Kỷ Thời Vũ thay quần áo xong, từ trong nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt có chút xấu hổ.
Vừa rồi mới mặc xong, cô cũng nhìn vào gương xem sao, kiểu dáng quần áo có hơi lớn tuổi, thoạt nhìn không phải loại cô gái nhỏ như cô mặc, kích cỡ cũng không phù hợp.
Cô có loại dự cảm, chờ đến khi cô về tới nhà, mẹ Kỷ nhất định sẽ hỏi đây là quần áo của ai.
Từ lúc cô báo địa chỉ của Quân Điều Hoa Đình cho tài xế, mọi chuyện bắt đầu phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát.
Kỷ Thời Vũ đi đến chỗ huyền quan, vẻ mặt mang theo xấu hổ mà thay giày, sau đó cầm lấy túi xách treo trên vách tường.
Cô nói: “Mẹ tớ giục tớ về gấp, tớ về trước nha.”
Bùi Thừa vội vàng cầm lấy di động trên bàn, nói: “Đã muộn lắm rồi, để tớ đưa cậu về.”
Kỷ Thời Vũ nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần, tớ gọi xe về là được rồi, nếu bị mẹ tớ nhìn thấy cậu, tớ càng giải thích càng không rõ ràng lắm.”
“Tớ sẽ ở trên xe không xuống đâu, muộn rồi, tớ không yên tâm.” Bùi Thừa kiên trì nói.
Bùi Thừa kiên trì như vậy, Kỷ Thời Vũ cũng không có biện pháp, đành phải đáp ứng.
Cũng may Quân Điều Hoa Đình cách nhà cô không quá xa, đi xe chỉ mất mười phút.
Kỷ Thời Vũ vừa lên xe không lâu, di động phát ra tin nhắn mẹ Kỷ gửi tới.
—--- Gần tới chưa? Mẹ và ba con đợi trước cửa tiểu khu.
Kỷ Thời Vũ nhanh chóng đánh chữ trả lời: [Sớm thôi, còn vài phút nữa ạ.]
“Tài xế, phiền chú dừng ở đây là được rồi.” Kỷ Thời Vũ nói.
Thời điểm gần tới nhà cô, Kỷ Thời Vũ kêu tài xế dừng xe.
“Làm sao vậy?” Bùi Thừa nhìn khoảng cách, chỗ này cách nhà Kỷ Thời Vũ đại khái cũng ba bốn trăm mét.
“Mẹ tớ đợi tớ ở cửa tiểu khu.” Kỷ Thời Vũ giải thích một câu, sau đó liền vội vàng xuống xe.
“Tớ về trước nhá,” cô quay đầu nhìn anh một cái, lại nói: “Cậu về cẩn thận.”
Bùi Thừa thấy một chân Kỷ Thời Vũ đã bước ra khỏi xe, vội vàng nói: “Nếu ngày mai cậu có thời gian, chúng ta gặp mặt chút được chứ?”
Cô dừng bước, sau đó quay đầu lại, nói: “Được, ngày mai sẽ nhắn cho cậu trước một tiếng.”
Bùi Thừa nghe câu trả lời khẳng định của cô, mà không phải mấy lời thoái thác “Nói sau đi”, khóe miệng chậm rãi nâng lên.
Sau đó anh đáp lại một câu “Được”.
Kỷ Thời Vũ đi về cổng phía nam của tiểu khu, rẽ vào liền nhìn thấy ba mẹ đang đứng nhón chân đợi cô trước cửa.
Cô bước nhanh tiến lên, kêu một tiếng “Ba mẹ”.
Mẹ Kỷ thấy cô, lập tức chú ý đến quần áo trên người cô, bởi vì thật sự quá mức kỳ quái đi.
“Con đang mặc quần áo của ai?” Mẹ Kỷ thình lình hỏi.
Trong lòng Kỷ Thời Vũ lộp bộp một tiếng, “À, đây là quần áo của mẹ bạn học con.” Cô nói.
Nói đoạn, cô đưa bọc quần áo được xếp gọn trong tay lên đưa cho mẹ Kỷ xem.
“Con không cẩn thận làm ướt quần áo, sau đó cậu ấy lấy quần áo của mẹ cậu ấy cho con thay.” Cô giải thích nói.
“Là bạn học nữ sao?” Mẹ Kỷ lại hỏi.
“A,” Kỷ Thời Vũ chần chờ một chút, mới chột dạ nói, “Đúng vậy.”
