Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh

Chương 2




Minh Yên ngủ đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh, ánh mặt trời tươi đẹp thớt chiếu vào tấm lụa mỏng của bức màn, nhìn yên lặng đến lười biếng.

Cô vươn đôi tay trắng nõn như ngọc, híp mắt che đi ánh mặt trời.

Thải Nguyệt canh ở trước giường vội vàng đứng dậy, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: "Đại tiểu thư, cô rốt cuộc cũng tỉnh rồi, thật sự xin lỗi, ngày hôm qua việc đó là do tôi làm hỏng, liên lụy đến cô."

Minh Yên xốc chăn lên, nhàn nhạt nói: "Không trách cô, từ từ nói thôi."

"Tôi vốn dĩ mang Hoa Tư đến phòng của cô, tưởng chừng sẽ đem cô ta khóa ở trong phòng, kết quả là cửa bị khóa, tôi cùng với Hoa Tư đi tìm chìa khóa, khi trở về thì nhìn thấy cô cùng với con nuôi Úc gia ở chung một chỗ. Đúng là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, lúc đấy Tôn tiểu thư cùng với Triệu tiểu thư mang theo rất nhiều người đến, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lão gia tức giận vô cùng, người bên ngoài cũng nói lời vô cùng khó nghe. Hơn nữa, Lam, Lam thiếu gia cũng nhìn thấy." Thải Nguyệt nói xong mà trong lòng vẫn còn run sợ.

Bên ngoài thực sự nói rất khó nghe, nói Minh Yên vốn dĩ trời sinh phóng đãng, hành vi không biết kiềm chế, chuyện này trở thành câu chuyện nổi tiếng để gièm pha trong giới ở Nam Thành.

"Trên mạng còn có ảnh chụp cùng các loại video, lão gia đã dùng tiền ép nó xuống, ngài nói khi nào tiểu thư tỉnh thì đến thư phòng tìm ngài ấy."

"Được, đã biết." Minh Yên gật đầu, cầm lấy di động để trên tủ đầu giường, mở WeChat, tin nhắn hiện 999, đám tiểu thư trong cái vòng tròn này đều đang hả hê mà dẫm lên cô, ảnh chụp Úc Hàn Chi cùng với cô quần áo không ngay ngắn đang lan truyền khắp nơi, mà một số ít người cô đắc tội trong giới hào môn đều đang mắng cô là loại người dâm đãng ghê tởm.

Minh Yên cười lạnh một tiếng, nhìn ảnh chụp tai tiếng của cô cùng với Úc Hàn Chi, phát hiện ra ảnh chụp tính ra còn khá xinh đẹp chứ bộ, khuôn mặt cô chỉ lộ ra muộn đoạn nhỏ, cùng với cánh tay trắng như tuyết, các vị trí khác trên cơ thể đều bị Úc Hàn Chi che chắn kỹ càng, người đàn ông quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt tuấn nhã âm trầm, đỉnh mày tựa như núi non trùng điệp, mũi cao thẳng, cho dù là chụp đại, cũng cực kì cực kì xuất sắc.

Minh Yên sửng sốt một chút, lúc ấy ánh sáng ảm đạm nhạt nhòa, cô căn bản là không nhìn thấy rõ mặt của Úc Hàn Chi, không nghĩ tới hắn lớn lên so với Lam Hi còn đẹp trai hơn, hơn nữa đêm qua sờ qua cơ bụng của hắn, rắn chắc vô cùng, thật là quá tiện nghi cho Hoa Tư mà.

"Đại tiểu thư, cô vẫn là nên đi nhận sai với lão gia đi, lão ra hôm nay tức dận đến nỗi cũng chưa bước ra khỏi cửa đâu." Thải Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.

Minh Yên tùy ý gật đầu, mau chóng tắm rửa, đắp mặt nạ, sau đó mặc một bộ đồ rộng thùng thình dẫm lên đôi dép lê, chạy xuống lầu kiếm gì ăn.

"Mẹ Lý, có cà phê không?" Minh Yên xoa xoa huyệt thái dương cái chút đau nhức, theo thói quen mà kêu người giúp việc trong nhà, thấy Lý Quế Hoa cười đến vô cùng nhân hậu mà đi pha cà phê, biểu tình cô lại phức tạp một chút.

