Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 1 - Chương 6




Trong nha môn, nha dịch phân thành ba ban: trạm ban, khoái ban cùng tráng ban.

Trạm ban nói đơn giản chính là nha dịch thủ vệ, khoái ban bao gồm các bộ khoái, còn tráng ban là các tráng đinh ở lại nha môn phục lao dịch.

Tiểu Thất bị phán phục lao dịch, vốn phải ở trong tráng ban, theo tráng ban tuần thành hoặc làm một vài việc vặt vãnh. Chỉ là vừa vặn gần đây phòng khách hậu đường thiếu mất một thủ vệ, hắn liền được phái đến đấy.

Kim Trung Báo Quốc đó là khoái ban bộ khoái, bình thường chỉ do huyện thái gia sai phái đi bắt người thẩm vấn.

Lại nói đến nha môn sảnh đường, toàn bộ nha môn đều là từ vài cái sân nhỏ hợp thành, đằng trước là đại đường trạch viện, còn gọi là công đường hoặc chính đường. Huyện thái gia thường thẩm án ở đây.

Mặt sau đại đường là nhị đường, gồm thư phòng cùng phòng khách, chuyên dùng cho xử lý hay thẩm vấn những vụ án rối rắm, bình thường nếu không được phép, tạp vụ không thể tiến vào.

Sau nhị đường là nội nha, nơi huyện lênh đại nhân, sư gia cùng Lan Khánh cư ngụ. Để tránh có người đi vào theo cửa hậu, nơi này được cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt, bình thường ngay cả nha dịch cũng không được tiến vào.

Tiểu Thất không biết người trong nha môn nghĩ thế nào lại để hắn canh giữ phòng khách ở nơi trọng yếu như thế, đã không sợ bị hắn nghe lén cơ mật, nay huyện thái gia yêu cầu bộ khoái đến nghị sự còn gọi cả hắn theo.

Bách Lý Thất hắn hiện tại dùng tên giả Trần Thất, nhân bì trên mặt nhìn ngang nhìn dọc rõ ràng là vô lại, ngay cả Kim Trung Báo Quốc cũng thấy hắn khó ưa, thật không hiểu hiện giờ gọi hắn làm cái gì?

Vào đến thư phòng, sau khi cùng những người khác cung kính bái kiến huyện thái gia Thi Vấn cùng sư gia Nam Hương, Tiểu Thất liền cúi thấp đầu lui qua một bên.

Thi Vấn ở sau bàn, Nam Hương đứng bên cạnh hắn. Đợi cho Tiểu Lan Hoa cũng được gọi tới, Thi Vấn mới mở miệng bảo nàng kể lại toàn bộ thảm án năm đó.

Tiểu Lan Hoa hai mắt đỏ hồng, đem toàn bộ mọi sự mình chứng kiến nói một lượt, chỉ là năm ấy còn quá nhỏ, những người đó lại che mặt không thấy rõ bộ dáng, thật sự không thể tìm ra nhiều manh mối.

Thi Vấn trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Bản quan hỏi ngươi, nếu cho ngươi nhìn thấy những người đó, ngươi có phương pháp nào nhận ra dáng dấp, đặc trưng của bọn họ?”

Tiểu Lan Hoa cố gắng hồi tưởng, sau mới nói: “Ta chỉ nhớ rõ nhóm người đó đều cầm đao, đao này cùng những kẻ có ý đồ giết ta trong ngôi miếu rất giống nhau, đều có vòng xuyến, nhưng cũng không phải hoàn toàn giống. Còn có, lúc ta tránh ở trong hầm có nghe một người nói vô luận thế nào cũng phải tìm được ‘Hàn Địa Thiền’, người kia thanh âm suy yếu, cách một chút lại ho khan vài tiếng. Những thứ khác đều không nhớ. Đại nhân, không biết điều này có hữu dụng?”

Thi Vấn vuốt chòm râu, gật đầu.

Tiểu Lan Hoa cũng kể ra mấy năm nay nàng đi tìm về bảo vật từ kẻ nào, ở nơi nào.

Thi Vấn nói: “Sư gia, nhớ kỹ chưa?”

Nam Hương thoáng xoay người nói: “Hồi đại nhân, đều đã nhớ kỹ.”

