Bạch Mã Hoàng Tử Và Chị Thiên Thần

Bạch Mã Hoàng Tử Và Chị Thiên Thần - Chương 1: Nhặt được chàng hoàng tử Gà Công Nghiệp




“Nhược Nhược, chúng ta chia tay đi.”



“Hoàng Lạc Thiên, anh đang đùa đấy à?”



“Không, anh… anh rất nghiêm túc.”



Quán cà phê đông nghẹt khách, không gian đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ, hương thơm của ly trà sữa ngọt ngào, quyến rũ. Ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều hắt qua khung kính cửa sổ sáng bóng, chiếu lên từng đôi uyên ương, viết thêm một trang lãng mạn cho câu chuyện tình yêu hạnh phúc của họ.



Hôm nay là ngày Lễ tình nhân, mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ cười. Chỉ có Nhược Nhược lại không thể cười nổi, bởi vì, đáng lẽ cô phải được ở bên người yêu thì vào đúng ngày này cô lại bị bỏ rơi.



Lâm Nhược Nhược mặt lạnh tanh, trừng mắt nhìn Hoàng Lạc Thiên đang nhấp nhổm không yên, hồi lâu không nói năng gì.



Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, làm sao cô có thể không bàng hoàng, không đau lòng. Thậm chí, cô đã muốn học theo mấy nữ diễn viên thần tượng trong phim, hắt cả ly sinh tố vào mặt kẻ bội bạc, sau đó giận dữ bỏ đi. Nhưng làm vậy cũng ích gì? Nếu anh ta đã quyết chia tay, cô có làm gì cũng vô ích. Đã vậy, chẳng thà tiết kiệm chút sức lực để lát còn lê chân về nhà.



Hoàng Lạc Thiên gần như bị mất kiểm soát bởi ánh mắt xoáy siết của cô, bất an. Thời tiết đầu xuân còn chưa hết rét, mà trán anh ta lấm tấm mồ hôi.



Cuối cùng, không chịu nổi nữa, anh liếc trộm Nhược Nhược, lí nhí: “Nhược Nhược, anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh thực sự…”



“Cô ta là ai?” Nhược Nhược lạnh lùng cắt ngang câu nói của Hoàng Lạc Thiên, giọng nói bình tĩnh đến không ngờ.



“Hả?”



Hoàng Lạc Thiên nhất thời không phản ứng kịp, há hốc miệng, hồi lâu mới ấp úng hỏi lại: “Cô… cô nào cơ?”



Nhược Nhược nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng như gấc chín của anh, nhẫn nại nhắc lại câu hỏi: “Nói cho tôi biết, cô ta là ai?”



Hoàng Lạc Thiên không hề biết, mỗi lần anh nói dối hay chột dạ chuyện gì mặt mũi lại tự nhiên đỏ bừng lên. Trước đây, mỗi lần anh có bất ngờ hay món quà bí ẩn gì muốn tặng cô đều bị cô dễ dàng đoán trúng, lần nào anh cũng hỏi tại sao cô biết, nhưng cô chỉ cười trừ lém lỉnh, quyết không chịu tiết lộ thiên cơ.



Tiếc rằng những ngày tháng êm đẹp đó đã trở thành quá khứ.



Thấy thái độ của Nhược Nhược, Hoàng Lạc Thiên hiểu mọi chuyện không thể giấu giếm được nữa, vừa định nói thẳng tất cả thì điện thoại đổ chuông, tiếng nhạc vui nhộn của bài “Hôm nay em phải lấy anh” đánh tan bầu không khí nặng nề đè trĩu lên hai người.



Hoàng Lạc Thiên nhìn cái tên hiện trên màn hình, không quên mỉm cười tỏ ý xin lỗi Nhược Nhược, rồi mới nghe máy, nét mặt không giấu nổi sự vui sướng.



Nhược Nhược cũng thấy cái tên ấy, người gọi điện cho anh cũng chẳng xa lạ gì với cô, cho dù cô cập nhật thông tin kém đến đâu cũng không thể không biết tiếng hoa khôi đình đám của trường – Mạc Uyển Như.



