Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

Chương 1




Bạch nguyệt quang và cái bóng của hắn (1)

Edit: 1kiss

————————————————–

Khi Cố Cẩn thay xong đồng phục nhân viên rồi đi đến quầy pha chế, đồng nghiệp của hắn liền nhìn hắn cười hí hửng, nói cậu nam sinh kia lại tới tìm hắn. Thoáng chốc hắn hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn theo hướng mà người đồng nghiệp chỉ tay, lập tức thấy trên dãy ghế dài cách quầy pha chế không xa là một chàng trai trẻ tuổi trầm lặng hoàn toàn khác biệt với bầu không khí sôi nổi trong quán bar, hẳn là sinh viên của một trường đại học gần đây. Cố Cẩn đã từng gặp qua cậu ta vài lần, trong hai tháng này, mỗi ngày cuối tuần chàng trai trẻ tuổi kia đều sẽ tới quán bar, ngồi một mình ở một vị trí khá gần với quầy pha chế, âm thầm lén lút nhìn về phía bọn hắn, tự cho rằng mình sẽ không bị phát hiện.

Cố Cẩn vẫn nhớ rõ cậu ta, bởi vì lần đầu tiên đối phương đặt chân tới nơi này, trên gương mặt tràn đầy cảnh giác, tựa như mèo con bước vào một lãnh địa xa lạ mà nó chưa bao giờ biết đến, vừa sợ hãi lại vừa tò mò.

Tuy nhiên đây lại là một quán bar rất văn minh và lành mạnh, vì ở gần làng đại học nên cách trang trí và bầu không khí đều vô cùng trẻ trung thời thượng. Ông chủ là một vị đại gia, từ khi mở quán bar này, nhiều nhân viên pha chế, phục vụ đều là sinh viên của các trường đại học gần đây đến làm thêm, thậm chí để đảm bảo an toàn, ông chủ còn mạnh tay chi tiền mời công ty bảo an canh gác, ngăn chặn những người có ý đồ xấu tới dụ dỗ sinh viên.

Quả thực như một tổ chức từ thiện.

Cố Cẩn cũng không phải là sinh viên, hắn vốn là một đứa trẻ mồ côi, nhờ có cô nhi viện giúp đỡ mới học xong cấp ba, sau đó không tiếp tục thi lên đại học nữa. Mười tám tuổi hắn liền bắt đầu tự mình bươn chải cuộc sống, mỗi tuần từ thứ năm đến chủ nhật sẽ đều đến làm việc ở quán bar này.

"Tại sao chị nghĩ cậu ta đến tìm em?" Cố Cẩn khẽ mỉm cười, hắn không tin những gì đồng nghiệp nói.

Nhân viên chính thức của quán bar hầu như đều là người dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa đều có chung một đặc điểm —— Ngoại hình rất nổi bật. Mà trong số bọn họ, Cố Cẩn chỉ là một thiếu niên có gương mặt thanh tú dễ nhìn mà thôi, cũng không phải quá thu hút sự chú ý của người khác.

"Cuối tuần trước em xin nghỉ đúng không? Người ta đến đây ngó nghiêng hồi lâu, cuối cùng chạy tới hỏi bọn chị em ở đâu." Đồng nghiệp vừa nói vừa lau ly rượu, không nhịn được trêu chọc hắn, "Đây là chuyện tốt đó nha, em có thể kết bạn với một người bằng tuổi, các bạn nhỏ bây giờ tính cách vẫn còn rất ngây thơ, sẽ không rủ em làm điều gì xấu đâu."

Cố Cẩn chớp mắt một cái: "Chị đừng đùa nữa."

Ngày hôm đó hắn cũng không để ý gì nhiều, mãi cho đến khi tan ca, hắn thu dọn xong đồ đạc cá nhân, đang chuẩn bị đi về thì đột nhiên gặp lại thiếu niên luôn lén lút nhìn về phía quầy pha chế kia.

"Tôi tên là Thiệu Nguyên, tôi là sinh viên khoa Mỹ thuật của trường đại học Hoa Thành." Thiếu niên đứng ở trước mặt Cố Cẩn, ngoại hình vẫn còn có chút ngây ngô, ngượng ngùng hỏi hắn, "Xin... Xin hỏi tôi có thể thuê cậu làm người mẫu của tôi được không?"

