Phần 3/5
9
Sau khi Lục Diệc Hàn gia nhập thì ‘Group chat: Người một nhà tương thân tương ái (11)’ biến thành: ‘Group chat: Người một nhà tương thân tương ái (12)’.
Tôi, mười anh đẹp giai, cộng thêm Lục Diệc Hàn là tổng cộng 12 người.
Đột nhiên, thông báo ‘「 Tỷ phú chính là tôi 」 đã gia nhập Người một nhà tương thân tương ái’ hiện lên.
Tôi: “???!!”
Tôi nhắn: "Bố?!"
Anh bác sĩ tâm lý đã thêm cả ông bố tỷ phú của tôi vào group chat luôn rồi.
Group chat: Người một nhà tương thân tương ái (13)
Bố tôi vừa vào, tin nhắn đã lập tức spam tràn màn hình.
Mười anh đẹp giai gọi theo tôi: 【 Bố ạ. 】
Tôi: 【???】
Tôi chần chừ mãi, não vẫn chưa thông: “Chuyện này…”
Bác sĩ tâm lý ngắt lời tôi: “Cô Lộc à, không cần nhiều lời! Bố cô cũng chính là bố của chúng tôi.”
Chín người còn lại gật đầu như bổ củi.
Tôi do dự: “Chuyện này không ổn lắm đâu?”
Nhà giàu thế hệ thứ hai hỏi tôi: "Cô Lộc, cô có biết tên đầy đủ của bố chúng ta không?"
Tôi bối rối: "Hả? Tên là gì?"
Nhà giàu thứ hai hít sâu một hơi: “Bố chúng ta tên Sở Ngạo Thiên!”
Tôi lại càng bối rối hơn: “V…Vậy thì sao?”
Nhà giàu thế hệ thứ hai: “Tức là đến cả bầu trời trên đất kinh đô này đều phải thuộc về nhà họ Sở!”
Người mẫu nam nói: “Cái danh tỷ phú của bố chúng ta không phải đến từ 1 tỷ, mà là 99999999 tỷ tỷ.”
Những anh giai khác gật đầu tán thành: “Chúng tôi bằng lòng cùng nhau ở rể, làm con rể bố Sở.”
Anh số 4 thở dài: “Hết cách rồi, bố Sở giàu quá mà. Đừng nói làm con rể, ngay cả bảo tôi làm cháu trai bố Sở tôi cũng nguyện dâng hiến tấm thân này.”
Thế thì không cần đâu!
Ông bố tỷ phú lên tiếng trong nhóm: 【 Hả? Sao lại có thêm một người nữa? Ai đấy?】
Một giây sau.
「 Lục Diệc Hàn 」 đã bị đá khỏi group chat.
Sắc mặt Lục Diệc Hàn vô cùng tệ, tôi nhìn hắn cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn bấm điện thoại di động.
「 Lục Diệc Hàn 」 một lần nữa gia nhập group chat.
Một giây sau.
Lục Diệc Hàn lại bị đá khỏi group chat không chút do dự.
Lục Diệc Hàn quật cường quyết không chịu thua, hắn liên tục cố gắng gia nhập ‘Người một nhà tương thân tương ái’.
Khổ nỗi, cứ vừa vào đã lập tức bị ông bố tỷ phú của tôi kick ra liền.
Vào lại đá, đá lại vào.
Sau khi quá trình này lặp đi lặp lại được mấy chục lần thì Lục Diệc Hàn giận đến tím tái mặt mày rồi.
Tuy rằng rất thông cảm với hắn, nhưng tôi không thể để hắn làm ông bố tỷ phú của tôi gai mắt được.
Cho nên tôi block hắn luôn, hạn chế quyền gia nhập của hắn vào group chat Người một nhà tương thân tương ái.
Lục Diệc Hàn phát hiện mình bị bờ lốc, mặt hắn lộ ra biểu cảm ‘không thể tin nổi’.
Tôi tự like cho bản thân một cái.
Ai đúng ai sai rõ rành rành trước mặt thế này, tôi biết phân biệt bên nào quan trọng hơn mà.
10
Ông bố tỷ phú gửi tin nhắn trong group chat.
Giơ tay một cái: 【 Bố đặt bao hết rạp chiếu phim rồi, mấy đứa cùng nhau đi xem phim đi. 】
Xem ra ông bố thân yêu của tôi đã sắp xếp lịch trình xem mắt chu đáo cả rồi.
