Cuối tuần, Cố Ninh nhận được điện thoại của mẹ Bạch Túc, cũng không biết bà biết số điện thoại của cô, trong điện thoại đối phương mang theo thái độ cười rất thân thiết mời cô cùng ăn cơm, có một loại mị lực khiến người ta không thể cự tuyệt.
Cố Ninh suy nghĩ một chút, cũng đáp ứng.
Tuy rằng Bạch Túc đối với lần trước cô cùng mẹ hắn gặp mặt tựa hồ biểu hiện ra thái độ bao dung, nhưng cô cũng biết trong lòng hắn kỳ thật là không hy vọng hai người tiếp xúc.
Nghĩ đến quan hệ của bọn họ không xong như vậy, cô không tin cô thật sự cùng mẹ Bạch Túc quan hệ tốt lên, hắn còn có thể vân đạm phong khinh nhịn xuống.
Chỉ cần hắn tức giận, chia tay cũng dễ dàng hơn nhiều.
Bất quá, Cố Ninh cũng không nghĩ tới mẹ Bạch Túc - Sở Uyển lại tự mình lái xe tới đón cô, cũng không cần tài xế, giống như là thật tâm coi cô là bằng hữu thành tâm giao.
Làm cho trong lòng người ta không hiểu sao còn có chút xúc động, độ hảo cảm không khỏi cũng gia tăng rất nhiều.
Thật là một người phụ nữ xinh đẹp và tốt bụng, thật khó để tưởng tượng rằng mối quan hệ với con trai của bà lại lạnh nhạt và tồi tệ như vậy.
Cố Ninh tuy rằng tò mò giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết đây là bí mật của người ta, cũng không hỏi cái gì.
Sau khi lên xe, cách thời gian ăn cơm cũng còn sớm, Sở Uyển lái xe dẫn cô đi dạo một vòng.
Cố Ninh ở thế giới này vội vàng làm nhiệm vụ, cũng không có bao nhiêu trải nghiệm cùng bạn thân đi dạo phố mua sắm, bởi vậy chẳng những không cảm thấy mệt mỏi cùng nhàm chán, ngược lại còn rất hưng trí bừng bừng cùng Sở Uyển mua quần áo.
Sau khi đi dạo phố xong, hai người cũng có chút mệt mỏi, nhìn xem còn có thời gian, liền đến thẩm mỹ viện nghỉ ngơi một chuyến, lúc đi ra cảm giác đều thần thanh khí sảng không ít, cảm giác mệt mỏi cũng giảm bớt.
Bởi vậy, đợi đến lúc ăn cơm, tâm tình Cố Ninh rất tốt, cảm giác thèm ăn tự nhiên cũng không tồi.
Sở Uyển dẫn cô đi một nhà hàng phương Tây có danh tiếng tuyệt vời, âm nhạc phát ra như dòng suối nhỏ, bầu không khí yên tĩnh tao nhã.
Cố Ninh gọi bít tết rất nhanh đưa lên, chỉ nhìn màu sắc đã rất mỹ vị, cô cúi đầu ăn một miếng, chợt nghe thấy có tiếng bước chân trầm ổn vang lên.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc trang phục đầu bếp màu trắng đi về phía này, hắn ta hẳn là con lai, hai mươi tuổi, đường nét thâm sâu, làn da cực trắng, đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp thần bí như biển rộng.
Hắn ta hiển nhiên là quen biết Sở Uyển, bởi vì trong mắt chỉ nhìn thấy bà, ánh mắt kia làm cho cô cảm giác có chút kỳ quái, còn tưởng rằng là người yêu thích của Sở Uyển hay gì đó.
Kết quả, hành động sau khi hắn ta đi tới lại làm cho cô thiếu chút nữa bị thịt bò trong miệng sặc.
Bởi vì, hắn ta thế nhưng rất tự nhiên thuần thục cúi người hôn lên môi Sở Uyển, tuy rằng là một chạm liền rời khỏi, nhưng giữa hai người mập mờ nóng bỏng lại rất rõ ràng, làm cho người ta muốn đem đây coi là lễ nghi nước ngoài cũng không được.
Cố Ninh đều nhìn mà sửng sốt, không biết nên làm biểu tình gì.
Nếu như cô nhớ không lầm, Sở Uyển cùng cha của Bạch Túc cũng không có ly hôn đi, vậy Sở Uyển đây là...
Khi nội tâm cô rung động lại kinh nghi bất định, người đàn ông lai rất lễ phép dùng tiếng Trung chào hỏi cô, Sở Uyển cũng giới thiệu cô, bất quá không nói cô là bạn gái của con trai bà, chỉ tao nhã cười nói: "Đây là bạn nhỏ nhà tôi, đáng yêu chứ?"
Người đàn ông lai liếc mắt nhìn cô một cái, dùng tiếng Ý nói một câu gì đó, cô cũng không nghe hiểu, sau đó liền gật gật đầu với cô, liếc mắt nhìn Sở Uyển một cái rồi rời đi.
Sở Uyển liền cười giải thích hắn ta là đang khen cô xinh đẹp đáng yêu.
Cố Ninh có chút mơ mơ, trong đầu còn quanh quẩn một màn hai người hôn môi, nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh tao nhã của Sở Uyển như vậy, lại cảm giác mình giống như chưa từng thấy qua thế giới.
Cô muốn nói lại thôi nhìn Sở Uyển, vẫn nhịn không được chần chờ mở miệng: "Bác gái, vừa rồi đó là..."
Nói không chừng chính là cô hiểu lầm, Sở Uyển nhìn bộ dáng là người rất tốt, hẳn là không đến mức...
Ý niệm trong đầu cô còn chưa chuyển biến xong, đã nghe thấy Sở Uyển cười nói: "Ừm, hắn là tình nhân của ta."
Ánh mắt Cố Ninh không khỏi trợn to một chút: "... Tình nhân?"
Giống như là hiểu được cô kinh ngạc cái gì, Sở Uyển vẫn là nửa điểm khiêu chiến đạo đức đạo đức xấu hổ cũng không có, rất trấn định mỉm cười, giải thích: "Ta cùng cha Bạch Túc là thông gia thương nghiệp, cũng không có tình cảm, vẫn là hôn nhân mở."
Cố Ninh: "...???"
Cô giống như nhất thời không hiểu được, lại giống như bị quan hệ vợ chồng hỗn loạn của bọn họ làm cho khiếp sợ, có chút ngơ ngác nhìn bà, trông đặc biệt đơn thuần đáng yêu.
Sở Uyển nở nụ cười, có một loại mị lực thong dong của nữ nhân trưởng thành, ngữ khí mang theo chút nhu hòa: "Cơm nước xong, ta dẫn con đi chơi một chút?"
Cố Ninh bị Sở Uyển chấn động, cảm giác cuộc sống của bà so với người trẻ tuổi còn tự do phóng khoáng hơn, nhất thời cũng không chú ý bà nói cái gì, chỉ gật gật đầu lung tung.
Nhưng chờ đến chỗ Sở Uyển nói chơi đùa, Cố Ninh bắt đầu hối hận vì sao mình lại đáp ứng.
Nơi này hiển nhiên là một câu lạc bộ giải trí cao cấp, khác biệt lớn nhất với các câu lạc bộ khác là khách tiếp đãi của nó hầu như đều là nữ, mà nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ thậm chí là nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân đều là soái ca hạng nhất.
Giống như đi vào câu lan viện* cổ xưa, nhiều loại khác nhau, mỗi loại đều đặc sắc, thập phần mê hoặc người khác.
*Câu lan viện: Nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.
Trong ghế ngồi, Cố Ninh ngồi trên sô pha nhỏ, có chút lo lắng bất an nhìn mấy người đàn ông cao lớn đẹp trai trước bàn, bọn họ mặc đồng phục của câu lạc bộ, hai chân thon dài, vai rộng eo hẹp, rất đẹp mắt.
Sở Uyển hiển nhiên là khách quen ở đây, còn là khách hàng chí tôn cấp VIP, ông chủ câu lạc bộ cũng là một soái ca đỉnh cấp, hắn ta rất quen thuộc nói chuyện với bà, chỉ là hai người trao đổi thoạt nhìn cũng rất bình thường, tựa như cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, không có chỗ không chút đứng đắn nào.
Mà nữ nhân ở các bàn khác cũng có bồi bàn đi cùng, nhưng cũng giống như là lui tới bình thường, âm nhạc đại sảnh hòa hoãn, ánh sáng tuy u ám, nhưng cũng thanh lịch tử tế.
Bất quá, Cố Ninh vẫn cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, khi Sở Uyển muốn thay cô gọi một bồi bàn bồi cô, cô vội vàng cự tuyệt: "Không, không cần."
Sở Uyển liền nở nụ cười, rót cho cô một chén rượu, hỏi: "Có thích không?"
Cố Ninh vừa uống một ngụm rượu còn chưa nuốt xuống, nghe xong lời này, thiếu chút nữa phun ra, ho khan vài tiếng, mới chống lại ánh mắt mang theo nụ cười của Sở Uyển, nói: "Bác gái, con đối với bọn họ không có hứng thú, chúng ta vẫn nên đi thôi."
Cô cũng không nghĩ tới Sở Uyển chơi so với người trẻ tuổi như bọn họ còn lãng mạn hơn, làm cho người ta rất không được tự nhiên, nhưng vẫn chán ghét bà không nổi, ngược lại cảm thấy bà càng thần bí mê người hơn một chút.
Cô vốn tưởng rằng Sở Uyển dẫn cô tới nơi này là bởi vì chính bà thích, cho nên cho rằng cô cũng sẽ thích như vậy, cô nói muốn đi như vậy nói không chừng đối phương sẽ cảm thấy mất hứng.
Không nghĩ tới, nghe cô nói xong, Sở Uyển nhìn trong mắt cô ý cười lại càng sâu, ngón tay xinh đẹp vuốt ve ly thủy tinh chân cao, rượu vang như hoa anh đào, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: "Tiểu Túc đứa nhỏ này từ nhỏ du͙ƈ vọиɠ độc chiếm liền mạnh mẽ, không thích cùng người khác chia sẻ, con thích người khác, là một chuyện rất nguy hiểm. Bà mỉm cười nhìn về phía cô, "Bây giờ xem ra, mối quan tâm này không tồn tại."
Cố Ninh: "..."
Không ngờ Sở Uyển dẫn cô đến đây là muốn xem cô có thể hay không có ba tâm hai ý sao, nếu cô biểu hiện ra bộ dáng rất hoa tâm, Sở Uyển có phải còn định khuyên cô cùng Bạch Túc tách ra hay không?
Bất quá, cho dù như vậy, Cố Ninh vẫn đối với những soái ca câu lạc bộ này vẫn là vô cảm, không thích chính là không thích, chia tay cũng có biện pháp khác, không cần phải ép mình làm như vậy.
Nhìn vẻ mặt Cố Ninh phảng phất như bị gài bẫy, Sở Uyển cười vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: "Nếu đã tới, vậy thì vui vẻ đi, rượu nơi này vẫn có thể thưởng thức nhất phẩm."
Cái khác không nói, Sở Uyển những lời này nói là thật.
Cố Ninh bình thường cũng chưa từng uống rượu, ở cùng một chỗ với Bạch Túc hắn tự nhiên cũng không cho cô uống, cho nên hiện tại có loại cơ hội này, cô liền muốn thử một chút.
Tóm lại, Sở Uyển cho cô chút rượu nồng độ rất thấp, không say chút nào, hương vị còn rất nghiện.
Sở Uyển ở bên kia nói chuyện với quản đốc đẹp trai, Cố Ninh liền vui vẻ ngồi trên sô pha uống rượu ăn hoa quả.
Không cẩn thận liền uống hơi nhiều, cô cùng Sở Uyển nói một tiếng liền ra ngoài đi WC.
Chỉ là lúc ngồi còn rất thanh tỉnh, chờ đi vệ sinh xong đi ra vài bước, rượu cũng có chút tăng lên, cũng không đến mức say, cho dù dưới chân có chút nhẹ nhàng, đầu cũng có chút choáng váng.
Ngay khi cô vịn tường đứng, phía trước bỗng nhiên có một nam sinh tuấn tú mặc đồng phục đi tới, nhìn cũng là tuổi đại học, vẻ mặt ân cần đỡ lấy cô.
"Tiểu thư, có có khỏe không?" Cậu ta thấp giọng hỏi, nghe có chút ôn nhu triền miên.
Cố Ninh thu tay lại, nói: "Cám ơn, tôi không sao."
Chỉ là thân thể loạng choạng lúc bước đi.
Có lẽ là thấy cô không thích tới gần, cậu bé vươn tay ra dừng một chút, chỉ tha thiết săn sóc hỏi: "Tiểu thư, phía trước có một phòng nghỉ, tôi đưa cô qua?"
Cố Ninh đích xác có chút buồn ngủ, nhưng cũng không phải không có cảnh giác, đang muốn cự tuyệt, đỉnh đầu lại đột nhiên vang lên một thanh âm thanh lãnh đạm đạm: "Không bằng cậu đưa tôi đi cùng?"
Cố Ninh quay đầu, đã nhìn thấy Bạch Túc đứng ở trước mặt cô, thân ảnh thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, chính là vẻ mặt có chút lạnh lùng khó lường.
Cô không khỏi chột dạ vừa kinh ngạc, cười cười với hắn: "Bạch Túc, sao anh lại đến đây?"
Thấy bộ dáng choáng váng của cô, ánh mắt Bạch Túc hơi trầm xuống, nhưng vẫn là động tác ôn nhu ôm cô vào trong ngực, nói: "Đón em về nhà."
Nói xong, hắn còn nhìn thoáng qua cậu bé đang sững sờ tại chỗ, cậu ta không khỏi lạnh sống lưng, nhìn ra được đối phương là người mình đắc tội không nổi, vội vàng nói xin lỗi liền lui ra.
Bạch Túc cũng không để ý tới cậu ta, chỉ cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, sờ sờ hai má ửng đỏ của cô, hỏi: "Say rồi sao?"
Cố Ninh chột dạ, giữ chặt ống tay áo hắn, nói: "Chỉ uống một chút, thật sự."
Bạch Túc thuận thế cầm lấy tay cô, ánh mắt hơi mềm, còn chưa nói gì, hành lang bên kia lại truyền đến một đạo thanh âm có chút chần chờ: "Tiểu Túc?"
Nghe thấy giọng nữ này, ánh mắt Bạch Túc chợt lạnh, vẻ mặt cũng nhạt đi, quay mặt nhìn về phía bên kia.
Cố Ninh cũng mơ mơ màng màng nhìn qua, liền nhìn thấy Sở Uyển đứng dưới đèn tường, ánh mắt của bà rơi vào trên người Bạch Túc, mang theo chút áy náy, nhớ nhung, cuối cùng hóa thành tao nhã cười, có chút muốn nói lại thôi nói: "Tiểu Túc, con tới cũng tốt, mẹ muốn nói chuyện với con, được chứ?"
Bà hỏi gần như cẩn thận, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Ở Cố Ninh bên này xem ra, Bạch Túc bình thường đối với cô rất ôn nhu, cũng cho cô ấn tượng tính tình tốt, vốn tưởng rằng Sở Uyển thỉnh cầu như vậy sẽ không bị cự tuyệt.
Không nghĩ tới Bạch Túc chỉ trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên nói: "Không có gì để nói." Ngữ khí của hớn hơi dừng lại, nhìn thấy người đàn ông đi theo phía sau đứng sau lưng bà, trong giọng nói có chút chán ghét, "Dẫn cô ấy tới đây là hy vọng cô ấy giống bà sao?"
Sở Uyển ngẩn ra.
Rượu Cố Ninh cũng nhất thời thanh tỉnh, cảm giác được sự tức giận bị kìm nén dưới vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Túc, đang muốn giải thích: "Không phải..."
Nhưng lời của cô còn chưa nói hết, đã bị lời tiếp theo của Bạch Túc làm chấn động tại chỗ.
Ánh mắt Bạch Túc không có cảm xúc gì nhìn Sở Uyển, ngữ khí cũng rất lãnh đạm: "Bà thật khiến người ta ghê tởm."
Cố Ninh cảm giác sau khi hắn nói xong câu đó, không khí đều phảng phất bỗng nhiên tĩnh mịch xuống, không đợi cô quay đầu nhìn biểu tình sở Uyển, đã bị Bạch Túc ngăn hông ôm lấy, hướng bên ngoài đi tới.
Cô ngẩng đầu, lại nhìn thấy mặt Bạch Túc, vẻ mặt dị thường lạnh như băng, làm cho người ta một câu cũng nói không nên lời.
Có chút kỳ lạ, cũng có một chút cảm giác khủng khiếp.