Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 1: Chương 1 :




Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, quả nhiên thời tiết này nằm trên giường ngủ là thích hợp nhất, Kỷ Thời Vũ không khỏi cảm thán.

Xem phim truyền hình liên tục mấy tiếng đồng hồ liền khiến mắt cô hơi mỏi, cô muốn nằm trên giường chợp mắt một lúc, nhưng nhất thời không tài nào chợp mắt được. Trong đầu đều là hình ảnh đánh nhau trong phim truyền hình, thật sự rất hưng phấn.

Không có biện pháp, Kỷ Thời Vũ chỉ có thể với tay tới giá sách cạnh giường, trên giá sách bày một loạt sách, là cô tìm được từ tiệm sách cũ.

Cô tiện tay rút ra một quyển tiểu thuyết, đây là quyển tiểu thuyết kể về hồi còn niên thiếu của bá đạo tổng tài, nội dung cẩu huyết cũ rích, không xem được mấy trang, Kỷ Thời Vũ liền mơ màng có chút buồn ngủ.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ một giấc mơ rất dài, dài đến nỗi dường như cô đã sống cả đời trong giấc mơ.

Cuộc sống trong mơ không hề đẹp đẽ, thậm chí có thể nói kết cục của cô thật bi thương.

Trong mơ, tuy có sắc đẹp đáng ghen tị nhưng vì tính cách yếu đuối nên cô luôn bị bắt nạt.

Sau khi tốt nghiệp, cô bị giam giữ bởi một tổng tài độc đoán tên là Bùi Thừa. Cuối cùng, cô chết bất đắc kỳ tử dưới sự hãm hại của nữ phụ độc ác.

—--------

Tiếng chuông báo thức ầm ĩ quen thuộc mà xa lạ vang lên bên tai, Kỷ Thời Vũ nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt, con ngươi dưới mí mắt chậm rãi đảo qua đảo lại.

Cô muốn thức dậy lại như có quỷ đè lại, làm thế nào cũng không mở mắt ra được.

Vài giây sau, hình như có một người phụ nữ bước vào. Giọng nói của người phụ nữ cũng xa lạ mà quen thuộc.

“Rầm” một tiếng, người phụ nữ kéo rèm cửa ra, ánh nắng chói chang khiến Kỷ Thời Vũ mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là một mảng ánh sáng mặt trời chói mắt, mắt cô điều chỉnh thật lâu mới có thể nhìn rõ ràng Vương Khiết đứng bên giường, chống nạnh, bất đắc dĩ nhìn cô.

“Còn không dậy nữa là sẽ muộn đó.” Vương Khiết đi tới trước mặt cô nói.

Như thể không thể tin được cảnh tượng trước mắt, Kỷ Thời Vũ chớp mắt thật mạnh, rồi lại mở ra.

Không có biến mất.

Kỷ Thời Vũ vén chăn bông, từ trên giường ngồi dậy, còn chưa kịp đi giày, liền nước mắt lưng tròng ôm lấy Vương Khiết.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Giọng nói mang theo niềm vui đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách, cùng với sự sợ hãi rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Vương Khiết choáng váng trước sự nhiệt tình đột ngột của con gái mình.

Bà dở khóc dở cười nói: “Nếu như mẹ nhớ không lầm, tối hôm qua nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Kỷ Thời Vũ bị những lời của Vương Khiết đánh thức, sau đó bắt đầu sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn của mình.

Cô nhớ mình đang đi tìm Bùi Thừa, lúc cô đang băng qua đường, một chiếc ô tô đột nhiên lao ra. Cơ thể cô bị nhấc bổng lên như một chiếc lá khô, rơi xuống rồi bất tỉnh.

Sao vừa mở mắt ra, cô đã trở lại nhà mình rồi.

Kỷ Thời Vũ lắc đầu thật mạnh, có chút bối rối trước những ký ức trùng lặp này.

Hơn nữa cô vừa nghe mẹ nói cái gì “Đến muộn”.

Cái gì đến muộn? Đi làm muộn sao?

Vương Khiết gõ trán của cô, cười nói: “Ngẩn người làm gì, mau đi rửa mặt đi, sắp muộn học rồi.”

“Mẹ, đi học? Con đi học cái gì?” Kỷ Thời Vũ xoa xoa cái trán đau đớn của mình.

Vương khiết cuối cùng cũng nhận thấy Kỷ Thời Vũ có gì đó không ổn, nói với vẻ mặt kỳ lạ: “Con như thế nào mà ngủ một giấc tỉnh dậy như bị mất trí nhớ vậy, hôm nay là thứ ba cũng là ngày thứ hai chuyển trường của con.”

Thứ Ba? Chuyển trường?

Kỷ Thời Vũ đã bắt được trọng tâm, ký ức hỗn loạn rốt cục được làm rõ một ít.

Cô hình như đã được trọng sinh?!

“Mẹ, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”

“Ngày 2 tháng 3.” Biểu cảm của Vương Khiết càng kỳ quái hơn.

Suy đoán trong lòng lần nữa được xác nhận, Kỷ Thời Vũ vội vàng đi lấy điện thoại di động, trên điện thoại di động hiển thị: 2 tháng 3, 20xx.

Cô thật sự trở về 5 năm trước.

Kỷ Thời Vũ đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Kỷ Phong và Kỷ Vân Thần đang ăn sáng, giây tiếp theo nước mắt lưng tròng trong hốc mắt.

“Bố…..Anh trai…..” Kỷ Thời Vũ kêu lên trong nước mắt.

“Đây là, làm sao vậy?” Kỷ Phong ba phần mờ mịt, bảy phần đau lòng hỏi.

Kỷ Vân Thần nhìn thấy bộ dạng thế thế này của em gái, khát vọng sống sót dâng trào nói: “Đừng ăn vạ, em vừa mới rời giường, anh còn chưa kịp bắt nạt em đâu.”

Kỷ Thời Vũ dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, chỉ là….. Quá nhớ mọi người.”

Lúc này Vương Khiết cũng đi ra, vẻ mặt mờ mịt như cũ: “Sáng sớm dậy đã ôm mẹ khóc, làm cho mẹ hồ đồ luôn rồi.”

Kỷ Thời Vũ rửa mặt xong, cầm lấy bánh trứng cắn một ngụm, vừa ăn vừa giải thích: “Vừa rồi con gặp ác mộng, trong mơ…… Mấy năm rồi con không được gặp mọi người.”

Cô vốn định nói mình trong mộng chết rất thảm, nhưng nghĩ lại, quyết định không để bố mẹ lo lắng, lập tức thay đổi lời nói.

“Hơn nữa giấc mộng đó rất chân thật.” Kỷ Thời Vũ ngữ khí ủy khuất nói.

Kỷ Phong, Vương Khiết bất đắc dĩ mà nhìn cô, trăm miệng một lời nói: “Thật đúng là nha đầu ngốc.”

Kỷ Vân Thần ở một bên nhìn về phía cô, cũng bất lực mà lắc đầu.

Kỷ Thời Vũ vội vàng ăn xong bữa sáng trong vài phút, nói lời tạm biệt với cha mẹ và anh trai với chiếc cặp đi học trên lưng.

Kỷ Vân Thần lớn hơn cô hai tuổi, anh ấy hiện là sinh viên năm hai, trường đại học của anh ở thành phố A.

Một tuần trước, do Kỷ Phong chuyển công tác, Kỷ Thời Vũ được sắp xếp chuyển đến trường cao trung Hưng Hoa thành phố A.

Ngôi nhà mà gia đình họ kỷ đang ở rất gần trường cao trung Hưng Hoa, cách đó chưa đến một km, đây là điều mà cha mẹ Kỷ đã đặc biệt cân nhắc cho Kỷ Thời Vũ khi họ thuê nhà.

Kỷ Thời Vũ vừa đi vừa suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên thì thấy cổng phía bắc của trường cao trung Hưng Hoa.

Mà cô còn chần chừ chưa đi vào liền.

Cao trung Hưng Hoa? Trong giấc mộng cô cũng chuyển đến cao trung Hưng Hoa, sau đó bị Bùi Thừa thời niên thiếu quấn lấy.

Đây là quá khứ của bá đạo tổng tài trong quyển tiểu thuyết, cô không phải là nữ chính, mà là bạch nguyệt quang chết sớm của nam chủ Bùi Thừa. Suất diễn của cô trong tiểu thuyết cũng không nhiều, khúc mắc với Bùi Thừa trong giai đoạn trước chỉ được đề cập ngắn gọn trong vài nét bút.

Chân chính nữ chủ là Lâm Nhược Nghiên lớn lên có vài phần giống cô, tính cách thẹn thùng hướng nội, thiện lương nhu nhược, là thế thân cho bạch nguyệt quang đã chết của nam chủ.

Đúng vậy, quyển tiểu thuyết bá đạo tổng tài này là một quyển tiểu thuyết thế thân cẩu huyết.

Tất cả những gì cô làm đều là dọn sẵn đường cho sự xuất hiện sau này của nữ chính.

Từ trong mộng tỉnh lại một khắc, thân là pháo hôi vai phụ cô dĩ nhiên đã thức tỉnh, thoát ly khỏi các giả thiết trong nguyên tác.

Lúc này trong đầu cô đột nhiên vang lên một đạo âm thanh lạnh lùng của máy móc.

[Chúc mừng ký chủ đạt được sinh mạng mới, thành công trói định với hệ thống ‘Không thể OOC’.]

[Lần đầu trói định hệ thống ký chủ có thể đạt được ban thưởng của tân thủ, theo nguyện vọng khẩn cấp nhất của kí chủ được hệ thống phát hiện, hệ thống ban tặng cho ký chủ giá trị sức mạnh vũ lực +100]

[Ký chủ đã thành công trói định với hệ thống, không được OOC trước mặt nam chủ nếu không hệ thống sẽ tự động hủy đi ý thức đã thức tỉnh của ký chủ.]

Xem ra tất cả đều là sự thật, không chỉ trùng sinh sau khi chết, thân là nữ phụ pháo hôi còn kịp thời thức tỉnh ý thức.

Hệ thống kiểm tra đo lường được tâm nguyện cấp bách nhất của cô, tri kỷ mà ban tặng cho cô giá trị sức mạnh vũ lực.

Đúng vậy, nguyện vọng cấp bách nhất của cô không phải là thoát khỏi kết cục ban đầu của Bạch Nguyệt Quang sao? Thoát khỏi giả thiết “Thân kiều thể nhuyễn*”, “Nhu nhược yếu đuối” mà nguyên tác tạo ra cho cô.

Nhưng “Không được OOC trước mặt nam chủ” là cái ý tứ gì đây?