồn giận lẫn lộn ngắm nhìn Liễu Như.

Liễu Như ngẩn ra, “Cũng tạm.”

“Ta yêu hắn, ta không có hắn không được, vì biểu tỷ, xin hãy thả hắn.” Bạch Chỉ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giống như thề non hẹn biển, ánh mắt chân thành, ngữ khí trịnh trọng, khí thế mạnh mẽ, làm cho Liễu Như mềm nhũn.

Liễu Như mím môi, nghẹn khuất buông đao, đứng nghiêm một lúc rồi che mặt khóc chạy ra khỏi phòng.

Thật sự là khiến nàng rất khó xử.

Bạch Chỉ thấy Liễu Như rời đi, thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ đến Bùi Cửu hôn mê chưa tỉnh, vọi vàng xoay người lấy ra giải dược từ bên hông cho hắn ăn vào, lại nhìn cẩn thận, hai gò má Bùi Cửu đỏ ửng, hơi thở không đều, có triệu chứng xung huyết.

Bạch Chỉ kinh hãi, lẩm bẩm: “Chẵng lẽ hít vào quá nhiều mê dược, dẫn đến bệnh trạng khác? Không được, cần tìm đại phu.”

Nàng vừa đứng lên chuẩn bị rời đi, cổ tay bị người khác túm lấy. Bạch Chỉ kinh ngạc xoay người, chỉ thấy Bùi Cửu đỏ từ mặt đến cổ, ngữ khí hơi có vẻ không được tự nhiên, đôi mắt không dám nhìn thẳng nàng, hắn nói: “Ta vẫn chưa té xỉu.”

Sắc mặt Bạch Chỉ trắng bệch…

Nàng không tin tưởng lắm hỏi: “Sao có thể? Rõ ràng có mê dược.”

“Từ nhỏ đã lớn lên cùng với thuốc, rất nhiều loại dược đã miễn dịch. Chính là mê dược, không đủ liều.”

“Vậy sao ngươi lại giả bộ bất tỉnh?” Bạch Chỉ tức giận quả muốn dậm chân.

Bùi Cửu lại sung huyết, mất tự nhiên không nhìn Bạch Chỉ, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn xem rốt cục có âm mưu gì, ai lại nghĩ tới…” Hắn nhìn Bạch Chỉ, buông mi mắt xuống, không nói gì nữa.

Ai lại nghĩ tới nghe được một câu thổ lộ kinh thiên động địa, cảm động trời đất! Bạch Chỉ âm thầm giúp Bùi Cửu bổ sung một câu trong lòng. Lần này, nàng không nghĩ tới chuyện giải thích thêm nữa, mà đứng thẳng sống lưng, quyết đoán nói: “ Vậy có phủ nhận hay không?”

Kỳ thực Bạch Chỉ đang nửa giả nửa thật. Hoàn thành duyên phận chưa xong kiếp trước, không phải là chuyện không tốt. Nếu hắn có ý với nàng, nàng sẽ biết thời biết thế. Nếu vô tình với nàng, nàng sẽ mỉm cười từ bỏ. Tuổi Bạch Chỉ không còn nhỏ nữa, Bạch Uyên thúc giục, cùng việc sống lo lắng hãi hùng ở Bạch phủ, không bằng sớm mang Liễu thị đi xa.

Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ cười như không cười, thẹn quá thành giận, dáng vẻ quê mùa mắng lại: “Dâm phụ!”

Bạch Chỉ thở dài dưới đáy lòng, chưa đủ lửa, đành phải mỉm cười từ bỏ. Bạch Chỉ hạ thấp người với hắn: “ Dâm phụ thất lễ, hẹn gặp lại Bùi công tử.”

Rời đi không hề quyến luyến, làm cho Bùi Cửu không rõ tình cảm của nàng, là thật hay giả…

Trước khi rời Liễu phủ, Bạch Chỉ tới sân của Liễu Như thăm một chuyến. Chưa từng nghĩ tới, nửa đường lại bị nha hoàn của Liễu Như cản lại, nói là thân mình Liễu Như không khỏe, không thể gặp khách. Bạch Chỉ đành phải thôi, bị sập cửa vào mặt đành phải trở lại sân của mình.

Thanh Hà ở trong phòng chờ đã lâu, trong tay nàng cầm một phong thư đưa cho Bạch Chỉ, “ Lão gia gửi thư nhà tới.”

Bạch Chỉ đón nhận không tình nguyện cho lắm. Thư của Bạch Uyên, nàng sợ cực kỳ. Trong thư viết: ‘vô tình gặp một thư sinh, gia thế giàu có, không chê thanh danh nữ nhi bị tổn hại. Mong nữ nhi mau về thăm hỏi.’ Bạch Chỉ cười lạnh trong lòng, vội vàng mong nàng xuất giá như vậy, ngay cả phụ thân mắt cao hơn đỉnh cũng chấp nhận cả thư sinh, chắc chắn có vấn đề.

Kỳ thật Bạch Chỉ cũng đoán ra một phần, tất nhiên có Nhị nương châm ngòi thổi gió gây khó dễ. Bạch Uyên trông cậy nàng gả cho Bùi Cửu, qua loa gả nàng cho một tên thư sinh như vậy, có lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Cũng thế, đằng nào cũng phải lấy chồng, thư sinh thì thư sinh, chỉ cần rắp tâm không bất chính, thái độ làm người ngay thẳng, làm thê so với về sau bị Bạch Uyên làm đá kê chân bán đi làm thiếp còn tốt hơn. Tình cảm của nàng đối với Bạch gia vốn mỏng, có chuyện gì hay không, nàng chưa từng để bụng, chỉ là trong nhà còn có Liễu thị, nàng còn băn khoăn.

Bạch Chỉ nói với Thanh Hà, “ Dọn đẹp hành trang, chuẩn bị hồi phủ.”

Thanh Hà ngẩn ra, “Nhanh như vậy?”

“Sao? Ngươi muốn ở đây định cư?” Bạch Chỉ nhếch mi, chỉ cảm thấy Thanh Hà càng thêm cổ quái. Lúc ấy sống chết không chịu theo tới, hiện giờ lại lưu luyến không rời.

“Không.” Thanh Hà phục tùng lui ra.

Bạch Chỉ nghĩ, nên cùng cậu và biểu ca nói lời từ biệt.

Bạch Chỉ rời đi quá đột nhiên, Liễu Kế biết được Bạch Chỉ phải trở về thâu đêm, có chút kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì?”

“Vội vã lập gia đình.” Bạch Chỉ nói đùa, “ Đã lớn rồi, thật vất vả mới có người muốn lấy gái lỡ thì như ta, tất nhiên phải khẩn cấp vô cùng lập gia đình.”

Liễu Kế nhíu mi, bình tĩnh nói: “Không tin.”

“Mấy ngày nữa tin vui truyền đến, biểu ca sẽ biết.” Khóe miệng Bạch Chỉ giơ lên, con người sáng ngời lấp lánh động lòng người, Liễu Kế nhìn ngẩn người, muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, chậm chạp nói không nên lời.

“Liễu Như nói, ngươi rất yêu Bùi Cửu.” Liễu Kế gian nan nói.

Đúng là Liễu Như miệng rộng. Bạch Chỉ thầm trợn trắng mắt, trên miệng lại mỉm cười, “Nhưng người ta lại không thích mình a.”

“Chỉ vì Bùi Cửu không thích ngươi, ngươi lại cam chịu, tùy tiện gả đi sao?” Liễu Kế có chút kích động.

Bạch Chỉ tinh tế nghĩ nghĩ, biểu hiện có vẻ rất thật, sau đó trịnh trọng gật đầu. “Đúng vậy, thương nát lòng…”

“…” Liễu Kế không nói một lời.

Bạch Chỉ nghẹn cười, “Được rồi được rồi, những lời nói nặng nề nói ra cũng vô nghĩa. Biểu ca, lần sau đến Tô thành uống rượu mừng của ta.”

“…” Liễu Kế tiếp tục trầm mặc. Bạch Chỉ thấy Liễu Kế không nói lời nào, hạ thấp người nói, “ Vậy biểu muội đi thu dọn đồ đạc, cáo từ trước.”

“…” Liễu Kế vẫn trầm mặc như trước.

Bạch Chỉ mới vừa bước ra cánh cửa định đi về sương phòng, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hô của Liễu Như: “ Ngươi yêu Bùi Cửu như sinh mệnh, sao lại dễ dàng buông tha như thế? Cái này gọi là yêu sao?”

Bạch Chỉ thú vị cười nói. “Vậy như thế nào mới gọi là yêu?”

“Phi quân không lấy chồng, nguyện vì quân tử.”


Thật giống nàng trước kia! Bạch Chỉ cảm khái tự đáy lòng. Trước kia nàng cũng từng như vậy? Trừ bỏ Mộ Đồ Tô ai cũng không lấy, mất tự tôn đi làm thiếp của hắn, yêu đến tuyệt vọng, yêu đến chết. Một Bạch Chỉ như vậy đã sớm chết hòa vào bụi đất, lại một lần nữa lấy được sinh mệnh, nàng sợ yêu, sợ hãi mình từng như vậy.

Bạch Chỉ cười: “Quân chết sống cũng không yêu ta? Có thể cưỡng cầu điều gì? Không cưỡng cầu được, chẳng bằng hào phóng buông tay.”

“Có thể buông tay cũng là yêu hay sao?” Liễu Như cười nhạt, “Ta xem thường ngươi, biểu tỷ, ngươi là một nữ tử yếu đuối không có năng lực.”

“Ngươi muốn nói như vậy cũng chẳng sao. Có điều, ngươi tự giải quyết cho tốt.” Bạch Chỉ xoay người đi hướng sương phòng mình.

Nàng nên thu dọn hành lý, về nhà lập gia đình.

Về phần yêu, nàng đã sớm mắc cạn trong cái chết thảm đạm vô tận từ kiếp trước.