Cậu ta dáng lưng thẳng tắp, thân hình mảnh mai, áo sơ mi trắng cài cúc đến tận nút trên cùng, quần tây màu đen ôm gọn vòng eo nhỏ gầy, ngay cả khi ánh đèn ở con hẻm phía sau quán bar vô cùng mờ ảo, Cố Cẩn vẫn có thể thấy rõ diện mạo đẹp đẽ của cậu thiếu niên.

Như một đóa hoa sen thuần khiết.

Cố Cẩn đã nghĩ như vậy.

"Tôi nhất định sẽ trả tiền công cho cậu, còn có thể cung cấp chỗ ăn ở, hơn nữa tuyệt đối sẽ không ép buộc cậu làm điều cậu không thích!" Thiệu Nguyên thấp thỏm nhìn hắn, phỏng chừng là sợ hắn từ chối, tốc độ nói của cậu bỗng chốc nhanh hơn, âm lượng cũng hơi tăng lên một chút.

Cố Cẩn định thần lại, nhìn biểu tình có phần bối rối của Thiệu Nguyên, bật cười một tiếng, nói: "Được thôi."

***

Thiệu Nguyên có một giấc mơ, mơ lại khung cảnh lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cố Cẩn.



Khi Thiệu Nguyên nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở bên cạnh hồ nhân tạo của trường học, tay chân cậu bỗng trở nên lạnh ngắt. Cậu cứ ngây ngẩn đứng yên nơi đó, phảng phất như nhìn thấy vận mệnh mà cho dù cậu có nỗ lực thế nào đi chăng nữa cũng không thể xoay chuyển được.

Thiếu niên kia đứng dưới tán cây xanh thắm, ánh nắng vàng nhạt phủ lên thân hình hơi mảnh khảnh nhưng cao ráo đĩnh đạc, mái tóc ngắn màu đen mềm mại dán sát ở sau gáy, gương mặt của hắn cũng không phải quá xuất sắc, nếu lẫn trong vô vàn mỹ nhân của đại học Hoa Thành thì càng trở nên bình thường. Nhưng hắn có một loại khí chất rất đặc biệt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời điềm tĩnh, nét mặt khi nào cũng ung dung, thần sắc lạnh lùng xa cách không hề bị khói lửa nhân gian vấy bẩn. Giống hệt như bông hoa sen đang vươn mình đón nắng trong hồ nhân tạo kia, nở rộ từ vũng bùn, không dính bụi trần, hiên ngang cô độc, trắng muốt kiêu sa.

Thiệu Nguyên biết hắn, cũng nhận ra hắn, hắn tên là Cố Cẩn. Người cũng như tên, là một khối ngọc đẹp đẽ ôn nhuận, là hoa sen mảnh dẻ kiêu hãnh, là bóng ma mà cậu vĩnh viễn không thể chạy thoát.

Tất cả mọi thứ cậu có đều lấy trộm từ trên người hắn, từ ngôn ngữ cử chỉ cho đến thói quen sinh hoạt. Cậu vụng về bắt chước hắn, lấy hắn làm hình mẫu, hoàn toàn thay đổi chính bản thân mình.

Mặc dù cậu đã vô cùng nỗ lực, nhưng khi nhìn thấy Cố Cẩn một lần nữa, cậu vẫn cảm thấy chính mình đang làm một trò hề thật nực cười, bởi vì cậu chỉ là một thứ hàng nhái kém cỏi mà thôi.

Rồi sau đó tựa hồ như bị một thứ gì đó truy đuổi, Thiệu Nguyên lập tức chạy trốn trước khi Cố Cẩn phát hiện ra cậu.

Cậu về nhà suy nghĩ, đắn đo vài ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, cậu tìm được quán bar mà Cố Cẩn làm thêm, cậu muốn tiếp cận Cố Cẩn, cậu ngồi ở dãy ghế dài cách quầy pha chế không xa, len lén nhìn trộm Cố Cẩn đang miệt mài làm việc.