Hoàng Lạc Thiên gần như nói không hết chuyện, hết chuyện về Lễ tình nhân lại sang chủ đề về hoa hồng, rồi từ chủ đề hoa hồng lại chuyển sang một bộ phim nào đó… hoàn toàn lãng quên Nhược Nhược còn đang ngồi trước mặt.



Nhược Nhược lặng lẽ nhìn vẻ hạnh phúc của Hoàng Lạc Thiên, lặng lẽ nghe câu chuyện của hai người. Chưa bao giờ Lạc Thiên nói chuyện với cô ngọt ngào và âu yếm đến thế. Ánh nắng chiều làm sáng lên khuôn mặt thư sinh trắng trẻo của anh, trên tóc từng giọt sáng li ti tung tăng như nhảy múa.



Thẳng thắn đánh giá, Hoàng Lạc Thiên thực sự rất đẹp trai. Chiều cao 1m73, cao to, ăn vận sành điệu, khuôn mặt khôi ngô, cùng đôi mắt trong veo, biết nói. Trước đây, chính Nhược Nhược đã thầm yêu đơn phương đôi mắt ấy.



Đúng! Là Nhược Nhược thích Hoàng Lạc Thiên trước.



Nhược Nhược vốn dĩ không phải một cô nàng hiền lành, nhu mì, nói đúng hơn bản tính cô rất hiếu động, tinh nghịch, nhưng sau đó cô biết Hoàng Lạc Thiên thích mẫu người dịu dàng, thỏ thẻ, nên đã tự ép bản thân sửa tính đổi nết, học cách làm một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn. Qua bao nỗ lực, cuối cùng cô cũng khiến Hoàng Lạc Thiên để mắt tới mình.



Sau khi hai người thành một đôi, Hoàng Lạc Thiên rất chiều chuộng cô, thỉnh thoảng hay tặng quà dỗ dành cô. Tình cảm của hai người không tới mức mãnh liệt như trong phim truyền hình nhưng có thể coi là hạnh phúc, yên ả.



Nhược Nhược luôn cảm thấy may mắn vì Hoàng Lạc Thiên không phải người xem trọng hình thức, nếu không một cô gái nhan sắc bình thường như cô muốn thu hút sự chú ý của anh đúng là còn khó hơn lên trời. Nhưng hôm nay cô mới nhận ra, tình yêu không thể tách rời ngoại hình, giữa một cô gái bình thường như cô với một hoa khôi xinh đẹp như Mạc Uyển Như, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ chọn cô ta.



Đã biết rõ như vậy, bản thân cần gì tự chuốc lấy nhục nhã.



Nhược Nhược tự cười nhạo mình, hít một hơi thật sâu rồi rắn rỏi đứng dậy, rời khỏi quán. Hoàng Lạc Thiên mải mê nói chuyện với hoa khôi, thậm chí còn không biết cô bỏ đi từ lúc nào.



………………………………………………………………………………………………………..



Đường phố nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy các cặp tình nhân tay trong tay mặn nồng, trên tay các bạn nữ đều ôm một bó hồng rực rỡ, họ hạnh phúc nép sát vào người yêu, nụ cười còn rạng rỡ hơn hoa. Nhược Nhược lẻ loi, lạc lõng hòa vào đám người.



Cứ nghĩ hôm nay mình sẽ giống những cô gái khác, hạnh phúc ở bên người yêu. Bởi vậy mà cô đã dành dụm cả tháng tiền ăn sáng và tiêu vặt để mua một chiếc váy trắng thiên thần thật đẹp. Nhưng giờ đây mọi kế hoạch đều đã tan thành mây khói.



Nhược Nhược không thể cố tỏ ra cứng rắn thêm được nữa, mũi cô cay cay, bao nhiêu đau khổ trong lòng phút chốc biến thành nước mắt ào ào tuôn ra. Bỗng nhiên một giọng nói hiền từ vang lên.



