"Phá!"
Trên chín tầng trời, gió lốc như dao cắt, Lâm Hiên trừng mắt hét lớn.
Mà ở một chỗ cách trăm trượng, Đào Ngột cũng trợn đôi mắt to như chuông đồng, trên khuôn mặt xấu xí nanh ác mơ hồ lộ ra một tia hoảng sợ.
Tiểu tử thúi này, không ngờ không bị phản phệ pháp lực?
Sao hắn có thể làm được, đừng nói tu tiên giả Phân Thần trung kỳ, cho dù hậu kỳ cũng tuyệt không thể thi triển Cự Kiếm Thuật quy mô lớn như vậy!
Cảnh tượng trước mắt, nếu không chứng kiến tận mắt, bất luận ai kể cho nó nghe, nó nhất định sẽ không tin. Nhưng mà giờ phút này, sự thật bày ra trước mắt, có phủ nhận cũng vô ích, nháy mắt hàng trăm thanh cự kiếm kia liền ào ào chém tới trước người.
Công kích cỡ này, nếu đổi lại là một tên tu tiên giả khác, coi như cùng cấp bậc Độ Kiếp kỳ, sợ rằng đều sẽ lựa chọn tạm tránh mũi nhọn công kích.
Nhưng Đào Ngột lại hoàn toàn trái ngược.
Tính cách của hắn vốn nổi danh là hung tàn bạo ngược, hơn nữa hận Lâm Hiên đến thấu xương, sao lại có thể lựa chọn trốn tránh chứ?
Cho dù có chút ngoài dự đoán của mọi người thì sao chứ?
Xét đến cùng, hắn bất quá cũng chỉ là một gã Phân Thần kỳ mà thôi!
Rống!
Đào Ngột giương cao đầu, mở cái mồm to như bồn máu, trong miệng phát ra tiếng rống khiến cho người ta thất hồn lạt phách, sóng âm khiến cho không khí trước mắt phảng phất biến thành một cái hồ bị gió thổi làm cho gợn sóng, từng vòng từng vòng gợn sóng dập dờn tỏa ra...
Hám Ba Ma Công!
Đồng tử của Lâm Hiên hơi co lại, chỉ một tiếng rống này cũng đủ trong nháy mắt lấy mạng một tên tu tiên giả Phân Thần kỳ bình thường.
Nhưng mà lúc này, công kích này bất quá chỉ là khúc nhạc dạo đầu.
Tiếp sau đó, từ trong miệng nó, lại phun ra một quả cầu lửa.
Đen kịt như mực.
Mới vừa xuất hiện, nhiệt độ chung quanh, đột nhiên tăng vọt, không gian gần đó, giống như sợ hãi quả cầu lửa này, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tan thành bọt biển.
Hoang Mang Hung Diễm!
Đào Ngột cũng là một trong những Chân Linh thuộc tính hỏa, vốn bổn mạng chân hỏa phun ra tuy không thể so sánh với phượng hoàng, nhưng không phải vỏn vẹn một gã Phân Thần kỳ có thể ngăn cản.
Mà nó còn chưa vừa lòng, hai chân trước giơ lên, vuốt đột nhiên trở nên sắc nhọn, đen thui bóng loáng, hung hãn vỗ về phía trước.
Xẹt xẹt...
Phảng phất như vải gấm bị xé rách, màn này thật là quen mắt, trăm năm trước, Đào Ngột bị trọng thương kia đã dùng qua, nhưng mà lúc này, do phân thân ở thời kỳ toàn thịnh thi triển, uy lực khẳng định càng mạnh hơn trước gấp mấy lần. Hư không chung quanh xem như gặp hẻo, trong khoảnh khắc bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Phảng phất như một tấm vải bị mèo nhỏ chơi đùa quào rách, bề mặt vết rách cứ vết này nối tiếp vết kia.
Vết nứt không gian lớn có nhỏ có, dài ngắn khác nhau, nhưng đều khiến cho tim người ta đập loạn nhịp
Giống như một bầy ác ma mở mồm, phàm bất kỳ vật gì tới bên cạnh chúng đều bị chúng cắn nuốt tàn nhẫn.
Lâm Hiên nhướng mày, trong lòng âm thầm giật mình, nhưng không ngừng công kích, vừa há miệng, phun ra một quả cầu lửa nhỏ bằng quả trứng gà ngọc lưu ly năm màu, ở chính giữa lại có thêm một đoàn khí đen, mới ra khỏi miệng liền cuộn lên, thể tích nhất thời phóng to hơn mười lần, như một ngôi sao băng sáng chói, không hề sợ hãi bắn về phía Man Hoang Hung Diễm.
Tiếp đó hai tay nắm chặt, đánh ra một đạo pháp quyết về phía Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn trước mặt.
Nghiên mực này chợt lóe linh quang, sau đó cấp tốc xoay tròn.
Trong khoảnh khắc đường kính liền biến thành hơn một trượng, đem thân thể Lâm Hiên bao phủ lại, còn chưa kết thúc, từ trên bề mặt phun ra sương mù đen kịt, lấy bảo vật làm trung tâm tràn ra chung quanh, tiếp đó một cổ mùi mực lan tràn khắp nơi.
Sương mù kia cuồn cuộn lan ra, từ từ liên kết với nhau thành một khối, mặt ngoài còn có vô số phù văn nhỏ bằng nắm tay lúc ẩn lúc hiện, tiếp theo những phù văn này đón gió lóe lên không ngờ hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén, hiện ở trước người.
Công kích chính là phòng ngự tốt nhất.
Lấy kiếm quang ngưng kết thành lá chắn, công phòng hợp thành một khối, bổ trợ cho nhau, uy lực khẳng định sẽ rất mạnh.
Rất nhanh, Hám Ba Ma Công đập vào, âm ba tuy là thứ vô hình, nhưng vẫn không thể đột phá tầng tầng phòng ngự bằng kiếm quang, Lâm Hiên khẽ thở phào.
Bên kia, Huyễn Linh Thiên Hỏa trực tiếp đâm thẳng vào Hoang Man Hung Diễm.
Hai ngọn lửa không cùng thuộc tính, cắn nuốt lẫn nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng rất nhanh, Huyễn Linh Thiên
Hỏa của Lâm hiên bắt đầu chiếm thế thượng phong, linh diễm này trãi qua nhiều lần trui luyện, cho dù đối mặt với bổn mạng linh hỏa của cấp bậc Độ Kiếp cũng sẽ không mảy may thua kém.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia mỉm cười, nhưng rất nhanh liền nhẹ nhàng biến mất không còn bóng dáng. Cự Kiếm Thuật của hắn mới là mũi tiến công chính, nhưng giờ phút này, không gian nát vụn, lại kéo theo thiên địa pháp tắc, uy lực mạnh nhất của cự kiếm lại nhẹ nhàng trở thành hư vô.
Đây chính là sức mạnh của pháp tắc sao?
Ánh mắt Lâm hiên lộ ra mấy phần hoang mang, khí huyết cuộn lên trong ngực, một ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra.
"Tiểu tử thúi, mùi vị thế nào, ngươi cho rằng bản tôn, vẫn là cái phân thân bị trọng thương trước kia sao?"
Đào Ngột cười ha hả, giọng điệu tràn đầy một cổ hung tàn, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ, thằng nhóc họ Lâm này quả nhiên cũng có chỗ hơn người, nếu đổi lại một tên tu tiên giả khác, vừa rồi đã bị không gian pháp tắc xé thành mảnh vụn không chỉ là kiếm quang mà còn là bản thể bổn mệnh pháp bảo của đối phương.
Đoán chừng tiên kiếm của đối phương chỉ tổn thất một chút linh tính mà thôi, bảo vật này rốt cục là cái gì, không ngờ độ cứng lại có thể chống chọi lại thiên địa pháp tắc?
Đào Ngột bề ngoài không có biểu lộ ra cái gì, nhưng mà sâu trong nội tâm, cũng có vài phần ngạc nhiên. Sau khi cười ha hả, Đào Ngột giương đầu, lại mở cái mồm to như bồn máu ra, nguyên khí đầy trời, phảng phất như cá heo hút nước, bị nó nuốt vào bên trong bụng.
"Không tốt!"
Lông tóc Lâm Hiên dựng đứng, bản năng khiến cho hắn cảm nhận một sự nguy hiểm cực lớn đang đến. Nhưng mà còn chưa đợi Lâm Hiên có hành động, từ trong miệng Đào Ngột, phun ra một đạo ánh sáng màu đen.
Tốc độ đó không thể dùng lời nói để diễn tả, cơ hồ trong nháy mắt, đã tới trước mặt, Lâm Hiên căn bản không kịp tránh né, chỉ có thể đem pháp lực toàn thân rót vào Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn.
Oanh!
Một tầng kiếm mạc ngoài cùng, bị xé rách thành mãnh vụn dễ như trở bàn tay, ngay sau đó, sương mù chung quanh cũng bị xua tan hết sạch, ánh sáng đáng sợ kia, trực tiếp đánh lên bản thể của Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn.
Một tiếng trầm đục vang lên, kiện Thông Thiên Linh Bảo có được từ Tuyết Hoa Thánh Tổ cũng không thể ngăn trở công kích mạnh mẽ này, rất nhanh, phòng ngự liền bị đột phá, Lâm Hiên cũng bị đoàn ánh sáng kia nuốt chửng.
Trong mắt Đào Ngột tràn đầy vẻ hưng phấn.
Tên tiểu tử thúi này, xem ngươi có hồn phi phách tán hay không?
Nguyên cả quá trình chỉ kéo dài mấy nhịp thở, sau đó cả bầu trời một lần nữa khôi phục lại trong xanh, chỗ mà Lâm Hiên đứng bây giờ đã không một bóng người.
Nhưng có tiếng khịt khịt mũi, nét mặt giật giật, rồi một giọng nói khó nghe cất lên "Không tồi, không tồi, không hổ là kẻ thù lâu năm của bản tôn, dưới một kích như vậy mà không chết, chẳng qua Lâm tiểu tử, ngươi cũng không nên trốn nữa, chẳng lẽ ngươi cho là có cơ hội đánh lén bản tôn sao?"
Đào Ngột vừa dứt lời, một tiếng thở dài vang lên, linh quang lóe lên, thân thể Lâm Hiên hiện ra cách chỗ cũ hơn trăm trượng...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: