Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 9: 9: Cứu Một Người Nhất Thiết Cần Lý Do Ư




Giữa tiếng gió rít gào bên ngoài, Vân Mặc bỗng nghe có tiếng bước chân đến gần.

Chỉ là ai, đêm khuya thanh vắng lạnh lẽo tới buốt lòng người, lại tới vào lúc này?

Nàng còn chưa kịp định thần, thì đã thấy bóng dáng một nam nhân đội tuyết bước vào.

Nam nhân vận huyền y trang nhã, tuy không tuấn mỹ đến mức khiến người ta thốt lên hai chữ họa thủy, nhưng khí chất mà hắn mang lại khiến người ta liên tưởng một thư sinh nho nhã bước ra từ trong tranh.

Bước vào trong phòng, Trần Tử Huyền vẫn không cảm thấy đỡ lạnh hơn. Nếu như có ai đó bảo rằng đây là phòng của một vị hoàng tử, có đem mạng của hắn ra cược, hắn cũng chẳng tin!

Căn phòng này so với phòng của một hầu nữ còn tồi tệ hơn mấy phần!

Vân Mặc giật mình khi nhìn thấy hắn, Trần Tử Huyền cũng giật mình không kém khi phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Ánh mắt Vân Mặc khẽ liếc qua hòm thuốc hắn đang cầm trên tay, lập tức hiểu ra vài điều. Nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng, Trần Tử Huyền đã nhanh hơn nàng một bước.

- "Ta là thái y phụng mệnh hoàng thượng, đến đây để chữa trị cho điện hạ".

Cách ăn vận của hắn chẳng hề giống một vị thái y ở Thái Y Viện, khiến sóng mắt Vân Mặc lưu chuyển, không khỏi dấy lên tia nghi ngờ.

Như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Trần Tử Huyền nhẹ nhàng nhún vai.

- "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực chữa trị cho điện hạ. Cho dù thế nào, hiện tại điện hạ vẫn không thể chết được!"

Mấy chữ cuối hắn bất giác nhấn mạnh hơn một chút, khí chất an tĩnh của hắn tỏa ra khiến người ta không khỏi yên tâm mấy phần.

Vân Mặc lập tức hiểu ra ý trong lời hắn, vội vàng quỳ xuống.

- "Là nô tài thất lễ, mong đại nhân rộng lượng bỏ qua. Thân thể điện hạ hiện giờ cực kì suy yếu, nô tài vô cùng cảm kích đại nhân nguyện ý chữa trị cho người!"

Trần Tử Huyền gật đầu, đến bên Nhất Dạ lấy ngân châm ra cứu người. Bản thân Trần Tử Huyền vốn là thần y, hơn nữa ai đó còn đem mạng của hắn ra cược, hắn cho dù mất nửa cái mạng cũng phải kéo Nhất Dạ từ quỷ môn quan trở về.

Vân Mặc yên lặng đứng bên, trầm ngâm suy nghĩ.

Hiện giờ quả là Nhất Dạ, cho dù thế nào, vẫn cần phải tồn tại!

Bởi hoàng thượng có phát điên vì yêu đến mất lí trí, nhưng khi tỉnh táo lại cũng phải suy nghĩ thấu triệt một lần.

Nếu như Nhất Dạ xảy ra chuyện không may, chứng tỏ Lệ phi là yêu nữ hại nước làm rối loạn tâm trí hoàng thượng, khiến hoàng tử nối dõi duy nhất vì nàng mà chết!

Hoàng đế có thể một tay che trời, thế nhưng với những lời đồn tựa như nấm mọc sau mưa, hoàng đế dù quyền uy đến mấy, cũng khó mà ngăn cản được.

Hơn nữa việc hoàng đế đánh mất lý trí ném đại hoàng tử xuống hồ băng, tạm thời bỏ qua thái độ ngang ngược của Nhất Dạ, chỉ cần xem xét đến hành vi của hoàng đế, quả là không hợp lí lại tàn nhẫn đến mức đáng lên án.

Thế nhưng qua chuyện đó cũng có thể nhìn ra vị trí của vị Lệ phi trong trái tim hoàng thượng, chỉ sợ rằng cho dù Lệ phi muốn lấy mạng của y, hoàng thượng nhất định cam lòng mà đưa thanh kiếm cho nàng tùy ý định đoạt!

Vân Mặc chợt nhớ ra trong cốt truyện, ở phần ngoại truyện có nhắc đến quá khứ u ám của nhân vật phản diện.

Bạo quân tương lai tuy được coi là "binh khí trời đất kết thành, trăm trận trăm thắng" khiến người người kinh hồn khiếp đảm, trên người tuyệt không dính dáng một chút khói lửa nhân gian, nhưng trước đó, hắn cũng là một con người, cũng có ái ố hỉ nộ như bao kẻ khác.

Quan trọng hơn, hắn khi đó vẫn là một đứa trẻ, rất cần thiết sự yêu thương che chở.

Lại bi thương oan nghiệt là, khi hắn chào đời, mẫu thân liền mất, sau đó chính là một hồi mưa tanh gió máu!

Ngọc Lan cung trở nên lạnh lẽo, ẩn ẩn sát khí cùng lệ khí nặng nề, một đứa trẻ như hắn lớn lên từng ngày trong đó, không rõ vì sao có thể tồn tại được đến tận bây giờ.....Từ trước đến nay sống trong những lời đồn vô tình cố ý, tam quan của hắn ngày một lệch lạc, trái tim ấm nóng của hắn ngày càng bị mài mòn.

Không có ai dạy hắn phân biệt đâu là nhân, đâu là nghĩa? Như thế nào được gọi là phải trái đúng sai? Có người bảo hắn muốn thoát khỏi cuộc sống đáng chết như hiện tại thì nhất định phải học, thế nhưng cầm trên tay những quyển sách nói về trung hiếu lễ nghĩa, hắn chỉ cảm thấy có một trận sương mù quét qua, bề ngoài tuy hắn không tỏ vẻ gì nhưng sâu trong lòng thì cực kì bài xích!

Mặc dù là vậy, nhưng ở thời điểm đó, tâm hồn hắn vẫn còn có tia mỏng manh của tình người.

Hắn ngu ngốc gây bao náo loạn để mong phụ hoàng chú ý, trực tiếp tỏ vẻ chán ghét coi thường vị phi tử mà phụ hoàng luôn muốn khảm vào trong ngực. Nhưng dù có thế nào, ánh mắt phụ hoàng vĩnh viễn phớt lờ sự tồn tại của hắn, mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều như vô tình cố ý tổn thương tâm hồn non nớt ngây dại....

Nhất Dạ ngày càng lún sâu vào vũng bùn không đáy, đến khi hắn thực sự vặn vẹo hắc hóa, là lúc phụ hoàng của hắn, tàn nhẫn dùng chính đôi tay của mình, ném hắn xuống hồ nước đã kết thành tầng băng mỏng!

Sau đó, hắn bị nhiễm phong hàn cực nặng. Trải qua nhiều đêm thập tử nhất sinh, vô số lần đã bước qua ranh giới của cái chết lại được kéo ngược từ quỷ môn quan trở về, đến khi tỉnh lại, Nhất Dạ đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

Thời điểm đó chính thức đánh dấu cuộc đời hắn, từ đứa trẻ bị người đời nguyền rủa, tương lai hắn dẫm đạp lên xương máu hết thảy của bao người mà đi, tưới đỏ khắp thiên hạ rồi trở thành binh khí hủy diệt không có tính người.

Nhưng với sự xuất hiện của Vân Mặc, liệu cốt truyện có chuyển biến chút nào cho nhân vật phản diện hay không?

Trải qua hai canh giờ, sống lưng của Trần Tử Huyền đã mướt mồ hôi, hắn nhẹ nhàng nói.

- "Tính mạng của điện hạ đã không còn gì lo ngại nữa...Tiểu thái giám, ta kê đơn thuốc này, ngươi theo như hướng dẫn đến Thái Y Viện lấy thuốc, lập tức sẽ có người đem đến cho ngươi!"

Đối với thái giám nhỏ rất quan tâm đến điện hạ, Trần Tử Huyền không có tâm tư đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, với trách nhiệm của một đại phu, hắn cần chuyên tâm cứu người là đủ. Nhưng vì biết thái giám nhỏ đối với điện hạ không có ác ý, nên hắn mới an tâm giao việc sắc thuốc của điện hạ cho nàng.