“Thế vì sao con bé không lấy quần áo của nó cho con mặc, lại lấy quần áo của mẹ con bé đưa cho con?” Mẹ Kỷ nhìn cô hỏi. - Ứng dụng Ty T
“Bởi vì,” Kỷ Thời Vũ chần chờ một lát, lập tức trả lời, “Kích cỡ quần áo cậu ấy không vừa người con, mẹ cậu ấy thì đỡ hơn chút.”
Mẹ Kỷ rũ mắt đánh giá quần áo trên người cô, dường như đã tin lời cô nên gật đầu nói: “Đã gần 12 giờ rồi, mau vào nhà tắm rửa đi ngủ đi.”
Nhắc tới ngủ, ba Kỷ bên cạnh buồn ngủ mà ngáp một cái.
“Tiểu Vũ, lần sau con không được như vậy nữa nghe không, ba và mẹ con lo lắng gần chết.” Ba Kỷ nói.
Kỷ Thời Vũ gật gật đầu, nhỏ giọng xin lỗi: “ba mẹ, con xin lỗi, con chơi quên mất sau đó điện thoại lại hết pin, không phải con cố ý.”
“Được rồi, được rồi, nhanh lên nhà đi, ngày mai lại nói kỹ càng tình huống cho mẹ, ngày mai ba con còn phải đi làm nữa.” Mẹ Kỷ nói.
Nghe được mẹ Kỷ nói ngày mai giải thích, trong lòng Kỷ Thời Vũ thoáng mừng thầm một chút.
Nếu như vậy cô có đủ thời gian nghĩ lý do rồi.
Bởi vì buổi tối ngủ muộn, hôm sau, Kỷ Thời Vũ dậy trễ hơn thường ngày một ít.
Cô rửa mặt xong, thời điểm ngồi trên bàn ăn ăn sáng, mẹ Kỷ hồi kĩ càng tình huống tối hôm qua.
Tối hôm qua cô đã nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi.
Cô hướng mẹ Kỷ giải thích nói, tối hôm qua ăn nướng BBQ xong không về nhà, là bởi vì trên đường về gặp bạn học khác, bạn học dẫn cô đi ca hát chơi đến hơn 10 giờ mới về, lúc chuẩn bị đi bạn học lỡ làm đổ ly nước làm cô ướt quần áo, bạn học đó liền mang cô về nhà thay quần áo.
Nghe Kỷ Thời Vũ giải thích xong, mẹ Kỷ cũng không thắc mắc nữa, chỉ là nhắc nhở cô hai ngày này đã chơi quá nhiều rồi, nên thu hồi tâm tư chơi bời lại.
Kỷ Thời Vũ rũ đầu gật đầu, trong lòng lại có chút ngoài ý muốn.
Mẹ vậy mà một chút cũng không nghi ngờ cô, đêm qua thậm chí cô còn đoán trước được mẹ sẽ tra hỏi cô như thế nào.
Ăn sáng xong, Kỷ Thời Vũ nhớ tới tối hôm qua Bùi Thừa hẹn cô hôm nay gặp mặt.
Vừa lúc cô cũng có thể đem quần áo trả lại cho anh, mùa hè nhiệt độ cao, quần áo được giặt trong máy giặt, phơi ngoài trời một đêm gần như khô hẳn.
Lần này đem trả quần áo cho anh, hai người sẽ không còn bất cứ thứ gì để qua lại.
“Mẹ, buổi chiều con đem quần áo đi trả cho bạn học, con sẽ ra ngoài trong chốc lát.” Lúc Kỷ Thời Vũ giúp mẹ Kỷ thu dọn chén đĩa, nói.
Mẹ Kỷ gật đầu, nói câu “Nhớ về nhà sớm chút” xong cũng không nói gì nữa.
Đối với lý do thoái thác Kỷ Thời Vũ vừa nói, muốn nói trong lòng mẹ Kỷ không có một chút nghi ngờ, đó là không có khả năng.
Chỉ là hoài nghi, nhưng bà không nói ra.
Hiện tại đã kết thúc kỳ thi đại học, Kỷ Thời Vũ thi cũng không tệ lắm. Bà biết con gái bà là đứa trẻ ngoan, làm cái gì cũng đều có chừng mực, cho nên không nói thêm gì.
Kỷ Thời Vũ trở lại phòng, nhắn cho Bùi Thừa một tin nhắn, nói cho anh buổi chiều cô có thời gian cho nên hẹn gặp mặt, thuận tiện trả cho anh quần áo tối hôm qua anh cho cô mượn.
Bùi Thừa ở đầu bên kia trả lời trong tích tắc: [Được, quán cà phê có được không?]
Ngay sau đó, anh gửi địa chỉ của một quán cà phê cho cô.
