Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 27




Con thỏ nhỏ thở hổn hển, đỏ mặt, trông rất xinh đẹp, Phó Thời Văn xoa khuôn mặt của con thỏ con

“Tôi đi rồi, nhớ thì gọi cho tôi.”

“Tiên sinh đi cẩn thận.”

Phó Thời Văn lên xe, cửa sổ xe dần dần đóng lại, chiếc xe nhanh chóng biến mất nơi ngã rẽ.

Bên cạnh có một vườn hoa hồng rất đẹp.

Mỗi ngày đều có người đến đây chuẩn bị, nhưng kỳ lạ là không có một người tiến vào cả.

Mỗi buổi sáng Lâm Du đều nhàn rỗi không có việc gì làm, ở trong sân cậu nhổ một ít cỏ và rải một ít hạt giống bồ công anh loại thượng hạng.

Thỏ con đều thích ăn cỏ.

Khi Lâm Du dọn dẹp lại tròn sân xòn, thì trong tiểu khu có một ông chú làm môi giới bất động sản tìm tới.

“Xin chào, tôi là người môi giới bất động sản.”

Lâm Du buông cỏ trong tay xuống, ra mở cửa sắt: “Xin chào, có chuyện gì sao?”
Người môi giới bất động sản: “Xin hỏi ngài có phải là Phó tiên sinh không?”

Lâm Du trả lời: “A…..Có việc gì sao?”

Người môi giới bất động sản nói: “Chào ngài, Phó tiên sinh, chuyện là như thế này, tôi có gọi điện thoại cho ngài, nhưng không có ai bắt máy cả.”

“Căn nhà 9-5 là căn phòng đứng tên ngài phải không ạ. Căn nhà đấy từ trước đến giờ chúng tôi thấy vẫn có nước chảy, có thể là do vòi nước bị dò, cũng có thể do hỏng ở đâu đó, cho nên tôi đến đây nhắc nhở ngài một chút.”

Lâm Du trầm tư, căn nhà 9-5 chính là căn nhà cách vách.

Ngôi biệt thự đó, cũng là Phó Thời Văn đứng tên sao?

“Vâng, tôi sẽ đi xem qua.”

Lâm Du gật đầu.

Sau khi ông chú bất động sản rời đi, Lâm Du lên thư phòng của Phó Thời Văn ở lầu hai.

Bình thường Phó Thời Văn đều ở chỗ này làm việc hoặc đọc sách, mỗi ngày Lâm Du đều quét dọn, cho nên cậu biết rõ ràng đồ vật của Phó Thời Văn để ở chỗ nào.
Cậu mở ngăn tủ ra, trong ngăn tủ có một chùm chìa khóa.

Cẩn thận tìm hồi lâu, quả thật Lâm Du thấy một chìa khóa có tên 9-5.

Tiên sinh chưa bao giờ nói qua với cậu, rằng căn phòng bên cạnh cũng là của anh.

An Trừng từng nói, trước kia cậu ta ở cách vách, một vườn hoa hồng đó cũng là tiên sinh tặng cho cậu ta.

Lâm Du do dự trong chốc lát, cuối cùng gỡ chìa khóa xuống.

Chìa khóa bạc trong tay có chút lạnh lẽo.

Lâm Du đi vào trong sân cách vách, dùng chìa khóa mở cửa.

Trong biệt thự có trồng rất nhiều hoa hồng, có hồng nhạt, cũng có hồng trắng, lại càng có rất nhiều hoa hồng đỏ tươi.

Hương hoa rất thơm.

Bước vào phòng, Lâm Du có một loại cảm giác rất quen thuộc.

Cách trang trí của biệt thự này, cùng với nơi mà cậu và tiên sinh đang ở gần như là giống nhau như đúc.

Cậu đi lên lầu hai, ở lầu hai, Lâm Du nghe thấy tiếng nước chảy trong WC, cậu thấy vòi nước chưa được khóa lại.
Lâm Du khóa vòi nước lại.

Khi đi qua phòng làm việc, Lâm Du dừng bước chân.

Phòng không khóa.

Lâm Du liếc nhìn tấm ảnh trên bàn, là ảnh chụp chung của tiên sinh và An Trừng, trong khung hình, An Trừng ôm Phó Thời Văn cười rất rạng rỡ.

Trên bàn có vài cái khung ảnh.

Có cả ảnh đơn của An Trừng, cũng có cả ảnh đơn của tiên sinh.

Cuối cùng, tầm mắt của Lâm Du dừng lại hình ảnh An Trừng hôn lên môi của tiên sinh.

Đằng sau hai người là những chùm pháo hoa lấp lánh trên nền bầu trời đêm.

Hai người ăn mặc đồ quần áo giống nhau..

Tiên sinh đã từng nói, anh chỉ coi An Trừng như em trai của mình, Lâm Du nghĩ, chắc chỉ là trùng hợp mặc quần áo giống nhau thôi?

Nhưng mà, chẳng lẽ có nhiều trùng hợp đến như vậy sao?

Lâm Du bước ra ngoài, nhìn những bông hoa hồng trong sân, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Nhìn xem, những bông hoa này rất đẹp, chúng được chăm sóc rất tỉ mỉ, có thể nhìn ra được chủ nhân của chúng rất dụng tâm.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, là của Phó Thời Văn.

Lâm Du sửng sốt một chút, chìa khóa trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã.

Cậu nhặt chìa khóa từ dưới đất lên, cố gắng bình tĩnh, chấp nhận cuộc điện thoại của Phó Thời Văn.

