Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 41




Edit: Ys

Đêm đến, Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư ở lại một khách đ.iếm tốt nhất trong Phủ Kiến thành. Vì phải bảo vệ Hạ Tư Mộ khỏi bị quỷ quấy rầy nên Đoạn Tư và nàng ở cùng một phòng – tất nhiên là hắn ngủ dưới đất còn Hạ Tư Mộ ngủ trên giường.

Đoạn Tư tháo mũ có mạng che xuống, cuối cùng cũng để lộ chân thân tại nhân thế, hắn ôm chăn trải lên mặt đất, cảm thán nói: “Ngươi không có xúc giác, ngủ ở trên giường có phải hơi đáng tiếc không?”

Hạ Tư Mộ nằm trên giường, nghe vậy thì ung dung nói: “Lá gan ngươi lớn như vậy, làm người sống có phải rất đáng tiếc không?”

Đoạn Tư lập tức cười hì hì ngậm miệng, thu xếp một phen xong, quay lại nhìn thì Hạ Tư Mộ đã ôm gối đầu nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Quỷ vốn không ngủ cũng không nằm mơ, nhưng trong lúc đổi cảm giác với Đoạn Tư, mỗi đêm Hạ Tư Mộ đều đi ngủ đúng giờ.

Trước đó hắn đã nhiều lần nhân lúc nàng ngủ mà nhìn trộm nàng, thấy nàng cứ phải ôm thứ gì đó, như thể phải có cái gì trong lồng ngực thì mới an ổn ngủ, giống như một đứa trẻ.

Đoạn Tư thổi tắt đèn trong phòng, ánh trăng tràn ngập căn phòng. Hắn ngồi trên “giường đệm” của mình, chống cằm nhìn Hạ Tư Mộ ngủ say, nửa mặt nàng vùi vào trong chăn, bày ra tư thế trốn tránh hiện thực mà lại an nhàn.

Nàng thật sự rất trắng, giống như sứ trắng vậy, làm cho ngũ quan và mái tóc đen càng đen thêm, mê hoặc lòng người như một vết chu sa điểm lên bức tranh thuỷ mặc trên tờ giấy trắng.

Nàng đẹp dường này, lại sống rất nhiều năm rồi, chắc hẳn nàng từng có không ít người yêu. Quỷ Vương liệu có tam cung lục viện  giống Hoàng Thượng ở nhân gian không?

Đoạn Tư nghĩ đến đây lập tức hơi nheo đôi mắt lại. Hắn xấu xa duỗi tay kéo chiếc gối đầu trong lồng ngực nàng, dịch trái d.ịch phải cuối cùng cũng thành công rút gối đầu ra, thản nhiên đặt xuống giường đệm của mình.

Trong lúc mơ ngủ, Hạ Tư Mộ nhíu mày vươn tay mò mẫm khắp giường, dường như muốn chạm vào gối đầu của nàng một lần nữa. Đoạn Tư rũ mắt nhìn bàn tay của nàng di chuyển trên đệm trắng tinh, chậm rãi tới gần cánh tay hắn, ấp áp đặt lên cánh tay hắn.

Hắn không tránh né.

Quả nhiên khi ngón tay chạm vào cánh tay quấn trong lớp chăn của hắn thì cho rằng cuối cùng cũng tìm được gối đầu, nắm lấy cánh tay hắn kéo lại.

Đoạn Tư nương theo lực kéo của nàng cúi người qua, thấy nàng giãn lông mày, an tĩnh ôm cánh tay hắn vào trong ngực. Đoạn Tư thầm nghĩ, nếu bây giờ này Hạ Tư Mộ tỉnh lại trông thấy cảnh này, thì đợi đến khi nàng khôi phục pháp lực, cánh tay này của hắn thật sự sẽ giữ không nổi.

Nhưng hiển nhiên Đoạn Tư không phải người biết điểm dừng.

Hắn là người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Hắn ghé vào trước giường Hạ Tư Mộ nhìn nàng, động tác vừa rồi của nàng làm khuôn mặt lộ ra khỏi chăn, hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.

“Hạ Tư Mộ…” Hắn nhỏ giọng gọi tên nàng.

Tất nhiên là nàng không đáp lại.

“Hạ Tư Mộ…”

“Hạ Tư Mộ…”

Hắn đổi ngữ điệu gọi nàng ba lần, nàng vẫn không tỉnh lại, hắn liền cười rộ lên nói: “Nếu ta muốn hôn ngươi, ngươi sẽ không thật sự giết ta chứ?”

“Ồ, bây giờ ngươi không có pháp lực, đợi đến khi thời gian chín muồi rồi mới tính sổ… Vậy ta đây thật sự chỉ có tám ngày để sống?”

Đoạn Tư chậm rãi tới gần Hạ Tư Mộ, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng lúc ngủ.

“Tư Mộ.” Hắn chậm rãi gọi từng chữ một.

Không biết là đang gọi tên nàng, hay đang kể tâm sự của mình.

Một tiếng Tư Mộ lại làm Hạ Tư Mộ nhíu mày, từ từ mở to mắt. Có vẻ như nàng mới vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh mắt không tỉnh táo lắm nhìn Đoạn Tư gần trong gang tấc tựa như không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mơ.

Ánh trăng phác hoạ ra một vòng sáng mơ hồ trong đáy mắt người trước mặt, đôi mắt hắn tròn xoe, khoé mắt hơi cong lên, trong veo sáng ngời như một khối thuỷ ngọc, phản phất như một chàng thiếu niên ngây thơ chân thành.

Hạ Tư Mộ mơ hồ nói: “Đôi mắt này thật đẹp.”

“Lại muốn thu thập?”

“Đôi mắt phải… Sống mới đẹp.”

“…Vậy thì ngươi phải để cho ta sống thật tốt đấy.”

Đoạn Tư nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng ngời nhắm lại, hắn hơi nghiêng về phía trước hôn lên môi nàng. Một cái hôn phớt qua thật nhẹ, mang đến mùi hương mát lạnh trên người hắn, tựa như hoa nở sau mưa xuân, từ trên môi hắn nhiễm lên môi nàng.

Hạ Tư Mộ trợn tròn mắt, nàng sửng sốt chớp mắt một cái mới chính thức tỉnh lại từ trong mộng, ý thức được vừa xảy ra chuyện gì.

Đoạn Tư đang hôn môi nàng.

Đoạn tiểu hồ ly… Đang hôn nàng!

Lần này đâu phải được đằng chân lân đằng đầu nữa, đây là trực tiếp leo lên đầu nàng ngồi rồi!

Nàng nheo mắt lại, đương định nổi giận thì lại thấy cái tên háo sắc không sợ chết trước mặt đột nhiên mở mắt, trong mắt loé lên một tia cảnh giác. Đoạn Tư tách khỏi nàng, khoác áo ngoài màu đen của mình lên người nàng, ra hiệu im lặng.

Hạ Tư Mộ bị hương thơm trên quần áo của hắn bao phủ, nàng lạnh lùng nhìn hắn, không bao lâu đã thấy ngoài cửa xuất hiện vài bóng người khả nghi, sau một tiếng động cực kỳ nhỏ, cửa lặng lẽ bị đẩy ra.

Là một đám người áo đen, thoạt nhìn như thích khách bình thường.

Đoạn Tư và Hạ Tư Mộ trao đổi ánh mắt một chút.

Đám thích khách có khoảng hai mươi mấy người, vừa thấy Đoạn Tư và Hạ Tư Mộ đều đã tỉnh, lập tức chuyển từ đánh lén sang quang minh chính đại tấn công, không nói một lời rút kiếm bao vây.

Đoạn Tư thở dài một tiếng nói: “Ta thật sự không thích giết người vô cớ.”

Hắn di chuyển giữa đám thích khách, uyển chuyển nhẹ nhàng dùng vỏ kiếm chặn lại một vài thanh kiếm, song kiếm ra khỏi vỏ ánh lên ngân quang lấp lánh, du tẩu vài vòng như gió, những tên ở gần đều bị hắn cứa cổ. Chỉ có một tên có ý định đánh lén Hạ Tư Mộ là bị hắn đâm một kiếm xuyên qua giữa lưng.

Trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi văng khắp nơi, cuộc ám sát bất ngờ này chỉ kéo dài trong nháy mắt. Đoạn Tư lau kiếm rồi tra vào vỏ.

Giết người là chuyện hắn am hiểu nhất từ xưa đến nay.

Ánh sáng từ thi thể khắp phòng dâng lên, tựa như cỏ mục hoá thành đom đóm, chớp tắt lập loè rồi biến mất vào bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Đoạn Tư xoay người nhìn về phía Hạ Tư Mộ, cười nói: “Đèn sáng bay lên, sao băng ngược dòng, hoá ra đây là cái chết trong mắt quỷ.”

Hạ Tư Mộ lại không cười, nàng bước từ trên giường xuống, khoác áo ngoài màu đen của hắn, vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn vừa bước từng bước về phía hắn, không khí nguy hiểm mà cứng đờ.

Đoạn Tư không tránh né, đứng nguyên tại chỗ, đợi đến khi nàng bước đến trước mặt hắn, hắn lập tức thoải mái nói: “Bây giờ phòng đã dơ thành như vậy, không thể ở nữa.”

Hạ Tư Mộ mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hắn một lát, đội nhiên dời mắt đi về phía hành lang. Đoạn Tư ngẩn người, quay đầu hỏi nàng: “Ngươi đi đâu vậy?”

Hạ Tư Mộ dừng chân một chút, không quay đầu lại, chỉ bình thản nói một câu: “Không phải ngươi nói căn phòng này không thể ở nữa sao, đi bảo chưởng quầy đổi một phòng khác.”

Đoạn Tư im lặng chớp mắt một cái rồi bật cười, nói: “Lý nào lại để điện hạ tự mình đi chứ.”

Ngay khi hắn tưởng nàng hẳn là phải tức giận, uy hiếp hoặc là trừng phạt hắn thì nàng lại không làm gì cả. Cử chỉ của nàng vẫn như thường, giống như việc hắn vừa mới hôn môi chỉ là ảo giác.

Thái độ nhẹ nhàng, yên bình giả tạo làm người ta không hiểu nổi. Thoạt nhìn cũng không giống như là ngầm đồng ý, chẳng lẽ là thật sự quyết định đợi đến thời cơ rồi tính sổ hắn?

Không phải tám ngày sau chính là ngày chết của hắn thật chứ?

Hạ Tư Mộ nói với chưởng quầy nàng gặp phải một bọn cướp, vì vậy đêm đó đã đổi phòng, sáng ngày hôm sau chủ nhân khách đi.ếm vậy mà lại tới cửa xem xét tình huống.

Chủ nhân khách đi.ếm – chính là Y Lí Nhĩ lão gia.

Lúc chưởng quầy tới phòng Hạ Tư Mộ báo Y Lí Nhĩ lão gia tới, Hạ Tư Mộ đang ngồi trước một bàn đồ ăn ngon thơm phức, thấy chưởng quầy tới thì cười nói: “Mùi vị này ta ngửi đủ rồi, ăn cũng ăn không vô, ngươi dọn bàn ăn này đi.”

Đoạn Tư đội mũ có mạng che không thể bị ai nhìn thấy ngồi bên cạnh cười rộ lên, lòng nói nàng dùng tiền của hắn phóng khoáng thật.

Chưởng quầy nào có tâm trạng lo chuyện cơm nước, sốt ruột hốt hoảng nói chuyện hôm qua khách đi.ếm gặp cướp đã bị lão gia biết. Lời còn chưa dứt, vị lão gia giàu có mà ngày ấy Hạ Tư Mộ và Đoạn Tư gặp được đã dẫn theo mấy người giúp việc bước vào.

Chưởng quầy lập tức quỳ xuống đất lạy, nói: “Lão gia.”

Hắn ta ngầm nháy mắt với Hạ Tư Mộ, nhỏ giọng nói: “Đây chính là Y Lí Nhĩ lão gia, còn không mau quỳ lạy hành lễ!”

