Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 22




Úc Hàn Chi gọi rượu vang đỏ, tiện thể hỏi khẩu vị của Minh Yên, để cho phục vụ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.

Tầng trên cùng của câu lạc bộ thanh lịch tao nhã, với những bông hoa rực rỡ xung quanh, tầm nhìn rộng rãi, đem cảnh đêm phồn hoa nhất Nam thành thu hết vào tầm mắt.

Minh Yên ngồi trên sopha mềm mại, nhìn vào những ngôi nhà kính bốn phía và những bông hoa tươi xanh, cảm thán ông chủ của câu lạc bộ này thật giàu có, vị trí này thật sự rất quý giá, dùng cả một tầng làm vườn hoa, thực sự là quá xa xỉ.

"Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói về phòng hoa viên trên tầng cao nhất này." Minh Yên vừa uống nước dưa hấu, vừa mở mắt hạnh đen trắng rõ ràng hỏi.

"Có thể là không mở cửa ra bên ngoài đi." Úc Hàn Chi nhàn nhạt nói, sau khi câu lạc bộ được trang trí xong, tầng trên cùng vẫn không mở cửa ra bên ngoài, thỉnh thoảng anh và Úc Vân Đình sẽ qua ăn cơm, uống một ly, ngắm nhìn cảnh đêm.

"Ồ~" Minh Yên chớp chớp mắt, thấy Úc Hàn Chi tạm thời đi nhận một cuộc điện thoại, cô nhàm chán lấy điện thoại ra chơi.

Úc Vân Đình gửi cho cô ba bốn tin nhắn.

"Minh Yên, có phải cô bị anh trai tôi dạy dỗ đến khóc, nên mới trốn không dám gặp tôi? Chậc chậc chậc, đáng thương~"

"Nhìn cô đáng thương như vậy, tôi thực sự rất vuiii~"

"Cho cô xem buổi tiệc rượu của Hoa Tư."

Úc Vân Đình nhắn tin càng ngày càng khó chịu, còn gửi cho cô một đoạn video tiệc rượu. Minh Yên tức giận ấn vào màn hình, mở video ra, chỉ thấy trong video Hoa Tư mặc một bộ váy đen, tóc đen đến thắt lưng cũng hiếm thấy, trang điểm tinh xảo, tự nhiên hào phóng, cùng Lam Hi đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, đẹp mắt đến lạ thường.

Trong video, Lam Hi hài hước mê người, Hoa Tư rụt rè thanh cao, hai người được không ít con cháu thế gia vây quanh tâng bốc.

Minh Yên híp mắt, từ nhỏ đến lớn Hoa Tư đều rất thông minh, biết mình không phải mỹ nhân tuyệt sắc, diện mạo chỉ xem như thanh thuần xinh đẹp, cho nên liền đi con đường riêng của mình, đứng trong đám tiểu thư nhà giàu thật sự rất nổi bật, thật sự khác biệt, cô ta thay vì lựa chọn chiếc váy lông lẫy cao quý sang trọng đã chọn cho mình một chiếc váy đen cổ điển và có khí chất.

Nếu Hoa Tư bắt chước phong cách ăn mặc của cô, đi theo con đường quyến rũ, ngược lại, sẽ bị người ta âm thầm giễu cợt.

Thấy cô ta hòa đồng như cá gặp nước, Minh Yên không ghen tị cũng không vui sướng, mỗi người đều rất tốt, xem số mệnh đi.

"Đừng khóc, chờ tôi trở về mua kẹo cho cô ăn, lợn con Minh Yên~" Úc Vân Đình lại vui sướng khi cô gặp họa gửi tới một tin nhắn.

Minh Yên cắn răng, lợn, cả nhà anh đều là lợn~

Cô nhanh chóng quay một video phòng ăn hoa viên 360 độ không góc chết, cũng chụp lại bóng dáng của Úc Hàn Chi đang gọi điện thoại.

Bóng lưng cao lớn của anh, giống như một cây ngọc lan, cho dù chỉ nhìn thấy sườn mặt của anh, cũng đủ làm cho người ta si mê.

Minh Yên gửi video cho Úc Vân Đình, cô lười phản ứng với anh, nhìn video mình quay, vui vẻ chụp ảnh bóng dáng Úc Hàn Chi, thêm bộ lọc, cài làm ảnh màn hình di động của mình.

Chức năng của điện thoại này quả thật rất hiện đại, video cùng ảnh chụp có độ phân giải rất cao, tiện tay nhấn một cái đã có những tấm ảnh rất chất lượng.

Minh Yên thấy Úc Hàn Chi nhận điện thoại, liên tục gửi video cho Úc Vân Đình, sau đó nâng cằm thưởng thức người đàn ông tuấn nhã có khuôn mặt: đẹp trai!

Lại nói Úc Vân Đình ở trong tiệc rượu chán nản uống rượu vang đỏ, nhìn đồng hồ đeo tay, chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc, thấy Minh Yên gửi video qua, anh ta tiện tay mở ra xem, trong nháy mắt liền sững sờ, anh trai anh lại mang Minh Yên đi ra ngoài chơi?

Anh trai anh là một người cuồng công việc giai đoạn cuối của chứng bệnh cưỡng chế lại biết dẫn Minh Yên ra ngoài chơi? Hơn nữa đây chính là tầng cao nhất của câu lạc bộ Phong Hoa.

Nơi đó không mở cửa ra bên ngoài, là hoa viên bí mật của anh em bọn họ.

Úc Vân Đình cảm thấy không đúng lắm. Minh Yên không phải là cuối đầu với anh trai anh chứ?

"Úc thiếu? Nghe nói hiện nay Minh Yên đang sống trong nhà anh?” Mấy tên ăn chơi trác táng đi qua, cười hì hì nói: "Thật có phúc.”

"Đúng vậy, nhà các anh không có phụ nữ, tiểu yêu tinh Minh Yên kia ở nhà các anh, hai anh em nhà anh thật có phúc."

"Lúc nào anh mang Minh Yên ra ngoài chơi? Tất cả chúng tôi đều nhớ cô ấy.”

Khuôn mặt Úc Vân Đình trong nháy mắt rất khó coi, anh ta nhận ra mấy người này đều là những tay ăn chơi trác táng nổi tiếng trong giới, danh tiếng đều cực kém, rượu chè, cờ bạc đều biết hết, thường xuyên cùng con trai thứ hai Kỳ gia tụ họp cùng một chỗ, còn tổ chức thành một hội, săn các cô gái đẹp.

Trước kia Minh Yên có gia thế cứng rắn, mấy người này chỉ dám sau lưng thèm muốn dung mạo của cô, hiện tại biết được Minh Yên chỉ là con gái của người giúp việc, các loại tâm tư đều nổi lên, lại còn giám nói bóng gió hai anh em anh?

Nhìn tất cả hành động của anh trai anh, rõ ràng là cho Minh Yên chỗ dựa của mình, cho dù Minh Yên là bao cỏ, cũng không tới phiên những tên côn đồ này đến chà đạp.

"Tôi và Minh Yên trước nay chưa quen biết, cô ấy đi đâu, ở nhà ai, làm sao tôi biết được." Úc Vân Đình lạnh lùng nói: "Các anh nghe ai nói bậy, tôi ngược lại muốn nhìn xem ai dám tạo ra tin đồn Úc gia chúng tôi.”

Mấy tên ăn chơi trác táng này thấy Úc Vân Đình mặt lạnh như vậy không nói nữa, lấy làm da mặt mỏng, không thể che mặt, cười hì hì nói: "Là đàn ông, chúng tôi hiểu, nếu không anh cứ chơi chán, chúng tôi có thể đợi.”

"Đúng vậy, lời này cũng không phải do bọn tôi tự mình hỏi, chúng tôi là giúp Kỳ thiếu chuyển lời."

"Trước kia Minh Yên cả ngày theo đuổi phía sau Lam Hi, Kỳ thiếu nể mặt hai nhà Minh gia và Lam gia, không tiện đoạt mỹ nhân, hiện Lam gia coi trọng cô gái Hoa Tư kia, hai anh em anh chiếm lấy Minh Yên cũng không tốt lắm. Các anh muốn cùng Kỳ thiếu trở mặt?”

Những lời sau đó càng kiêu ngạo, tục tĩu.

Mặt Úc Vân Đình xanh mét, lạnh lùng nói: "Kỳ Bạch Ngạn?”

Kỳ gia, tổ tiên thứ hai nhà họ Kỳ ở Nam thành nổi tiếng như sấm bên tai, nhưng lại có tiếng là hung tàn và háo sắc, lúc Úc Vân Đình học trung học đã xuất ngoại, đi theo bên cạnh anh trai Úc Hàn Chi rèn luyện, trở về Nam thành mới chưa được hai năm, năm nay mới ra ngoài giao tiếp, nghe qua danh tiếng của Kỳ Bạch Ngạn, thủ đoạn tàn nhẫn, chơi bẩn, Kỳ gia có người theo chính trị, cho dù thủ đoạn của Kỳ Bạch Ngạn đến đâu, cũng có lúc bị đâm lại, con cháu thế gia bình thường cũng không dám trêu chọc anh ta, sợ chọc phải lại gặp phiền phức.