“Đang làm gì?” Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âm thanh trầm thấp gợi cảm của Phó Thời Văn.

Lâm Du rũ mắt xuống nói: “Đang sửa sang lại sân, rải một ít hạt giống bồ công anh, bồ công anh là thức ăn mà thỏ con thích nhất, qua một thời gian nữa, nó có thể ăn cỏ lớn rồi.”

Phó Thời Văn không có hứng thú nghe mấy loại chuyện này, “Nhớ tôi không?”

“Nhớ…” Lâm Du mím môi.

“Chỉ nhớ có một cái thôi sao?” Đầu điện thoại bên kia, Phó Thời Văn nói: “Tôi ghen tị, em còn để tâm đến con thỏ hơn cả tôi.”

Phó Thời Văn nói xong, thấy Lâm Du không trả lời, liền cảm thấy có chút kỳ lạ: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Lâm Du chậm rãi nói: “Tiên sinh không ở bên cạnh , em liền có chút không quen.”

Phó Thời Văn nở nụ cười: “Tôi sẽ cố gắng về sớm một chút.”

Bỗng nhiên có một giọng nói lạ vang lên trong điện thoại.

“Dì đang gọi anh kìa, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

“Có người gọi anh, anh cúp trước.” Phó Thời Văn vội vã cắt đứt điện thoại.

Lâm Du đứng ở cửa ngây ngẩn cả người, máu trong người dường như đông lại, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch như không hề có một chút máu nào.

Vừa rồi, cậu nghe thấy giọng nói của An Trừng truyền đến trong điện thoại của Phó Thời Văn.

………

Buổi tối, Weibo của An Trừng đăng một tin mới.

“Hôm nay dì Lý đã làm một bàn đồ ăn lớn, vất vả cho dì rồi.”


Lâm Du click mở hình ảnh Weibo ra.

Một trong số những bức ảnh đó, Lâm Du liếc mắt đã thấy được cánh tay áo của tiên sinh.

Phó Thời Văn gửi tới một tin nhắn Wechat.

“Đã ăn cơm tối chưa? Ăn cái gì?”

Buổi tối Lâm Du chỉ ăn một chén cháo.

“Cháo.”

Phó Thời Văn nói: “Tôi cũng muốn ăn, cháo của A Du làm là ngon nhất.”

Lâm Du do dự trong chốc lát.

“Tiên sinh, ngài và An Trừng đang ở nhà cũ sao?”

Phó Thời Văn thẳng thắn thừa nhận: “Thì ra em đã biết.”

“Vâng, em nhìn thấy An Trừng đăng lên Weibo.”

Qua hai giây, Phó Thời Văn gọi điện thoại tới.

Lâm Du nhận điện thoại.

“Ghen sao?” Phó Thời Văn mỉm cười.

Lâm Du không nói chuyện.

“Tiểu dấm chua, tôi đưa An Trừng trở về là bởi vì bà rất muốn nhìn thấy An Trừng, tôi không nói cho em biết, là vì sợ em nghĩ nhiều.”

Chỉ là bởi vì sợ cậu nghĩ nhiều thôi sao.

Lâm Du nhớ tới những bức ảnh chụp ở thư phòng cách vách, An Trừng cùng tiên sinh thân mật như vậy, mặc đồ tình nhân như vậy.

Cậu không hiểu.

“Tiên sinh và An Trừng, chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Phó Thời Văn nói: “Tôi coi cậu ấy như em trai của mình, A Du, em không tin tôi sao?”

….

Cuối tuần, Lâm Du đến cửa hàng trang sức để lấy nhẫn.

Hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ, được khắc rõ ràng bằng các chữ tiếng Anh khác nhau.

Lâm Du lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ hơn và đeo lên tay mình, rất vừa vặn.

Tuy giá của đôi nhẫn này không cao, nhưng đó dường như là toàn bộ số tiền mà cậu tiết kiệm được.

Cậu gọi điện thoại cho Phó Thời Văn.

“Tiên sinh, anh hôm nay trở về sao?”

Hôm nay là ngày sinh nhật của Phó Thời Văn.

Đầu điện thoại bên kia, Phó Thời Văn mang theo một chút xin lỗi nói: “ A Du, hôm nay bà muốn cùng ăn sinh nhật với tôi, người thân và bạn bè đều đến, thật sự là không thể không ở lại, buổi tối tôi trở về được không? Chờ tôi.”

Lâm Du mím chặt môi, cũng đã dự đoán trước được trong lòng rồi: “Vâng, tiên sinh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Lâm Du đem bánh sinh nhật bỏ vào tủ lạnh.

Hôm nay Lâm Du bảo dì Từ xin nghỉ, đã mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn, nếu như Phó Thời Văn nói anh ấy sẽ trở về, cậu sẽ làm một bữa ăn thật phong phú. Nhưng mà hiện tại mấy thứ hộ dường như đã không dùng được nữa rồi.

Buổi tối, Lâm Du tắm rửa cho Chi Chi.

Chi Chi rất ngoan, nó dựng lỗ tai thẳng đứng ngồi xổm ở trong nước, tùy ý để Lâm Du tắm rửa cho nó.

Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, là một dãy số lại.

Lâm Du xoa tay cho bớt bọt sữa tắm, bật loa ngoài điện thoại.

“Xin chào?”

Lâm Du dò hỏi hai tiếng, âm thanh của đầu dây bên kia có chút ồn ào, có cả tiếng cười vui đùa nữa.

Lâm Du không nghe rõ.

Giọng nói ở đầu dây bên kia rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng.