Bạch Nhật Y Sam Tận

Chương 17




Mùi thơm thấm mũi, trăng tròn nhô lên cao, côn trùng kêu vang vờn quanh. Tình cảnh này, Bạch Chỉ không khỏi cảm thán, nơi này thật đẹp. Nàng bước đi tới giữa đình, hướng Mộ Đồ Tô hạ thấp người, “Thế tử.”

“Ngồi.” Mộ Đồ Tô đưa tay ý bảo.

Bạch Chỉ ngồi xuống đối diện hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Lần này thế tử muốn ta đến đây, có chuyện gì?”

Mộ Đồ Tô hỏi lại: “Không có chuyện gì không thể mời ngươi tới ôn chuyện sao?”

Bạch Chỉ đáp lại: “Thế tử trăm công nghìn việc, không lãng phí thời gian đến mức này.”

“Ta cảm thấy thời gian này không lãng phí.” Mộ Đồ Tô vì Bạch Chỉ rót một chén rượu, hương rượu tỏa ra bốn phía, Bạch Chỉ chợt thấy thư sướng. Mộ Đồ Tô nói: “Đây là rượu trái cây ở Tây Vực, thuần mà ngọt, ngươi thử xem.”

Bạch Chỉ nội tâm muốn nếm thử, nhưng ngoài miệng lại khẩu thị tâm phi, “Ta không uống rượu.”

Mộ Đồ Tô cười mỉm, không miễn cưỡng nàng, một mình tự uống. Bạch Chỉ nhìn hắn giống như đang uống rượu giải sầu, tự rót tự uống liên tục mấy chén. Nàng càng không hiểu, đây là muốn nàng nhìn hắn uống rượu cả đêm sao?

Rốt cục, hắn buông chén xuống, đôi mắt hơi say ngóng nhìn nàng, hắn nói: “Ta luôn luôn không hiểu rõ, vì sao ngươi nhìn ta trong ánh mắt không chỉ mang theo xa cách còn có chán ghét?”

Bạch Chỉ không đáp.

“Từ nhỏ đến lớn, ta luôn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa! Những thứ mà ta muốn, chưa bao giờ có một chữ ‘không’! Bạch Chỉ, xem như ngươi lợi hại.” Mộ Đồ Tô hướng nàng kính một ly.

Bạch Chỉ trả lời: “Nếu như thế tử bức ta đến đây, là vì việc này. Bạch Chỉ thầm nghĩ nói cho thế tử, chẳng phải tất cả nữ tử đều sẽ ái mộ ngươi, người ái mộ ngươi cũng không chắc nguyện ý làm thiếp thất của ngươi. Mỗi người có ý tưởng riêng, thế tử không cần làm khó mình.”

Mộ Đồ Tô là người kiêu ngạo thanh cao như thế, nàng từ chối hắn cầu hôn, giẫm lên tự tôn của hắn, cho nên lần này hắn tìm nàng khởi binh vấn tội? Nhưng vấn tội cũng quá chậm đi? Đều đã là chuyện từ hai năm trước .

“Sao Chỉ Nhi không nghĩ, là ta ái mộ ngươi, thiệt tình muốn cùng ngươi đồng giường cộng chẩm ?” Khóe miệng hắn mỉm cười, đôi mắt thâm trầm, nhìn không ra là vui hay là thật.

“Bạch Chỉ có đức hạnh gì? Tuyệt sẽ không tự phụ, thế tử yên tâm.” Nàng có bài bản hẳn hoi, nói cực kì cũ kỹ.

Phút chốc Mộ Đồ Tô nở nụ cười, mắt phượng dài nhỏ híp lại, “Thật là thú vị, không uổng công ta từng muốn lấy ngươi về nhà, nghiên cứu một phen.”

“…” Bạch Chỉ ngắm hắn liếc mắt một cái, đây là tiếng người sao? Cưới nàng về nghiên cứu? Bạch Chỉ phụng phịu nói: “Thế tử, lời nói trêu ghẹo dừng lại ở đây, dùng điều kiện gì thế tử mới bằng lòng thả Liễu Như?”

Mộ Đồ Tô thu lại tươi cười, “Theo ta được biết, Liễu Kế chưa cưới vợ, ngươi quan tâm Liễu gia như vậy, là cùng Liễu Kế có liên quan? Hắn đó là người trong lòng của ngươi?”

Bạch Chỉ hơi kinh ngạc, “Hắn là biểu ca của ta.”

Lúc này đến phiên Mộ Đồ Tô kinh ngạc, hắn biết mình thất thố, cầm lấy chén rượu, lại uống một ngụm, “Nếu hắn đã là biểu ca của ngươi, chuyện này, ngươi không cần xen vào nữa, ta sẽ khoản đãi Liễu tiểu thư, nếu như Liễu Kế muốn mang Liễu tiểu thư đi, ta nghĩ, nhất định hắn sẽ đăng môn bái phỏng.”

“Biểu ca đã đến, chính là ngươi đóng cửa không gặp.”

“Nếu như hắn mang Liễu gia tiểu thư đi, ngươi còn có thể tới buổi ước hẹn này sao?” Trong mắt Mộ Đồ Tô mang theo đùa cợt nhìn nàng, giống như nhìn thấu nàng “không giữ chữ tín” . Bạch Chỉ không nói gì, hắn nói quả thật đúng, nàng nhất định sẽ không đến.

Thấy Bạch Chỉ cam chịu, Mộ Đồ Tô bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay Bạch Chỉ. Bạch Chỉ khiếp sợ giãy dụa hai cái, giãy không ra. Bạch Chỉ giận dữ, “Thế tử, nam…”

“Nam nữ thụ thụ bất thân?” Mộ Đồ Tô tiếp lời nàng, trào phúng cười cười, “Đêm hôm ngươi tới nơi ước hẹn của ta, không cảm thấy lời này có chút không hợp sao?”

Bạch Chỉ không đáp, tiếp tục giãy dụa, nhưng trước mặt Mộ Đồ Tô, chút sức lực ấy chỉ như muối bỏ biển. Bạch Chỉ nín thở, không tiếp tục giãy dụa nữa, ngăn chận lửa giận nói: “Rốt cuộc thế tử muốn làm gì?”

Hắn gắt gao nhìn nàng chằm chằm, “Ta uống say .”

“Uống say có tật xấu nắm tay người khác?”

“Có tật xấu nắm tay nữ nhân.” Hắn bỗng nhiên cúi đầu, đem mặt gối lên mu bàn tay nõn nà của nàng, không nói một lời, chỉ từ từ nhắm lại hai mắt. Bạch Chỉ sững sờ ở chỗ kia một cử động cũng không dám, chỉ cảm thấy kỳ quái. Tính là nàng bị người khác chiếm tiện nghi đi ?

Cũng không biết đợi bao lâu, rốt cục hắn lên tiếng , “Người trong lòng ngươi rốt cuộc là ai? Thật muốn gặp một lần.”

Bỗng nhiên Bạch Chỉ cảm thấy bàn tay nắm lấy tay nàng buông lỏng, nàng lập tức rụt tay, đứng lên nói: “Canh giờ không còn sớm , Bạch Chỉ cáo lui trước, ngày mai biểu ca sẽ đăng môn bái phỏng thế tử, mong rằng thế tử cho một cơ hội. Tạm biệt.” Bạch Chỉ muốn nhanh chóng rời đi, may mà Mộ Đồ Tô vẫn chưa ngăn trở.

Nhưng đi tới một nửa, giữa rừng núi hoang dã, Bạch Chỉ liền hối hận không nên ngồi cỗ kiệu của Mộ Đồ Tô, lẽ ra nên tự ngồi xe ngựa của mình, như vậy trở về cũng tiện. Bây giờ phải tự xuống núi đi bộ trở về, khó đi thì không khó, chủ yếu là đường đêm khó dò, sợ ra ngoài ý muốn.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng vó ngựa, càng ngày càng gần, Bạch Chỉ nghĩ, chẳng lẽ sợ cái gì thì đến cái đó? Nàng bước nhanh hơn, suýt nữa thì chạy như điên. Nàng còn chưa kịp động, một con tuấn mã đã hoành ngang trước người nàng.

Mộ Đồ Tô ngồi trên tuấn mã mặt không biểu cảm nói: “Lên ngựa.”

Bạch Chỉ hạ thấp người, “Đa tạ ý tốt của thế tử, Bạch Chỉ muốn đi bộ.”

