Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 30: 30: Nữ Nhi Tình







Nàng là vương một quốc, muốn gì chẳng được, mà bi ai thay, tìm một chỗ đứng trong trái tim người, sao khó khăn đến thế?

Lòng nàng vương vấn tâm tình nhi nữ...Nhưng trong mắt người chỉ duy nhất hình bóng giang sơn.

Cùng người đoạn tuyệt trong phút chốc, đế vương vô tình nhưng cớ sao nước mắt cứ tuôn rơi...

Yêu thương rẽ thành hai ngả, trăm đường vạn lối...

Năm ấy, người quyết tuyệt đến biên quan, bảo vệ giang sơn, không hẹn ngày trở về.

Ngày y đi, nàng trực tiếp đến tiễn.

Lúc đó, cờ hiệu phủ khắp nơi, y ngồi trên con ngựa trắng, áo bào đỏ tựa ánh chiều tà, phần phật cuốn theo ngọn gió, khí chất oai phong, hùng phương một cõi.

Nàng mãi mãi chẳng thể nào quên được.

-"Thần nguyện cô độc cả một đời, bảo vệ giang sơn Đại Yến."

Một câu nói của y, quyết định lên tất cả, giữa hai người là hữu phận vô duyên.

Nếu y ngoảnh đầu quay lại, người dõi theo bóng lưng y không phải là đế vương vô tình, chẳng qua là tiểu cô nương áo đỏ, mang trái tim si tình mà thôi...

Hoa rơi lả tả phiêu tán, che đi bóng hình của chàng.

Hoa đậu trên đôi mắt ưu sầu...Nghe tiếng ai thở dài buồn bã.

Năm tháng tương tư, vì ai mà lệ đọng khóe mi?

*****************

Hôm sau, tin tức hoàng đế mang một nam nhân lạ mặt về cùng đã khiến cả kinh thành chấn động.

Nhiều tin đồn thất thiệt mọc ra như mưa, ai nấy đều đặc biệt suy đoán, hoàng đế mang một nam nhân tuấn tú bí ẩn về cùng, không lẽ giữa hai người là đoạn tụ chi phích?

Thái hậu cực kì sầu não.

Hoàng đế liên tiếp từ chối mỹ nhân, lại đem một nam nhân lạ mặt về, mặt mũi của hoàng thất chẳng phải đã bị quẳng đi hết rồi?

Thái hậu giận đến mức muốn đến Ngọc Lan cung của hoàng đế để hỏi cho rõ ràng, lại bị hoàng đế thẳng thừng khước từ, cáo bệnh không gặp.

Bất đắc dĩ, thái hậu đành phải viết thư gửi cho một người.

Đêm ấy, tướng quân cấp tốc vào hoàng cung xin được gặp hoàng đế.

Tướng quân là sư phụ của hoàng đế, y dạy dỗ nàng từ lúc nàng 7 tuổi, còn y lúc ấy 18 tuổi, ở độ tuổi hào hoa rực rỡ nhất.

Năm tháng đó, y nổi tiếng ở kinh thành vì tuấn tú vô song, tuổi trẻ tài cao, được hoàng đế hết mực yêu quý và tin dùng, giao trọng trách bồi dưỡng Vân Mặc khi nàng còn là thái tử.

Thời gian trôi qua 9 năm, năm nay hoàng đế đã 16 tuổi, mà y đã bước sang tuổi 27.

Y vẫn cô độc như cũ, lâp nhiều chiến công lớn lao, là cánh tay đắc lực của Vân Mặc, hết lòng bảo vệ giang sơn.

Quả nhiên khi y khẩn cấp muốn gặp Vân Mặc, Vân Mặc đã đồng ý gặp y.

Vị thái giám dẫn đường y đến tẩm điện của nàng, lòng y ngoài lo lắng vì những tin đồn thất thiệt dành cho nàng, còn có chút lạ lẫm.

Y tự hỏi, đã bao lâu, y chưa đặt chân đến tẩm điện của nàng?

Tẩm điện là nơi cấm địa của nàng, từ trước đến nay, nàng chỉ cho phép duy nhất y được bước vào trong.

Vì vậy khi đến tẩm điện, người thái giám dẫn đường phải đứng ngoài, để y tự mình bước vào.

Đến khi bước vào tẩm cung, y có hơi bất ngờ vì những ngọn nến thắp sáng mù mờ, khiến y chẳng nhìn được rõ vị đế vương trước mắt.

Y không biết biểu cảm của đế vương thế nào, chỉ cảm thấy tẩm cung của nàng, có chút lạnh lẽo, có chút cô độc...

- "Vi thần Triệu Ảnh Quân, tham kiến bệ hạ."


Y quỳ ở tẩm điện lạnh lẽo, còn vị đế vương im lặng như pho tượng, mãi không cất lời.

Đến khi y nhíu mày tỏ vẻ sốt ruột, giọng nói trầm đục của đế vương mới vang lên đầy khó nhọc.

- "Giữa hai chúng ta, từ bao giờ đã phân định rạch ròi như thế?"

- "Bệ hạ, cho dù thế nào, vi thần luôn là thần tử của bệ hạ.

Hiện nay bệ hạ đã 16 tuổi, là vương một quốc, có những việc, không thể tùy hứng được nữa."

Vân Mặc cười lạnh.

- "Trẫm tùy hứng? Người dựa vào cái gì, mà bảo trẫm tùy hứng?"

Vị tướng quân thở dài, trầm ổn nói.

- "Bệ hạ, người không biết toàn bộ kinh thành đang dị nghị gì ư?"

- "Ha...chỉ là mang một nam nhân về cung, trẫm cũng không để hắn ở hậu cung của trẫm.

Còn mấy tin đồn vớ vẩn, ngày mai trẫm sẽ lập tức giải quyết..."

Ngừng một chút, giọng vị đế vương nhẹ như gió thoảng.