Tư Ninh học chuyên ngành thiết kế nội thất, cho nên khi các câu lạc bộ lớn tuyển sinh viên mới, cô nhanh chóng báo danh trong khoa thiết kế, hôm nay là buổi họp toàn thể đầu tiên của khoa thiết kế.
Khoa thiết kế của đại học Bình Châu đứng hàng đầu trong danh sách các trường tương tự ở tỉnh, khiến việc đỗ vào khoa thiết kế lại càng khó khăn hơn.
Tư Ninh đến khá sớm, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, mọi người đến gần như đông đủ, trưởng nhóm bắt đầu điểm danh.
Tư Ninh vừa lật đật thu dọn sách vở trên bàn, vừa căng thẳng nghe xem có gọi tên mình không, cho nên không để ý tới người ngồi bên cạnh.
Nghe thấy tên mình, Tư Ninh vội trả lời.
Ngay sau đó, bên cạnh vang lên một tiếng "ở đây", Tư Ninh cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
Người khác không biết rằng, ngoài sở thích vẽ tranh, Tư Ninh còn có giọng hát rất hay.
Định nhìn xem có phải người mình quen hay không, cô ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Hứa Chu Ngôn.
"Chào em, Tư Ninh!"
Giọng nói của anh giống như con người của anh - trầm thấp nhưng rất nhẹ nhàng.
Khóe môi Tư Ninh khẽ nhếch lên, lộ răng khểnh đáng yêu: "Chào anh!"
Sau một giờ họp, nhóm trưởng thêm mọi người vào nhóm chat để tiện thông báo tin tức sau này.
Tan họp, Tư Ninh bị đám đông dày đặc chặn lại ở đại sảnh tầng một.
Bên ngoài trời đang mưa, những người không có ô đều đứng đợi trong đại sảnh để tránh mưa.
Đi ra ngoài từ sáng sớm nên trời chưa mưa. Ai ngờ trước khi ra ngoài trời còn nắng, họp xong thì trời lại đổ mưa.
Tư Ninh cúi đầu nhìn điện thoại trong cặp, đang định gọi điện cho bạn cùng phòng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy người trước mặt là Hứa Chu Ngôn vẫn chưa rời đi.
Hứa Chu Ngôn đứng ở phía sau đám đông, lấy ô ra, đang định chen qua đám đông thì thấy Tư Ninh đứng cách đó không xa, anh hơi khựng lại, đi về phía cô.
Hứa Chu Ngôn: "Tư Ninh, giờ em đi đâu?"
Tư Ninh: "Em về ký túc xá."
Hứa Chu Ngôn: "Ký túc xá của em là tòa số mấy?"
Tư Ninh: "Tòa số 2."
Hứa Chu Ngôn: "Vừa khéo đúng lúc anh định đi đến căn tin, khá gần ký túc xá của em. Em có muốn đi cùng không?"
Mưa ngày càng nặng hạt, bạn cùng phòng còn không biết đang ở đâu!
"Cám ơn anh!" Tư Ninh ngẩng đầu nhìn Hứa Chu Ngôn cao hơn mình gần hai mươi cm. Trong lúc kiên nhẫn chờ cô đồng ý, tay phải Hứa Chu Ngôn đã nhanh chóng mở ô.
Nghe được lời nói của cô, Hứa Chu Ngôn tiến lại gần cô.
"Đi thôi."Trong gió lạnh vang lên giọng nói trong trẻo, Tư Ninh đi theo Hứa Chu Ngôn rời khỏi tòa nhà giảng dạy, sánh vai đi đến khu ký túc xá.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi trên mặt ô như tiếng trống có trật tự. Nước mưa rơi xuống đất tạo nên những gợn sóng nhỏ.
Mưa lớn kèm theo gió thu khiến mùa thu năm nay lạnh tựa như mùa đông.
Tư Ninh ôm chặt cánh tay dưới ô, co quắp mình thành một con rùa có mai.
Hứa Chu Ngôn đi bên trái Tư Ninh, nghiêng mặt liếc nhìn cô, so với chiều cao của anh thì Tư Ninh quả thực có chút nhỏ nhắn.
Cô chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, ngón tay trắng nõn ôm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh, cố gắng ôm lấy cơ thể để không bị gió mạnh thổi về phía trước.
Thu hồi ánh mắt, Hứa Chu Ngôn cúi đầu nhìn xuống áo của mình.
Anh âm thầm đẩy ô về phía trước một chút, hạ thấp cán ô, lại nghiêng sang bên phải, bước đi chậm lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trước tòa ký túc xá, Tư Ninh run rẩy môi, nhìn Hứa Chu Ngôn, "Cảm ơn anh đã đưa em về, anh nhanh chóng về sớm nhé!" Nói xong, tay phải lạnh ngắt vẫy tay chào Hứa Chu Ngôn.
Hứa Chu Ngôn hơi cúi đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, lo lắng nói: "Em mau vào đi! Về tới nhớ tắm nước nóng! Cẩn thận bị cảm lạnh!"
Tư Ninh ngoan ngoãn gật đầu, quay người chạy về ký túc xá.
Nhìn Tư Ninh đi vào cửa tòa nhà, Hứa Chu Ngôn xoay người, đổi sang tay trái, chỉnh thẳng ô, cầm ô bước đi.
Trở lại ký túc xá, Tư Ninh thay đồ xong, nhìn ống quần ướt nhẹp, rồi lại nhìn chiếc áo gần như khô ráo, trầm ngâm suy nghĩ.
Nửa giờ sau, Hứa Chu Ngôn trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng Tống Khả nhìn thấy vai trái của anh ướt đẫm, Thắc mắc hỏi: "Chu Ngôn, không phải cậu có mang theo ô sao? Sao lại bị ướt thành thế này vậy?"
Hứa Chu Ngôn vừa tìm quần áo để thay, vừa trả lời: "Tớ vừa đưa một người về, mưa to quá nên bị ướt hết."
Một người bạn cùng phòng khác là Giang Trần cảm thấy hứng thú, vội vàng nhảy xuống giường, nghi ngờ hỏi anh: "Là con gái sao?"
Tống Kha tán thành: "Tớ cũng cảm thấy vậy. Nếu mà là con trai thì quần áo sẽ không đến nỗi ướt như vậy!"
Hứa Chu Ngôn thay quần áo xong, cũng không quay đầu lại: "Thảo luận không kết thúc nhanh như vậy, hai người cứ thoải mái tiếp tục!" Nói xong, anh ra ban công giặt bộ quần áo ướt đẫm hồi nãy.
Lời nói này là có ý gì? Người đưa về là con gái? Không phải người yêu đấy chứ?
Tống Kha và Giang Trần, người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, hai người lắc đầu nghi ngờ.