Edit: Ys
Đoạn Tư rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Ác mộng?”
“Có lẽ bây giờ ngươi sẽ thấy khổ sở, nhưng qua mấy tháng nữa sẽ nguôi ngoai thôi. Đoạn tiểu tướng quân là thiếu niên tài giỏi anh tuấn như vậy, có giai nhân nào thiên hạ mà không lấy được? Sau khi ngươi trở lại nhân gian, nếu có gặp tai nạn hoặc cần bất luận trợ giúp gì, chỉ cần gọi tên của ta, ta sẽ tới tìm ngươi — có điều ta cũng sẽ không giúp không công, ngươi vẫn phải trao đổi ngũ cảm với ta.” Hạ Tư Mộ mỉm cười nhàn nhạt, giọng điệu ôn hoà.
Nàng đã từng tỏ vẻ mảnh mai, thăm dò, uy hiếp, ngạo mạn, bình tĩnh nói chuyện với hắn, nhưng đây là lần đầu tiên giọng điệu của nàng dịu dàng như vậy. Không phải dùng danh phận Quỷ Vương, thân phận người kết chú, mà là dùng thân phận của một người nhận được chân tình nói chuyện với người trao chân tình.
Đoạn Tư ngước mắt nhìn về phía nàng, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh ôn hoà của nàng, hắn hỏi: “Ngươi để ta nhìn thấy thế giới của quỷ, cũng là giao dịch sao?”
“Không, là đáp lễ. Bởi vì ngươi cho ta cảm thấy được thế giới con người tốt hơn nhiều so với mong đợi của ta, cho nên đây là quà đáp lễ ta cho ngươi.”
“Ta nghe nói ngươi tự mình đến Cửu Cung Mê Ngục cứu ta, trong khoảng thời gian ta lâm vào hôn mê ngươi vẫn luôn ở trong phòng ta, nếu ta gọi ngươi, ngươi sẽ đến nắm lấy tay ta.”
“Không cần nói lời cảm ơn, ta dẫn ngươi vào Quỷ Vực, đây là việc ta phải làm.”
“Ta hôn ngươi, ôm ngươi, ngươi đều chưa từng trừng phạt ta. Ngươi biết rõ có rất nhiều chuyện ta không phải không thể tự làm nhưng chỉ cần ta cầu xin ngươi, ngươi sẽ mềm lòng.”
“Ngươi đúng là rất biết làm nũng lừa người.”
“Ngươi không cần tránh nặng tìm nhẹ.”
“Ta tránh cái gì nặng, tìm cái gì nhẹ?”
Đoạn Tư tiến lên vài bước, dừng lại ở khoảng cách có thể nghe thấy tiếng hít thở của nàng, nhìn vào mắt nàng, nói từng chữ một: “Ngươi đối với ta, thật sự không thích một chút nào sao?”
Hạ Tư Mộ nhìn vào đôi con ngươi sáng ngời mà nàng cực kỳ thích. Đôi mắt hắn hàm chưa một tầng ánh sáng, khe khẽ run lên, cảm xúc khiến người ta bàng hoàng và sự khát cầu chứa đựng bên trong nói cho nàng biết đây là vấn đề quan trong nhất đối với hắn.
Ở trong hết thảy ảo cảnh đáng sợ, ác mộng, hoặc là trước mặt kẻ địch, hắn luôn kiên định, tự tin và cuồng vọng với sự dũng mãnh tàn phá. Chỉ có khi ở trước mặt nàng, khi gọi tên nàng, hắn mới như một con dã thú giao ra cổ họng và bụng của mình.
Hạ Tư Mộ còn nhớ rõ thời điểm hắn tỉnh lại từ trong ảo cảnh, hắn đã gọi tên nàng hết lần này đến lần khác. Hắn nói, thật tốt, Hạ Tư Mộ tới đón ta.
Giọng nói suy yếu mà kiên quyết, tựa như Hạ Tư Mộ đã trở thành câu chú ngữ có thể thay thế “Đoạn Tư” đánh thức hắn khỏi ảo cảnh.
