Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 8




“Minh Yên, nhà cô không phải chỉ có một mình cô là con gái thôi sao, sao giờ lại có thêm một em gái?" Úc Vân Đình chuyển đề tài nói.

Đôi mắt to đen tròn nhìn Úc Hàn Chi, thấy thần sắc anh vẫn như thường, trầm tĩnh cấm dục, nửa điểm cũng nhìn không ra tâm tư, liếc mắt nhìn Úc Vân Đình một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Ba tôi mới nhận nuôi, cô ta là em gái của tôi.”

"Cô lớn hơn người ta, sao không biết nhường cô ấy?" Úc Vân Đình châm chọc vào chỗ đau của cô, nhìn về phía Hoa Tư phong độ nhẹ nhàng cười nói: "Minh Yên tính tình nóng nảy, ngay cả tôi cũng ghét cô ấy, cô hãy tập dần quen với nó.”

Hoa Tư cúi đầu, thấp giọng nói: "Là lỗi của tôi, chú Minh sắp xếp công việc cho tôi, tôi muốn tự lực cánh sinh, cho nên mới bị Minh Yên mắng.”

"Tự mình kiếm việc làm là rất tốt, hiện tại ở trong giới hào môn, có rất nhiều người làm thì ít, mà ăn chơi thì nhiều, người có năng lực mới nghĩ đến việc tự nuôi bản thân mình." Úc Vân Đình tán thưởng nhìn Hoa Tư.

Minh Yên lạnh lùng nhìn cô ta, đây đại khái chính là hào quang của nữ chính, đàn ông đều sẽ có hảo cảm với nữ chính.

"Tôi có ăn cơm của nhà anh sao?" Minh Yên hờn dỗi nói: "Anh có cốt khí như vậy, thì đem tất cả tài sản Úc gia của anh quyên góp hết đi, trở thành người vô gia cư.”

Úc Vân Đình tức giận đến mức không nói ra được một câu.

Hoa Tư nhíu mày, nói: "Minh Yên, cô mắng tôi thì thôi đi, Úc thiếu là khách, cô sao lại mắng khách như thế?”

Minh Yên thấy Úc Hàn Chi từ đầu đến cuối chỉ nói một câu với Hoa Tư, bên cạnh cái gì cũng không nói trái tim đều lạnh, nhíu mày nói: "Tôi đúng là như anh nói đấy, không có năng lực, chỉ biết ăn bám, Úc Vân Đình, tôi xin lỗi anh, các người nói chuyện tiếp đi.”

Minh Yên đưa tay đáng thương kéo tay áo Úc Hàn Chi.

Anh nâng mắt thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó không nói một lời kéo cô đi vào vườn ngắm mưa.

Úc Vân Đình: "!!!”

Đáy mắt Hoa Tư hiện lên một tia ghen tị, từ nhỏ đến lớn Minh Yên đều là cô gái xinh đẹp cao ngạo, dù tính cách có xấu xa hơn nữa, thì khi người khác nhìn thấy cô xinh đẹp đáng yêu cũng không ghét bỏ được, lúc trước theo đuổi Lam Hi bảy năm, khiến Lam Hi không dám nói chuyện yêu đương với bất cứ người con gái nào, bây giờ ở Úc gia có con cháu xuất sắc như vậy, cũng bị cô chiếm đoạt.

Ngay cả thân phận tiểu thư Minh gia này cũng là Minh Yên bố thí, cô ta hoàn toàn không muốn, cũng không muốn cả đời đều cùng Minh Yên trói cùng một chỗ.

Cô ta muốn khi người khác nhắc tới cô ta, biết cô ta là Hoa Tư, chứ không phải là Hoa Tư em gái của Minh Yên.

Minh Yên ngơ ngác đi theo sau Úc Hàn Chi tiến vào vườn, trà lúc trước đã sớm nguội đi, tàn hương cũng cháy hết, trên ghế sopha là một mảnh hỗn độn.

Úc Hàn Chi khom lưng nhặt sách rải rác trên mặt đất lên, ngón tay thon dài gõ gõ bàn, ý bảo cô ngồi xuống, mặt không chút thay đổi dạy dỗ: "Tính tình xấu như vậy?”

