Ra khỏi khách sạn, sắc trời gần như đã tối đen như mực, Cố Hàn Chu cùng đám người Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần lên xe. Xe chậm rãi lái vào trong sân lớn Cố gia, quản gia từ sớm đã đem phòng ngủ của Bùi Túc Nguyệt sắp xếp đâu ra đấy.
Bọn họ tiến vào bên trong, trực tiếp cùng nhau đến tham quan phòng ngủ mới của Bùi Túc Nguyệt.
Phòng ngủ của y ở lầu ba là phòng ngủ chính.
Đám người Triệu Kỳ Căn đứng ở cửa phòng vừa nhìn vừa cảm thán:
- Đúng là Túc Túc có khác nhỉ, Cố đại ca chiếu cố Túc Túc thật đấy, đây không phải là phòng ngủ của chủ nhân sao? Chuẩn bị chu đáo như vậy, có cả bức tranh quý còn lưu lại của nghệ sĩ nước ngoài mà Túc Túc thích nhất nữa chứ. Dụng tâm quá đi mất.
Lục Minh Thần cũng cười nói:
- Đúng đó đúng đó, xem ra vị trí của Túc Túc trong lòng Cố đại ca thật sự rất quan trọng nhỉ?
Cố Khinh Chu hừ lạnh nói:
- Nói nhảm gì đó? Cũng không nhìn một chút là người ta là ai. Nếu như không phải Túc Túc, ai đâu mà phô trương tới mức này?
Tay Cố Hàn Chu đút trong túi quần, hắn cười cười nhìn em trai cùng đám bạn của cậu ta. Mấy ngày nay lượng công việc của hắn rất nhiều, nhưng vì Túc Túc lần này về nước nên hắn đã cố ý gạt hết mọi thứ qua một bên để chuẩn bị này kia, cũng không biết Túc Túc có thích hay không.
Cố Hàn Chu quay đầu nhìn sang, lại không thấy Bùi Túc Nguyệt đâu cả.
Tô Dĩ Trần cũng không.
Hắn nhíu mày, Túc Túc đi đâu rồi?
...
Bùi Túc Nguyệt lúc này đang tò tò bám theo Tô Dĩ Trần.
Y vừa đi vừa cố ghi nhớ mỗi một vị trí phòng ngủ khác nhau của Cố gia, đồng thời quan sát xem bốn phía có chỗ nào có camera hay không. Y không những nhạy cảm mà khả năng quan sát cũng rất tốt, rất nhanh liền có thể nhớ rõ hết tất cả các vị trí bao gồm phòng ngủ, phòng khách, thậm chí cả toilet cùng mọi ngóc ngách của đại trạch Cố gia.
Phòng của Tô Dĩ Trần là phòng cho khách nằm khuất trong lối ngoặt lên cầu thang tại lầu hai, là một căn phòng vô cùng đơn giản không có gì đáng chú ý. Anh đẩy cửa bước vào bên trong, vừa định thay một bộ quần áo khác liền cảm thấy dường như sau lưng có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Tô Dĩ Trần lập tức cảnh giác quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Bùi Túc Nguyệt lặng yên không một tiếng động đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Anh bị dọa đến mức đại não trống rỗng, suýt chút nữa giơ chân đá người kia một phát. Nhưng nghĩ tới Cố Hàn Chu còn ở trên lầu thì lập tức nhịn xuống, hạ giọng nói:
- Cậu làm cái gì vậy?
Tô Dĩ Trần bởi vì bị dọa cho hoảng hồn nên cái gì cũng không kịp nghĩ, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn chút tức giận cùng khiển trách.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Bùi Túc Nguyệt chậm rãi rũ xuống, ngoan ngoãn nghe mắng.
- Anh chỉ muốn đến xem chỗ ở của Tô Tô thôi, sẽ không gây thêm phiền phức cho Tô Tô đâu mà.
- Với cả, nếu như không phải Tô Tô cũng ở Cố gia thì anh dọn đến đây làm gì chứ.
