"Ninh muội muội, hiện tại Thế tử trúng cổ độc, mệnh treo một đường, ta mặc dù có phương thuốc có thể giúp Thế tử giải độc, nhưng còn thiếu một vị dược dẫn."
Cố Ninh vừa xuyên qua liền nghe thấy thanh âm mềm mại của một nữ tử vang lên bên tai, cô ngẩng đầu liền thấy một thiếu nữ mặc váy trắng trang điểm thanh nhã đứng ở trước mặt.
Mà cô đang ngồi trong một cái ghế gỗ đàn hương, thân ở trong một gian sảnh đường cổ kính, ngoại trừ thiếu nữ này ra, trong phòng còn có mấy nam nữ đồng dạng mặc cổ trang.
Mà còn có một ít thiếu nữ là nha hoàn đang dâng trà lên, sau đó khom người lui ra.
Khi trí nhớ của cô còn chưa tiếp nhận đầy đủ, đã có một phu nhân thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi trang điểm đậm ăn mặc đẹp đang nhìn như sốt ruột truy vấn thiếu nữ kia: "Lục Uyển, ngươi ngược lại mau nói, rốt cuộc là dược dẫn gì, Thế tử hiện giờ thánh quyến chính long*, lại đắc thắng trở về, mặc kệ là kỳ trân dị bảo gì, chúng ta đều phải tìm cho hắn."
*圣眷正隆: Được Hoàng đế tin tưởng và yêu quý.
Thiếu nữ tên Lục Uyển kia vẫn nhìn Cố Ninh như cũ, khiến cho những người khác cũng hồ nghi nhìn qua, vẻ mặt nàng ta khó xử nói: "Cũng không phải là vật khó tìm gì, chỉ là muốn máu xử nữ sinh ra vào ngày tháng năm âm."
Nếu như nàng ta chỉ nói một canh giờ sinh như vậy, người bình thường còn không thể nhớ được trong phủ có một biểu tiểu thư không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, nhưng cố tình nàng ta vẫn đang nhìn chằm chằm Cố Ninh, ngược lại làm cho mọi người nhớ tới, Cố Ninh không phải là người hoàn mỹ phù hợp với điều kiện dược dẫn kia sao?
Lúc Cố Ninh nghe bọn họ nói chuyện, đã tiêu hóa xong trí nhớ của nguyên chủ, lúc này mới biết lần này nàng* xuyên qua một thế giới cổ đại.
*Vì giờ là thế giới cổ đại nên mình để nhân xưng là nàng cho hợp với hoàn cảnh nhé.
Thân phận nàng xuyên không chính là biểu muội của nam chính, một vị biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu Nam Dương Vương phủ, bất quá cũng không có quan hệ huyết thống gì, chỉ là mẫu thân nàng cùng mẫu thân nam chính là bạn tốt khuê phòng, cho nên sau khi mưu phản gia tộc nàng bị tru di, nàng mới được mẫu thân nam chính bí mật đón đến phủ nuôi nấng.
Mà thiếu nữ thanh nhã trước mắt nàng tên là Hứa Lục Uyển, cũng là biểu tiểu thư trong phủ, bất quá chỉ là thân thích nữ nhi của thiếp thất phụ thân nam chính bên kia mang đến, luận quan hệ còn không thân cận bằng nguyên chủ* cùng nam chính.
Nam Dương Vương phủ là tướng môn thế gia, nam chính là Thế tử gia tôn quý trong phủ, phụ mẫu khi hắn còn trẻ đều đã chết trận sa trường, mà lần này hắn mặc dù đánh thắng trận trở về, nhưng cũng trúng cổ độc Nam Cương, còn bị trọng thương, hơi thở thoi thóp, ngự y đều bó tay không có biện pháp.
Trong sách, Hứa Lục Uyển cũng đưa ra biện pháp lấy máu nguyên chủ, bất quá nguyên chủ không đồng ý, tuy rằng cuối cùng vẫn bị ép buộc lấy máu, nhưng bởi vì nàng cự tuyệt, trong phủ trên dưới đối với nàng đều có ý kiến.
Mà nam chính tuy rằng vẫn thầm mến biểu muội xinh đẹp như thiên tiên, nhưng cũng bởi vì chuyện nàng không chịu cứu hắn nên cùng nàng có ngăn cách, sau khi tỉnh lại ngược lại phi thường cảm kích Hứa Lục Uyển.