Dưới ánh đèn vàng cam ấm áp, Cố Cẩn khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa ung dung, khoảnh khắc hắn cúi đầu pha rượu, hàng lông mi dài hơi rủ xuống, đôi mắt như bị một chiếc rèm thưa che lại, nhưng khi hắn nâng đôi mắt lên lần nữa, con ngươi đen láy nơi đáy mắt lại phản chiếu một thứ ánh sáng dịu dàng.

Cố Cẩn tình cờ chạm mắt với Thiệu Nguyên, ánh nhìn kia bình thản êm đềm, khiến cậu trong tháng chốc đột nhiên nảy ra một loại cảm giác tự ti thất bại, đầu lại bắt đầu đau dữ dội, tầm nhìn cũng nhòe đi, phảng phất không khí xung quanh đều bị rút cạn, giây tiếp theo cậu sẽ không hít thở nổi nữa.

Cố Cẩn cũng không nhận ra cậu, chỉ cười cười với cậu, sau đó tiếp vội vã trong guồng quay công việc của chính mình.

Hắn như một đóa hoa sen thuần khiết.

Thiệu Nguyên lại nghĩ như vậy một lần nữa.

Bất luận nơi nào, toàn thân hắn đều sẽ như tỏa sáng, sạch sẽ thanh cao đến mức khiến người ta vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, tại sao hắn lớn lên dưới hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, vẫn có thể trở thành một con người chính trực, thiện lương đến thế? Hắn làm sao có thể giữ được sự bình tĩnh và thong dong ngay cả khi rơi vào nghịch cảnh và nguy hiểm?

Đến mức khi những người khác đeo mặt nạ lên diễn trò hề hay khi lớp ngụy trang của họ bị xé xuống, lộ ra bộ mặt đáng ghê tởm, cảm xúc của hắn vẫn không may mảy thay đổi.

Thiệu Nguyên nghĩ, vì vậy nên cậu mới không thắng được, không giành được gì từ tay hắn, bất kể người cậu thích người hay sự ủng hộ của người khác.

Chính là cậu vẫn cảm thấy không cam lòng, tình cảm của cậu rõ ràng không thua bất cứ kẻ nào.

"... Thiệu Nguyên."

Giọng nói trong trẻo bình thản vang lên bên tai, Thiệu Nguyên bừng tỉnh mở to mắt, nhìn thấy Cố Cẩn ngồi ở mép giường cũng đang đưa mắt về phía cậu, ngay sau đó, cậu nhìn thấy Cố Cẩn bước đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng khom lưng xuống, đặt trán của mình lên trán của cậu.

Trong nháy mắt Thiệu Nguyên như ngừng thở, trái tim cũng phảng phất không còn nảy lên.

Cố Cẩn rất nhanh lại đứng thẳng người, nói: "Hình như hạ sốt rồi."



Cố Cẩn ngẩng đầu, từ góc độ của Thiệu Nguyên có thể nhìn thấy hàm dưới của Cố Cẩn có đường cong sắc sảo mạnh mẽ, "Thay một bộ quần áo khác, rồi đi ăn chút gì đi."

Thiệu Nguyên gật gật đầu: "Luôn làm phiền cậu rồi, thật là ngại quá..."

"Không sao, dù sao anh cũng là chủ thuê của tôi." Trong giọng nói của Cố Cẩn mang theo ý cười, "Quần áo tôi đặt ở đầu giường, thay đồ nhanh lên rồi đi ăn cơm nào.".

||||| Truyện đề cử: Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi! |||||

Nhìn Cố Cẩn rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, Thiệu Nguyên cảm thấy hơi chán ghét chính mình, vùi mặt vào gối đầu.

***

Cố Cẩn ban đầu là người mẫu hình thể mà cậu mời về, hiện tại lại biến thành bảo mẫu của cậu, dựa theo cách nói của thầy giáo và những bạn học vô tình nhìn thấy Cố Cẩn, thực ra Cố Cẩn mới là chủ nhân của cậu, phụ trách quét dọn phòng của một vị nghệ thuật gia không dính đến khói lửa phàm tục là cậu, đúng giờ phải chuẩn bị cơm nước và đồ ăn vặt cho cậu, vào những lúc cậu thức đêm sắp đột tử thì phải kéo cậu lên giường ngủ, còn phải phụ trách kiểm tra chuẩn đoán tình trạng sức khỏe của cậu.

Thiệu Nguyên nghĩ, chuyện này quả thực khác xa với những gì cậu từng dự đoán.

Cậu ngồi ở trong phòng vẽ, trước mặt chính là bức tranh tả thực mà cậu đã dầm mưa vẽ đến đổ bệnh phát sốt —— Đó chính là khung cảnh hồ nhân tạo nơi cậu lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cẩn, khi đó thời tiết đã bước vào cuối thu, hoa sen điêu tàn, tất cả những chiếc lá tròn xanh biếc cũng đều biến thành sắc vàng héo úa.

Thiệu Nguyên mấy ngày trước khi đi ngang qua hồ nhân tạo, chỉ cảm thán một câu hoa sen đã héo tàn rồi, mà Cố Cẩn đang phụ trách túm cậu ra khỏi phòng vẽ tranh trường học để đi ăn cơm trưa nghe thấy vậy, liền nghiêm túc tự hỏi một lúc, cuối cùng nói nếu anh cảm thấy thương tiếc cho nó thì tối nay chúng ta ăn củ sen hầm xương đi.

Thật đúng là một người không có máu lãng mạn.

Nhưng vào buổi chiều ngày hôm qua, Thiệu Nguyên ở hồ nhân tạo lại nhìn thấy một cây hoa sen màu trắng kỳ lạ, duyên dáng yêu kiều vươn mình giữa một biển lá đã vàng sẫm tàn lụi, vậy nên cậu liền lập tức dựng giá vẽ lên muốn khắc họa lại khung cảnh này, miệt mài say mê vẽ cho đến khi trăng cao sao rọi, trên đường trở về gặp một trận mưa to, thành ra hôm nay bị cảm lạnh.

Cố Cẩn cũng không giống trong tưởng tượng của cậu lắm.

Có lẽ là vì trước đây khoảng cách giữa hai người quá xa, trong trí nhớ và ấn tượng của cậu, Cố Cẩn là một người điềm tĩnh, thanh cao, thuần khiết, mặc dù lớn lên trong bùn lầy nhưng không dính bụi trần, gần như là một kiệt tác không hề có bất kỳ khuyết điểm gì, hoàn mỹ đến mức người khác chỉ có thể ngước nhìn.

Mà hiện tại, sau khi tiếp xúc gần gũi với Cố Cẩn, mặc dù Cố Cẩn có hơi khác so với tưởng tượng của cậu, nhưng cũng không hoàn toàn phá vỡ hình ảnh Cố Cẩn mà cậu xây dựng trong lòng —— Cố Cẩn vẫn luôn bình tĩnh khoan thai, hoàn mỹ vô khuyết, hơn nữa còn rất cẩn thận chu đáo, ôn hòa thân thiện, đối nhân xử thế chân thành, bất kể là ai cũng đều sẽ không chán ghét một người như vậy.

Thiệu Nguyên không chán ghét Cố Cẩn, cho dù cậu đang chìm đắm trong mặt trái của cảm xúc và quá khứ đầy màu sắc u ám, cậu cảm thấy Cố Cẩn vẫn như cũ, là người duy nhất mà cậu quen biết, từ đầu tới cuối luôn đối xử tốt, chưa bao giờ thay đổi thái độ với cậu.

Một Cố Cẩn như vậy xứng đáng có được tình cảm chân thành tha thiết nhất thế gian, cũng xứng đáng ở bên người tốt nhất thế gian.

"... A, ai có mắt đều sẽ chọn cậu ấy thôi."

Thiệu Nguyên nghĩ, thật sự không cam lòng.

Cậu nhìn bức tranh hoa sen kiêu hãnh nở rộ giữa biển lá khô tàn trên giá vẽ, sắc mặt phức tạp.

Cố Cẩn vẫn là bông hoa sen nở rộ vào ngày cuối thu như trước, còn cậu lại là đám lá khô xấu xí kia —— Không, có lẽ cậu mới là bùn lầy đang bị đám lá khô che đậy.