Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 12: Chương 12 :




Bỏ công vài ngày, cuối cùng Hoàng Mộng Tuyết cũng có được tóc của Kỷ Thời Vũ.

Sau đó, cô ta lập tức liên hệ với bên môi giới để làm xét nghiệm ADN, bên môi giới báo rằng phải một tuần nữa mới có kết quả.

Mặc dù Hoàng Mộng Tuyết rất nóng lòng muốn biết kết quả, nhưng cô ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

-

—–Rốt cuộc Kỷ Thời Vũ có phải là con gái đã thất lạc của bà ấy trong nhiều năm?

Kể từ khi Đái Tĩnh gặp Kỷ Thời Vũ, suy nghĩ này đã ăn sâu vào tâm trí bà ấy không thể thoát ra được.

Suy nghĩ này càng quanh quẩn trong đầu, bà ấy càng muốn kiểm chứng nó.

Vì vậy, bà ấy đã hỏi giáo viên chủ nhiệm của Lớp bảy, Tôn Quảng Huy về địa chỉ nhà của Kỷ Thời Vũ với lý do bà ấy đến để xin lỗi vì Hoàng Mộng Tuyết đã đẩy ngã Kỷ Thời Vũ.

Giống như Kỷ Thời Vũ đã nói với bà ấy lúc đầu, nhà cô cách trường không xa.

Đái Tĩnh trốn Hoàng Văn Hoa và Hoàng Mộng Tuyết, quyết định đến thăm vào thứ bảy.

Bà ấy chọn đến thăm nhà họ Kỷ vào thứ bảy cũng có một lý do, Kỷ Thời Vũ không có lớp học vào thứ bảy, nên sẽ ở nhà, bà ấy có thể nhân cơ hội đến thăm để nhìn kỹ Kỷ Thời Vũ.

Vì là đến nhà xin lỗi, nên quà biếu nhất định không thể thiếu.

Đái Tĩnh chọn hai chai rượu ngon, sau đó mua một giỏ trái cây trong siêu thị.

Vào thứ bảy, Đái Tĩnh đến thăm mang theo rượu và trái cây.

Thật không may, Kỷ Thời Vũ không có ở nhà.

Người mở cửa cho bà ấy là một phụ nữ trung niên trạc tuổi bà ấy, người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề, là một bà chủ rất có khí chất.

Khi mẹ Kỷ mở cửa cho bà ấy, bà đang đeo tạp dề giống như đang bận việc nhà.

Mẹ Kỷ có vẻ bối rối, hỏi vị khách: “Chị là ai?”

Đái Tĩnh mỉm cười trả lời: “Tôi là mẹ của Hoàng Mộng Tuyết, Hoàng Mộng Tuyết và bạn học Kỷ Thời Vũ là bạn cùng lớp.”

Khi mẹ Kỷ nghe bà ấy là mẹ của bạn cùng lớp với con gái mình, bà đã nhanh chóng mời bà ấy vào.

Đái Tĩnh đứng ở cửa, nhìn vào trong phòng khách cũng không thấy Kỷ Thời Vũ, “Mẹ Kỷ, hôm nay Kỷ Thời Vũ không ở nhà sao?”

Hoàng Khiết vừa phục vụ trà và trái cây vừa trả lời: “Thời Vũ vừa ra ngoài chơi với anh trai con bé, nên phải một lát mới quay trở về.”

Đái Tĩnh vừa vào cửa, Hoàng Khiết đã chú ý đến đồ trên tay bà ấy, lúc này bà ấy lại nhìn đồ dưới chân mình.

Đến đây còn mang theo đồ vật đến thăm là có chuyện gì muốn nhờ sao?

Hoàng Khiết thấy Đái Tĩnh còn đứng trong hiên, vội vàng gọi cho bà ấy vào ngồi, “Đừng đứng đó, vào ngồi đi.”

Đái Tĩnh gật đầu, mang giày vào.

Hoàng Khiết nhân cơ hội hỏi: “Mẹ Hoàng, tại sao chị vẫn mang theo thứ gì đó tới đây?”

Đái Tĩnh có chút bối rối trả lời: “Tôi đến đây để xin lỗi thay con gái tôi Hoàng Mộng Tuyết.”

Biểu cảm trên mặt Hoàng Khiết ngỡ ngàng.

Thấy biểu cảm ngỡ ngàng của Hoàng Khiết, Đái Tĩnh dường như hiểu ra điều gì đó, “Bạn học Kỷ không nói với chị à, ôi, đứa trẻ này.”

Hoàng Khiết thành thật lắc đầu, hoàn toàn không biết bà ấy đang nói cái gì.

Đái Tĩnh chỉ có thể giải thích: “Trong tiết học thể dục tuần trước, con gái tôi Hoàng Mộng Tuyết đã đẩy ngã bạn học Kỷ, bạn học Kỷ đã bị một vết xước lớn trên cánh tay, khi giáo viên chủ nhiệm nói với chúng tôi về điều này, tôi đã đến lớp đầu tiên, nghiêm khắc phê bình Hoàng Mộng Tuyết.”

“Sau này, tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi nên đã đến thăm để bày tỏ lời xin lỗi.” Đái Tĩnh nói thêm.

Sau khi Đái Tĩnh đề cập đến, dường như Hoàng Khiết cũng có chút ấn tượng, bà dường như nhớ lại vào ngày hôm đó khi Kỷ Thời Vũ về nhà, đã có một vết xước lớn trên cánh tay.

Lúc đó trông cô rất đau khổ, bà nhanh chóng hỏi Kỷ Thời Vũ đã xảy ra chuyện gì? Có ai bắt nạt cô ở trường không?

Kỷ Thời Vũ thờ ơ trả lời là do không cẩn thận ngã trong tiết học thể dục.

Lúc đó bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò Lý Thì Ngọc lần sau phải cẩn thận, quan tâm hỏi vết thương có còn đau không.

Kỷ Thời Vũ cũng chỉ cười trả lời: “Mẹ, vết thương này trông rất đáng sợ, nhưng thực ra nó chỉ là một vết xước rất nông. Sau khi bị thương, các bạn cùng lớp đã đưa con đến y tá của trường để xử lý vết thương, vết thương đã hết đau từ lâu rồi.”

Hoàng Khiết bây giờ nghĩ đến cách nói chuyện trước đây của Kỷ Thời Vũ, hốc mắt còn có chút ẩm ướt.

Đứa trẻ này nhất định là sợ mẹ lo lắng nên không nói thật với mẹ.

Hoàng Khiết quay đầu lại, cố kìm nước mắt.

Bà thấy mẹ Hoàng Mộng Tuyết thấu tình đạt lý như vậy, liền nghĩ con bà ấy sẽ không phải là học sinh hư như vậy, nhất định là ngoài ý muốn. Nếu đó thực sự là bắt nạt hay gì đó, Thời Vũ chắc chắn sẽ không giấu bà.

Bà độ lượng nói: “Có lẽ là do bạn học Hoàng không cẩn thận.”

Đái Tĩnh nghe Hoàng Khiết đã nói như vậy, bà ấy không thể nói rằng Hoàng Mộng Tuyết cố ý, vào lúc này, bà ấy không thể làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng, vì vậy bà ấy mơ hồ gật đầu, không nói nhiều.

Hai bà mẹ đều là những phụ nữ có học thức và có văn hóa, nói chuyện khá ăn ý.

Trong lúc trò chuyện, Hoàng Khiết khăng khăng muốn vào bếp gọt táo cho Đái Tĩnh, nhưng Đái Tĩnh từ chối không được, chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, Đái Tĩnh ngay lập tức chú ý đến bức tường ảnh cạnh cửa sổ.

Trên bức tường có treo ảnh gia đình bốn người của họ, gia đình bốn người trong bức ảnh rất vui vẻ hòa thuận, có thể thấy mối quan hệ giữa gia đình họ rất tốt.

Nhìn vào đó, cơ thể Đái Tĩnh đột nhiên cứng lại.

