Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 3




Sau khi hai ba con Úc gia rời đi, Minh Yên đem nội dung kịch bản trong mơ sắp xếp lại một chút, giấc mơ của cô không trọn vẹn, chỉ mơ hồ biết Minh gia phá sản là do một tay Úc Hàn Chi tạo thành, hiện giờ cô truyền ra bên ngoài tình yêu của mình và Úc Hàn Chi, hy vọng có thể kéo dài thời gian một chút.

Thật ra Úc Hàn Chi yêu quý thanh danh của mình, nên lúc này cũng sẽ không ra tay với Minh gia.

"Đại tiểu thư, đã một ngày cô không ăn gì rồi, tôi đã nấu tổ yến cho cô." Thải Nguyệt thấy người Úc gia đi rồi, lão gia tức giận đi lên lầu vào thư phòng, lúc này mới bưng tổ yến hầm trong phòng bếp ra ngoài.

Đêm qua Minh Yên không ăn gì, dạ dày đói đến mức không còn cảm giác, vội vàng cong mắt cười khanh khách đón lấy, vừa ăn vừa hỏi: "Chị còn chưa về sao?”

Thải Nguyệt lớn hơn cô hai tuổi, không tính là người giúp việc của Minh gia, mẹ cô ấy bà Lý trước kia là đầu bếp chính trong nhà, nấu ăn rất ngon, chính là sau này mắc bệnh, vẫn phải uống thuốc trị liệu, bình thường hào môn thế gia kiêng kị điểm này nhất, không may mắn cũng sợ có bệnh, vì thế đã thay đầu bếp khác.

Minh gia vốn muốn đuổi việc bà Lý, nhưng Minh Yên không đồng ý, Minh Hòa Bình cũng không còn cách nào khác, nên đã để cho mẹ Thải Nguyệt mỗi tháng đến nhà vài lần, làm điểm tâm cho Minh Yên ăn, tiền lương chiếu cố.

Nhà Thải Nguyệt vốn không được dư giả gì, huống chi bà Lý ngày ngày phải uống thuốc, mà tiền thuốc lại rất nhiều, vì thế cả nhà bà ấy đều mang ơn Minh Yên, lúc bà Lý không thể đến, đều để cho con gái đến làm thay, lần này sinh nhật Minh Yên, Thải Nguyệt chính là tới phụ giúp.

Cũng bởi vì như vậy mà, Thải Nguyệt đối với Minh Yên rất nghe lời. Sau khi Minh gia xảy ra chuyện, mọi người đều chạy hết, duy chỉ có mình nhà Thải Nguyệt đã âm thầm giúp đỡ cô.

Kể từ giấc mơ đêm qua, Minh Yên chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.

"Tôi xin nghỉ hai ngày, mẹ tôi bảo tôi ở lại chăm sóc cô.” Thải Nguyệt vội vàng nói: "Cô chủ, hai ngày nay cô đừng đi ra ngoài.”

Hàng mi cong vút của cô khẽ run rẩy, cụp xuống hình lưỡi liềm, cúi đầu nói: "Chị nói với mẹ chị, tháng này ở nhà tĩnh dưỡng bệnh, không cần tới đây làm điểm tâm cho tôi, buổi tối chị đến phòng tôi, tôi có việc muốn nói với chị.”

Thải Nguyệt gật đầu, đang muốn nói chuyện, thấy Hoa Tư từ bên ngoài trở về, vội vàng che miệng không nói tới.

"Đại tiểu thư." Hoa Tư đi vào phòng khách, không kiêu ngạo kêu một tiếng, sau đó muốn trở về phòng mình.

"Chờ một chút.”

Thân thể Hoa Tư hơi cứng đờ, đứng không nhúc nhích, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần xinh đẹp biểu tình cực nhạt, đối với việc gây khó dễ của Minh Yên, cô ta sớm đã quen.

Minh Yên buông cái thìa nhỏ tinh xảo trên tay xuống, giương mắt nhìn Hoa Tư, nếu như nói cô là tranh sơn dầu hoa lệ cổ điển, thì Hoa Tư như thuộc về sơn thủy mặc họa, dáng vẻ này chính là gương mặt yêu thích nhất của đám đàn ông hiện nay, thanh thuần xinh đẹp, tóc dài cùng eo thon, giống như tiểu bạch hoa thanh thuần lạc vào hào môn, nhưng hết lần này tới lần khác lại có khí chất, hấp dẫn ánh mắt của những vị công tử nhà giàu, bao gồm cả Lam đại thiếu gia Lam Hi.

Minh Yên không giống Hoa Tư cô có cuộc sống khá nhấp nhô, tự cao, sau lưng vô số lần bị người ta cười nhạo không bằng nữ giúp việc trong nhà.

Tính cách kiêu căng của cô, thường xuyên đi làm khó Hoa Tư, vì thế thanh danh càng ngày càng kém, ngược lại thanh danh Hoa Tư trong giới thượng lưu dần dần nổi lên, lọt vào mắt một đám công tử thế gia.

Minh Yên thấy cô ta mặc váy màu trắng, xách theo một túi vải đựng sách, còn xách theo một cái túi quà nhỏ tinh xảo, logo phía trên là thương hiệu cô thường hay mua, một mặt dây chuyền đơn giản cũng phải hơn mười vạn, đây là đồ Hoa Tư không thể nào mua được, nhất thời có chút hoài nghi.

Đây nhất định là Lam Hi tặng, cô theo đuổi anh ta bảy năm, đối phương lại xem cô như kẻ bám đuổi phiền phức, ngược lại đối với Hoa Tư lại coi như bảo bối. Đây xem như là hào quang của nữ chính đi.

"Cô gọi mẹ Lý đi, theo tôi lên thư phòng.” Minh Yên nói xong đứng dậy, chỉnh lại áo dệt kim rộng thùng thình.

Sắc mặt Hoa Tư đột nhiên biến đổi, vội vàng đem hộp quà mặt dây chuyền đặt lên bàn trà nhỏ, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, mặt dây chuyền này là thiếu gia Lam gia bảo tôi chuyển cho cô, xin cô đừng đuổi việc hai mẹ con tôi.”

Minh Yên có chút kinh ngạc, đây là mánh khóe mà Lam Hi đã dùng mấy năm nay, chỉ có ba người là hiểu rõ.

Sợ cô làm khó Hoa Tư, Lam Hi liền cách một khoảng thời gian đưa quà cho Hoa Tư, nếu có chuyện gì không đúng, sẽ để cho Hoa Tư đem quà về cho cô, cô nhận được quà liền không hoài nghi hai người, cho nên đã hình thành một vòng luẩn quẩn.

Trước kia khi cô nhận được quà từ Hoa Tư đều sẽ dương dương đắc ý, tự nhiên cũng sẽ không quá làm khó dễ cô ta nữa. Chỉ là hôm nay nhìn những món quà này, nội tâm Minh Yên không hề dao động. Nghĩ đến mấy năm đó cô điên cuồng theo đuổi Lam Hi, chỉ vì ham hư vinh gia thế của Lam Hi, và muốn hơn thua với Hoa Tư, còn lại chính là thói quen.

Minh Yên nhíu mày, thản nhiên nói: "Đến thư phòng rồi nói sau.”

Cô đi thẳng lên lầu, gõ cửa thư phòng của ba cô.

Minh Hòa Bình cùng Úc Ân Dương cãi nhau nửa ngày, lúc đó bị tức giận đến hồ đồ, lúc này đã phục hồi lại tinh thần, càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy mất hết mặt mũi, thấy Minh Yên còn dám đến gõ cửa, liền ném chén trà, giận dữ nói: “Không muốn bị đánh thì con nên tránh xa ba một chút.”

Minh Yên nghe vậy liền cười nhạo ra tiếng, mở cửa thư phòng ra, bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ủy khuất nói: "Ba, vậy con vẫn nên vào quỳ đi.”