“Con à, chuyện gì khiến con đau lòng như vậy?”



Nhược Nhược không muốn để người khác thấy cô yếu đuối, bèn lén lau sạch nước mắt rồi mới quay lại, trước mặt cô là một cụ già phúc hậu: “Cụ à, cụ có chuyện gì cần con giúp ạ?”



Cụ nở một nụ cười hiền từ, lắc đầu, nói: “Con à, con có muốn mua sôcôla không? Già có một loại sôcôla rất thần kì, chỉ cần con đặt thanh sôcôla trước mặt ước một điều, sau đó ăn nó, điều ước sẽ thành sự thật.”



Nhược Nhược nhìn chiếc làn trúc nhỏ trong tay bà cụ, bên trong đựng đầy những thanh sôcôla.



Nhược Nhược vốn không phải cô gái thích mơ mộng viển vông, cô cũng không hề tin vào hộp sôcôla thần kì của bà cụ.



Nhưng nghĩ trời rét mướt thế này mà bà cụ vẫn phải lóc cóc đi bán sôcôla, thật tội nghiệp. Hơn nữa, cô từng nghe lũ bạn nói rằng, sôcôla có thể giúp tâm trạng trở nên vui vẻ, ăn một thanh sôcôla biết đâu sẽ thấy vui hơn một chút. Thế là cô quyết định mua một thanh.



“Cụ ơi, bao nhiêu tiền một thanh sôcôla ạ?”



“Hai mươi đồng.”





Bà cụ nhận tiền rồi lấy từ trong giỏ một thanh sôcôla được bọc giấy rất đẹp mắt đưa cho cô và không quên dặn lại: “Con phải nhớ trước khi ăn ước một điều, thanh sôcôla thần kì sẽ biến điều ước của con thành sự thực. Vào ngày Lễ Tình nhân tuyệt vời hôm nay, mọi điều xui xẻo sẽ tan biến hết.”



Nếu mọi chuyện thực sự dễ dàng như lời bà cụ nói thì tốt biết mấy!



Nhược Nhược thầm cười chua xót, lễ phép gật đầu, đón lấy thanh sôcôla rồi trở về nhà.



…………………………………………………………………………………………………………



Trên đường về nhà, Nhược Nhược bóc lượt giấy bọc sôcôla, bẻ một mẩu, vừa định bỏ vào miệng chợt nhớ tới lời bà cụ…



“Con phải nhớ trước khi ăn ước một điều, thanh sôcôla thần kì sẽ biến điều ước của con thành sự thực. Vào ngày Lễ Tình nhân tuyệt vời hôm nay, mọi điều xui xẻo sẽ biến mất.”



Có thật sau khi ước mọi chuyện không vui sẽ biến mất không?



Nhược Nhược đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định chắp hai tay lại nắm lấy thanh sôcôla, đứng vào một ngõ nhỏ không người qua lại, hướng lên trời, ước thật to: “Con muốn quên đi Hoàng Lạc Thiên! Con muốn Thượng đế tặng cho con một người đàn ông tốt hơn Hoàng Lạc Thiên một ngàn, một vạn lần!”



Hét xong, cô lập tức thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Cô hít một hơi thật sâu, bỏ thanh sôcôla trong tay vào miệng, vị ngọt ngào hòa lẫn với chút đắng đặc trưng của sôcôla tan nhanh ở đầu lưỡi, Nhược Nhược nhắm mắt lại và tận hưởng. Vị đắng trong lòng cũng dần tan theo cảm giác ở đầu lưỡi.



“Chị ơi, chị có phải thiên sứ không?”



Đúng lúc Nhược Nhược đang cảm nhận sự tan biến nhiệm màu, thì một giọng nói vang bên tai cô, trong cái ngõ tối tăm này, giọng nói trong trẻo, thanh thoát khiến cô muốn vờ như không nghe thấy cũng không được. Cô nuốt miếng sôcôla trong miệng rồi mở mắt ra.