Ngày hắn đánh lén địch doanh đó, toàn thân đẫm máu nằm liệt ra đất vươn tay về phía nàng, nàng nhìn ra hình như hắn đang khát cầu gì đó, nhưng nàng không hiểu ý nghĩa của sự khát cầu đó, lúc ấy có lẽ hắn cũng không rõ. Bây giờ nàng đã dần dần ý thức được, hắn không chỉ vươn tay về phía nàng, hắn là đang giao trái tim cho nàng giữ.
Trái tim vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, được hắn nhặt lên dán lại chỉnh tề, mang theo vô số vết sẹo xưa cũ mà đập lên một cách nhiệt liệt. hắn giao trái tim ấy cho nàng.
Từ đó về sau ánh mắt hắn nhìn nàng luôn mang theo câu nói, ngươi có thể dễ dàng tổn thương ta, ta trao cho ngươi cái quyền ấy.
Khương Ngải từng hỏi nàng, ngươi đối tốt với hắn như vậy, vì sao không chấp nhận hắn, ngươi đang sợ điều gì?
Nàng khó khăn lắm mới phản ứng lại, vậy mà nàng lại sợ hãi. Nàng sợ mình không nắm giữ nổi trái tim này, để nó rơi từ trên tay nàng xuống đất tan thành mảnh vụn, mà việc này dường như là không thể tránh khỏi.
Thiếu niên người phàm này có thể nói là người đặc biệt và duy nhất trên đời này của nàng, nàng muốn bảo vệ hắn khỏi đau khổ của thế gian này, để trái tim hắn không có thêm vết sẹo nào nữa. Đối với phàm nhân mà nói, việc tốt nhất ở đời không gì hơn là đề tên lên bảng vàng, động phòng hoa chúc, con cháu đầy đàn, nguyện vọng đạt thành, chứ không phải là dây dưa không rõ với quỷ.
Nàng muốn trả lại trái tim vẹn toàn cho hắn.
Hạ Tư Mộ khẽ cười rộ lên, vươn tay ra chạm vào bả vai đẩy hắn ra xa.
“Ngươi không nằm trong phạm trù suy xét của ta, ta cũng không muốn nghĩ tới ngươi. Dù sao thì chẳng qua bao lâu nữa đâu, ta sẽ quên mất tên của ngươi thôi.”
Con ngươi Đoạn Tư run rẩy như có thứ gì vừa rơi xuống đất, nứt ra từng mảnh.
Hạ Tư Mộ vươn tay che đôi mắt hắn lại, hắn không tránh né, mặc kệ bàn tay lạnh giá của nàng che đi đôi mắt hắn.
Đoạn Tư nghe thấy lời Hạ Tư Mộ nói trong bóng tối: “Muốn khóc thì khóc đi, nhưng đừng khóc trước mặt ta. Ngươi là người kết chú duy nhất ta từng có, ta hy vọng tất cả nguyện vọng của ngươi đều được đền đáp, nhưng ta không có năng thực hiện tâm nguyện của ngươi, ngươi hãy loại bỏ ta ra khỏi nguyện vọng của ngươi đi.”
Nàng chậm rãi hạ tay xuống khỏi mắt hắn, đôi mắt hắn trở nên tối tăm, loáng thoáng loé lên lóng lánh. Thế nhưng hắn không khóc, chỉ mở to mắt, không chớp lấy một cái mà nhìn nàng.
Nàng không muốn thấy hắn khóc, hắn thật sự không khóc.
Tay Hạ Tư Mộ lướt qua khuôn mặt hắn, dừng lại trên vai hắn. Nàng mỉm cười xán lạn, nói: “Nguyện ngươi mọc đôi cánh, hoá thành cá Bắc Minh.”
Lời này vừa dứt, một tiếng sấm vang lên, bàn tay đặt trên vai hắn khẽ co rúm lại một chút rồi thu tay áo về. Nàng lui về sau hai bước, sau đó xoay người sang hướng khác rời đi, bước chân không nhanh không chậm, váy áo màu đỏ lướt qua thảm cỏ xanh, cũng không quay đầu lại nhìn hắn.
Đoạn Tư nhìn chằm chằm bóng lưng nàng biến mất ở rìa núi, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời âm u, cười khẽ nói: “Hoá ra nàng sợ tiếng sấm.”
Hắn lại hiểu nàng thêm một chút rồi.