Lại nói tiếp, Minh Hòa Bình vốn không phải tốt đẹp gì, lòng dạ thực sự hiểm độc, vì muốn kiếm tiền mà vẫn luôn ẩu đả tranh chấp ở mảnh đất xám đó, sau đấy bị Úc Hàn Chi bắt được rất nhiều bằng chứng thực tế, đưa vào tù, Minh Yên biết những chuyện này không thể rửa sạch, nhưng mà Minh Hòa Bình đối với cô quả thật rất tốt, từ nhỏ đến lớn, chưa từng đánh cô dù chỉ một lần, tuy rằng chưa thiết lập quyền thừa kế cho cô, nhưng khi cho cô tiền quả thật rất hào phóng, ăn, mặc, ở đi lại mọi thứ đều đứng đầu, cô luôn có được những thứ mình thích.

Đương nhiên điều này cũng xuất phát từ việc cô hay làm nũng, và biết nịnh nọt ông.

Minh Yên đi vào thư phòng, đương nhiên sẽ không thật sự mà quỳ xuống liền chạy đến trước bàn trà, cọ cọ bình trà cực phẩm của ba cô đang uống, chờ Hoa Tư cùng Lý Quế Hoa đều tiến vào, lúc này mới đi vào trọng điểm.

"Con gọi Hoa Tư cùng mẹ Lý đến làm gì?” Minh Hòa Bình phồng mũi trừng mắt nói: "Đừng đụng vào trà của ba, con lại không uống được, đành đổ đi.”

Minh Yên mở miệng nói: "Ba, Lam Hi hình như vẫn luôn theo đuổi Hoa Tư.”

Sắc mặt Minh Hòa Bình thay đổi một chút.

Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, mẹ Lý nghe vậy lập tức đánh cô ta, vừa đánh vừa khóc nói: "Lão gia, đại tiểu thư, nhất định là hiểu lầm, con bé này cho dù có ăn gan hùm cũng không dám có tâm tư này, tôi trở về sẽ đánh chết nó.”

Hoa Tư bị đánh, bóng lưng thẳng tắp, không nói một tiếng.

Minh Yên đặt trà trên tay xuống nặng nề, khuôn mặt xinh đẹp hơi trầm mặc, nụ cười thu hết lại, từ nhỏ đến lớn, Lý Quế Hoa đối với Hoa Tư không phải đánh thì là mắng, nhưng đối với con ruột là cô cũng không tồi, chỉ là sau khi xảy ra chuyện, thấy tình hình không ổn, suốt đêm cuốn tiền chạy trốn.

Minh Yên đối với điều này không hận, nhưng cũng không chờ mong gì đối với người mẹ ruột thịt này.

Thấy Minh Yên tức giận, Lý Quế Hoa lập tức im lặng.

"Chuyện của tôi và Úc Hàn Chi rõ ràng là bị người khác tính toán, Minh gia mấy năm nay đều xảy ra không ít chuyện, ba, đã đến lúc thu liễm một chút rồi.” Minh Yên nửa thật nửa giả nói.

Minh Hòa Bình nghe vậy kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn con gái nghi hoặc nói: "Ý của con là có người đang hướng về phía Minh gia?”

Minh Yên gật đầu, thản nhiên nói: "Hiện giờ chuyện của con và con nuôi Úc gia trở nên như vậy, Lam gia coi trọng thanh danh nhất, hơn nữa Lam Hi lại không thích con, hai nhà kết thông gia đã không còn khả năng, Lam gia có gia thế như vậy, nếu như ở bên ngoài biết bao nhiêu cô gái xếp hàng, chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Không bằng ba nhận Hoa Tư làm con nuôi, nếu Lam Hi thật sự thích Hoa Tư, thì nhất định sẽ cùng nhà chúng ta kết thông gia.”

Minh Yên nói xong một phen, trong thư phòng yên lặng như chết, không chỉ Minh Hòa Bình ngây dại, mà Hoa Tư đều ngây dại, cô ta không dám tin nhìn Minh Yên, duy chỉ có Lý Quế Hoa sợ tới mức cả người đều run rẩy.

