Hai ngày, bốn mươi tám giờ, Bạch Nhật Tiêu không hề chợp mắt, không nói gì, không ăn uống, hai tròng mắt gần như nhiễm máu. Anh đứng bên ngoài phòng hồi sức nhìn cô, tầm mắt chưa từng rời đi. Chờ cô tỉnh lại, nếu cô bất tỉnh, anh sẽ ngủ theo cô. An Như Nguyệt nói gì với anh, anh đều không nghe thấy gì nữa. Hiện tại Bạch Vĩ Minh ngay cả nhìn cũng lười nhìn, cũng ít đến bệnh viện, giống như thể người trong này không có chút gì liên quan đến mình. Thứ mà ông ta để ý đến cũng chỉ có sự nghiệp, thanh danh của bản thân. Bạch Vĩ Minh cật lực phong tỏa mọi phong ba của Bạch gia không để lộ ra ngoài, một lòng bảo vệ mặt mũi của nhà họ Bạch.
An Như Nguyệt nhìn đứa con vốn tâm cao khí ngạo dần dần suy sụp, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nó lại muốn gấp rút vạch trần chuyện cũ của Bạch Vĩ Minh năm xưa như thế này, bởi vì chỉ có như vậy, nó mới có thể danh chính ngôn thuận để cho Bạch Nhật Huyên thích mình. Nhìn Bạch Nhật Tiêu si tình, trong lòng An Như Nguyệt nhịn không được đau lòng. Chuyện cũ, Bạch Vĩ Minh đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng để vùi lấp chuyện này, nay lại vùi chính mình vào một cái hố đáng sợ hơn.
“Tiêu nhi, ăn một chút gì được không con, bộ dáng con thực tiều tụy.” Bà đem thức ăn bên người anh, thực sự tức giận không dưới tình thương con được. Một lòng tin tưởng, nó lại đối với chính em gái mình làm nên những chuyện như vậy cũng nên bị trừng phạt. Tất cả sắc bén của người con trai này đều đã mài sạch bởi sự thống khổ của Bạch Nhật Huyên. Bạch Nhật Tiêu bây giờ giống một con sư tử hung mãnh đã gãy chân, rốt cuộc không thể đứng dậ.
“Tiêu nhi, con nói gì đó đi con. Con đã đứng đây hai ngày rồi.” Bà nói với anh, nhưng anh vẫn không hề nghe thấy. Thân thể vẫn cứng đờ như trước, không chút sức mẻ. Trong mắt chỉ còn tia sáng ảm đảm, thống khổ lưu chuyển, khó nén khỏi cơn đau tan nát cõi lòng.
Giống như trong giấc mộng, cô nghe được một thanh âm khóc cầu của người thanh niên nào đó, không ngừng vang lên bên tai. Những âm thanh đó không ngừng khiến tận cùng nội tâm của cô như nát vỡ đau đớn.
Máu đỏ tươi loang lổ đầy trời, anh ôm chặt thân thể dần dần lạnh như băng cứng ngắc của cô, nước mắt nóng rát rơi xuống khuôn mặt nhưng không cách nào khiến cô ấm trở lại một lần nữa. Cô nghe thấy tiếng gọi lẫn tiếng khóc của anh, xin cô không cần tàn nhẫn bỏ rơi mình; cô lại nhìn không thấy tuyệt vọng cùng tâm tình đó, toàn lực hết sức muốn giữ cô ở lại.
Anh dùng lửa nóng bắt đầu châm lên chung quanh, muốn cô trong oi bức phải khó chịu mà tỉnh lại, yếu ớt mà oán giận anh. Nhưng là cô ở trong lòng anh, không có bất cứ động tĩnh gì vẫn đóng chặt hai mắt, không nhìn sự thống khổ của anh, không nhìn sự tuyệt vọng của anh, tự muốn bỏ anh ở lại. Bạch Nhật Huyên tựa hồ không biết, không có cô, sinh mệnh của người con trai này cũng sẽ không thể tiếp tục yêu, đi đến cuối…
Lửa nóng dữ dội này là nhân từ. Ít nhất, nó có thể thành toàn tình yêu của bọn họ, dung hợp thân thể hai người, đưa cả hai lên thiên đường. Ở nơi nào đó, vẫn có thể tiếp tục tình yêu dang dở…
Đau lòng, một chút một chút ý thức cô dần tình lại trong giấc ngủ say. Bởi vì trong mộng, tình yêu không dứt, vẫn giữ cô mà cùng rời đi. Mà người ở ngoài cơn mơ này, vẫn tuyệt vọng ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, như cô trong mộng.