"Đúng vậy, qua một thời gian ngắn nữa Kỳ thiếu sẽ trở về, để cho chúng tôi hỏi thăm chuyện của Minh Yên, anh em các người không cần phải vì một người con gái mà đắc tội với Kỳ thiếu.”

Trong thế gia Nam thành, Lam gia là lão đại đứng đầu, Kỳ gia theo sát phía sau, Minh gia cùng Úc gia xếp ở cuối, Kỳ Bạch Ngạn không dám cùng lúc đắc tội với Lam gia và Minh gia, tuy nhiên lại dám đối phó với Úc gia.

Úc Vân Đình cầm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, mở nút ra, đổ cả chai rượu vang đỏ vào đầu tên Tiền thiếu dẫn đầu, mỉm cười nói: "Miệng quá bẩn, thật đáng tiếc cho chai rượu này.”

Một phen động tĩnh này, lập tức dẫn tới một trận xôn xao, mọi người vây quanh kinh ngạc ra tiếng.

Mặt tên Tiền thiếu tái xanh, làm bộ muốn tiến lên trên đánh Úc Vân Đình, nhưng lại bị mọi người xung quanh đè lại.

"Lão Tiền, Kỳ thiếu không có ở đây, chúng ta không nên đắc tội với Úc Vân Đình."

"Lão Tiền, bình tĩnh, đừng xúc động, Úc gia không dễ chọc."

Úc Vân Đình phủi phủi quần áo, cười lạnh nói: "Đồ bại não.”

Úc Vân Đình nói xong, nghênh ngang rời đi, dám động vào người anh tôi che chở. Nhưng Minh Yên kia chính là một tai họa, lần này, Úc gia hoàn toàn muốn đắc tội Kỳ gia.

Úc Hàn Chi nhận điện thoại xong, trở về đã thấy Minh Yên nâng cằm, hai mắt nhìn chằm chằm anh không chớp.

"Nhìn cái gì?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Nhìn anh đấy." Sóng mắt Minh Yên di chuyển, quyến rũ cười nói. Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông đi ra ngoài hẹn ăn cơm ngắm cảnh đêm.

Trước kia theo đuổi Lam Hi tốn rất nhiều thời gian, sợ Lam Hi không muốn ra ngoài ăn cơm, cô đều sẽ gọi Hoa Tư cùng nhau đi, nhớ tới, thời điểm đó, cô thật sự là vừa viển vông vừa hèn mọn lại còn buồn cười.

Úc Hàn Chi thấy mắt cô gợn sóng, cười đến sáng lạn, trong lòng cuối cùng thoải mái lên.

Con gái ngoài 20 tuổi thích náo nhiệt yêu tự do nhất, cứ mãi ở nhà cũng không còn sức sống, xem ra sau này phải thường xuyên dẫn cô ra ngoài chơi một chút.

"Ba ngày sau sẽ xét xử sơ thẩm Minh Hòa Bình, cô muốn đi nghe không?" Úc Hàn Chi trầm thấp hỏi.

Minh Yên trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ba tôi ông ấy rất coi trọng mặt mũi, những chuyện trước kia ông ấy làm cho tới bây giờ cũng không cho tôi biết, lần trước tôi đi thăm ông ấy, ông ấy dặn dò tôi sau này đừng làm như vậy nữa, hơn nữa chuyện Hoa Tư lộ ra. Tôi không biết phải đối mặt với ông ấy như thế nào.”

Chuyện Minh Hòa Bình phạm tội thật đáng xấu hổ, đương nhiên không muốn để cho con gái của mình biết, cũng không muốn cho người khác nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng của ông ta.

Minh Yên chỉ đi thăm ông ta một lần và nhờ Thải Nguyệt hỗ trợ đưa chút quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt qua.

Tình cảm của cô đối với Minh Hòa Bình cũng rất phức tạp, trong mắt người ngoài, Minh Hòa Bình dù có xấu đi nữa, cũng là ba cô, ân dưỡng dục không thể quên.

Chỉ là hào môn thế gia phần lớn tình cảm lạnh nhạt.

Ba cô đáp ứng tất cả nhu cầu vật chất cho cô, nhưng không có thời gian để chăm sóc cô và làm bạn với cô trong sự trưởng thành.

Minh Yên thấp giọng nói: "Tôi muốn đi gặp ông ấy, sau này cơ hội gặp mặt không nhiều lắm, lại không muốn đi, tôi không muốn biết những chuyện xấu mà ông ấy đã làm.”

Mắt phượng của Úc Hàn Chi hơi sâu, nhàn nhạt gật đầu, Minh Hòa Bình phạm phải mọi chuyện đủ để phá hủy hình tượng một người ba hoàn mỹ, huống chi ông ta cũng không tính là một người ba tốt.

Mặc dù ông ta rất quan tâm con gái của mình, năm đó chuyện mèo vờn chuột đổi con cũng không có khả năng xảy ra, Minh Yên cũng sẽ không thiếu tình yêu như vậy, trước kia theo đuổi Lam Hi, hiện giờ lại dính vào bên người anh.

Trong lòng anh thấy Minh Yên thích làm nũng lại dính người, yêu đàn ông đẹp trai vì thiếu tình yêu, mặc dù, cô gái này hơi cáu kỉnh một chút, còn lại tâm tính rất tốt, không hề dài dòng.

"Trước khi mở phiên tòa, tôi sẽ dẫn cô đi thăm ông ta." Úc Hàn Chi trầm ngâm nói: "Ngày sau cô cũng đừng lo lắng, cách năm năm đưa chút đồ đạc vào đó, để cho ông ta trong đó sinh hoạt thoải mái một chút là tốt rồi. Xem như là 22 năm nuôi dưỡng.”

Ánh mắt Minh Yên khẽ động, bình tĩnh nhìn Úc Hàn Chi, cô mơ hồ biết được một ít ân oán giữa Minh gia và Úc Hàn Chi, Úc Hàn Chi không có bỏ đá xuống giếng giết chết ba cô, nhưng anh vẫn chăm sóc cô, bây giờ còn dặn dò cô như vậy.

Anh tất nhiên xuất thân trong một gia đình vô cùng tốt đẹp, mới có thể lòng dạ rộng lượng, phẩm hạnh cao khiết như vậy.

"Úc Hàn Chi, anh tốt như vậy, ba mẹ anh nhất định sẽ tự hào về anh đi." Minh Yên cười nói.

Mắt phượng của người đàn ông hơi tối, giọng nói từ tính dễ nghe: "Lúc nhỏ ba mẹ đều rất bận rộn, một thời gian rất dài tôi đều là theo và sống cùng ông nội.”

"Vậy gia đình anh từng là người Nam thành sao?" Minh Yên giống như vô tình hỏi, lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi.

Úc Hàn Chi nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp tinh xảo, trầm thấp nói: "Không phải.”

Thì ra không phải người Nam Thành, Minh Yên không dám tiếp tục hỏi nữa, sợ khiến cho anh nghi ngờ.

Rất nhanh đã có nghệ sĩ violin đi qua, kéo khúc nhạc nhẹ nhàng, quản lý của câu lạc bộ mở rượu vang lạnh ra, phục vụ hai người dùng bữa.

Một bữa ăn thật thoải mái và dễ chịu, Minh Yên lại lấy thêm hai phần tráng miệng, bởi vì đồ tráng miệng đều là kem, cô muốn ăn phần thứ ba, anh nhướng mày, ý bảo phòng ăn bên kia không cho.

Minh Yên bĩu môi, trông mong nhìn anh, cô vẫn còn muốn ăn.

Khuôn mặt tao nhã của Úc Hàn Chi không hề động đậy chút nào, gọi điện thoại cho Lâm Bình, dặn dò anh ta mang theo người lên tầng trên cùng.

Lâm Bình nhận được điện thoại, lúc này mới nhìn về phía quản lý Lâm đang chờ hồi lâu, mỉm cười nói: "Quản lý Lâm, xin mời theo tôi lên lầu.”

"Được, mời." Lâm Văn vội vàng mỉm cười đứng dậy, cô ấy có chút kinh hồn bạt vía đi theo phía sau Lâm Bình lên tầng cao nhất.

Cô ấy là người địa phương ở Nam thành, đương nhiên biết đây là câu lạc bộ nổi tiếng nhất Nam thành, là nơi tiêu tiền của con cháu hào môn thế gia, người bình thường ngay cả tiến vào cũng không dám tiến, chưa bao giờ nghe nói tầng cao nhất của câu lạc bộ Phong Hoa đã mở cửa ra bên ngoài.

Ba ngày trước công ty giải trí của cô đã bị thu mua lại, và người tiếp quản chính là Lâm Bình hơn ba mươi, trầm ổn lão luyện.

Toàn bộ công ty đã bị thu mua sau ba ngày, chỉ vì muốn dựng một đội ngũ các nhà môi giới chuyên nghiệp với sau đó cho một người mới bí ẩn vào vòng giải trí.

Mấy năm nay Lâm Văn cũng gặp qua không ít ông lớn vì nâng niu tiểu tình nhân mà vung tiền, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô ấy thấy người chưa tiến vào giới, đối phương đã trực tiếp thu mua công ty giải trí số một không hai tại Nam thành, sau đó tập hợp toàn bộ nguồn tài trợ của công ty, tìm ra các nhà môi giới chuyên nghiệp nhất, nhiếp ảnh gia quay phim, thợ trang điểm, đội ngũ quan hệ công chúng, hơn một chục người phục vụ cho cùng một người.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy gặp.

Hiện giờ thấy đối phương hẹn gặp cô ấy ở câu lạc bộ Phong Hoa, trong lòng Lâm Văn đã hiểu rõ, tiểu tân binh muốn vào giới giải trí này sợ là thiên kim, nhưng muốn nổi tiếng phải phụ thuộc vào tài năng và bản lĩnh của mình.

"Anh Lâm, mạo muội hỏi một chút, vì sao công ty lại chọn tôi?" Lâm Văn nhịn không được hỏi.

Cô ấy vào giới tám năm, ở Gia Nhân xem như là người cũng có tiếng nói, mang theo nghệ sĩ cũng không ấm áp không nóng bỏng, đối phương có tiền như vậy, vì sao không trực tiếp đào bới đội ngũ quản lí vàng và chuyên nghiệp hàng đầu trong giới?

Lâm Bình thản nhiên nói: "Cô Minh Yên muốn vào giới giải trí, ý của ông chủ là không cần cô ấy nổi tiếng, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi. Trong việc lựa chọn người, chúng tôi rất khắc khe, chúng tôi chọn không phải vì thủ đoạn và sự nổi tiếng của đội ngũ nhân viên. Lý lịch của cô Lâm tôi đã từng xem qua, người gốc Nam thành, gia cảnh khá giả, gia đình hòa thuận hữu ái, làm người lương thiện có kiên nhẫn, điểm mấu chốt là nhà đều ở Nam Thành, cô Lâm chỉ cần mang theo cô Minh Yên, không cho cô ấy tiếp xúc với những điều xấu trong giới giải trí, về phương diện thù lao, chúng tôi sẽ trả gấp mười lần tiền lương.”

Một câu nói lại khiến sau lưng Lâm Văn đều toát ra mồ hôi lạnh. Xem ra không riêng gì cô ấy, ngay cả những người khác trong đoàn đội cũng được lựa chọn kỹ lưỡng, khó trách nhiều người có trình độ chuyên môn khá cao nhưng vì nhiều lý do khác nhau, mà bọn họ không thể mạo hiểm.

Không chỉ có lương cao, mà còn nắm giữ số phận của họ. Hao hết tâm cơ như thế, chỉ vì để cho vị tiểu tân binh kia vui chơi vào giới giải trí?

"Cảm ơn anh Lâm, tôi sẽ tận lực làm tốt."

"Có vấn đề gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi, an toàn của cô Minh Yên là trên hết." Lâm Bình dặn dò một câu.

Lâm Văn nhíu mày, nếu không muốn nổi tiếng với những điều xấu trong giới, giới giải trí cũng có một phương sạch sẽ, người này có phải lo lắng quá hay không.

Hai người lên tầng cao nhất, Lâm Văn còn chưa kịp thưởng thức sự hào hoa trên tầng cao nhất, đã nhìn thấy mặt Minh Yên, đồng tử co rụt lại, kinh diễm đến một câu cũng không nói được.

Cô gái hơn hai mươi tuổi làm nũng túm lấy quần áo người đàn ông tuấn nhã bên cạnh, thanh âm như thanh tuyền linh động: "Tôi ăn một cái bánh kem nữa nha, đồ ngọt ở đây thực sự rất ngon.”

Lúc này hoa đăng vừa lên, cảnh đêm phồn hoa nhất Nam thành 360 độ nhìn không sót một chút nào, trong hoa viên trong nhà, người con gái có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, đôi mắt hạnh nhân lấp lánh, tóc dài tản ra như rong biển, dưới mắt là một nút ruồi màu đỏ quyến rũ, mỹ nhân ở trong giới giải trí rất nhiều, kiểu nào cũng có, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp một cô gái vừa đẹp vừa quyến rũ lại còn thuần khiết.

Khó trách người này lại cẩn thận như thế, dung mạo cùng khí chất như vậy, là đàn ông đều động tâm.