Tô Dĩ Trần nhíu mày:
- Chẳng lẽ không phải là cậu cố ý nói ra nói vào để Cố Hàn Chu mời cậu dọn đến đây mới đúng hả?
Bùi Túc Nguyệt chậm rãi nâng mắt nhìn lên, ngữ khí dò xét cẩn thận từng li từng tí:
- Tô Tô, dọn đến Cố gia đâu phải là do anh tự ý ra quyết định, là Cố Hàn Chu chủ động đề nghị mà. Mặc dù anh rất muốn gần gũi với Tô Tô, nhưng nếu Tô Tô không vui thì anh đâu có dám làm càn đâu? Hơn nữa, nếu Cố Hàn Chu để ý tới cảm nhận của Tô Tô thì hắn ta đã không làm chuyện tổn thương Tô Tô như vậy rồi...
Y nói bóng nói gió, trong lòng có dụng ý riêng.
Bùi Túc Nguyệt lại mím môi cười nói:
- Chẳng qua anh cũng phải cảm kích hắn nhiều một chút, là hắn đã cho anh có cơ hội tiếp cận Tô Tô.
Trong lúc nhất thời, thần sắc Tô Dĩ Trần trở nên phức tạp, tâm tư anh rối bời.
Cho dù Bùi Túc Nguyệt đang ngấm ngầm công khai nói xấu Cố Hàn Chu, nhưng không thể phủ nhận là Bùi Túc Nguyệt nói không sai —— ---- Cố Hàn Chu căn bản không coi anh ra gì thật.
Cố Hàn Chu là người nắm mọi quyền hành ở tập đoàn Cố Thị, hắn là một thương nhân trong mắt chỉ có lợi ích, cũng chỉ muốn qua lại với những người xuất chúng có thể mang đến ưu thế cho mình. Dạng người này là kẻ vừa có danh tiếng vừa ngạo mạn, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đem tiểu tình nhân mà mình bao nuôi để vào trong mắt.
Đối với Cố Hàn Chu, cái đám tình nhân hắn nuôi bên ngoài cũng chỉ là trò mua vui để dành giải trí trong những lúc nhàm chán. Hắn đồng ý cho con chim hoàng yến như anh đến sống ở Cố gia đã có thể coi như trời cao ban phước. Huống chi anh vẫn là dựa vào gương mặt hao hao giống bạch nguyệt quang này mới nhận được “đặc ân” đó.
Tô Dĩ Trần là một người luôn dành sự ái mộ cho những kẻ mạnh, ban đầu anh đối với Cố Hàn Chu vốn rất có thiện cảm. Là loại hảo cảm đối với người có năng lực.
Nhưng càng về sau... Trải qua đủ loại sự kiện, Tô Dĩ Trần nhanh chóng nhìn rõ bản chất bạc tình bạc nghĩa của Cố tổng, anh lập tức điều chỉnh tâm tình của mình, từ đó trở đi chỉ lấy tiền, diễn kịch, làm tốt những gì mình nên làm rồi chờ hết một năm nữa liền dứt khoát rời đi.
Tô Dĩ Trần cũng không cảm thấy hành động lần này của Cố Hàn Chu gây ra tổn thương cho mình, bởi vì anh vốn dĩ không thèm để ý tới.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ của Cố Hàn Chu, hay của Bùi Túc Nguyệt cùng tất cả mọi người mà nói —— Loại hành vi này của Cố Hàn Chu không khác gì đang làm nhục cái người vô cùng yêu thích hắn.
Chỉ là, tên bạch nguyệt quang này vừa rồi nói những lời đó là có ý gì?
Ánh mắt Tô Dĩ Trần hơi trầm xuống, lại kỳ quái nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Cùng lúc đó, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần thay đổi.
- Túc Túc, sao em lại ở đây?
Cố Hàn Chu đứng tại góc rẽ, một thân tây trang còn chưa kịp thay ra, năm ngón tay thon dài của hắn đút trong túi quần. Khắp người hắn toát ra khí thế áp bức cực độ của kẻ bề trên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.