"Con không phải là uống rượu chưa tỉnh đó chứ?" Minh Hòa Bình suýt chút nữa muốn gõ đầu cô ra xem. Thiếu gia xuất sắc như Lam Hi, đốt đèn lồng cũng tìm không ra, giờ cô nói không cần thì không cần, còn muốn ông phải nhận nuôi con gái của người giúp việc? Hồ đồ, thật quá hồ đồ. Đều là ông từ nhỏ đến lớn nuông chiều cô, nuôi cô đến ngu ngơ như vậy.

Minh Yên đem phản ứng của ba người đều để vào mắt, hướng về phía Hoa Tư nói: "Hoa Tư, nếu cô không xuất hiện ở Minh gia, thì mỗi người đều có cuộc đời riêng rồi, nhưng mà cô đã vào cái vòng tròn này, hẳn là biết tầm quan trọng của gia thế, ngày xưa tuy rằng tôi làm khó dễ cô, nhưng cô cũng được Minh gia tôi che chở, nếu không cô thử đi ra ngoài xem những nhà hào môn có quyền thế ngoài kia đối với cô như thế nào, tôi để cho ba tôi nhận nuôi cô, cho cô thân phận địa vị, sau này cô phải tự dùng năng lực của mình.”

Vẻ mặt Hoa Tư biến sắc, cắn môi không nói, biết Minh Yên nói thật, rất nhiều chuyện cho dù cô ta trốn cũng trốn không thoát, huống chi mẹ mình lại tham lam, vẫn không muốn rời khỏi Minh gia, cô căn bản cũng không có lựa chọn.

"Ba, mấy năm nay Tư hoa sống ở nhà mình, cùng con lớn lên, không khác gì là con gái của ba, chẳng qua là phải làm thêm thủ tục nhận con nuôi, ba có thêm một người con gái, về sau rất có khả năng có thêm một người hỗ trợ, bên ngoài có bao nhiêu người chờ giẫm lên con, ba còn có đứa con gái thứ hai, nhất định là giúp ba kiếm được nhiều tiền.” Minh Yên quay sang nói với Minh Hòa Bình.

Minh Yên đối với ba mình hiểu rất sâu, chỉ cần nói ra Lam Hi thích Hoa Tư như mồi nhử này, việc này sẽ thành công một nửa, bản chất của ba cô là gian thương, hơn nữa lỗ tai mềm nhũn, đối với cô từ trước đến giờ đều đồng ý vô điều kiện.

Cô vắt hết óc, chính là vì việc rắc rối này, thứ nhất, cô đối với Hoa Tư còn thiếu nợ 22 năm, thứ hai nếu Hoa Tư thành người của Minh gia thế cục sẽ rất khác nhau, ít nhất Úc Hàn Chi sẽ không ra tay với Minh gia, Lam Hi càng không có khả năng thấy chết không cứu, cô cũng có thể có được nhiều thời gian hơn để tìm đường lui cho mình.

Có thể thắng được ván cờ này hay không, thành bại là ở đây.

"Con để ba suy nghĩ. "Minh Hòa Bình có chút do dự, con gái nuôi cùng con gái ruột vẫn bất đồng, ông vẫn hy vọng Minh Yên cùng Lam Hi kết thông gia.

"Lão gia, đại tiểu thư, làm sao được, Hoa Tư làm sao có thể trở thành người nhà Minh gia." Lúc này Lý Quế Hoa mới phản ứng lại, yếu đuối phản đối nói.

"Mẹ Lý, Hoa Tư là con gái ruột của bà, bà không hy vọng cô ấy càng ngày càng tốt sao?” Minh Yên nhàn nhạt liếc bà ta một cái.

Trong nháy mắt Lý Quế Hoa đã sợ tới mức giật mình, cả người đầy mồ hôi, không dám nhìn thẳng Minh Yên.

"Tôi đói bụng rồi, việc này mọi người suy nghĩ hai ngày trước đi." Minh Yên bưng đại hồng bào đã nguội lạnh lên, uống một hơi cạn sạch, ôm dạ dày đáng thương, xem ra còn phải cho ba cô vài bài học thêm mới được.

Minh Yên đứng dậy đi xuống lầu, lấy điện thoại di động ra, hẹn Lam Hi gặp mặt.