"Minh Yên, cô cứ quấn lấy tôi, trong nhà sẽ không được phép có đồ ngọt." Anh đưa lưng về phía cô với giọng nói gợi cảm trầm thấp, giống như rượu vang đỏ ngọt ngào, cũng giống như một khúc đàn cello gợi cảm.

"Ý của anh là có thể về nhà ăn?" Ánh mắt Minh Yên sáng ngời, cô cũng không phải muốn ăn cái bánh kem thứ ba, cô chính là thích làm nũng với Úc Hàn Chi, sau đó nhìn anh trầm mặt răn dạy cô như khuôn mẫu: Không thể nói ra những lời cấm dục.

Úc Hàn Chi khác với những tên ăn chơi trác táng bên ngoài đầy gái, những người đó tư tưởng rất dơ bẩn, Úc Hàn Chi thì giống ánh trăng thuần khiết, trêu chọc anh như vậy, nếu không cẩn thận trêu chọc thành công thì sao?

Làm nũng mà, lại không có hại.

"Xem biểu hiện của cô." Giọng anh trầm thấp nói xong, mắt phượng nâng lên, nhìn thoáng qua Lâm Bình cùng Lâm Văn.

Lâm Văn thấy rõ mặt người đàn ông, kinh hãi một chút, anh ta lớn lên thanh cao tao nhã như thế, cao quý ưu nhã, nhan sắc này vào giới giải trí cũng thật tranh cãi đi.

Mắt phượng người đàn ông đảo qua, lưng Lâm Văn không hiểu sao lại lạnh, dời tầm mắt, không dám nhìn nữa.

"Ông chủ, vị này chính là người quản lí của cô Minh Yên, cô Lâm." Lâm Bình tiến lên, giới thiệu thân phận của Lâm Văn.

Úc Hàn Chi khách khí xa cách gật đầu một chút, xem như quen biết.

Minh Yên lập tức rụt tay về, cô không làm nũng với Úc Hàn Chi nữa, giương mắt nhìn Lâm Văn một cái, thấy mặt cô ấy thân thiết, bộ dạng thanh tú, trang phục lại vô cùng có gu, không khó để hòa thuận, cười nói: "Chị Lâm, gọi tôi là Minh Yên được rồi.”

Lâm Văn thấy cô xinh đẹp lại dễ nói chuyện, người đàn ông anh tuấn này hình như cũng cực kỳ khách khí, tảng đá lớn trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống, cười nói: "Cô Minh Yên trông cô rất đẹp.”

"Cám ơn." Minh Yên rạng rỡ cười nói, cô hỏi ký hợp đồng cùng với tình huống của công ty.

Lâm Văn thấy cô ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết gì về giới giải trí, cô ấy nói đơn giản về công ty và ekip, cũng không muốn đề cập thêm việc ký hợp đồng với nghệ sĩ, toàn bộ công ty đều là tùy thuộc vào ý của ông chủ, ông chủ không nói muốn ký hợp đồng thì không ký.

Đến mức này, cô ấy không còn có cái gì là không rõ, cả công ty giải trí đều là Úc Hàn Chi mua về chơi cùng cô gái này, thực sự là quá chiều, cô ấy đứng dưới tàng cây chanh hạ chua xót.

“Cô Minh Yên vì sao lại muốn gia nhập làng giải trí? Có thể nói, nhóm của chúng tôi rất giỏi trong việc lập kế hoạch theo hướng này.” Lâm Văn cười nói với cô.

Mắt to đen láy của Minh Yên nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi, đương nhiên là vì kiếm tiền mà chạy trốn, với năng lực của cô, tiêu tiền là một cao thủ còn kiếm tiền thì quá khó khăn.

Bây giờ nghề giải trí dựa vào mặt để kiếm tiền, livestream làm người dẫn chương trình quá mệt mỏi, mưa gió không trở ngại mỗi ngày phát sóng trực tiếp bảy tám tiếng mới xong nhưng kiếm được rất ít tiền, làm người nổi tiếng trên mạng cũng cần có sự vận hành của nhóm, không bằng trực tiếp trở thành diễn viên đóng phim, làm bình hoa.

Đúng vậy, cô vừa không muốn trở nên nổi tiếng, cũng không muốn làm ảnh hậu, cô chính là muốn đi làm bình hoa, còn không cần quá nhiều kĩ thuật diễn bình hoa, sau đó tham gia một chương trình giải trí, trong vòng nửa năm nhanh chóng tích lũy một khoản tiền, có tiền là có thể chạy trốn rồi.

Bây giờ Nam thành nhìn như sóng yên biển lặng, trong vòng nửa năm tất nhiên sẽ gió tanh mưa máu, long trời lở đất, cô chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, là có thể chạy thật xa.

"Thật ra tôi chỉ muốn thử quay phim một chút mà thôi, không có nhiều suy nghĩ." Minh Yên cong mắt cười nói.

Thì ra chỉ là chơi vui, Lâm Văn lấy từ trong túi tài liệu ra cố ý mang theo kịch bản, nói: "Đây là ba bộ phim truyền hình gần đây đang sản xuất, đều là đạo diễn với biên kịch nổi tiếng, một bộ phim dân quốc, một bộ tiên hiệp, còn có một bộ phim truyền hình hiện đại, trong đó phim tiên hiệp được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng, và có rất nhiều người ủng hộ, từ trang phục hóa trang sẽ tiên khí hơn một chút, cô Minh Yên muốn lấy vai nữ 3 hay nữ 4?

Bộ phim đầu tiên nếu được sản xuất lớn, điểm khởi đầu sẽ tốt hơn nhiều, nhận được sự chú ý cao. Tuy nhiên là nữ phụ, nhưng phân cảnh ít, tạo hình đẹp, có thể quay trước tìm hiểu một chút về nghề này, chờ sau này lại chậm rãi tiếp nhận nữ chính trong những bộ phim nổi tiếng.”

Lâm Văn nói rất uyển chuyển, sợ cô gái không thích nhận vai nữ phụ, hiện giờ sản xuất kịch bản của đạo diễn nổi tiếng, chọn diễn viên đều cực kỳ hà khắc, cái này, diễn viên phải có thực lực đến tranh nhau đi thử vai, cô gái này chưa từng diễn qua dù đập nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.

"Không ngại nha, tôi cũng muốn một vai phụ. Tạo hình đẹp, con người được thiết kế tốt là được rồi, tôi có thể lấy ba kịch bản này đọc được không?” Minh Yên cười nói.

"Có thể, nếu có bất kỳ điều gì không hiểu hãy gọi điện thoại cho tôi." Lâm Văn cười nói, thở phào nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên gặp mặt suôn sẻ, cô ấy rất là vui sướng, xem ra cô gái này chính là một con thỏ trắng hồn nhiên, sẽ không chọc phiền cô ấy.

"Được rồi." Minh Yên mỉm cười nói.

Thấy cuộc trò chuyện gần như xong, Úc Hàn Chi trầm thấp mở miệng: "Vất vả cho cô Lâm rồi, có việc gì có thể để Lâm Bình tư vấn.”

Lâm Văn có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng cười nói: "Anh khách khí rồi.”

"Thời gian không còn sớm nữa, trở về đi.” Úc Hàn Chi đứng dậy nhìn về phía Minh Yên, ánh mắt ôn hòa.

Minh Yên vội vàng ôm ba quyển kịch bản, nhìn về phía Lâm Văn cười xán lạn phất tay, sau đó đuổi theo bóng dáng anh.

Anh nhã nhặn tao nhã cầm lấy ba quyển kịch bản dày cộp trong lòng cô, vừa đi vừa khàn khàn hỏi: "Quay phim rất vất vả, thật sự muốn đi sao?”

"Đương nhiên rồi, tôi muốn tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân..." Cô gái thanh mị xinh đẹp kiều diễm nói, bàn tay nhỏ bé nắm lấy khuỷu tay người đàn ông.

Sau khi hai người đi xa, Lâm Văn mới phục hồi lại tinh thần, cô ấy cảm thấy buổi tối trôi qua rất kỳ ảo, ông chủ thần bí nhiều vàng, tiểu tân binh trong giới giải trí vừa xinh đẹp vừa kiều diễm, câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở Nam thành. Không biết tại sao cô ấy tràn đầy niềm tin vào Minh Yên.

Bộ phim tiên hiệp "Trường Tương Tư" có kịch bản cực tốt, cho dù là nhân vật nữ phụ cũng rất tốt, dung mạo Minh Yên cộng thêm hậu trường cường ngạnh của cô, cô bé này tiến vào giới giải trí nhất định sẽ gây chấn động.

Khi đẹp đến một mức độ nhất định là điều may mắn.

*

Lúc trở về Úc gia đã chín giờ. Tâm tình Minh Yên cực tốt, cô ôm ba quyển kịch bản thật dày đi vào phòng khách, chỉ thấy Úc Vân Đình nằm liệt như cá muối trên sô pha.

Mùi thuốc lá còn sót lại trong không khí, và có một số tàn thuốc lá trong gạt tàn.