Bởi vì bà ấy chú ý đến một bức ảnh cũ, bức ảnh này thoạt nhìn có hơi cũ, tuy vẫn còn màu, nhưng vì lâu năm nên bức ảnh có chút phai màu.

Đôi mắt Đái Tĩnh dán vào bức ảnh cũ này, không thể rời đi trong phút chôc.

Trong ảnh là hai đứa trẻ, một nam một nữ, biểu cảm của cậu bé không vui lắm, hay nói chính xác hơn là không bằng lòng lắm. Còn cô gái nhỏ, cô bé có biểu cảm rụt rè.

Đái Tĩnh bị thu hút bởi dáng vẻ của cô gái nhỏ trong bức ảnh.

Dù bức ảnh đã phai màu theo thời gian, nhưng không ảnh hưởng đến khả năng nhận ra cô bé trong bức ảnh khi nhìn thoáng qua của bà ấy.

Ngoại hình của cô gái nhỏ gần giống với dáng vẻ của cô con gái lúc thất lạc đã khắc sâu trong tâm trí bà ấy, ngoại trừ việc cô cao hơn và gầy hơn.

Lúc này, Hoàng Khiết gọt táo xong cũng từ trong bếp đi ra.

Hoàng Khiết thấy đái Tĩnh nhìn chằm chằm vào bức ảnh của hai anh em không rời mắt, liền mỉm cười, nói: “Khi còn nhỏ, họ rất dễ thương.”

Đái Tĩnh nghe thấy giọng nói, vội vàng hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc của mình.

Bà ấy nhất định không được để đối phương nhìn thấu cảm xúc của mình, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Bà ấy không muốn đứa con gái đã vất vả tìm kiếm, bởi vì bà ấy đánh rắn động cỏ mà từ đó biến mất khỏi thế giới của bà ấy.

Sau khi Đái Tĩnh điều chỉnh cảm xúc của mình, cố nặn ra nụ cười như bình thường, “Mẹ Kỷ, đây có phải là ảnh của Kỷ thời Vũ và anh trai con bé khi họ còn nhỏ không?”

Hoàng Khiết đem quả táo đưa tới trước mặt bà ấy, trên mặt lộ ra sự hạnh phúc: “Phải.”

“Không biết, khi đó Kỷ Thời Vũ bao nhiêu tuổi nhỉ?” Đái Tĩnh vội vàng hỏi, sợ câu hỏi của bà ấy quá đường đột, Đái Tĩnh lại bổ sung: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”

May thay Hoàng Khiết không nhận ra sự kỳ lạ của bà ấy, nhìn vào ngày chụp ảnh và tính toán: “Lúc đó…Vân Thần hơn năm tuổi, Vân Thần lớn hơn em gái cậu bé hai tuổi, Thời Vũ lúc đó ba tuổi.”

Điều Hoàng Khiết không nói là bức ảnh này là bức ảnh đầu tiên của Kỷ Thời Vũ và Kỷ Vân Thần chụp cùng nhau.

Kỷ Vân Thần vốn là con một, khi biết mình đột nhiên có em gái nên rất không vui, vì vậy lúc chụp ảnh trông mặt anh ấy cũng không vui.

May mà, hiện tại tình cảm anh em của hai người thân thiết hơn so với anh em bình thường.

Đái Tĩnh sốt ruột tìm con gái, trong nháy mắt như được Sherlock Holmes nhập vào, bà ấy ngay lập tức nhận ra vấn đề về logic ngôn ngữ của Hoàng Khiết.

Tại sao khi bà ấy lại hỏi Hoàng Khiết Kỷ Thời Vũ bao nhiêu tuổi, phản ứng đầu tiên của bà là tính tuổi của Kỷ Thời Vũ dựa trên tuổi của Kỷ Vân Thần vào thời điểm đó, mà không nói thẳng tuổi của Kỷ Thời Vũ?

Đái Tĩnh cảm thấy có một câu trả lời có thể giải thích được logic ngôn ngữ của Hoàng Khiết.

Đó chính là, Hoàng Khiết căn bản không biết ngày sinh thực sự của Kỷ Thời Vũ, chỉ biết vào thời điểm đó Kỷ Thời Vũ nhìn nhỏ hơn Kỷ Vân Thần hai tuổi.

Vì vậy, logic trong đầu bà để tính tuổi của Kỷ Thời Vũ luôn lấy tuổi của Kỷ Vân Thần trừ đi hai tuổi.

Đái Tĩnh khẽ cảm thán: “Thật đáng yêu.”

Sau đó, bà ấy chuyển ánh mắt đến bức ảnh trên tường, ngay sau đó, bà ấy lại phát hiện ra một điểm kỳ lạ khác.

Bức ảnh trên tường, bức ảnh nhỏ nhất của hai đứa trẻ là bức ảnh chụp chung này, nhưng không có bức ảnh hồi sơ sinh của họ.

“Ơ, sao không có ảnh đầy tháng và ảnh trăm ngày của hai đứa trẻ?” Đái Tĩnh hỏi.

Lần này Hoàng Khiết do dự một lúc, nhưng bà vẫn mỉm cười giải thích: “Những bức ảnh đó đã bị mất khi tôi chuyển nhà.”

“Ôi, quả thực có quá nhiều ảnh của hai đứa trẻ, nên tách chúng ra, không ngờ vừa chuyển đi đã làm mất chúng.” Hoàng Khiết giải thích.

Thực ra, những tấm ảnh đầy tháng, ảnh trăm ngày, ảnh đầy tuổi đó không bị mất, chỉ bị Hoàng Khiết giấu đi.

Vào thời điểm đó, chụp ảnh đầy tháng, ảnh trăm ngày và ảnh đầy tuổi là phổ biến nhất, vợ chồng họ đã chụp rất nhiều ảnh cho Kỷ Vân Thần, nhưng chỉ có ảnh của Kỷ Vân Thần, không có của Kỷ Thời Vũ.

Bởi vì Kỷ Thời Vũ được họ nhận nuôi, khi họ nhận nuôi Kỷ Thời Vũ, cô đã ba tuổi.

Mặc dù trông cô gầy gò ốm yếu nhưng cô cực kỳ dễ thương.

Nếu đã quyết định nhận nuôi, là phải lên kế hoạch xem Kỷ Thời Vũ như con gái ruột của mình.

Họ sợ rằng không có ảnh thời thơ ấu của Kỷ Thời Vũ trên bức tường, hai đứa trẻ sẽ hỏi, vì vậy đã giấu những bức ảnh thời thơ ấu của Kỷ Vân Thân.

Sau đó giải thích là chuyển nhà đã bị mất.

Ảnh chụp bọn họ khi còn bé, từ năm Kỷ Thời Vũ vào gia đình, không có ảnh trước đó.

Như thể cả hai đã lớn lên từ năm đó

Đái Tĩnh đã không còn tin bất cứ lời nào Hoàng Khiết nói.

Muốn điều tra gia cảnh của Kỷ Thời Vũ quá đơn giản, mời thám tử tư đến hỏi một chuyến thì sẽ rõ.

Bà ấy liếc nhìn điện thoại, như chợt nhớ ra điều gì đó, áy náy giải thích: “Mẹ Kỷ, tôi vốn còn muốn nói chuyện với chị nhiều hơn, nhưng thực sự xin lỗi, tôi chợt nhớ ra lúc 11 giờ còn có việc phải xử lý.”

Nhìn biểu cảm khó xử của Đái Tĩnh, khuôn mặt Hoàng Khiết cũng tỏ ra có chút áy náy.

“Trách tôi, trách tôi, nhất định muốn kéo chị vào tán gẫu, chị có việc thì mau đi đi, đừng để lỡ.”

Hoàng Khiết tiễn Đái Tĩnh ra cửa, thấy món quà này thực sự khó nhận, nên lịch sự từ chối: “Tất cả chỉ là hiểu lầm giữa bọn trẻ, tôi thực sự không thể nhận món quà này.”

Đái Tĩnh mỉm cười, nói: “Không có lý do gì để lấy lại món quà đã tặng, cho dù không phải vì Mộng Tuyết, thì đó cũng phải là món quà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Mẹ Kỷ, chị phải nhận nó, nếu chị không muốn nhận, tôi không thể rời đi được.”

Thấy Đái Tĩnh nói như vậy, Hoàng Khiết cũng không thể từ chối nữa, chỉ có thể mỉm cười nhận.

Đái Tĩnh chào tạm biệt Hoàng Khiết, đi đến ven đường đón một chiếc taxi, Hoàng Khiết đứng ở cửa nhìn theo, đến khi chiếc taxi dần biến mất ở ngã rẽ, bà mới vào nhà.

-

Mặc dù trường đại học của Kỷ Vân Thần là Đại học A, nhưng bởi vì anh ấy bận rộn với việc học, cũng tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, nên không có nhiều cơ hội để trở về vào thứ bảy và chủ nhật.

Kỷ Vân Thần rất khó lắm mới trở về, vì vậy Kỷ Thời Vũ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, phải đòi anh ấy một bữa ăn ngon.

Cô lấy lý do đến xem trường học của Kỷ Vân thần như một cái cớ, sau đó rẽ sang phố ẩm thực đối diện trường học và đòi anh ấy suốt đường đi.

Kỷ Thời Vũ đã ăn uống no nê, thậm chí còn ợ hơi.

Cuối cùng, Kỷ Vân Thần còn hỏi cô có muốn ăn Haagen-Dazs (kem) không, Kỷ Thời Vũ quay đầu nhìn về phía cửa hàng kem, không chút do dự liền gật đầu và chìa hai ngón tay ra, “Dạ muốn, hai bóng!”

Kỷ Vân Thần cung chiều nhìn cô, trêu chọc: “Dạ dày của em là một lỗ đen à.”

Kỷ Thời Vũ cười ha ha ha.

Kỷ Vân Thần mua cho cô hai quả bóng sô cô la yêu thích của cô, và hai quả bóng vani yêu thích thứ hai của Kỷ Thời Vũ cho mình.

Hai người vừa ăn vừa đi bộ đến trường, trên đường đi Kỷ Thời Vũ không ngừng dùng thìa múc kem vani trong tay Kỷ Vân Thần.

Ngay từ đầu Kỷ Vân Thần đã để cô ấy múc, bởi vì anh ấy không thích đồ ngọt lắm. Sau đó, như chợt nghĩ ra điều gì, anh ấy vội vàng giấu cây kem trong tay ra sau lưng.

Kỷ Thời Vũ mất hứng, “Anh làm gì thế, không cho em ăn.”

Kỷ Vân Thần nghiêm túc nói: “Hai ngày này, người thân của em có đến không?”

Kỷ Thời Vũ suy nghĩ một lúc liền gật đầu.

“Vậy thì em không thể ăn nhiều đồ lạnh.” Anh ấy nghiêm túc nói.

“Không được, em muốn ăn.” Lý Thời Vũ nũng nịu nói.

“Không được, khi người thân của em đến, mẹ sẽ trách anh vì để em quá nhiều kem nếu bị đau bụng.” Vừa nói, Kỷ Vân Thân không đợi Kỷ Thời Vũ kỳ kèo, đã há to miệng đưa tất cả kem trong tay vào miệng.

Kem lạnh và ngọt tan chảy trong miệng mang đến cảm giác khác hẳn.

Đây là lần đầu tiên anh ấy ăn nhiều kem như vậy trong một lần.

Thật ngọt.

Kem vani bị Kỷ Vân Thần ăn trong một lần, Kỷ Thời Vũ bĩu môi không vui, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ăn vị sô cô la của chính mình.

Hai người tiếp tục đi về phía tòa nhà dạy học.

Đột nhiên, Kỷ Thời Vũ nghe thấy phía sau vang lên một câu hỏi tức giận: “Kỷ Thời Vũ, anh ta là ai?!”

Kỷ Thời Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Thừa đứng cách đó không xa, trong đôi mắt anh tràn đầy sự tức giận có thể đốt cháy mọi thứ.

Kỷ Thời Vũ: “???”

Kỷ Thời Vũ có chút bối rối.