Đây là mẹ đẻ của cô, cũng là người nuôi nấng Hoa Tư, bà vì vinh hoa phú quý, lòng dạ hiểm độc đem tráo long đổi phượng, nghĩ đến sau này Minh gia phá sản, cô thân bại danh liệt, Lý Quế Hoa cuốn tiền tài sản trong nhà chạy trốn, Minh Yên có chút khát vọng đối với người mẹ ruột này nháy mắt liền mai một.

Lý Quế Hoa đem cà phê đã pha lại đây, bà nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, người của Úc gia tới rồi, đang cùng lão gia uống trà, cô có muốn qua đó nhìn xem một chút không?"

Lời nói còn chưa dứt, cách vách liền truyền tới tiếng rống giận dữ của Minh Hòa Bình: "Minh Yên, con cút vào đây cho ba."

Minh Yên bưng cà phê lên, không chút hoang mang đi vào phòng trà, liền nhìn thấy Úc Ân Dương cùng với ba cô đang đàm phán, con nuôi của Úc gia Úc Hàn Chi thì đang nhàn nhã đứng phía sau Úc Ân Dương, thưởng thức cảnh xuân ngoài cửa sổ.

Người đàn ông ăn bận áo trắng quần đen vô cùng đơn giản, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn nhã, thấy cô đi vào, ánh mắt một chút cũng không nhìn qua, biểu tình lãnh đạm cực kì.

Nếu là trước kia, cô quả thật sẽ không chú ý đến một đứa con nuôi, một người hoàn toàn không có huyết mạch thế gia, lại không có quyền kế thừa, cùng lắm là địa vị so với người hầu trong nhà cao hơn một tý, nhưng nghĩ đến sau này hắn chính là người cầm quyền chân chính của Úc gia, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn lại độc ác, Minh Yên quả thật phải âm thầm đánh giá một phen.

"Chuyện tối hôm qua là như thế nào, con nói rõ ràng cho ba." Minh Hòa Bình tức giận đến mặt xanh mét.

"Nếu như có nửa lời nói dối, ba đánh gãy chân của con."

Lời nói lạnh lùng sắc bén, tuy nhiên cũng chẳng phải mắng mỏ gì Minh Yên, đại khái chính là loại chỉ cây dâu mắng cây hòe, âm thầm cho Úc gia lời cảnh báo.

Minh Hòa Bình suýt chút nữa tức giận đến tắc nghẽn tim mạch, ông đối với Minh Yên kì vọng cực cao, từ nhỏ con gái ông đã được cưng chiều, trừ bỏ bộ dạng xinh đẹp ra thì chẳng còn gì, cũng may Minh Yên còn quấn chặt lấy được con trai độc nhất của Lam gia là Lam Hi, ở Nam Thành Lam Hi có lẽ là người ưu tú nhất, nếu về sau có thể cùng Lam gia liên hôn, đó chính là một việc vô cùng tốt, cố tình bây giờ lại gây ra chuyện như vậy.

Con nuôi Úc gia thì là cái thá gì, chỉ là một tiểu tử xuất thân từ nghèo nàn thấp kém, vậy mà cũng dám mơ ước đến con gái của ông? Vậy mà mới có một ngày, hai cha con Úc gia đã kéo nhau tới cửa đòi nói lí lẽ?

Minh Hòa Bình quả nhiên không biết, lời đồn đại vừa lộ ra, Úc gia so với ông ta còn tức giận hơn nhiều, một nữ nhân không học vấn không nghề nghiệp thế nhưng lại ở trước mặt bàn dân thiên hạ đem người thừa kế tương lai của Úc gia lừa gạt về? Úc Ân Dương tức giận đến mức đem con trai mắng cho máu chó phun đầy đầu, nếu không phải thằng nhóc này mang Úc Hàn Chi đi đến buổi tiệc thì sự việc có thể xảy ra như vậy sao?

Minh Yên bưng cà phê trên tay, mắt hạnh chớp chớp, vô tội nói: "Tối hôm qua con uống nhiều quá, tưởng là sẽ về phòng ngủ một lát, sau đó thì mơ mơ màng màng trở về, thế nhưng mà trong phòng lại đến rất nhiều người, con cũng đâu có biết chuyện gì đã xảy ra đâu, tỉnh dậy lại nghe Thải Nguyệt nói, mới biết được thì ra lúc đó trong phòng có một người đàn ông."

Minh Yên càng nói càng vô tội, nói một hồi lâu thì đem sự việc trên người mình phủi đến không còn một mảnh.

Úc Ân Dương nhíu mày chặt chẽ, không vui mà nói: "Hàn Chi, con nói xem."

Úc Hàn Chi mắt phượng khẽ nâng, nhàn nhạt liếc nhìn Minh Yên đang đứng ở cửa phòng trà, ánh mặt trời mùa xuân mỏng manh chiếu lên cơ thể mềm mại của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, nhìn qua rất hợp với chiếc váy đỏ được thêu dệt kỹ lưỡng, đẹp đến mức có chút chói mắt.

Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: "Đêm qua bạn thân của Minh tiểu thư kêu người hẹn con vào phòng cô ấy, nói là tìm con có việc, con vừa bước vào đã thấy Minh tiểu thư uống rượu say khướt, có lẽ là hẹn nhầm con với người khác. Cũng may không có chuyện gì xảy ra."

Úc Hàn Chi cũng tránh nặng tìm nhẹ.

Minh Yên thầm cười, đây là nói đến chuyện lớn cũng biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành ra chẳng có gì luôn rồi. Còn có nhắc nhở cô tiếp tục theo đổi Lam Hi đi, đừng có mãi dây dưa vào chuyện này.

"Như thế nào mà giờ thành hiểu lầm được, danh dự của Minh Yên nhà tôi bị hủy hoại, việc này chúng ta phải nói chuyện kỹ lưỡng mới được." Minh Hòa Bình giận dữ nói.

"Anh Hòa Bình, chuyện xảy ra như vậy tất cả mọi người ở đây đều không nghĩ tới, Úc Hàn Chi cũng bị hao tổn danh dự." Úc Ân Dương chịu đựng cơn giận, nói.

"Danh dự của một đứa con nuôi nhà ông có thể so với con gái của tôi sao? Minh Yên còn là con gái, loại chuyện này so ra ai thiệt hơn ai kém ông cũng nhìn ra được chứ, ông nghe xem hiện tại bên ngoài nói ra nói vào bao nhiêu lời khó nghe, về sau con tôi phải gả chồng như thế nào."

Úc Ân Dương tức đến mức suýt hộc cả máu, hắn cảm thấy Úc gia mới là thiệt thòi hơn đấy, về sau cái vết nhơ này sẽ đi theo cả đời của Úc Hàn Chi.

Minh Yên thấy hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói: "Nếu không thì để con nói vậy, con cùng Úc Hàn Chi không ấy làm người yêu của nhau? Chờ tin tức qua đi chúng ta chia tay mỗi người một hướng là xong không phải sao?"

Phòng trà lập tức trở nên yên lạng, ba người đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Minh Yên.

"Không được, không được, tuyệt đối là không được." Minh Hòa Bình tức giận, lần này đúng là mệt. Nếu là con trai của Úc Ân Dương là Úc Vân Đình thì so ra việc này không có vấn đề gì, cùng lắm là đâm lao thì phải theo lao cùng Úc gia làm liên hôn, nhưng một đứa con trai vô danh vô phận này thì tính là cái thứ gì.

Úc Hàn Chi ánh mắt sâu thẳm, phương pháp này được không vậy, cũng xem như là xóa sạch những oan tình của hai người đêm đó. Thuận theo lời gièm pha, chính là cách nhanh nhất, cũng đỡ quấy rầy kế hoạch sau này của hắn.

"Ba, người cũng không thích bị mọi người cười nhạo chứ." Minh Yên rũ mắt nhàn nhạt nói, Minh Hòa Bình yêu nhất chính là mặt mũi của ông ta.

"Mặt mũi của ba đều bị con ném đi hết." Minh Hòa Bình bị Minh Yên chọc trúng chỗ đau.

Cuối cùng hai nhà đều không tình nguyện tiếp nhận cái kế sách này.

Sự việc được giải quyết, cha con Úc gia liền trở về, Minh Yên đứng ở chân cửa sổ, nhìn bóng dáng tuấn tú của Úc Hàn Chi, đem cà phê đặt lên bệ cửa sổ, sau đó hướng điện thoại chụp một bức hình, đăng lên vòng bạn bè: Sau khi tỉnh lại, toàn thế giới đều biết bạn trai mối tình đầu của tôi, Úc tiên sinh, chúng ta phải bên nhau mãi mãi nha. [icon tình yêu]

Đăng xong Minh Yên liền ném điện thoại đi, biểu tình nhàn nhạt ôm gối, dựa người vào sô pha, nhớ lại các chi tiết trong giấc mơ, Hoa Tư cùng với Úc Hàn Chi hiện giờ còn chưa có gặp nhau, cô nhất định phải tìm cho mình một con đường sống.

Động thái của Minh Yên trong vòng bạn bè khiến cho bọn họ muốn nổ tung.

Đám người thế gia ở Nam Thành bình luận không ngừng.

Đám công tử theo đuổi không được Minh Yên thì tức đến hộc máu, ở trong diễn đàn điên cuồng tag Lam Hi.

[Minh Yên đầu óc này là bị lừa đá sao? Bạn trai tình đầu của cô ta? Minh gia làm vậy sau này làm sao trèo lên được mặt bàn]

[có ai biết lai lịch của thằng nhãi đó không? chưa từng được nghe nói qua luôn]

[tag Lam thiếu bị Minh Yên theo đuổi tận 7 năm]

[Lam thiếu à, cậu bị Minh Yên lừa dối tận 7 năm]

[nữ nhân lớn lên càng xinh đẹp lại càng biết cách lừa gạt người, tàn nhẫn nhất vẫn là Minh Yên mà]

[Lam Hi, cậu bị vứt bỏ rồi...]

Chính chủ Lam Hi bị nhắc đến phiền phức, lãnh đạm mà xuất hiện: [Tôi vẫn luôn xem Minh Yên như là em gái của mình]

Trong vòng bạn bè đều là vui sướng khi người gặp họa, càng là thêm dầu vào lửa.

[Minh Yên chính là loại thấy sắc nổi lòng tham, coi trọng nhan sắc của Úc Hàn Chi, đúng là không biết xấu hổ]

[Minh Yên có phải là lôi kéo con nuôi của Úc gia làm lá chắn không đấy]

[Minh Yên chính là loại gặp một người liền yêu một người, các người cứ không tin đi]

Trong diễn đàn náo nhiệt vô cùng, mà Úc Hàn Chi vừa mới rời khỏi Minh gia không lâu liền thấy được ảnh màn hình của Úc Vân Đình gửi tới cùng với hàng loạt dấu chấm hỏi. Làm kiểu gì mà mới bước ra khỏi cửa một chuyến đã có bạn gái rồi? Anh của hắn mắt bị mù hả?

Phỉ nhổ đi, hẳn là Minh Yên đã dùng mỹ nhân kế quyến rũ anh trai hắn chứ làm sao có thể trở thành bạn gái được.

Úc Hàn Chi mí mắt hơi nâng lên, nhìn ảnh chụp màn hình, cô gái cười đến ngây thơ xinh đẹp, điện thoại của cô có tính năng cực kì cao, cho nên ảnh chụp cũng cực kì sắc nét.

"Hàn Chi, việc này hẳn cũng không phải là do Minh gia tính kế, Minh Hòa Bình đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả." Úc Ân Dương thấp giọng nói. Lần này tới Minh gia, bọn họ chủ yếu là tới thăm dò, rốt cuộc thì việc này liên lụy vô cùng lớn đến Úc Hàn Chi, chuyện quan trọng phía trước, dù sao cũng không được phép lộ ra ngoài.

Minh Hòa Bình là tiểu nhân được lợi, vẻ mặt còn ghét bỏ Úc Hàn Chi, chỉ kém muốn chửi hắn luôn ở đó.

Úc Hàn Chi híp mắt, nhàn nhạt nói: "chú Dương, việc này với chúng ta cũng là có lợi, ít ra thì Minh gia đối với chúng ta không chút đề phòng, Minh gia tạm thời bất động đi."

"Nhưng là, nha đầu Minh gia kia tiếng tăm ở trong cái vòng tròn này không tốt, nếu như cô ta muốn làm trời làm đất, ảnh hưởng đến con." Úc Ân Dương vẻ mặt sốt ruột, ông là nhìn Úc Hàn Chi lớn lên, những năm gần dây, Úc Hàn Chi một lòng vì sự nghiệp, đối với con gái tránh như tránh rắn rết, thật vất vả lắm bên người mới xuất hiện được một người con gái, thật là rất không yên tâm.

"Không sao, một nữ nhân vô dụng thôi." Úc Hàn Chi lãnh đạm nói, mắt phượng hơi rũ xuống, lẳng lặng nhìn điện thoại di động, nhìn cô gái trong ảnh giống như thiếu nữ váy đỏ bước ra từ bức tranh sơn dầu.