“Bác trai, bác gái, đã lâu không gặp ạ.” Giọng nói của cô thực dịu dàng, khí chất nhẹ nhàng, nghiễm nhiên là một người còn dâu tiêu biểu.
An Như Nguyệt cười ha ha xem xét Chung Thi Âm văn nhã vô cùng kia. Bà rất vừa lòng đứa con dâu này, thực muốn đàm luận chuyện hôn sự với nhà họ Chung. “Cũng một thời gian ngắn không gặp mà Thi Âm lại đẹp hơn rồi.”
“Làm gì có ạ, bác gái mới là càng ngày càng trẻ.” Chung Thi Âm vô cùng thân thiết tựu vào người An Như Nguyệt, như thể đương đối xử với chính mẹ mình, cùng bà trình diễn tiết mục mẹ con thâm tình.
Thần sắc Bạch Vĩ Minh nhu hòa nhìn hai người, lại dùng khóe mắt liếc nhìn về hai anh em mờ ám ở bên người, làm như thật mở miệng, “Thi Âm, quả thực bác phải nói, có thời gian nên cùng Tiêu nhi ở chung, đỡ cho thói quen trước mặt người lớn không mở miệng nói chuyện của nó.” Ông đương nhiên có ám chỉ, muốn nhân cơ hội nhắc nhỏ chuyện ta chuyện người.
Bạch Nhật Huyên cũng không phải không rõ tình huống, chỉ là cô nhìn vẻ mặt âm trầm của Bạch Nhật Tiêu, hơn nữa trong lời nói của Bạch Vĩ Minh lại có điều mà anh không thích, đương nhiên cô phải giúp Bạch Nhật Tiêu biện hộ. Cô hếch cằm nhỏ lên, vẻ mặt kiêu ngạo như thể đương hiến vật quý vậy. “Ai nói anh trai không thích nói chuyện nha. Ảnh lúc ở cạnh con nói rất nhiều. Anh hai như vậy gọi là “Trầm mặc là kim”, hiện tại nhiều cô gái đều thích như vậy á.” Cô bám vào cánh tay anh, bởi vì anh chính là một người dở hơi, để cô tùy ý khoe ra.
Bạch Nhật Huyên khoa trương mà gật đầu thật mạnh, “Đương nhiên thích!” Người con trai hoàn mỹ như vậy, cô có thể không thích không? Không chỉ yêu thương cô, còn học hành giỏi giang, trọng điểm là đẹp trai như vậy nha! Với lại, anh chỉ đối tốt với một mình cô, chỉ đối với một mình cô dịu dàng, để cho cô hưởng hết chuyên quyền cùng ưu đãi độc lợi.
Anh âu yếm mái tóc mềm mại của cô, cười dịu dàng nhìn nét vui mừng khi ở cạnh mình, “Nhớ kỹ lời em nói đấy.” Có cô thích là đủ rồi, anh chỉ cần một cái thích này đây.
Sự mờ ám của hai người khiến cho Chung Thi Âm không thể không xấu hổ mà quay mặt sang chỗ khác, cục diện như vậy khiến trong lòng cô hốt hoảng vô cùng. Trước mặt bố mẹ bọn họ đều như vậy mà không kiêng nể gì hay sao? Cô còn muốn mượn cha mẹ nhà họ Bạch đem hai người bọn họ tách ra, nhưng xem chừng là ai Bạch Nhật Tiêu cũng không để ý, chỉ cần Bạch Nhật Huyên ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Bạch Vĩ Minh giả vờ như không có chuyện gì tách thân thể phù hợp đến kỳ lạ của hai người ra, kéo Bạch Nhật Huyên đến cạnh mình, ngăn cản mối quan hệ nguy hiểm này lại thêm một bước chuyển biến xấu nữa. “Huyên Huyên, lại đây cho ba nhìn xem, nghe nói hôm nay con diễn một vai công chúa nhỏ?” Ông cười hỏi, cũng chú ý tới ý thù địch của Bạch Nhật Tiêu.
“Vâng”, Bạch Nhật Huyên gật gật đầu, “Anh hai là hoàng đế nha, chúng con là người yêu đó.” Cô ngọt ngào như mật nói xong, thỉnh thoảng nhìn về khuôn mặt tuấn tú của Bạch Nhật Tiêu, cười với anh đầy kiêu hãnh.
Khóe miệng Bạch Vĩ Minh đã ẩn ẩn run rẩy, đây là tình huống kích thích gì? Nhưng là ông vẫn hiểu được, hiện tại đã ngăn cản không được, cũng chẳng biết con trai mình cấp con gái mê dược gì, khiến cho cô mở miệng ngậm miệng chính là anh hai, anh hai, nói cái gì cũng đeo theo nó, che chở nó! Từ hôm nay cho đến về sau, ông phải sửa lại quan hệ của hai đứa này, không thể để cho họ vi phạm luân lý được!
“Huyên Huyên, đến các cậu rồi kìa~” Giọng nói của Từ Khả Hân cắt ngang chuyện bọn họ muốn nói.
Bạch Nhật Tiêu kéo tay Bạch Nhật Huyên, nụ cười nhếch lên hơi khiêu khích như là tuyên chiến với Bạch Vĩ Minh đang nín thở, nhìn ông nói, “Chúng con đi trước, hy vọng lần diễn này có thể cho ba nhận được sự kinh hỉ
(kinh ngạc và vui mừng) ngoài ý muốn.” Lời nói của anh ý vị thâm trường
(ý vị, sâu xa), nhưng lại cố ý cho Bạch Vĩ Minh lí do thoái thác, khiến tim Bạch Vĩ Minh đập nhanh kinh khủng, bởi vì căn bản ông không nhìn thấu ý nghĩ của Bạch Nhật Tiêu.
Chuyện xưa kể lại rằng, trong một quốc gia hiện đại quân chủ chuyên chế, giữa quân vương cùng với em gái mình đã nảy nở tình yêu.
Bạch Nhật Huyên hôm nay có trang điểm, nhưng là tại sao nhiều người vẫn nhìn thực chăm chú cảnh cô ngã vào lòng anh trai chứ. Mặt của cô vẫn hồng hồng một mảng kiều diễm ướt át. Trái lại Bạch Nhật Tiêu bên người cô kìa, anh vẫn như bình thường khi ôm cô vậy, khiến cho người ta nhìn đâu cũng không thấy cảm xúc khẩn trương, khuôn mặt vẫn lạnh lùng hệt như trước, khiến biểu tình dịu dàng trên gương mặt lại càng thêm mê người mà thôi.
Anh nhẹ nhàng nâng đôi má đỏ bừng của cô lên, đoạn này hoàn toàn không có trong kịch bản nha, Bạch Nhật Huyên khẩn trương cùng ngây ngốc nhìn anh, muốn dùng khẩu hình nhắc nhở, trong kịch bản không có viết như vậy. Nhưng anh hình như không nhìn thấy, cứ như trước tiếp tục theo ý mình.
“Anh tuy rằng chưa nói với em lần nào, anh yêu em, nhưng là, quãng thời gian trước đây, anh chưa bao giờ xem em như là em gái mình, hoàn toàn can tâm tình nguyện trao cho em bị trí đặc biệt nhất, và hơn thế, anh sẽ dùng toàn bộ dịu dàng và chiều chuộng của mình trong kiếp này chỉ dành cho em. Cho dù đến bây giờ em vẫn không biết tình cảm của anh, cho dù anh cũng chưa bao giờ biết cho đến khi nào em sẽ đáp lại nó, nhưng anh vẫn muốn yêu em. Bây giờ, anh nói cho em biết, anh yêu em, có thể không đem anh trở thành anh trai nữa, thử thích anh, và yêu anh?”
