Kỷ Thời Vũ vừa dứt lời, quay đầu nhìn sang liền thấy Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa đang đứng ở cửa.
Hai ngươi bọn họ cầm theo cơm chiều đứng ở cửa phòng bệnh, ngũ vị tạp trần mà nhìn Kỷ Thời Vũ và Hoàng Văn Hoa.
Đái Tĩnh thả phần canh trong tay xuống, một tay ôm lấy Kỷ Thời Vũ, tay còn lại thì ôm lấy Hoàng Văn Hoa.
Bà ấy nhìn Hoàng Mộng Tuyết nói: “Trách mẹ, trách mẹ, là mẹ không suy nghĩ đến cảm nhận của con.”
“Mẹ à, con……” Hoàng Mộng Tuyết muốn nói lại thôi.
Cô ta không ngờ là bố mẹ nuôi sẽ đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Vậy đoạn đối thoại lúc nãy của cô ta với Hoàng Mộng Tuyết chẳng phải đã bị bọn họ nghe thấy mất rồi sao? Nghe được bao nhiêu rồi?
Lúc nãy khi cô ta và Kỷ Thời Vũ cãi nhau cô ta đã chẳng để ý gì nữa cả, hoàn toàn nói hết ra suy nghĩ trong lòng của mình rồi.
Như thế thì liệu bố mẹ nuôi có thất vọng với cô ta không? Có cảm thấy sự ngoan ngoãn trước giờ của cô ta đều là giả vờ, cảm thấy thật ra trong nội tâm của cô ta chỉ là một kẻ tiểu nhân ti tiện không?
“Mộng Tuyết à, chỉ trách bố mẹ xử lí không tốt chuyện này. Khi chúng ta tìm được Thời Vũ, mẹ thật sự quá vui sướng nên đã bỏ qua cảm nhận của con, chưa làm tốt công tác tư tưởng cho con nữa.” Đái Tĩnh thở dài một hơi, nói.
“Nhưng mà, Mộng Tuyết à, bố mẹ vĩnh viễn là bố mẹ của con, con cũng vĩnh viễn là con gái của bố mẹ. Chúng ta tuyệt đối sẽ không vì sự tồn tại của Thời Vũ mà không để ý đến con. Con là con gái của bọn ta, Thời Vũ cũng là con gái của bọn ta, giống như cặp sinh đôi vậy.” Đái Tĩnh dùng một cách giải thích khác.
“Bởi vì trong mười mấy năm không có Thời Vũ đều là con ở bên làm bạn với bọn ta. Tình cảm trong mười mấy năm này đâu thể nói không có là không có luôn được.” Đái Tĩnh nhìn Hoàng Mộng Tuyết rồi dịu dàng nói.
Mấy câu nói cuối cùng của Đái Tĩnh giống như phá vỡ Hoàng Mộng Tuyết vậy, cô ta khóc lóc ôm lấy Đái Tĩnh, trong miệng luôn lặp lại lời xin lỗi.
Kỷ Thời Vũ chỉ nói ra lời nói từ sâu trong lòng của Đái Tĩnh đã khiến cho nữ phụ độc ác Hoàng Mộng Tuyết này tỉnh ngộ rồi.
Đúng thế, được cặp vợ chồng hào môn lương thiện thì cứ gây chuyện, nhảy nhót giữa bờ vực bị đuổi đi làm gì cơ chứ?
Yên tĩnh làm một đứa con gái nuôi không tốt sao?
Chẳng sợ chỉ là một kẻ trong suốt trong nhà hào môn cũng tốt hơn kết cục bị đuổi đi hàng trăm ngàn lần rồi.
Hơn nữa nhờ lời nhắc nhở của Kỷ Thời Vũ thì cô ta cũng có phần nhận ra rằng hình như ngay từ khi bắt đầu đều là cô ta chủ động đi gây chuyện với Kỷ Thời Vũ.
Ban đầu là vì Bùi Thừa, sau đấy lại là vì nhà họ Hoàng.
Cô ta cứ đi gây chuyện với Kỷ Thời Vũ hết lần này đến lần khác rồi lại bị cô phản kích lại, cuối cùng thì người gặp chuyện vẫn là cô ta.
Hành vi này của cô ta cực kì giống với mấy nhân vật phản diện lót đường trên truyền hình chuyên đi gây chuyện, nhân vật chính dưới vầng sáng chói lóa loại bỏ nguy hiểm. Mà cô ta thì sao, cùng lắm thì chỉ là một công cụ hình người trên con đường trưởng thành của nhân vật chính thôi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TY T
Một khi đã như vậy thì cô ta một nhân vật phụ lót đường không có vầng sáng của nhân vật chính thì vì sao cứ muốn đi tìm đường chết, đối đầu với Kỷ Thời Vũ làm gì cơ chứ?