Hạ Tư Mộ thờ ơ liếc Y Lí Nhĩ một cái, mông vốn chẳng định rời khỏi băng ghế, nàng dùng tiếng Hồ Khế nói: “Vị lão gia này, hay là ông ngồi xuống cùng ăn đi?”

Chưởng quầy nháy mắt ra hiệu đến nỗi mi mắt bị chuột rút.

Lục lạc bên hông Y Lí Nhĩ khẽ vang lên, ông ta nhìn Hạ Tư Mộ, rồi lại nhìn con quỷ đội mũ có mạng che không thấy mặt bên cạnh. Con quỷ kia lập tức vô cùng lịch sự đứng dậy đi sang một bên, làm động tác mời.

Ông ta hơi kinh ngạc, những con quỷ mà ông ta gặp trước đây đều cao cao tại thượng, đây là lần đầu tiên gặp con quỷ nho nhã lễ độ thế này.

Y Lí Nhĩ phất tay bảo chưởng quầy và người giúp việc của ông ta lui ra trước, đánh giá cô nương và quỷ một phen, rồi cất bước đi đến vị trí bên cạnh Hạ Tư Mộ ngồi xuống, nói: “Là khách đ.iếm của ta không chiếu cố cô nương chu đáo. Bàn đồ ăn này không tính là gì, nếu cô nương thích, ta có thể lệnh cho đầu bếp tốt nhất trong thành nấu cho ngươi một bàn khác.”

Hạ Tư Mộ chống cằm, nhẹ giọng cười rộ lên: “Không chiếu cố chu đáo? Ta thấy chiếu cố rất khá mà, nửa đêm còn đặc biệt cử nhiều người như vậy đến với ta, thực làm ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.”

Ý Lí Nhĩ vuốt ve viền thắt lưng vàng khảm đá quý của mình, không vì bị vạch mặt mà quẫn bách, lại còn cực kỳ tự nhiên bật cười: “Cô nương và quỷ đồng hành, những người đó sao có thể đả thương cô nương.”

“Phải không, hẳn là lão gia nghĩ nếu bọn họ đả thương ta thì cũng chỉ là giết một người dân dị tộc bình thường, ông không cần lo lắng về chuyện này. Còn nếu bọn họ không giết được thì vừa hay ông có thể thăm dò ta.”

“Ha ha ha ha cô nương hà tất phải nói khó nghe như vậy? Ta chỉ rất tò mò, xưa nay mọi người đều cung phụng tiểu quỷ, đây là lần đầu tiên ta thấy có người cung phụng quỷ trưởng thành đấy.”

Y Lí Nhĩ vừa nói, ánh mắt vừa dời đến nam nhân bên cạnh, nam nhân dường như cũng nhẹ cười vài tiếng.

Đoạn Tư thầm nghĩ đây đúng là trường hợp thú vị, người sống bị nhìn thành quỷ, còn quỷ lại bị xem như người sống.

Hạ Tư Mộ lắc đầu, nói: “Ai nói ta cung phụng hắn? Ta là chủ, hắn là tớ, là ta sử dụng hắn.”

Sắc mặt Y Lí Nhĩ lộ ra vẻ kinh ngạc, trước nay khi nuôi dưỡng quỷ, quan hệ giữa hai bên luôn là quỷ là chủ, người là tớ, vậy mà lại có cách nghịch đảo thân phận. Ánh mắt ông ta hơi tối lại, cười nói: “Cô nương dùng cách nào để sử dụng quỷ vậy? Liệu ngài có bằng lòng chuyển nhượng quỷ mà ngài đang sử dụng cho ta không?”

“Ông muốn quỷ của ta? Ta nghe nói ông cung phụng Kỵ quỷ điện chủ, một người không thể có hai quỷ, ta cũng không thể để quỷ của ta đoạt người của Kỵ quỷ điện chủ được.” Hạ Tư mộ cầm đũa lên, thản nhiên gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng.

Ngửi thì thật thơm, ăn vào lại không có vị gì.

Nàng nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ Y Lí Nhĩ lão gia cũng nghe nói Kỵ quỷ điện chủ đã phạm lỗi, muốn bỏ nó mà đi?”