Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 24: 24: Kết Cục Của Bạo Quân




Thiếu niên bạo quân có thể cao quý tại thượng đến ngày hôm nay, đương nhiên năng lực hắn không phải tầm thường.

Người dạy bảo hắn là vị tổng quản thái giám thâm sâu khó lường ngày nào, khiến bản thân hắn từ khi ra đời đã có lệ khí quỷ dị, qua rèn luyện từ trong tử ngục, sát khí càng thêm nặng nề.

Sau khi thái giám tổng quản quyết định ở ẩn, liền trao lại quyền lực ngầm vào tay hắn. Chỉ trong một năm, chẳng rõ đã hóa điên hay phát rồ, hoặc là do cai quản tàn khốc của bạo quân, thế lực hắn nắm trong tay đã mạnh, nay càng mở rộng mạnh mẽ.

Lực lượng quân phản loạn của Hạ Nhã Tịch, đã là cái gì?

Chẳng qua giống như đám kiến yếu ớt, thiếu niên bạo quân chỉ cần giơ tay, đã dễ dàng nghiền vụn tất cả.

Nhưng mà...thiếu niên bạo quân cứ để mặc cho bọn chúng hoành hành...Ám vệ trưởng đi bên cạnh tổng quản thái giám nhiều năm, nay đã phục vụ cho thiếu niên không khỏi sốt ruột.

Thiếu niên bạo quân không có động tĩnh nào kháng cự, y sao có thể trơ mắt nhìn ngôi vương của chủ nhân mình sắp mất được đây?

Vì vậy, y đã phạm vào cấm kị.

Y bước vào tẩm cung của bạo quân, tự ý trái lệnh của hắn.

Bạo quân lạnh nhạt ném chiếc chén lưu ly xuống đất, mảnh vụn văng ra tứ phía. Sau đó hắn hờ hững ngồi trên long ỷ, nhìn không ra hờn giận.

Thời tiết đã lạnh giá nay càng u ám vạn phần.

Đến bây giờ ám vệ trưởng mới ý thức được hiểm nguy. Y cực kì sợ hãi, nhớ đến những hình phạt biến thái mà thiếu niên bạo quân nghĩ ra tra tấn người sống không bằng chết, y run rẩy quỳ xuống tạ tội.

Bao nhiêu năm phục vụ thiếu niên bạo quân, chỉ đổi lấy một câu nói tàn khốc định đoạt kết cục của y.

- "Lăng trì hay tự vẫn, ngươi chọn đi."

Ám vệ trưởng hiểu, có lẽ thiếu niên bạo quân nghĩ đến y đã phục vụ hắn cùng vị tổng quản thái giám bao năm, mới cho phép y được quyền lựa chọn cái chết.

Y nở nụ cười nhạt, không biết cảm thấy may mắn hay bất hạnh. Sau đó, y rút kiếm đâm cổ tự vẫn.

Bạo quân phất tay một cái, lập tức có người đến dọn dẹp xác chết, sau đó, một ám vệ khác đưa một nữ tử vào diện kiến hắn.

Nữ tử từng xinh đẹp vô song nay bị tra tấn thảm hại không ra dáng hình. Vị nữ tử này chính là người duy nhất thoát khỏi đêm thảm sát của bạo quân.

Lệ phi - người từng là quả tim nhỏ của tiên hoàng. Trước kia xinh đẹp kiêu sa đến bao nhiêu, thì hiện nay thảm hại thấp hèn đến bấy nhiêu.

Bạo quân dịu dàng vuốt ve thanh kiếm, hắn cong môi lạnh nhạt nói.

- "Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất! Nói, là ai dám giết nàng?"

Một con mắt của Lệ phi đã bị mù, chỉ còn một con mắt khác le lói nhìn thấy ánh sáng, bà ta ngẩng đầu nhìn thiếu niên bạo quân điên cuồng, tự nhiên cười lớn. Hay cho một người như hắn, đến cuối cùng ngu ngốc y như phụ mẫu hắn vậy, rơi vào lưới tình, càng vẫy vùng càng bị mắc kẹt, không sao thoát nổi hai chữ "tình yêu".

- "Hahaha, là ai giết có khác gì nhau? Gia tộc Tô Văn vốn bị tiên hoàng ban lệnh chu di cửu tộc, nàng ta là nữ nhi của gia tộc, đương nhiên phải chết. Hơn nữa dối trên lừa dưới, nữ cải nam trang, tội càng thêm nặng, xứng đáng bị giết."

