Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

Chương 15: Chương 15




Không biết như thế nào, giọng điệu của anh rõ ràng nghe rất tự nhiên, nhưng lời này nghe lại khiến người ta có một loại cảm giác không có ý tốt, hơn nữa mật trộn dầu như keo như sơn, còn có mỗi một ngày đều cực kỳ triền miên, mỗi một ngày… mỗi ngày… Lời này rất khó mà không khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Thậm chí cô cảm thấy trong ánh mắt anh nhìn về phía cô mang theo chút nóng bỏng, rõ ràng cái gì cũng không làm, nhưng ánh mắt anh nhìn cô, liền làm cho người ta có một loại cảm giác cái gì cũng đã làm.

Lâm Thanh Diệu cảm giác sắp không thở nổi, cô cũng không dám nhìn anh, vội vàng nói: “Em biết rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước.





Cô nghe được từ trong cổ họng anh phát ra một tiếng cười sung sướng, chút rầu rĩ, mang theo chút ý xấu, Lâm Thanh Diệu vội vàng xoay người quay trở lại phòng, lúc cô đóng cửa anh còn đứng ở bên ngoài, ánh mắt dừng ở trên người cô, nhìn qua rất bình tĩnh, mang theo chút ý cười, nhưng lại khiến cả người cô không được tự nhiên, cảm giác có một trận lửa thiêu đốt trên người cô.

Lâm Thanh Diệu khép cửa, điều chỉnh hô hấp một chút, cô sờ mặt, rất nóng, lại sờ sờ tim đập, phốc phốc đập thật nhanh.

Vậy, trước kia bọn họ… Có thân mật mỗi ngày không?

Họ đã làm thế… Không kiềm chế chút nào sao?

Trong tay Lâm Thanh Diệu còn nắm thẻ anh đưa lại cho cô, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy nóng rực như ánh mắt anh.

Hứa Nghiên Bách gọi điện cho Dương Vân trước, Dương Vân biết anh muốn đến, vẫn ở nhà chờ.



Sau khi Hứa Nghiên Bách đến, Dương Vân định rót trà cho anh.



Hứa Nghiên Bách vội vàng giữ chặt bà lại, nói: “Dì Vân, dì đừng bận nữa, dì ngồi xuống trước, con có chuyện muốn thương lượng với dì một chút.





Dương Vân thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, bà ngồi xuống bên cạnh, không khỏi kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy? ”

Hứa Nghiên Bách lại im lặng một chút mới nói: “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, thân thể dì không tốt lắm, tốt nhất là chuẩn bị tâm lý trước.





Dương Vân liếc anh một cái nói: “Đứa nhỏ này, dì đã sống hơn nửa đời người rồi, sóng gió nào chưa từng thấy qua, còn có thể có chuyện gì có thể dọa dì chứ? ”

Hứa Nghiên Bách nói: “Là có liên quan đến Diệu Diệu.





“Diệu Diệu?” Dương Vân vẻ mặt kinh ngạc.

“Con tìm được Diệu Diệu.”

Dương Vân ngây người một lúc, một lúc lâu sau bà mới lấy lại tinh thần: “Con….con doạ dì, phải không? Con cũng đừng lấy dì Vân làm trò vui chứ.





Hứa Nghiên Bách nói: “Sao con có thể hù dọa dì về chuyện này? ”

Sau đó Hứa Nghiên Bách liền đem chuyện anh tìm được Lâm Thanh Diệu nói qua với Dương Vân.

“Nhưng mà, cô ấy mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước kia.”

Dương Vân tốt xấu gì cũng đã hơn năm mươi tuổi, rất nhanh từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, hỏi: “Vậy bây giờ con bé sao rồi? Dì gặp con bé được không? ”

Hứa Nghiên Bách nói: “Đương nhiên có thể, giờ cô ấy đang ở nơi con ở.





Edit và Beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh

Sau khi Hứa Nghiên Bách rời đi, có một người gọi là thím Dung đến nhà, là người giúp việc Hứa Nghiên Bách mời, trước đó Hứa Nghiên Bách chưa từng thuê người giúp việc nhà, vì anh là người thích thanh tĩnh, chỉ thỉnh thoảng gọi người giúp việc gia đình tới quét dọn vệ sinh.



Nhưng giờ Lâm Thanh Diệu ở nơi này, cũng không thể tùy ý giống như một mình anh, anh liền mời một người giúp việc tới chăm sóc cô, lúc nhàm chán còn có thể cùng cô nói chuyện.

Hứa Nghiên Bách và Dương Vân đến buổi chiều, khi đó Lâm Thanh Diệu đang nói chuyện phiếm với thím Dung.



Mặc dù Hứa Nghiên Bách đã rất chắc chắn nói cho Dương Vân biết cô gái kia chính là Lâm Thanh Diệu, hơn nữa cũng đã làm giám định DNA, nhưng dọc theo đường đi Dương Vân vẫn thấp thỏm bất an, có nhận lầm hay không, có thể lại là một trận mừng hụt hay không.

Thẳng đến khi bà nhìn thấy Lâm Thanh Diệu, Dương Vân liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đây chính là Diệu Diệu của bà.

Dương Vân đi theo Hứa Nghiên Bách vào nhà.



Lâm Thanh Diệu lần đầu tiên nhìn thấy bà cũng không có cảm giác quá quen thuộc, chỉ cảm thấy là một bà cô nhìn qua chừng năm mươi, nhưng tóc bà so với khuôn mặt của bà càng già nua hơn, bạc gần hết, đôi mắt kia của bà bị năm tháng tra tấn, xám xịt, lắng đọng những năm tháng đau đớn.



Nhưng lúc này bà ấy nhìn cô, lại thấy đáy mắt bà giống như đang phát ra một đạo ánh sáng, khiến gương mặt tử khí nặng nề kia hiện ra vài phần sinh cơ.

Bởi vì khiếp sợ và kích động, Bước chân Dương Vân hối hả, ngay cả đi cũng không vững, cũng may có Hứa Nghiên Bách ở bên cạnh đỡ bà một phen.



Bà từng bước đi tới Lâm Thanh Diệu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, môi run rẩy một hồi lâu mới phát ra thanh âm, “Diệu Diệu, con của mẹ, thật sự là con.





Lâm Thanh Diệu có chút luống cuống, cô nhìn Về phía Hứa Nghiên Bách, dùng ánh mắt hỏi thăm, Hứa Nghiên Bách gật gật đầu với cô, Lâm Thanh Diệu lại nhìn về phía bà ấy, đây chính là mẹ của cô sao?

Khuôn mặt bà ấy nhìn rất xa lạ, Lâm Thanh Diệu hoàn toàn không nhớ rõ.



Dương Vân thoáng cái ôm lấy cô, bà nức nở nói: “Diệu Diệu, con của mẹ, con còn sống, con còn sống, thật sự quá tốt.





Lâm Thanh Diệu theo bản năng muốn đẩy tay bà ra lại dừng giữa không trung, giọng bà ấy thê lương ai uyển, từng chữ từng chữ như khóc ra máu, cô không nhẫn tâm.



Hơn nữa không biết vì saoì, nhìn bả vai run rẩy của bà ấy, trái tim cô cũng giống như bị đâm một cái.

Dương Vân ôm trong chốc lát rồi buông cô ra, bà nâng mặt Lâm Thanh Diệu lên, chăm chú thật lâu, nước mắt rơi xuống.

Lâm Thanh Diệu có chút xấu hổ, đối mặt với người mẹ rất xa lạ này, cô có hơi luống cuống tay chân, “Ôm…xin lỗi.



Con không nhớ.





Dương Vân nói, “Không sao, không sao.” Bà ấy bật khóc rồi cười, “Con trở lại là tốt.” Bà nói xong nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: “Con không nhớ chút nào sao? Không có ấn tượng gì sao? ”

Lâm Thanh Diệu gật đầu: “Chuyện trước kia con hoàn toàn không nhớ rõ.





Dương Vân lại an ủi: “Không sao, con trở về là được rồi.





Dương Vân kéo cô ngồi xuống sô pha, bà nắm tay cô hỏi: “Mau nói cho mẹ biết, mấy năm nay con làm sao sống? Tại sao lại mất trí nhớ? ”

Lâm Thanh Diệu nói, “Con cũng không rõ lắm, lúc con tỉnh lại là con… Là một người đã cứu tôi, bà ấy nói con là con gái của bà ấy, Trần Nhược Tố, mấy năm nay con vẫn sống với thân phận Trần Nhược Tố, cho đến mấy ngày trước con gặp Hứa… Gặp Nghiên Bách, anh ấy nói con là vợ anh ấy, lại dùng tóc con làm giám định DNA, con mới biết con là Lâm Thanh Diệu.





Lâm Thanh Diệu không nói cho Dương Vân biết chuyện cô bị Trần Lạc Trân thôi miên.

Dương Vân nghe xong lời này, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Hứa Nghiên Bách, nhưng cũng không chọc thủng anh, bà lại nói với Lâm Thanh Diệu: “Con có thể dẫn mẹ đi gặp người năm đó đã cứu con, mẹ cũng nên cảm tạ bà ấy.







Lâm Thanh Diệu lại kinh ngạc nói: “Bà ấy coi con là con gái, ngài không trách bà ấy sao? ”

“Mẹ trách bà ấy làm gì? Con có thể trở về an toàn, mẹ đã rất biết ơn Chúa.





Lâm Thanh Diệu suy nghĩ một chút rồi nói: “Con dành thời gian liên lạc với bà ấy một chút, xem bà ấy có muốn gặp mặt hay không.





Dương Vân cười rộ lên, “Được được được.





Dương Vân nhìn thấy con gái thì rất vui vẻ, kéo tay Lâm Thanh Diệu nói với cô rất nhiều lời, buổi tối trước khi Lâm Thanh Diệu đi ngủ bà vẫn ngồi ở bên giường nhìn cô, làm cho Lâm Thanh Diệu rất không được tự nhiên.

Thẳng đến khi Lâm Thanh Diệu ngủ thiếp đi, Dương Vân mới đi ra.



Hứa Nghiên Bách đang chờ bên ngoài, hỏi: “Diệu Diệu ngủ rồi? ”

“Ngủ thiếp đi rồi.”

Có một số lời khó nói trước mặt Lâm Thanh Diệu, lúc này con bé đã ngủ say, Dương Vân liền nói với anh: “Nghiên Bách cám ơn con, cám ơn con đã tìm con bé trở về.





Hứa Nghiên Bách nói: “Dì Vân, dì không cần nói cảm ơn với con, con làm những việc này chẳng qua là nhấc tay mà thôi.



Huống chi là hẳn là con nên nói xin lỗi, lúc trước mang Diệu Diệu về nói dối là chồng của cô ấy.





Mấy năm nay, trong những ngày Lâm Thanh Diệu mất tích, Hứa Nghiên Bách thỉnh thoảng đi thăm Dương Vân, Dương Vân sao lại không hiểu tâm tư của anh chứ.



Đứa nhỏ này chính là yêu Diệu Diệu nhà bà, với lời nói dối của anh đối với Diệu Diệu của bà thật ra có thể giải thích được.



“Nhưng mà dì Vân, con thật tâm muốn chăm sóc Diệu Diệu, hy vọng dì Vân có thể đồng ý giao cô ấy cho con.”

Hứa Nghiên Bách nói rất nghiêm túc kiên định, chỉ là trong lòng ít nhiều mang theo chút thấp thỏm bất an.



Tuy rằng mấy năm nay anh thường xuyên đến thăm Dương Vân, quan hệ với bà cũng không tệ lắm, nhưng người mẹ nào không thương con gái mình, ở chung tốt là một chuyện, có đồng ý giao con gái cho anh không lại là một chuyện khác.

Dương Vân cười nói: “Tâm ý của con dì Vân biết, Nghiên Bách này, Diệu Diệu là con tìm về, nếu như không có con, có thể cả đời này con bé cũng không biết mình là ai.



Nói một câu hổ thẹn, ngay cả người làm mẹ như dì cũng cho rằng con bé thật sự gặp phải bất trắc, ngay cả dì cũng không tận tâm tận lực đi tìm con bé, chỉ có con mà, chỉ có con không buông tha tìm con bé về.



Nghiên Bách, con là ân nhân nhà chúng ta mà, Diệu Diệu gặp được con là may mắn của con bé, dì rất yên tâm giao con bé cho con.





Dương Vân nói rất chân thành, từng câu từng chữ đều động đến tâm khảm của anh.



Hứa Nghiên Bách thừa nhận, anh đến thăm Dương Vân cũng có tư tâm riêng của mình.



Dương Vân cảm thấy anh là một đứa trẻ ngoan, kỳ thật anh cũng không phải là một đứa trẻ ngoan, anh làm như vậy chẳng qua là bởi vì bà là mẹ của Lâm Thanh Diệu.



Nếu như bà không phải là mẹ của Lâm Thanh Diệu, đại khái anh cũng sẽ không có kiên nhẫn này để đi chăm một người mẹ mất con gái.



Huống chi, anh vẫn luôn có chờ mong, vẫn không tìm được thi thể của Lâm Thanh Diệu, nói không chừng cô thật sự còn sống.



Nếu như cô còn sống, nếu như anh tìm được cô trước, đến lúc đó Dương Vân nể tình anh thường xuyên đến thăm bà nói không chừng cũng sẽ giúp anh.



Tưởng Thiên Du đã buông tay cô, như vậy anh cũng có quyền đi tranh thủ, có Dương Vân hỗ trợ anh cũng có thêm một phần thắng lợi.

Đương nhiên anh cũng hy vọng được Dương Vân tán thành.



Hiện tại, Dương Vân nói cho anh biết, bà nguyện ý giao con gái cho anh, đột nhiên anh nghĩ đến nỗ lực mấy năm nay, còn có những lần đau đầu trong đêm khuya, một câu tán thành này, trong mắt anh mọi nỗ lực đều đáng giá.

Lúc Lâm Thanh Diệu tỉnh dậy, Dương Vân đã làm xong bữa sáng, Dương Vân cười cười vẻ mặt hòa ái, “Mau tới đây ngồi, mẹ làm canh và bánh bao chiên con thích ăn.





Lâm Thanh Diệu nhìn bánh bao chiên và canh đặt ở trước mắt, đây là thứ cô thích ăn sao? Hai thứ này, cô cũng chưa từng ăn qua, Lâm Thanh Diệu thử nếm thử một chút, bên ngoài bánh bao giòn tan bên trong mềm, cắn một ngụm trong nháy mắt nổ tung trong miệng, canh nấu rất ngon, vào miệng trơn trượt, quả thật rất ngon.

Tuy rằng cô đã được chứng minh là Lâm Thanh Diệu, nhưng dù sao trong đầu cũng chỉ có ký ức của Trần Nhược Tố, cô luôn cảm thấy cô và Lâm Thanh Diệu là hai người, nhưng bây giờ, cô chậm rãi tìm được một chút thói quen và sở thích chung trong thế giới thuộc về Lâm Thanh Diệu.

Ăn xong bữa sáng Dương Vân sẽ trở về, bà nắm tay Lâm Thanh Diệu dặn dò: “Con và Nghiên Bách rất tốt, vài ngày nữa mẹ sẽ đến thăm con.





“Con có thể trở về cùng mẹ xem chút không?”

Hứa Nghiên Bách vừa lúc cũng chuẩn bị ra ngoài, anh mặc áo khoác âu phục đi ra, vừa lúc nghe được những lời này, anh theo bản năng nhíu mày một chút.




Dương Vân đánh giá Hứa Nghiên Bách một cái, bà suy tư một lát liền đáp ứng, “Nếu con muốn trở về, mẹ sẽ dẫn con về xem một chút.





Lâm Thanh Diệu cũng rất tò mò nơi mình sinh sống trông như thế nào, nghe nói như vậy, cô vội vàng nói: “Con đi thay quần áo.





Lâm Thanh Diệu đi vào phòng thay quần áo, Dương Vân thấy sắc mặt Hứa Nghiên Bách có chút ngưng trọng, bà nói: “Dì biết con đang lo lắng.



Chuyện Diệu Diệu trở về sớm muộn gì người khác cũng sẽ biết, nhưng mà con yên tâm, cho dù Tưởng Thiên Du biết, dì cũng sẽ đứng về phía con, cậu ta là người lạnh bạc như vậy, dì sẽ không giao Thanh Diệu giao cho cậu ta.





Hứa Nghiên Bách đương nhiên tin tưởng Dương Vân sẽ đứng về phía anh, anh chỉ lo lắng, nếu Lâm Thanh Diệu và Tưởng Thiên Du gặp lại nhau, có thể làm cho tình cũ của cô hồi sinh hay không.



Tuy rằng cô đã mất trí nhớ, nhưng trước khi mất trí nhớ cô vẫn luôn yêu Tưởng Thiên Du thật sâu, Tưởng Thiên Du tựa hồ chính là định mệnh của cô, hai người này tín nhiệm lẫn nhau rất ăn ý, giống như là một đôi trời đất thiết lập, cho dù mất trí nhớ, nhưng có một số người nhất định là một cái liếc mắt trong vạn năm sinh mệnh của nhau.

Nhưng mà, nếu Dương Vân đã đồng ý dẫn cô trở về, Hứa Nghiên Bách cũng không có gì để nói, anh có thể làm chính là tự mình đưa bọn họ trở về.



Anh ở đây, có lẽ có thể đề phòng một chút.

Một đường trở lại phố Hồng Nam đều rất thuận lợi, Lâm Thanh Diệu nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc này, kinh ngạc nói: “Nơi này là nơi con sống sao? ”



Dương Vân nói, “Đúng vậy, từ nhỏ con đã lớn lên ở nơi này.





Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, khó trách, lúc trước cô còn thấy rất kỳ quái, vì sao rõ ràng chưa từng tới chỗ này, lại có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Hứa Nghiên Bách chỉ hy vọng lần này trở về không được gặp phải người quen nào, vốn là trước cửa tiểu khu Dương Vân thường xuyên có mấy bà dì ngồi nói chuyện phiếm, miệng bát quái này, nếu để cho bọn họ biết Lâm Thanh Diệu đã trở về, tin tức rất nhanh sẽ truyền đến tai Tưởng Thiên Du, dù sao nhà ngoại của Tưởng Thiên Du đã từng ở trong khu vực này, cũng may bây giờ còn sớm, các bà thím ấy còn chưa đến.

Một đường rất thuận lợi đi ra khỏi ba toà nhà, không ngờ lúc chờ thang máy lại nghe được một giọng nói quen thuộc chào hỏi: “Dì Vân, dì đi đâu sớm vậy? ”

Người tới là Triệu Tú Tú, cha mẹ Triệu Tú Tú cũng ở bên này, nhưng ở toà một, cô ấy vừa xuống lầu liền nhìn thấy Dương Vân đi về phía toà ba, cho nên cô liền đi theo tới chào hỏi.

Bên cạnh Dương Vân là Hứa Nghiên Bách, Triệu Tú Tú ở chỗ này nhìn thấy anh thì rất ngoài ý muốn.



Triệu Tú Tú nghi hoặc nói: “Anh Hứa sao cũng ở đây? ”

Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du có quan hệ tốt, Triệu Tú Tú và Lâm Thanh Diệu giống nhau, từ nhỏ đã quen biết Tưởng Thiên Du, dĩ nhiên cũng nhận ra Hứa Nghiên Bách.

Triệu Tú Tú dứt lời, còn chưa đợi Hứa Nghiên Bách trả lời, trong nháy mắt cô hít một hơi khí lạnh, bởi vì ánh mắt của cô đảo ra phía sau Hứa Nghiên Bách, nhìn thấy người đứng phía sau Hứa Nghiên Bách.



Người nọ có khuôn mặt giống Lâm Thanh Diệu như đúc, không, đây rõ ràng chính là Lâm Thanh Diệu!

Lâm Thanh Diệu… Lâm Thanh Diệu đã qua đời ba năm kia?!!!!!!

Cô cả kinh bịt miệng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diệu một hồi lâu, lập tức bước chân dồn dập đi qua, đại khái bởi vì quá mức khiếp sợ, cô còn lảo đảo vài bước.

Cô ấy đi tới trước mặt Lâm Thanh Diệu, che miệng đánh giá cô từ trên xuống dưới, cả kinh một hồi lâu không nói nên lời.

Là Diệu Diệu, thật sự là Diệu Diệu!!

“Cái này… Cái này…” Triệu Tú Tú nói năng lộn xộn, “Dì Vân, đây là…”

Dương Vân bị bộ dáng này của cô ấy chọc cho cười rộ lên, bà vội vàng an ủi: “Con bình tĩnh một chút.





Vừa lúc thang máy tới, Dương Vân nắm tay Lâm Thanh Diệu đi lên, Hứa Nghiên Bách cũng đuổi theo, trước khi cửa thang máy đóng lại, Hứa Nghiên Bách giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Vào không? ”

Ở chỗ này đụng phải Triệu Tú Tú, tâm tình Hứa Nghiên Bách thật sự không tốt lắm, Triệu Tú Tú và Tưởng Thiên Du cũng là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Triệu Tú Tú kỳ thật còn chưa kịp phản ứng, bất quá chân của cô không khống chế được đi theo vào.



Triệu Tú Tú hơi bình phục tâm tình một chút, hỏi: “Di Vân, cái này… Chuyện gì đang xảy ra vậy? ”

Dương Vân nói: “Lát nữa trở về rồi nói với con.





Thang máy sắp tới, Dương Vân lấy chìa khóa mở cửa, mấy người đi vào trong phòng, Triệu Tú Tú vội hỏi: “Dì Vân, dì mau nói cho con biết đi.



Chuyện này…”

Dương Vân nói với cô ấy: “Diệu Diệu mà con cũng không biết sao? ”

Cô đương nhiên nhận ra đây là Diệu Diệu, nhưng trong nhận thức của cô, Diệu Diệu đã rời đi, ba năm trước đã rời đi, một người đã qua đời nhiều năm đột nhiên xuất hiện, điều này khiến người ta phản ứng thế nào?

Triệu Tú Tú đi tới trước mặt Lâm Thanh Diệu, đánh giá cô từ trên xuống dưới.



Đại khái là vẻ mặt khiếp sợ nhìn quá nhiều, Lâm Thanh Diệu đối mặt với Triệu Tú Tú đang đánh giá cô rất bình tĩnh.



Triệu Tú Tú đánh giá trong chốc lát, xác định trước mắt đúng là Lâm Thanh Diệu còn sống, cô lập tức nhào tới ôm Lâm Thanh Diệu, thân thể đụng phải thoáng cái Lâm Thanh Diệu cảm giác lồng ngực đều đang rầu rĩ đau đớn.

“Diệu Diệu, Diệu Diệu cậu còn sống, cậu còn sống mà quá tốt rồi, Diệu Diệu tớ rất nhớ cậu đấy, mấy năm nay cậu đi đâu, sao một chút tin tức cũng không có.”

Cô ấy không hề có hình tượng mà khóc lớn lên, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy trên người Lâm Thanh Diệu, Lâm Thanh Diệu quả thực không nói gì cũng chết mất, cô vốn muốn trực tiếp đẩy người ra, nhưng cô ấy khóc thương tâm như vậy, cô lại không quá nhẫn tâm, thử vỗ vỗ trên vai cô ấy nhắc nhở: “Được rồi, đừng khóc.





“Diệu Diệu, Diệu Diệu của tớ, ô ô ô.”

“……”

Lâm Thanh Diệu không cách nào đồng cảm với cô gái trước mặt, dù sao một chút ký ức của Lâm Thanh Diệu cô cũng không có, cô ấy khóc đến nỗi cô đau đầu, cô đẩy cô ấy ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bả vai mình, mặt trên ướt đẫm, cô ghét bỏ nhíu nhíu mày.

Triệu Tú Tú lau nước mắt, chống lại vẻ mặt xa lạ lại lãnh đạm của Lâm Thanh Diệu, Triệu Tú Tú phát hiện ra sự khác thường, không đúng, theo lý mà nói, hai chị em các cô ba năm không gặp, Lâm Thanh Diệu hẳn là nên ôm cô khóc lớn một hồi mới đúng, vẻ mặt của cậu ấy sao lại lãnh đạm như vậy?

“Diệu Diệu?” Triệu Tú Tú vẻ mặt nghi hoặc, “Diệu Diệu cậu xảy ra chuyện gì? ”

Dương Vân ở một bên giải thích: “Diệu Diệu năm đó bị thương, mất trí nhớ.





“Mất trí nhớ?” Triệu Tú Tú kinh hãi, “Không phải ngay cả tớ cũng không nhớ đấy chứ? Cậu nhìn tớ một chút, tớ là Tú nhi này, Triệu Tú Tú.





Lâm Thanh Diệu: “…”

Vâng, có thể thấy, cô thực sự là Tú nhi.

Hứa Nghiên Bách nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm, anh đến công ty trước.





Dương Vân vội vàng nói: “Mau đi đi, con đưa chúng ta trở về đã chậm trễ một lúc rồi, đừng đến trễ.





Hứa Nghiên Bách lại không sốt ruột lắm, anh nói với Triệu Tú Tú: “Triệu Tú Tú cô theo tôi ra đây.





“Có chuyện gì vậy? Tôi có rất nhiều điều để nói với Thanh Diệu.





“Đi ra.”

Triệu Tú Tú có chút sợ Hứa Nghiên Bách, đám người bọn họ quen Hứa Nghiên Bách lúc học trung học, khi đó Hứa Nghiên Bách so với bây giờ còn nóng nảy hơn nhiều, cô còn gặp qua bộ dáng đánh người của anh ta,

Ngang ngược lại hung ác, bây giờ trở thành ông trùm giới đầu tư, địa vị bày ra đó, ngược lại không thấy anh đánh người, nhưng là cỗ hung hăng trên người vẫn như cũ, là người đều không thể trêu vào.

Sau đó, Triệu Tú Tú cũng không dám nói gì nữa, đi theo Hứa Nghiên Bách ra ngoài.



Vào thang máy Triệu Tú Tú hỏi: “Anh Hứa tìm tôi nói gì sao? ”

“Chuyện nhìn thấy Diệu Diệu này, tốt nhất không nên nói cho Tưởng Thiên Du biết.”

Triệu Tú Tú lúc này mới phản ứng lại, đúng rồi, Hứa Nghiên Bách làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn ở cùng một chỗ với dì Vân và Diệu Diệu? Anh ta chính là anh em tốt của Tưởng Thiên Du mà, chuyện đầu tiên sau khi Diệu Diệu trở về không nên nói cho anh em tốt của mình sao? Sao còn muốn gạt Tưởng Thiên Du?

Triệu Tú Tú cũng không ngốc, chỉ là suy đoán của cô khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô không dám nghĩ đến phương diện kia.

“Anh… Anh với Diệu Diệu, hai người…”



Hứa Nghiên Bách chậm rãi đảo mắt qua, Triệu Tú Tú sợ tới mức lập tức nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không nên nói lung tung.





Hứa Nghiên Bách cười cười, nụ cười kia lộ ra vài phần tà khí, “Không sai, chính là như cô bát quái, còn có thể nghĩ lớn mật hơn một chút.





“…” Triệu Tú Tú vội vàng khoát tay áo, “Tôi không dám tôi không dám.





Nhưng mà trong lòng cô sớm đã sôi trào, không phải chứ! Hứa Nghiên Bách và Lâm Thanh Diệu… Chuyện này xảy ra khi nào? Triệu Tú Tú cảm thấy thật sự khó có thể tin, Hứa Nghiên Bách loại người này thế nhưng có ý với Lâm Thanh Diệu?

Thiếu niên kiệt ngạo bất tuân này, giống như không để ý đến cái gì, mỗi lần Tưởng Thiên Du mang theo anh đến chơi cùng bọn họ, đám người các cô đều cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ sợ không chú ý chọc giận đến cậu này, vị điên này thế mà cũng sẽ thích người khác? Hay là Lâm Thanh Diệu?

“Tôi dựa vào anh Hứa, anh giấu đủ sâu thật, lúc trước cũng không nhìn ra anh có ý tứ với Thanh Diệu đâu.”

Hứa Nghiên Bách cũng không thèm để ý cô ấy trêu chọc, vừa lúc thang máy đến, anh lại dặn dò một câu, “Nhớ kỹ lời tôi nói, chuyện Diệu Diệu trở về không cần nói cho Tưởng Thiên Du biết.





Triệu Tú Tú lập tức nói: “Tôi sao có thể nói cho anh ta biết, anh không biết lần trước Tưởng Thiên Du vì Vu Trinh còn trở mặt với tôi, hiện tại ngay cả thấy anh ta cũng không muốn thấy, tôi sao có thể nói cho anh ta biết Thanh Diệu trở về.





“Vậy là tốt rồi.” Hứa Nghiên Bách vô cùng khách khí cười cười, lại bổ sung một câu, “Cô phải cẩn thận một chút.





Thật sự nụ cười giấu kim, đây rõ ràng chính là đang uy hiếp cô.

Triệu Tú Tú gật gật đầu, làm một động tác bịt miệng đi, Hứa Nghiên Bách lúc này mới xoay người rời đi, thẳng đến khi anh đi xa, Triệu Tú Tú mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thanh Diệu lẳng lặng ở trong phòng đánh giá một chút, nơi này chính là nơi cô trưởng thành sao, nhưng một chút ấn tượng cũng không có.



Nhà Dương Vân rất lớn, trang trí cũng rất tốt, có thể thấy được điều kiện gia đình rất tốt.



Lâm Thanh Diệu rất nhanh đã nhìn thấy di ảnh treo trên tường, Dương Vân thấy ánh mắt cô nhìn qua, ánh mắt đỏ lên, giải thích với cô: “Đây là ba con.





Vốn bên cạnh di ảnh của ba Lâm Thanh Diệu còn có di ảnh của Lâm Thanh Diệu, nhưng Dương Vân sau khi biết cô còn sống liền cất đi.

Lâm Thanh Diệu đi tới trước tấm ảnh kia, người đàn ông trong ảnh mặt mày hiền lành, nụ cười ấm áp, là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.



Dương Vân đưa hai nén nhang tới nói: “Thắp nén nhang cho ba con đi.





Lâm Thanh Diệu nhận lấy hương bái lạy di ảnh.

Tuy rằng chông không còn, nhưng con gái có thể trở về Dương Vân đã rất vui vẻ rất thỏa mãn, bà kéo tay Lâm Thanh Diệu đi đến một phòng nào đó nói với cô: “Nơi này là phòng của con, con xem còn có ấn tượng hay không.





Phòng được dọn dẹp rất gọn gàng, trên tường dán áp phích ngôi sao, gần cửa sổ đặt một bàn học, trên bàn bày ống bút và một tấm ảnh gia đình bày biện, còn có một ít sách cùng sổ ghi chép lộn xộn.

Lâm Thanh Diệu lắc đầu, một chút ấn tượng cũng không có.

“Không sao không sao.” Dương Vân lại dắt cô đi đến sofa ngồi xuống: “Con ngồi một chút, mẹ lấy cho con ly nước trái cây.