*
Từ sau chuyện ở bệnh viện thì có vẻ Hoàng Mộng Tuyết đã ngoan ngoãn hơn không ít. Ít nhất thì đến trước ngày khai giảng cô ta vẫn chưa gây ra thêm chuyện xấu nào nữa cả.
Nháy mắt đã đến ngày khai giảng rồi. Hoàng Mộng Tuyết bởi vì chưa khỏi hoàn toàn từ việc gãy xương nên không thể xuống giường được, đành phải lùi ngày nhập học về sau.
Vào ngày khai giảng, Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa lái xe đến đại học A để chúc mừng Kỷ Thời Vũ đi nhập học.
Kỷ Thời Vũ đứng ở cửa chờ bọn họ. Điều mà cô không ngờ là Hoàng Mộng Tuyết cũng đến theo bọn họ nữa.
Sau khi một chiếc màu đen thương vụ dừng lại trước mặt cô, ĐT và Hoàng Văn Hoa xuống xe rồi lấy một cái xe lăn từ trong cốp ra, ôm Hoàng Mộng Tuyết ra khỏi xe.
Hoàng Mộng Tuyết ngồi trên xe lăn, trên tay ôm một bó hoa lớn, mỉm cười với Kỷ Thời Vũ, nói: “Thời Vũ, nhập học vui vẻ!”
Biểu cảm khi cười của một người cười sẽ không lừa người khác. Đây chính là lần đầu tiên Kỷ Thời Vũ nhìn thấy nụ cười xuất phát từ sâu trong lòng của Hoàng Mộng Tuyết với cô.
Kỷ Thời Vũ mỉm cười, nhận lấy bó hoa, cười nói: “Cảm ơn.”
“Vốn dĩ mẹ còn muốn cho Mộng Tuyết ở nhà nghỉ ngơi nhưng con bé cứ nhất quyết đòi tới.” Đái Tĩnh cũng mỉm cười nói.
Kỷ Thời Vũ vừa ôm bó hoa vừa ôm lần lượt cả ba người.
Sau khi tiễn đấm người Đái Tĩnh đi, Kỷ Thời Vũ rảnh rỗi một mình không biết làm gì liền quyết định đi dạo quanh trường để làm quen hoàn cảnh luôn.
Vốn dĩ đối với việc đi dạo này thì phải là anh của cô dẫn cô đi mới đúng.
Nhưng mà anh của cô là hội trưởng Hội học sinh thế nên cần phải đi đón tiếp tân sinh viên. Vậy nên chẳng còn thời gian đâu mà đi dạo quanh trường với cô cả.
Kỷ Thời Vũ đang đi dạo quanh trường đại học A một cách chán chết thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau lưng.
“Kỷ Thời Vũ.”
Nghe thấy tiếng gọi mình, cô quay đầu nhìn lại, hai mắt mở to vì kinh ngạc.
Thế mà lại là Bùi Thừa.
Bùi Thừa đứng dưới bóng một cây hương dương, cơ thể lười biếng mà dựa lên trên thân cây. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây tạo thành một bức tranh sáng tối với phần sáng chiếu lên trên người anh, chiếu cả lên khóe miệng đang cong lên và đôi mắt không dấu được ý cười của anh.
Não bộ của cô giống như không kịp tự hỏi xem vì sao Bùi Thừa lại xuất hiện ở chỗ này.
Cô vui vẻ mà gọi tên Bùi Thừa lên: “Bùi Thừa.”
Gọi xong cô liền bước nhanh chân đến bên cạnh Bùi Thừa.
“Bùi Thừa à, sao anh lại ở đây?” Cô hơi ngẩng đầu lên để nhìn anh, cười hỏi.
Thấy nụ cười trên mặt Kỷ Thời Vũ, ý cười trong mắt Bùi Thừa lại càng dày thêm.
“Sao nào, nhìn thấy tôi liền vui vẻ như thế à?” Anh nở nụ cười trêu chọc.
Kỷ Thời Vũ cũng không hề khách khí mà cho anh một ánh mắt xem thường.
Cô giơ tay lên che bớt đi ánh mặt trời chói mắt, tiếp tục hỏi: “Không phải là anh muốn ra người ngoài à?”
Bùi Thừa chú ý đến động tác che bớt ánh mặt trời của cô, nói: “Chỗ này nắng quá, đi thôi, mời cô đi uống trà sữa.”
Có người mời đi uống trà sữa thì tất nhiên là Kỷ Thời Vũ rất vui vẻ rồi. Cô lập tức đồng ý: “Được, được nha, đúng lúc tôi có hơi khát luôn.”
Chỉ một lát sau hai người đã đến tiệm trà sữa bên cạnh nhà ăn. Kỷ Thời Vũ gọi một cốc trà hoa quả còn Bùi Thừa là một ly cafe đá kiểu Mĩ.
