Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 98




Đôi mắt Hoắc Nam Diên trở nên lạnh lùng.

Bà vốn không muốn tham gia buổi tiệc đính hôn này.

Nhưng nhà họ Bùi mời rất nhiệt tình, thêm vào đó bà thực sự rất muốn xem, người mà đứa con trai yêu quý nhất của bà toàn tâm toàn ý yêu thương - Cố Hàn Chu, rốt cuộc vô tình đến mức nào.

Lục Bá Đình cũng có cùng suy nghĩ với vợ.

Từ khi hai vợ chồng biết rằng con trai út vẫn còn sống, và người đó chính là Tô Dĩ Trần, trong đầu họ luôn hiện lên cảnh tượng chàng trai mặc áo sơ mi trắng chảy m.á.u nằm trên bãi cỏ.

Đứa con trai đáng thương của họ…



Lục Minh Phong lắc nhẹ ly rượu vang, lạnh lùng quan sát khung cảnh tiệc đính hôn. Anh ta không kìm được, nhếch môi mỉa mai.

Những người xung quanh tưởng rằng anh ta đang đau khổ vì chuyện của Bùi Túc Nguyệt.

“Tổng giám đốc Lục, chuyện đã qua không nên nhớ lại, tôi mời anh một ly.”

“Tổng giám đốc Lục, hôm nay là ngày đính hôn của Túc Túc và tổng giám đốc Cố, chúng ta phải nhìn về phía trước!”

“À này, tổng giám đốc Lục, anh đối với Túc Túc... vẫn còn cảm giác chứ?” Có người lén hỏi.

Lục Minh Phong khẽ sững người, uống một ngụm rượu, nói: “Ánh trăng ở trên trời là đẹp rồi.” Không cần phải hái xuống.

Không sai, anh ta thích Túc Túc là thật.

Nhưng hiện tại điều anh ta quan tâm nhất là chuyện của em trai.

Mọi tài liệu liên quan đến em trai, anh ta đã cho người điều tra kỹ lưỡng.

“Tổng giám đốc Lục đúng là người có tấm lòng rộng mở.”

Những người xung quanh thấy Lục Minh Phong trả lời như vậy, rõ ràng là không tin.

Lục Minh Phong ngưỡng mộ Bùi Túc Nguyệt nhiều năm, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.

Nửa tháng trước, Cố Hàn Chu và Lục Minh Phong đánh nhau trong quán bar, phần lớn là vì tình địch mà trở mặt thành thù.

Mọi người lại thấy anh ta uống rượu liên tục, nghĩ rằng Lục Minh Phong đau khổ vì mất người yêu, thở dài vài tiếng.



Trong phòng tiệc lộng lẫy xa hoa, nhạc violin nhẹ nhàng vang lên, các doanh nhân giàu có mặc trang phục sáng chói, tay cầm ly rượu, cười nói vui vẻ, bàn luận về mối quan hệ lâu đời giữa nhà họ Cố và nhà họ Bùi.

“Chúng tôi đều nhìn Túc Túc và Hàn Chu lớn lên, nay họ có thể thành đôi, chúng tôi thật sự rất vui mừng.”

“Đúng vậy! Hàn Chu và Túc Túc đúng là thanh mai trúc mã, những năm Túc Túc phải ở nhà dưỡng thương, Hàn Chu mỗi ngày đều đến thăm Túc Túc. Hai người đã trải qua nhiều lần chia ly như vậy, đáng ra phải bên nhau sớm hơn rồi.”

Những người lớn thảo luận với nhau, trên mặt ai cũng nở nụ cười chúc phúc.

“Vãn Châu, Hàn Chu nhà chị đã có bạn đời rồi, còn chuyện tốt của Khinh Chu khi nào đến vậy, chúng tôi đều đang chờ uống rượu mừng đây.”

Cố Vãn Châu mỉm cười trang nhã: “Khinh Chu vẫn còn nhỏ mà.”

Mấy phu nhân nhà giàu cười đùa vài câu, sau đó lại chuyển sang chủ đề khác.

Cố Vãn Châu mỉm cười nhạt, bà nhìn về phía Cố Khinh Chu ở đằng xa. Không biết tại sao, trong lòng bà luôn có cảm giác kỳ lạ.

Bas

“Ơ này, nhưng mà... nghe nói Hàn Chu từng có một người tình tên Tô Tô, cậu ta…”

Một phu nhân cười khẩy: “Người tình gì chứ? Cậu ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố rồi, còn tính là người tình gì nữa.”

“Đúng vậy. Người tên Tô Tô đó, thật là không biết xấu hổ, biết rõ người Hàn Chu thích là Túc Túc, mà vẫn cố mặt dày bám lấy nhà họ Cố. Chỉ là một tên muốn trèo cao, muốn đi đường tắt, loại người đó, tôi thấy nhiều rồi.”

Cố Vãn Châu khẽ nhíu mày: “Tô Tô rất hiểu chuyện mà.”

Phu nhân kia bĩu môi: “Vãn Châu à, chị tốt bụng như vậy mới bị loại người đó lừa.”

Cố Vãn Châu không đồng tình, trong lòng thở dài một hơi, bà có cảm giác thương hại Tô Dĩ Trần, đứa trẻ đó hiểu chuyện thế nào bà đều thấy rõ.

Nếu Hàn Chu có thể trân trọng Tô Tô, bà sẽ thật lòng chúc phúc.

Chỉ tiếc là... suy nghĩ của thế hệ sau, Cố Vãn Châu không hiểu, cũng không thể quản được, đành để họ tự lo liệu.



Cố Hàn Chu uống một tách trà xanh, chờ đợi rất lâu, hắn không thể ngồi yên được nữa, lát nữa hắn còn phải cùng Túc Túc nhận lời chúc phúc của mọi người.

Vậy nên hắn đứng dậy rời đi, tiến vào hội trường tiệc.

Trong hội trường đầy khách khứa, vô cùng náo nhiệt.

“Anh, sao anh lại ra đây? Túc Túc đâu?” Cố Khinh Chu thấy Cố Hàn Chu đến, cậu ta là người đầu tiên bước lên chào đón.

“Vẫn đang thay đồ bên trong.” Cố Hàn Chu giơ tay lên, nhìn đồng hồ.

“Ồ…” Cố Khinh Chu nói xong, gật đầu. Cậu ta nhìn anh trai, do dự một lúc rồi nói: “Anh, chúc anh và anh Túc Túc bạch đầu giai lão.”

Tình cảm của anh trai dành cho Túc Túc, cậu ta đều thấy rõ.

Cậu ta cũng thật lòng chúc phúc cho họ.

Chỉ là, hôm nay sự việc lớn như vậy…

Tin tức và truyền thông chắc chắn sẽ đưa tin rầm rộ.

Đến lúc đó, Tô Tô chắc chắn sẽ thấy.

Cố Khinh Chu sợ Tô Tô biết chuyện này, nếu anh biết, sẽ đau lòng, buồn bã thế nào.

Chắc chắn sẽ khóc lóc, anh ấy yêu anh trai như vậy mà.

Cậu ta quyết định sau khi tiệc đính hôn kết thúc, sẽ lén đi tìm Tô Tô, rồi xem thử Tô Tô có khóc không, nếu anh khóc, Cố Khinh Chu quyết định sẽ cười nhạo Tô Dĩ Trần một trận.



Mọi người thấy Cố Hàn Chu, liền tiến lên giơ ly chúc mừng, cười nói: “Tổng giám đốc Cố, chúc mừng chúc mừng, cùng Túc Túc kết duyên tốt lành.”

“Tổng giám đốc Cố, mong chờ lần sau sẽ được dự tiệc cưới của anh và Túc Túc!”

Cố Hàn Chu khẽ nhướng mày, gương mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười lịch thiệp. Hắn mặc bộ vest trang trọng, ngay lập tức trở thành tâm điểm của cả hội trường.

Cố Hàn Chu lễ phép đáp lại lời chúc phúc của mọi người: “Cảm ơn mọi người, sẽ có mà.”

Lúc này.

Đèn hội trường tập trung lên sân khấu, người dẫn chương trình mặc vest đen đứng trước micro, anh ta cầm micro, nhìn bảng từ trên tay, cười nói: “Chào mừng quý vị đến dự tiệc đính hôn hôm nay, xin mời mọi người vào chỗ ngồi theo thứ tự.”

Mọi người nhanh chóng vào chỗ ngồi sắp xếp ngay ngắn trước sân khấu.

“Ngày lành tháng tốt, giờ lành khắc tốt, chào mừng quý vị đã đến tham dự buổi lễ đính hôn, tôi xin đại diện hai vị chủ nhân gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn bè và người thân đã đến dự buổi lễ đính hôn này!”

Người dẫn chương trình nói một đoạn lời chúc dài, khiến các thương gia giàu có tham dự buổi tiệc vỗ tay nồng nhiệt.

Các phương tiện truyền thông và nhiếp ảnh gia xung quanh đều hướng ống kính về phía trung tâm sân khấu, đèn flash liên tục nhấp nháy.

Người dẫn chương trình nói xong, mỉm cười nói: “Chúng ta hãy cùng chào đón một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay, Bùi Túc Nguyệt, cậu Bùi.”