Minh Yên ngồi xuống, làm nũng kéo tay áo anh, ngọt ngào cười nói: "Không xấu, không xấu, tính tình tôi siêu tốt, Úc Hàn Chi, vì sao anh lại phải nắm tay tôi?”

Cô chỉ là tức giận vì ánh mắt anh em nhà Úc gia đều ở trên người Hoa Tư, không cam lòng kéo tay áo Úc Hàn Chi, thật không ngờ anh lại dẫn cô đi.

Minh Yên bị vạn mũi tên xuyên qua tim cuối cùng một lần nữa sống lại, hận không thể ngay lập tức thét chói tai. Úc Hàn Chi đối với thái độ của cô thay đổi nhất định là bởi vì sợi dây chuyền hoàng điền ngọc chương. Cửa ải này của cô nhất định đã qua rồi.

"Không được làm nũng, ngồi xuống." Úc Hàn Chi lãnh đạm mở miệng.

"À." Minh Yên buông tay áo anh ra, giơ bàn tay nhỏ bé mềm mại lên, nhu thuận ngồi trên ghế.

"Sau này không được ở trong nhóm không liên quan nói những chuyện nhảm nhí." Anh ngước mắt lên, mắt phượng như sao đêm tối, thanh âm trầm thấp hoa lệ, anh đang nói chính là chuyện Minh Yên tuyên bố tỏ tình giữa hàng trăm người.

"Vậy tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?" Minh Yên chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp: "Dáng vẻ dạy dỗ người của anh thật sự rất đẹp trai nha.”

Úc Hàn Chi híp mắt, mặt không chút thay đổi nói ra quy định thứ hai: "Là con gái phải rụt rè, sau này không nên tùy tiện tỏ tình với đàn ông, sẽ khiến người ta xem thường cô.”

Trong nháy mắt Minh Yên liền im lặng, cô đã tỏ tình với hai người, trước là nhìn trúng mặt Lam Hi, sau này là vì bảo vệ tính mạng của mình cùng với nhìn trúng khuôn mặt Úc Hàn Chi.

"Vân Đình nói cô học hành không ra gì, sau khi tốt nghiệp vẫn ở nhà chơi bời lêu lổng, lời này tôi không tin, cô nói một chút năng lực của cô đi.” Úc Hàn Chi cầm cuốn sách bên cạnh, ngón tay thon dài như ngọc tùy ý lật xem một chút: Mùa xuân im lặng của Rachel Carson, phương đông học của Edwar Saeed?

Minh Yên nhìn cuốn sách mình tiện tay lấy ra từ trong thư phòng, không đành lòng nhìn thẳng, vắt hết óc suy nghĩ về kỹ năng từ nhỏ đến lớn của mình, ngoại trừ ăn uống vui chơi, cô không có chuyện gì đặc biệt, học đàn cello hai năm sau đó lại bỏ, học đàn dương cầm bốn năm, cũng bỏ dở, thành tích của lớp văn hóa cũng không ra gì, học nghệ thuật, đại học học mĩ thuật, tác phẩm tốt nghiệp cuối cùng đều là dùng để tiền mua.

Văn cũng không được, võ cũng không xong, tiêu tiền thì đứng đầu.

Úc Hàn Chi thấy cô nhăn nheo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cúi đầu vắt hết óc, không chút hoang mang nâng quyển sách mới tinh, lẳng lặng lật xem.

"Cái kia, tôi suy nghĩ một chút, tôi tự tin nhất chính là dung mạo của tôi, tôi dựa vào mặt kiếm cơm, anh xem có được không?" Minh Yên yếu ớt giơ tay lên, sáng lạn cười nói.

Úc Hàn Chi dừng lại một chút, giương mắt nhìn Minh Yên tươi cười rực rỡ trước mặt, bị cô tự tin làm kinh hãi, mặc dù cô xác thực là dung mạo kinh diễm, mỗi lần gặp cô, đều khiến cho người ta có một loại mỹ cảm khác nhau, lần đầu tiên gặp cô là tiểu công chúa tinh xảo trong bữa tiệc tối, lần thứ hai là quý cô cổ điển và trầm lặng, lần thứ ba là thiếu nữ ngây ngô thẹn thùng, lúc này đây lại là cô gái văn nghệ thuần khiết.

