Phiên ngoại – Bạch nguyệt quang (3)
Edit: 1kiss
————————————————–
Những ngày gần đây tâm trạng Thiệu Nguyên có vẻ hơi xuống dốc, hoặc nói đúng hơn có vẻ hơi nôn nóng, Cố Cẩn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt ở trên người của anh ấy, cũng tìm thấy một hộp thuốc lá chưa hút hết một nửa để ở phòng vẽ tranh.
Hắn không nói cái gì cả, cứ như ngày thường ở một góc nhỏ trong phòng vẽ tranh xử lý công việc, buổi tối cuối tuần đến quán bar làm thêm, chuyển giao hầu hết các văn kiện trong tay cho cấp trên của hắn – người luôn luôn nằm sấp trên bàn làm việc, tựa như cá mặn [1] bị rút cạn sức lực.
Cấp trên nói: "Cố Cẩn, cậu không giống lắm."
Cố Cẩn hỏi: "Không giống lắm?"
Cấp trên hừm hừm hai tiếng, không trực tiếp trả lời thắc mắc của hắn: "Rồi tự cậu sẽ nhận ra được thôi —— Bạn trai cậu lại chạy tới đây tìm cậu kìa, đi xuống chơi với bạn trai đi."
Thời điểm Cố Cẩn đang làm thêm, Thiệu Nguyên đều sẽ chạy đến quán bar, vẫn luôn đợi đến khi Cố Cẩn tan tầm, cấp trên đặc biệt phân phó một câu có thể cho Thiệu Nguyên vào bên trong quầy bar ngồi. Tuy nhiên Thiệu Nguyên không phải lần nào cũng sẽ ngồi ở đó, có đôi khi anh ấy vẫn sẽ ngồi ở bên ngoài, ghé vào trên quầy bar quan sát Cố Cẩn pha chế rượu, có đôi khi anh ấy lại sẽ chạy đến bên trong quầy bar, cầm quyển ký hoạ vẽ phác thảo.
Trên giấy vẽ là những đường cong đen trắng, hợp lại tạo thành sườn mặt của Cố Cẩn, cằm của Cố Cẩn, cổ của Cố Cẩn, tay của Cố Cẩn.
Sau khi tan làm bọn họ cùng nhau rời khỏi quán bar, sóng vai đi trên con đường không rộng rãi cũng không sáng sủa, dẫm lên ánh đèn đường mờ nhạt và cái bóng của chính mình để về nhà.
Thiệu Nguyên rón rén quấn lấy ngón tay hắn, như đứa trẻ nhát gan.
"Cố Cẩn sau này sẽ thích những người khác sao?" Thiệu Nguyên cúi đầu, nhìn chăm chú vào cái bóng của mình trên mặt đất, thanh âm hơi nhỏ, giống như một thú cưng đã làm sai một chuyện gì đó, thật cẩn thận thử thăm dò hắn.
Cố Cẩn cũng ngây ngẩn, trong lúc nhất thời hắn vậy mà không biết nên trả lời như thế nào. Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Em không thể cho anh một đáp án đảm bảo tuyệt đối, như kiểu em vẫn sẽ luôn thích anh như bây giờ."
Thích là gì?
Hiện tại hắn có dục vọng chiếm hữu và khống chế với Thiệu Nguyên thì sẽ là thích sao?
Hắn luyến quyến và ỷ lại nhiệt độ cơ thể của Thiệu Nguyên thì sẽ là thích sao?
"Giống như lúc còn nhỏ, mọi người hay nói lớn lên muốn kết hôn với bạn học cùng lớp mẫu giáo, nhưng sau khi lớn lên thật rồi thì có lẽ bạn học kia ngoại hình như nào cũng không thể nhớ nổi."
Con người sẽ luôn thay đổi.
Giống như khi hắn còn đang trong cô nhi viện, thời điểm hắn trèo qua ô cửa sổ nhỏ trong cô nhi viện để nhìn thấy bầu trời rộng lớn tối đen như mực, hắn hy vọng một ngày nào đó bản thân có thể một mồi lửa đốt cháy hết mọi thứ ở trong tầm mắt.
Thế nhưng bây giờ hắn gần như không còn nhớ nổi nơi đó nữa.
Giống như ngày trước hắn khuất phục trước sức mạnh của Nữ Vương, cung kính đi theo sau lưng cô, hắn cũng không bao giờ nghĩ tới hiện tại hắn có thể nắm tay, ôm ấp một người bình thường.
"Cho nên em không thể nói, em sẽ mãi mãi thích anh."