Đây là lời nói thật lòng của anh, không phải vì làm cho ai đó dưới khán đài phải hiểu rõ, chính là bởi đến giờ phút này, tận sâu trong đáy lòng, anh đã khó có thể kiềm giữ tình yêu say đắm của mình nữa. Thoát ly kịch bản, anh trước mặt mọi người bày tỏ tấm lòng, bởi vì cô vừa mới nói thích anh, cho anh không ít dũng khí.
Bạch Nhật Huyên kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của anh trai đương ngày càng kề sát, lời nói thâm tình lúc nãy, vốn không có trong lời thoại kịch bản, ánh mắt dịu dàng ấy, không phải nhìn một cô em gái, mà là người yêu! Chân cô giống như bị tảng sắt ngàn cân đè lên và trói chặt, không thể di động, để mặc anh trước toàn thể ‘quý vị đại biểu’ toàn trường hôn môi cô! Cô không dám giãy dụa, cho dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn lựa chọn cách mà Bạch Nhật Tiêu thực hiện. Anh có suy tính của mình, chắc chắn phải có lý do thích đáng nào đó.
Anh mỉm cười khép mắt, chỉ biết rõ cô sẽ không phải kháng. Mềm nhẹ nâng gáy của cô lên, nụ hôn dịu dàng cứ thế dừng lại, không hề có sự bá đạo trằn trọc. Môi của cô, không phải lần đầu anh nếm qua, nhưng so với lần đầu tiên chạm vào càng khiến cho anh kích động cùng vui sướng, bởi lần này cô không phải đương ở trong giấc mơ nữa mà chính cô nhìn thấy, thâm tình của anh chỉ vì cô. Anh muốn đem tình yêu say đắm này nói với cô, thông qua nụ hôn, nhưng cơ thể cứng ngắc của cô nhóc lại lộ rõ ý cự tuyệt.
Tiếp theo ở bên dưới, tất cả đều ồ lên. Biết trên sân khấu hai người đang hôn nhau kia là anh em thân thiết, nhưng cho dù là anh em ruột, làm như vậy có khác người hay không? Bạch Vĩ Minh trong thính phòng căm tức nhìn hành vi của con tai mình, nghĩ đến lời nói của Bạch Nhật Tiêu ban nãy chính là cố ý cho ông xem, nó trước mặt mọi người mà bày tỏ với em gái mình! Bạch Vĩ Minh siết chặt nắm tay, toàn bộ người đều bị tức giận đến tuyệt đỉnh vây lấy, cố gắng cưỡng chế chính mình không lao lên sân khấu mà cho Bạch Nhật Tiêu một cái tát!
Tròng mắt An Như Nguyệt bên cạnh như muốn rơi ra cả rồi, người trên sân khấu, có tất yếu là vì biểu diễn mà phải hy sinh lớn vậy nha?
Vì hiệu quả của buổi diễn, mặc kệ trên sân khấu có bao nhiêu nghi hoặc hay ánh mắt khinh thường, Bạch Nhật Huyên sau khi bị ‘chiếm tiện nghi’
(lợi dụng) vẫn quyết định kiên trì mà diễn tiếp cho xong.
Cô được Bạch Nhật Tiêu ôm chặt vào trong ngực, chung quanh tràn ngập sương khói, đưa thân thể hai bọn họ ẩn vào bên trong màn sương, để hai người yêu nhau đều bị bao phủ trong biển lửa hư ảo. Trong bở kịch, cô công chúa nhỏ chịu không được gông xiềng của luân lí, đã bi thống mà chọn lựa cách chấm dứt sinh mệnh, đến đoạn này thì dừng lại cho người kia tung hoành. Mà anh hai yêu dấu của cô, không chịu nổi cơn đau mất ‘cô’, một phen muốn hỏa thiêu nơi bọn họ yêu nhau, khắc sâu tình yêu ngọt ngào đau khổ của hai người, chôn xuống cùng tình cảm này.