Đầu tiên là xem phim, sau đó là đi ăn lẩu, cuối cùng có phải tính bao trọn gói một căn phòng tổng thống để chúng tôi ‘chiến đấu’ đến bình minh ngày hôm sau luôn không?
Mười anh đẹp giai đương nhiên là đồng ý rồi, còn tôi thì trước mặt người bố tỷ phú hoàn toàn không biết chữ ‘không’ mặt mũi như nào.
Nhưng Lục Diệc Hàn chưa cam lòng bại trận như vậy.
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc đã bị tạc chai lỳ từ lâu rồi, hắn đòi đi theo để xem chúng tôi sẽ làm trò gì.
Bước chân ra khỏi quán cà phê, tôi nghe thấy tiếng vù vù rất lớn trên đầu. Ngẩng lên thì phát hiện hoá ra là một chiếc trực thăng đang hạ cánh, phát ra tiếng “Tút , tút , tút”.
Anh vệ sĩ ngọt nước nhảy xuống từ khoang máy bay, quỳ một chân trước mặt tôi.
“Tiểu thư, ông chủ lệnh tôi đến đưa cô tới rạp chiếu phim.”
Tôi bàng hoàng tiếp thu sự hào phóng của người bố tỷ phú nhà mình.
Vệ sĩ nói: “Tiểu thư, mời đi lối này.”
Tôi chỉ vào mấy anh trai bên cạnh rồi hỏi: ”Bọn họ thì sao?”
Vệ sĩ: “Tiểu thư chớ lo, ông chủ đã sắp xếp một chiếc máy bay cỡ nhỏ đưa họ đến đó.”
M…máy bay cỡ nhỏ!
Tôi: Cảm ơn chị yêu đã làm giám định ADN và đưa em về nhà!
Chiếc trực thăng chở tôi bắt đầu cất cánh, mười anh giai và Lục Diệc Hàn chỉ có nước đứng trên mặt đất ngước mắt nhìn tôi bay đi.
Trong nháy mắt, tôi cảm nhận được một sự sảng khoái không sao tả xiết.
Cái này, chính là cảm giác có tiền sao!
Sau khi chiếc trực thăng lượn một vòng trên trời thì đáp xuống trước cổng rạp chiếu phim.
Vệ sĩ từ trên trực thăng nhảy xuống, hô một tiếng: “Tiểu thư xin hãy chờ một lát!”
Các vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp bắt đầu ra tay. Bọn họ nhanh chóng trải một chiếc thảm đỏ thật dày lên mặt đất, xếp vô số bông hồng tươi thắm thành một hình trái tim 3D siêu to khổng lồ.
Sau đó họ lại điều chỉnh màn hình led của rạp chiếu phim đến độ sáng lớn nhất, đồng thời phát những bài hát đang hot hit trên mạng.
Tại thời điểm tôi xuống trực thăng, trên trời xuất hiện thêm 2 cái trực thăng khác điên cuồng rải cánh hoa hồng xuống.
Hai mươi anh vệ sĩ đứng thành hai hàng, đồng thanh hô:
“Chào mừng tiểu thư đến với rạp chiếu phim!”
Hai mươi anh vệ sĩ đồng loạt xé áo vứt đi, lộ ra cơ bụng nhiều múi mlem mlem.
Tôi sắp bị đống hormone nam nồng nặc này sặc đến ngất mất thôi.
Khoa trương, thật sự là quá khoa trương!
Cái đội hình khoa trương này làm tôi ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa.
Bọn người Lục Diệc Hàn từ một chiếc máy bay khác đáp xuống, 11 người đứng bên cạnh tôi trông y chang dàn harem được phú bà này bao nuôi.
Giám đốc rạp chiếu phim cầm một bản hợp đồng dát vàng đi tới, cung kính nói:
“Cô Lộc, ông Sở đã mua lại rạp chiếu phim này của chúng tôi. Từ giờ đây là tài sản tư nhân của cô, xin cô hãy đặt cho nó một cái tên mới.”
Tỷ phú lại khiến tôi cảm động nữa rồi.
Bố! Con nguyện gọi bố là bố cả đời này!
Tôi đặt bút viết tên mới lên bản hợp đồng dát vàng, giờ nó tên là…
Rạp chiếu phim Ba Ba.
Cái tên này chính là sự ngưỡng mộ của tôi dành cho ông bô nhà mình.