Dưới ánh sáng của đèn đường, một chàng trai đang đứng trước mặt cô. Cậu ta cao khoảng 1m75 – hơn cô hẳn nửa cái đầu. Cũng trạc tuổi cô, đẹp trai như một thiên thần. Mái tóc đen nhánh, óng ả rủ trước trán, đôi mắt to, tròn, trong veo, hai hàng mi thật dài hơi rủ xuống in thành một vệt xám hình bán nguyệt trên mặt. Nước da trắng muốt, có lẽ đến hoa khôi Mạc Uyển Như cũng phải ghen tị nếu gặp anh chàng này. Điển trai chẳng kém gì mấy ngôi sao Đài Loan, mà nhìn kĩ còn có nét gì đó hao hao giống anh La Chí Tường. Nói tóm lại, anh chàng này thuộc típ tỉ lệ ngoái đầu đạt trên 200%.



Nhưng… tại sao một anh chàng tỉ lệ ngoái đầu trên 200% mà trông lại tội nghiệp thế kia? Cứ nhìn cái dáng vẻ tội nghiệp, đôi mắt to tròn ngơ ngác, cặp môi mỏng chỉ trực mếu khóc, và nhất là giọng nói đáng thương của cậu ta thì chỉ nghe cô nghĩ là cậu bé mười tuổi.



Nhược Nhược nhìn anh chàng, khóe miệng bỗng hơi giật giật.



“Những thiên thần ở nhà thờ đều mặc váy trắng, chị ơi, chị cũng mặc váy trắng nên chị cũng là thiên thần có phải không?” Cậu hồi hộp, ánh mắt ngây thơ, vô tội.



Nếu theo cách suy luận của anh chàng này chẳng lẽ bất cứ thứ gì có cánh đều là thiên thần? Dơi cũng có cánh chẳng lẽ nó cũng là thiên thần? Có vẻ đầu óc anh chàng này không được bình thường.



Nhược Nhược quyết định không để ý tới cậu ta nữa, cô quay lưng bỏ đi. Nhưng cô mới bước được một bước đã bị ai đó kéo lại.



Xem ra hôm nay thực sự là một ngày phiền phức.



Nhược Nhược thở dài, khó chịu quay người lại, hỏi: “Bạn à, mình giúp gì được bạn?”



“Chị Thiên Thần ơi, em đói quá.” Miệng cậu ta méo xệch, nhìn cô cầu xin. Vẻ tội nghiệp chẳng khác nào một chú cún con đang ngầm nói với cô rằng, nếu cô không chịu giúp cậu ta, cô chính là kẻ xấu xa nhất trần đời.



Nhược Nhược không muốn làm người xấu nên chỉ đành rằn lòng đưa cho anh chàng toàn bộ phần sôcôla còn lại trong tay: “Tôi chỉ có thứ này thôi, cậu cầm lấy đi.”



“Cảm ơn chị Thiên Thần.” Cậu chìa hai tay đón lấy thanh sôcôla, nhìn Nhược Nhược biết ơn, ánh mắt cậu ta khiến Nhược Nhược thấy hơi rờn rợn.



Sao cậu ta lại nhìn cô như vậy? Chẳng lẽ cậu ta tưởng mình gặp được chúa Giesu thật chắc?



Nhược Nhược xoa xoa hai cánh tay nổi da gà, lịch sự chào: “Cậu ăn nhanh đi rồi về nhà, tôi đi trước đây, tạm biệt!”



“Chị Thiên Thần ơi, chị đợi đã.”



Tiếng anh chàng gọi với từ phía sau, Nhược Nhược vờ như không nghe thấy, bước thật nhanh ra đường lớn.



Bị bỏ rơi vào đúng Lễ Tình nhân đã là xui xẻo lắm rồi, cô không muốn dây dưa thêm với anh chàng kì lạ này nữa.



Nhược Nhược men theo vỉa hè đi thật nhanh, nhưng hình như có gì đó không đúng lắm.



