Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi

Chương 25




Đương nhiên Tần Phất không biết trong nháy mắt Chu Tử Minh đang lung tung rối loạn suy nghĩ cái gì.

Nhưng nàng nói ra câu kia đương nhiên cũng không phải vì Chu Tử Minh.

Mà là... Nàng đột nhiên nhớ lại sự tình trong thoại bản.

Thời điểm Chu Tử Minh không nói đến chuyện đám người Tô Tình Nguyệt cũng ở bí cảnh, Tần Phất vẫn còn chưa nhớ tới, nhưng Chu Tử Minh vừa nói bọn họ cũng ở đây, trong nháy mắt liền khiến Tần Phất liên tưởng đến một tình tiết trong thoại bản.

Bí cảnh Yêu Tộc, Tô Tình Nguyệt, Yêu Chu.

Đây hẳn là tình tiết xuất hiện ở giữa thoại

Tô Tình Nguyệt cùng hai sư huynh của nàng ta xuống núi trừ yêu, lại ngoài ý muốn tiến vào một bí cảnh Yêu Tộc nguy hiểm, Tô Tình Nguyệt bị Yêu Chu bên trong bắt được, hai sư huynh vì cứu nàng ta mà trải qua đủ loại thăng trầm cùng nguy hiểm, vì thế tình cảm của ba người nóng lên, tăng cường ràng buộc lẫn nhau, còn đạt được cơ duyên ngoài dự liệu.

Chính là không biết vì cái gì tình tiết nên xuất hiện ở giữa thoại bản lại đột nhiên chạy đến hiện tại, cái tình tiết kia vốn nên xuất hiện ở bí cảnh mà đám người Tô Tình Nguyệt đến trừ yêu nhưng đột nhiên lại xuất hiện ở trong bí cảnh Nhân Tộc này.

Nhưng... Nếu là tình tiết để cho ba người bọn họ tăng cường trói buộc, nếu nàng sớm như vậy trộn vào có lẽ sẽ không thích hợp đi?

Hơn nữa như miêu tả trong thoại bản, hiển nhiên trên người Tô Tình Nguyệt đều là bộ đại vận khí, hẳn là sẽ không dễ dàng chết.

Bằng không trước tiên để cho tình cảm của bọn họ nóng lên, nàng ở chỗ này chờ trước?

Tần Phất thật nghiêm túc nghĩ như vậy.

Nếu như đổi lại là trước kia, biết được sư đệ mà mình đã từng coi như là bằng hữu tốt cùng với sư đệ mà mình coi là đệ đệ ruột thịt sẽ vì người khác lần lượt cùng mình dần dần xa cách, cho dù không thể nói là Tần Phất thương tâm muốn chết nhưng cũng sẽ khó tránh khỏi khổ sở.

Nhưng hiện tại, trong ảo cảnh của Hàn Giang Kiếm Tôn, sau khi nàng tự tay đâm về phía sư tôn của mình, bây giờ khi nghe đến tên bọn họ, Tần Phất cũng chỉ có cảm giác tâm lặng như nước mà thôi.

Nàng coi bọn họ như là thứ để mài giũa đạo của mình, là vây khốn kiếp của mình, mà không phải sư đệ cùng sư tôn của mình.

Cho nên, khi nghe được tên của bọn họ, biết mọi việc mà bọn họ làm, nửa điểm gợn sóng trong lòng nàng cũng không dậy nổi.

Tâm kiếp mà thôi.

Mà phương pháp tốt nhất để đối phó tâm kiếp, chính là khám phá bọn họ, sau đó vứt bỏ bọn họ.

Tần Phất nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi đề nghị này của mình, không phát hiện biểu tình càng ngày càng quỷ dị của Chu Tử Minh.

Một lát sau, chờ nàng suy nghĩ kỹ, đang suy nghĩ nên lừa dối Chu Tử Minh như thế nào, đột nhiên vẻ mặt hắn cảm động nói với Tần Phất: "Tần tiên tử, ta hiểu."

Tần Phất: "?" Ngươi hiểu cái gì?

Chu Tử Minh cảm động nói: "Tần tiên tử, ngươi đối tốt với ta!"

Tần Phất: "... Cũng bình thường?"

Vì thế, không cần Tần Phất lừa gạt, Chu Tử Minh đã tự mình lừa gạt mình.

Tần Phất theo bản năng nhìn Thiên Vô Tật một cái.

Thiên Vô Tật đưa tay chỉ lên đầu mình.

Khóe miệng Tần Phất giật giật, quyết định không nhìn hắn.

Nhưng mà, Tần Phất có thể tạm thời không cản trở đám người Tô Tình Nguyệt đi theo cốt truyện, nhưng chính bọn họ vẫn phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài.

Chờ Chu Tử Minh khôi phục không sai biệt lắm, Tần Phất mang theo bọn họ chọn một cái thạch đạo rời khỏi nơi này.

Thời điểm đi ra sơn động này Tần Phất dừng một chút, sau đó đem tất cả pháp bảo phòng ngự trên người đều lấy ra đưa cho Thiên Vô Tật: "Hiện tại ngươi không thể dùng linh lực, nếu như kế tiếp có chiến đấu, tận lực bảo vệ tốt chính mình."

Thiên Vô Tật dịu ngoan gật gật đầu.

Tần Phất không tự chủ được bật cười.

Sau đó nàng liền nghe thấy Chu Tử Minh ở bên tai nàng sâu kín nói: "Tần tiên tử, ta cũng là tay trói gà không chặt a."

Tần Phất: "... Ngươi đủ rồi! Tốt xấu gì cũng là Trúc Cơ hậu kỳ lập tức kết đan, ngươi còn không biết xấu hổ nói mình tay trói gà không chặt."

Vẻ mặt Chu Tử Minh u oán.

Thiên Vô Tật ở một bên ôn hòa cười nói: "Chu đạo hữu, tại hạ thân có bệnh dai dẳng, vì không kéo chân sau A Phất, đây cũng là chuyện không có biện pháp, chỉ có cũng thể ủy khuất Chu đạo hữu."

Chu Tử Minh: "Ta từ nhỏ thân thể ốm yếu, trước mười tuổi cho tới bây giờ chưa từng dừng uống thuốc, hiện tại nhìn như không có gì khác biệt với người bình thường, nhưng kỳ thật đã là bệnh tật quấn thân."

Thiên Vô Tật: "Chu đạo hữu nói đùa, đạo hữu thoạt nhìn rất cường tráng."

Chu Tử Minh: "Thiên đạo hữu mới là nói đùa, đạo hữu thoạt nhìn so với khí sắc của ta tốt hơn nhiều."

Hai đại nam nhân, trong sào huyệt đầy nguy hiểm của Yêu Chu, bắt đầu tranh cãi xem thân thể của ai ốm yếu hơn.

Tần Phất: "..."

Nàng đã có thể dự đoán được lộ trình tiếp theo sẽ như thế nào, sọ não của nàng đã bắt đầu đau!

Tần Phất dẫn đường ở phía trước, hai đại nam nhân vẫn ở phía sau đấu võ mồm.

Tần Phất có thể nghe ra được ngay từ đầu Thiên Vô Tật còn hưng trí bừng bừng đấu với Chu Tử Minh, nhưng chỉ chốc lát sau hắn bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ ngẫu nhiên đáp một tiếng cho có lệ, ngược lại là Chu Tử Minh, ý chí chiến đấu càng ngày càng cao, giống như một con gà trống con hiếu chiến.

Tần Phất lại không có thời gian quản bọn họ.

Lực cảm ứng của Tần Phất ở trong sào huyệt Yêu Chu này phẳng phất hoàn toàn không nhạy, chỉ có thể dựa vào phương pháp ý đồ của người phàm mà vòng ra khỏi sơn động này, nhưng đi thật lâu, Tần Phất phát hiện bọn vẫn luôn quanh quẩn trong sào nguyệt này, nhưng đi thật lâu, tức là không tìm được lối ra, cũng không tìm được chủ sào của Yêu Chu.

Tần Phất đột nhiên ngừng lại, tựa vào vách động đen kịt, ngón tay khẽ vuốt ve vết đỏ trên thanh kiếm Đoạn Uyên, sát khí hơi đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh.

Trong thoại bản, Tô Tình Nguyệt có thể dựa vào vận khí đánh bậy đánh bạ đi ra khỏi sào huyệt Yêu Chu, còn có thể đạt được cơ duyên, nhưng bọn họ không thể chỉ dựa vào phương pháp chuyển động lung tung mà đi ra khỏi yêu động được.

Tần Phất dứt khoát bóp pháp quyết chà xát ra một quả cầu lửa chiếu sáng, sau đó dựa vào hỏa cầu mà dùng Đoạn Uyên kiếm dựa vào trí nhớ đem con đường bọn họ đi qua vẽ xuống ở trên vách động.

Hai người phía sau đều an tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Tần Phất.

Đầu ngón tay Tần Phất vuốt ve con đường mà mình vẽ, ánh mắt ngưng tụ.

Nàng chỉ ra một con đường, nói, "Những nơi khác chúng ta đều đã đi qua, còn thừa con đường này vẫn chưa có đi qua"

Chu Tử Minh nhìn thoáng qua, nói: "Con đường này dựa gần bên trong huyệt động, nơi khác chúng ta đều đã đi qua, còn thừa con đường này vẫn chưa có đi qua"

Chu Tử Minh nhìn thoáng qua, nói: "Con đường này dựa gần bên trong huyệt động, cho dù chúng ta đi con đường này cũng là càng đi càng vào bên trong, không ra được."

Tần Phất: "Nhưng nếu không đi con đường này, chúng ta còn phải tiếp tục vòng đi xuống, nếu đi vòng xuống, cũng sẽ càng ngày càng nguy hiểm."

Nàng lại liếc mắt nhìn Thiên Vô Tật.

Thiên Vô Tật nhàn nhạt nói: "Đi con đường này mà nói, rất có thể sẽ thông đến chủ sào của Yêu Chu, mà hiện tại chúng ta còn không biết tu vi của Yêu Chu ở mức nào."

Tần Phất: "Cho nên ngươi cảm thấy có muốn đi hay không?"

Thiên Vô Tật: "Đi a, vì cái gì không đi?"

Vì thế hai người có chung tiếng nói, nhấc chân đi về phía trước, chuẩn bị thăm dò chủ sào của Yêu Chu.

Chu Tử Minh vẻ mặt mộng bức đi theo sau bọn họ.

Chờ sau khi chân chính đi lên con đường kia, Tần Phất mới phát hiện không ổn.

Con đường này trải đầy chất dịch nhầy của nhện, hơn nữa trong chất nhầy còn có trứng nhện đã lột xác, khiến da đầu người ta tê dại.

Tần Phất cảm giác không đúng, đưa tay chạm vào vỏ trứng nhện khổng lồ đã lột xác, phát hiện miệng rách ở rìa còn rất mới mẻ.

Nàng hít sâu một hơi, nói: "Nhện này thoát khỏi vỏ tuyệt đối không quá nửa canh giờ, nhện nhỏ còn đang ở thời kỳ niên ấu, các ngươi bị bắt lên không phải làm thức ăn cho Yêu Chu, mà là làm thức ăn cho nhện con!"

Như vậy vấn đề liền tới rồi.

Có thể là bởi vì thời gian bất đồng, trong thoại bản kia, căn bản không có chuyện

Yêu Chu sinh con, đám người Tô Tình Nguyệt bị bắt là để trở thành lương thực dự trữ, vì vậy bọn họ mới có thời gian bày mưu tính kế chạy trốn.

Nhưng bây giờ, đám nhện con của nhện mẹ vừa mới phá vỏ mà ra, chính là thời điểm cần rất nhiều chất dinh dưỡng, bọn họ phỏng chừng ngay cả thời gian dự trữ cũng không có, trực tiếp sẽ bị nhện mẹ biến thành thịt nước cho nhện con ăn!

Tần Phất đột nhiên nhớ tới lúc mới vào bí cảnh này, Chu Tử Minh bị Yêu Chu bao thành kén, rõ ràng là đang hóa hắn thành nước thịt, đâu phải là thái độ đối đãi với lương thực dự trữ!

Mà giống như là vì chứng thực suy đoán này của nàng, cuối con đường đột nhiên truyền đến một tiếng rít nghẹn ngào khủng bố, ngay sau đó, phẳng phất là nghe thấy tiếng thét kêu gọi này, tiếng động xào xạc từ con đường phía sau bọn họ rất nhanh tới gần, giống như là rất nhiều thứ đang nhanh chóng bò tới.

Tần Phất quay đầu, liền nhìn thấy một cảnh tượng làm cho da đầu nàng tê dại.

Vô số nhện con cao nửa người nhanh chóng bò về phía bọn họ, trên mặt đất, vách động, đỉnh động, rậm rạp tất cả đều là nhện con, nhiều đến nỗi bao nhiêu cũng đếm không được.

Tần Phất lập tức rút Đoạn Uyên kiếm ra,sau đó nghe thấy Thiên Vô Tật đứng sau lưng cười một tiếng.

Tần Phất: "Ngươi cười cái gì?"

Thiên Vô Tật: "Ta cười vận khí chúng ta thật sự không tốt lắm, nhưng nhện con này là đáp lại tiếng nhện mẹ kêu gọi trở về ăn đồ ăn, không biết sư đệ sư muội xui xẻo nào của ngươi bị bắt được, nhưng hiện tại, chúng ta vừa vặn ở trên đường nhện con trở về, ngươi cảm thấy những tiểu gia hỏa này sẽ ăn sư đệ sư muội ngươi trước hay ăn chúng ta trước?"

Tần Phất một kiếm chém chết đám nhện con, đối với giọng điệu xem náo nhiệt của hắn rất bất mãn, tức giận nói: "Muốn ăn ta cũng sẽ ném ngươi ra trước!"

Con nhện con đầu tiên nhào tới, những con nhện con phía sau cũng liên tiếp nhào tới, nhện con mới sinh đương nhiên không khó đối phó, nhưng số lượng của bọn chúng thật sự nhiều không chịu nổi, Tần Phất chỉ không chú ý một chút liền có một hai con chạy tới phía sau nàng, đối với hai nam nhân dọc đường đi đều nói bản thân tay trói gà không chặt miệng đầy răng sắc bén!

Nhưng may mắn Chu Tử Minh tốt xấu gì cũng là một khí tu, cho dù sức chiến đấu không được như ý muốn, nhưng các loại pháp bảo phòng ngự hoặc công kích trên người hắn sẽ không ít, hắn một bên ngao ngao kêu một bên mở ra pháp bảo phòng ngự, ngược lại cũng chống đỡ được.

Nếu đổi lại là trước kia, chỉ cần cho nàng thời gian là có thể đem đám nhện con này thanh lý sạch sẽ.

Nhưng hiện tại không được.

Bởi vì nhện mẹ nghe được nhện con đang thét chói tai, nhanh chóng bò về phía bọn họ!

Cùng với đó là uy áp thuộc về Nguyên Anh kỳ.

Tần Phất không hề ham chiến, vung kiếm khí bổ tới nhện con, sau đó một tay bắt lấy Thiên Vô Tật một tay bắt lấy Chu Tử Minh, trực tiếp chạy vê phía một con đường khác.

Nếu như chỉ có nàng mà nói thì yêu thú Nguyên Anh kỳ này nàng đương nhiên có thể liều mạng, nhưng hiện tại bên người có một khí tu có sức chiến đấu ước chừng bằng không, một người bệnh không có sức chiến đấu, Yêu Chu tùy tiện nắm lấy người nào cũng khiến cho Tần Phất phải bó tay bó chân, đến lúc đó mọi người đều cùng nhau làm đồ ăn cho Yêu Chu!

May mà khí tu Chu Tử Minh này vẫn đáng tin cậy, không cần Tần Phất dặn dò, ngay từ đầu khi bọn họ chạy trốn, Chu Tử Minh đã lập tức xuất ra pháp khí ẩn nấp hơi thở.

Pháp khí này hẳn là phụ thân hắn cho hắn, công năng ẩn nấp hơi thở vô cùng cường đại, Yêu Chu đuổi theo phía sau bọn họ trong chốc lát, phẳng phất như mất đi mục tiêu, vô ích gào thét, cũng không còn đuổi theo nữa.

Nhưng Tần Phất không dám dừng lại, một đường rời xa Yêu Chu.

Chờ khi bọn họ ngừng lại, phát hiện cái chỗ mà mình chạy đến này dường như càng thêm không đúng.

Chạy qua con đường nhỏ quanh co, vào một khoảng đất trống vô cùng rộng lớn, nhưng dường như ánh sáng chung quanh thoáng cái đã tối sầm lại, trong không khí còn mơ hồ mang theo mùi tanh khó ngửi.

Tần Phất lập tức đóng chặt hô hấp lại.

Nàng đang muốn nói cho hai người phía sau cũng chú ý một chút, Thiên Vô Tật lại trực tiếp giơ tay đưa cho nàng một viên đan dược, nói: "Trong không khí này có chướng khí, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, đem thuốc uống vào."

Sau đó lại đưa cho Chu Tử Minh một viên.

Là hai viên đan dược giống nhau như đúc.

Chu Tử Minh có bóng ma tâm lý đối với đan dược của Thiên Vô Tật, cần thận nhìn, chờ sau khi nhìn thấy Tần Phất không chút do dự đem đan dược ăn, hơn nữa không có chút khác thường nào, lúc này hắn mới yên tâm lớn mật nhét vào miệng.

Sau đó.....

"Nôn!"

Chu Tử Minh túm lấy cổ họng nôn khan lên, nhưng đan dược có mùi vị cổ quái kia vừa vào miệng liền tan, hắn chẳng những cái gì cũng không phun ra, ngược lại khiến cho mùi vị từ hầu họng trở về càng thêm kỳ quái.

Vẻ mặt Tần Phất kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt Thiên Vô Tật lo lắng hỏi: "Chu đạo

hữu? Ngươi làm sao vậy?"

Chu Tử Minh sống không bằng chết: "Thiên Vô Tật! Ngươi cho ta ăn cái đồ vật quỷ quái gì! Thật khó ăn!"

Thiên Vô Tật vô tội: "Ta và ngươi ăn đồ giống như A Phất, A Phất, đan dược của ta rất khó ăn sao?"

Tần Phất hồi tưởng lại một chút.

Chẳng những không khó ăn, còn có một mùi thơm.

Nàng lắc đầu: "À không."

Vì thế Thiên Vô Tật vỗ vỗ bả vai Chu Tử Minh, vẻ mặt lo lắng nói: "Chu đạo hữu, có phải ngươi thật sự trúng yêu độc nên vị giác mới có vấn đề, như thế nào A Phất không có việc gì, phản ứng của ngươi lại lớn như vậy?"

Tần Phất cũng không tự giác nhíu mày.

Chu Tử Minh làm sao có thể nhìn không ra nhược điểm của tiểu bạch kiểm này, vẻ mặt suy yếu nói: "Thiên Vô Tật, ta và ngươi *thế bất lưỡng lập!"

*Thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch không thể tồn tại cùng lúc.

Chờ hai người bọn họ rốt cuộc cũng lăn lộn cũng không sai biệt lắm, Tần Phất phát giác sau khi uống thuốc, chướng khí nơi này đối với bọn họ vô dụng, vì thế yên tâm lớn mật đi vê phía trước.

Đi qua mảnh đất trống trải này, không gian phía trước càng ngày càng nhỏ, chướng khí lại càng ngày càng nông đậm.

Đợi đến khi thạch đạo hẹp đến trình độ nhất định, hai bên thạch đạo bắt đầu xuất hiện sơn động lớn nhỏ, nhỏ phỏng chừng chỉ có thể để cho một người cuộn mình đi vào, lớn không sai biệt lắm có thể dung nạp mấy chục người, không biết là dùng để làm cái gì.

Tần Phất vốn không thèm để ý đến những huyệt động lớn nhỏ này, nhưng khi đi qua một trong số đó, nàng đột nhiên ngừng lại.

Tần Phất nghiêng tai, nghe thấy bên trong truyên đến tiếng nói chuyện trầm thấp, tựa hồ là một người không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.

Trong yêu sào này ngoại trừ bọn họ chỉ còn lại có ba người Tô Tình Nguyệt, hiện tại lại có người ở trong chướng khí nồng đậm này.

Tần Phất cau mày suy nghĩ một chút, trước tiên rút Đoạn Uyên kiếm ra, sau đó cẩn thận đi vào.

Đây là một huyệt động không phải rất lớn, chướng khí bên trong lại nồng đậm đến mức cơ hồ cái gì cũng không thấy rõ, Tần Phất híp mắt nhìn kỹ, cũng chỉ có thể thấy rõ ở góc huyệt động có một bóng người cao gầy cúi đầu đứng, không nhúc nhích.

Nhưng thanh âm bên tai lại càng ngày càng gần.

Nhưng thanh âm kia quá hàm hồ, Tần Phất nghe không rõ rốt cuộc là cái gì.

Nghe thanh âm quen tai này, nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt, Tần Phất nhíu nhíu mày, thanh âm lạnh xuống: "Hạ Tri Thu."

Hạ Tri Thu đột nhiên xoay người, thanh âm đột nhiên dừng lại.

Tần Phất đề phòng không có chút thả lỏng nào, lạnh lùng nói: "Hạ Tri Thu, ngươi ở đây làm gì!"

Hạ Tri Thu không nói gì, lại từng bước từng bước đi về phía nàng.

Tần Phất nhận ra cái gì, lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn đi tới rất gần, đợi đến khi cuối cùng Tần Phất cũng có thể thấy rõ mặt hắn.

Đó là khuôn mặt trắng đến gần như không có huyết sắc, ánh mắt hắn trống rỗng, lại càng ngày càng nồng đậm.

Đợi đến khi thạch đạo hẹp đến trình độ nhất định, hai bên thạch đạo bắt đầu xuất hiện sơn động lớn nhỏ, nhỏ phỏng chừng chỉ có thể để cho một người cuộn mình đi vào, lớn không sai biệt lắm có thể dung nạp mấy chục người, không biết là dùng để làm cái gì.

Tần Phất vốn không thèm để ý đến những huyệt động lớn nhỏ này, nhưng khi đi qua một trong số đó, nàng đột nhiên ngừng lại. Tần Phất nghiêng tai, nghe thấy bên trong truyên đến tiếng nói chuyện trầm thấp, tựa hồ là một người không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.

Trong yêu sào này ngoại trừ bọn họ chỉ còn lại có ba người Tô Tình Nguyệt, hiện tại lại có người ở trong chướng khí nồng đậm này.

Tần Phất cau mày suy nghĩ một chút, trước tiên rút Đoạn Uyên kiếm ra, sau đó cẩn thận đi vào.

Đây là một huyệt động không phải rất lớn, chướng khí bên trong lại nồng đậm đến mức cơ hồ cái gì cũng không thấy rõ, Tần Phất híp mắt nhìn kỹ, cũng chỉ có thể thấy ngẫu nhiên hiện lên vài phần cảm xúc phức tạp, làm cho người ta không phần biệt được hiện tại hắn là có ý thức hay là không có ý thức.

Tần Phất lạnh lùng hỏi: "Hạ Tri Thu, ngươi muốn làm gì?"

"Sư tỷ." Hắn hơi cúi đầu, nhìn đôi mắt, nói ra câu vừa rồi Tần Phất vẫn không nghe rõ kia: "Vì sao lại là ngươi!"

Tần Phất còn chưa hiểu được những lời này là có ý gì, ngay sau đó, kiếm trong tay Hạ Tri Thu đột nhiên đâm tới nàng.

Tần Phất sớm đã có phòng bị, trực tiếp đánh rơi kiếm của hắn.

Hạ Tri Thu lâm vào ảo giác, nên dường như so với bình thường càng thêm không chịu nổi một kích, nhưng so với bình thường càng thêm điên cuồng, hắn không thèm để ý đến kiếm mình bị đánh rơi, một kiếm tu mất đi kiếm, tay không hướng Tần Phất tấn công, không cần linh lực, không bóp pháp quyết, chỉ là chiến đấu giống như người phàm.

Tần Phất dễ dàng ngăn chặn hắn.

Hạ Tri Thu bị Tần Phất đè trên mặt đất đột nhiên cười ha ha, găằn từng chữ hỏi: "Vì cái gì lại là ngươi? Vì cái gì cố tình lại là ngươi? Ngươi có biết cảm giác của ta như thế nào khi biết người đó chính là ngươi hay không? Ta cảm thấy mình giống như một trò đùa!"

Trong thanh âm mang theo hận ý cùng thống khổ khắc sâu, ánh mắt nhìn nàng lại giống như người điên vậy.

"Tại sao lại là ngươi!"

Hắn gắn từng câu từng chữ hỏi.

Tần Phất trầm mặc không nói.

Sau khi nàng tỉnh lại từ trong giấc mơ kia vẫn luôn có một nghi vấn, đó chính là vì sao Hạ Tri Thu từng giống như bằng hữu tốt của nàng lại chỉ vì một lần thổ lộ thất bại mà trở mặt với nàng, thậm chí đến cuối cùng còn hận không thể để nàng đi tìm chết, nhưng cho dù hận nàng như vậy, lúc gặp Tô Tình Nguyệt, hắn vẫn coi nàng ta là thế thân, nhịn không được ái mộ nàng ta.

Nhất định có chuyện gì mà nàng không biết.

Nhất định là có hận thù gì đó mà cô nàng không biết.

Mà bây giờ, hiển nhiên chính là thời điểm tốt để hiểu rõ sự hoang mang trong lòng Tần Phất.

Tại sao lại là ngươi.

Vì cái gì Hạ Tri Thu lại nói với nàng như vậy? Tại sao lại dùng ánh mắt cừu hận như vậy nhìn nàng?

Cuối cùng thì trong lòng hắn có thù hận như thế nào đối với nàng?

Bây giờ, là thời điểm tốt nhất để biết tất cả mọi thứ.

Nhưng là.....

Tần Phất nhìn tâm mắt như kẻ điên của hắn, lại đột nhiên vươn tay, một cái tát

không chút lưu tình đánh vào mặt Hạ Tri Thu.

Lần này nàng dùng mười phần lực đạo, cả khuôn mặt Hạ Tri Thu bị đánh nghiêng sang một bên, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt Thiên Vô Tật không chút thay đổi, Chu Tử Minh trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời chỉ còn lại mười phần trầm mặc.

Tần Phất nhìn nửa khuôn mặt sưng phồng sung huyết của Hạ Tri Thu, lạnh lùng hỏi: "Tỉnh táo chưa?"

Hạ Tri Thu quay đầu lại, điên cuồng trong mắt bị đè nén ở chỗ sâu nhất, trên mặt đã khôi phục một mảnh bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tư cười nhạo một tiếng, lúc mở miệng trên mặt mang theo trào phúng, nói: "Đã tỉnh, đa tạ sư tỷ hảo tâm tận lực giúp ta."

Hắn vừa dứt lời, Tần Phất lại tát thêm một cái nữa: "Hiện tại thì sao?"

Hạ Tri Thu dừng một chút, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng chảy xuống một tia máu.

Tần Phất cười cười không có độ ấm gì, lại một cái tát nữa rơi xuống: "Hiện tại thì sao?"

Rốt cuộc trong mắt Hạ Tri Thu cũng hiện ra tức giận, nắm lấy cổ tay nàng: "Tần, Phất!"

Tần Phất không thèm để ý rút tay ra, thoát ra khỏi áp chế của hắn, vung tay, đứng lên nói: "Hạ Tri Thu, ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không tức giận với ta."

Hạ Tri Thu sửng sốt.

Bên miệng Tần Phất mang theo một tia cười trào phúng, nói: "Vĩnh viễn đều dùng bộ mặt giả mù mưa sa đối với ta, che giấu sự lạnh lùng cùng hận ý của ngươi, làm cho tất cả mọi người cảm thấy sư tỷ đệ chúng ta hòa thuận ở chung, làm cho ta đối với sự lạnh lùng bất thình lình kia của ngươi hoang mang khó hiểu, trằn trọc, phụ trợ cho sự cao cao tại thượng kia của ngươi, không biết hận ý là đến từ đâu."

Tất cả mọi người khiếp sợ không thể tin nhìn nàng, đại khái là không nghĩ tới đây là lời Tần Phất có thể nói ra.

Nhưng Tần Phất đã sớm muốn hỏi Hạ Tri Thu một câu này.

Từ năm năm trước đã bắt đầu suy nghĩ.

Khi đó chỉ vì cự tuyệt một lời thổ lộ, bằng hữu cùng sư đệ của mình đã ở chung mấy chục năm đột nhiên đeo lên bộ mặt lạnh nhạt giả nhân giã nghĩa, Tần Phất nơm nớp lo sợ lại hoang mang không thôi, không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không biết nên vãn hồi bằng hữu thân nhất của mình như thế nào.

Nàng luôn cảm thấy có cái gì mà nàng không biết, nhưng một câu Hạ Tri Thu

cũng không chịu nói nhiều.

Nàng từng vì vãn hồi "tình bạn thân thiết" trong lòng này mà làm rất nhiều, nhiều đến nỗi chính Tần Phất cũng không đếm được nàng đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn.

Nàng từng tự tay làm cho hắn một cái ngọc bội cầu phúc vào ngày sinh nhật của hắn, đưa cho hắn, mặt ngoài hắn cười ôn nhuận như ngọc, ngày hôm sau ở dưới chân núi Tần Phất thấy được ngọc bội giống nhau như đúc trong tay một tán tu.

Tán tu kia nói là chính mình nhặt được.

Nàng từng thức trắng đêm vì hắn mà cải tiến kiếm phổ, vì hắn mà thu thập yêu đan.

Những chuyện nàng đã làm, bây giờ nó khiến cho nàng trông có vẻ thật ngu xuấn.

Bằng hữu của nàng không nhiều, nàng đã làm hết sức mình, bất quá chỉ muốn cứu vãn một đoạn tình cảm hữu nghị mà thôi.

Nhưng Hạ Tri Thu vẫn luôn luôn đeo lên cái mặt nạ đạo đức giả nhìn nàng, mang theo sự lạnh lùng và hận ý cao cao tại thượng, không biết từ đâu mà đến.

Trước kia nàng rất muốn hỏi một câu như vậy, sau lại bình thường trở lại, hiện tại lại muốn thay mình hỏi một câu, cũng thay Tần Phất trong thoại bản hỏi một câu.

Nàng nhìn gương mặt lập tức trở nên sững sờ của Hạ Trị Thu, bình tĩnh nói: "Hạ Tri Thu, ta muốn thay ta của năm năm trước hỏi một câu, rốt cuộc hận ý của ngươi là từ đâu mà đến?"

Trong nháy mắt, nhìn biểu tình bình tĩnh của Tần Phất, trong lòng Hạ Tri Thu không thể ức chế hoảng hốt, giống như bản thân đang mất đi cái gì đó.

Nhưng thật mau, hắn nghĩ tới cái gì, hận ý một lần nữa chiếm lĩnh cảm xúc của hắn.

Hắn tưởng tượng sẽ mở miệng trào phúng như trước kia, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tần Phất, một cỗ xúc động không biết từ đâu mà đến khiến hắn muốn đem những chuyện kia nói ra.

Nói ra sẽ như thế nào? Nàng sẽ hối hận sao? Sẽ không thể tin tưởng sao? Sẽ thu hồi sự bình tĩnh cao cao tại thượng đó sao?

Hạ Tri Thu thừa nhận, hắn rất muốn nhìn vẻ mặt hối hận của nàng.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Tần Phất, ngươi có biết hay không, kỳ thật ta là bán ma."

Hài tử của Ma tộc và nhân loại, có thể là thuần ma, có người có thể là nhân loại thuần chủng, mà có người không được người ta ưa thích. Bán ma, có được huyết mạch ma tộc, nhưng không thể tu luyện ma đạo, không được ma tộc tiếp nhận, chỉ có thể che dấu thân phận, lấy thân phận Nhân Tộc mà sống.

Tần Phất biết sẽ như thế nào đây? Sẽ kinh hãi thất sắc hay là không thể tin được.

Nhưng biểu tình của Tần Phất vẫn luôn rất bình tĩnh.

Nàng nói, "Ta biết."

Đồng tử Hạ Tri Thu co chặt lại.

"Ta đương nhiên biết, thời điểm sư tôn thu đồ đệ cũng biết, nếu không Thái Hàn Kiếm Tôn sẽ thu lấy đệ tử không rõ lai lịch sao?"

Nàng cười cười, nói: "Sư tôn biết ngươi là bán ma, vốn dĩ hắn không muốn thu ngươi, nhưng ta cảm thấy, tuy rằng ngươi có huyết mạch ma tộc, nhưng càng có bản tính của Nhân Tộc, ác niệm vẫn chưa áp chế thiện niệm, vậy thì không tính là Ma Tộc."

"Cho nên sư tôn thu ngươi."

Hạ Tri Thu trầm mặc một lát, đột nhiên khàn khàn giọng nói cười ha ha.

Tần Phất lạnh lùng hỏi hắn: "Cho nên, hận ý bất thình lình của ngươi đối với ta, chỉ là bởi vì ngươi là Ma Tộc sao?"

"Không."

Hạ Tri Thu cười to, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cây cốt địch làm Tần Phất quen mắt.

Nước mắt cười của hắn gần như rơi xuống, lắc đầu nói, "Ngươi biết được cái này là gì sao? A, là đồ ngươi tặng cho ta, ngươi đương nhiên là biết."

Hắn ngừng lại, gần như bi thương nói: "Sáu năm trước ngươi đưa cho ta cái này, nói là chiến lợi phẩm của ngươi nhiều năm trước khi trừ ma."

"Cốt địch này thuộc về tỷ tỷ thuần huyết Ma Tộc của ta."

"Ngươi giết thân tỷ tỷ của ta."