Cố tình ở ngay lúc này.
Đoạn Tư cắn chặt môi, đôi mắt đỏ bừng nhưng không rơi lệ. Hắn cứ như vậy đứng lại chỗ im lặng một lúc lâu, đến khi mưa bắt đầu rơi hắn mới đi đến bên cạnh cây phong ở ngôi mộ thứ nhất, hắn ngồi xổm xuống nhìn nấm mồ kia, lộ ra nụ cười có thể nói là trong sáng, nói: “Nàng đúng là một người đốn mạt, phải không?”
Khương Ngải và Yến Kha đứng ở nơi xa nhìn cảnh tượng này, Khương Ngải khoanh tay thở dài nói: “Lần này hữu thừa đại nhân xem như là được như ý nguyện nhé.”
“Một phàm nhân hèn mọn, ta đã biết sẽ như vậy từ lâu rồi.” Nét mặt Yến Kha thản nhiên, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi khó thấy. Trong khoảng thời gian này ai cũng thấy được rằng Hạ Tư Mộ đối xử đặc biệt với Đoạn Tư, thật ra hắn ta vẫn ngầm lo lắng.
Khương Ngải lắc đầu, nàng ta nói: “Không phải phàm nhân hèn mọn, đứa nhỏ này khác biệt lắm.”
Nàng ta từng hỏi hắn, khi Bạch Tán Hành tập kích nàng ta trong Cửu Cung Mê Ngục, vì sao hắn lại không màng an nguy mà đi giúp nàng ta. Đứa nhỏ này mỉm cười xán lạn, chỉ nói không ngờ Bạch Tán Hành lợi hại như vậy. Nàng ta không truy hỏi thêm gì nữa, hắn mới nói hắn cảm thấy Tư Mộ và nàng ta khá thân thiết.
— “Tư Mộ quá cô độc, ngươi là quỷ nàng tín nhiệm, ta hy vọng ngươi có thể ở bên cạnh nàng mãi mãi.”
— “Ta cũng biết sinh mệnh ta ngắn ngủi, ta không biết sinh mệnh ngắn ngủi như vậy thì ta có thể cho nàng cái gì, nhưng ta muốn cho nàng cảm nhận được nhân gian hạnh phúc.”
— “Tư Mộ là một cô nương quật cường, nàng kế thừa sự cứng cỏi không thể phá vỡ từ cha mẹ nàng. Lòng có nhiệt huyết, dùng sự dịu dàng đối diện với thế đạo, ta cực kỳ thích nàng như vậy.”
Đứa trẻ kia còn cười tủm tỉm hỏi nàng ta, có phải hắn là người đầu tiên bị tắt tâm đuốc mà vẫn có thể ra khỏi Cửu Cung Mê Ngục không. Khương Ngải nói với hắn rằng không phải, trước hắn còn có một quỷ từng bị tắt tâm đuốc mà vẫn có thể ra ngoài – chính là Hạ Tư Mộ.
Năm đó lúc Hạ Tư Mộ mai phục Bạch Tán Hành ở Cửu Cung Mê Ngục đã dập tắt tâm đuốc của Bạch Tán Hành, đồng thời tâm đuốc của nàng cũng bị Bạch Tán Hành dập tắt. Hai con quỷ mạnh nhất cùng bị lạc trong Cửu Cung Mê Ngục, nhưng ba ngày sau, Hạ Tư Mộ ra khỏi Cửu Cung Mê Ngục, thắp lại tâm đuốc của mình, có thể nói là kỳ tích.
Không có d.ục vọng ắt mạnh mẽ, quỷ trở thành quỷ vì chấp niệm quá sâu, cho nên không cách nào thoát khỏi ảo cảnh của Cửu Cung Mê Ngục, nhưng Hạ Tư Mộ thì không giống, nàng không phải quỷ biến thành từ chấp niệm sâu nặng của con người, nàng được sinh ra từ tình yêu của cha mẹ.
Đứa nhỏ nàng mang đến cũng không bị ảo cảnh làm khó, bọn họ thật ra rất giống nhau.
Khương Ngải nhịn không được mà thở dài, nàng ta cảm khái nói: “Đứa nhỏ này, thật ra rất hiểu Tư Mộ.”