Khi ánh sáng của nhân gian này một lần nữa quay về thế giới mình, Bạch Nhật Huyên mở mắt ra, nhìn anh đã suy sút không chịu nổi. Hàn băng trong đôi mắt chậm rãi tan dần, cằm đã có râu chưa cạo, gương mặt anh tuấn gầy yếu, nước mắt vẫn còn rõ ràng như thế. Cô, lựa chọn nhắm hai mắt lại.
“Anh đi gọi bác sĩ.” Bạch Nhật Tiêu bi thương mở miệng, anh biết cô không muốn nhìn thấy mình. Nhưng chỉ cần cô tỉnh lại là tốt rồi, việc khác, tạm thời không sao cả.
An Như Nguyệt đau lòng nhìn Bạch Nhật Huyên vô lực mở hai mắt, nước mắt cũng chảy ra. Đứa con gái từng vui vẻ, giờ đây lại tái nhợt suy yếu nằm trên giường, khiến lòng bà đau tựa như dao cắt.
“Huyên Huyên, con thấy như thế nào rồi, còn có không thoải mái chỗ nào không, nói cho mẹ?” Bà bên tai Bạch Nhật Huyên hỏi dịu dàng. Cứ việc không có huyết thống, nhưng cũng là đứa con gái nuôi nhiều năm như vậy, khongi tàn nhẫn như Bạch Vĩ Minh, bà yêu con gái mình.
Mẹ? Cô còn có thể gọi là mẹ sao? Thân thể cô bị anh trai xâm phạm, lòng của cô bị mười lăm năm lừa gạt xé rách, nay cô còn có sức lực nào gọi người phụ nữ trước mắt này một tiếng ‘mẹ’?
Cô nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khe hở tràn ra, chảy đầy hai má, “Con rất mệt.” Cô chỉ nói một câu, cũng không nói gì thêm nữa.
Mỗi ngày, Bạch Nhật Tiêu đều bên cạnh cô, nhưng cả hai người cũng không ngọt ngào giống như ở chung như trước kia. Cô không hề làm nũng với anh, anh cũng không bá đạo mệnh lệnh cô có thể làm cái gì không thể làm cái gì. Cô không nói lời nào ngay cả khi anh bên cạnh. Cô mở miệng ăn cơm anh mới có thể ăn cơm. Nhất cử nhất động của cô trở thành chúa tể trong sinh tử của Bạch Nhật Tiêu. Anh bỏ thời gian thi cử vào trường Cao đẳng bởi vì muốn ở cạnh cô, một khắc cũng không dám rời đi, nhưng cũng từng bước cũng không dám tới gần.
An Như Nguyệt mỗi ngày đều đến bệnh viện cùng cô ăn cơm, cùng cô nói chuyện, nhưng cô cũng ngẫu nhiên chỉ trả lời một hai câu.
“Huyên Huyên, con ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi.” Cô đẩy tay An Như Nguyệt ra. An Như Nguyệt lo lắng nói, “Hay là con muốn ăn gì khác, nói cho mẹ, mẹ làm cho con ăn có được không con?” Cho dù Bạch Nhật Huyên cố ý muốn gây bất hòa với bà, nhưng bà vẫn thực kiên nhẫn an ủi cô. Nhiều chuyện như vậy cùng xảy ra trên thân thể này, bà biết, Bạch Nhật Huyên rất khó chấp nhận. Nó chỉ là một đứa nhỏ yếu đuối, huống chi, vết thương này, vẫn là do người anh trai luôn ỷ lại từ nhỏ!
Bạch Nhật Huyên mỗi ngày đều nghe bà nói mẹ mẹ không ngừng, đã khiến cô thống khổ không chịu nổi nữa, “Con đã không phải con của cô.” Cô nghẹn ngào, rốt cuộc cũng mở miệng nói.