Thiệu Nguyên ngẩn người chốc lát, đôi mắt màu nâu trà hơi hơi chớp chớp một chút, anh ấy nghe thấy Cố Cẩn trả lời vậy cũng không tỏ ra mất mát hoặc thất vọng, mà là đặc biệt nghiêm túc nhìn hắn chăm chú.
Cố Cẩn nhìn vào đôi mắt của Thiệu Nguyên, thế nhưng cảm thấy trái tim bắt đầu mềm nhũn.
Tôi muốn độc chiếm anh ấy.
Nhưng tôi cũng muốn khoe anh ấy với mọi người.
Tôi muốn khống chế anh ấy.
Nhưng tôi cũng muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh ấy.
"Nhưng hiện tại em thích anh."
Cố Cẩn nghe được âm thanh nào đó vang lên, giống như ô cửa kính vỡ vụn, lá cây rung rinh hò reo trong gió, ngàn bông hoa đột nhiên nở rộ —— Hắn là một con người lí trí, hắn luôn nghi ngờ trước những miêu tả bay bổng của văn học.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, hắn đã tin vào những câu viết lãng mạn đó.
Hắn tạm ngừng một lát, bước chân không tự chủ dừng lại, hắn như chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, trong đầu là đôi mắt Thiệu Nguyên, chiếc cổ Thiệu Nguyên, cổ tay Thiệu Nguyên, những dấu vết xanh tím trên làn da anh ấy, đuôi mắt anh ấy đỏ ửng lên.
Tôi muốn vấy bẩn anh ấy.
Cuối cùng là hình ảnh Thiệu Nguyên ngồi ở phòng vẽ tranh, bưng một ly nước mỉm cười.
Nhưng tôi còn muốn nhìn thấy dáng vẻ càng ngày càng tỏa sáng của anh ấy hơn nữa.
Cố Cẩn ngẩng đầu, nhìn người đang đứng cạnh mình, hắn bởi vì hứng thú nhất thời mà bắt đầu nuôi dưỡng thú cưng, nhưng ý trời run rủi lại khiến bọn họ trở thành người yêu ở bên nhau.
Người bạn trai vừa đáng thương lại vừa đáng yêu của hắn.
"Em yêu anh, Thiệu Nguyên —— Bất luận tương lai sẽ như thế nào, lúc này em yêu anh, ngày mai cũng yêu anh."
Yêu tài năng và ánh sáng của anh.
Cũng yêu sự nhạy cảm và tự ti của anh.
Thiệu Nguyên ngây ngẩn cả người, nét ửng hồng lan từ gương mặt đến tận mang tai.
"Anh không đáp lại em sao?" Cố Cẩn khe khẽ nói, vẻ mặt có chút thần sắc.
Thiệu Nguyên đột nhiên cao giọng: "Anh ——"
Cố Cẩn nhìn dáng vẻ rụt rè bất an của Thiệu Nguyên, vươn tay ôm anh ấy vào trong lòng, ngón tay xuyên qua những sợi tóc mềm mại của Thiệu Nguyên, ấn đầu anh ấy gác trên vai của chính mình: "Không sao đâu." Hắn nhẹ giọng vỗ về Thiệu Nguyên, "Không sao đâu, em ngày mai yêu anh, ngày hôm sau nữa vẫn yêu anh như cũ, thậm chí tháng sau, năm sau —— Em sẽ nhận được câu trả lời của anh, chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều thời gian."
Đúng vậy, thời gian vẫn còn rất nhiều rất nhiều.
Anh sẽ luôn hoàn toàn thuộc về em.
Làm thợ săn cần phải có lòng kiên nhẫn.
***
Cố Cẩn thất thần, một viên đạn bay vụt qua má của hắn, cũng may người bên cạnh xách cổ áo hắn né tránh, nếu không sườn mặt của hắn đã đổ máu.
Đối phương nói: "Tỉnh táo lại đi! Nếu để lại sẹo thì định giải thích với bạn trai cậu như nào!" Anh ta mỉa mai xong rồi lại hỏi, "Tại sao đột nhiên mất tập trung vậy?"
Cố Cẩn nghĩ nghĩ, nói: "Trước hết buông tôi ra đã."
Đối phương buông hắn ra, đầy nghi ngờ nhìn hắn lùi phía sau hai bước, sau đó chìa màn hình điện thoại di động ra cho anh ta xem.
Trong khung chat là tin nhắn mới nhất do bạn trai của Cố Cẩn gửi tới.
—— Anh muốn em ôm anh một cái.
"......"
"Trước khi xử lý kẻ địch của chúng ta, tôi sẽ hành quyết cậu tại chỗ này ngay bây giờ!"
Cố Cẩn: "Tỉnh lại đi, giết người là chuyện phạm pháp đó."
Nhiệm vụ không có gì khó khăn, sau khi xử lý xong rối loạn, giai đoạn sau này bên quản lý sẽ là các nhân viên chính phủ quốc gia, bọn họ chỉ phụ trách phân xử và cung cấp ý kiến. Trên đường khắp nơi đều là những người ý kiến không hợp, bị Nữ Vương bóp cổ đè ở trên mặt đất đánh một trận, cuối cùng tất cả mới bình tâm tĩnh khí ngồi xuống, nghiêm túc thảo luận phương án cuối cùng.
"Không phải nghe nói cô ấy sau khi trở về tính tình đã tốt hơn rất nhiều rồi sao?"
Nghe thấy có người nhỏ giọng oán giận một câu như vậy, Cố Cẩn thầm nghĩ, tính tình của Nữ Vương quả thật đã tốt hơn nhiều, trước kia cô cũng sẽ không ngồi yên nghe các ông giở giọng trịch thượng, mà lấy cách giải quyết vấn đề nhanh nhất là trực tiếp mỗi người đánh một trận. Hắn lấy di động ra, nhận thấy Thiệu Nguyên lại gửi một tin nhắn mới cho hắn, đó là một bức ảnh, hỏi có phải Cố Cẩn gọi cơm hộp cho anh ấy không.
Cố Cẩn: "......"
Sau khi nhắn tin trả lời Thiệu Nguyên xong, Cố Cẩn thoát khỏi phần mềm nói chuyện, click mở một khung chat khác.
【 Liên Minh Mặt Trận Thất Tình 】
【 Tin nhắn đã ghim: Cố gắng làm người thật tốt, đừng làm cẩu độc thân. 】
【 Bộ Tình Báo 】 Cố Cẩn: Ai đi tìm Thiệu Nguyên?
【 Phòng Thí Nghiệm 】 Olivia • Dwyane:?
【 Bộ Tình Báo 】 Viên Viên: Hãy làm cẩu độc thân cùng nhau đi, ai thoát ế trước thì làm chó!
【 Phòng Thí Nghiệm】 Liliane • Corseton:...... Không đều là chó sao?
【 Bộ Tình Báo 】 Cố Cẩn: Tôi đã biết rồi.
【 Bộ Tình Báo 】 Viên Viên: Tôi chỉ là một anh trai giao đồ ăn bình thường!
【 Bộ Tình Báo 】 Viên Viên: Chính là kiểu tự bỏ tiền ra mua cơm cho khách hàng ăn luôn!
【 Bộ Tình Báo 】 Viên Viên: QwQ Cố Cẩn đi nước ngoài công tác, bạn trai Cố Cẩn ở nhà chắc hẳn rất đói.
【 Đội Y Tế 】 Nghiêm Nhạc: Cậu rảnh quá ha.
【 Bộ Tình Báo】 Viên Viên: Huhu, tôi nghèo lắm!
【 Bộ Tình Báo】 Cố Cẩn: [ Chuyển khoản ]
【 Bộ Tình Báo 】 Cố Cẩn chuyển khoản đã được 【 Bộ Tình Báo 】 Viên Viên tiếp nhận.
【 Bộ Tình Báo 】 Viên Viên: Cảm ơn ông chủ!
【 Bộ Tình Báo 】 Viên Viên: Ngài có hài lòng với sự phục vụ của tôi không?
【 Bộ Tình Báo】 Cố Cẩn: Hài lòng, nhưng lần sau không cần nữa.
【 Bộ Tình Báo】 Viên Viên: Huhu.
Cố Cẩn tắt khung chat đi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên bàn đàm phán, hai bên vì ý kiến không hợp nên đã bắt đầu châm chọc khiêu khích nhau, ngừng thảo luận chính sự, Nữ Vương đang đứng bên cạnh bàn đàm phán, mỗi tay xách một người, ấn họ thật mạnh xuống mặt bàn.
Hắn nghĩ: Cũng may bọn họ là thế lực thứ ba, bằng không với tính cách của Nữ Vương e là sẽ xảy ra chiến tranh thế giới.
Hơn nữa người cuối cùng chiến thắng có lẽ vẫn là Nữ Vương.
***
【 Thẩm Phàm đã gửi cho bạn một tin nhắn 】
Thẩm Phàm: Em biết anh đang xem di động!
Thẩm Phàm: Anh không được giả bộ là không nhìn thấy!
Thẩm Phàm: Nhanh nhanh trả lời em!
Thẩm Phàm: Chúng ta đã quen biết nhau mười mấy năm sinh tử!