Ngược lại dòng thời gian khi ấy, gia tộc Tô Văn có bao nhiêu phong quang vô hạn, kiêu ngạo như ánh mặt trời ban trưa, người người kính ngưỡng, bỗng chỉ vì mưu phản bất thành mà cả gia tộc sụp đổ trong nháy mắt, nhận án cửu tộc chu di.

Tô Văn Thanh là tiểu "thiếu gia" của gia tộc Tô Văn, muốn gió gọi gió, muốn mưa được mưa, là vị "thiếu gia" cao quý nhất ở kinh thành năm ấy.

Đến khi xảy ra chuyện lớn, người từng là thừa tướng đương triều, đồng thời là phụ thân của Tô Văn Thanh tìm được đường sống trong cõi chết, để nàng ta giả thái giám vào cung hầu hạ Đại hoàng tử Lý Nhất Dạ, gửi gắm hi vọng khôi phục lại gia tộc Tô Văn.

Sự việc năm ấy, vốn dĩ đã bị chôn vùi.

Đến bây giờ, tất cả lại được phơi bày nơi ánh sáng.

- "Nàng không phải là Tô Văn Thanh."

Thiếu niên bạo quân lạnh lùng trả lời. Nàng không phải là con khổng tước ngu xuẩn kiêu ngạo ấy, bởi vì, nàng là Vân Mặc.

Tô Văn Thanh cay nghiệt, ác độc nguyền rủa hắn thì Vân Mặc lại dịu dàng, thương tiếc hắn.

Không, phải nói trong cuộc đời hắn, chỉ duy nhất Vân Mặc thương tiếc hắn mà thôi. Vì vậy, dù nàng không yêu hắn, thì đã có sao?

Thân thế thực sự của nàng, nếu như nàng không muốn nói, hắn sẽ chờ đợi.

Chỉ tiếc, hắn chờ chẳng kịp, thì mối liên hệ giữa nàng và hắn là cơ thể của Tô Văn Thanh, đã chết mất rồi.

Sau giây phút ấy, hắn nổi tâm ma, tàn nhẫn chém tên sát thủ thành đống bùn. Sau đó hắn ngất đi vì kịch độc bạo phát trong người, cơ thể thoi thóp hơi tàn.

Vị thái giám tổng quản kia đã xuất hiện kịp thời, cho hắn uống giải dược.

Khi tỉnh dậy, hắn quên hết về Vân Mặc, nhưng linh hồn trong cơ thể cứ điên cuồng gào thét, hắn cảm thấy mình đã quên thứ gì đó cực kì quan trọng, nhưng thử cố gắng nhớ chỉ cảm nhận cơn đau đầu khủng khiếp.

Tuy nhiên, lý trí lạnh lùng không đủ ngăn cản sự điên cuồng của trái tim. Hắn muốn nhớ lại Vân Mặc, cho dù quyết định ấy phải trả giá bằng mạng sống của hắn.

Mỗi lần tìm lại một chút kí ức về nàng, hắn đều chịu sự giày vò tra tấn dữ dội cả về thể xác lẫn tinh thần.

Những lúc tạm thời quên đi nàng, hắn sẽ giống như cỗ máy giết người, lao vào chém giết để mong muốn lấp đầy sự trống rỗng vô tận trong tim. Nhưng càng chìm trong chém giết, hắn càng thống khổ. Đến khi tìm được chút kí ức, sự trống rỗng bắt đầu được lấp đầy, nhưng lại mang theo đau đớn như muốn cắt da xẻ thịt.

Cuộc sống của hắn, cứ tiếp diễn như thế.

Thời gian bắt đầu đếm ngược.

Hắn hiểu, cho đến khi hắn hoàn toàn nhớ hết về Vân Mặc, thì cũng là lúc hắn sẽ chết. Hắn không còn nhiều thời gian nữa rồi.

- "Nói, là ai??"

Lệ phi cười cười, bà ta đương nhiên biết sát thủ đó là gián điệp bên nào. Nhưng thứ mà bà ta khát vọng nhất không có được, thì thiếu niên bạo quân cũng đừng mong có được.

Hoàng quyền trước mắt, đẹp đẽ bao nhiêu, nhưng tựa như phù dung sớm nở tối tàn, bao lần tiến vào giấc mộng của Lệ phi. Bà ta vĩnh viễn chỉ có thể ngắm nhìn nó, lại không có cách nào nắm được nó triệt để trong tay.

Đã như vậy, thì tất cả đều cùng chết đi.

Bạo quân tự tay cầm kiếm, tiến về phía Lệ phi.

Một kiếm đâm xuống.

Lệ phi nghiến răng chịu đựng đau đớn, sau đó mở miệng khiêu khích bạo quân.

- "Hahaha, Lý Nhất Dạ, ngươi mới đáng thương ngu ngốc làm sao! Đã như vậy, ta nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp, âm dương ly biệt..."

- "Gặp gỡ ngươi, là bất hạnh lớn nhất của nàng! Bởi vì nàng thương tiếc ngươi, nên nàng mới nguyện ý ở bên ngươi...Lý Nhất Dạ, không phải ai khác, ngươi mới là kẻ đã giết nàng!"

Từng lời của Lệ phi như nhát đâm dao cứa tàn nhẫn xuyên vào trái tim của hắn, khiến trái tim hắn đau thấu vụn vỡ đến đầm đìa máu tươi. Thần trí của thiếu niên bạo quân khi nghe những lời của Lệ phi trở nên hỗn loạn.

Từng kí ức chậm rãi ùa về.

Không phải, hắn không giết nàng...Hắn đã cố gắng bảo vệ nàng, hắn yêu thương trân quý nàng còn chưa hết...

- "Chính là ngươi ích kỷ, biết rõ bên người bao hiểm nguy nhưng vẫn cố chấp muốn nàng ở bên...Hahaha, Lý Nhất Dạ, ngươi mới tội nghiệp ngu ngốc làm sao, đến người mình yêu còn chẳng bảo vệ được..."

Không phải, hắn đã cho nàng cơ hội duy nhất. Là chính nàng lựa chọn, nàng đã hứa, tự nguyện ở bên cạnh hắn...

Nhưng còn gì đau khổ hơn, tàn nhẫn hơn khi không thể bảo vệ được người mình yêu?

Đôi mắt hổ phách của thiếu niên bạo quân ẩn ẩn ưu thương thống khổ cùng tàn độc lãnh khốc.

Lệ phi càng buông lời cay nghiệt, động tác tra tấn của Nhất Dạ càng tàn nhẫn. Cũng chẳng biết giữa hai người, rốt cuộc là ai đang tra tấn ai?

Cho đến khi Lệ phi tắt thở, Nhất Dạ cũng nôn ra một trận máu tươi.

Cái chết, cuối cùng đã tới.

Hắn còn muốn cả thiên hạ chôn cùng nàng, nhưng trời cao chưa bao giờ đứng về phía hắn.

Bên ngoài, tuyết phủ đầy nhành mai.

Mùa đông giá rét, có bao nhiêu loài hoa được như hoa mai, mặc gió mưa bão tuyết mà kiêu ngạo vươn mình nở rộ?

Hắn bất chợt nhìn thấy hình ảnh năm ấy, bên cạnh ổ mai là hồ băng lạnh lẽo, có đứa trẻ đang chìm dần trong hồ, một thân ảnh gầy gò nhảy xuống vớt hắn.

Sau đó, người ấy cõng hắn trên lưng. Một chặng đường dài tuyết rơi, một đoạn đường dài tim đập.

Nàng xuất hiện bất chợt, nhẹ nhàng lướt qua đời hắn như cơn gió đầu mùa, để lại hắn rung động và yêu đến khắc cốt ghi tâm. Phải chăng ở kiếp trước hay ở thời không nào đó, hắn đã từng yêu sâu đậm người con gái này trong tim? Cho nên, lớp băng trong trái tim hắn mới dễ dàng vụn vỡ.

Áo bào đen của vị bạo quân bay phần phật theo làn gió.

Môi mỏng xinh đẹp vì nhiễm máu mà trở lên đỏ tươi yêu dị, như muốn đoạt hồn người.

Không có sự chống cự từ phía bạo quân, đoàn quân của Vũ cùng Hạ Nhã Tịch dễ dàng tiến sâu vào hoàng cung. Giữa cái lạnh đến buốt giá, tiếng hỗn loạn truyền ra tứ phía. Bao con người đồng loạt hô vang giết hắn.

Nhất Dạ dường như không quan tâm tình hình bên ngoài. Hắn đứng cô độc, cong môi cười nhạt.

Vân Mặc, thật tiếc thay, kiếp này giữa hai chúng ta, lại là nghiệt duyên.

Nếu có kiếp sau, dù cho thần linh có cướp nàng đi mất, nguyện cho hồn phi phách tán, ta nhất định sẽ đem nàng quay trở lại!

Bóng thiếu niên kiệt ngạo chết trên nền tuyết, ám ảnh tâm trí con người. Vân Mặc sợ hãi mở mắt.

Tại sao mấy ngày hôm nay, nàng cứ mơ thấy những chuyện kì lạ? Những câu chuyện xoay quanh một thiếu niên bạo quân mà nàng không hề biết.

- "Vân Mặc, tới phân cảnh cần múa của em rồi đấy. Trạng thái của em đã ổn định chưa?"

Diệp Nhu Thanh lo lắng hỏi Vân Mặc. Đó là vũ khúc đầy hào hùng và rực rỡ xinh đẹp mừng tân đế và tân hậu, mà Vân Mặc sẽ biểu diễn trong dự án "Hoàng quyền đế vương".

Vân Mặc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc.

- "Em nghĩ em sẽ ổn thôi."

Cảnh múa bắt đầu từ giây phút thiếu niên bạo quân chết đi.

Tân đế và tân hậu cai trị, hứa hẹn sẽ đem lại phồn vinh và thái bình thịnh trị cho giang sơn Đại Yến.

Ở kinh thành, hàng ngàn người vui vẻ thả đèn trời. Những chiếc đèn lấp lánh và rực rỡ bay cao, tô điểm trời đêm ảm đạm như muôn nghìn vì sao lung linh, mang theo khát vọng ấm no hạnh phúc của nhân dân Đại Yến.

Trên đường, những đôi trai gái nắm tay nhau, người người ca hát, vui mừng nhảy múa. Khung cảnh toàn là tiếng cười, nhộn nhịp đông vui. Từ lúc bạo quân cai trị, Đại Yến đã bao giờ được tổ chức cuộc vui mà chỉ toàn chìm trong chiến tranh chết chóc và đau thương, cho nên bạo quân đã chết, ai chẳng vui cười mà mở hội lớn?

Tại hoàng cung, mọi người thỏa sức uống rượu mừng tân đế và tân hậu, lúc bấy giờ ai nấy đều ngà ngà say, sau đó, một khúc nhạc du dương vang lên, một vũ nữ xinh đẹp tuyệt trần, xuất hiện hiến khúc để chúc mừng ngày vui này.

Nàng đứng ở trung tâm, mặc váy đỏ sắc rực rỡ, kinh diễm rung động lòng người.

Mỹ nhân mỗi cái giơ tay nhấc chân đều yểu điệu dịu dàng, phong tình vạn chủng. Theo từng động tác của nàng, váy đỏ quyến rũ tản ra tứ phía, uyển chuyển lay động, hút hồn người xem. Nàng múa đến câu đoạt hồn phách, múa đến huyễn hoặc tâm trí con người.

Nghìn con bướm bay đến vây quanh nàng, khiến thần trí người ta mơ màng, tựa như nàng là tiên tử lưu lạc đến trần gian.

Nhưng cớ sao, nàng càng múa, lại càng thổn thức người nhìn, khiến người ta muốn bi ai rơi lệ?

Đạo diễn ngẩn ngơ, không đúng. Vân Mặc, điệu múa của nàng sai rồi, rõ ràng phải là sắc thái hào khí, chói sáng và hoa lệ chứ?

Ông muốn hô cắt, nhưng điệu múa trước mắt quá chân thực và sinh động, khiến ông không dám hô ngừng lại.

Vân Mặc dường như đang đắm chìm vào thế giới riêng của mình, nàng như con cá mắc kẹt trong lưới, tìm mãi chẳng thấy lối ra.

Mỹ nhân vừa múa, sống động xinh đẹp nhưng đau khổ tuyệt vọng. Đôi mắt nàng vô hồn trống rỗng, lệ tuôn hai hàng, chảy mãi không dứt.

Sau đó, xung quanh Vân Mặc bùng lên một ngọn lửa.

Cả căn phòng vỡ nát, ngọn lửa nhanh chóng lan ra tứ phía.

Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Mọi người nhìn nhau, sau phút bối rối, họ đều hoảng hốt tìm cách dập lửa. Chỉ có Vân Mặc ngừng múa, nàng đứng bất động, gương mặt bi thương, lệ vẫn chảy mãi chẳng ngừng.

Một chàng trai tóc đen dài, mặc quần áo tối màu, xuất hiện từ trong ngọn lửa đến bên Vân Mặc.

Vân Mặc nhận ra hắn, đó là chàng trai nàng đã thấy trong màn mưa hôm trước.

Thấy hắn đến gần, chẳng hiểu sao trái tim Vân Mặc đập nhanh dữ dội. Nàng như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, tiến về phía hắn.

Chàng trai nở nụ cười xinh đẹp rực rỡ, sau đó dịu dàng ôm lấy nàng. Bóng hai người lẫn trong ngọn lửa, từ từ biến mất.