Bạch Nhật Huyên mấy ngày nay vẫn không có mở miệng gọi bà, bà đã hiểu lờ mờ rằng, sớm hay muộn Bạch Nhật Huyên cũng sẽ đem vấn đề này nhắc đến. “Mẹ đã nuôi con nhiều năm như vậy, cho dù không phải là con gái ruột, chẳng lẽ không thể bảo con gọi mẹ một tiếng mẹ hay sao?” Giọng nói như có lệ ẩn bên trong hỏi cô, “Cho dù không có huyết thống thì thế nào, chúng ta nhiều năm gần gũi như vậy còn không phải giống mẹ con khác yêu nhau bình thường hay sao? Con là con gái của mẹ, vĩnh viễn đều là con gái của mẹ.”
“Mẹ.” Cô thực rất xúc động, cho dù như thế nào đi chăng nữa, An Như Nguyệt vẫn chấp nhận đứa con gái là cô. Nước mắt kiềm chế thật lâu rốt cuộc cũng tràn ra, lao về phía vòng ôm kia, một khắc nghẹn ngào, “Mẹ, con rất khổ sở.”
“Bé ngoan, hết thảy đều trôi qua, đừng khóc, nhanh tốt lên.” Bà vuốt ve mái tóc Bạch Nhật Huyên, xoa dịu mái tóc cùng thân thể của cô gái nhỏ. Hai người đều giống nhau, trên thân thể đầy thương tích của hai cha con kia.
An Như Nguyệt đi rồi, anh bước vào, bi thống nhìn cô dần dần nhắm chặt hai mắt lại.
“Anh biết em không muốn nhìn thấy anh.” Bạch Nhật Tiêu ngồi bên giường bệnh cô, gian nan khống chế tâm tình của mình, “Anh quyết đi du học bên Mỹ, trong một thời gian ngắn sẽ không trở về, em hãy về nhà ở đi, anh sẽ không ở đó nữa. Mong em vui vẻ một chút.” Anh bất đắc dĩ nói những lời khiến nội tâm mình đau đớn, “Thực xin lỗi, đừng hận anh.” Nhìn khóe mắt của cô chảy xuống, những hàng nước vốn nén lại chậm rãi rơi, rơi qua anh, rơi qua khuôn mặt suy sút, “Huyên Huyên, anh vẫn sẽ chờ em, chờ đến ngày nào đó em chấp nhận anh.” Anh đau đớn mở miệng, vẫn nhìn mắt cô, nước mắt theo lời tuyên thệ, là thâm tinh anh tích góp từng tí một mười mấy năm trời.
Sau khi Bạch Nhật Huyên phục hồi như cũ trở về gia đình kia thì đã là nửa tháng sau. Nghe nói Bạch Nhật Huyên đã đổi phòng cho cô, sợ cô ngủ trong phòng kia lại nhớ đến những ký ức khiến bản thân phải hoảng sợ. Từ nay về sau, cô lại chuyển sang phòng cách vách.
Sau khi cô về nhà mấy ngày, Từ Khả Hân dò dẫm đến. Nghe cô bạn nói, là Bạch Nhật Tiêu tìm cô ở trường, mong cô đến trò chuyện với Bạch Nhật Huyên.
“Tốt lên chút nào chưa? Cậu lâu như vậy không có đến trường, cũng không gọi điện gì cả, thật sự khiến người ta phải lo lắng.” Cô ngồi bên giường Bạch Nhật Huyên, đau lòng nhìn khuôn mặt càng thêm gầy nhỏ của bạn mình.
“Đã tốt hơn nhiều lắm, thực xin lỗi, làm cho cậu phải lo lắng.” Cô nói chuyện vẫn không có chút khí lực nào.
“Cậu rốt cuộc là làm thế nào nha, sao lại có thể nghiêm trọng như vậy chứ?” Từ Khả Hân nắm bàn tay bé nhỏ của Bạch Nhật Huyên, lo lắng hỏi.
Bạch Nhật Huyên né tránh vấn đề của cô bạn, cô không thể nói là vì anh trai mình…cho nên mới muốn tự sát. Hết thảy những điều đã xảy ra kia đều có thể đoán được chuyện cả hai về sau. Cả hai cô gái nói chuyện phiếm về rất nhiều đề tài, Từ Khả Hân dần dần khơi gợi những cảm xúc của Bạch Nhật Huyên, để tiếng cười của cô, theo cánh cửa khép hờ cho anh nghe được. Bạch Nhật Tiêu an tâm một chút, chỉ cần cô hoàn hảo như thế, anh vẫn còn có cơ hội ôm cô vào trong lòng. Anh, chỉ chờ mong một ngày như thế.