Yến Kha nhíu mày, không cho là đúng đáp: “Hắn thì biết được gì chứ.”
Khương Ngải cảm thụ sâu sắc không thể giao tiếp với người nam nhân đang ghen tuông, nàng ta chuyển chủ đề, chỉ về hướng Cửu Cung Mê Ngục.
“Có điều, sao Bạch Tán Hành còn ở đó được? Tâm đuốc của lão ta đã tắt, chỉ cần ở trong Cửu Cung Mê Ngục một trăm năm là sẽ tan thành tro bụi, sao đã qua ba trăm năm mà vẫn không bị làm sao?”
Yến Kha im lặng trong chốc lát, hắn ta nói: “Loại chuyện này nói ra thì đơn giản, đáp án cũng không có nhiều.”
Khương Ngải biết hắn ta đang nói đến điều gì, qua ba trăm năm mà Bạch Tán Hành không chết, chứng tỏ tâm đuốc của lão ta vẫn chưa tắt. Hẳn là lão ta giống như những con quỷ bị lưu đày vào Cửu Cung Mê Ngục, tâm đuốc vẫn được thắp sáng bên ngoài Cửu Cung Mê Ngục.
“Nhưng cũng kỳ lạ quá, năm đó chúng ta đã tận mắt nhìn thấy Tư Mộ dập tắt tâm đuốc của lão ta, sao có thể còn tâm đuốc nào đang cháy ở ngoài nữa?”
“Ta thấy cũng không phải không có khả năng. Tâm đuốc của tên phàm nhân kia chẳng phải đã được thắp lại sao, hắn có thể thắp lại tâm đuốc có lẽ vì hắn lưu luyến si mê Tư Mộ, còn Bạch Tán Hành…” Ánh mắt Yến Kha chuyển hướng sang Khương Ngải, nhìn đến độ Khương Ngải nổi cả da gà.
Khương Ngải lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi có ý gì?”
“Bạch Tán Hành thích ngươi đến chết đi sống lại, mọi người ai cũng biết.”
“Phì, đó đã là chuyện của ngàn năm trước rồi. Trước khi tiến vào Cửu Cung Mê Ngục lão ta chỉ hận không thể lôi ta ra thiên đao vạn quả, ngươi cũng biết đấy thôi, ta còn cuống cuồng đi châm tâm đuốc cho lão ta à? Ta đâu có bệnh.” Khương Ngải mắng.
Yến Kha không tỏ ý kiến, nói: “Chuyện này vô cùng kỳ lạ, e là sẽ có hậu hoạn.”
Ngày thứ ba sau khi Hạ Tư Mộ nói chuyện với Đoạn Tư ở giữa những ngôi mộ, Đoạn Tư rời khỏi Ngọc Chu thành. Hắn nhờ Khương Ngải đưa hắn đến Nam Đô, lặng yên không một tiếng động mà rời đi, thậm chí không chào hỏi Hạ Tư Mộ câu nào. Khương Ngải quay về nói cho Hạ Tư Mộ biết chuyện này, khi thấy Hạ Tư Mộ ngạc nhiên thì mới hiểu ra, nói: “Hắn không nói với ngươi là hắn đi sao?”
Hạ Tư Mộ lắc đầu, nàng ấn ấn xương sọ nói: “Hắn đang đánh cuộc cái gì đây.”
Nàng đang chuyển bị tiếp tục xử lý công vụ thì thấy Khương Ngải ở phía sau lấy ra một quyển trục đưa cho nàng, nói: “Đây là lễ vật mà đứa nhỏ kia chuẩn bị cho ngươi, hắn bảo ta chuyển lại cho ngươi.”
Hạ Tư Mộ nhìn thoáng qua quyển trục kia rồi nhận lấy, cầm trong tay ước lượng, nặng một cách kỳ lạ.
“Hắn bảo ngươi hãy trân trọng nó.”
Khương Ngải nói xong câu đó lập tức hành lễ cáo lui, tâm trạng nửa tháng qua của nàng ta thật sự là hưng phấn mười phần, cũng nên biết đủ mà rút rồi.
