Nói một cách khác, giờ phút này ngoại trừ Lâm Hiên những người khác sẽ không cảm thụ được sự trói buộc của "thời gian tĩnh chi".
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Hiên cảm thấy vô cùng kỳ quái khi được Hương nhi giải cứu.
Đương nhiên muốn làm làm được điều này đối với Tuyết hồ tiểu công chúa mà nói cũng là rất khó, buộc phải một lòng quyết tâm liều chết cùng dũng khí tột đỉnh.
Thời gian quá sức gấp gáp nàng cũng không còn kịp làm ra bất cứ động tác nào khác. Lâm Hiên tuy đã được giải thoát, nhưng chính nàng sẽ thay thế hắn đối mặt với hung mãnh ác thú một kích toàn lực.
"Hương nhi!"
Hai mắt Lâm hiên như nứt ra, âm thanh gào thét bi phẫn vang vọng chín tầng trời. Hai mắt hắn đã nhuốm đầy máu gân xanh trên trán toàn bộ vặn vẹo, biểu tình làm cho người khác vô cùng kinh sợ và thương tâm.
Hắn lúc này giống như một con thú dữ bị trọng thương.
Lâm hiên cho dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến tiểu tuyết hồ nghịch ngợm hoạt bát Hương nhi đáng yêu sẽ có tột cùng như vậy dũng khí, vì cứu hắn đã sẳn sàng bỏ qua mạng sống của chính nàng…
Nhưng....có phải chăng chỉ là dũng khí…
Lâm Hiên trong lòng hoảng hốt, bàng hoàng nhìn thiếu nữ khóe mắt tuy vương lệ nhưng trên bờ môi của nàng lại mang theo một nét cười ngọt ngào.
Có thể cứu được hắn thì cho dù phải đối mặt với tử vong nàng cũng không hề sợ hãi. Phải là thâm tình đến mức nào, phải là yêu thương đến mức nào mới cho con người ta tột bậc dũng khí bất chấp cả cái chết như vậy…
Trong lòng Lâm hiên cảm động vô hạn, đã không còn ngôn ngữ có thể hình dung xúc động trong lòng hắn. Nàng không nên không nên liều mình đánh đổi mạng sống cho hắn, hắn tình nguyện lúc này chính mình đối mặt với đáng sợ mãnh thú chính mình chịu lấy một kích kia…
Nhưng có thể được hay sao… mộng tưởng càng đẹp thì hiện thực lại càng tàn khốc…
Lâm Hiên tại giờ này phút này đã không thể thay đổi được bất cứ điều gì nữa rồi, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đáng sợ trước mắt hung thú hung ác đánh lên thân thể thanh lệ mảnh mai kia...
Chẳng lẽ số phận đã định sẳn ngày hôm nay Hương nhi hương tiêu ngọc vẫn tại đây sao?
Dường như Tất cả đã đến tận cùng, tất cả như đã không thể thay đổi nữa rồi kết cục…
Nhưng biến cố xuất hiện vào đúng lúc này ...
Trước người Hương nhi một trượng không gian đột nhiên vặn vẹo, sau đó toàn bộ không gian vỡ tan thành vô số quang điểm lớn nhỏ tầm hạt gạo. Cho dù hiện tại Lâm Hiên bi phẫn đến tột độ cũng không thể không chú ý đến quang cảnh ngoài sức tưởng tượng trước mắt.
Không gian không phải là bị vặn vẹo đơn giản rồi sụp đổ mà là bị phân liệt thành vô số các điểm sáng, không gian vốn dĩ hư vô mờ mịt trước tay người này giống như một trang giấy mỏng có thể dễ dàng xé vụn…
Cần phải có thực lực cỡ nào mới có thể làm được như vậy, tài năng cỡ nào mới có thể làm được như vậy.
“Không gian pháp tắc!”
Không sai. Không gian pháp tắc vô cùng huyền diệu trong tay người này giống như một món đồ chơi, có thể tùy ý sở dụng tùy ý thay đổi, tùy ý hủy diệt không gian… ý niệm này trong đầu Lâm Hiên như ánh chớp xẹt qua. Nếu như vậy thì người tới thực lực phải kinh diễm như thế nào hắn thật sự cũng không dám tưởng tượng đến…
Là chân tiên hay sao? Là chân tiên hạ phàm…
Đây dường như là khả năng duy nhất hắn có thể nghĩ đến… nhưng điều này có thể hay sao?
Lẽ nào tình cảnhcủa Hương nhi đã cảm động trời cao…
Lâm hiên chỉ cảm thấy một mảnh hỗn độn không thể lý giải trong đầu...
Sau đó một thân ảnh từ trong không gian vỡ vụn bước ra, một thân ảnh lung linh mị hoặc đến tuyệt vời… Mặc dù không thể nhìn thấy được khuôn mặt của nàng từ phía trước mặc dù chỉ là một bóng lưng nhưng cũng tuyệt đẹp đến mức người ta không dám tin tưởng là sự thật… Cho dù là tất cả mỹ nữ được xưng quốc sắc thiên hương từ trước đến giờ thì bất quả chỉ như mây trôi gió thoảng không hề tồn tạ idưới bóng lưng của nàng…
Thời gian như ngừng lại trong phút chốc nhưng ác thú cũng đã đánh tới.
"Hey...!"
Lâm hiên trong hoảng hốt như nghe được một tiếng thở dài quyện tại bên tai vương vấn trong không gian. Chỉ là tiếng thở dài cũng mang một vẻ đẹp khó tả… Lâm Hiên chưa bao giờ nghĩ tới một tiếng thở cũng có thể thu hồn đến như vậy, dường như ba hồn bảy vía đều muốn hòa tan vào tiếng thở ấy.
Nàng ngay sau đó vươn ngón tay như bạch ngọc về phía trước... Không. Bạch ngọc không thể so sánh với vẻ đẹp ngón tay của nàng, ngón tay của nàng càng cao quý hơn bạch ngọc. So sánh như vậy là khinh nhờn nàng, vẻ đẹp của nàng đã đến mức thế gian không còn từ ngữ để hình dung… Nàng tựa thiên tiên… Cho dù chỉ là động nhẹ ngón tay cũng là đẹp không tả xiết…
Nàng nhẹ nhấc tay không một động tác dư thừa, một tầng hào quang từ trong tay nàng lan rộng khắp bốn phía. Đó là một tầng tựa như hoa tuyết thánh khiết hào quang, trong sáng mà thánh khiết nhưng lại rất mỏng dường như đưa tay là có thể phá vỡ.
Hung thú ngay sau đó đã hung ác đánh lên màn hào quang.
Oanh!
Uy lực va chạm này quả thật không thể hoài nghi.
Ác thú thi triển bí thuật "Thời gian tĩnh chi" đã bất chấp hậu quả, cho dù gian nan cho dù nguy hiểm nó cũng kiên quyết đưa Lâm hiên vào chỗ chết. Va chạm như thế đã có thể phá hỏng mất một chút mặt biên yếu ngược.
Nhưng mà hào quang nhìn như bạc nhược lại rất dễ dàng đón đỡ một kích của nó không có mảy may gắng sức, hung thú giống như là đánh vào bông gòn.
Lâm Hiên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nữ tử thần bí này do vị trí đứng bất đồng nhưng Đào Ngột lại có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh trước người. Sau đó nó trừng lớn con mắt bên trong tràn ngập vẻ kinh hãi, cổ họng như khô khốc: “Là ngươi, sao ngươi lại đến đây?”
Ác thú sợ ngây người. Mặc dù trong vòng một trăm năm đưa hai đại hóa thân liên tiếp xông qua mặt biên đến Linh giới nó cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải gặp mặt đại năng của Linh giới nhưng nếu đột nhiên bị bắt quả tang thì cảm giác cũng thật tệ. Nó quả thật không nghĩ rằng chỉ là một hóa thân sẽ làm cho Thanh khâu quốc chủ chú ý tới.
Có lầm hay không!
Đường đường là cửu vĩ thiên hồ một trong tam đại yêu vương của linh giới, thực lực so với tán tiên cũng không một chút thua kém. Coi như là bản thể của nó gặp phải cũng chỉ có tránh lui một bên. Có cho nó thêm một lá gan nó cũng không dám trêu chọc nàng huống chi chỉ là một khối hóa thân. Trong mắt hung thú lộ rõ mê man còn nhiều hơn là sợ hãi cho rằng chính nó đang nằm mơ.
Như thế nào có khả năng này?
Trong đầu nó trăm nghìn ý nghĩ xoay chuyển cũng không thể nào giải thích nồi. Cữu vĩ thiên hồ ngay lúc này xuất thủ.
Nàng nhẹ mở bàn tay trắng nõn điểm về phía trước một điểm. Động tác này nhẹ nhàng đến mức không thể nhận ra cũng không mang theo một chút nhân gian khói lửa nào nhưng ngay lập tức một tầng hào quang bỗng dưng xuất hiện, nhìn có vẻ rất bình thường nhưng hung thú giống như nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất thế gian. Nó liều mạng tránh né nhưng vô ích, sau một giây màn sáng liền bao phủ trên thân thể nó.
"Ngao!"
Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang khắp hư không, màn sáng bao trùm lấy thân thể hung thú sau đó rực cháy thành một quả cầu lửa. Theo lý thuyết lửa căn bản là không thể xâm hại đối với Độ Kiếp kỳ tồn tại, coi như là huyễn linh thiên hỏa của Lâm Hiên cũng không có thể diệt sát ác thú. Tuy nhiên bên trong ánh lửa nhàn nhạt này ẩn chứa uy năng lớn đến kinh khủng. Hung thú đáng sợ liền biến thành một quả cầu lửa trong nháy mắt . Nó kêu gào thảm thiết liều mạng lao lên không trung giãy giụa nhưng ngay lập tức liền rơi xuống lăn lộn kêu gào…
Tiếng kêu gào im bặt chỉ qua chốc lát trong ánh lửa đã không còn dấu vết hung thú, nó đã bị hỏa thiêu hình thần đều diệt. Nếu như không phải chiến trường kinh tâm động phách cùng với một quả cầu lửa chưa tàn thì người ta sẽ có cảm giác tất cả dường như chưa từng phát sinh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: