Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

Chương 6




Bạch nguyệt quang và cái bóng của hắn (6)

Edit: 1kiss

————————————————–

Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, cuốn lịch cũng bị xé bớt đi bao nhiêu tờ, kỳ nghỉ hè đã sắp nhanh chóng tới, Thiệu Nguyên cũng sắp nghênh đón kỳ thi cuối kỳ. Cậu cũng không quá bận tâm đến việc này, bởi vì trước mắt bức tranh của cậu vẫn không có tiến triển gì mấy —— Bức tranh đó cũng không phải là bài tập cần giao nộp, mà là bức tranh lần trước cậu ở hồ nước nhìn thấy bông hoa sen duy nhất mọc lên kia, nảy sinh linh cảm rồi vẽ lại.

Có đôi khi cậu sẽ nhốt mình ở trong phòng vẽ tranh cả ngày, một nét bút cũng không thể vẽ được, bế tắc sẽ làm cậu cảm thấy vừa phiền muộn vừa bức bối, mà thời điểm Cố Cẩn ở nhà cậu lại không muốn hút thuốc, chỉ có thể ở phòng vẽ tranh uất ức. Nhưng không quá mấy ngày, Cố Cẩn nửa tháng trước mới quay về lại nhận được điện thoại, tựa hồ hắn lại phải đi công tác, thời gian lần này ước chừng sẽ khá lâu, thứ ba lập tức xuất phát, khả năng phải tới thứ sáu tuần sau mới có thể trở về nhà.

Cố Cẩn thu dọn quần áo một cách đơn giản như thường lệ, bỏ tập bút kí vào va li, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Thiệu Nguyên vẻ mặt tăm tối đứng ở trước cửa phòng vẽ tranh. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thiệu Nguyên có biểu tình như vậy, trong lúc nhất thời cũng hơi sửng sốt.

Thiệu Nguyên cũng ý thức được chính mình thất thố, lớp ngụy trang vốn duy trì từ trước tới nay giống như nứt ra một khe hở, cậu quay mặt đi, muốn đóng cửa phòng vẽ tranh, lại bị Cố Cẩn giơ tay đè ván cửa lại.

"Thiệu Nguyên." Cố Cẩn hỏi, "Tại sao anh không vui?"

Nguyên nhân hẳn không phải là vì Cố Cẩn đi công tác, bởi vì ít nhất ngày hôm qua khi hắn nói mình phải đi công tác, Thiệu Nguyên không có bất kỳ phản ứng nào khác thường.

"...... Không có gì, tại việc vẽ tranh không thuận lợi lắm." Thiệu Nguyên xoa xoa mặt, bộ dáng mỏi mệt, "Lên đường bình an."

Cố Cẩn trầm ngâm trong chốc lát, lấy di động ra gửi một tin nhắn cho một người khác, sau khi nhận hồi âm của đối phương mới nói: "Vậy em đi muộn một chút cũng được, bên kia cũng không có gì gấp gáp." Hắn kéo Thiệu Nguyên từ phòng vẽ tranh đến phòng khách, ấn cậu ngồi lên thảm lông xù xù mềm mại, chính mình cũng ngồi xuống phía sau Thiệu Nguyên, đôi tay vòng qua ôm lấy Thiệu Nguyên, để cậu nằm gọn trong lồng ngực mình, gác cằm ở trên vai cậu, "Cho em ôm anh một lúc thôi."

Thiệu Nguyên bỗng chốc dở khóc dở cười: "...... Người có tâm trạng không tốt phải là anh mới đúng chứ?"

"Ừm đúng, nhưng chính vì anh không muốn nói ra, cho nên em chủ động đến ôm anh một cái." Cố Cẩn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Thiệu Nguyên đang gần trong gang tấc, nở một nụ cười dịu dàng.

Thiệu Nguyên nhất thời không biết nên nói gì.

"Cố Cẩn, nếu anh không hề tốt giống như trong tưởng tượng của em, em có chán ghét anh không?" Thiệu Nguyên dán sát người phía sau, cảm nhận được Cố Cẩn cũng thoáng thả lỏng thân thể, dựa vào ghế sô pha, nhưng bàn tay đang vòng qua eo cậu lại siết chặt hơn một chút, "Nếu anh có rất nhiều khuyết điểm, em sẽ còn thích anh sao?"

Cố Cẩn nghĩ nghĩ: "Em cũng có rất nhiều khuyết điểm, anh sẽ chán ghét em chứ?" Hắn phát ra tiếng cười trong trẻo, ngữ điệu thực ôn tồn, thanh âm vang lên ở bên tai Thiệu Nguyên, "Trên đời này không có ai hoàn hảo, hơn nữa —— Trong mắt những người khác, em vốn dĩ không hề xứng với anh."

Thiệu Nguyên suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Làm sao có thể như vậy!" Cậu xoay đầu lại nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Cố Cẩn, đột nhiên nuốt xuống những câu sắp buột ra khỏi miệng, "Bọn họ đều không biết em tốt thế nào!"

"Ừm, cho nên anh lo lắng cái gì chứ?" Cố Cẩn cọ cọ lên má Thiệu Nguyên, trầm giọng nói, "Anh nghĩ xem, em là cô nhi, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không tiếp tục học đại học nữa, còn anh là sinh viên đại học Hoa Thành, là họa sĩ có chút danh tiếng. Em phải làm thêm ở quán bar trang trải cuộc sống, còn một bức tranh treo ở phòng trưng bày của anh có thể bán được bảy chữ số —— Xét từ bất kỳ phương diện nào đi chăng nữa, mọi người đều sẽ cho rằng em không xứng với anh."

"Nhưng mà anh lại cảm thấy em rất tốt, với em mà nói như vậy cũng quá đủ rồi."

"Mỗi người đều không hoàn hảo, ai cũng sẽ có khuyết điểm, em cũng không ngoại lệ."



Thiệu Nguyên khẽ nói: "Anh không cảm thấy em có khuyết điểm, em vừa dịu dàng ấm áp lại vừa cẩn thận chu đáo, hơn nữa cũng rất thông minh, hoàn cảnh gia đình vốn không phải là thứ mà em có thể lựa chọn. Nhưng em vẫn rất tuyệt vời, khuyết điểm trong miệng bọn họ đều không phải khuyết điểm thực sự của em, bởi vì anh biết rõ em là người như thế nào, cho nên anh biết những thứ đó chỉ càng làm em trở nên tỏa sáng."

Cố Cẩn nghe xong thì vẻ mặt trở nên phức tạp: "Cảm ơn anh đã khích lệ em như vậy." Hắn lại cọ cọ cổ Thiệu Nguyên, "Em càng ngày càng yêu anh hơn nữa, Thiệu Nguyên."

"Nếu có một ngày anh không thích em, không muốn đáp lại tình cảm của em, thì nhất định phải nói cho em biết đó."

Thiệu Nguyên không hiểu ý của Cố Cẩn lắm: "...... Đây mới là câu anh nên nói chứ." Cậu thoạt nhìn càng buồn bã hơn, "Em tốt đẹp như thế, vừa điềm tĩnh lại vừa biết săn sóc người khác, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích em. Còn anh thì trừ việc vẽ tranh ra cái gì cũng không biết, tính tình của anh cũng rất xấu xa, vừa rồi còn suýt chút nữa định giận dỗi với em."

"Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm riêng." Cố Cẩn xoay gương mặt Thiệu Nguyên lại, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, giọng nói nghiêm túc lại kiên định, "Ưu điểm của anh khiến anh trở nên lấp lánh, khuyết điểm của anh khiến anh trở nên đáng yêu, tất cả mọi thứ của anh em đều rất thích. Cho nên đừng hạ thấp bản thân, anh cực kỳ xuất sắc ưu tú, đừng dễ dàng xem thường chính mình."

Thiệu Nguyên nghĩ, đời trước em cũng từng nói những câu như vậy.

"Hôn anh đi." Thiệu Nguyên lí nhí.

Cố Cẩn nở một nụ cười đầy sự nuông chiều: "Được."

***

Trong thời gian Cố Cẩn rời đi, Thiệu Nguyên giống như lâm vào trạng thái điên cuồng sáng tác, cậu nhốt chính mình ở phòng vẽ tranh, ngay cả những tin nhắn và cuộc gọi của Cố Cẩn điện tới cũng đều không nghe thấy, tất cả tinh thần đắm chìm hết vào nơi bức họa. Cố Cẩn không có cách nào khác, lại không thể lập tức bay trở về Hoa Thành, đành phải gọi điện thoại cho giáo viên của Thiệu Nguyên và ông chủ phòng trưng bày có quen biết với cậu, nhờ vả bọn họ đúng giờ đi thăm Thiệu Nguyên một chút, ít nhất đừng để cho cậu uống nước rửa cọ.

Nghĩ đến Thiệu Nguyên đã từng có tiền lệ như vậy mấy lần, giáo viên và ông chủ phòng trưng bày vội vội vàng vàng chạy tới tòa chung cư của Thiệu Nguyên, sau khi đăng ký thông tin ở phòng bảo vệ thì đi thẳng lên phòng cậu, gõ cửa nửa ngày mà không có ai ra mở.

Cũng may Cố Cẩn dự liệu sẽ có ngày này, cho nên hắn đã giấu một chìa khóa dự phòng ở gần cửa, để giáo viên và ông chủ phòng trưng bày có thể vào nhà. Khi bọn bọ lặng lẽ mở cửa phòng vẽ tranh ra một khe hở nhỏ, liền nhìn thấy Thiệu Nguyên đang ngồi ở trước bàn vẽ, hết sức chăm chú tô trát màu sắc, rất rõ ràng cậu đã hoàn toàn chìm trong thế giới sáng tác của chính mình. Đối với nghệ thuật gia mà nói, đây là thời khắc cảm hứng kéo tới, cho nên bọn họ cũng không dám quấy rầy cậu, chỉ có thể một lần nữa đóng cửa lại, chờ Thiệu Nguyên thoát ra khỏi trạng thái kia.

Đợi cho đến khi Thiệu Nguyên hoàn thiện xong xuôi bức tranh thì đã là ngày thứ tư kể từ lúc Cố Cẩn rời đi, cậu vịn vào tường đi ra khỏi phòng vẽ tranh, giống như đã hoàn toàn kiệt sức ngã xuống tấm thảm. Cậu trở tay bắt lấy một cái gối ôm, hiện tại cảm thấy vừa buồn ngủ vừa đói bụng, không hề muốn động đậy một tý nào, nhưng cậu vẫn cố gắng lấy chút sức lực cuối cùng gửi tin nhắn cho giáo viên và ông chủ phòng trưng bày, cảm ơn bọn họ mấy ngày nay quan tâm ghé thăm, cậu đã hoàn thành tác phẩm, nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt, cũng thuận tiện xin giáo viên nghỉ học mấy ngày.

Sau đó lại gửi một tin nhắn khác nói cho Cố Cẩn biết, nói cậu đã ra khỏi phòng vẽ tranh, hiện tại vừa mệt vừa đói vừa thiếu ngủ, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

Do dự chốc lát, Thiệu Nguyên lại gõ thêm một câu: "Anh muốn em ôm anh một cái."

Cố Cẩn không trả lời tin nhắn, có lẽ đang bận rộn công việc.

Thiệu Nguyên cũng không cảm thấy quá mất mát, bởi vì nếu trượt lên xem lịch sử tin nhắn, tất cả đều là tin nhắn mấy ngày trước do Cố Cẩn gửi tới, cậu cũng không hề hồi âm bất kỳ cái nào.

Chuông cửa vang lên, Thiệu Nguyên yếu ớt nằm ở trên thảm không muốn cử động, nhưng người ở ngoài cửa cứ cố chấp ấn chuông cửa không ngừng, cậu chỉ có thể lồm cồm bò dậy đi ra mở cửa. Đứng ở trước cửa là một thiếu niên mặc áo thun và đội mũ lưỡi trai, trên tay xách theo một túi cơm hộp, có lẽ là sinh viên ở các trường đại học gần đây đi làm thêm.

Cậu sinh viên kia có gương mặt mũm mĩm hơi có nét trẻ con, khi khóe miệng cười rộ lên lộ rõ má lúm đồng tiền, cậu ta ngẩng đầu nhìn Thiệu Nguyên, giọng nói vui vẻ: "Chào anh, cơm của anh đây!"

Thiệu Nguyên hơi bối rối: "...... Tôi không gọi cơm hộp."

"Anh là Thiệu Nguyên, đúng không?" Cậu sinh viên kia nhìn lại di động một chút, sau khi xác nhận họ tên xong, chắc nịch khẳng định, "Là cơm hộp của anh mà! Mời anh ký nhận giúp em!" Cậu ta đưa túi cơm hộp tới đặt trước mặt Thiệu Nguyên, cũng để Thiệu Nguyên nhìn thấy rõ phiếu giao hàng đang dán lên nắp hộp.



Mặt trên quả thật có in tên và địa chỉ của Thiệu Nguyên.

Thiệu Nguyên nhận lấy túi cơm hộp, nhìn theo bóng dáng cậu sinh viên nhảy chân sáo chạy vào thang máy. Cậu đưa túi cơm hộp đi vào phòng bếp, nhìn thoáng qua logo in trên phiếu giao hàng, mới phát hiện ra là từ một nhà hàng đồ ăn Hồng Kông cách làng đại học không xa lắm, bên trong có một chén cháo và mấy món lót dạ đặc trưng, mỗi món đều chỉ có một, số lượng rất ít, vừa đủ để một người có thể ăn hết.

Thiệu Nguyên suy nghĩ, chụp bức ảnh gửi cho Cố Cẩn, hỏi có phải Cố Cẩn gọi đồ ăn cho cậu hay không, thế nhưng vẫn không thấy hắn trả lời. Cậu ngồi xuống húp một ngụm cháo nóng hầm hập, lại ăn xong mấy món lót dạ, bây giờ mới cảm thấy chính mình như được sống lại, mà vừa đúng ngay lúc này, tiếng di động réo rắt vang lên, là thông báo Cố Cẩn trả lời tin nhắn của cậu.

Cố Cẩn nói, hiện tại bản thân hắn đang bận việc cho nên không có cách nào trả lời tin nhắn kịp thời, bảo cậu phải ngoan ngoãn ăn cơm, rửa mặt xong rồi đi ngủ trước một giấc, hắn sẽ mau chóng trở về. Một lát nữa hắn sẽ phải đi đến một nơi yêu cầu tắt máy, cho nên tạm thời không thể nhận tin nhắn.

—— Em sẽ rất nhanh quay về thôi.

Thiệu Nguyên tầm mắt dừng lại ở hàng chữ cuối cùng, cắn cắn chiếc đũa, gõ tin nhắn trả lời: "Anh ở nhà đợi em."

Cố Cẩn hồi âm bằng một sticker mặt cười.

Thiệu Nguyên dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, lại quét dọn qua phòng vẽ tranh, xử lý hết thảy rác rưởi có trong phòng, sau đó đi xuống dưới lầu vứt rác, thuận tiện phơi nắng một chút —— Trên thực tế, phơi mình dưới ánh nắng mùa hè cũng không thoải mái cho lắm, độ ẩm không khí tăng cao, thời tiết oi bức, phảng phất chính mình đang ở trong một chiếc lồng hấp khổng lồ, Thiệu Nguyên miễn cưỡng đứng bổ sung năng lượng mặt trời chỉ được vài phút, cuối cùng vẫn lựa chọn quay trở lại căn phòng điều hòa mát mẻ.

—— Người phát minh ra điều hòa đúng là cha mẹ thứ hai của cậu.

Thiệu Nguyên nằm trong bồn tắm, ngửa mặt nhìn trần nhà —— Trần nhà ở phòng tắm đã từng được đổi qua một lần, Cố Cẩn tựa hồ không quá thích bóng đèn ánh sáng trắng lóa mắt, sau khi có được sự đồng ý của Thiệu Nguyên, hắn liền đổi một loạt đèn trong phòng tắm, trần treo cũng sửa sang lại, sơn thành màu xanh lam xinh đẹp, tựa như đại dương thăm thẳm mênh mông. Sau đó cậu lại vẽ thêm ở đó những chú cá đáng yêu ở dưới đáy biển sâu, kết hợp với ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ chiếc đèn treo hình tròn giống như một chiếc đèn lồng hình đầu cá, trông vừa ngộ nghĩnh vừa dễ thương.

Cậu vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, quay đầu lại liền nhìn thấy bàn chải đánh răng ở trên bồn rửa tay, hai chiếc bàn chải được đặt trong cùng một chiếc cốc đánh răng, còn những chiếc cốc khác không biết đã vứt ở nơi nào, Cố Cẩn cũng hình như chưa từng dùng đến những chiếc cốc kia. Tấm thảm lông xù xù mềm mại trong phòng khách có thể trực tiếp nằm trên đó lăn lộn cũng là do Cố Cẩn mua, còn gối ôm trên sô pha là do hai người đi chợ mua về.

Vật trang trí đặt trên chiếc tủ khu vực huyền quan cũng là do Cố Cẩn chọn lựa, trên tường treo áo khoác của cậu và Cố Cẩn.

Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ là một đôi thú bông nhỏ nhắn, kéo tủ quần áo ra có thể nhìn thấy áo sơ mi của Cố Cẩn và áo hoodie của cậu treo cùng nhau.

Trong căn nhà này, nơi đâu cũng đều có dấu vết của Cố Cẩn để lại.

Thiệu Nguyên ngồi ở trên thảm, ôm gối ôm mềm mại, nhìn bó hoa được đặt trên bàn trà nhỏ.

"...... Đợi một lúc nào đó có thời gian, phải đi ra ngoài chơi, chụp thêm thật nhiều ảnh mới được."

Thiệu Nguyên lẩm bẩm tự nhủ.

Nếu có một ngày Cố Cẩn thật sự rời đi nơi này, hy vọng cậu có thể giữ lại tất cả những thứ này.

Cậu tự giễu nói: "...... Mình đúng là tham quá đi."

—— Cũng ngang ngược quá đi.