Bùi Túc Nguyệt lộ ra một nụ cười xinh đẹp không chút chột dạ, ngữ khí bình thản như đang nói đến thời tiết ngày hôm nay chứ không phải chuyện gì hệ trọng:
- Em đến xem chỗ ở của Tô Tô, về sau còn phải nhờ cậy cậu ấy nhiều mà.
Cố Hàn Chu vẫn chưa nói gì, đám người Cố Khinh Chu đã từ trên lầu đi tới. Triệu Kỳ Căn nhìn Tô Dĩ Trần, mặt mũi tràn đầy khinh thường:
- Chỗ của Tô Dĩ Trần thì có gì hay mà xem? Túc Túc, anh cẩn thận một chút, đừng để Tô Dĩ Trần lây xui xẻo cho anh đó.
Bùi Túc Nguyệt chậm rãi thu lại nụ cười, đôi mắt phượng thoáng lóe lên sự lạnh lẽo khó thấy, y thâm trầm nhìn Triệu Kỳ Căn giống như đang nhìn xác chết.
Tô Dĩ Trần rõ ràng cảm nhận được sự biến đổi trong cảm xúc của Bùi Túc Nguyệt, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt hết thảy liền khôi phục như thường. Anh lập tức tiến lên phía trước rồi nở một nụ cười:
- Mọi người hôm nay bận bịu mệt mỏi lắm rồi, đừng đứng ở đây nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.
Triệu Kỳ Căn liếc mắt nhìn Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới, cười lạnh:
- Đồ tu hú chiếm tổ chim khách...
Lục Minh Thần ngăn lại lời nói tiếp theo của Triệu Kỳ Căn, cậu ta cười:
- Được rồi, chúng ta là tới làm khách, không phải đến để đùa giỡn với chim hoàng yến. Đi ngủ mau lên, tôi mệt muốn chết rồi này.
Cố Hàn Chu dứt khoát ra lệnh:
- Đi ngủ hết đi.
Ba người Cố Khinh Chu nghe lời kéo nhau đi lên lầu bốn.
Bùi Túc Nguyệt vẫn nhớ thương Tô Dĩ Trần, y chậm rãi đi về phía trước, đi tới sau lưng Cố Hàn Chu. Ở nơi Cố Hàn Chu không nhìn thấy, Bùi Túc Nguyệt khẽ quay đầu nở một nụ cười nhàn nhạt với Tô Dĩ Trần.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi hết, Cố Hàn Chu mới lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Tô Dĩ Trần:
- Cậu không có ở trước mặt Túc Túc nói lung tung cái gì đâu nhỉ?
Tô Dĩ Trần hoàn hồn thoát ra khỏi nụ cười kia của Bùi Túc Nguyệt, anh “Hả?” một tiếng. Hồi lâu mới phản ứng được, lập tức thấp giọng đáp lại:
- Ngài yên tâm, em sẽ không ở trước mặt cậu ấy nhiều lời vô nghĩa.
Cố Hàn Chu khẽ xoa đầu ngón tay, giọng nói nhàn nhạt mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ:
- Vậy thì tốt, cậu hẳn là hiểu rõ tính tình của tôi, tôi không hi vọng Túc Túc biết đến mối quan hệ giữa chúng ta. Cậu phải làm tốt vị trí của mình, đừng gây thêm phiền phức cho tôi, nghe thấy không?
Tô Dĩ Trần dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng ngoan ngoãn đáp: “Được”
Cố Hàn Chu nhìn Tô Dĩ Trần, thần sắc có chút hứng thú đánh giá đối phương. Hắn giống như là vị thần trên cao nhìn xuống sinh vật nhỏ bé yếu ớt đang giãy giụa sinh tồn trên mặt đất.
Khinh miệt, ghét bỏ, bỡn cợt, coi thường.
Hắn đôi khi rất thích nhìn Tô Dĩ Trần mặt mũi tái nhợt như bị tổn thương sâu sắc thế này. Mỗi lần nhìn thấy đối phương như vậy, hắn sẽ nhớ tới cành hoa hồng bị nhổ sạch gai nhọn trên thân, là một vẻ đẹp tàn tạ rách nát khó cưỡng.