Lúc Triệu Tú Tú tiến vào, Lâm Thanh Diệu đang ngồi ở trên sô pha quan sát xung quanh, Triệu Tú Tú đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt co, “Thật sự không nhớ rõ? ”

“Không nhớ.”

Triệu Tú Tú cười rộ lên, “Không nhớ rõ, vừa khéo, vậy tớ liền nói một chút chuyện khi cậu còn bé làm cho cậu mất mặt.






“……”

Quả nhiên cô ấy bắt đầu kể lại, lúc ba tuổi ngã đến cả người đều là bùn, năm tuổi còn tè ra quần, mười hai tuổi chạy tới núi Nga Mi tu tiên, kết quả bởi vì ngồi xe quá lâu muốn ăn thịt khâu nhục mẹ làm, mới ngồi xe trở về, vân vân, một đống lớn, tuy rằng Lâm Thanh Diệu cảm thấy nghe giống như chuyện xưa của người khác, nhưng nhiều chuyện như vậy chất đống cùng một chỗ, nghe xong mặt cô đều chậm rãi biến thành màu đen.

“Đúng rồi, tớ gọi điện thoại cho Vương Tỉ đến đây, hàng tồn kho bên kia của cậu ta càng ngày càng nhiều, cậu ta tới rồi bọn này cùng nói cho cậu nghe.”

“Vương Tỉ? Vương Tỉ là ai? ”

“Chỉ có Vương Đại Bảo thôi, biệt danh của cậu ta vẫn là cậu đặt lên.”

Triệu Tú Tú lấy điện thoại di động ra nhưng không vội vàng gọi, hỏi Dương Vân một câu, “Dì Vân, chuyện Diệu Diệu trở về có thể cho Vương Tỉ biết không? ”

Dương Vân nói: “Các con lớn lên với nhau, cho có biết cũng không có gì, gọi đi.





Triệu Tú Tú liền gọi điện thoại cho Vương Tỉ, gần đây Vương Lạc mới phát triển công trình, tâm tình cũng không tệ lắm, nhận được điện thoại của Triệu Tú Tú cũng vui vẻ ha hả, “Sao đột nhiên gọi điện thoại cho tớ? ”

“Yo, nghe khẩu khí này của cậu, gặp được chuyện tốt gì?”

“Chuyện tốt thì không có, mời một bữa cơm thì chuyện tốt cũng có.”

“Vậy vận khí của cậu thật tốt, hôm nay miễn cho cậu một bữa cơm, mau thu thập một chuyến đến chỗ dì Vân đi.”

“Bên này đang bận.”

“Mau đi, có liên quan đến Diệu Diệu.”

“Diệu Diệu? Chuyện gì xảy ra vậy? ”

“Đừng nói nữa, mau tới đây là được rồi.”

Triệu Tú Tú gọi điện thoại xong tiếp tục tán gẫu với Lâm Thanh Diệu chuyện khi còn bé của cô, Dương Vân ngẫu nhiên sẽ ở bên cạnh bổ sung một chút chi tiết nhỏ, mặt Lâm Thanh Diệu càng đen, không, đây không phải là cô, tuyệt đối không phải cô.

Nói chuyện một lát liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Dương Vân đang chuẩn bị đi mở cửa, Triệu Tú Tú vội vàng nói: “Dì Vân dì ngồi trước, để Diệu Diệu đi mở, chọc Vương Tỉ.





Lâm Thanh Diệu bị khuyến khích đi mở cửa, ngoài cửa quả thật là Vương Tỉ, trên tay Vương Tỉ còn xách đồ mua cho dì Vân, cửa mở ra, vẻ mặt cười ha hả của Vương Tỉ đều đã chuẩn bị xong, nhưng đột nhiên đối diện với người mở cửa, nụ cười trên mặt anh ta trong nháy mắt cứng đờ lại, lập tức cả kinh mở to hai mắt.

Vương Tỉ hoài nghi anh gặp quỷ ban ngày, bằng không sao có thể nhìn thấy Lâm Thanh Diệu.



Rõ ràng là trời nắng nóng đến bốc hỏa, Vương Tỉ lại cảm giác sau lưng toát ra một cỗ mồ hôi lạnh.

Lâm Thanh Diệu nhìn cậu chàng mập mạp trước mắt, vẻ mặt kia của anh ta cứ như gặp quỷ vậy, Lâm Thanh Diệu hỏi: “Có vào không? ”

Mẹ kiếp còn biết nói chuyện?!!! Cả người Vương Tỉ đều choáng váng.

Lâm Thanh Diệu vẻ mặt nghi hoặc đi về phía anh ta, Vương Tỉ thấy cô đi tới, sợ tới mức run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau hai bước, “A a a, cô… cô… Đừng đến.





Lâm Thanh Diệu thấy thế liền dừng bước, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh ta, chuyện gì xảy ra, cô có dọa người như vậy sao?

Qua một hồi lâu Vương Tỉ mới tỉnh táo lại, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, biết động, còn có thể nói chuyện, anh ta lại nhìn thoáng qua chân cô, là giẫm trên mặt đất, phía sau cũng có bóng.

Được đó, cô ta… Cô ta… Cô ta là con người?

Đột nhiên nhìn thấy bạn tốt đã qua đời nhiều năm đứng trước mặt mình, tâm tình Vương Tỉ đã không thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung.



Trái tim đập thình thịch thật nhanh, anh ta thật cẩn thận đi tới, càng tới gần anh ta càng có thể tin chắc đây không phải là gặp quỷ, đây là Lâm Thanh Diệu còn sống.

Vương Tỉ đi tới trước mặt cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt cô, Lâm Thanh Diệu vẻ mặt nghi hoặc nhìn vẻ mặt biến hoá khó lường của anh ta, sau đó liền nhìn thấy môi anh ta run rẩy vài cái, đôi mắt kia giống như là châm lửa, kêu to một tiếng, “Diệu Diệu! ”

Vẻ mặt kích động nắm bả vai cô, nhìn trái nhìn phải cô, “Người cậu vẫn còn nóng, tớ không gặp quỷ, tớ không gặp quỷ.



“Anh ta càng nói càng kích động, “Thật sự là cậu, Diệu Diệu, Diệu Diệu cậu còn sống! ”

Triệu Tú Tú thật sự là nhịn không được, ôm bụng cười to đi tới, một chút cũng không khách khí chê cười anh ta, “Vương Tỉ, nhìn cậu sợ hãi kìa, ha ha ha, khi còn bé đã nhát gan, không nghĩ tới lớn lên còn nhát gan như vậy, xem làm cậu sợ.





Vương Tỉ nhìn Triệu Tú Tú lại nhìn Lâm Thanh Diệu, “Chuyện gì xảy ra? ”

Dương Vân vội vàng tới chào hỏi: “Được rồi, vào nói chuyện trước.







Vương Tỉ đi theo vào, Dương Vân liền đơn giản kể lại chuyện, Vương Tỉ nghe xong cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh ta cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Diệu còn sống.

“Thật sự mất trí nhớ?” Vương Tỉ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diệu vẻ mặt nghi vấn, “Hồi trung học tớ cho mượn mười đồng một mực vẫn không trả cũng không nhớ rõ? ”

Lâm Thanh Diệu mặt không chút thay đổi, “Không nhớ rõ.





Vương Tỉ cùng Triệu Tú Tú ở lại chỗ này ăn cơm, trên bàn cơm, hai người biểu diễn ăn ý, một mực nói chuyện của Lâm Thanh Diệu, Lâm Thanh Diệu mặt không chút thay đổi nghe, trong lòng lại yên lặng chửi bới, Lâm Thanh Diệu đây là xui xẻo mấy đời, sao lại kết giao với hai người này.

Hai người ăn cơm xong, bởi vì đều có việc bận nên rời đi.



Triệu Tú Tú và Vương Tỉ đi ra từ tiểu khu, chuyện Lâm Thanh Diệu trở về hai người vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Thật sự là cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp mặt Diệu Diệu.”

Triệu Tú Tú vội vàng “suỵt” với anh ta một tiếng nói: “Nhỏ giọng một chút, chuyện Diệu Diệu trở về anh Hứa không muốn người khác biết.





“Anh Hứa?” Vương Tỉ vẻ mặt nghi hoặc, “Có gì liên quan đến anh Hứa sao? ”

Triệu Tú Tú há mồm muốn giải thích, lại cảm thấy mình giải thích không tốt lắm, cô nói: “Dù sao sau này anh Hứa cũng sẽ nói với cậu.





Vương Tỉ gãi gãi tóc, đầu óc càng ngày càng không hiểu nổi.

Triệu Tú Tú nhảy dựng lên ôm bả vai anh ta, “Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta đi ăn một bữa ngon.





Buổi chiều Dương Vân gọi điện thoại cho Hứa Nghiên Bách, nói Lâm Thanh Diệu muốn lại ở bên này một đêm, Hứa Nghiên Bách cũng đồng ý.

Buổi tối Lâm Thanh Diệu ngồi trước bàn học trong phòng, dù sao cũng không ngủ được, cô muốn tìm hiểu thêm chút về cuộc sống của Lâm Thanh Diệu.



Cô kéo ngăn kéo ra, bên trong có một album ảnh, cô cầm lên lật xem.

Album ảnh này ghi lại từng chút từng chút một của Lâm Thanh Diệu từ nhỏ đến lớn, từ lúc còn là trẻ con đến tập tễnh đến tiểu học, trung học, đại học.

Cô đã xem qua album ảnh khi còn bé của Trần Nhược Tố, chỉ là Trần Nhược Tố từ nhỏ đã mập mạp, cô rất khó nhìn thấy bóng dáng của mình trong album, nhưng lật album này, có một cảm giác quen thuộc, album này ghi lại quả thật chính là dáng vẻ từ nhỏ đến lớn của co.

Lâm Thanh Diệu phát hiện, hình như cô dần dần tìm được một loại cảm giác thuộc về trong thế giới của Lâm Thanh Diệu.

Ngoài những bức ảnh chụp chung với ba mẹ, có rất nhiều bức ảnh chụp chung với một số bạn bè cùng trang lứa.



Lâm Thanh Diệu nhận ra Triệu Tú Tú và Vương Tỉ trong ảnh chụp chung, tuy rằng hai người có chút khác biệt so với ảnh chụp, nhưng mà diện mạo lại không có biến hóa quá lớn, Vương Tỉ là tăng cân, Triệu Tú Tú từ một tiểu tử giả biến thành một hot girl gợi cảm, nhưng mà hai cậu con trai khác lại chưa từng thấy qua.

Lâm Thanh Diệu đem album ảnh đặt trở lại, trong ngăn kéo còn chất đống một số đồ vật lộn xộn, có bạn học ghi chép, còn có thư bạn học viết, trong ngăn kéo có một quyển sổ ghi chép, Lâm Thanh Diệu lấy ra nhìn thoáng qua, trong sổ ghi chép này vẽ đủ loại cầu, từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất.

Cô tiện tay lật một chút, đã thấy trong sổ ghi chép rơi ra một tấm ảnh, Lâm Thanh Diệu nhặt ảnh lên, trên đó là ảnh chụp chung của hai người, cô và một cậu con trai, bọn họ đứng trên bãi cỏ, cánh tay cậu ta vòng qua từ phía sau ấn đầu cô cậu ta, hai người đối với ống kính cười rất vui vẻ.

Từ tư thế thân mật của hai người mà xem, cô và cậu con trai trong ảnh hẳn là một cặp, nhưng điều khiến cô kỳ quái chính là, cậu con trai trong ảnh cũng không phải Hứa Nghiên Bách.

Hơn nữa cô rất nhanh phát hiện, cậu con trai trong ảnh chụp chung cũng có, ba người con trai trong ảnh chụp chung, cậu ta lớn lên cao nhất, mỗi lần chụp chung đều đứng ở giữa.

Trước khi ngủ, Lâm Thanh Diệu còn đang buồn bực, chẳng lẽ trước khi cô và Hứa Nghiên Bách ở bên nhau cô còn từng yêu đương với người khác sao?

Lâm Thanh Diệu bị đánh thức, cô vốn còn tưởng rằng là quỷ đè giường, đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy trên người nằm sấp một người, Lâm Thanh Diệu rất nhanh nhận ra là Triệu Tú Tú.

“Cậu tỉnh rồi sao?” Sáng sớm tớ đến thăm cậu, cảnh không ngay thẳng? ”

“Cậu đứng lên trước.”

