Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 18: Chương 18 :




“Nếu nói như vậy, tớ đã nghĩ kỹ rồi, lý do không sai biệt lắm.” Kỷ Thời Vũ nói.

Nghe Kỷ Thời Vũ nói cô đã nghĩ ra một lý do hợp lý, Bùi Thừa khá tò mò.

“Lý do gì?” Anh hỏi.

Kỷ Thời Vũ biểu tình thần bí, khóe miệng nhếch lên: “Cái này, cậu vẫn là không nên biết thì hơn.”

“Cái gì nha, nói đi tớ mời cậu ăn.” Kỷ Thời Vũ không nói, anh cũng không có biện pháp, chỉ có thể oán giận một câu không đau không ngứa.

Hai người dọc theo đường nhỏ đi về hướng thôn xóm, câu được câu không trò chuyện.

“Cậu như thế nào đột nhiên muốn đến đây tìm tớ?” Kỷ Thời Vũ thuận miệng hỏi.

Bọn họ vừa lúc đi đến ngôi trường bị bỏ hoang trong thôn.

Đây là trường tiểu học bị bỏ hoang, diện tích so với trường tiểu học trong thành thị nhỏ hơn nhiều.

Bên cạnh trường tiểu học bị bỏ hoang là một mảnh rừng cây ngô đồng, thời khắc này, Kỷ Thời Vũ và Bùi Thừa đi trên con đường hẻm được vây bởi vách tường trường hoang và rừng ngô đồng.

Nói là đường hẻm kỳ thật cũng chỉ là bờ ruộng thường thấy trong các nông thôn, bờ ruộng hẹp trên cơ bản chỉ có một người đi lọt.

Bùi Thừa hỏi Kỷ Thời Vũ nhà cô ở hướng nào, rồi đi phía trước cô, nói vì cô mở đường.

Chọc cho Kỷ Thời Vũ lại mang vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn anh một cái.

Kỷ Thời Vũ hỏi Bùi Thừa xong, người đang đi phía trước là Bùi Thừa đột nhiên dừng chân.

Anh dừng lại, Kỷ Thời Vũ đi phía sau cũng dừng theo.

Cô ngẩng đầu, muốn hỏi anh làm sao vậy.

Bùi Thừa đột nhiên xoay người, một tay chống lên vách tường, đem Kỷ Thời Vũ giam ở trong người anh với vách tường.

Kỷ Thời Vũ giương mắt nhìn anh.

Thiếu niên bày ra tư thế này rất có cảm giác áp bức.

“Kỷ Thời Vũ rốt cuộc cậu là thật sự không biết hay giả vờ không biết?” Thiếu niên mở miệng.

Kỷ Thời Vũ nhìn thẳng anh, trong ánh mắt không có chút nào sợ hãi hay né tránh, khí thế so với Bùi Thừa không yếu hơn.

Cô kéo kéo khóe môi cười, nụ cười này mang theo vài phần khiêu khích: “Bùi Thừa, cậu thích tớ?”

Bùi Thừa “A” một tiếng, nói: “Việc này không phải rất rõ ràng sao?”

“Nếu không phải tớ thích cậu, tớ tới nơi này làm gì? Tớ cũng không phải dạng ăn no rửng mỡ.”

Tuy rằng Kỷ Thời Vũ đoán trước được đáp án ở trong lòng, nhưng cô lại không nghĩ rằng Bùi Thừa sẽ nói trắng ra như thế.

Nói thẳng ra là thuần túy.

Trong ánh mắt Kỷ Thời Vũ nhiều hơn vài phần chần chờ, đối mặt với tình cảm đơn giản mà thuần túy như thế này, nội tâm cô tựa hồ có vài phần không đành lòng.

Loại cảm xúc “Không đành lòng” này chưa được bao lâu, cô đã mở miệng cự tuyệt: “Nhưng là tớ không thích cậu.”

Cô nhìn anh với sắc mặt bình tĩnh.

Trong mắt Bùi Thừa vẫn chưa xuất hiện quá nhiều mất mát, mà là lộ ra nụ cười nhạt: “Tớ biết, bố mẹ cậu không cho phép cậu yêu sớm, hiểu mà, hiểu mà.”

Kỷ Thời Vũ: “.........”

????

Cô vừa rồi nói tiếng người mà, vì cái gì anh nghe, không, chịu, hiểu?

Còn nữa, lời này của anh có ý tứ gì? Cô đã nói cô không thích anh, anh nói không thể yêu sớm làm gì, lẽ nào tốt nghiệp cao trung cô sẽ thích anh sao?

Không có khả năng!

Vì thế tính hiếu thắng của Kỷ Thời Vũ bị anh chọc tới.

“Tốt nghiệp cao trung tớ cũng không thích cậu.” Cô chóng eo tức giận nói.

Kỷ Thời Vũ nói ra lời này, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Bùi Thừa.

“Sao có thể?” Anh hỏi ngược lại.

Kỷ Thời Vũ phát ra một tiếng cười nhạo: “Sao có thể cái gì? Không lẽ dù có như thế nào tớ cũng phải thích cậu sao?”

Bùi Thừa như là có chút sốt ruột, nắm lấy cánh tay Kỷ Thời Vũ: “Đương nhiên là vậy rồi.”

Kỷ Thời Vũ lại cười nhạt, trừng anh một cái: “Đây là cái tật xấu gì đây.”

Sau đó dùng một chút lực, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay anh.

“Kỷ Thời Vũ, cậu không được thích người khác.” Bùi Thừa cố chấp nói

Đôi tay Kỷ Thời Vũ chóng nạnh, mạnh miệng nói: “Chỉ bằng những lời nói này của cậu, tớ còn muốn thích người khác.”

“Mẹ tớ còn không quản tớ thích ai, cậu là cọng hành nào mà xía vô.” Kỷ Thời Vũ nói rất là kiêu ngạo.

“Mẹ cậu không quản được, nhưng tớ thì có, chính là cậu không được thích người khác.” Bùi Thừa như một cái máy nhắc lại, dường như lặp lại những lời nói khi nãy.

………

Hai người đứng trên bờ ruộng tranh luận như học sinh tiểu học.

Cuối cùng hai cái người đang tranh luận như học sinh tiểu học kia bị điện thoại của mẹ Kỷ đánh gãy, mẹ Kỷ ở bên kia đầu điện thoại giục Kỷ Thời Vũ nhanh chóng về nhà ăn cơm, thức ăn đã dọn sẵn chỉ chờ cô về ăn.

“Kỷ Thời Vũ cậu không thể thích người khác.” Bùi Thừa đem lời đã nói không biết bao nhiêu lần lặp lại lần nữa.

Kỷ Thời Vũ vừa ngắt điện thoại, nhìn anh trợn trắng mắt: “Bùi Thừa, cậu là máy đọc lại sao?”

“Cậu có nghe lời tớ nói không?” Bùi Thừa bám riết không tha mà hỏi lại một lần.

“Mặc kệ cậu, về nhà ăn cơm.” Kỷ Thời Vũ mặc kệ anh, nhanh chân bước lên phía trước.

Bùi Thừa sợ bị ném ở phía sau, nhanh chân đuổi theo, cũng may anh chân dài, hai ba bước liền đuổi kịp Kỷ Thời Vũ.

Sắp đến cửa nhà, Kỷ Thời Vũ đột nhiên dừng chân.

Cô quay đầu lại nhìn Bùi Thừa, trong lòng có chút lo lắng.

Cũng không biết cô viện lý do như vậy, bố mẹ có tin không nữa.

Bùi Thừa thấy cô dừng lại, vội vàng hỏi: “Tới nhà cậu rồi sao?”

“Tới rồi, nhà ở phía trước này.” Dứt lời, Kỷ Thời Vũ bày ra bộ dáng “Chết sớm đầu thai sớm”, hướng cửa nhà đi vào.

Kỷ Thời Vũ đi đến cửa nhà, phát hiện bố mẹ và ông bà nội đã sớm ngồi trên bàn chuẩn bị ăn cơm.

Mẹ Kỷ vừa nhấc đầu liền thấy Kỷ Thời Vũ, vội vàng tiếp đón cô tiến vào trong nhà: “Mau vào nhà rửa tay ăn cơm, cả nhà đợi con nãy giờ.”

“Đúng rồi, bạn học con đâu?” Nói đoạn, mẹ Kỷ lại hỏi.

Kỷ Thời Vũ vào nhà, Bùi Thừa theo sát phía sau xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bố mẹ Kỷ vừa nhìn thấy Bùi Thừa, trên mặt hiện ra vài phần giật mình.

Mẹ Kỷ dẫn đầu mở miệng, tiếp đón Bùi Thừa vào nhà.

“Con chính là bạn học mà Tiểu Vũ nói à, mau vào nhà ăn cơm đi.” Mẹ Kỷ cười hiền từ nói.

Bùi Thừa đương nhiên rất là biết điều hướng bốn vị trưởng bối cười vấn an, tự giới thiệu: “Cháu tên Bùi Thừa, là bạn học của Kỷ Thời Vũ.”

Nhìn bốn vị trưởng bối đang ngồi trên bàn, Bùi Thừa cảm nhận được bầu không khí ấm áp mà rất lâu rồi anh không có.

Đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được không khí gia đình ấm áp hài hòa, lâu đến nỗi anh cũng không nhớ rõ.

Bởi vì Kỷ Thời Vũ có nói qua ở trên Wechat, có bạn học muốn tới nhà ăn cơm, cho nên mẹ Kỷ đã chuẩn bị tốt chén đũa, mâm cơm cũng thịnh soạn.

Bùi Thừa nói câu “Cảm ơn dì”, liền ngồi xuống cùng ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, mẹ Kỷ cười hỏi Bùi Thừa.

“Tiểu Vũ, mẹ còn tưởng rằng bạn học mà con nói là nữ sinh.”

Mẹ Kỷ đầu tiên là hỏi Kỷ Thời Vũ, không chờ cô đáp lại, mẹ Kỷ đã quay đầu hỏi Bùi Thừa: “Con học ở cao trung Thanh Thành hay học ở cao trung Hưng Hoa?”

Cao trung Thanh Thành là trường Kỷ Thời Vũ học trước khi chuyển trường.

Bùi Thừa lễ phép trả lời: “Thưa dì, cháu là học sinh Hưng Hoa.”

Mẹ Kỷ như suy nghĩ gì đó “Nga” một tiếng, lại hỏi: “Vậy con cùng Tiểu Vũ là bạn học cùng lớp rồi.”

“Trước kia bọn cháu đúng là bạn học cùng lớp, hiện tại thì không.” Bùi Thừa trả lời đúng sự thật.

Lời này nói ra làm cho bố mẹ Kỷ khựng lại, cái gì trước đây thì đúng mà hiện tại không phải, chẳng lẽ bạn học này lúc sau đổi lớp?

Kỷ Thời Vũ nghe được lời nói này, sợ tới mức sắc mặt thay đổi, nhanh chân đá một cước lên cẳng chân Bùi Thừa.

Việc cô tự ý chuyển lớp, bố mẹ cô không hề hay biết.

Lúc ấy cô chưa biết phải giải thích thế nào với bố mẹ nguyên nhân chuyển lớp, cho nên lựa chọn không nói cho họ biết.

Hiện tại thì hay rồi, Bùi Thừa còn mang chuyện này nói ra.

Mẹ cô hỏi anh có phải bạn học cùng lớp không anh trả lời không phải là được rồi, giải thích nhiều như vậy làm gì cơ chứ.

Bùi Thừa hoàn toàn không hiểu ý nghĩa cái đá chân của Kỷ Thời Vũ, có chút mờ mịt mà nhìn về phía cô.

Không chờ Kỷ Thời Vũ nháy mắt ra hiệu, mẹ Kỷ lại hỏi: “Bạn học Bùi, con vì sao lại chuyển lớp?”

Mẹ Kỷ vừa hỏi như vậy, câu hỏi làm Bùi Thừa sững sờ trong giấy lát, rất nhanh anh đã phản ứng lại.

Nga~~~~~~

Thì ra là bọn họ không biết việc Kỷ Thời Vũ chuyển lớp.

Bùi Thừa quay đầu nhìn về phía Kỷ Thời Vũ, Kỷ Thời Vũ điên cuồng nhìn anh nháy mắt ra hiệu, bây giờ anh mới hiểu ý tứ của cái đá chân lúc nãy của Kỷ Thời Vũ.

Bùi Thừa vội vàng sửa miệng: “Đúng vậy đó dì, cháu chuyển lớp.”