Trông thấy ánh mắt đáng sợ kia của Cố Hàn Chu, Tô Dĩ Trần toàn thân tóc gáy dựng đứng, anh vô thức lui lại một bước, lắp bắp kêu lên:
- Em... em về phòng ngủ đây...
Tô Dĩ Trần hoả tốc vào phòng đóng cửa lại, anh hít sâu một hơi, thầm mắng:
- Sao ai cũng bệnh hết vậy trời!
Cố Hàn Chu xoa xoa đầu ngón tay, nhàn nhạt nhìn cửa phòng đã đóng kín. Hắn biết Tô Dĩ Trần sẽ luôn tha thứ cho hắn, sẽ không đời nào trách cứ hắn, sẽ một mực một mực ngoan ngoãn nghe lời hắn, cũng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn.
Bởi vì hắn biết Tô Dĩ Trần rất yêu hắn, có thể dễ dàng nhận thấy điều này từ ánh mắt, hành vi cử chỉ của anh ngày thường.
Một món đồ chơi nhỏ đặc biệt có tác dụng tiêu sầu lúc hắn nhàm chán như thế, hắn tạm thời chưa muốn vứt đi.
Cố Hàn Chu đứng trước cửa phòng Tô Dĩ Trần thêm chừng năm giây, sau đó liền xoay người đi lên lầu năm.
Ở đầu bậc thang nơi Cố Hàn Chu không để ý tới, Bùi Túc Nguyệt đang nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, thẳng đến khi hắn khuất khỏi tầm mắt mới dừng lại.
Năm ngón tay thon dài của y gõ lên lan can cầu thang, đôi mắt xinh đẹp quý khí hiện lên vẻ đăm chiêu không rõ là đang suy nghĩ điều gì.
...
- -- Đêm hôm đó.
Khi Tô Dĩ Trần đang chìm vào giấc ngủ say, anh bỗng cảm thấy cả người đột nhiên nóng lên, giống như bị ai đó ôm vào trong ngực. Một hơi thở nhẹ nhàng lướt qua tai, cổ, rồi mi mắt khiến anh hơi nhột nhạt.
Có thứ gì đó mềm mại ướt át đang liếm láp vành tai anh.
- Ưm...
Tô Dĩ Trần khó chịu nhíu nhíu mày, hô hấp có chút dồn dập, gương mặt anh dần nhiễm sắc đỏ. Dáng hình đôi môi của anh rất xinh đẹp, rất thích hợp để hôn.
Bùi Túc Nguyệt nương nhờ ánh trăng si ngốc ngắm nhìn Tô Dĩ Trần đang say ngủ, vươn tay nhẹ nhàng vén phần tóc mái của anh. Vầng trán của Tô Dĩ Trần nhìn rất đẹp, chỉ là anh vẫn luôn để kiểu tóc không phù hợp, hơn nữa bình thường còn hay làm ra kiểu sụp mi thuận mắt, cố tình biến mình thành một kẻ mờ nhạt không đáng chú ý.
Chỉ có Bùi Túc Nguyệt biết, Tô Tô kỳ thật có bao nhiêu loá mắt.
Lúc này, Tô Dĩ Trần cũng chậm rãi mở mắt, trong đôi ngươi toàn là hàn ý.
Anh gần như vô thức giơ chân đạp thẳng người kia từ trên giường xuống, nghe thấy y xuýt xoa kêu đau.
Tô Dĩ Trần cấp tốc bật đèn, cả phòng nháy mắt sáng trưng.
Anh nhìn Bùi Túc Nguyệt đang ngồi dưới đất, trong lúc nhất thời đầu óc choáng váng, hai mắt bởi vì kinh sợ mà có chút phiếm hồng, áo ngủ mềm mại khoác trên người cũng trở nên lộn xộn. Anh không thể tưởng tượng nổi mà chỉ vào Bùi Túc Nguyệt:
- Tại sao lại là cậu?
Bùi Túc Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt phượng một mảnh đen kịt. Y si mê nhìn Tô Dĩ Trần đang ngồi ở trên giường, thầm nghĩ xương quai xanh của Tô Tô thật xinh đẹp, thật muốn gặm một cái.
