Bạch Nhật Sam Y Tận

Chương 34: Chương 34






Bùi Cửu vẫn chưa phát hiện Bạch Chỉ khác thường, khó xử nhìn Mộ Đồ Tô, hắn thật không biết giới thiệu Bạch Chỉ thế nào. Bằng hữu cũ? Sư tỷ? Hay là dâm – phụ? Mộ Đồ Tô thấy bộ dáng Bùi Cửu khó xử, đôi mắt ám vài phần, “Tình nhân?”

Định nghĩa này hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Số lần gặp mặt giữa hắn cùng Bạch Chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng dùng mọi cách trêu đùa hắn, nhưng hắn lại không thể chán ghét được nàng, thậm chí có chút…

Bùi Cửu nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, chỉ thấy Bạch Chỉ mỉm cười với hắn, mặt hắn loát cái đỏ thẫm. Bùi Cửu không phủ nhận cũng không thừa nhận, ở trong mắt Mộ Đồ Tô đơn giản là cam chịu. Mộ Đồ Tô cười lạnh một phen, ánh mắt khóa hướng bụng Bạch Chỉ. Chỉ đổ thừa ánh mắt Mộ Đồ Tô quá mức lạnh như băng, Bạch Chỉ thậm chí đã cảm giác được rét lạnh. Nàng có chút sợ Mộ Đồ Tô như vậy, nàng lui nửa thân mình, tránh ở trong lòng Bùi Cửu.

Đối với Bạch Chỉ ngã vào lòng, Bùi Cửu giật mình, nhưng không cự tuyệt, hắn cúi người hỏi Bạch Chỉ, “Sao thế?”

Bạch Chỉ lắc đầu.

Mộ Đồ Tô bỗng nhiên đứng dậy, vỗ nếp nhăn trên quần áo, “Ta thấy bàn cờ này không cần chơi tiếp nữa . A Cửu, ta không quấy rầy các ngươi.” Lúc Mộ Đồ Tô cùng Bạch Chỉ sát bên người mà qua, quét nàng liếc mắt một cái, lãnh mà hận. Bạch Chỉ làm như không nhìn thấy.

Bùi Cửu cùng Bạch Chỉ chưa từng nhìn thấy lúc Mộ Đồ Tô ra doanh trướng, trong mắt dần hiện ra đau lòng cùng cô đơn.

***

Bạch Chỉ ăn nhiều lắm! Bùi Cửu trố mắt ngồi ở đối diện Bạch Chỉ, nhìn nàng lang thôn hổ yết ăn bánh bao, nước mắt nghẹn đảo quanh trong hốc mắt. Bùi Cửu nói: “Đói như vậy?”

Bạch Chỉ gật đầu. Tự hôm qua bị bắt, cho tới bây giờ, nàng chưa ăn một miếng cơm.

“Cô muốn chơi cái gì thì chơi, làm quân kỹ làm gì, may mắn gặp ta, bằng không…” Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng ai cũng hiểu rõ hắn muốn nói gì. Bạch Chỉ nuốt bánh bao vào, vô cùng chán ghét nói tiếp, “Các ngươi thật không coi quân kỹ làm người, các nàng hầu hạ cho bảo bối của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không nên đối xử tử tế với các nàng sao?”

Bùi Cửu lấy tròng trắng liếc mắt nàng, “Ta lại không cần quân kỹ, nói với ta có tác dụng gì?”

“Ngươi cũng có chút quyền lợi đi, tiếp thu một chút.” Kỳ thực dựa theo tính tình Bạch Chỉ, không thích xen vào việc của người khác, có điều sự tình tối hôm qua rành rành trước mắt, bản thân làm đương sự, nàng thân thiết cảm nhận được bất lực, sống không bằng chết, nếu không phải tối hôm qua không ngủ , nằm ở vị trí xa, bây giờ, nàng chỉ sợ như những cô gái này, sống không còn ý nghĩa, si ngốc nằm ở chỗ kia . Trinh tiết đối với con gái mà nói, thật sự rất quan trọng.

Bùi Cửu khó xử, “Ta nào có quyền lợi gì, ta nhàm chán, chạy đến quân doanh thăm các ca ca một cái. Nhưng việc này, có thể nhắc tới với Tô Tô, hắn là quan chỉ huy lớn nhất ở nơi này ngoại trừ cha ta.”

Bạch Chỉ giả bộ mới quen Mộ Đồ Tô, “Quan hệ của các ngươi rất tốt?”

“Bằng hữu.”

Xem ra cũng vậy. Bạch Chỉ cảm thấy thoải mái . Bạch Chỉ đi đến chỗ bàn cờ, nhìn tàn cục mới vừa rồi mà bọn họ chưa hạ, khóe miệng bắt đầu gợi lên sắc thái khen ngợi, “Hay.” Bàn cờ này hạ cực kì hay. Bùi Cửu ngồi trở lại vị trí, “Nhìn ra ai thắng?”

Bạch Chỉ bỗng nhiên cúi người tới gần Bùi Cửu, Bùi Cửu vội vàng ngửa ra sau kéo dài khoảng cách, thần sắc kích động nói: “Cô muốn làm gì?”

“Ta đến cùng ngươi đánh xong bàn cờ này, ngươi tiếp tục đánh quân trắng, nếu như ta thắng…” Bạch Chỉ cười gian, “Ngươi cưới ta được không?”

Bùi Cửu giật mình. Hắn không đáp ứng, hỏi lại: “Cô không biết ta xấu danh lan xa, hoa hoa công tử đứng đầu kinh thành, dạo thanh lâu, uống hoa tửu như cơm thường? Nhưng thân thể ta không tốt, hàng năm ngâm trong thùng dược, tùy thời đều có thể đi đời nhà ma?”

Bạch Chỉ ra vẻ trầm tư, nét mặt bỗng chốc trở nên ngưng trọng. Bùi Cửu ngừng thở, nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng sợ hãi lại chờ mong.


“Nếu như ngươi thắng ta, ngươi liền không cần phải cưới ta .”

“…” Ý tứ này là ngầm đồng ý hắn tiếp tục lăng nhăng, tiếp tục ốm yếu? Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải thắng.

Bạch Chỉ rõ ràng cảm giác được Bùi Cửu xem xét bàn cờ, trong lòng mừng thầm. Nàng thử chiếm được câu trả lời thuyết phục, hắn rốt cuộc có thích nàng hay không.

Trong lòng Bạch Chỉ mừng thầm, ngoài miệng lại nghiêm túc nói: “Bùi Cửu công tử, nếu như ngươi muốn cưới ta, thì nói thẳng, đừng cố ý nhường cho ta thắng, như vậy là ngươi không đúng rồi.” Bạch Chỉ vừa nói ra lời này, Bùi Cửu da mặt mỏng, tay nguyên bản muốn hạ xuống quân cờ lại thu trở về, xấu hổ cúi đầu, đem quân cờ dừng ở nơi có thể xoay chuyển càn khôn.

Quả nhiên là kỳ tài cao thủ.

Bạch Chỉ cảm thấy tủi thân nói: “Nếu như Bùi Cửu công tử không muốn cưới ta, cũng không nên đuổi tận giết tuyệt như vậy, giải quyết dứt khoát. Ngươi tâm tình vội vàng, không cần biểu đạt rõ ràng như thế.”

Tay Bùi Cửu run rẩy, lúc này, hắn không biết phải hạ cờ như thế nào.

Đúng lúc này, một quan quân trẻ tuổi mặc nhung trang tay cầm bội đao đi tới, “Cửu đệ.”

Bạch Chỉ quay lại nhìn kỹ, bị khuôn mặt này, dọa đến…

“Thất ca.” Bùi Cửu đem quân trắng thả lại trong bát gỗ, đứng dậy tiếp đón.

Bùi Thất nhìn lướt qua Bạch Chỉ, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận mắng Bùi Cửu, “Giờ còn chưa tới buổi tối đâu, đã gọi quân kỹ đến hầu hạ? Đệ gấp như vậy?”

Bùi Cửu bộ dáng thờ ơ, “Ở bên ngoài làm ra nợ phong lưu, nàng kề cận ta không bỏ, lại giả làm quân kỹ tới gần ta. Thấy nàng dụng tâm lương khổ như vậy, liền thỏa mãn nàng.”

Bùi Cửu lúc này, giống như thay đổi một người khác, mặc dù vẫn không ai bì nổi như trước, nhưng nét mặt nhìn nàng hơn vài phần hoa hoa công tử chế nhạo lỗ mãng. Đây là Bùi Cửu trong mắt mọi người sao? vì sao hắn phải làm bộ không chịu nổi như thế? suy sút như thế?

Hắn ở trước mặt nàng, lộ ra là thật tình?

“Lấy tiền đuổi nàng đi.” Bùi Thất không kiên nhẫn nhìn Bạch Chỉ trên mặt quệt đầy đất, dung mạo xấu xí bẩn hề hề.

“Này…” Bùi Cửu khó xử nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ biết ý tứ của hắn, kế tiếp, phải đi hay ở, dựa vào chính mình. Nàng cũng không muốn lẻ loi một mình rời đi nơi đây, chết ở bên ngoài hoặc lại bị bọn buôn người bán đi, nàng không làm.

Bạch Chỉ hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất, quỳ đi đến dưới chân Bùi Thất, “Thất công tử, ta sinh là người của Cửu công tử, chết là người của Cửu công tử, ta yêu huynh ấy, chết cũng không ngừng.”

“Người yêu hắn nhiều như quân đội, sang bên kia mát mẻ đi.” Bùi Thất một cước đá văng Bạch Chỉ ra, Bạch Chỉ bị đá ngã xuống đất. Bùi Cửu định đứng dậy đỡ Bạch Chỉ, lại bị người phía sau đoạt trước. Mộ Đồ Tô nâng Bạch Chỉ dậy, mắt chưa nhìn nàng một cái, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Bùi Thất, “Ta nói nơi này tại sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy, hóa ra là Thất công tử tức giận .”

“Một cô gái bị thất tâm điên. Để ta mang cô ta đi.” Bùi Thất dứt lời, đứng dậy tới gần Bạch Chỉ. Hắn luôn luôn là phái hành động, không thích nói nhiều lời vô nghĩa, hưởng chân truyền từ Bùi tướng quân. Trong lòng Bạch Chỉ căng thẳng, không thể nghi ngờ, Bùi Thất sẽ trực tiếp mang nàng ra ngoài, ném tới ngoài cửa, để binh lính đem nàng tha đi.

“Thất ca.” Bùi Cửu kịp thời gọi lại, “Nàng có.”

“…” Mọi người lặng im.


Khóe miệng Bạch Chỉ run lẩy bẩy, lần trước bởi vì “có”, xém chút hại tánh mạng, lần này bởi vì “có”, qua được cửa ải khó khăn? Quả nhiên, Bùi Thất không tiếp tục tới gần nàng nữa, mà nhìn Bùi Cửu, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đệ…”

“Cùng ta đi gặp cha.” Túm quần áo Bùi Cửu, Bùi Thất dẫn hắn đi thẳng ra ngoài cửa. Bùi Cửu ở phía sau lưng nói , “Thất ca, ta tái phát tâm bệnh, tim ta thật đau, đau quá…” Bùi Thất ngoảnh mặt làm ngơ.

Bạch Chỉ suy nghĩ, bây giờ, còn có chuyện của nàng sao? Sao lại đem nàng quên ở một bên .

Bỗng nhiên, một đôi giày da điêu màu trắng đứng yên trước mặt nàng, Bạch Chỉ hướng lên trên nhìn, thấy Mộ Đồ Tô tập trung tinh thần nhìn nàng, trong mắt có sự phức tạp nàng không cách nào thấu hiểu. Bỗng nhiên hắn ngồi xổm xuống, Bạch Chỉ kinh ngạc hoảng sợ, thân mình rụt lui, lưng dựa vào góc bàn, lui không thể lui lại được nữa. Bạch Chỉ khẽ cắn môi, “Thế tử!”

Mộ Đồ Tô lại ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng một cái, “Nhận ra ta?”

“Là thế tử giả bộ không quen biết ta trước.”

“Không phải như nàng mong muốn sao?”

Quả thật. Bạch Chỉ cam chịu . Ánh mắt Mộ Đồ Tô ảm đạm xuống, cười lạnh, “Bùi Cửu chính là gian phu mà nàng thà chết cũng không nguyện thú nhận? Phụ thân đứa nhỏ trong bụng nàng?”

“…” Nếu không phải Mộ Đồ Tô nhắc nhở như vậy, nàng đã quên có chuyện như thế. Hắn còn để bụng “gian phu” của nàng, “nghiệt tử” của nàng hơn nàng?

“Dâm – phụ? Nàng ở trên giường hắn rốt cuộc dâm – đãng thế nào?” Mộ Đồ Tô phút chốc giam cầm chiếc cẳm gầy yếu của nàng, bóp đến nỗi xương ngón tay hắn trở nên trắng. Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn một Mộ Đồ Tô luôn luôn lạnh nhạt, trong mắt lại đầy tơ máu, lộ ra hận ý không cam lòng đối với nàng, còn có… đau đớn khổ sở.

Bạch Chỉ sợ hãi nhìn hắn không kiểm soát được như vậy, cằm bị bóp khiến nước mắt nàng mơ hồ ứa ra. Mộ Đồ Tô bỗng nhiên vung ra một nắm đấm, Bạch Chỉ cho rằng hắn muốn đánh nàng, vội vàng nhắm hai mắt, chờ đợi tử hình. Nàng chỉ cảm thấy vèo một tiếng, có gió đảo qua bên tai, đánh thẳng vào góc bàn sau lưng nàng.

Bạch Chỉ mạnh mở mắt ra, xem góc bàn bên cạnh, trên mặt có vết rách, lại mang theo vết máu. Đem ánh mắt dời tới mu bàn tay hắn, phía trên sưng đỏ đẫm máu. Hắn dùng sức lực rất lớn đi. Ánh sáng trong mắt Bạch Chỉ phai nhạt, “Tương lai thế tử sẽ gặp được chân tình của mình, nàng sẽ là một công chúa thiện lương xinh đẹp. Ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời thế tử, thế tử không cần như vậy.”

Mộ Đồ Tô cười, “Đúng vậy, nàng làm sao xứng đôi với ta? Chẳng qua là một dâm phụ dâm đãng ở trên giường.”


Bạch Chỉ hít sâu một hơi, bình tĩnh tiếp nhận hắn châm chọc khiêu khích. Nàng nhớ tới mình, khuỷu tay vừa chạm đất định đứng dậy, lại bị cánh tay dài của Mộ Đồ Tô chụp tới, vây ở trong ngực. Bạch Chỉ muốn tránh ra, bởi vì công hiệu thuốc của A Bích, nàng không thể xuất ra khí lực. Nàng nghĩ, cho dù nàng dùng sức lực, hắn cũng sẽ không chút sứt mẻ.

Mộ Đồ Tô nói: “Nàng yêu ta một chút sẽ chết sao? Một chút cũng không được sao?”

Bạch Chỉ trang trọng mà lại nghiêm cẩn trả lời: “Đúng vậy, tướng quân. Yêu ngươi một chút sẽ chết .” Nàng nhớ tới thời khắc đó nàng từ Vọng Tô đài rơi xuống, mặt trời lặn tà dương, màu da cam phía chân trời mê hoặc mắt, lần đầu tiên người phong hoa tuyệt đại như hắn quên Nam Chiếu tiểu công chúa trong lòng, vừa nghiêm cẩn vừa kinh ngạc nhìn nàng.

Nàng yêu hắn, lấy cái chết để kết thúc. Tuyệt vọng, thống hận, không cam lòng vượt xa cái chết. Kiếp này, nàng từng phát lời thề, sẽ không tiếp tục yêu hắn, sẽ không tiếp tục trả giá vì hắn, thậm chí một giọt lệ. Cánh tay Mộ Đồ Tô bỗng nhiên mất đi sức lực, Bạch Chỉ lặng lẽ rời khỏi ôm ấp của hắn, đứng dậy rời đi.

***

Bạch Chỉ không ngờ, lại thấy Bùi Cửu, cả người hắn uể oải. Nàng đón hắn từ bên ngoài lều trại của Bùi tướng quân mềm nhũn nằm úp sấp, dìu hắn trở về lều trại bôi thuốc. Qúa trình bôi thuốc, Bùi Cửu luôn luôn kêu không ngừng, dường như chạm vào hắn một chút, hắn đều cảm thấy như thiên đao vạn quả.

Bạch Chỉ trêu ghẹo, “Ngươi tĩnh dưỡng cho tốt , ta cũng không muốn đứa trẻ sinh ra không có cha.”

Bùi Cửu bất mãn nói: “Còn không phải vì cô.”


Bạch Chỉ há miệng cười, “Còn không phải ngươi ra chủ ý?”

“Thời điểm khẩn cấp ta cũng chỉ nghĩ ra một chiêu như vậy. Thập muội của ta thích con thái phó, cha ta chết sống không đồng ý, thập muội liền kéo người trong lòng bỏ trốn năm tháng, năm tháng sau trở về ưỡn bụng mang thai đối với cha ta, cha ta xót xa đem Thập muội gả đi. Ta vốn định bào chế phương pháp tương tự, ai tưởng ta còn chưa kịp kiêu ngạo, cha ta đã tức giận văng ra, đánh ta một trận, biến thành ta xót xa bị cô nâng trở lại. Nam nữ khác nhau, sao lại lớn như vậy?” Bùi Cửu vừa cắn răng chịu đựng đau, vừa thương cảm nói.

Bạch Chỉ nói: ” Lần sau ngươi hỏi con thái phó, hắn bị cha hắn đánh như thế nào ? Ta nghĩ ngươi sẽ cân bằng một chút.”

“Dâm – phụ…” Bùi Cửu bỗng nhiên trầm cổ họng, hô Bạch Chỉ một tiếng.

“Tiếp tục chơi cờ.”

“…”

“Còn chưa phân ra thắng bại.”

“Được.”

Bạch Chỉ cho rằng Bùi Cửu sẽ cố ý bại bởi nàng, không ngờ, hắn từng bước ép sát, không chút nào thoái nhượng, rốt cục nàng kỹ không bằng nhân , kém một chiêu, bại bởi Bùi Cửu. Bạch Chỉ có chút uể oải, “Hóa ra Cửu công tử vô tình với Bạch Chỉ. Bạch Chỉ nhận thua .”

Bùi Cửu bật cười, “Gỗ mục quả nhiên không thể đẽo.”

Bạch Chỉ ngẩn ra, giương mắt tò mò nhìn hắn.

“Buổi tối có yến hội chúc mừng, cha ta bảo ta mang cô đi. Cô rửa mặt một chút. Nhìn xem… mặt bẩn muốn chết.” Hắn dùng tay định giúp nàng lau lau. Tay treo ở giữa không trung, cũng không tiếp tục hành động. Bạch Chỉ thấy hắn đang suy xét muốn giúp nàng lau mặt hay không, tay vươn ra nắm lấy tay hắn, đem tay hắn hướng trên mặt nàng sờ.

Mặt Bùi Cửu đỏ thẫm.

“A, Cửu công tử lại đỏ mặt? Thẹn thùng như vậy? Chưa từng sờ qua mặt đàn bà?” Bạch Chỉ cố ý đem tay hắn hướng trên mặt bản thân sờ soạng thêm hai phát.

Bùi Cửu nghiến răng nghiến lợi toát ra hai chữ, “Dâm – phụ!”

“Gian phu!” Bạch Chỉ cãi lại.

Bùi Cửu lấy mắt trừng nàng.

Ở bên ngoài lều trại, đứng Bùi Thất cùng sắc mặt không tốt lắm Mộ Đồ Tô. Bọn họ xuyên thấu qua màn trướng bị gió thổi bay nhìn thấy tình cảnh bên trong. Bùi Thất nhìn thấy mu bàn tay Mộ Đồ Tô xanh tím, lại nhìn lại Bùi Cửu ở trong lều liếc mắt đưa tình, cả người bị Bùi tướng quân đánh cho đầy mình thương tích, tức giận nói: “Tiểu tử này, ngươi cố ý đưa kim sang dược bí chế cho hắn, hắn lại làm ra việc bực này, gần đây ta thấy tiểu tử này gầy rất nhiều, khẳng định là bị con hồ ly tinh này hút khô rồi.”

Mộ Đồ Tô càng nắm chặt kim sang dược trong tay.