Thi Vấn nói tiếp: “Theo lời Tiểu Lan Hoa nói, chứng cứ này tuy nhỏ nhưng có lẽ là mấu chốt phá án. Trước mắt đầu mối quan trọng nhất chính là hai gã đại hán đã chạy trốn khỏi ngôi miếu đổ, bản quan đã cử huyện nội bộ khoái đi truy bắt. Đinh Kim, Lý Trung, Trần Báo, An Quốc, nhiều ngày nay các ngươi có thu hoạch gì không?”

Người đứng đầu Đinh Kim chắp tay nói: “Thuộc hạ hổ thẹn, trước mắt vẫn chưa thu hoạch được gì.”

Tiểu Lan Hoa nghe thấy, mặt mày ủ rũ.

Thi Vấn lại hỏi: “Về án này, sư gia có kiến giải gì không?”

Nam Hương trả lời: “Hiện giờ manh mối nha nội nắm giữ được chỉ có hai thanh đại đao. Về phần nguyên nhân cái chết của Thẩm Đại Lang mà Tiểu Đầu Nhi ghi lại, đệ tử đã xem qua mấy lần, đơn thuần là một đao chí mạng, cũng không có gì để bàn luận.”

Tứ đại kim cương nhìn bộ dáng Tiểu Lan Hoa điềm đạm đáng yêu, nghĩ thầm, một cô nương phải gánh trên lưng huyết hải thâm thù thật không đành lòng. Bốn người cứ trông nàng vài lần, cuối cùng vẫn là An Quốc dễ kích động, quát lớn: “Tiểu Lan Hoa ngươi yên tâm, cho dù hoàn toàn không có manh mối, chúng ta cũng sẽ giúp ngươi bắt hai kẻ kia về hỏi rõ ràng, làm cho hung thủ phía sau huyết án Tang gia không còn chỗ nào ẩn trốn.”

Lan Khánh nhàm chán ngồi trên ghế, hướng đầu ra ngoài cửa sổ thăm dò, hắn yên lặng nháy mắt đếm sao trời để vượt qua thời gian thẩm án vô vị. Tiếng An Quốc hiển nhiên quá lớn, làm cho hắn quay đầu lại nhíu mày một chút. An Quốc thấy biểu tình Lan Khánh, lập tức co đầu rụt cổ, đem miệng che lại.

Tiểu Thất há mồm định nói, rồi lập tức dừng lại.

Kỳ thật trong đầu hắn thật sự ngứa ngáy, có chút muốn nói, nhưng lại cảm thấy tình hình trước mắt rất không thích hợp, vì thế liền cúi đầu nhìn mũi giầy, thỉnh thoảng động động ngón chân, buồn chán ngáp một cái.

Nam Hương liếc nhìn Tiểu Thất, nói: “Đại nhân, nếu hiện giờ hoàn toàn không có gì rõ ràng, chi bằng hỏi Trần Thất những gì đã chứng kiến. Người này nhanh nhẹn thông minh, lại đã gặp qua hai kẻ kia, nói không chừng có thể nhìn ra manh mối chúng ta không thấy.”

Lời Nam Hương làm Tiểu Thất giật mình. Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn Nam Hương, nhưng nhìn không ra vị nho sinh bình thản kia rốt cuộc đang nghĩ gì.

“Trần Thất!” Thi Vấn gọi.

“Có tiểu nhân!” Tiểu Thất miễn cưỡng chắp tay.

“Trần Thất, ngươi có biết vì sao bản phủ giữ ngươi lại?” Thi Vấn hỏi.

“Tiểu nhân không biết.” Tiểu Thất thật sự không biết. Không phải giữ lại phục lao dịch sao?

“Ngươi nói ngươi sống bằng cách ăn xin, nhưng lại có võ công, lời nói cử chỉ đều khác những tên khất cái tầm thường, cơ trí đa mưu. Ngày ấy mặc dù dùng kế sách cứu Tiểu Lan Hoa nhưng sư gia cho rằng ngươi có quan hệ với hai người kia, bản quan cũng thấy ngươi lai lịch khả nghi nên mới lưu ngươi lại.” Thi Vấn thẳng thắn nói.

Tiểu Thất nghĩ thầm, chính mình nào có cái gì để dò xét.