Y nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói:
- Anh muốn ở bên cạnh em mà.
Tô Dĩ Trần quả thực tức đến hoa mắt chóng mặt, thấp giọng:
- Bùi Túc Nguyệt, cậu có bệnh hả?
Hơn nửa đêm không ngủ lại chạy đến phòng của anh, khiến anh còn tưởng rằng Bùi Túc Nguyệt đang muốn ám sát mình cơ đấy.
Bùi Túc Nguyệt ôm gối đầu đứng dậy, y chăm chú nhìn Tô Dĩ Trần, thấy Tô Dĩ Trần không có phản ứng gì, ánh mắt y còn có chút ủy khuất. Y từng bước một tới gần bên giường, sau đó ngồi xuống cạnh Tô Dĩ Trần.
- Tô Tô, anh muốn ôm em.
Tô Dĩ Trần còn chưa kịp phản ứng đã bị Bùi Túc Nguyệt ôm lấy, người nọ thậm chí còn thích ý cọ cọ lên mặt anh.
Tô Dĩ Trần bị cọ đến nỗi toàn thân run lên.
Anh tức giận thở ra một hơi, vươn tay tát Bùi Túc Nguyệt.
Một tiếng “Chát” trong đêm khuya yên tĩnh nghe đặc biệt vang dội.
Tô Dĩ Trần thật ra không dùng nhiều sức, cái tát này không nặng không nhẹ, cũng không gây ra thương tích gì.
Vai áo Tô Dĩ Trần trượt xuống lộ ra da thịt trắng như tuyết, ánh mắt tức giận lại ác độc giống như mèo con hung hãn đang giơ nanh múa vuốt, cái tát kia chẳng những không đau không ngứa mà ngược lại càng làm cho huyết mạch người ta sôi trào.
Hầu kết Bùi Túc Nguyệt khẽ động, rõ ràng là đã bị người đẹp đánh đến mức trên mặt xuất hiện dấu tay, chẳng hiểu sao y lại càng thêm hưng phấn.
Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt giống như đang quan sát miếng mồi béo bở, say mê lại kiềm nén nhìn Tô Dĩ Trần. Giọng y hơi khàn, dường như muốn đem tên gọi của người kia ngậm ở trong miệng khẽ khàng cắn nuốt:
- Tô Tô...
Nhìn đi, đây mới thực sự là Tô Dĩ Trần.
Tô Tô vốn là một đóa hoa hồng đầy rẫy gai nhọn, chỉ cần tới gần một chút liền bị đâm cho vết thương chằng chịt. Dù vậy, vẫn sẽ có vô số người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tranh nhau làm kỵ sĩ hộ hoa bên cạnh anh.
Buồn cười là khi hoa hồng cố tình e ấp giấu đi một thân gai nhọn, đám chó mắt mù kia lại thật sự xem người ta như cỏ dại mà chà đạp.
Tô Dĩ Trần ngẩn ngơ nhìn Bùi Túc Nguyệt cầm lấy bàn tay vừa đánh người của anh nâng lên mà nhẹ nhàng liếm liếm. Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ướt át khiến tim anh đập loạn, sau đó Bùi Túc Nguyệt thậm chí còn nâng mắt nhìn anh mà hỏi:
- Tay có đau không em?
Tô Dĩ Trần thu tay lại, đầu ngón tay chỉ chỉ trước ngực Bùi Túc Nguyệt phòng ngừa y đột nhiên tới gần.
- Bùi Túc Nguyệt, cậu là chó sao? Sao tự nhiên lại thích liếm tay người khác thế hả?
- Đúng rồi, anh là chó con của Tô Tô, chỉ liếm tay của Tô Tô thôi.
Bùi Túc Nguyệt thoải mái thừa nhận. Y chăm chú nhìn Tô Dĩ Trần, ánh mắt hèn mọn mà thành kính giống như thần dân đang tôn sùng quốc vương của mình. Dường như trong thế giới của y, trừ Tô Dĩ Trần ra thì chẳng còn người nào khác nữa cả.
___