"Anh hút thuốc sao?" "Minh Yên nhíu mày nói, mấy ngày nay cô tới anh em Úc gia cũng không hút thuốc, sao Úc Vân Đình đang yên đang lành lại hút thuốc?

Chẳng lẽ là bị video của cô kích thích? Không nên.

Úc Vân Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ của cô, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, rồi nhìn về phía Úc Hàn Chi đang đi vào, nói: "Anh, anh có thời gian không?”

"Đi tắm rửa thay quần áo, sau đó đến thư phòng của anh.” Úc Hàn Chi nhàn nhạt nói: "Chi Lưu, mở cửa sổ thông gió ra.”

"Vâng, đại thiếu gia.”

Minh Yên thấy bộ dáng âm dương quái khí này của Úc Vân Đình, hừ lạnh một tiếng, vui vẻ ôm kịch bản của mình lên lầu, từ nay về sau cô chính là người có thể kiếm tiền nuôi gia đình, cô vội vàng quay phim làm bình hoa đẹp, ai quản Úc Vân Đình, một chàng trai không học tốt, còn học cách hút thuốc.

Úc Vân Đình nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo có mùi thuốc lá, sau đó gõ cửa thư phòng Úc Hàn Chi, rồi đi vào.

Úc Hàn Chi đang đọc bài của Minh Yên mấy ngày nay viết, anh chọn một bài viết có thể đọc được nhất, cẩn thận làm phẳng, chờ sau này bắt đầu sưu tầm, đây đều là dấu ấn của cô.

"Có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại hút thuốc?” Úc Hàn Chi thấy anh ta tiến vào, thản nhiên mở miệng.

"Có chút phiền não, nên em hút ba cây.” Úc Vân Đình gãi gãi tóc hơi ẩm ướt, thấy anh trai anh đem chữ viết như bò của Minh Yên xem như bảo vật, càng thêm bực bội, nói: "Anh, anh có biết Kỳ gia không?”

"Kỳ gia làm chính trị?” Úc Hàn Chi ngước mắt lên, mắt phượng sâu thẳm.

Úc Vân Đình gật đầu, nói: "Kỳ gia có chút bối cảnh, dòng họ thứ nhất ở Bắc thành làm chính trị, dòng học thứ hai ở Nam thành vơ vét tiền, Kỳ Bạch Ngạn con trai độc nhất Kỳ gia là một người có thủ đoạn tàn nhẫn, háo sắc vô lương, anh ta sai người đến nói chuyện, bảo chúng ta đưa Minh Yên đến Kỳ gia.”

Úc Hàn Chi Tuấn trầm mặt xuống, lạnh lùng mở miệng: "Chuyện lúc nào?”

"Đêm nay, một đám côn đồ sau lưng anh ta tới tìm em hỏi thăm chuyện của Minh Yên, em tức giận đến ngốc nghếch, nên đã rót một chai rượu vang đỏ đổ lên đầu bọn họ, sau đó Kỳ Bạch Ngạn sai người buông lời tàn nhẫn, nói không có được Minh Yên anh ta sẽ hủy hại Úc gia.” Úc Vân Đình càng nói càng tức giận: "Tên Kỳ Bạch Ngạn này hiện tại không ở trong nước, nghe nói qua một thời gian nữa sẽ trở về, anh, bọn họ đều đánh đến cửa, chúng ta không thể chịu đựng chứ?”

Úc gia ở Nam thành vẫn luôn khiêm tốn, dùng thủ đoạn thương nghiệp làm lớn làm mạnh, từ trước đến nay vẫn yên bình không gây thù chuốc oán với bất kì ai, nhưng thứ ngu ngốc, còn cho rằng Úc gia sợ bọn họ sao?

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh đặt trên bài viết, đôi môi mỏng mím lại, trầm giọng nói: "Anh biết rồi, việc này đừng nói cho Minh Yên biết.”

"Sớm muộn gì ngày mai cô ấy cũng biết, cũng không phải không nhìn nhóm WeChat, Kỳ Bạch Ngạn chính là một tên điên, nếu không chúng ta ra tay một chút vào sản nghiệp của Kỳ gia?”

"Chuyện Lam gia cùng Minh gia sắp xảy ra, chúng ta không nên đồng thời trêu chọc ba nhà. Gia thế của Kỳ gia ở Bắc thành, anh sẽ tìm Ôn Yến gây áp lực cho Kỳ gia.” Mắt phượng Úc Hàn Chi hơi lạnh, gằn từng chữ nói: "Chờ chúng ta ra tay, đụng tới Bắc thành trước.”