“Đại nhân, đại nhân,” Tiểu Thất vội vàng nói. “Công phu của tiểu nhân đều do lão khất cái truyền dạy, bởi vì tiểu nhân đã chia một nửa khối màn thầu ôi cứu hắn khỏi đói chết. Lão khất cái kia nguyên lai là một tiêu sư sa sút, nghe nói thời trẻ chu du khắp đại giang nam bắc, khinh công tuyệt đỉnh. Hắn vì báo ân mới dạy tiểu nhân vài chiêu, chứ tiểu nhân kỳ thực không có bản lĩnh gì.”

“Về phần cơ trí… hắc hắc hắc…  đều là nhờ khi nhỏ tiểu nhân thường ngồi xổm ngoài tửu lâu nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, biết phường ác nhân làm nhiều việc xấu thường hổ thẹn trong lòng mà sinh ra nhát gan, vì thế tiểu nhân biến báo một chút… hắc hắc hắc…. hai kẻ kia cũng là bị quỷ nhân trong tâm hù dọa đấy thôi.”

“Nếu đã như vậy, vì sao không đem công phu dùng ở chính đạo lại làm một tên khất cái?” Thi Vấn đập bàn, cảm thấy Trần Thất này có chút sa đọa.

“Nếu có cơm ăn ai còn làm khất cái chứ?” Tiểu Thất nghe vậy, nước mắt nước mũi một phen tuôn trào. “Tiểu nhân từ nhỏ không cha không mẹ, vất vả lắm mới học được một chút công phu, học chưa được bao lâu lại gặp mấy năm thiên tai, xung quanh ôn dịch hoành hành, người chết vô số. Những lúc đói khát chỉ có thể gặm rễ cây, tiểu nhân khi đó bị bao vây bởi hàng đống thi hài, thiếu chút nữa cũng lây bệnh mà chết. Cho nên nói, võ công hay đầu óc chẳng đem lại lợi ích gì, còn không bằng khất thực khắp chốn đặng sinh tồn.”

Thi Vấn nghe xong, hiểu được nguyên nhân sâu xa cũng bởi nỗi cơ khổ không nơi nương tựa, hít một hơi thật sâu, nói: “Hiện giờ ngươi đã đến Quy Nghĩa huyện, hãy cố gắng ở huyện nha làm việc thật tốt, có hiểu không?”

Ngữ khí Thi Vấn dường như hoàn toàn tin tưởng thuyết pháp của hắn, Tiểu Thất nhẹ nhõm thở ra, tiếp tục luyến thoắng: “Hiểu rõ hiểu rõ, tiểu nhân nhất định sống chết thế nào đều cố gắng làm việc, cố gắng làm việc, để báo đáp ân đức đại nhân.”

Nói xong, Tiểu Thất đảo mắt nhìn xem phản ứng của những người xung quanh, ô a, Kim Trung Báo Quốc vẻ mặt thương cảm nhìn hắn, cả Tiểu Lan Hoa, rõ ràng tình cảnh so với chuyện hắn bịa ra còn thê thảm hơn, lại xúc động đến đong đầy đôi mắt, sâu sắc nhìn hắn.

“…” Tiểu Thất thỉnh thoảng tự thấy bội phục năng lực này của mình.

Này là cảnh giới cao nhất của Dịch Dung Thuật a, không chỉ bề ngoài thiên biến vạn hóa mà ngay cả ngôn ngữ cử chỉ đều trở thành người khác. Sắm vai khất cái liền giống y khất cái, sắm vai ma-cà-bông liền giống y ma-cà-bông. Mà hắn, từ khất cái đến ma-cà-bông đều có thể diễn xuất hoàn hảo, Tiểu Thất cảm thấy chính mình có thể đi làm đào kép hát hí khúc được rồi.

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu đã đưa tay cứu Tiểu Lan Hoa một phen, chi bằng tính cách giúp nàng cho tới cùng.

Tiểu Thất chắp tay nói: “Thi đại nhân, về án tử này, ta có một vài suy đoán, không biết có nên nói không?”

“Ngươi cứ nói.” Thi Vấn đồng ý.

Tiểu Thất thuyết: “Ta trước kia khất thực ngoài chợ, có lần nhìn thấy một người cầm cây kéo cũ tìm đến lão bản,chủ lò rèn lành nghề, tranh luận. Hắn nói cây kéo kia mua không bao lâu đã sứt mẻ, yêu cầu lão bản trả lại tiền cho hắn, lão bản dù thế nào cũng không chấp nhận, hai người tranh cãi ầm ĩ, sau lại còn kinh động đến quan sai.”

“Lão bản kia nhất quyết không chịu trả tiền, nói khí cụ do hắn đúc đều có ấn ký. Ấn ký lão bản khắc là chữ “vương”, cây kéo kia lại là chữ “lý”, hoàn toàn khác biệt. Đồ rõ ràng không phải do hắn làm ra, hơn nữa cây kéo cũng đã cũ, người nọ chính là đến gây sự. Kết quả người nọ bị quan sai bắt giữ đánh đòn, lão bản được trả lại sự trong sạch.”

Tiểu Thất nói xong, Thi Vấn cùng Nam Hương trầm mặc một hồi.

“Đinh Kim!” Thi Vấn nói.

Đinh Kim hiểu ý, lập tức đem hai thanh vật chứng lật qua lật lại xem xét, lắc đầu nói: “Hồi đại nhân, không tìm thấy ấn ký của cửa hàng binh cụ trên đao.”

Tiểu Thất nói: “Đương nhiên là không có ấn ký, đao dùng để giết người, ma sát làm đã làm phai nhạt đi. Chỉ là, tiểu nhân nhìn hai thanh đao này tuy có chút cũ nhưng vẫn phát hào quang, thực sự rất sắc bén. Loại đao này nhất định rất quý giá, tuyệt đối là kẻ có tiền của mới mua được. Hơn nữa, hảo đao như thế lại được mua với số lượng lớn, đại nhân, manh mối này có thể tìm được.”

Nam Hương liền nói: “Đại nhân, thuộc hạ nghe nói ở phía nam có Xích Tiêu Phường đúc binh khí rất nổi tiếng. Đương gia Duyên Lăng Nhất Kiếm đối với lai lịch các loại vũ khí rõ như lòng bàn tay. Chúng ta có thể đem một thanh đưa tới Xích Tiêu Phường nhờ bọn họ xem xét, nếu thật sự do bậc thầy luyện thành, ta có thể dựa vào manh mối này để tìm người.”

“Hảo.” Thi Vấn gật đầu, vỗ vỗ râu, bắt đầu phân chia công tác. “Một khi đã như vậy, sư gia, việc này liền giao cho ngươi.”

“Đệ tử đã rõ.” Nam Hương thi lễ.

“Đinh Kim, Lý Trung, các ngươi tiếp tục tìm kiếm hai gã đại hán kia, cần phải sớm bắt được chúng về quy án.” Thi Vấn lại nói.

“Tuân lệnh, đại nhân!” Kim Trung đáp.

“Trần Báo, An Quốc, các ngươi đi tìm những người đang giữ Tang gia bảo vật, hỏi xem mua từ nơi nào, yêu cầu bọn họ khai báo tỉ mỉ, sau đó tra xét ngược lại.”

“Tuân lệnh, đại nhân!” Báo Quốc trả lời.

Tiểu Thất gãi đầu, cảm thấy có thể làm được như vậy.

Duyên Lăng Nhất Kiếm là huynh đệ hắn, hai người bọn họ quen biết đã lâu, theo những gì hắn biết về tên kia, chỉ cần đem chuôi kiếm đến trước mặt, tên kia tuyệt đối có thể nói rõ môn nào, phái nào, người nào chế tạo. Từ đó có thể tìm ra nơi binh khí được bán đi, sau đó gần như có thể bắt người tới tra hỏi.

Đến thế này mà còn không tra ra oan án, Tiểu Lan Hoa kia cũng chỉ có thể trách trời xanh không có mắt, khiến cho nhà nàng không thể nhắm mắt nơi cửu tuyền.

Đến lúc mọi người đều đã được phân phối công việc, sắc trời cũng đã nhạt nhòa, là thời điểm trở về phòng an giấc.

Ai ngờ, Lan Khánh mới vừa rồi không nói nửa lời, đột nhiên nhảy đến trước mặt Thi Vấn, đôi mắt trong suốt mở to lấp lánh nhìn cha hắn, sau đó lại nhìn Nam Hương sư gia.

Vẻ mặt cố gắng áp chế cơn phấn kích tựa hồ như muốn nói: “Ta đây, còn ta a!”

Nam Hương ho một tiếng, hơi hơi quay đầu đi.

Thi Vấn nhìn sư gia, lại nhìn Lan Khánh, đành phải nói: “Chợ thành đông gần đây có tên móc túi đang hoành hành, ngày mai ngươi đến thành đông xem coi.”

“Đã biết, đại nhân!” Lan Khánh cao hứng đáp lại.

“Nhớ mang khăn che mặt, bắt được kẻ trộm lập tức trở về quan nha!” Thi Vấn dặn dò.

“Hảo!”

Tiểu Thất gãi gãi cằm, cúi đầu nhìn xuống đất.

Thi Vấn này xem ra đối với Lan Khánh rất tốt, cứu hắn, thu nhận hắn, dưỡng dục hắn như con trai ruột. Hắn rõ ràng võ công cao cường hơn bất cứ người nào, nhưng bởi vì hiểu rõ đầu hắn không được tỉnh táo nên không cho làm chuyện nguy hiểm.

Quy Nghĩa huyện huyện thái gia đúng là một vị quan tốt, người trong huyện nha cũng đều là người tốt.

Đại sư huynh ở tại chỗ này, thật sự phù hợp.

***

Bởi vì tối qua làm một việc tốt, cho nên Tiểu Thất ngủ đặc biệt say đặc biệt no. Hôm nay thức dậy, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không còn bộ dáng uể oải như mấy ngày trước.

Chỉ là hắn tỉnh lại còn chưa được nửa buổi đã bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn.

Phòng khách hôm nay ngay cả ruồi bọ cũng không có, thực sự nhàm chán, Tiểu Thất vốn định học dáng điệu Lan Khánh đêm qua ngẩng đầu chớp mắt đếm sao cho qua thời gian dài đằng đẵng, nhưng bầu trời chẳng có gì để đếm ngoài một vầng thái dương hờ hững trên cao, hắn cúi đầu đếm ngón tay vô số lần cũng đã thấy nhàm chán, kết quả bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

“Trần Thất!” Đột nhiên, một tiếng sấm vang rền đánh bào lỗ tai Tiểu Thất.

“Cái gì, cái gì, ai kêu đại gia ta?” Tiểu Thất đang nằm úp sấp trên lan can vội nhảy dựng lên, nhìn trái nhìn phải, mới nhìn thấy ban đầu sắc mặt tối đen như mực.

“Hắc hắc, ban đầu, ngài có chuyện gì a?” Tiểu Thất sờ sờ mũi.

“Cả ngày chỉ biết ngủ, có thời điểm nào tỉnh táo không hả?” Ban đầu rống giận.

Tiểu Thất vội vàng bịt tai lại. “Vậy còn không tỉnh sao?”

Ban đầu hít sâu một hơi, dài giọng nói: “Phòng khách không cần ngươi thủ, đại nhân cùng sư gia ra ngoài phá án, hôm nay sẽ không trở về. Phòng bếp nơi đó thiếu người, Tiểu Lan Hoa đi mua thức ăn, cần người đẩy xe, ngươi đi giúp nàng.”

“Biết, biết!” Tiểu Thất tiếp tục sờ sờ mũi, rời đi.

Ra đến cổng chính, hắn thấy Tiểu Lan Hoa đã chờ tự lúc nào, nàng nhìn hắn cười cười, bên cạnh còn hai chiếc xe đẩy.

Tiểu Thất cũng cười, bất đắc dĩ phải cười, rõ ràng hôm qua đã quyết định rời đi, thật không hiểu đụng vào tà ma quỷ quái gì, ngủ một giấc an ổn liền ở lại.

Hắn đi đến Tiểu Lan Hoa, giơ tay, nói nhanh: “Đi thôi, mua thức ăn!”

Tiểu Lan Hoa hảo một tiếng, phụ hắn đẩy xe.

Tiểu Thất cảm thấy Tiểu Lan Hoa cũng đáng thương, có lẽ đợi đến án được định liệu hẵng đi.

Còn có khuôn mặt Lan Khánh tươi cười như một đứa trẻ ngây thơ, cũng chỉ ở Quy Nghĩa huyện mới thấy được a!

Tạm thời, cứ lưu lại đã!