Triệu Tú Tú lúc này mới rời khỏi, Lâm Thanh Diệu ngồi dậy xoa xoa ngực, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, Triệu Tú Tú tựa như không nhìn thấy, lại nói: “Về đến nhà lần nữa còn chưa quen sao? ”

“Cậu đi ra ngoài.”

“Sao cậu lại như vậy, sáng sớm tớ đến thăm cậu.”

“Tớ muốn thay quần áo.”

“Cậu thay thì thay, hai chúng ta mà cậu còn thẹn thùng sao?”

“Đi ra ngoài.”

“……”

Triệu Tú Tú lẩm bẩm vài câu, vẫn là ngoan ngoãn đi ra ngoài, Lâm Thanh Diệu kiếm trong tủ quần áo, tùy tiện chọn một bộ quần áo mặc vào.



Cô ra khỏi cửa phòng, Dương Vân thấy cô đi ra liền nói: “Diệu Diệu và Tú Tú chơi một lát, mẹ đi mua thức ăn.





“Dì Vân, con muốn ăn sườn chua ngọt.”

“Được rồi, Diệu Diệu ăn gì?”

“Con gì cũng ăn được.”

Dương Vân vui vẻ đi ra ngoài, Triệu Tú Tú từ phòng bếp bưng ra bánh hấp vừa xong, chia với Lâm Thanh Diệu, quả thực so với cô càng giống chủ nhân của ngôi nhà này hơn, thật sự là khá không khách khí.

“Dì Vân nhìn thấy cậu trở về vui vẻ lắm luôn, đã lâu lắm rồi tớ không thấy bà ấy cười vui vẻ như vậy.”

Lâm Thanh Diệu nghĩ đến một người mẹ khác của cô, mấy năm nay sống cùng nhau, cũng không phải không có tình cảm, huống chi trong đầu còn có ký ức Trần Nhược Tố lớn lên từ nhỏ, cũng không biết bây giờ bà ấy thế nào, cô nhẹ nhàng thở dài.

Hai người ăn xong bánh, Lâm Thanh Diệu nghĩ đến một chuyện liền nói với cô ấy: “Đúng rồi, tớ có chuyện hỏi cậu.





Triệu Tú Tú đi theo cô vào phòng, nghi hoặc nói: “Cậu muốn hỏi tớ cái gì? ”

Lâm Thanh Diệu lấy album ảnh ra, chỉ vào hai nam sinh chưa từng gặp qua hỏi: “Hai người này là ai? ”

Triệu Tú Tú chỉ vào cậu bên cạnh, làn da trắng nõn, bộ dạng mi thanh mục tú nói: “Cậu này tên là Trình Tiến, trước kia ở cách vách nhà cậu, nhưng mà hiện tại nhà cậu ấy đã chuyển nhà, cậu với cậu ấy từ nhỏ quan hệ tốt nhất.





Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, “Cậu ấy đi đâu rồi, tớ trở về sao cũng không tới? ”

Nói đến đây Triệu Tú Tú thần sắc trầm xuống một chút, “Cậu ấy qua đời, so với cậu qua đời… Không phải, cái miệng này của tớ, trước khi cậu mất tích đã qua đời, nhưng mà cậu ấy rời đi rất vinh quang, là liệt sĩ, năm đó khi cậu ấy qua đời cậu đau buồn rất lâu.





Hoàn toàn không nhớ rõ, ngay cả cảm giác khổ sở cũng không nhớ ra, chỉ cảm thấy tuổi còn trẻ qua đời sớm như vậy rất đáng tiếc.

Lâm Thanh Diệu lại chỉ chỉ người ở giữa, “Vậy người này thì sao? ”

Ánh mắt Triệu Tú Tú không tự nhiên lóe lên vài cái, nói: “Anh ta tên là Tưởng Thiên Du.





Tưởng Thiên Du? Cũng là một cái tên rất xa lạ.

“Tớ và người này có yêu đương không?”

Triệu Tú Tú vẻ mặt hoảng sợ, “Làm sao cậu biết? Cậu có nhớ anh ta không? ”

“Không, hôm qua tớ thấy ảnh chụp chung với anh ta trong sổ tay.”

Triệu Tú Tú tựa như thở phào nhẹ nhõm, “Là đã từng yêu đương, ở cậu và Hứa Nghiên Bách… trước khi kết hôn.



“Triệu Tú Tú đã biết chuyện Hứa Nghiên Bách tìm Lâm Thanh Diệu trở về rồi tự xưng là chồng của Lâm Thanh Diệu, tuy rằng nói hành vi này của Hứa Nghiên Bách thật sự là quá chó, nhưng mà nếu nói muốn cô lựa chọn giao Lâm Thanh Diệu cho Hứa Nghiên Bách hay là Tưởng Thiên Du, cô sẽ lựa chọn Hứa Nghiên Bách, tuy rằng cô và Tưởng Thiên Du cùng nhau lớn lên cũng không sai, nhưng người này quá chó, quá lạnh bạc, hơn nữa mẹ nó còn tìm thế thân, sao cô yên tâm giao Lâm Thanh Diệu lại cho anh ta, há, anh ta không xứng.

Triệu Tú Tú lại nói tiếp: “Nhưng mà đó là chuyện rất lâu trước kia, dù sao bây giờ cậu là vợ Hứa Nghiên Bách, cậu cũng không cần suy nghĩ nữa.





Cô cũng không có gì để nghĩ, chỉ là tò mò mà thôi, dù sao ký ức về Lâm Thanh Diệu, cái gì cô cũng không nhớ rõ.

Triệu Tú Tú có chút lo lắng, lại thăm dò hỏi: “Cậu nhìn thấy ảnh chụp chung của anh ta, có… cảm giác thế nào? ”

Một đường chứng kiến tình yêu của hai người phát triển, Triệu Tú Tú biết hai người lúc trước yêu nhau bao nhiêu.



Tuy rằng Lâm Thanh Diệu hiện tại mất trí nhớ, nhưng cô cũng sợ Lâm Thanh Diệu nhìn thấy ảnh quen thuộc sẽ gợi lên cảm giác cậu ấy yêu Tưởng Thiên Du.

“Cảm giác?” Lâm Thanh Diệu lắc đầu, “Không có mà.





“Thật sao?”

“Thật sự.”

Không có cảm giác.

Tác giả muốn nói gì đó: Nhất định họ Tưởng sẽ bị ngược..