Mà Bạch Nguyệt Quang cùng Hứa Lục Uyển hình thành hai bên đối lập rõ ràng, một người đối với hắn lời nói lạnh nhạt sắc mặt lạnh lùng, người còn lại lại ôn nhu quan tâm khéo hiểu lòng người, nam chính cuối cùng liền triệt để chán ghét mà vứt bỏ Bạch Nguyệt Quang, thích Hứa Lục Uyển.
Mà Bạch Nguyệt Quang trong phủ không ở lại được đã bị đưa vào trong cung tuyển tú, nhưng Hoàng đế chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong sách, một lòng muốn đoạt đi binh quyền của nam chính, trong lòng chỉ thích giang sơn không thích mỹ nhân.
Nam chính bị Hoàng đế nhiều loại nghi kỵ áp bách không thể nhịn được mà tạo phản, xông vào trong cung xây dựng tân triều, nữ chính cũng trở thành Hoàng hậu.
Về phần Bạch Nguyệt Quang lại bị Hứa Lục Uyển gϊếŧ chết, ngay cả huyết nhục cũng bị Hứa Lục Uyển làm thành đan dược kéo dài tuổi thọ lấy lòng nam chính.
Nam chính sau khi biết kết thúc của Bạch Nguyệt Quang cũng chỉ lạnh lùng nói một câu là nàng tự làm tự chịu.
Sau khi Cố Ninh tiếp nhận kịch bản xong, khuôn mặt vốn không chút thay đổi càng thêm vô cảm, xem ra nam nữ chính lần này cũng không phải là loại người lương thiện gì, vậy nàng đi theo kịch bản lừa nam chính cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
Tựa hồ là thấy Cố Ninh trầm mặc quá lâu, vị phu nhân trang điểm đậm kia nhịn không được mở miệng: "Cố cô nương, Thế tử thuở nhỏ đối đãi với ngươi không tệ, coi ngươi như muội muội ruột, ngươi cũng không thể vong ân phụ nghĩa như thế a."
Phu nhân đang đứng bên cạnh một nam nhân trung niên mặc đạo phục, nàng ta là thiếp thất Chu di nương của nam nhân, mà nam nhân trung niên này chính là Nam Dương Vương hiện giờ, chỉ là người khác đến trung niên liền càng thêm khát vọng trường sinh bất lão, liền bị đạo sĩ ngoài thành lừa gạt tu đạo, cả ngày luyện đan trong viện, khiến cho trong phủ tràn ngập trong khói lửa.
Lúc trước Nam Dương Vương vốn là đại ca của vị này, cũng chính là phụ thân của Thế tử, chỉ là ba năm trước ông đã chết trận sa trường, đồng dạng chết trong trận chiến còn có huynh trưởng của nam chính.
Mà cũng bởi vì Nam Dương Vương kế vị này không để ý tới tục vụ*, hơn nữa nguyên phối phu nhân cũng đã sớm chết, cho nên quyền quản gia trong phủ liền rơi vào trong tay vị Chu di nương này.
*俗务 = Công việc chung.
Sau khi Chu di nương nói xong, Hứa Lục Uyển liền ôn nhu nói: "Ta nghĩ Ninh muội muội hẳn cũng không phải người lòng dạ độc ác như vậy, nghĩ đến là Thế tử ngày xưa có chỗ đắc tội muội muội, muội muội tức giận mới không chịu cứu hắn."
Hứa Lục Uyển nói xong đến gần một bước, khẩn thiết khuyên nhủ: "Ta thay Thế tử bồi thường cho muội muội, muội muội chỉ cần thả một chút máu là có thể cứu Thế tử, cầu muội muội phát thiện tâm đi."
Hứa Lục Uyển nói xong những lời này, ánh mắt những người khác nhìn Cố Ninh đều không đúng, dù sao thanh danh Thế tử ở trong phủ đích xác không tốt, có tiếng phong lưu phóng khoáng, cà lơ phất phơ, rất không đứng đắn, sau khi phụ huynh hắn chết mới thoáng thu liễm, nhưng cũng không tốt đến đâu.
Mà vị biểu tiểu thư này lại mỹ mạo tựa thiên tiên như vậy, Thế tử nếu mạo phạm nàng cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nếu nàng thù không chịu cứu người, cũng quá lang tâm cẩu phế tâm địa ác độc.
Trên mặt Cố Ninh lại không có biểu tình gì, nhìn Hứa Lục Uyển, nói: "Ta chỉ có một câu hỏi."
Hứa Lục Uyển ôn nhu nói: "Ninh muội muội, ngươi nói xem."
Giọng điệu Cố Ninh châm chọc: "Ngươi nói thuốc của ngươi có thể cứu Thế tử là có thể cứu sao? Ngự y trong kinh đều không còn cách nào khác, để cho trong phủ chuẩn bị hậu sự, ngươi một tiểu thư dưỡng ở khuê phòng lại có thể chữa được?"
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc thật tin tưởng phương thuốc của Hứa Lục Uyển, chỉ là mỗi người đều có mục đích riêng mà thôi, Chu di nương ước gì Thế tử sớm chết nhường chỗ cho nhi tử.
Về phần người thật lòng muốn Thế tử sống cũng là chữa ngựa chết thành ngựa sống, đem hy vọng cuối cùng đặt ở trên người Hứa Lục Uyển mà thôi.
Bởi vậy, lúc Cố Ninh nói ra nghi ngờ, ánh mắt những người khác nhìn Hứa Lục Uyển tự nhiên càng không tín nhiệm, cũng có chút dao động, cảm thấy tín nhiệm nàng ta có phải quá là trò đùa hay không.
Hứa Lục Uyển sớm đoán được Cố Ninh sẽ không ngoan ngoãn như vậy, nàng ta trầm tư một lát, không khỏi vẻ mặt bi thương nhìn về phía Nam Dương Vương ngồi ở phía trên, nói: "Vương gia, việc này liên quan đến tính mạng Thế tử, nếu ta không nắm chắc tất nhiên sẽ không mở miệng, ngài nhất định phải tin tưởng ta."
Những người khác là bán tín bán nghi, Nam Dương Vương lại đối với Hứa Lục Uyển cũng đã tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì Hứa Lục Uyển cũng từng luyện đan cho ông ta, những đan dược kia rất có hiệu quả, liền cảm thấy Hứa Lục Uyển có lẽ cũng là người trong Huyền môn.
Ông ta cũng không giống Chu di nương hy vọng nhi tử của mình lên ngôi làm Thế tử, ông ta một lòng tu đạo không để ý tục vụ, mà hiện tại Thế tử văn có thể làm gia chủ, võ có thể bảo vệ quốc gia lập công, làm cho người ta yên tâm không ít.
Nếu chết, tìm một người khác ở đâu ra?
Bởi vậy, sau khi nghe Hứa Lục Uyển nói, Nam Dương Vương liền nghiêm mặt nhìn về phía Cố Ninh, mặc dù là một thân đạo bào tiên phong đạo cốt, nhưng sắc mặt ông ta ố vàng, bên trong suy yếu, thoạt nhìn một bộ tham lam du͙ƈ vọиɠ, không có nửa điểm bộ dáng trưởng bối.
"Cố Ninh, Lục gia ta cẩm y ngọc thực nuôi ngươi lớn như vậy, hiện giờ chỉ cần của ngươi một chút máu, ngươi liền ra sức khước từ, chẳng lẽ ngươi phải trơ mắt nhìn Thế tử đi chết mới vừa lòng sao?" Ông ta lạnh lùng nói.
Cố Ninh cũng lạnh giọng: "Ta cũng không phải không muốn cứu Thế tử, chỉ là không tin nàng ta mà thôi."
Nam Dương Vương cười lạnh: "Điều này không phải do ngươi quyết!" Ông ta vung tay lên, "Người đến, áp giải nàng ta!"
Dứt lời, hai ma ma bên cạnh Chu di nương liếc nhau một cái, lập tức tiến lên, đem hai tay Cố Ninh đều đè lại, làm nàng giãy dụa không được.
Nam Dương Vương hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Hứa Lục Uyển, sắc mặt tốt hơn nhiều: "Hứa nha đầu, ngươi có thể động thủ."
Hứa Lục Uyển nhìn thoáng qua Cố Ninh bị hai bà tử chế trụ, trong lòng có chút kích động, nàng ta từ nhỏ đã biết Bắc Tắc vu thuật, tự nhiên cũng dự đoán được tương lai Thế tử sẽ trở thành cửu tộc chí tôn, mà nàng ta sẽ là Hoàng hậu của hắn.
Chỉ là, một năm tới đây, Thế tử đối với nàng ta vẫn coi như không thấy, hết lần này tới lần khác bị khuôn mặt như tai họa của Cố Ninh quyến rũ, chỉ cần nàng ta lấy được máu của Cố Ninh làm thuốc cứu Thế tử, Thế tử tất nhiên sẽ cảm kích, thay đổi quan điểm với nàng ta, còn có thể vì chuyện này mà chán ghét Cố Ninh.
Hứa Lục Uyển bưng một cái chén màu xanh biếc, tay phải cầm chủy thủ, đến gần Cố Ninh, đối mặt với ánh mắt châm chọc lạnh lùng của Cố Ninh.
Nàng ta rũ mí mắt xuống, rất áy náy nói: "Ninh muội muội, muội yên tâm, ta sẽ nhẹ một chút, sẽ không đau đâu."
Nhưng nói sẽ nhẹ hơn một chút, chủy thủ lóe hàn quang lại không chút do dự hướng cổ tay Cố Ninh cắt đi.
Cố Ninh cười lạnh, sau khi nàng ta đi tới trước mặt, lại mạnh mẽ dùng sức đánh tới, đụng vào bụng Hứa Lục Uyển, Hứa Lục Uyển kêu đau một tiếng, bát trong tay cũng vỡ vụn, chủy thủ cũng không cẩn thận xẹt ngược lên mu bàn tay mình, đau đến sắc mặt nàng ta trắng bệch.
Hai ma ma chỉ coi Cố Ninh là thiên kim tiểu thư thân thể yếu đuối, bất ngờ không kịp đề phòng nàng sẽ đột nhiên phát tác, chờ sau khi nhìn thấy Hứa Lục Uyển bị thương, sợ bị xử phạt, vội vàng nhao nhao quỳ xuống thỉnh tội.
Nhưng giờ phút này Nam Dương Vương đã tức giận, đang gắt gao nhìn chằm chằm Cố Ninh, làm sao để ý tới hai ma ma?
"Cố Ninh, ngươi thật to gan!"
Cố Ninh lại chỉnh sửa lại quần áo, đứng lên, trước khi Nam Dương Vương nổi giận với nàng, không nhanh không chậm nói: "Hứa Lục Uyển cũng nói, phải là máu xử nữ mới có thể cứu Thế tử."
Bất thình lình nghe nàng nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người đều ngẩn người, không thể tin tưởng nhìn về phía nàng, giống như là không rõ ý nghĩa trong lời nói của nàng.
Hứa Lục Uyển trong lòng cũng có dự cảm không tốt, đang muốn ngăn cản, đã thấy thiếu nữ đối diện nhìn ánh mắt của nàng ta, tựa hồ mơ hồ lộ ra châm chọc, gằn từng chữ nói: "Nhưng ta cũng không phải xử nữ, máu của ta làm sao có thể cứu Thế tử?"
"Cái này..." Nam Dương Vương giật mình đến cực điểm, trong lúc nhất thời còn không phản ứng kịp.
Nhưng Chu di nương đã giận tím mặt, cũng không hoài nghi Cố Ninh đang nói dối, dù sao danh dự của nữ tử so với tính mạng đều trọng yếu hơn, bà chỉ phẫn nộ Cố Ninh ở dưới mí mắt bà làm ra loại chuyện xấu xa này, khó tránh khỏi làm cho người ta nghi ngờ năng lực quản gia của bà.
Cũng sẽ bị người ngoài chê cười!
Lần này ngay cả chuyện Thế tử bà cũng bất chấp, chỉ liên tục bức hỏi nàng: "Người nọ là ai?!"
Cố Ninh đứng ở sảnh đường, tùy ý mọi người thần sắc khác nhau nhìn nàng, vẻ mặt không thay đổi, nhưng một chữ cũng không chịu nói ra.
Loại chuyện này cũng không có khả năng truyền ra ngoài, nàng nhiều lắm cũng giống như trong kịch bản bị đưa đến chùa miếu hoặc thôn trang bên ngoài "dưỡng bệnh", bọn họ cũng không thể làm gì nàng.
Nhưng ngay khi Chu di nương hùng hổ bức người một tiếng chất vấn nàng, bỗng nhiên có một thanh âm của người ở cửa vang lên, mang theo chút ý cười, giọng điệu lười biếng.
"Là ta."