Tiệm trà sữa bên cạnh nhà ăn chỉ có một mặt tiền nho nhỏ, không có chỗ ngồi. Hơn nữa bây giờ còn đang là ngày khai giảng thế nên trong tiệm đang chật ních người luôn.
Vì thế nên Bùi Thừa đề nghị bọn họ đi về phía sân thể dục thì hơn.
“Đi sang bên kia đi. Bên đấy là sân thể dục, lại có một con đường nhỏ nữa. Hai bên con đường nhỏ đều là cây đa, lá cây sẽ chắn bớt ánh nắng đi.” Bùi Thừa nói.
Kỷ Thời Vũ uống một ngụm trà hoa quả mát lạnh, gật đầu. Gật đầu xong cô lại cảm thấy có chỗ không đúng.
“Sao anh còn quen thuộc trường đại học A hơn cả tôi nữa vậy?” Cô thắc mắc hỏi.
“Lúc nãy khi đi ngang qua liền thấy đấy.” Bùi Thừa thuận miệng nói.
Thật ra thì là do anh muốn có thể ngẫu nhiên gặp được Kỷ Thời Vũ thế nên đã đi quanh trường được hai ba vòng rồi, đương nhiên là sẽ quen thuộc trường hơn cô rồi.
Con đường nhỏ này vừa hẻo lánh vừa yên tĩnh, có rất ít người qua lại. Hai người chậm rãi đi dọc theo bóng cây đa, có vài phần nhàn nhã nữa.
“Anh còn chưa cả trả lời vấn đề của tôi đâu?” Kỷ Thời Vũ lại hỏi lại lần nữa.
“Tôi không có ý định ra nước ngoài thế nên ở lại thành phố A.” Bùi Thừa nói.
“Ở lại thành phố A học đại học à?” Kỷ Thời Vũ hỏi.
Nghe thấy thế, Bùi Thừa đột nhiên yên lặng.
Yên lặng xong, anh nói: “Tôi không đủ điểm thi đỗ trường đại học tuyến hai. Nếu muốn học thì trước hết phải trường nghề đã, không học đại học được.”
Kỷ Thời Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh, không nói chuyện.
Không chờ Kỷ Thời Vũ mở miệng, Bùi Thừa nói thêm: “Bố tôi đồng ý cho tôi học lại một năm.”
Có điều Kỷ Thời Vũ không biết là vì để được ở lại thành phố A anh đã phải trả giá bao nhiêu nỗ lực.
Bố Bùi đồng ý cho anh học một năm với điều kiện sang năm anh cần phải thi đỗ ngành quản lí của đại học A, nếu không thì anh vẫn sẽ phải ra nước ngoài du học.
“Bố tôi yêu cầu năm sau tôi thi lại cần phải thi đỗ ngành quản lí của đại học A.” Bùi Thừa bổ sung thêm.
“À, này.” Kỷ Thời Vũ dừng lại một chút rồi cuối vẫn nói ra miệng: “Sợ là sẽ có phần khó khăn đấy.”
Cũng không phải là Kỷ Thời Vũ muốn đả kích anh mà nói theo cái nhìn khách quan thì chuyện này có phần khó khăn, không đúng, nói đúng ra phải là rất khó khăn mới đúng.
Giống như chính miệng Bùi Thừa cũng đã nói rồi, năm nay anh thi còn không đỗ cả trường đại học tuyến hai mà năm sau lại phải thi đỗ vào đại học A rồi.
Nếu mà việc này xảy trên người cô thì cô cũng cảm thấy khả năng thành công cũng không lớn.
Cô là một học bá ngay từ lớp 1 đến cấp 3, cố hết sức đặt mục tiêu vào đại học A thế nhưng thi đại học xong liệu có đỗ hay không cũng là chuyện phải vuốt mồ hôi rồi.
Đại học A là trường đại học số một số hai trên cả nước.
Bùi Thừa là một học tra không nghe bài trên lớp mà thi đỗ đại học A? nghe qua cũng chỉ như nằm mơ thôi.”
“Cô còn chưa tin tôi à? Ngay từ tháng trước tôi đã bắt đầu học bù rồi.”
“Đây không phải là chuyện có tin hay không.” Kỷ Thời Vũ nói: “Xin lỗi khi hỏi một câu, có phải anh bắt đầu bổ sung từ kiến thức lớp 10 đúng không?”
Kỷ Thời Vũ không nhịn được mà hất cho anh một bát nước lạnh.
Bùi Thừa thế nhưng cảm thấy không sao cả, ăn ngay nói thật nói: “Giáo viên dạy bù nhìn vào thành tích của tôi nói kiến thức cơ sở của tôi không tốt, quả thật nên bắt đầu bổ sung từ lớp 10.”
“Nhưng mà.” Bùi Thừa vội vàng bổ sung thêm: “Các giáo viên đều nói năng lực học tập của tôi mạnh, tiến bộ cũng rất nhanh.”
“Hơn nữa các giáo viên dạy bù đều là các giáo viên dạy giỏi nhất của trường đại học A.” Bùi Thừa nói thêm.
Kỷ Thời Vũ cũng hiểu là anh chỉ muốn biểu lộ đơn giản rằng giáo viên dạy bù có chất lượng cao còn anh thì thông minh. Cứ nỗ lực như thế một năm thì sang năm sau vẫn có hi vọng đỗ trường đại học A.
Cô cũng không muốn cứ liên tục giội nước lạnh lên người Bùi Thừa nên cổ vũ nói: “Được nha. Nếu như anh đỗ đại học A thì tôi sẽ đưa cho anh một món quà quí một chút.”
“Tất nhiên là một món quà quí giá trong phạm vi năng lực của tôi.” Kỷ Thời Vũ vội vàng bổ sung thêm: “Nhưng mà anh có nhiều tiền như thế thì chắc là cũng không thiếu cái gì đâu nhỉ?’
“Có.” Bùi Thừa vội vàng đồng ý: “Cụ thể thì chờ tôi thi đậu rồi lại nói cho cô.”
Kỷ Thời Vũ có chút thắc mắc mà nhìn anh, thầm nghĩ có khi nào Bùi Thừa lại muốn cho cô phá sản không, sau đấy cô lại nhắc lại lần nữa: “Nói rõ lại thì ở trong phạm vi năng lực của tôi thôi đấy.”
Bùi Thừa nở nụ cười nói: “Tuyệt đối sẽ ở trong phạm vi năng lực của cô mà.”
Hai người đi đến cuối con đường nhỏ, Kỷ Thời Vũ thấy thời gian đã sắp đến giờ ăn cơm rồi nên nói với Bùi Thừa rằng: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi. Đi thôi, tôi mời anh đến nhà ăn của đại học A ăn cơm, cho anh trải nghiệm trước thức ăn trong nhà ăn.”
Bùi Thừa gật đầu đồng ý. Thế nên hai người lại lộn ngược theo con đường nhỏ quay trở lại.
Khi quay trở lại, Bùi Thừa đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, lúc ở cổng trường tôi có thấy Hoàng Mộng Tuyết đưa hoa cho cô, quan hệ của hai người tốt lên từ bao giờ thế?”
Trong ấn tượng của anh thì Kỷ Thời Vũ và Hoàng Mộng Tuyết đã từng có xung đột vài lần rồi mà.
Khi anh nhìn thấy Hoàng Mộng Tuyết mỉm cười đưa cho Kỷ Thời Vũ, sau đấy Kỷ Thời Vũ còn ôm lại cô ta nữa khiến anh rất kinh ngạc.
“Việc này thì nói ra cũng khá dài.” Kỷ Thời Vũ nói.
Bùi Thừa nghe thấy đoạn dạo đầu này liền cho rằng Kỷ Thời Vũ không muốn kể chi tiết thế nên cũng không định hỏi sâu hơn nữa.
Không ngờ là Kỷ Thời Vũ lại tự mình nói tiếp.
“Tôi nói ngắn gọn thế này nha nhưng chắc là anh có khi không tin nổi đâu tại nó khá giống với mấy bộ phim truyền hình í.” Kỷ Thời Vũ quanh co lòng vòng một chút rồi mới đi vào vấn đề.
“Bố mẹ hiện tại của tôi không phải là bố mẹ ruột của tôi, bọn họ chỉ là nhận nuôi tôi thôi. Bố mẹ của Hoàng Mộng Tuyết mới là bố mẹ ruột của tôi vậy nên trời xui đất khiến thế nào mà Hoàng Mộng Tuyết trở thành chị gái trên danh nghĩa của tôi.”
Nghe thấy lời trần thuật của Kỷ Thời Vũ xong, Bùi Thừa mất khoảng nửa ngày mới phần ứng kịp, chậm rãi nói ra hai chữ: “Thế hả?”
Kỷ Thời Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thật hay giả đấy?” Bùi Thừa gần như tuân theo bản năng mà cảm thán.
“Anh cũng cảm thấy rất điêu đúng không?” Kỷ Thời Vũ tỏ ra thấu hiểu, nói: “Nhưng đây chính là sự thật thiên chân vạn xác đấy. Tôi với bố mẹ của Hoàng Mộng Tuyết còn đi làm xét nghiệm ADN nữa mà.”
Bùi Thừa lộ ra biểu cảm khó có thể tin nổi, biểu cảm kia giống như đang nói: ‘Đến cả xét nghiệm ADN cũng đi làm rồi à?’
Kỷ Thời Vũ bất đắc dĩ mà nhấp miệng, dùng sức gật đầu.