“Nếu ngươi lại cự tuyệt ta, tin hay không sáng mai ta lại sập cửa vào mặt Liễu Kế?” Mộ Đồ Tô uy hiếp Bạch Chỉ dường như uy hiếp tới mức nghiện .

Nhưng lần này Bạch Chỉ thông minh ra, nàng biết rõ Mộ Đồ Tô không thả Liễu Như vì dẫn Liễu Kế tới, mục đích không rõ, nhưng ít ra sẽ không bởi vì nàng, mà sự tình có biến! Vì thế, nàng lạnh nhạt nói: “Đây chuyện giữa thế tử cùng biểu ca, Bạch Chỉ không quản nổi.”

Nàng vốn định tiếp tục đi trước, ai biết Mộ Đồ Tô đem cánh tay dài chụp tới, kéo nàng lên lưng ngựa, thân mình Bạch Chỉ không ổn, vòng lấy cổ Mộ Đồ Tô kinh hô, “Ngươi…”

“Nói thật nhiều, câm miệng.”

“…” Bạch Chỉ bị Mộ Đồ Tô hung, thật sự ngoan ngoãn câm miệng .

Vì bảo trì “nam nữ có khác”, lại muốn bảo trì cân bằng của bản thân, nàng không có chỗ dựa vào, đành phải nắm chặt bờm cổ con ngựa, bộ dáng thập phần đáng thương. Mộ Đồ Tô lại giống như cố ý làm khó nàng, thường đột nhiên chuyển hướng, vì thế nàng đành phải túm lông mao cố định bản thân.

Con ngựa tính tình tốt luôn luôn chịu đựng, cho đến khi không thể nhịn được nữa, nó vung thân, muốn đem hai người trên lưng nó hất xuống. Bạch Chỉ không có chỗ túm, trực tiếp rời khỏi yên ngựa, ngã ra ngoài. Mộ Đồ Tô tay mắt lanh lẹ, kịp thời kéo lấy xiêm y của nàng, mặc dù xiêm y bị xé rách, nhưng cũng tóm được eo nàng. Bởi vì hai tay Mộ Đồ Tô buông dây cương, hắn cũng bị con ngựa phẫn nộ quăng xuống.

Bạch Chỉ bị Mộ Đồ Tô gắt gao ôm ở trong ngực, hai người lăn vài vòng trên mặt đất, bởi vì một tảng đá cản trở lưng Mộ Đồ Tô mới ngừng lại được. Nhưng mà, Bạch Chỉ nghe thấy hắn rầu rĩ ăn đau hừ một tiếng cùng với tiếng cái gì gãy “phách” một cái vang lên.

Bạch Chỉ thoát ra từ trong lòng hắn, vội hỏi: “Thế tử, ngươi không sao chứ?”

Mộ Đồ Tô định ngồi dậy, nhưng thắt lưng vô cùng đau đớn, nhất thời ngồi không được.

Bạch Chỉ thấy thế, “Ta đi gọi người.”

“Không có gì, cho ta nằm một lát là được.”

Bạch Chỉ liền bất động.

Mộ Đồ Tô ngửa đầu, nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời đêm đầy sao, “Lần này đánh giặc trở về, mẫu phi nên thành thân cho ta.”

Bạch Chỉ ngồi bên cạnh hắn, “Chúc mừng.”

“Cho nên, ta muốn chết trận sa trường.”

Bạch Chỉ sửng sốt.

Mộ Đồ Tô lại thử ngồi dậy, thắt lưng đau khiến hắn căn bản không cách nào làm được. Hắn đành phải thôi. Bạch Chỉ nói: “Ta đi gọi người, trước tiên ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ đã bị gãy xương.”

Bạch Chỉ ngồi lên con ngựa đã bình tĩnh trở lại, trước khi đi, Mộ Đồ Tô nói: “Ngươi sẽ quay lại sao?”

“Sẽ.”

Hắn mỉm cười.

Bạch Chỉ gấp rút tiến đến quân doanh, nàng xuống ngựa, nói với binh lính canh gác: “Các ngươi nhanh chóng tới sườn núi cách đây trăm dặm. Mộ tướng quân bị thương.”