Kỷ Thời Vũ thấy ổn không có vấn đề gì, trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc không có vấn đề gì.
3 giờ chiều, Kỷ Thời Vũ xách theo một cái túi giấy, đúng giờ xuất hiện ở cửa quán cà phê.
Cô đứng ở cửa, liếc mắt một cái liền có thể thấy Bùi Thừa ngồi bên cửa sổ.
Cô cũng phát hiện ra, có vẻ Bùi Thừa rất thích ngồi dựa trên cửa sổ.
Mặc kệ là ăn cơm hay uống cà phê, đúng rồi, ngay cả đi học anh vẫn vững vàng ngồi cạnh vị trí cửa sổ rồi dựa lên.
Kỷ Thời Vũ đi đến ngồi đối diện anh, sau đó cầm túi giấy trong tay đẩy đến trước mặt anh, bên trong túi giấy là bộ quần áo của mẹ Bùi Thừa.
“Muốn uống cái gì?” Bùi Thừa hỏi.
Cô liếc nhìn thực đơn trên bàn, rồi tùy ý gọi một ly Latte.
Bùi Thừa gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ.
Sau khi gọi cà phê xong, Kỷ Thời Vũ hỏi: “Tìm tớ có chuyện gì?”
Tuy rằng cô đã đoán được đại khái nguyên nhân Bùi Thừa hẹn cô ra đây, nhưng cô vẫn hỏi một câu.
Không bao lâu, người phục vụ mang cà phê tới.
Bùi Thừa mới mở miệng nói: “Chuyện tối hôm qua, có rất nhiều chuyện tớ nghĩ không ra, cho nên muốn hỏi cậu một chút.”
Nghe Bùi Thừa nói, Kỷ Thời Vũ nhìn cốc cà phê thở dài một hơi thật nhẹ.
Quả nhiên, cô đoán không sai.
Buổi sáng vừa mới ứng phó xong mẹ mình, buổi chiều lại phải ứng phó Bùi Thừa.
Haizzz, cô thật khó khăn a.
Kỳ thật buổi sáng ở nhà, cô nghĩ tới Bùi Thừa muốn hẹn cô gặp mặt đại khái là vì chuyện tối hôm qua.
Sau đó cô cũng dự đoán được những câu Bùi Thừa sẽ hỏi, đồng thời cũng nghĩ ra mấy lời giải thích.
Chỉ là, bên kia mẹ cô còn có thể gạt bà, nhưng đối với chuyện làm sao lại xuất hiện trong nhà Bùi Thừa hồi tối hôm qua, đây thật sự là giải thích như thế nào cũng không thông a.
“Tối hôm qua,” Bùi Thừa dừng một chút, vẫn nói ra: “Sao cậu lại xuất hiện ở nhà tớ?”
Kỷ Thời Vũ……
Cô phải nói gì đây!!
“Hơn nữa, trạng thái đêm qua của cậu làm cho tớ có một loại cảm giác rất kỳ quái, thật giống như không phải lần đầu cậu tới nhà tớ, cậu rất quen thuộc với nhà tớ.” Bùi Thừa còn nói thêm.
Một tay Kỷ Thời Vũ vỗ trán, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
Thật lâu sau, cô nói ra: “Cái này, tớ có thể không giải thích không?”
Bùi Thừa lập tức hỏi lại: “Vì sao?”
Bộ dáng Kỷ Thời Vũ như có nỗi niềm khó nói, giải thích không được, làm anh càng thêm tò mò.
“Là,” Kỷ Thời Vũ ấp a ấp úng, “Một hai câu giải thích không rõ, cũng không dễ giải thích.”
“Cậu coi như cái đó là sai lầm, hoặc coi sự tình tối qua như không có gì xảy ra, đều được.”
Vừa dứt lời, cô đột nhiên cảm thấy lời thoại này quen tai đến khó hiểu.
Trong đầu suy tư phút chốc, cô chợt nhận ra, đây không phải lời thoại kinh điển trong phim truyền hình cẩu huyết sao.
Nữ chính say rượu rồi phát sinh quan hệ với nam chính, sau khi tỉnh lại, vô trách nhiệm nói với nam chính: “Chuyện tối hôm qua chỉ là một sai lầm, anh coi tất cả như chưa có gì xảy ra đi.”
Trong khi Kỷ Thời Vũ đang suy nghĩ ngẩn ngơ, Bùi Thừa kiên quyết nói: “Vậy không được.”
Cô uống một ngụm cà phê, thực buồn rầu mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Nếu cậu sợ lần sau tớ còn tới nhà cậu, vậy thì cậu đổi mật mã nhà đi.”
Dù sao cô cũng sẽ không giải thích.
“Cậu vào bằng cách mở mật mã?” Bùi Thừa kinh ngạc nói, “Sao có thể, mật mã là tớ đặt, tớ không nói cho bất cứ ai.”
Kỷ Thời Vũ không tự giác được cắn môi dưới, cô cảm thấy chuyện này đã đến lúc phải giải thích rồi.
“Cho nên, tất cả việc này không thể là trùng hợp được.” Bùi Thừa đưa ra kết luận.
Kỷ Thời Vũ giơ tay vỗ trán, hơn nữa cô bắt đầu buông lỏng: “Cậu nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Dù sao, muốn nghe lời giải thích từ chính miệng cô, không có khả năng.
Nhìn bộ dáng có đánh chết cũng không giải thích của Kỷ Thời Vũ, Bùi Thừa chậm rãi cười lên, sau đó khóe mắt mang theo ý cười nhìn cô.
Kỷ Thời Vũ bị anh nhìn chằm chằm có chút nổi da gà, rồi lại không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể chôn đầu uống cà phê.
Uống cà phê xong, Bùi Thừa lại hỏi cô có muốn ăn chút đồ ngọt không, anh biết gần đây có một quán bán bánh ngọt không tồi.
Có người mời khách ăn bánh ngọt, tự nhiên là không có đạo lý cự tuyệt.
Cầm di động xem giờ, hiện tại là bốn giờ chiều, chỉ cần chạy về nhà ăn cơm chiều là được.
Kỷ Thời Vũ sảng khoái đáp ứng, hai người liền hướng tiệm bánh ngọt đi đến.
Trời tháng bảy nóng đến kỳ cục, vừa mới đi đến cửa tiệm cà phê, một đợt nóng hầm ập vào mặt.
Kỷ Thời Vũ vội vàng bung ô ra che nắng, nhiệt độ ngoài trời nóng như lò bánh bao.
Cũng may tiệm bánh ngọt cách quán cà phê có vài bước chân. Mãi cho đến khi bước vào phòng máy lạnh mát mẻ, Kỷ Thời Vũ mới có cảm giác như được hồi sinh.
Cô gọi một ly nước lạnh và một cái Tiramisu.
Chính cái gọi là bắt người tay ngắn an ké chột dạ, không đợi Bùi Thừa mở miệng nói chuyện, Kỷ Thời Vũ đã chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm.
“Cậu rất thích ăn đồ ngọt sao?” Kỷ Thời Vũ xúc một miếng Tiramisu cho vào trong miệng, hương vị cùng không tệ lắm.
Bùi Thừa lắc đầu: “Không quá thích.”
Kỷ Thời Vũ bĩu môi: “Vậy sao cậu biết tiệm bánh ngọt này không tệ lắm?”
“Hỏi bạn.” Bùi Thừa trả lời.
“Bạn?” Kỷ Thời Vũ lẩm bẩm tự nói, “Con gái à, bình thường con gái thích ăn bánh ngọt lắm.”
Bùi Thừa không tỏ ý kiến gật đầu, “Đúng vậy.”
Kỷ Thời Vũ lại bĩu môi, không nói nữa.
Hai người trầm mặc một lát, Kỷ Thời Vũ lại hỏi: “Khi nào cậu xuất ngoại?”
Bùi Thừa chớp mắt một cái liền trầm mặc, mới trả lời: “Thời gian cụ thể còn chưa quyết định, hẳn là trong khoảng thời gian này đi.”
Thật ra dựa theo an bài của bọn họ, giờ phút này anh sớm đã ở nước ngoài.
Kỷ Thời Vũ gật đầu, không tỏ ý kiến.
Lúc này, Bùi Thừa mở miệng hỏi: “Tớ cũng phải xuất ngoại, về chuyện tối hôm trước, thật sự không thể cho tớ một lời giải thích sao?”
Kỷ Thời Vũ hút một ngụm đồ uống lạnh, giương mắt nhìn về phía anh.
Sau đó cô đẩy đồ uống lạnh sang một bên, tựa lưng vào ghế.
“Chuyện này rất quan trọng với cậu sao? Không giải thích là không được à?” Kỷ Thời Vũ nói.
“Rất quan trọng, không thể không giải thích.” Bùi Thừa nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Kỷ Thời Vũ lại hơi thở dài một hơi.
Bùi Thừa là người cố chấp, phỏng chừng cô sống chết không chịu giải thích, anh càng cố chấp mà muốn biết được đáp án.
Nếu như vậy…..
“Cậu có tin vào đa vũ trụ không?” Kỷ Thời Vũ giương mắt, rất là thần bí hỏi.