Thẩm Phàm: Em muốn gặp bạn trai của anh!
Thẩm Phàm: Nhanh lên!!!!
Cố Cẩn nhìn chằm chằm vào những tin nhắn đang nhảy ra điên cuồng trên màn hình, hắn có thể tưởng tượng được dáng vẻ Thẩm Phàm sốt ruột nhảy cẫng lên ở đầu bên kia điện thoại, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời.
Cố Cẩn: Anh phải hỏi anh ấy trước đã.
Thẩm Phàm: Được! Nếu anh ấy không qua chỗ em thì em tới chỗ anh ấy!
Cố Cẩn: Không được.
Thẩm Phàm:!
Thẩm Phàm:!!
Thẩm Phàm: Anh không phải Cố Cẩn! Anh là ai!
Cố Cẩn: [ Sticker mặt cười ]
Cố Cẩn ấn tắt màn hình di động, xách đống hành lý đơn giản đi ra khỏi thang máy, sau đó từ trong túi lấy chìa khóa ra mở cửa phòng. Hắn vừa mới mở cửa liền nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Thiệu Nguyên mặc đồ ngủ cotton, chân trần chạy đến, mái tóc mọc hơi dài vì vội vàng mà rối xù lên.
"Em đã trở về." Cố Cẩn đi qua cánh cửa, bước vào bên trong, đặt túi và chìa khóa lên tủ giày, sau đó đóng cửa lại, hắn nhìn Thiệu Nguyên, "Anh vừa tỉnh dậy sao?"
Thiệu Nguyên vẻ mặt mơ màng, đôi mắt vẫn còn líu díu, tựa hồ đang không tỉnh táo cho lắm.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Cẩn tiến lên hai bước, sờ sờ gương mặt của Thiệu Nguyên, có vẻ hơi nóng, nhưng vẫn ở phạm vi bình thường, chắc hẳn không phải sinh bệnh.
Thiệu Nguyên cọ cọ lòng bàn tay Cố Cẩn: "Em đã về rồi."
Cố Cẩn khẽ nói: "Ừm, em đã trở về, còn mang quà cho anh nữa."
Tình yêu sẽ làm con người thay đổi.
Nó sẽ khiến ta trở nên cố chấp, trở nên đa nghi, khiến dục vọng chiếm hữu và khống chế của ta càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng nó cũng sẽ làm ta trở nên càng tốt hơn.
Làm sao lại có thể như vậy?
Cố Cẩn đã từng hoài nghi điều này, những người xung quanh hắn đều có lối suy nghĩ quái đản, tình yêu giữa quái vật và quái vật sẽ không giống tình yêu của người bình thường.
Tại sao tình yêu của người bình thường lại mâu mẫu đến như vậy?
Cố Cẩn ôm Thiệu Nguyên, cảm nhận được độ ấm truyền đến từ bạn trai, Thiệu Nguyên cọ cọ cổ hắn, sợi tóc sượt qua cằm hắn, trên người Thiệu Nguyên thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, theo một chút lành lạnh, giống hệt như hơi thở ở trên người Cố Cẩn.
Hắn nhìn đôi mắt Thiệu Nguyên, trong đôi mắt kia hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình —— Hắn trong mắt Thiệu Nguyên là dáng vẻ như thế nào?
Cố Cẩn cũng sầu lo điều tương tự như Thiệu Nguyên —— Nếu Thiệu Nguyên biết hắn không phải là hình tượng cao thượng tốt đẹp mà Thiệu Nguyên luôn luôn tưởng, Thiệu Nguyên sẽ còn thích hắn sao?
Cố Cẩn nghĩ, hắn không phải là một người bình thường, nhưng người hắn thích là một người bình thường.
Em thích anh, em yêu anh, cho nên em muốn độc chiếm anh, em muốn khống chế anh.
Em thích anh, em yêu anh, cho nên em muốn chính mình càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn trong lòng anh.
Cố Cẩn hiểu, tình yêu là sự mâu thuẫn.
Tình yêu làm người ta điên cuồng, nhưng cũng khiến người ta khắc chế.
—————————————
Chú thích
[1] Cá mặn: Cá mặn là một từ ngữ mạng phổ biến ở Trung Quốc, xuất phát từ tiếng Quảng Đông dùng để chỉ "xác chớt". Sau này nó được dùng với nhiều nghĩa khác nhau, nhưng có một ý nghĩa phổ biến và được dùng trong truyện là dùng để chỉ một người tầm thường không có lý tưởng hoài bão, chỉ muốn nằm im một chỗ giống như xác chớt.