Minh Yên về đến nhà lục lung tung rối loạn kiếm đồ ăn, tẩy trang xong liền đi tắm, mơ mơ màng màng lại mơ thấy một số hình ảnh.
Trong mơ là căn phòng tối tăm, cậu nhóc điển trai mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp nằm trên đất. Lúc đó Hoa Tư còn khá nhỏ đã trộm cho hắn hai cái bánh bao, lại cho hắn một chút nước uống.
Thiếu niên uống nước xong, mở đôi mắt phượng xinh đẹp ra nhìn, vẻ mặt phòng bị nhìn cô gái trước mặt.
"Không cho cậu ta ăn." Minh Yên bảy tuổi mặc váy công chúa xinh đẹp, từ bên ngoài chạy vào, kiểu căng ngang ngược đem bánh bao hất rơi trên mặt đất, tiện tay đẩy luôn Hoa Tư té xuống đất.
Hoa Tư sợ tới mức gương mặt nhỏ trắng bệch, hu hu mà khóc lên.
Đáy mắt thiếu niên hiện lên một tia tàn nhẫn, căm tức nhìn cô, một tay đem cô đẩy ngã trên.
Minh Yên "oa" một tiếng khóc nấc lên, nâng váy chạy ra ngoài.
Hoa Tư lau khô nước mắt, đem bánh bao trên mặt đất nhặt lên, bóc đi lớp bánh bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Anh, vẫn còn có thể ăn, ăn no mới có sức để chống cự."
Đáy lòng thiếu niên lướt qua một tia ấm áp, đem hai cái bánh bao ngấu nghiến ăn hết, sau đó từ trong túi lấy ra một cái dây chuyền, khàn khàn nói: "Cái này cho cô, về sau tôi sẽ báo đáp."
Đó là một khối ngọc cực kì quý trọng, mặt dây màu sắc như màu Hổ Phách, mặt trên lại được điêu khắc tinh xảo.
"Đại tiểu thư, sao cô lại nằm ngủ trong bồn tắm." Minh Yên bị đánh thức, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhìn Thải Nguyệt. Trong mơ là cảnh tượng khi còn nhỏ, nhưng một chút ấn tượng cô đều không có, không ngờ rằng cô thế mà đã gặp qua Úc Hàn Chi.
Minh Yên vội vội vàng vàng vơ lấy cái khăn tắm mặc vào, tóc cũng không kịp sấy, nhanh vội mở cửa phòng chạy đi tìm cái két sắt.
Thải Nguyệt thấy cô vội vàng chạy ra ngoài thì hết hồn, vơ lấy cái khăn giúp cô lau tóc, hỏi: "Đại tiểu thư, cô cần tìm cái gì vậy?"
Minh Yên đem củi sắt mở ra, tìm lấy cái hộp trang sức, cái này là mấy năm trước cô cướp được của Hoa Tư, nhưng lại không có cái sợi dây chuyền kia.
"Thải Nguyệt, cô đi tìm cái trang sức hồi nhỏ tôi để chung với cái rương này lại đây." Minh Yên ngồi trên đất, khuôn ngực lạnh đi, thì ra đây chính là lần đầu tiên Úc Hàn Chi gặp Hoa Tư, sau này vì chuyện năm đó mà báo ân.
Đem một thiếu niên bắt cóc, giam cầm trong mật thất tối om, đánh đến thương tích đầy mình, ba cô càng không thể thoát khỏi chuyện này, khó trách sau này Minh gia lại bị Úc Hàn Chi điên cuồng trả thù, nhớ đến mà cả người Minh Yên đều phát run.
"Đại tiểu thư, tìm được rồi." Thải Nguyệt dọn ra một cái rương gỗ nặng trịch, thở hồng hộc kéo nó vào.
Cái rương gỗ bị khóa, cô từ trong hộp trang sức lục ra được cái chìa khoa, thử từng cái một, cuối cùng thì cũng có thể mở ra, ở đáy rương tìm được một cái dây chuyền bị tùy tiện vứt vào.
Quả nhiên là ở trong này, không cần nghĩ cũng biết cái sợi dây này là cô lấy từ chỗ của Hoa Tư, chơi được hai ngày liền vứt vào trong cái rương này.
"Đại tiểu thư, cô tìm cái dây chuyền này để làm gì?" Thải Nguyệt nhìn không ra được từ cái dây này có sự quý giá gì, tò mò hỏi.
Minh Yên hít sâu, không nói chuyện, gắt gao nắm chặt trog ngực, đem mặt dây chuyền miết qua một lần, Úc Hàn Chi rõ ràng không phải là người bị sắc đẹp mê hoặc, hôm qua cô đem chính mình ra thử, nhào vào trong ngực hắn, đối phương thế mà không hề có chút phản ứng nào.
Nếu để hắn biết Hoa Tư mới là bạch nguyệt quang hắn tìm mấy năm nay, mà cô lại là cô gái hồi nhỏ bắt nạt hắn, nhất định cô sẽ giống như trong giấc mơ chết vô cùng thê thảm.
"Thải Nguyệt, tôi có một số trang sức không dùng đến, cô giúp tôi bán nó đi." Minh Yên đem dây chuyền cất đi, nhìn Thải Nguyệt đang hoảng sợ hỏi: "Đại tiểu thư, đang êm đẹp lại đem bán đi làm gì?"
Bởi vì đến khi Minh Gia phá sản, mấy thứ này đều bị mẹ cô trộm đi, hoặc là bị đám người đòi nợ cầm đi hết, một chút tiền cô cũng không lấy được.
Minh Yên duỗi tay lôi kéo thay Thải Nguyệt cùng ngồi lên sô pha, nhẹ giọng nói: "Từ nhỏ tôi đã không có chị em ruột thịt, tuy lớn lên cùng Hoa Tư nhưng cũng chẳng phải chị em thân thiết gì cho cam, càng là đừng nói mấy người trong giới thượng lưu một khắc nào đó cũng đều có thể đâm sau lưng nhau, cho nên tôi vẫn luôn xem cô là chị em thân thiết, mấy cái này đem bán đi, ở trung tâm của thành phố mua một căn chung cư, cô giúp tôi xử lý nó, được không?"
Nghĩ đến sự thê thảm của bản thân sau này, Minh Yên bắt đầu nảy ra ý định mua nhà, tuy nhiên lại không thể mua dưới danh nghĩa của cô được, dù gì thì cũng không thể để người khác biết. Thải Nguyệt cùng dì Lý đều là những người tin tưởng được, việc này tìm bọn họ hỗ trợ, cũng xem như là xây cho bản thân cô một đường lui.
"Có thể" Thải Nguyệt có chút không hiểu được, cảm thấy Minh Yên hai ngày nay có chút khác lạ, đang êm đẹp ở biệt thự rộng lớn tự nhiên lại muốn mua chung cư làm gì? Người nghèo mua phòng thì được xem như là đầu tư, sản nghiệp Minh gia lớn như vậy, bất động sản dưới danh nghĩa lão gia thì đầy rẫy.
Minh Yên chọn lấy ba cái thích nhất giữ lại, quyết tâm nói: "Tất cẩ dư lại đều đem bán đi."
"Còn mấy cái này" Minh Yên chỉ đám trang sức rơi đầy đất, dù sao thì cũng không phải đồ vật của cô, tất cả đều từ bỏ đi vậy, cũng không biết chừng này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Thải Nguyệt hít hà một hơi, tất cả đều bán đi sao? Bộ điên rồi hả?
*
Giữa trưa hôm sau, Lam Hi tới trước cửa Minh gia cầu thân.
Minh Yên vừa mới tỉnh sau một cơn ác mộng, tinh thần vô cùng xuống giốc, cô mơ thấy Úc Hàn Chi đem cô chà đạp dưới chân, ném như ném cái bao cát, sau đó đem cái dây chuyền lấy đi.
"Đại tiểu thư, mau dậy. Lam gia tới kiếm con." Mẹ Lý vui vẻ phấn chấn gõ cửa.
Minh Yên uể oải lên tiếng, đánh răng rửa mặt, mặc lấy bộ đồ ở nhà rồi xuống lầu.
Ba cô đang cùng Lam Hi uống trà, câu chuyện đẩy qua đưa lại, sau lưng là đình viện phồn hoa như gâm, ánh nắng tươi mát, nói chung là độ thư giãn khá cao.
Minh Hòa Bình thấy cô ăn bận như vậy thì nhăn mày, tức dận mắng: "Trong nhà có khách, con xem con ăn mặc kiểu gì?"
Minh Yên kinh ngạc nhìn Minh Hòa Bình, ba cô sẽ không nghĩ rằng cô và Lam Hi còn có thể đó chứ?
"Minh Yên." Lam Hi đứng dậy, nhìn mái tóc tùy ý đáp trên vai của cô, quần áo ở nhà rộng thùng thình, nhưng lại làm lộ ra da dẻ trắng đến phát sáng, mắt hạnh xinh đẹp, biểu tình lại lãnh đạm, hắn có chút sửng sốt.
"Tùy tiện ngồi đi, anh tới tìm Hoa Tư sao?" Minh Yên nhàn nhạt nói, kêu mẹ Lý làm một phần bò kho.
"Cái gì mà tìm Hoa Tư, đêm qua hai đứa gặp nhau đã truyền đầy rẫy giới truyền thông rồi, con nói xem, cuối cùng sao lại thành thế này?" Minh Hòa Bình mặt mày đều là khó chịu, chuyện này chắc không phải là chuyển biến thao một hướng khác đó chứ? Ông đã nói mà, con gái ông xinh đẹp như vậy, chỉ cần là không bị mù thì đều nhìn ra sự ưu tú của con gái ông.
"Ồn ào?" Minh Yên sửng sốt một chút, điện thoại cô thế mà yên tĩnh lạ thường, bất quá nghĩ đến hôm qua kêu kéo đen một đống người, nháy mắt liền hiểu.
"Việc này rất kì quái, cháu cùng với Minh Yên cũng là thường xuyên gặp nhau, lúc đó gặp nhau cũng khong quá năm phút lại bị truyền thông viết đến thành như vậy, có lẽ là bị người ta cố ý chơi xấu." Lam Hi nhăn mày lại, nội tâm có một chút biến hóa.
Minh Yên mở diễn đàn của WeChat ra, tất cả đều đang nói cô chân đạp hai thuyền, một bên dây dưa với Lam Hi, một bên lại đi quyến rũ Úc Hàn Chi, tóm lại là nói lung tung rối loạn thành một đoàn, Lam Hi lên tiếng bác bỏ tin đồn, nhưng mà anh em Úc gia lại không rên một tiếng nào.
Minh Yên trước mắt hiện ra dáng vẻ Úc Hàn Chi đeo gọng kính vàng, mắt phượng đều là hờ hững cùng khinh thường, cái này là Úc gia làm sao? Đây đã là bắt đầu báo thù rồi?
Cô tính tình kiêu căng, thanh danh lại không tốt, nhưng cũng được không ít người theo đuổi, tưởng là được Úc Hàn Chi yêu thích, ai dè chỉ là công cụ dùng để trả thù, Minh Yên tâm tình phức tạp, cái kia, cái kia chính là nụ hôn đầu của cô.
"Ba, con đã nói dạo gần đây có người theo dõi Minh gia chúng ta, ba nên thận trọng một chút."
Minh Hòa Bình choáng váng: "Sao cuối cùng ba lại là người có vấn đề."
"Chính là vấn đề của ba, nếu không phải do ba ở bên ngoài kéo về nhiều kẻ thù nư vậy, con với Lam Hi làm sao có thể bị hãm hại thành ra thế này, nhà của chúng ta muốn danh lợi có danh lợi, muốn địa vị có địa vị, sau này không có việc gì thì chăm chỉ là từ thiện một chút, quyên tiền cho một số công trình, bớt đi lòng dạ hiểm độc." Minh Yên nói liến thoắn, làm việc ác thêm một chút, chắc đến mạng cũng không giữ nổi.
Minh Hòa Bình bị cô nói đến chột dạ, lòng toan dạ tính thì mới kiếm được tiền, nên xác thực là chuyện này cũng đâu đấy do ông liên lụy: "Ba đây ngày mai liền đi chùa thắp hương, quyên một chút tiền có được chưa?"
"Quyên chứ, quyên mười khu dạy học nữa." Minh Yên dùng hết công phu sư tử ngoặm mà nói: "Trong nhà cũng tu sửa lại phong thủy đi, xem ra Hoa Tư chính là phúc tinh của gia đình ta, từ nhỏ đến lớn vận khí đều tốt, còn không mau đem cô ấy nhận nuôi, không tin thì ba hỏi Lam Hi đi."
Minh Hòa Bình nhìn về phía Lam Hi, so với nhận nuôi Hoa Tư thì quyên mười khu dạy học càng đau thịt hơn.
Lam Hi kinh ngặc đến suýt làm rơi chén trà, Minh Hòa Bình tiếng tăm trong thương trường là người lòng dạ âm hiểm, lại là con người vắt cổ chày ra nước, keo kiệt thôi rồi, thế mà ở nhà lại bị Minh Yên nói đến đầu rơi máu chảy, đây là sợ con gái sao?
"Bác Minh, Minh Yên nói quả thật không sai, cha mẹ cháu ở nhà còn thường xuyên khen ngợi Hoa Tư thông minh lanh lợi." Lam Hi trợn mắt nói dối.
Minh Hoa Bình từ trong lời nói của Lam Hi hiểu ra, Minh Yên nói không sai, Lam Hi đây là đến cầu hôn Hoa Tư.
Minh Hòa Bình là gian thương, nháy mắt liền hạ quyết tâm, nói: "Vậy thì như này đi, nhanh chóng đi tìm người sửa phong thủy."