Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 14




Thẩm Thư Vân mua vé máy bay khởi hành hôm sau, tuy rằng không nỡ rời xa hòn đảo nhỏ này, nhưng không thể mãi ở đây được. Trên đường trở về, Thẩm Thư Vân vẫn luôn nói thầm, lần này chưa chơi đủ, đã phải vội vội vàng vàng trở về —— cũng không biết là oán giận chính mình mua vé máy bay quá sớm, hay oán trách kỳ động dục ngoài ý muốn.

“Được rồi, chúng ta lần sau lại đến.”

Ninh Vãn an ủi.

Thế mà hai người ai cũng không nghĩ đến, lần sau, sẽ là qua nhiều năm về sau.

Sau khi trở về, Ninh Vãn bắt đầu trù bị công việc hôn lễ. Thời điểm Thẩm Thư Vân nhìn Ninh Vãn cao hứng phấn chấn cầm một đống kẹo giấy, hôn lễ thiệp mời bản vẽ tới hỏi anh cái nào đẹp mắt hơn cái nào, tiếng trống trong tim đánh lên từng hồi.

Anh đè lại cái tay đang cầm thiệp quơ quơ trước mặt mình, mang theo vài phần do dự, hỏi Ninh Vãn: “A Vãn, anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Anh muốn cùng em kết hôn, ký kết hôn nhân quan hệ, cũng không phải việc nhất thời hứng khởi…… Em lớn hơn anh những 5 tuổi, anh liệu có hay không nghĩ tới, khả năng em cùng anh sẽ không tương xứng?”

“Không kết hôn với em thì nên làm cái gì bây giờ? Em cũng đã được anh đánh dấu hoàn toàn, em chẳng nhẽ muốn làm pháo hữu?” Ninh Vãn cười nhạo nói, “Thư Vân, lúc anh nói muốn đánh dấu vĩnh cửu, anh nghĩ kỹ rồi, anh nhất định phải cưới em, muốn cùng em trải qua nửa đời sau.”

“Em chỉ là sợ anh hối hận……”

Ninh Vãn phất phất tay, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Anh mới là người sợ em chạy! Em tốt như vậy, anh thật sợ người khác đoạt em đi.”

Thẩm Thư Vân xem cậu chọn một lát liền cảm thấy có chút mệt nhọc, anh kỳ thật đối với mấy thứ này đều không để bụng, cảm thấy hôn lễ, đơn giản chỉ là hình thức, nhưng Ninh Vãn một hai phải lôi kéo mình, chuyện gì đều phải tự tay làm lấy, thật sự là khiến người mệt mỏi. Anh nghĩ nghĩ, bảo Ninh Vãn: “Anh cứ chuẩn bị trước đi, em đi nghỉ ngơi một chút.”

Ninh Vãn gật gật đầu, ngồi trước một đống bản vẽ suy nghĩ trong chốc lát, móc di động ra gọi La Kiêu.

Điện thoại vang lên thật lâu, rốt cuộc cũng có người tiếp, nhưng lại không phải giọng Ninh Vãn quen thuộc: “Alô, chào ngài.”

Ninh Vãn nhíu mày, còn tưởng là tiểu tình nhân mới dưỡng của La Kiêu, nghĩ thầm vị tiểu tình nhân nào lá gan lớn như vậy, dám tùy tiện sử dụng di động La Kiêu, giọng không khỏi lạnh ba phần: “Cậu là ai?”

“A, tôi là ông chủ Cool bar, ngài là bạn của La ca sao?” Bên kia dừng một chút, tựa hồ có chút buồn rầu, “Khách nhân tới tiệm chúng tôi, kêu mấy chai rượu mạnh, hiện tại uống đến bất tỉnh nhân sự, dựa vào ghế lô trên sô pha không ngừng nói nhảm. Nếu không, ngài lại đây đón anh ấy một chuyến?”

Cool bar Ninh Vãn biết, là một quán bar quy mô không nhỏ ở thành phố W. La Kiêu đi chỗ đó đều vì tìm tiểu tình nhân chơi, không uống rượu, Ninh Vãn như thế nào cũng không nghĩ ra, lần này La Kiêu lại đến chỗ đó mua say.

“Hảo, tôi hiện tại lập tức qua.”

Ninh Vãn mượn Thẩm Thư Vân chiếc Audi sửa được rồi, đi quán bar tìm La Kiêu. La Kiêu là khách quen nơi này, còn là khách VIP, thậm chí ông chủ chỗ này đã hơn ba mươi tuổi còn phải kêu hắn một tiếng ca.

Mà La ca luôn luôn phong cảnh vô lại, phong lưu phóng khoáng, hiện tại ngã nghiêng chỗ sô pha, đỏ mặt thấp giọng dong dài.

Ninh Vãn cảm thấy có chút mất mặt, vỗ mặt La Kiêu, nói xin lỗi với ông chủ. Cậu đi qua,  đẩy vai La Kiêu: “Này La Kiêu, cùng tôi trở về đi, tôi đưa cậu về nhà.”

La Kiêu nâng mặt, nhưng làm Ninh Vãn ngơ ngẩn —— không nghĩ tới, hốc mắt hắn đỏ hoe, một tầng sương như ánh lệ tích tụ ở đáy mắt, bộ dáng kia, đáng thương nói không nên lời.

Ninh Vãn nhớ, La Kiêu khi còn nhỏ bị ba hắn lấy dây lưng đánh cả người xanh tím, còn có thể từ trong nhà nhảy tới tìm cậu uống rượu, một bên uống một bên cười, phảng phất mấy vết đánh đó đều là chuyện người ta, đừng nói khóc, bộ dáng thương tâm cũng không thấy, trời sinh là thứ vô tâm không tim không phổi.

Là chuyện gì, có thể làm La Kiêu nhịn không nổi nam nhi đổ lệ thế này?

“Làm sao vậy?” Giọng Ninh Vãn không khỏi mềm xuống, cậu chậm rãi ngồi một bên sô pha, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng La Kiêu, “Phát sinh chuyện gì, Kiêu tử?”

“Tiểu Hàn, tôi muốn Tiểu Hàn……” La Kiêu uống say chả còn biết gì, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy người trước mặt có thể tín nhiệm, vì thế đứt quãng phun ra mấy chữ, “Cậu ấy…… Cậu ấy đi rồi…… Nhưng cậu ấy còn đang mang thai, cậu, cậu nói cậu ấy cứ như vậy bỏ đi sao?”

Ninh Vãn đại kinh thất sắc: “Cái gì?”

Lời này tin tức thật sự quá nhiều, Ninh Vãn choáng váng, hơn nửa ngày mới mở miệng được: “Cậu nói cái gì? Tiểu Hàn mang thai?”

La Kiêu không đáp, ngồi sụp hai vai, suy sụp và cô đơn.

Ninh Vãn nghĩ nghĩ, vẫn đem người nửa kéo nửa túm lôi lên xe, lái xe đưa hắn về nhà chính La gia.

La Kiêu ngồi ghế sau, rầm rì, như thực không thoải mái, Ninh Vãn đang đợi đèn đỏ liếc mắt nhìn La Kiêu qua kính chiếu hậu, do dự một chút, mở miệng nói: “Đây là xe Vân ca…… Ngàn vạn đừng có ói đấy……”

Ninh Vãn đem người trở về, liền lái xe về nhà. Ngày hôm sau, cậu vẫn không yên tâm, vì thế lại đi sang nhà La Kiêu.

La Kiêu ngủ một giấc, tỉnh rượu, nhưng tinh thần không được tốt, thấy Ninh Vãn tới, cũng chỉ liếc nhìn một cái, sau chả thèm phản ứng.

“Nói một chút đi, rốt cuộc sao lại thế này, con dâu nuôi từ bé nhà các ngươi, thế nào lại chạy mất? Cậu ta không phải vẫn khăng khăng một mực với cậu sao?” Ninh Vãn dừng một chút, “Còn nữa, cậu rốt cuộc đối xử tệ hại với cậu ấy thế nào, có thai rồi còn chạy mất?”

Sắc trời ngoài cửa sổ nhàn nhạt, mặt trời trốn sau đám mây lớn, chút ánh nắng cũng chẳng thấy, La Kiêu nhìn sắc trời u ám trong chốc lát, mở miệng nói: “Tôi cũng không rõ rốt cuộc không đúng chỗ nào…… Chắc là nửa tháng trước, tôi phát hiện cậu ấy mang thai, hỏi cậu ấy rốt cuộc bị cái gì, mang thai cũng không rên một tiếng, tự dưng bất hòa với tôi, lúc tôi phát hiện cũng đã gần bốn tháng, bụng phình to rồi…… Tôi lúc ấy nhất thời không kìm chế được, bực mình, liền đẩy cửa rời đi.”

“Chờ tôi hút xong mấy điếu thuốc, suy nghĩ cẩn thận, có thai thì có thai, cùng lắm thì sinh ra chứ có sao đâu, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, tôi cả đời cũng chỉ có thể lấy cậu ấy làm vợ, tóm lại là muốn cùng Tiểu Hàn sinh em bé. Nhưng ai biết, lúc tôi trở về người đã không thấy tăm hơi —— tôi chạy lên lầu, tủ quần áo tất cả đều đã dọn hết, một chút dấu vết cũng chẳng lưu lại. Sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế đã thu dọn sạch sẽ? Khẳng định là đã sớm muốn rời đi……”

La Kiêu càng nói, càng nghẹn ngào.

“Tôi thật sự đã đánh mất cậu ấy rồi…… Trước kia tôi luôn nghĩ, người này giống như đứa nhỏ suốt ngày kiếm chuyện, tùy cậu ấy nháo nháo cũng không sao, tôi còn rất thích cái tính đanh đá trẻ con này, sau này lại chẳng thể tán tỉnh gì nữa, tự dưng người lạnh lùng như khối băng, tôi liền nghĩ cách kích kích cậu ta, muốn chúng tôi như trước kia…… Tôi biết tôi có chút trăng hoa vô lại, nhưng từ khi đáp ứng trong nhà cùng cậu ấy kết hôn, tôi cũng đã bớt du ngoạn lung tung bên ngoài, sao cậu ấy vẫn bỏ tôi đi? Tôi tìm cũng tìm không thấy……”

Ninh Vãn nhìn La Kiêu, hơi thở dài, hắn vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đừng nói thế giới này có bao nhiêu lớn, chỉ riêng nước mình cũng đủ lớn rồi, cho dù nhà cậu thế lực lớn, sẽ có nơi không vươn tay đến được…… Chúng ta nghĩ cách, như vậy đi, tháng sau tôi kết hôn, tôi thử gửi thiệp cưới cho cậu ấy, cậu đến làm bạn của chú rể, có lẽ gặp được cậu ấy.”

La Kiêu với Ninh Vãn không ngờ rằng Thích Tri Hàn quyết tuyệt như thế, cậu ấy vốn là người luôn nhu nhược, gió thổi hướng nơi nào, là phiêu bạc nơi đó, cả đời bình đạm yên ổn chỗ nào cũng như nhau.

Ai mà tin được, lúc bỏ đi, lại nhẫn tâm như vậy.

Một tiếng cũng chẳng báo, một dấu vết cũng chẳng lưu.

Hết chương 14