Sau khi xuống máy bay, Lục Diệc Hàn quay đầu nhìn quán cà phê cách rạp chiếu phim chưa tới 500m.
Hắn trầm tư.
Đi bộ từ quán cà phê tới đây… hình như… cũng chỉ mất 2 phút …ha?
11
Tôi dẫn đoàn mười một người đằng sau đi lấy vé xem phim.
Anh nhân viên bán vé vậy mà cũng rất ngon giai, tôi không nhịn được ngắm hơi nhiều chút.
Giám đốc rạp chiếu phim lập tức hiểu ý: “Tiểu Lục ra đây đi.”
Tiểu Lục đi tới, trông anh ta giống Lục Diệc Hàn đến phải 80%.
Tôi chần chừ: “Anh tên gì?”
Anh ta trả lời: “Thưa tiểu thư, tôi tên Lục Tự Hàn.”
Lục Diệc Hàn: “……”
Tôi thì thầm: “Giống, quá giống! Đến cả cái tên cũng giống thế cơ mà…”
Mặt Lục Diệc Hàn tái xanh.
Em trai số 7 nghiêng đầu: “Xem ra đại gia đình tương thân tương ái của chúng ta lại sắp có thêm thành viên mới nữa.”
Số 4 mỉm cười hiền hậu, cạy từ thắt lưng của người mẫu nam ra một viên ngọc lục bảo rồi đưa cho Tiểu Lục.
“Em trai à, các anh đi vội quá nên không kịp chuẩn bị quà gặp mặt, đành lấy cái này tạm vậy.”
Tiểu Lục hơi bồn chồn nhận lấy viên ngọc lục bảo.
“Cảm ơn.”
Người mẫu nam nhìn chiếc thắt lưng khảm ngọc bị trống mất một vị trí, nghiến răng nghiến lợi nói với số 4:
“Ông ngon nhờ, sao không lấy đồ của mình mà lại cạy ngọc của tôi làm quà!”
Số bốn nhún vai: “Cũng đâu còn cách nào khác, chẳng lẽ lại lấy viên ngọc trai Nam Phi trên giày của Quyền thiếu gia?”
Quyền thiếu gia cúi đầu nhìn viên ngọc trai Nam Phi lóa mắt trên giày: “……”
Idol số một đập vai Tiểu Lục: “Nhớ đấy, về sau cậu chính là số mười hai.”
Tiểu Lục biết điều gật đầu: “Vâng ạ!”
Số 4 kéo Tiểu Lục đến trước mặt Lục Diệc Hàn chào hỏi: “Đến đây, người này là tiền bối số 11 của cậu, mau chào đi.”
Lục Diệc Hàn, số hiệu mười một, đã bị trưởng nhóm ‘Người một nhà tương thân tương ái’ kick khỏi group chat.
Tiểu Lục lắp bắp nói: “X…Xin chào tiền bối số mười…mười một.”
Mặt Lục Diệc Hàn lạnh tanh, chẳng nói chẳng rằng.
Tiểu Lục nhìn chằm chằm Lục Diệc Hàn hồi lâu, hình như hiểu ra gì đó, quay đầu nói với tôi :
“Tiểu thư! Tôi nguyện vì cô mà đi phẫu thuật chỉnh hình thành khuôn mặt của tiền bối số mười một.”
Tôi rít lên: “Không, không cần! Anh cứ tự nhiên là tốt lắm rồi.”
Lục Diệc Hàn thiếu điều bị lời nói của Tiểu Lục làm cho tức chết, hắn giận dữ ép Tiểu Lục vào góc tường. Toàn thân hắn tản ra hơi lạnh thấu xương có thể làm người ta chết cóng, nghiến răng nghiến lợi nói với Tiểu Lục:
“Nhớ cho kỹ, dù cậu bắt chước giống thế nào thì cũng không thể thay thế tôi được!”
Giọng Tiểu Lục run rẩy trả lời: “T…tiền bối, em xin lỗi, anh đừng giận…”
Anh ta run lẩy bẩy như một đóa hoa trong trắng thuần khiết không nơi nương tựa, yếu đuối có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào.
Đoá hoa trắng Tiểu Lục này cực kỳ vừa lòng tôi.
Tôi lập tức hét lớn: “Dừng lại! Anh không được bắt nạt cậu ấy!”
Lục Diệc Hàn quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt không dám tin, xen lẫn một chút đau lòng.
“Tôi…… bắt nạt cậu ta?”