Hạ Tư Mộ đặt quyền trục lên bàn, tiếp tục xem sổ con của nàng. Ánh mắt dừng trên sổ con một hồi lâu nhưng một chữ cũng xem không vào, bàn tay cầm cuốn sổ con siết chặt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn quyển trục kia. Giằng co nửa canh giờ, cuối cùng nàng vẫn thở dài buông xuôi, cầm quyển trục trên bàn lên.
Nàng nghĩ, nàng chỉ là tò mò mà thôi, hắn có thể chuẩn bị cho nàng lễ vật gì được.
Sợi dây buộc quyển trục bị nàng tháo ra, bản đồ Ngọc Chu thành từ từ mở ra trước mặt nàng, phủ kín mặt bàn. Tỷ lệ thành thị phố phường được vẽ trên bản đồ rất chính xác, đình đài lầu các lớn lớn bé bé sống động trên trang giấy, giữa các phố lớn ngõ nhỏ núi đồi đều có phê bình của Đoạn Tư.
Chữ viết của hắn thuộc lại khí phách phiêu dương và điên cuồng, viết rất nhỏ như thể bị uất ức mà dồn chặt vào nhau.
Dưới chân núi Hư Sinh vẽ một chiếc đèn nhỏ, bên cạnh viết: “Nơi này có ấu trùng đom đóm, vào giữa hè, chúng là ánh sáng huỳnh quang lập loè, màu vàng lục, giống như ngọc bích trong suốt. Người xưa có câu nói “Mưa khó dập tắt, gió thổi càng sáng. Nếu không có bầu trời, nó sẽ là những ngôi sao xung quanh mặt trăng.””
Ra khỏi Vương cung quẹo phải vào đầu đường Thuỷ Bồi phường có vẽ một đoá trường vi, bên cạnh viết: “Ven tường có một chùm tường vi, tháng ba hoa nở, hương thơm nồng nàn, cành hoa có gai nhọn dễ làm người bị thương, màu hoa đỏ đậm nhạt khác nhau, giống như ánh ban mai và áng mây chiều, có thể tương phản với lá chuối tây. Có câu nói “Chủ nhân yên ngủ nhà trong, khoe xanh lá chuối, khoe hồng tường vi.””
Hắn cứ như vậy mà tinh tế đánh dấu ba bốn mươi chỗ trên bản đồ, từ từ kể hết về Ngọc Chu thành trong mắt hắn cho nàng nghe, miêu tả màu sắc, mùi hương, kết cấu khác nhau, tặng cho nàng một thế giới hoàn toàn khác. Giống như chuẩn bị cho cái ngày nàng và hắn đổi ngũ cảm một lần nữa, để nàng có thể nhận thức Ngọc Chu thành.
Ngón tay Hạ Tư Mộ vuốt ve tấm bản đồ, khẽ cười một tiếng: “Không hổ là Bảng Nhãn, dùng tài hoa để làm ra thứ này, không thấy lãng phí sao.”
Khương Ngải từng nói với nàng, Đoạn Tư cảm thấy Ngọc Chu thành như một cái quan tài lớn. Thế mà hắn lại muốn tìm kiếm một chút sức sống trong cái quan tài lớn ấy trao cho nàng.
Đôi mắt Hạ Tư Mộ rũ xuống, suy nghĩ trôi xa theo tấm bản đồ, nàng nhớ tới lần đầu được cảm thụ thế giới này, nhớ xúc cảm làn da của Đoạn Tư, mạch đập liên hồi, hô hấp thổi qua, còn cả mùi hương trên người hắn nữa, mỗi một cảm giác lần đầu tiên đều đến từ hắn.
Còn có nụ cười như hồn nhiên và vô ưu luôn thường trực trên môi hắn, khuôn mặt tái nhợt mướt mồ hôi khi hắn đổ bệnh, đôi mắt dày đặc tơ máu khi hắn nhẫn nại thống khổ.
Ký ức sinh động như vậy, có thể ở lại trong đầu nàng được bao lâu?
Cũng không biết hắn có rơi nước mắt sau khi nàng rời đi vào ngày đó không.
— Ngươi đối với ta, thật sự không thích một chút nào sao?
Hạ Tư Mộ chống cằm, chậm rãi khép quyển trục lại, thở dài: “Đoạn tiểu hồ ly.”
Hà tất phải dụng tâm với ta như thế.