Bạch Chỉ nằm trên giường thở dài, giả bộ bất tỉnh nhàm chán , không bằng ngủ một giấc đi. Vì thế toàn thân thả lỏng, ngủ trưa.
Ngủ trưa tỉnh lại, người đầu tiên Bạch Chỉ nhìn thấy dĩ nhiên là Bạch Thược.
“Muội muội?” Bạch Chỉ kinh ngạc hỏi.
Bạch Thược ngồi bên giường, tỉ mỉ nhìn nàng, “Hôm nay tỷ nhảy hồ là ý gì?”
“Nga, muội muội hiểu lầm , hôm nay không phải ta nhảy hồ, mà là có vật rơi xuống nước, không ngờ lòng bàn chân vừa trợt, suýt nữa thành bi kịch, may mà kịp thời cứu lên, hiện tại đã không có việc gì , cám ơn muội muội quan tâm.”
Hiển nhiên, Bạch Thược một chút cũng không quan tâm sức khỏe nàng, mà là mục đích của nàng.
Bạch Thược nghe Bạch Chỉ nói như vậy, biết hỏi không ra nguyên cớ, liền tự giác rời đi, “Tỷ tỷ đã không có gì trở ngại, muội muội cũng an tâm, tỷ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Muội muội đi, không tiễn.” Bạch Chỉ mỉm cười.
Chờ Bạch Thược rời đi, Bạch Chỉ cảm thán, Bạch Thược quả nhiên là nữ tử thông minh, mặc dù đối nàng có lòng nghi ngờ, nhưng nàng sẽ dùng hành động của bản thân làm cho nàng đổi mới . Nàng phân rõ giới hạn cùng Mộ Đồ Tô, nửa tiền đồng quan hệ cũng không có ( một chút quan hệ đáng giá nửa tiền đồng cũng không có).
Bạch Thược chân trước vừa rời đi, Thanh Hà chân sau liền vào nhà, bưng tới cho Bạch Chỉ một chén canh. Bạch Chỉ tiếp nhận canh, nhìn mặt trên trôi nổi nhân sâm, không khỏi ngẩn người. Bạch gia ở Tô thành xem như nhà giàu, nhưng nhân sâm như thế này ở Tô thành hẻo lánh là vật vô cùng hiếm có, Bạch gia mặc dù có tiền, Bạch Chỉ tin tưởng Bạch Uyên cũng luyến tiếc cho nàng ăn.
Thanh Hà thấy Bạch Chỉ sững sờ nhìn bát sứ men xanh, bĩu môi, “Là thế tử cho phòng bếp làm . Một chén canh nhân sâm canh đã muốn bỏ rơi chúng ta, tính cái gì a!” Hiển nhiên, Thanh Hà đối với việc thế tử từ hôn, cực kì bất mãn, bởi vậy cũng chán ghét thế tử.
Bạch Chỉ biết được là thế tử sai người làm , lại càng không muốn uống.
Nàng đem bát sứ men xanh trả lại Thanh Hà, “Ai đưa cho ngươi, ngươi đưa lại cho người ta, nói ta uống canh nhân sâm sẽ mắc bệnh sởi, nói lời xin lỗi.”
Thanh Hà cũng không từ chối, coi như thập phần ủng hộ Bạch Chỉ làm như vậy, tiếp nhận bát sứ men xanh liền rời đi. Bạch Chỉ vốn định đứng dậy rửa mặt chải đầu một chút, cửa liền truyền đến tiếng Thanh Hà hô to gọi nhỏ, “Ai nha, thực xin lỗi… A, thế tử.”
Mộ Đồ Tô đến ? Bạch Chỉ ngẩn người, đối với việc hắn đến, hiển nhiên không có chuẩn bị.
Nàng nghe được ở cửa truyền đến thanh âm trầm thấp của Mộ Đồ Tô “Không sao, ngươi đi xuống trước đi.” Lập tức truyền đến tiếng bước chân.
Bạch Chỉ lập tức lùi về giường, thấy Mộ Đồ Tô ở trong tầm nhìn của bản thân, mới giả vờ gian nan đứng lên, “Thế tử…” Nàng cho rằng thế tử khẳng định sẽ ngăn lại “động tác gian nan ” của nàng, không ngờ, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên giường, yên lặng nhìn nàng hoàn thành một loạt động tác.
Bạch Chỉ trong lòng thầm mắng, người bị chọc mao có phải đều không biết thương hương tiếc ngọc hay không.
Bạch Chỉ thuận lợi hoàn thành động tác, ngồi dậy, nhưng không định rời giường, nàng nhìn Mộ Đồ Tô giải thích, “Quần áo Bạch Chỉ không chỉnh, chỉ sợ không thể đứng dậy .”
Mộ Đồ Tô hỏi: “Hôm nay xuống nước, làm gì?”
“Nga, này nọ rơi vào trong nước, xuống nước nhặt lên.”
“Thật không?” Mộ Đồ Tô cười cười, ngồi ở bên giường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, “Mới vừa rồi Bạch đại nhân tới tìm ta.”
Bạch Chỉ rùng mình.
“Hắn bảo ta lo lắng suy nghĩ thêm một chút, nói là Bạch gia đại tiểu thư không có ta không được, ba phiên bốn lần luẩn quẩn trong lòng tự tìm ý tưởng nông cạn, Bạch đại nhân thương nữ nhi sốt ruột, có thể nói là một phen nước mũi một phen nước mắt cầu ta, làm cho ta rất khó xử.”
Bạch Chỉ gắt gao mân miệng, sau một lúc lâu dùng khàn khàn thanh âm nói: “Cha ta lòng có kế hoạch lớn, luôn luôn muốn tinh trung đền nợ nước, ở nơi sơn cùng ngõ hẻm này, không có cơ hội.”
Lời này nói rõ ràng, Bạch Uyên sở dĩ không buông tha Mộ Đồ Tô, không phải vì nữ nhi suy nghĩ, mà là lo lắng cho sĩ đồ của bản thân. Hành động của nàng, đều là cử chỉ bất đắc dĩ bị bắt buộc. Ở trong mắt Bạch Uyên, làm an hem đồng hao với Cung Thân Vương, sẽ có hy vọng lên kinh làm quan.
Ý của nàng là báo cho Mộ Đồ Tô, không cần suy nghĩ nhiều.
“Như thế a…” Đáy mắt Mộ Đồ Tô chợt lóe mà qua thất vọng.
“Bạch Chỉ muốn cầu thế tử một việc.”
“Ngươi có lợi thế gì cam đoan, ta hữu cầu tất ứng?” Khóe miệng Mộ Đồ Tô có châm chọc ý cười.
Bạch Chỉ không lời nào để nói. Nàng không hề có lợi thế.
Mộ Đồ Tô đứng dậy đang muốn rời đi.
Bạch Chỉ nóng nảy, dắt cổ họng kêu lên, “Thế tử, cha ta luôn luôn thanh cao, không cầu của ăn xin, thế tử không cần thương hại cha ta, cho hắn lên kinh làm quan, cha ta có thể bằng thực lực bản thân đạt được thứ hắn mong muốn.”
Mộ Đồ Tô không quay đầu, chỉ nói: “Bạch cô nương suy nghĩ nhiều, ta không phải người lương thiện, sẽ không tùy ý giúp người khác, nhất là người cùng ta một chút quan hệ cũng không có.”
Dứt lời, không quay đầu lại rời đi.
Bạch Chỉ hiểu Mộ Đồ Tô, hắn đã nói như vậy, hắn sẽ không làm. Tất cả đều thuận lợi, hi vọng có thể bình an vượt qua.
Dường như trên trời nghe được Bạch Chỉ cầu nguyện, nguyên bản Cung Thân Vương phi dự định ở Tô thành nửa năm, thu được tin tức Cung Thân Vương nhiễm bệnh, không nói hai lời, lập tức thu thập hành lý về kinh.
Toàn Bạch gia, đều đến tiễn.
Trước cửa Bạch phủ, có một chiếc xe ngựa.
Cung Thân Vương phi lễ phép nói với Bạch Uyên: “Mấy ngày nay, ít nhiều nhờ Bạch đại nhân chăm sóc, thật sự phiền toái .”
“Vương phi khách khí .” Bạch Uyên khom người.
Cung Thân Vương phi đem ánh mắt chuyển tới trên người Bạch Chỉ, thở dài, muốn nói lại thôi, lên xe ngựa. Ở một bên, Mộ Đồ Tô trước khi lên ngựa nhịn không được quay đầu nhìn Bạch Chỉ, trong mắt sâu thẳm lại mê ly, Bạch Chỉ nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ bất động thanh sắc rời đi, không ngờ cuối cùng hắn nói một câu, “Ta không trách ngươi.”
“…” Lời này có ý gì?
Toàn Bạch phủ đều kinh ngạc, quần chúng vây xem bắt đầu nghị luận ào ào.
Sắc mặt Bạch Chỉ trắng bệch, trơ mắt nhìn Mộ Đồ Tô mang theo ý cười khó lường lên xe ngựa. Thời khắc đó, Bạch Chỉ nghĩ muốn cùng lên xe ngựa, đem Mộ Đồ Tô chém thành tám khối. Trước khi đi nhiều lời vô nghĩa không nói làm gì, vì sao chỉ để lại một câu thắc thỏm đến cực điểm như thế.
Không trách nàng cái gì? Không trách nàng không cần hắn? Không trách nàng cầu hắn từ hôn? Này đó đều là một mình nàng phỏng đoán, những người khác biết là: thế tử cầu hôn, lại đột nhiên từ hôn, không có duyên cớ.
Bây giờ một câu không trách nàng, trách nhiệm toàn bộ đặt lên trên người nàng . Quần chúng sẽ tưởng tượng tới trình độ nào, Bạch Chỉ không khỏi lau một phen mồ hôi trong lòng.
Mộ Đồ Tô rời đi sau, Bạch Chỉ bị Bạch Uyên thỉnh đến đại sảnh. Trong đại sảnh đứng Liễu thị lo lắng trùng trùng, nhị nương lộ ra biểu tình thật là đáng tiếc, Bạch Thược không hiểu, còn có Thanh Hà sắp khóc, cùng với vài vị ma ma gia đinh có địa vị trong Bạch phủ.
Bạch Chỉ nghĩ rằng, xong rồi. Toàn thể hiểu sai .
Thanh Hà quỳ trên mặt đất, không ngừng nức nở. Bạch Uyên một chưởng chụp trên bàn, Thanh Hà sợ tới mức cả người rùng mình, ngừng nức nở. Bạch Uyên giận dữ, “Nói, gian phu của tiểu thư là ai?”
Bạch Chỉ nghe được, ngực đau, quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng.
“Thanh Hà không biết, Thanh Hà cái gì cũng không biết. Tiểu thư đều cùng Thu Thiền tỷ tỷ đi ra ngoài , rất ít mang theo Thanh Hà.” Thanh Hà lui thân mình, cả người phát run, hiển nhiên là sợ hãi.
Bạch Chỉ ở trong lòng kêu rên, nói như vậy làm chi, nói như vậy để cho người khác mơ màng? Tuy rằng đây là lời thật.
Bạch Uyên đem ánh mắt sắc bén chuyển qua người Bạch Chỉ, “Nói.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu, “Cây ngay không sợ chết đứng.”
“Vậy vì sao thế tử đột nhiên từ hôn? Lại vì sao nói không trách ngươi?”
Bạch Chỉ đã sớm nghĩ đến Bạch Uyên sẽ hỏi như thế, đã sớm nghĩ ra đối sách tốt. Nàng run rẩy khăn tay trong ống tay áo, âm thầm véo đùi, đau ra nước mắt, liền cầm khăn tay đi lau, nghẹn ngào nói: “Thế tử muốn cùng ta đi chơi thuyền trong hồ, ta vui vẻ đồng ý . Không ngờ, ngẫu ngộ Tiểu Hoa Hồng.”
“Tiểu Hoa Hồng? Đầu bài Lệ Xuân viện đầu bài?” Một gã sai vặt kích động không để ý trường hợp nói. Sau thấy Bạch Uyên trừng hắn, biết tự mình nói sai , tự giác câm miệng.
Bạch Chỉ tiếp tục nói: “Tiểu Hoa Hồng tư sắc hơn người, thế tử mắt mạo hoa đào, không để ý ta, thẳng đến chỗ nàng mà đi. Tiểu Hoa Hồng biết hắn là thế tử, cố ý che giấu nàng là thanh lâu nữ tử, cố tình thẹn thùng, hai người ăn nhịp với nhau, khanh khanh ta ta, trong cơn giận dữ, ta không thể nhịn được nữa, trực tiếp cho nàng một bạt tai, đẩy nàng vào trong hồ, thế tử vốn định giữ chặt nàng, không ngờ lại cùng nhau rơi vào trong nước. Thế tử không biết bơi, suýt chết đuối.”
Mọi người ồ lên. Bạch Uyên nhíu mày, “Tiếp tục.”
“May mắn được người qua đường cứu giúp, hai người thoát nạn. Thế tử thấy ta thô lỗ, tính cách mạnh mẽ, lại cố tình gây sự, nói muốn từ hôn. Ta chống đối hắn vài câu, nói chút lời nói khó nghe. Trước công chúng, làm thế tử mất hết mặt mũi.” Bạch Chỉ lộ ra bộ dáng hối hận, “Ta cỡ nào hối hận, cần phải đợi đến sau đại hôn mới được lộ bản tính mới đúng, thật sự là vạn lần không nên a.”
Mọi người đều vì Bạch Chỉ đáng tiếc. Thế nào liền biểu lộ bản tính như vậy?
Bạch Uyên không lời nào để nói, tính tình nữ nhi nhà mình, hắn sớm thành thói quen . Nhưng người ta kinh thành đến, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình Bạch Chỉ như vậy khẳng định không được, từ hôn là chuyện đương nhiên.
Thì ra, thế tử “Không trách ngươi” là không trách nàng không hiểu tôn ti, làm cho hắn mất mặt.
Bạch Uyên thở dài, ngữ khí cũng không tức giận như vừa rồi, “Thôi thôi, có duyên nhưng không có phận, xem ra đời này ta không có đất diễn .”
Nhị nương ôn nhu an ủi, “Lão gia, việc là do người, dựa vào quan hệ cũng không xong, tự nỗ lực, hoàng ân chao liệng, sẽ có lúc nhìn thấy .”
Nhìn xem, miệng nhị nương chính là lanh lợi, còn Liễu thị cầm phật châu, miệng nói lảm nhảm, không biết là niệm Kim Cương kinh hay là Dịch Cân kinh!
“Giải tán đi.” Bạch Uyên tập tễnh rời đi.
Một khắc kia, Bạch Chỉ cảm giác được Bạch Uyên già đi. Làm nữ nhi, cần phải vì cha dệt hoa trên gấm, mà không phải trở ngại cha. Nhưng vừa nghĩ đến kiếp trước, Bạch Uyên lên kinh làm quan, chỉ mang nhị nương cùng tiểu đệ đi kinh thành, để lại nàng cùng nương còn có Bạch Thược trông giữ nhà cũ, nương buồn bực không vui, thân mình càng ngày càng yếu, cuối cùng bị ôn dịch đoạt đi tánh mạng, trong lòng nàng sẽ không yên.
Nàng không cho phép việc này phát sinh, cho nên, nàng không thể không xin lỗi cha.
Trở lại phòng, Bạch Chỉ sinh hờn dỗi. Nàng không biết Mộ Đồ Tô để lại câu nói cuối cùng có tác dụng gì ý? Là trả thù nàng, hay là trêu đùa nàng? Thanh Hà thấy Bạch Chỉ nổi giận đùng đùng, đứng xa xa , không dám tới gần, sợ bị giận chó đánh mèo.
Bạch Chỉ quét nàng liếc mắt một cái, oán trách, “Về sau câm điếc là được, làm người thành thật, chịu thiệt.”
Thanh Hà cúi đầu nói vâng, muốn nói lại thôi.
“Ngươi có điều gì nói muốn thì nói đi.”
Thanh Hà do dự một lát, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, đưa cho Bạch Chỉ, “Đây là thế tử mệnh ta đợi sau khi hắn đi, đưa cho tiểu thư .”
Bạch Chỉ quét mắt phong thư, hai chữ “Bạch Chỉ” cứng cáp hữu lực. Nàng biết chữ của hắn, đúng là bút tích này.
Nàng cầm thư, nhìn một lát, che ngực, hai mắt trợn lên, kém chút té xỉu. May mà Thanh Hà kịp thời đỡ lấy, “Tiểu thư, như thế nào?”
Bạch Chỉ run run nắm thư.
Thư viết: Đồ Tô không biết Bạch tiểu thư thích người nào, từng hỏi mọi người trong Bạch phủ, không ai biết, Đồ Tô liền nghĩ, người mà Bạch tiểu thư thích, nhất định không được Bạch đại nhân đồng ý, Đồ Tô liền nghĩ, nếu Bạch Chỉ không có người hỏi thăm, chỉ còn hắn, thời gian lâu dài, Bạch đại nhân nhất định sẽ chấp nhận. Ngươi không cần cảm tạ, xem như lễ vật cáo biệt.
Hắn cố ý nói “không trách ngươi”, là muốn báo cho mọi người ở đây, nàng cho hắn đội nón xanh , cho nên mới từ hôn. Tựa như cha, điều đầu tiên nghĩ đến chính là nàng có gian phu.
Ý tứ của Mộ Đồ Tô là cho nàng không có người hỏi thăm, thành gái lỡ thì, như vậy cái gọi là người trong lòng của nàng lao tới muốn nàng, Bạch Uyên khẳng định sẽ tràn ngập phấn khởi đem nàng gả đi, không quan tâm người này thiếu cánh tay hay gãy chân, đần độn ngu ngốc!
Biện pháp này quả nhiên tốt. Nhưng người trong lòng của nàng… Ảo thuật cũng biến không ra.
Này thật sự là vẽ rắn thêm chân, lại thêm phiền.
Từ đây, Bạch Chỉ ở Tô thành bị mang danh thủy tính dương hoa, nữ nhi không trinh, ban đầu người cầu hôn đông như trẩy hội, bỗng chốc không người hỏi thăm.
Nhoáng lên một cái đã là hai năm.
Bạch Uyên vỗ ngực liên tục, muốn gả Bạch Chỉ đi, lại không nam tử muốn.