Hai gã binh lính trông coi hai mặt nhìn nhau, nhìn nữ tử quần áo không chỉnh trước mắt, trên tóc còn cắm mấy cọng cỏ dại, vẻ mặt căng thẳng. Bạch Chỉ vội dắt ngựa đến trước mặt bọn hắn, “Ngựa của Mộ tướng quân, các ngươi nhận ra đi?”

Hai binh lính rốt cục từ trong mê mang tỉnh lại, một vị binh lính hoả tốc chạy tới doanh trướng, một vị khác hỏi Bạch Chỉ, “Tướng quân bị thương ở đâu? Nghiêm trọng không?”

“Thắt lưng, hình như gãy xương .”

Tên binh lính kia nhìn Bạch Chỉ quần áo không chỉnh, lại biết được tướng quân bị thương thắt lưng, thần sắc trở nên khác lạ.

Từ trong quân doanh đi ra một vị thiếu tướng, hỏi Bạch Chỉ một chút, liền dẫn vài binh lính tiến đến tìm cách cứu viện. Bạch Chỉ vốn định đi cùng, đi được một nửa lại thay đổi phương hướng, trực tiếp trở về Liễu phủ.

Không ngờ, đã đến canh ba, đường sá người rất thưa thớt, lại ở ngõ vào Liễu phủ thấy một mình Liễu Kế cầm đèn lồng chờ đợi. Bạch Chỉ kéo ngựa đi về hướng hắn, Liễu Kế thấy Bạch Chỉ chật vật mà về, giật mình.

Bạch Chỉ nghĩ nên giải thích như thế nào, Liễu Kế cũng không hỏi, đưa tay dắt ngựa cho nàng, đi ở đằng trước vì nàng dò đường.

Liễu Kế không hỏi không nói, làm cho trong lòng Bạch Chỉ càng không dễ chịu. Đây cũng không phải biểu hiện nên có của người biểu ca tính toán chi li nhà nàng.

Bạch Chỉ dừng một chút, “Biểu ca, thế tử nói ngươi ngày mai tới phủ.”

“Ừm. Cám ơn biểu muội.” Liễu Kế không quay đầu lại, thấp cổ họng nói.

Hai người một con ngựa lẳng lặng đi tới, so với đêm còn yên tĩnh. Liễu phủ sớm tắt đèn, đều đã ngủ. Bạch Chỉ cảm thấy bản thân về hơi trễ. Thật vất vả mới thấy ở Liễu phủ có một chỗ thắp đèn chờ, cũng là sương phòng của nàng.

Đẩy cửa đi vào, trong phòng Thanh Hà nằm sấp ngủ bị bừng tỉnh, thấy là Bạch Chỉ cùng Liễu Kế, an tâm. Nhưng thấy được quần áo Bạch Chỉ xé rách, búi tóc lộn xộn, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng tìm quần áo phủ thêm cho Bạch Chỉ, “Tiểu thư, người đây là…”

“Thanh Hà, tiểu thư liền giao cho ngươi, chăm sóc cho cẩn thận .” Liễu Kế phân phó nói.

“Vâng.”

Liễu Kế chuyển ánh mắt về hướng Bạch Chỉ, “Hôm nay cũng mệt mỏi , biểu muội nghỉ ngơi cho tốt.”

“Cám ơn biểu ca.”

Liễu Kế gật đầu, đóng cửa rời đi. Thanh Hà cuối cùng không nín được, “Tiểu thư, thế tử làm gì người vậy?” Mắt Thanh Hà đầy lệ, thoạt nhìn còn ủy khuất hơn so với nàng.

“Ngã ngựa, đừng lo lắng.”

Thanh Hà vén lên cánh tay Bạch Chỉ, làn da trắng nõn như ngọc có vài miệng vết thương nhỏ, Thanh Hà dè dặt cẩn trọng xử lý xong, hơi lo lắng nói: “Tiểu thư, em cảm thấy hình như Liễu công tử hiểu lầm cái gì? Sáng mai người nhớ giải thích.”

“Được rồi, trời sáng nói sau, ta có chút mệt mỏi.”

Thanh Hà trải giường cho Bạch Chỉ, Bạch Chỉ thoát quần áo, lên giường. Thanh Hà nhẹ nhàng tắt đèn, đóng cửa rời đi.

Trong bóng đêm, Bạch Chỉ mở to mắt, trong lòng lo sợ bất an.

Ngày mai, chắc có nhiều việc muốn phát sinh đi!