Vân Mặc nhìn hắn với vẻ mặt cảm kích, gật đầu nói sẽ ghi nhớ kĩ. Trần Tử Huyền quan sát nàng một chút, sau đó quăng cho nàng một lọ thuốc màu trắng.

- "Cái này dành riêng cho ngươi, mỗi ngày một viên, đừng để ngươi bị nhiễm phong hàn rồi lan cho điện hạ!"

Nhất Dạ không phải còn nhiễm phong hàn nặng hơn nàng sao!? Vân Mặc bật cười, lòng ngầm hiểu ý tốt mà đối với hắn tràn ngập sự biết ơn.

Bóng dáng Trần Tử Huyền rất nhanh đã khuất, căn phòng trở về lặng lẽ như lúc đầu.

Có lẽ là do được thần y điều trị nên Nhất Dạ phục hồi rất nhanh. Tờ mờ sáng hôm sau, hắn đã tỉnh giấc.

Cơ thể vẫn còn suy yếu nhưng hắn chẳng để tâm, chỉ là liếc mắt một cái...đã thấy thái giám nhỏ đang ngủ gục trước thành giường của hắn.

Mơ mơ hồ hồ nhớ lại, hình như lúc ấy, có bóng dáng nhỏ gầy yếu, chật vật nhảy xuống hồ băng vớt hắn.

Người đó cõng hắn về, giữa một đoạn đường tuyết rơi, cả một chặng đường dài tim đập.

Trên đời này, thực sự có một người can tâm tình nguyện, quan tâm tới hắn, để ý đến hắn sao?

Ấm áp nàng nguyện ý trao cho hắn, rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật? Hay là nói, hắn có cái gì để nàng sẵn sàng đánh đổi, để lợi dụng hắn đây?

Nghĩ đến đấy hắn bỗng nhiên bật cười. Nụ cười của hắn ẩn nhiều đau đớn thê lương, hắn tự giễu bản thân một tiếng ảo tưởng, hắn có cái gì đáng giá, để người ta tìm ra chút giá trị nhỏ nhoi?

Vậy thì cớ gì, người trước mặt lại bỏ qua bao ánh mắt dị nghị, cam tâm hướng về phía hắn?

Nhất Dạ cứ thế nhìn chằm chằm vào Vân Mặc, hắn khẽ vươn tay gạt vài sợi tóc rối để có thể ngắm kĩ gương mặt khả ái của nàng.

Càng nhìn, đôi mắt hắn càng sâu không đáy, thấp thoáng bên trong như có ánh lửa bập bùng, nhảy nhót lập lòe không dứt!

Vân Mặc đang chập chờn trong giấc ngủ vì ánh mắt dai dẳng của ai đó mà sống lưng lạnh toát, cảm giác nguy hiểm đang ở ngay rất gần.

Nàng vội vàng mở mắt, ngước lên đã trông thấy gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp như thiên sứ trong trắng, mê hoặc lòng người của nhân vật phản diện!

Mỹ nam họa thủy!

Trong lòng Vân Mặc không kìm được thốt lên câu nói ấy.

Thế nhưng nàng không phải là một nhan khống, nên chỉ một thoáng bối rối, nàng lại bình thản như lúc đầu.

- "Điện hạ.....ngài đói chưa, có muốn ăn chút cháo không?"

Giọng nói của nàng mềm mại, tựa lông vũ nhẹ quét qua trái tim hắn, khiến lòng hắn ngứa ngáy nhộn nhạo.

Bởi vì còn nhiễm lạnh, nên âm thanh của hắn khàn khàn, nhưng từng chữ phát ra hết sức lạnh lùng, chỉ là để ý kĩ sẽ nghe thấy vài phần run rẩy không dễ phát hiện.

- "Vì sao.... ngươi lại cứu ta?"

Đôi mắt Nhất Dạ nổi lên từng gợn sóng nhỏ, ánh mắt long lanh hệt như thủy tinh dễ vỡ, lại tựa bong bóng đại dương thoáng chốc sẽ tan... Đối diện với đôi mắt ấy, Vân Mặc bỗng sinh ra cảm giác bối rối, trái tim của nàng như hóa thành nước, đối với đứa trẻ đáng thương là Nhất Dạ bỗng thấy xót xa.

Nàng mỉm cười, không kìm được khẽ xoa đầu hắn.

- "Thực ra, bản thân nô tài cũng chẳng rõ vì sao lại cứu điện hạ. Nhưng mà, nô tài từng nghĩ, cứu một người...nhất thiết cần một lý do ư?"

Nhất Dạ nghe câu trả lời của nàng chợt ngây ngốc. Vân Mặc đột nhiên đứng lên, Nhất Dạ sinh ra hoảng hốt, trái tim như bị bóp nghẹt. Nàng định đi đâu, chẳng lẽ nàng muốn bỏ mặc hắn tại căn phòng lạnh lẽo này?

Từng suy nghĩ điên cuồng nhảy nhót trong đầu, tựa như hiện tại, Nhất Dạ rất muốn nắm trong tay một sợi dây xích, đời này kiếp này, vĩnh viễn trói chặt nàng ở bên!

Thấy Nhất Dạ cúi đầu, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt vạt áo của mình chẳng buông, Vân Mặc dịu dàng lên tiếng trấn an.

- "Điện hạ nghỉ ngơi, để nô tài đi lấy cháo ấm cho người!"

Nhất Dạ nghe câu trả lời của nàng không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, khó chịu luyến tiếc buông vạt áo của nàng.

Hắn thực sự muốn đi cùng nàng, chỉ là hiện giờ cơ thể hắn yếu ớt vô lực chẳng còn sức.

Đến khi quay lại, trên tay nàng cầm một bát cháo nóng hổi. Một vài bông tuyết vô tình đậu trên mái tóc buông thả tán loạn, khiến nàng càng trở nên sống động huyễn hoặc tâm trí con người.

Trái tim của Nhất Dạ bỗng đập thịch một tiếng! Hắn đột nhiên sinh ra ảo giác, người trước mặt tuyệt đối không phải là một tiểu thái giám, mà là một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như nguyệt.

Thái giám nhỏ an tĩnh ngồi bên cạnh hắn, sau đó nhẹ nhàng thổi thổi, dịu dàng đưa đến trước mặt hắn một thìa cháo.

- "Điện hạ, có thể ăn không?"

Giây phút ấy, trái tim của nhân vật phản diện đã định sẵn tuyệt không dính đến chữ "ái tình", bỗng nghe lớp băng dày đặc trong trái tim vỡ tan thành từng mảnh nhỏ!

Hắn bất giác há miệng, khẽ nuốt xuống ngụm cháo đã được ai đó thổi qua.

Cảm xúc ấm áp len lỏi vào trong trái tim, chạm sâu đến lục phủ ngũ tạng của hắn. Hương vị tuyệt vời không thể tả này, hắn chưa từng trải qua trước đây.

Tận đến khi Vân Mặc đút cháo cho hắn xong, Nhất Dạ vẫn nhìn nàng mãi không dứt. Vân Mặc mơ hồ cảm thấy nguy hiểm giống như bị hung thú vây phục trong núi tuyết, nhưng đến khi định thần trở lại, người trước mặt yếu ớt vô hại như vậy, nàng cảm thấy bản thân đang nghĩ quá nhiều.

Ánh nến trong phòng rơi xuống hàng lông mi cong dài của Nhất Dạ, phản chiếu gương mặt khiến người ta kinh diễm nhưng trắng bệch. Không gian tĩnh mịch tựa như nhuốm thêm vài phần mộng ảo, khiến nàng tạm thời quên đi hắn chính là nhân vật phản diện đầy nguy hiểm.

Vân Mặc nhẹ nhàng đứng lên, lấy chăn đắp lại cho hắn.

- "Điện hạ nghỉ ngơi, nô tài đi sắc thuốc cho điện hạ!"

Cho đến khi thân ảnh tiểu cô nương biến mất, ánh nhìn vô hại trong mắt vị hoàng tử bỗng lóe lên sự tàn ác.

Ẩn sâu trong đôi mắt xinh đẹp đen láy còn là tham luyến khát khao cháy bỏng muốn nhấn chìm người vào trong đó!

Biết làm sao đây, hắn muốn chiếm hữu thái giám nhỏ thành của riêng hắn mất rồi!