Rõ ràng cô đã đi qua ba con phố và bốn ngõ hẻm rồi tại sao vẫn nghe rõ tiếng gọi của cậu ta như vậy?[/size]



Nghĩ tới đây, cô dừng lại, chau mày nghi ngờ, rồi quay lại phía sau, giật mình khi phát hiện anh chàng kì lạ, tội nghiệp, vẫn cầm thanh sôcôla đuổi theo cô.



“Cậu không về nhà lại chạy theo tôi làm gì?” Nhược Nhược sầm mặt lại, giận dữ nhìn anh chàng. Cậu ta đuổi theo cô một quãng đường xa như vậy mà không đỏ mặt, cũng chẳng thở dốc, chẳng lẽ cậu ta là em trai của Lưu Tường?



Anh chàng thấy Nhược Nhược tức giận, lập tức hối lỗi: “Chị Thiên Thần ơi, em quên đường về nhà rồi.”



“Cậu quên đường về nhà thì phải đi tìm cảnh sát chứ tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải bản đồ sống.” Nhược Nhược không thèm để ý đến cậu ta nữa, quay phắt người bỏ đi.



Hai tay anh chàng vẫn nắm thanh sôcôla, lẽo đẽo đi theo sau Nhược Nhược: “Chị Thiên Thần ơi, chị đưa em về nhà được không? Mấy chú ở đồn cảnh sát rất hung dữ, em sợ…”



“Nếu cậu biết sợ thì nên tránh xa tôi ra, tôi mà nổi xung lên thì còn đáng sợ hơn cả cảnh sát.” Nhược Nhược chẳng thèm quay đầu lại, cố gắng đi thật nhanh.



“Chị Thiên Thần…” Cậu đứng nguyên chỗ cũ, nhìn Nhược Nhược đi mỗi lúc một xa, vẻ ấm ức như cô dâu mới về nhà chồng bị bắt nạt, tiếng gọi nghẹn ngào.



Nhược Nhược đi được hơn một trăm mét, bỗng dừng lại, chân phải hất lên nửa chừng, không phải đi cũng chẳng ra đứng. Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng cô thở dài, miễn cưỡng quay lại chỗ anh chàng. “Được rồi, tôi chịu thua cậu, nói cho tôi địa chỉ nhà cậu, tôi đưa cậu về nhà.”



“Cảm ơn chị Thiên Thần.” Vừa thấy Nhược Nhược quay lại, anh chàng đang mếu máo lại tươi tắn trở lại, nhưng dường như chợt nghĩ ra chuyện gì đó, miệng cậu ta vừa hé cười lại bỗng tru lại, rụt cổ lại, lấm lét nhìn Nhược Nhược, ấp úng: “Nhưng mà, chị ơi, em không biết nhà em ở đâu cả.”




“Tôi biết ngay mà.” Nhược Nhược bình thản, cô cứ nghĩ ý cậu ta không nhớ địa chỉ chính xác của nhà mình, “Nếu cậu không nhớ tên phố thì có thể miêu tả đặc điểm ở xung quanh nhà cậu, ví dụ, có nhà hàng nào gần đó không, hay siêu thị nào đó chẳng hạn, hoặc cảnh vật quanh đó như thế nào.”



“Em chẳng biết gì cả…” Miệng cậu lại méo xệch sang một bên, cúi đầu xuống, ỉu xìu.



Nhược Nhược cố kìm nén cơn giận, nhẫn nại: “Được rồi! Vậy cậu cho tôi số điện thoại của gia đình hoặc bạn bè cậu.”



“Em, em quên cả rồi…” Anh chàng lo lắng bẻ bẻ mấy đầu ngón tay.



“Vậy cậu nói tôi biết, cậu học ở trường nào?” Giọng nói của Nhược Nhược bắt đầu khó chịu, nỗi bực tức sắp sửa trào lên tới cổ.



“Em, em quên rồi…”



“Vậy mẹ cậu tên gì?”



“Em không nhớ lắm…”



“Tên khốn này, cậu định bỡn cợt tôi đấy hả?” Nhược Nhược trừng đôi mắt đỏ ngầu, máu tiết sôi sục.



“Không phải, không phải đâu… em không bỡn cợt chị đâu…” Cậu sợ hãi lùi lại mấy bước, cổ rụt hẳn, hai mắt tròn xoe, lo sợ nhìn Nhược Nhược, thần sắc thật sự không có chút nào hợp với vẻ bề ngoài bảnh bao của cậu ta. Cậu ta sợ đến như vậy không giống như giả vờ, chẳng lẽ cậu ta thật sự quên hết mọi chuyện rồi sao?



Khoan đã! Quên hết mọi chuyện rồi. Vậy, vậy… không phải là… đến đây Nhược Nhược mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản.



Cô giật mình, ngẩng đầu kinh hãi nhìn anh chàng, dò hỏi: “Cậu, cậu có nhớ cậu tên gì không?”



Anh chàng vẫn mếu máo, ngơ ngác nhìn Nhược Nhược. Cô lập tức có dự cảm chẳng lành.



Quả nhiên, một giây sau, cô nhận được câu trả lời: “Em, em quên rồi…”



Trời ạ! Hôm nay là ngày gì không biết! Thất tình đã đành, lại còn gặp một con gà công nghiệp chẳng nhớ gì hết. Chẳng lẽ ông trời thấy cô vẫn chưa đủ thê thảm nên cố tình bày thêm trò hành hạ cô.



Nhược Nhược ngồi phịch xuống chiếc ghế bên đường, uể oải, nói: “Chắc chắn cậu bị mất trí nhớ rồi.”



“Mất trí nhớ?” Anh chàng chớp mắt nghi ngờ, hai hàng lông mày chau sát vào nhau.



Nhược Nhược khóc không ra tiếng: “Ừ, nếu tôi đoán không nhầm thì là như vậy, cậu đã quên hết những chuyện trước đây rồi đúng không?”



“Em không biết.” Anh chàng đăm chiêu, cố gắng nhớ lại. “Em chỉ nhớ là hôm qua hình như em bị xe đâm phải, tỉnh lại thì quên hết mọi chuyện.”



“Vậy trong người cậu có vật tùy thân không?” Nhược Nhược gấp gáp hỏi, “ví dụ như chứng minh thư, thẻ học sing chẳng hạn. Không thì điện thoại cũng được, trong danh bạ điện thoại nhất định có số của ba mẹ hoặc bạn bè cậu.”



“À, em có điện thoại…”



Nhược Nhược như mở cờ trong bụng, giục: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi mau, tôi liên lạc với gia đình cậu giúp cậu.”



“Nhưng bây giờ thì mất rồi…”



“Sao lại mất?” Nhược Nhược gào lên, cú mừng hụt khiến cô gần như phát điên.



Anh chàng sợ sệt liếc cô, cúi đầu, lí nhí trong miệng: “Sáng hôm nay có một chú râu dài nói, chỉ cần em đưa tiền và những thứ đáng tiền cho chú ấy, chú ấy sẽ dẫn em về nhà.”




Nhược Nhược trừng mắt, nói nốt câu anh chàng bỏ dở: “Nên cậu đưa hết cho chú đó rồi?”



Anh chàng ngó trộm Nhược Nhược, lấm lét lùi xa vài bước nữa, rồi mới dám khe khẽ gật đầu.



Trời ạ! Cô gặp phải ai thế này? Bị xe đâm thì thôi, còn học mấy anh chàng trong phim Hàn mất trí nhớ, đã thế lại còn dâng chiếc điện thoại duy nhất cho bọn lừa đảo. Cô… thực sự chẳng biết nói gì hơn nữa. Bỏ đi, mặc kệ hắn. Dù sao cô cũng có quen biết gì anh chàng này đâu, đường ai nấy đi cho rảnh.



Tính toán xong xuôi, Nhược Nhược chẳng nói lấy câu “tạm biệt”, liền dứt áo bỏ đi.



Anh chàng linh tính thấy chuyện không hay, vội kéo lấy vạt áo cô: “Chị Thiên Thần, chị không bỏ em lại một mình đấy chứ?”



“Không!” Nhược Nhược phủi tay anh chàng ra, tiếp tục đi.



Nói cô vô tình cũng được, nói cô sắt đá cũng được, dù sao cô đã quyết định sẽ không đoái hoài đến cậu ta nữa. Ốc còn chưa mang nổi mình ốc, làm sao mà đóng cọc cho rêu.



“Chị ơi, chị không chịu giúp em sao?”



“Tôi không giúp nổi cậu, cậu tìm người khác nhờ vả đi, đừng theo tôi làm gì.”



“Em, em chẳng biết đi đâu cả. Nếu như, nếu như chị không giúp em tìm được nhà, em, em chỉ còn biết cứ đi theo chị thôi.”



“Được! Cậu uy hiếp tôi phải không?” Nhược Nhược bất thình lình dừng lại.



Anh chàng ngốc phản xạ không kịp, cằm dưới va trúng trán cô, hai tay ôm cằm, kêu la ầm ĩ.



Nhược Nhược lè lưỡi, mỉa mai: “Đáng kiếp”, vừa bỏ đi vừa ném lại một câu: “Có giỏi thì cậu cứ đi theo, đến lúc cậu mệt chết tôi vẫn mặc kệ.”




Tuy nói rắn là vậy nhưng lượn lờ nửa vòng quanh thị trấn quay lại vẫn thấy anh chàng theo sát sau lưng, cô phát điên lên.



“Rốt cuộc cậu muốn sao đây? Cậu còn muốn theo tôi đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ cậu muốn chọc tôi phát điên lên mới vừa lòng phải không?”



Anh chàng bị cô dọa cho sợ đến nỗi lùi hẳn về sau, rụt cổ, run rẩy nói: “Em, em không có ý đó… chỉ tại em chẳng có nơi nào để về.”



“Cậu không có nơi nào để về thì mắc mớ gì đến tôi!”



“Chị là thiên thần, chị nhất định có cách.” Anh chàng nhìn Nhược Nhược sùng bái như thấy chúa Giêsu.



“Cậu, cậu…” Nhược Nhược giận đến nỗi toàn thân run lên, hối hận vì lúc nãy đã đưa cho gã ngốc này thanh sôcôla, nói không chừng gã cứ ỳ ra, theo cô đến cùng.



“Chị Thiên Thần ơi, chị đừng giận.” Nhìn sắc mặt cô, anh chàng buồn bã cúi đầu xuống, “Em… chỉ tại em muốn về nhà. Ban đêm ở ngoài trời rất tối, bọn xấu sẽ đánh em, còn có chú gì đó rất kì lạ cứ sờ mặt em…” Nói xong, anh chàng thút thít.



“Cậu, cậu nín đi…” Nhược Nhược lo lắng, cục tức trong bụng cũng vơi bớt đi phân nửa, cô hoang mang nhìn anh chàng ngốc, lại ngó nhìn xung quanh phát hiện bao nhiêu người đi đường đang nhìn chằm chằm hai người. Cô lập tức cuống quýt: “Này, này, cậu nín đi! Mọi người nhìn lại tưởng tôi bắt nạt cậu. Trời ơi, thôi được rồi, coi như tôi đen đủi. Cậu đừng có khóc nữa, tôi đưa cậu đi theo là được chứ gì, tối nay, cậu không phải ngủ ngoài đường nữa, cũng không có ai bắt nạt cậu nữa.”



“Thật không?” Anh chàng ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn nước trông đến tội nghiệp.



“Thật. Thật. Mau đi thôi.”



“Nhưng phải nói trước. Em không đến đồn cảnh sát đâu. Mấy chú ở đó nhìn rất hung dữ, em sợ lắm.”



“Biết rồi, biết rồi.” Nhược Nhược tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng trong bụng thầm tính toán, dù sao anh ta cũng không biết chữ, đi đâu đâu có do anh ta quyết mà được.



Anh chàng ngốc hoàn toàn không hay biết “bụng dạ” của Nhược Nhược, tung tăng chạy theo cô.



Mới đi được hai bước, Nhược Nhược chột dạ, quay đầu hỏi lại cho chắc chắn: “Cậu chắc chắn đã quên hết những chuyện trước đây rồi đấy chứ?”



“Đúng thế.”



Nhược Nhược vỗ ngực thở phào, nói: “Quên là tốt.”



“Sao cơ?” Anh chàng ngốc ngạc nhiên hỏi.



“Không có gì, không có gì, mau đi thôi.”



Cũng may đồn cảnh sát nằm ngay trung tâm thị trấn, dưới ánh hoàng hôn vàng rực, tòa trụ sở cảnh sát hiện lên uy nghiêm khác thường. Trên cửa còn treo một tấm biển với hàng chữ mạ vàng “Vì nhân dân phục vụ”.



Nhược Nhược và anh chàng ngốc đứng trước cửa đồn, ngước nhìn tấm biển vàng trên cửa, thần sắc mỗi người một khác. Nhược Nhược nước mắt vòng quanh, sung sướng vì “Mình sắp thoát rồi”, còn anh chàng ngốc nghi ngờ, hỏi: “Chị ơi, đây là đâu vậy?”



“Nhà tôi.” Nhược Nhược lấy lại bình tĩnh, nghĩ bụng: “Chỉ cần lừa được anh chàng này vào trong là mình được tự do rồi.”



Anh chàng chớp chớp mắt, càng thêm nghi ngờ: “Chị ơi, nhà chị ở đồn cảnh sát sao?”



Nhược Nhược giật mình, quay sang hỏi: “Sao cậu biết đây là đồn cảnh sát?”



“Trên cửa viết rất rõ mà.” Anh chàng ngốc chỉ vào tấm biển vàng trên cửa, nói.



Nhược Nhược mắt trợn tròn, kinh ngạc: “Cậu không phải mất trí nhớ rồi sao? Sao lại biết chữ?”



“Em chỉ quên chuyện trước đây thôi, chứ đâu phải không biết chữ.” Anh chàng ngốc tội nghiệp lại chớp chớp mắt.



Anh chàng này thực sự không phải đang đùa cô đấy chứ?



Nhược Nhược sầm mặt lại, ba bảy hai mốt gì cũng phải kéo cho được anh ta vào đồn cảnh sát.



“Cậu nhìn nhầm rồi, mấy chữ đó không phải ‘Đồn cảnh sát’.”



“Thế thì là gì?” Anh chàng ngốc ôm chặt lấy cây cột trụ ngoài cửa đồn, thà chết không chịu vào trong.



“Đó là tấm biển đề câu đối tết của nhà tôi, có nghĩa là ‘Hạnh phúc như ý’.”



“Chị gạt em, trên đó rõ ràng có năm chữ, ‘Hạnh phúc như ý’ chỉ có bốn chữ.”



Nhược Nhược thở dài thườn thượt, kiềm chế không thụi cho gã ngốc này một trận, cố lấy giọng nhẹ nhàng dỗ dành: “Lúc nãy là tôi nói nhầm, phải là ‘rất hạnh phúc như ý’, lần này đủ năm chữ rồi chứ? Mau theo tôi vào trong đi.”



“Không! Chị gạt em! Trên đó rõ ràng viết ‘vì nhân dân phục vụ’!” Anh chàng sống chết ôm khư khư lấy cây cột, đầu ngoẹo sang một bên không nhìn cô nữa.



Sự nhẫn nại của Nhược Nhược đã quá giới hạn, không cần dài dòng với anh ta làm gì, cứ tóm cổ áo gã lôi vào cho xong.



“Cứu tôi với!”



Bóng anh chàng khuất sau cánh cửa đồn cảnh sát, chỉ nghe tiếng kêu khóc lóc vọng lại, đánh động lũ chim trên mấy cành cây ven đường…