Từ diện mạo mà nói, cô là người con gái phương Đông điển hình, với những đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo, hơn nữa tính cách phô trương tùy ý, vẻ đẹp tràn đầy sức sống.

“Kiếm cơm bằng mặt?" Úc Hàn Chi nhai bốn chữ này, mắt phượng hiện lên một tia quái dị.

"Úc Hàn Chi, anh nói xem tôi vào giới giải trí có được không?" Minh Yên nâng cằm, chớp chớp mắt, hỏi.

"Không được." Anh kiên quyết một mực từ chối: "Giới giải trí cần diễn xuất, diễn xuất của cô quá kém, lăn lộn không nổi.”

Minh Yên bị cho là không có kỹ năng diễn xuất: "???”

"Úc Hàn Chi, ba tôi cũng mặc kệ tôi, anh vì sao lại quản tôi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Yên tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào anh: "Chỉ có bạn trai mới quản nhiều như vậy.”

"Tôi không nói chuyện yêu đương với người học hành không ra gì." Úc Hàn Chi không vì sắc đẹp mà lay động, lãnh đạm nói: "Bây giờ cô là đối tượng trong vụ bê bối của tôi, cô mất mặt sẽ làm liên lụy đến tôi.”

"Thật sao?" Minh Yên có chút nghi hoặc nhìn anh, thấy ánh mắt anh trong sáng, không có nửa điểm mê luyến, không khỏi có chút nhụt chí nói: "Vậy để tôi suy nghĩ về điểm mạnh của tôi.”

"Ừm." Anh thấy thời gian không còn sớm nữa, mục đích đã đạt được, nên đứng dậy ra về.

Trong phòng khách, Úc Vân Đình cùng Hoa Tư cũng nói chuyện rất vui vẻ, có cảm giác nói chuyện cũng đã lâu và để lại cho nhau WeChat.

Minh Yên tiễn Úc Hàn Chi và Úc Vân Đình, ngâm nga hát, lên lầu khóa cửa phòng sưu tầm lại, đi ra đã nhìn thấy Hoa Tư chờ ở hành lang.

"Cô sao lại để cho anh em Úc gia vào phòng sưu tầm, ngày thường chú Minh không cho phép ai vào phòng, ngay cả người giúp việc cũng không được vào.” Hoa Tư một phen ngăn cản cô, hỏi: "Lam Hi đến nhà nhiều lần như vậy, cô cũng chưa bao giờ đưa anh ấy vào phòng sưu tầm.”

"Vậy cô cứ đến chỗ ba tôi báo cáo đi." Minh Yên giơ chìa khóa trên tay lên, tâm tình cực tốt, cô cũng không muốn cãi nhau với cô ta.

"Minh Yên, cô thực đang yêu đương sao?" Sắc mặt Hoa Tư quái dị, nhớ tới cô ở một mình cùng với Úc Hàn Chi trong vườn lâu như vậy, không hiểu sao lại có chút hoảng hốt.

Lần đầu tiên thấy Úc Hàn Chi, người này đã cho cô ta một loại cảm giác rất kỳ quái, tựa như giữa cô ta và anh có mối quan hệ không rõ ràng, Minh Yên sao có thể liên quan đến Úc Hàn Chi.

"Lam Hi rất si mê cô, người như tôi luôn luôn ích kỷ, người khác không yêu tôi, tôi nhất định sẽ không yêu lại, cho nên sau này sẽ không cùng cô cướp Lam Hi." Ánh mắt to đen nhánh của Minh Yên vừa chớp chớp, vừa nói: "Còn cô muốn nhìn đến Úc Vân Đình, anh ta ngoại trừ miệng độc, nhân phẩm cũng không tồi, đều được.”

Dù sao bên người Hoa Tư có rất nhiều đàn ông, nữ chính hào quang, tùy tiện vớt một người đều có quyền có thế.

Hoa Tư thấy dáng vẻ này của cô, tựa như thật sự buông Lam Hi xuống, cả kinh đến một câu cũng không nói.

Buổi tối trước khi đi ngủ Minh Yên nhận được tin nhắn của Thải Nguyệt, lúc trước cô nhờ cô ấy bán tất cả túi xách xa xỉ đã qua sử dụng, tổng cộng bán được 65 vạn.

Về phần chỗ trang sức có chút phiền phức, ngoại trừ đồ cổ, bình thường mấy vạn đến mười vạn trang sức nhỏ đã qua sử dụng đều bán không được giá, Thải Nguyệt bên kia cũng tìm không được nơi bán chúng, chỉ có thể từ từ bán.

"Không vội, chị cứ từ từ mà bán, tiền bán tạm thời để chỗ của chị, có thời gian giúp tôi xem căn hộ ở vị trí tốt." Minh Yên gửi cho cô ấy một tin nhắn thoại, sau đó mở wechat Úc Hàn Chi.

Vòng tròn bạn bè wechat của anh rất sạch sẽ, không có một tin nhắn, avatar cũng là chữ "Úc" khắc trên thân cây.

Minh Yên tinh tế nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, lại đem hoàng điền ngọc chương cất đi, rồi gửi cho anh một loạt biểu tượng cảm xúc.

Đối phương không trả lời.

Cô suy nghĩ một chút, tự chụp một bức ảnh rồi gửi qua.

Đối phương vẫn không trả lời.

Minh Yên chờ đến mí mắt đánh nhau cũng không đợi được anh phản hồi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Úc Hàn Chi kết thúc cuộc họp xong, tắm rửa, mặc đồ ngủ xuống lầu pha cà phê.

"Anh, trễ rồi, sao anh lại còn thức đêm?" Úc Vân Đình ngửi thấy mùi cà phê, da mặt dày đi tới đòi một chén.

"Chênh lệch thời gian vẫn chưa điều chỉnh được." Úc Hàn Chi nhàn nhạt nói.

"Em thấy anh vẫn chưa từng điều chỉnh công việc, một ngày hận không thể làm việc 20 giờ một ngày, cẩn thận anh lại chết vì làm việc." Úc Vân Đình lắc đầu nói, "Cũng không biết mấy năm nay Lâm Bình chăm sóc anh như thế nào, khi nào thì anh ta xử lí xong chuyện của Mễ Quốc trở về?”

“Tuần sau.” Úc Hàn Chi uống một ngụm cà phê.

“Đúng rồi, hôm nay ở Minh gia em có nói chuyện với Hoa Tư, đã hỏi được không ít tin tức, Minh Hòa Bình cùng Lam gia quan hệ không tầm thường, nếu không phải bởi vì Minh Yên và anh bị đồn thổi, hai nhà sẽ có khả năng muốn liên hôn, anh nói xem sự việc năm đó Lam gia có tham dự vào không?”

Ánh mắt Úc Hàn Chi hơi u ám, nói: “Có khả năng.”

Anh lấy điện thoại ra, phát hiện có N tin nhắn chưa đọc, chạm một cái liền hiện ra một loạt biểu tượng cảm xúc, anh trượt ngón tay xuống, nháy mắt đã hiện ra một video ảnh.

Trong video, Minh Yên mặc đồ ngủ màu hồng nhạt tơ tằm, ôm một con gấu lớn, dễ thương nói: “Úc Hàn Chi, nếu không nghỉ hè chúng ta sẽ đi công viên trò chơi giả công chúa Bạch Tuyết cùng bảy cái người lùn đi, không chỉ có thể kiếm tiền, còn có thể đi chơi.”

Thiếu nữ đầy mặt đều là collagen, khuôn mặt to bằng bàn tay nhỏ xinh đẹp đến kinh người, hồn nhiên ngây thơ toát lên vẻ quyết rũ khó cưỡng.

Úc Vân Đình muốn nhìn hình ảnh, nhưng bị anh bình tĩnh chặn lại.

“Anh à, anh thực sự đã thêm wechat của Minh Yên sao?” Úc Vân Đình không tin được nói: “Anh quên Minh Hòa Bình đã làm những gì sao?”

Úc Hàn Chi giương mắt, gằn từng chữ một mà nói: “Minh gia có thể động, nhưng Minh Yên không thể động.”