Nghe được Bùi Thừa trả lời, Kỷ Thời Vũ thở dài nhẹ nhõm.

Xem ra cô vẫn phải tìm cơ hội nói sự thật với bố mẹ về việc chuyển lớp.

Bằng không lại sẽ có trường hợp giống như hôm nay, cô thật sự giải thích không được, ngược lại còn chọc cho bố mẹ lo lắng thêm. Cho rằng cô bị bạn học khi dễ nên mới chuyển lớp.

Mẹ Kỷ gật gật đầu, sau lại hỏi Bùi Thừa tại sao xuất hiện ở đây, liệu có phải quê của anh cũng ở vùng lân cận.

Kỷ Thời Vũ sợ từ trong miệng Bùi Thừa lại phát ra tin tức chấn động, vội vàng giúp anh giải thích: “Không phải đâu mẹ, Bùi Thừa chính là tới đây tìm con chơi, lúc trước bọn con đã hẹn rồi.”

“Bởi vì cậu ấy nghe con nói Thanh Minh muốn về quê chơi 2 ngày, sau khi nghe con nói sơ qua về quê chúng ta, cậu ấy nói thật sự muốn tới trấn nhỏ có núi có sông hồ chơi thử nên con mới mời cậu ấy tới.” Kỷ Thời Vũ cười nói.

“Tiểu Vũ, vậy tối nay bạn con ngủ ở đâu?” Mẹ Kỷ hỏi.

“Con nói với cậu ấy cho cậu ở lại nhà chúng ta, bởi vì nhà chúng ta còn phòng trống.” Kỷ Thời Vũ căng da đầu trả lời.

Trả lời xong, trong lòng Kỷ Thời Vũ chột dạ, căm giận nhấc chân đá một cước vào Bùi Thừa.

Bùi Thừa bất động chịu trận: “......”

Bùi Thừa mang theo vài phần ủy khuất nhìn Kỷ Thời Vũ, ánh mắt kia như đang nói vì cái gì lại đá tớ?

Nghe Kỷ Thời Vũ trả lời, bố mẹ Kỷ đồng thời bất động mà nhìn đối phương, cũng trao đổi ánh mắt.

Lấy sự hiểu biết của Kỷ Thời Vũ đối với bố mẹ, chỉ trong nháy mắt cô đã hiểu hàm ý trong ánh mắt của hai vị nhân gia.

Tám chín phần là suy đoán cô cùng Bùi Thừa có quan hệ trên mức tình bạn.

Hơn nữa tướng mạo và khí chất xuất sắc của Bùi Thừa, khi hai người đứng chung thật sự làm người ta nghĩ tới phương diện quan hệ nam nữ.

Bố mẹ Kỷ nghĩ là nghĩ như vậy nhưng vẫn nhịn xuống, trước mặt ông bà nội không vạch trần hai người.

Cơm nước xong, mẹ Kỷ thu dọn chén đũa, bố Kỷ tới hỗ trợ cướp chén đũa từ trong tay mẹ Kỷ.

Hai người mang đồ ăn dọn vào phòng bếp, liền ở trong phòng bếp nói chuyện Kỷ Thời Vũ mang bạn học nam về nhà.

“Sao lại như thế này? Không lẽ Tiểu Vũ yêu sớm, còn hai tháng nữa là thi đại học, hiện tại yêu sớm không phải đang tự hại chính mình sao?” Mẹ Kỷ lo lắng nói.

Bố Kỷ dặn bà nhỏ giọng, sau đó thấp giọng nói: “Chính là cách kỳ thi đại học còn hai tháng, cho nên chúng ta nhanh chóng xử lý chuyện này thật cẩn thận. Một khi xử lý sai cách rất dễ làm cho con trẻ sinh ra tâm lý phản nghịch.”

Vừa nghe bố Kỷ nói như vậy, mẹ Kỷ càng thêm sốt ruột: “Anh nói phải làm sao bây giờ?”

Bố Kỷ suy tư nói: “Anh cảm thấy chúng ta không nên ra tay từ phía Tiểu Vũ, chúng ta ra tay bên phía nam sinh tên Bùi Thừa kia, tìm cách nói chuyện với nó.”

Nghe xong kiến nghị của bố Kỷ, mẹ Kỷ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.